Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị - Chương 126

Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

Chương 126

Tiêu Lam cầm đồng hồ quả quýt Lạc đưa, hai người tách ra khỏi văn phòng.

Sau đó Tiêu Lam đi vào vị trí gần văn phòng hiệu trưởng, chờ đợi Lạc điều hiệu trưởng đi, sáng tạo cho cậu cơ hội lẻn vào.

Không lâu sau, thân ảnh Lạc xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Lam, hắn rất thuận lợi tiến vào văn phòng hiệu trưởng, hơn nữa sau vài phút liền cùng hiệu trưởng phu nhân Weld rời đi.

Tiêu Lam nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ quả quýt, đi gần đến văn phòng hiệu trưởng.

Sau khi xác nhận xung quanh không có người nào, Tiêu Lam thuận tay mở cửa phòng ra, lặng yên không một tiếng động mà tiến vào trong.

Mới vừa tiến vào, suýt chút nữa cậu đã cho rằng trời tối.

Bởi vì toàn bộ văn phòng đều là bài trí màu đen, tường giấy là màu đen, sàn nhà là đá cẩm thạch đen, bức màn nhung tơ hoa lệ cũng màu đen, bức màn nửa che nửa lộ, ánh sáng thấu tiến vào ít ỏi đến đáng thương, làm trong nhà có vẻ rất tối tăm.





Tiêu Lam đứng bên cửa sổ nhìn nhìn, nơi này tầm nhìn rất tốt, vị trí cũng rất cao, từ văn phòng này cơ hồ có thể quan sát toàn bộ học viện.

Trong văn phòng ngoại trừ màu đen ra, nhiều nhất chính là các loại dụng cụ bằng bạc, bất luận là văn phòng phẩm, giá cắm nến hay là trang trí trên tường, đều là tông bạc thống nhất, dưới màu nền đen nhánh lập loè ánh sáng.

Trên mặt bàn trong văn phòng hiệu trưởng đều là công văn liên quan đến sự vụ trong học viện, bên trên là kiểu chữ xinh đẹp xuất từ tay phu nhân Weld, nội dung làm rất tinh tế, nhưng là buồn tẻ nhạt nhẽo mười phần, Tiêu Lam tìm kiếm một chút, cũng không phát hiện thứ gì đặc thù trong đó.

Trên kệ sách bên cạnh cũng đều là sách liên quan đến giáo dục và tâm lý, trên sách đều có rất nhiều dấu vết lật mở, nhìn ra được ngày thường phu nhân Weld đối với giáo dục học sinh để bụng như thế nào.



Tựa hồ, đây là một văn phòng bình thường mà thôi.

Lực chú ý của Tiêu Lam chuyển dời đến cánh cửa đóng chặt bên cạnh.

Trước đó Lạc từng nói với cậu, phu nhân Weld ngay cả buổi tối cũng đều ở tại văn phòng nghỉ ngơi, như vậy, vật phẩm tư nhân của bà hẳn là ở bên kia mới đúng.

Tiêu Lam ghé vào trên cửa, cẩn thận mà nghe nghe động tĩnh bên trong.

Phát hiện trong nhà an tĩnh một mảnh, cậu nhẹ nhàng mà cạy cửa phòng nghỉ ra. Khóa của gian phòng này phức tạp hơn gian ngoài rất nhiều, nhưng cũng hoàn toàn không phải đối thủ của kỹ thuật mở khóa trải qua thiên chuy bách luyện của Tiêu Lam.

Gian phòng này cũng là đen nhánh như văn phòng bên ngoài, thậm chí bởi vì hoàn toàn kéo màn kín lại, dẫn tới trong nhà hoàn toàn đen nhánh một mảnh, cái gì cũng không thấy rõ.

Tiêu Lam không thể không mở ra 【 Đèn pin năng lượng hạt nhân 】.



Trong nháy mắt mở đèn, cậu chính là cả kinh.

Bởi vì xuất hiện trong phạm vi ánh đèn chính là —— tiên sinh Weld.

Không phải nói tiên sinh Weld bởi vì nguyên nhân thân thể nên vẫn luôn ở tại phòng cách văn phòng hiệu trưởng không xa nghỉ ngơi sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?!

Hơn nữa ông ta một mình ngốc trong căn phòng hắc ám như vậy làm cái gì, còn một chút âm thanh cũng chẳng phát ra?

Tiêu Lam đang suy tư làm sao đem chuyện liên hợp với giáo viên chui văn phòng hiệu trưởng này lừa gạt qua.

Lại chú ý đến, tiên sinh Weld bị ánh đèn chiếu đến cũng không có phản ứng gì không vui, ông ta chỉ là nâng tay lên bưng kín khóe miệng, tựa hồ là che lại tiếng ho nhẹ sắp ra khỏi miệng.

Nhưng cũng không hề đem ánh mắt đặt lên người Tiêu Lam đang đứng ngay cửa.

Tiêu Lam cảm thấy có chút cổ quái, thử thăm dò hỏi: “Tiên sinh Weld?”
Tiên sinh Weld vẫn trầm mặc, không hề trả lời.

Tiêu Lam đi đến vài bước, tiên sinh Weld cúi đầu, lại một lần nâng tay lên che miệng, đem cơn ho nhẹ của mình đè ép xuống.

Tiêu Lam nhăn mày lại, lại đi về phía trước một bước, lúc này đây cậu trực tiếp đứng ngay trước mặt tiên sinh Weld.

Khoảng cách này đã vượt qua khoảng cách xã giao hợp lý giữa người với người, theo lý thuyết một người bình thường dù có thất thần như thế nào cũng sẽ chú ý đến một người sống to tướng ngang nhiên đến trước mặt mình.

Tiên sinh Weld cuối cùng cũng có phản ứng, ông ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Lam, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm dịu dàng, trong mắt là lưu luyến như nhìn thấy người thương của mình.

Tiêu Lam nhìn ông ta, lại đặt câu hỏi lần nữa: “Tiên sinh Weld?”

Tiên sinh Weld vẫn không trả lời, ông ta cứ như vậy an tĩnh mà nhìn chăm chú vào Tiêu Lam, giống như là ——
Khi mới gặp, ông ta nhìn chăm chú vào vợ mình như vậy.

Tình huống này quá cổ quái, trước tiên không nói Tiêu Lam và ông ta cũng chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi, tiên sinh Weld đâu ra cảm tình sâu như vậy. Hiện tại Tiêu Lam đã nói với ông ta hai câu, dù thính lực hoặc là ngôn ngữ có chướng ngại cũng nên làm ra một chút phản ứng đi chứ.

Chẳng hạn như ý bảo đối phương rằng mình nghe không thấy, hoặc là bảo người viết xuống để trao đổi linh tinh.

Nhưng mà một chút phản ứng bình thường ông ta cũng không có, chỉ là dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Tiêu Lam, thẳng đến Tiêu Lam đều cảm giác có chút sởn tóc gáy.

Tiêu Lam thử lui về phía sau một bước, rời khỏi khu vực trước mặt tiên sinh Weld.

Gần như là cùng thời gian, tiên sinh Weld lại lần nữa cúi đầu, khôi phục an tĩnh trầm mặc như trước, trong lúc đó còn thường thường nâng tay lên, che lại miệng mình ho nhẹ.
Tiêu Lam lại đi tới một bước, ông ta liền lại ngẩng đầu đối diện Tiêu Lam lần nữa.

Khi Tiêu Lam lui về phía sau, tiên sinh Weld liền khôi phục bộ dáng đang cúi đầu.

Ông ta vẫn luôn chuyển đổi qua lại giữa hai động tác, quả thực như là một cái máy đã lập trình sẵn.

Tiêu Lam có một phỏng đoán không khéo cho lắm.

Cậu vươn tay ra đè lại vị trí động mạch bên gáy của tiên sinh Weld, cảm giác là một mảnh lạnh băng, làn da tuy thấy mềm mại nhưng một chút độ ấm cơ thể người nên có cũng không có, mạch đập cũng không.

Đây căn bản không phải là một người sống!

Trong quá trình chạm đến bên gáy, Tiêu Lam chú ý tới chỗ sau cổ tiên sinh Weld hình như có vật gì đó màu đen.

Cậu vén tóc dài màu sợi đay của đối phương lên, ở phía sau cổ phát hiện một hình xăm màu đen do văn tự cổ quái tạo thành, hình xăm này dọc theo xương sống xuống phía dưới, vẫn luôn lan tràn đến phạm vi quần áo bao phủ.
Tiêu Lam lại kiểm tra một chút thân thể của tiên sinh Weld, xác nhận hình xăm cổ quái này cơ hồ trải rộng toàn thân ông ta, giống như là một sợi dây, xâu chuỗi lại thân thể ông ta.

Trong lúc, Tiêu Lam còn phát hiện, ở ngực tiên sinh Weld có một vết thương bị đâm xuyên rất lớn, gần như có thể móc ra được trái tim ông ta, miệng vết thương bị khâu lại một lần nữa, bên trên bổ sung hình xăm mới.

Hình xăm do văn tự tạo thành này nhìn qua tràn ngập tử khí quỷ dị, đồng thời lại mang theo một chút cảm giác nghệ thuật yêu dị.

Thoạt nhìn, tiên sinh Weld hẳn là đã sớm chết, chính là loại hình xăm quỷ dị này thao túng thi thể ông ta, làm ông ta nhìn qua tựa như một người sống, hơn nữa có thể tiến hành hoạt động đơn giản.

Giống hệt một con rối.

Nghĩ đến tấm ảnh chụp chung ba người mình lấy được kia, gia đình hòa thuận vui vẻ trên ảnh, Tiêu Lam chợt cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Adelin trên ảnh thoạt nhìn là đã chết, tiên sinh Weld biến thành con rối bị thao túng, vậy…… phu nhân Weld thì sao?
Tiêu Lam khôi phục nguyên dạng lại quần áo cho tiên sinh Weld, sau đó quay đầu đánh giá gian phòng nghỉ này.

Nơi này so với gian ngoài có nhiều đồ vật hơn rất nhiều, trên mặt bàn chồng chất thật nhiều đồ bạc Tiêu Lam không quen biết, vài quyển bút ký mở ra, ghi chép bên trên cũng đều là mấy thứ thâm thuý khó hiểu.

Tuy rằng nội dung xem không hiểu, nhưng những ghi chép này vẽ một ít hình ảnh có quan hệ với kết cấu cơ thể người, cũng có đồ án hình xăm vừa rồi nhìn thấy trên người tiên sinh Weld.

Như vậy xem ra, trạng thái hiện tại của tiên sinh Weld hẳn là bút tích xuất phát từ hiệu trưởng.

Bà ta rốt cuộc đang nghiên cứu thứ gì?

Tiêu Lam tiếp tục tìm kiếm trên mặt bàn, cuối cùng một quyển bút ký hấp dẫn cậu chú ý.

Bút ký này giấy chất đã vàng úa, bên trong còn nhiều lần tăng thêm trang giấy, lại dán thêm vào không ít nội dung, toàn bộ bút ký có vẻ tràn đầy, phải dựa vào một sợi dây cột mới có thể miễn cưỡng khép lại.
Đây hẳn là một quyển già nhất cũ nhất trên mặt bàn.

Mở bút ký ra.

Phía trước ghi lại chính là một ít nội dung cứ như thiên thư, giống những quyển ghi chép khác khác, nhưng đến một đoạn nọ, nội dung trong đó đột nhiên biến đổi.

【 Hobson bị gϊếŧ! 】

【 Adelin…… Adelin cũng đã chết……】

【 Là ai! Là ai? Tại sao lại làm như vậy!! 】

【 Adelin của ta, nó còn nhỏ như vậy 】

【 Toàn bộ thân thể đều vỡ vụn, nhất định là rất đau 】

【 Ta có thể cứu các người, nhất định có thể 】

Hobson này hẳn là tên của tiên sinh Weld, Adelin cũng xác thật là con gái của hiệu trưởng.

Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn dẫn đến bọn họ tử vong, mà đối mặt với bi kịch này, hiệu trưởng quyết định chọn dùng phương pháp của chính mình cứu vớt bọn họ.

Ở giữa xen kẽ một đoạn đồ văn phức tạp, trong đó Tiêu Lam thấy được hình thái hoàn chỉnh của đồ án hình xăm trên người tiên sinh Weld, thoạt nhìn đây là do hiệu trưởng làm vì sống lại chồng mình lúc ấy.
【 Không được, linh hồn Hobson không cách nào dung hợp 】

【 Vẫn là không được 】

【 Lại thất bại 】

【 Vì sao……】

【 Chỉ có thể làm anh trở thành Chú Ngẫu bình thường, anh sẽ trách em sao, Hobson? 】

Nhìn đến hai chữ “Chú Ngẫu”, Tiêu Lam minh bạch, đây là trạng thái hiện tại của tiên sinh Weld, không phải thật sự sống lại, chỉ là từ bí văn thao túng, trong đó không có linh hồn, giống như con rối chỉ có mỗi cái vỏ rỗng mà thôi.

Tiếp theo là ghi chép dài dòng càng thêm phức tạp, không giống như tiên sinh Weld tiến hành tu bổ thần thức, có vẻ như là bởi vì thân thể Adelin hư hao quá nghiêm trọng, phu nhân Weld không thể không cấu trúc thân thể lại lần nữa cho cô bé.

Hình thái xuất hiện cuối cùng làm Tiêu Lam cảm thấy vô cùng quen mắt —— một nữ giới có hai chiếc đuôi rắn.
Đây là tạo hình giống với nữ thần cổ quái ở lễ đường kia, trách không được chưa bao giờ gặp qua tượng thần kia ở chỗ nào khác, hóa ra đây là hiệu trưởng tự mình thiết kế.

Nhưng mà sự việc phát triển lại không được như hiệu trưởng kỳ vọng.

【 Adelin…… Sao Adelin lại biến thành như vậy……】

【 Tại sao Adelin lại công kích mẹ? 】

【 Con bé điên rồi 】

【 Con bé ở ăn thịt người 】

【 Tại sao lại như vậy 】

【 không, ta nhất định có thể cứu con 】

【 Mẹ sẽ làm con giống như trước đây】

【 Vì không cho con thương tổn người khác, chỉ có thể tạm thời nhốt con lại trước, thực xin lỗi 】

Kế tiếp, hướng đi của sự việc trở nên càng thêm quỷ dị.

Sau một loạt thử nghiệm phương pháp mới đều lấy thất bại chấm dứt, đột nhiên có một tờ, bên trên nhiều thêm một dấu tay mang theo vết máu.
【 Adelin, người cho mẹ da ở đêm trăng đỏ chính là con sao? 】

【 Đây là chất liệu mà con hy vọng sao? 】

【 Mẹ sẽ cứu con 】

【 Chỉ là…… Nữa lớp da này đều là đến từ bọn nhỏ trong học viện 】

【 Không, ta không thể đối đãi với bọn chúng như vậy 】

【 Đây nhất định là nguyện vọng của Adelin 】

【 Adelin…… Adelin…… Adelin……】

【 Thật xin lỗi 】

【 Thật xin lỗi 】

【 Thật xin lỗi 】

……

Vài trang sau đều bị “Thật xin lỗi” lấp đầy, chữ viết qua loa mà hỗn độn, hiển nhiên hiệu trưởng lúc đối mặt với lựa chọn này nội tâm cực kỳ giãy giụa, bà ta hẳn là thật sự quan tâm bọn học sinh.

Chỉ là đến cuối cùng bà ta vẫn là vì con gái lựa chọn thương tổn học sinh, hơn nữa xử lý luôn thi thể bị phu nhân Hồng Nguyệt gϊếŧ chóc.

Có lẽ những thi thể và lễ tang có vẻ rất mâu thuẫn đó, chính là xuất phát từ tâm lý giãy giụa như vậy.
Một bên bà mặc kệ phu nhân Hồng Nguyệt gϊếŧ chóc học sinh để thu thập nguyên liệu làm con gái sống lại, một bên lại đối với chuyện này cảm giác áy náy, nên mới sẽ chế tạo da mới cho học sinh đã chết đi, cũng mạo hiểm bại lộ cử hành lễ tang cho bọn họ.

【 Adelin, mẹ sẽ làm con trở nên cường đại 】

【 Như vậy ai cũng không thể lại gϊếŧ chết con 】

【 Cả nhà chúng ta sẽ hạnh phúc như trước 】

Đoạn sau bút ký cũng chỉ còn lại đồ văn nội dung phức tạp, hiệu trưởng không còn đem ý nghĩ của mình ký lục trên đó nữa.

Tiêu Lam khép bút ký lại, hơi hơi nhíu mày.

Nội dung bút ký xem như giải quyết đại bộ phận nghi hoặc của cậu, nhưng lại không cách nào giải thích nguyên nhân dung mạo hiệu trưởng phu nhân Weld không biến đổi, còn có Adelin bé nhỏ bỗng nhiên xuất hiện rồi lại biến mất, manh mối qua cửa cũng vẫn chưa minh xác.
Chẳng lẽ phải gϊếŧ chết Adelin sao?

Phảng phất như trò chơi ghép hình thiếu hụt một mảnh ghép quan trọng, học viện Coriff vẫn như bao phủ trong sương mù dày đặc.

Có lẽ bước tiếp theo cậu hẳn nên đi xem Adelin, chẳng sợ đối phương đã biến thành quái vật nguy hiểm.

Thời điểm rời văn phòng hiệu trưởng, Tiêu Lam ở trên đường thấy được Đái Bất Mao lén lút ẩn tàng tung tích và hai người khác, hai bên trao đổi một ánh mắt tâm hữu linh tê.

Xem ra bắt lấy cơ hội này cũng hoàn toàn không chỉ mỗi mình Tiêu Lam.

Tiêu Lam ý bảo cho bọn hắn thời gian an toàn đại khái chỉ còn lại nửa tiếng, thu hoạch ánh mắt cảm tạ của đối phương.

——

Giờ cơm chiều.

Hôm nay, nhà ăn không biết đã phát điên cái gì, chuẩn bị cho mọi người chính là cá trích đóng hộp canh nấm hơn nữa còn thuộc phái nhìn ngắm sao trời*.
(*chỗ này ý bảo mấy con cá chết mắt trợn trừng ngắm sao trời)

Đều là mỹ thực thế giới đại danh đỉnh đỉnh.

Lúc bọn học sinh bước vào nhà ăn, bị mùi thơm mỹ diệu kia huân ra biểu cảm hoài nghi nhân sinh luôn, chờ bọn nó đối mặt với nhóm cá chết không nhắm mắt nằm trong giáo phái nhìn ngắm sao trời, biểu cảm từ hoài nghi nhân sinh chuyển sang sống không còn gì luyến tiếc.

Nhân sinh trên đời, khó tránh khỏi sẽ lên lên xuống xuống rơi rơi rụng rụng……

Bọn nhỏ ở học viện Coriff, quá sớm minh bạch đạo lý này.

Nhưng mà, đối với chàng trai đã trải qua nghệ thuật nấu ăn hắc ám của mình độc hại nhiều năm, hơn nữa đến nay mới thôi còn có thể tung tăng nhảy nhót, trình độ như vậy vẫn vô pháp tạo thành thương tổn gì với vị giác cứng như sắt thép của Tiêu Lam.

Tiêu Lam cứ như vậy dưới ánh mắt sùng kính của các bạn học mà ăn cơm xong.
Tiếp theo, thầy Phí Lạc quan tâm đúng hẹn tới.

Lạc đi đến bên người Tiêu Lam, duỗi tay đỡ mắt kính: “Bạn học Tiêu Lam, có thể giải thích một chút tại sao em kiểm điểm viết đến tràn ngập hơi thở nghệ thuật như vậy không? Chỉ sợ cho trùng đế giày một cây bút nó cũng không viết ra được tác phẩm xuất sắc như vậy.”

Thiết lập nhân vật học tra của Tiêu Lam lại lần nữa được củng cố rồi.

Tiêu Lam: “……”

Nghệ thuật gì, nghệ thuật hội họa của anh hay gì?

Tại làm sao mà mỗi lần chế tạo cơ hội gặp mặt, Lạc cứ muốn sắp xếp cốt truyện khúc chiết như vậy chứ!

Tiêu Lam quan sát đến biểu cảm của Lạc, tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn gợn sóng bất kinh, nhưng cậu chung quy cảm thấy người này kỳ thật là đang thích thú.

Bạn học xung quanh sôi nổi ném qua ánh mắt quần chúng hóng drama.
“Xem ra viết kiểm điểm đối với em mà nói là nhiệm vụ quá mức phức tạp.” Lạc vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn cậu, “Đêm nay, tới quét dọn văn phòng của thầy đi.”

Nói xong xoay người liền đi.

Tiêu Lam đứng lên, dưới ánh mắt khiển trách của các bạn học, đúng lý hợp tình mà đi theo.

Tôi, học tra, không phục tới chiến đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc: Đêm nay, tới quét dọn "văn phòng" của tôi đi ♂

Tiêu Lam:……

Hết chương 126.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận