Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị - Chương 90: Trạm tàu điện ngầm số 13 (9)
Chương trước- Chương 1: Mới vào
- Chương 2: Lạc
- Chương 3: Sự lựa chọn đầu tiên
- Chương 4: Tôi vừa nảy ra một ý tưởng rất táo bạo
- Chương 5: Cạm bẫy miễn phí
- Chương 6: Vòng lựa chọn thứ hai (p1)
- Chương 7: Vòng lựa chọn thứ hai (p2)
- Chương 8: Đại nguy cơ
- Chương 9: Cướp đoạt
- Chương 10: Chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Chương 11: Vòng lựa chọn thứ ba
- Chương 12: Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
- Chương 13: Qua cửa
- Chương 14: Trạm dừng chân của người chơi.
- Chương 15: Hình tượng mới của Lạc.
- Chương 16: Lục đạo suối nước nóng [1]
- Chương 17: Cô ấy
- Chương 18: Mười năm trước.
- Chương 19: App
- Chương 20: Cuộc gọi ma quái.
- Chương 21: Năm đó.
- Chương 22: Oan có đầu nợ có chủ.
- Chương 23: Nguyên nhân chết.
- Chương 24: Phá hủy
- Chương 25: Trong sương mù (1)
- Chương 25-2: Trong sương mù (2)
- Chương 25-3: Trong sương mù (3)
- Chương 25-4: Trong sương mù (4)
- Chương 26: Ở lại đi.
- Chương 27: Cuối cùng cũng qua cửa.
- Chương 28: Nam nhân khiến trò chơi phải thay đổi quy tắc.
- Chương 29: Trang viên phu nhân Bella.
- Chương 30: Tiệc tối.
- Chương 31: Đêm
- Chương 32: Căn phòng khép kín.
- Chương 34: Mật thất da người.
- Chương 35: Bữa tối cuối cùng.
- Chương 36: Edmond
- Chương 37: Khế ước Otia.
- Chương 38: Đây là một con dao găm tẩm độc.
- Chương 39: Nhân danh tình yêu và công lý, tiêu diệt ngươi.
- Chương 40: Bạn cảm nhận được sự hạnh phúc của nghèo khó.
- Chương 41: Thông quan
- Chương 42: Người chơi trung cấp
- Chương 43: Nhiệm vụ hiện thực
- Chương 44: Nhiệm vụ hiện thực 2
- Chương 45: Nhiệm vụ hiện thực (3)
- Chương 46: Nhiệm vụ hiện thực ( 4 )
- Chương 47: Chung cư số 404
- Chương 48: Bóng cao su nhỏ
- Chương 49: Hàng xóm
- Chương 50: Âm thầm quan sát
- Chương 51: Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng
- Chương 52: TV cũ
- Chương 53: Máy giặt
- Chương 54: Phòng tắm
- Chương 55: Hẹn nhau nhé
- Chương 56: Phòng
- Chương 57: Hành lang
- Chương 58: Phòng bếp
- Chương 59: Lầu 5
- Chương 60: Gặp lại
- Chương 61: Mạt chược
- Chương 62: Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên
- Chương 63: Một đồng tiền
- Chương 64: Nhặt ve chai
- Chương 65: Qua cửa 404
- Chương 66: Điều tra
- Chương 67: Đi hóng gió
- Chương 68: Khách sạn Ái Ái
- Chương 69: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ
- Chương 70: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (2)
- Chương 71: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (3)
- Chương 72: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (4)
- Chương 73: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (5)
- Chương 74: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (6)
- Chương 75: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (7)
- Chương 76: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (8)
- Chương 77: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (9)
- Chương 78: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (10)
- Chương 79: Cuối cùng cũng có thịt ăn
- Chương 80: Túc địch
- Chương 81: Ông hiểu lầm rồi
- Chương 82: Trạm tàu điện ngầm số 13
- Chương 83: Trạm tàu điện ngầm số 13 (2)
- Chương 84: Trạm tàu điện ngầm số 13 (3)
- Chương 86: Trạm tàu điện ngầm số 13 (5)
- Chương 87: Trạm tàu điện ngầm số 13 (6)
- Chương 88: Trạm tàu điện ngầm số 13 (7)
- Chương 89: Trạm tàu điện ngầm số 13 (8)
- Chương 90: Trạm tàu điện ngầm số 13 (9)
- Chương 91: Trạm tàu điện ngầm số 13 (10)
- Chương 92: Trạm tàu điện ngầm số 13 (11)
- Chương 93: Trạm tàu điện ngầm số 13 (12)
- Chương 94: Xương của Dalit*
- Chương 95: Quà tặng
- Chương 96: Thằng ngốc mới đi mở vé rút thăm trúng thưởng
- Chương 97: Tuyết Chước
- Chương 98: Phòng làm việc trò chơi Death
- Chương 99: Phòng làm việc trò chơi Death (2)
- Chương 100: Phòng làm việc trò chơi Death (3)
- Chương 101: Phòng làm việc trò chơi Death (4)
- Chương 102: Phòng làm việc trò chơi Death (5)
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113: Quan trọng là khí thế
- Chương 114: Kinh doanh ở giữa ăn phí chênh lệch
- Chương 115: Bạo quân
- Chương 116: Lịch sử đen tối
- Chương 117: Tới chơi
- Chương 118: Học viện Coriff
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132: Người chơi cao cấp
- Chương 133: Sinh nhật
- Chương 134: Bánh kem
- Chương 135: Kịch bản
- Chương 136: Du lịch
- Chương 137: Biến cố
- Chương 138: Minh Nguyệt Quán
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Chiếc hộp Pandora
- Chương 155: Rượu
- Chương 156: Tất cả tựa hồ đều là ngoài ý muốn
- Chương 157: Hoa Giáp
- Chương 158: Nghi hoặc đến từ linh hồn
- Chương 159: Tàu Endymion*
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Mộng
- Chương 174: Hẹn hò
- Chương 175: Ba ngày sau gặp
- Chương 176: Tiếng ca của Sarah
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189: Đảo
- Chương 190: Cáo biệt
- Chương 191: Thích giúp đỡ mọi người
- Chương 192: Phản kích
- Chương 193: Cầu thang
- Chương 194: Chăn thả
- Chương 195: Hẹn gặp lại
- Chương 196: Anh hùng
- Chương 197: Trung tâm
- Chương 198: Hoàn cảnh xấu của cẩu độc thân
- Chương 199: End
- Chương 200: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (1)
- Chương 201: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (2)
- Chương 202: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (3)
- Chương 203: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (4)
- Chương 204: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (5)
- Chương 205: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (1)
- Chương 206: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (2)
- Chương 207: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (3)
- Chương 208: Phiên ngoại 3: Hậu trường
- Chương 209: Phiên ngoại 4: Kỳ Ninh và Sầm Duy
- Chương 210: Phiên ngoại 5: Cẩu Đản
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị
Chương 90: Trạm tàu điện ngầm số 13 (9)
Sau khi đuổi đi cái tay cổ quái kia, kế tiếp không có quỷ quái nào khác lại chạy ra quấy rối, Tiêu Lam dứt khoát ngồi trong toa xe cuối cùng nghỉ ngơi.
Trong lúc đó, Tiêu Lam cũng cầm đi vé tàu màu đen.
Tuy rằng còn không biết đen hoặc trắng cái nào là chính xác, nhưng trước tiên cứ mang theo luôn là không sai. Vạn nhất vé màu đen mới là đúng, sau đó còn phải tìm được một cái màu đen nữa hai người bọn họ mới có thể qua cửa.
Lại có một bàn tay thon dài mang theo găng màu đen đoạt trước cậu, cầm đi vé tàu.
Lạc vẫn mỉm cười: “Nếu trước đó vé tàu đều là giao cho tôi, không bằng cứ toàn bộ để tôi giữ đi.”
Bởi vì vé tàu này là phát hiện trên thi thể, ai cũng không thể bảo đảm nguy hiểm khiến người chơi kia tử vong không phải do vé tàu này đưa tới, người mang theo vé tàu tự nhiên sẽ gặp phải một phần uy hiếp không biết được.
Tiêu Lam nhìn Lạc, chung quy cảm thấy người này giống như là một lão tướng quân sau lưng cắm đầy flag*, thật sự…… Không thành vấn đề sao?
(*Flag hay Death Flag là một thuật ngữ được dùng để ám chỉ những dấu hiệu được cho là báo trước về cái chết của một nhân vật, thường thấy trong anime)
Nhìn ra cậu lo lắng, Lạc chỉ là mỉm cười: “Tiên sinh, tôi rất khó bị gϊếŧ chết, xin đừng lo lắng.”
Dẫu có bị xé thành mảnh nhỏ, phá huỷ toàn bộ ký ức, thậm chí vô pháp tạo thành hình người, hắn cũng vẫn tồn tại.
Tiêu Lam nhìn biểu cảm Lạc ôn hòa lại không dung cự tuyệt, từ bỏ khuyên bảo.
Cậu rất rõ, Lạc làm như vậy là vì thay cậu kháng nguy hiểm tử vong, nếu từ góc độ lợi ích phù hợp nhất tới xem, đem nguy hiểm cho Lạc cũng xác thật càng an toàn hơn, nhưng cậu cũng không cảm thấy mình có thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ đối phương trả giá.
Tiêu Lam thở sâu, một khi đã như vậy thì cậu nỗ lực qua cửa đi, cậu qua cửa càng nhiều, Lạc khôi phục cũng sẽ càng nhanh, đây mới là thù lao tốt nhất đối với Lạc mà nói.
Ầm ầm đi tới sau đó không lâu, đoàn tàu lại lần nữa tiến vào trạm.
Sau khi cửa xe mở ra, sân ga bên ngoài vẫn đen nhánh một mảnh như trước, cùng với đoàn tàu còn tính sáng ngời hình thành đối lập tiên minh, sáng và tối, đen và trắng, sống hay chết, người chơi phải ở trong đó đưa ra lựa chọn của mình.
Tiêu Lam đứng lên, bước vào trong bóng tối.
——
Hai người ở sân ga đi tới, cố tình tránh đi khu vực phía trước đi qua, hướng về phạm vi chưa đi qua thăm dò.
Trong không khí đột nhiên truyền đến mùi hôi, đó là một loại mùi sinh ra khi thịt thối rữa, mùi vị mãnh liệt đến làm người buồn nôn. Ánh đèn pin chỉ có thể chiếu đến vị trí trước mặt không xa, tạm thời còn nhìn không tới rốt cuộc là do thứ gì phát ra.
Tiêu Lam nhăn mày lại, che lại miệng mũi đi tới.
Lại về phía trước một đoạn, cậu mới nhìn đến phía trước xuất hiện một bóng người bị treo giữa không trung. Người kia bị một sợi dây thừng móc vào cổ, cứ như vậy treo lên, cũng không biết người nọ đã chết bao lâu, trên người đã thối rữa cao độ, không ít chỗ lộ ra xương trắng, mặt đất phía dưới thi thể là một bãi chất lỏng sền sệt sau khi thi thể thối rữa chảy xuống.
Mùi hôi hiển nhiên chính là từ nơi này phát ra.
Đèn pin nơi tay chiếu xuống, dung mạo thi thể đã khó có thể phân biệt, quần áo cũng trong quá trình thối rữa bị xâm nhiễm đến thấy không rõ màu vốn có, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra kiểu dáng quần áo là kiểu hiện đại.
“Đây là…… Người chơi sao?” Tiêu Lam có vài phần chần chờ.
Bởi vì từ khi cậu tiến vào trò chơi lần này đến bây giờ cũng bất quá thời gian mấy giờ đồng hồ mà thôi, cho dù có người chơi chết đi, thi thể của họ cũng đều là mới mẻ. Loại thi thể thối rữa đến thấy không rõ bộ mặt này, không quá khả năng là người chơi màn này.
Chẳng lẽ nói, màn chơi lần này, thời gian người chơi tiến vào đều không giống nhau?
Hay là nói, đây là một màn chơi trước đây để lại, bị đặt trong trò chơi coi như bối cảnh, cũng không có bị rửa sạch đi.
Thi thể đã thối rữa tất nhiên sẽ không trả lời vấn đề này, Tiêu Lam dời đi ánh sáng đèn pin, nhìn quanh bốn phía.
Ở ngay trên tường sau lưng thi thể dán một tấm bản đồ bố cục bên trong nhà ga, bên trên bị một ít thứ màu đen ô nhiễm, chỉ còn lại có một bộ phận, Tiêu Lam thấy được trong đó có một phòng bị đánh dấu tên là —— phòng điều hành.
Từ bố cục trên bản vẽ tới xem, phòng điều hành cách vị trí hiện giờ của Tiêu Lam cũng không xa, tồn tại giống như phòng điều hành này cũng quan trọng giống não bộ và dây thần kinh vậy, bên trong chắc chắn có tin tức liên quan đến nhà ga, cũng có lẽ có trợ giúp cho việc qua cửa của bọn họ.
Tiêu Lam tiến lên vài bước, đến gần vị trí thi thể, tính toán nhìn kỹ xem bản đồ bố cục.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng cọ xát rất nhỏ từ đỉnh đầu cậu truyền đến, cùng với một cảm giác nguy hiểm làm người ta tê dại da đầu.
Trực giác thấy không thích hợp, Tiêu Lam bỗng nhiên lui về phía sau một bước, đồng thời 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 xuất hiện trong tay cậu, trực tiếp một đao hoành ra, trong bóng đêm vẽ ra một đường ánh dao lạnh lẽo.
“Keng ——”
Tiêu Lam minh xác mà cảm giác được chủy thủ của mình chạm vào vật gì cứng rắn, nháy mắt tiếp theo, một thứ màu đen hiện lên trong phạm vi ánh sáng đèn pin, chỉ giây lát gian liền biến mất.
Tiêu Lam thay đổi hướng đèn pin nhìn lại.
Trên trần nhà có một ống dẫn thông gió, trên đỉnh đầu cậu vừa lúc là vị trí lỗ thông gió, mặt lưới bên trên đón đỡ đã không thấy đâu, bên trong là một mảnh bóng tối, ánh đèn pin không cách nào lại thâm nhập sâu trong đó.
Vào thời điểm cậu chuẩn bị dời đèn pin đi, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một đôi mắt màu đỏ, cặp mắt kia cứ như vậy ngủ đông trong bóng tối, lẳng lặng mà đối diện cùng cậu.
Tiêu Lam nhấc lên đề phòng, nắm chặt chủy thủ trong tay, chờ đợi đối phương làm khó làm dễ.
Một lát sau, đôi mắt biến mất trong bóng đêm, tựa hồ là từ bỏ ý đồ công kích.
Nhưng mà, một ngọn gió màu đen tựa hồ càng thâm trầm hơn màn đêm từ phía sau đánh úp lại vị trí mà đôi mắt màu đỏ biến mất.
“A ——”
Ống thông gió sâu thẳm phát ra một tràng tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, mang theo sợ hãi cùng thống khổ cực độ.
Đó thế mà là tiếng người!
Cũng không biết con người làm thế nào mới có thể ở nơi chật hẹp như thế hành động tự nhiên, hơn nữa khi mai phục một chút âm thanh cũng không phát ra, có điều với tốc độ đối phương mà nói, đại khái cũng không phải là một người sống.
Tiếng kêu thảm thiết bén nhọn dần dần rời xa, từ vị trí lỗ thông gió chảy xuống một ít chất lỏng màu đỏ đen sền sệt, biểu hiện ra quái vật không biết là thứ gì này bị thương không nhẹ.
“Ha ha, đào tẩu rồi à……” Trong giọng Lạc thế mà lại mang theo một chút ý cười, “Thật tiếc, có lẽ không giữ lại mi sẽ cảm thấy thống khoái hơn một chút.”
Cảm giác bị sức mạnh của hắn thong thả cắn nuốt cũng không thoải mái hơn trực tiếp đối mặt tử vong đâu, đào tẩu, thật là một quyết định làm người ta đồng tình.
Lạc tuy rằng ngoài miệng nói tiếc nuối, nhưng Tiêu Lam cảm thấy trong giọng nói anh ta rõ ràng tràn đầy đều là vui sướng, bạn xem anh ta cười vui vẻ chưa kìa.
Thôi, anh cao hứng là được.
Tiêu Lam ở trong lòng yên lặng đốt cho quái vật không biết tên này một cây nến.
Lúc này, Tiêu Lam mới quay đầu lại đi xem thi thể bị treo ở nơi đó trước đó.
Dùng thi thể hấp dẫn người chơi tới gần, hơn nữa ở phía sau thi thể thiết trí một tấm bản đồ bố cục có chứa manh mối, hấp dẫn người chơi tiến thêm một bước tới gần, sau đó thứ giấu trong chỗ tối nương theo thời điểm người chơi bị hấp dẫn lực chú ý đi, từ phía trên phát động tập kích.
Đây căn bản chính là một cái bẫy!
Mà người đã hoàn toàn thay đổi bộ mặt này, thật sự là người chơi sao?
Ngày thường nhìn thấy thi thể người chơi, cậu có thể nằm trong khả năng cho phép giúp đối phương liệm, nhưng cái thi thể đã bị làm thành bẫy rập này còn không biết cất giấu nguy hiểm gì, cậu không đến mức thánh mẫu đến một hai phải gánh nguy hiểm khiến chính mình bị thương thậm chí tử vong, để giúp một gia hỏa không biết là người chơi hay là NPC.
Mạng cậu còn trói định một Lạc nữa, không thể tùy ý tiêu xài như vậy.
“Đi thôi, đi phòng điều hành nhìn xem.” Tiêu Lam nhẹ giọng nói, xoay người rời khỏi nơi này.
——
Hai người hướng tới vị trí trước đó chứng kiến, đi đến phòng điều hành.
Đến vị trí phòng điều hành, lại phát hiện nơi nguyên bản hẳn là phòng điều hành nhiều ra một bức tường tu sửa thật sự tùy ý, nước sơn trên tường sơn thật sự có lệ, đều có thể nhìn đến gạch tường bên dưới, chỉnh thể lộ ra một cảm giác hấp tấp.
“Xem ra nơi này là thật sự có cái gì đó, nếu không cũng không đến mức niêm phong thành như vậy.” Tiêu Lam đánh giá bức tường này, nói.
Kẻ hèn một bức tường mà thôi, tất nhiên là ngăn không được thuật xuyên tường của Tiêu Lam.
Một lát sau, “Ầm” một tiếng qua đi, vách tường hét lên rồi ngã gục, lộ ra cửa lớn bên trong bị khóa lại. Khoá cửa ở trong tay Tiêu Lam tất nhiên cũng nhỏ yếu đáng thương mà lại bất lực.
Loại khóa không có tính khiêu chiến này, cả một giây đồng hồ cũng chưa căng qua, cứ như vậy bị mở ra.
Lúc sắp mở cửa, trong bóng tối lại truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân kia nghe qua không nhanh không chậm, giống như là tản bộ nhàn nhã sau giờ ngọ trong hoa viên vậy.
Chờ đến khi âm thanh đến gần rồi, dưới ánh đèn nơi tay Tiêu Lam mới thấy rõ, trong bóng tối nơi xa đi ra chính là hai bóng đen cùng loại hình người, bước chân khi đi tới tần suất hoàn toàn giống nhau, giống như là cảnh trong gương.
Bọn họ không có ngũ quan, nhưng có đôi chân thẳng tắp thon dài giống nhau như đúc, dáng người đĩnh bạt giống nhau như đúc, hơn nữa tư thái không nhanh không chậm, làm người ta cảm thấy vô cùng quen mắt.
Tiêu Lam quay đầu nhìn về phía Lạc bên người mình ——
Liền thấy Lạc gợi lên khóe môi: “Là tới tìm tôi, tiên sinh.”
Hắn bước ra một bước, nghênh hướng về hai bóng người màu đen phảng phất như bóng dáng hắn phía trước.
Bóng người màu đen đối diện có vẻ cũng cảm nhận được chiến ý của hắn, bọn chúng đẩy nhanh tốc độ, thân ảnh gần như muốn dung nhập vào không khí, chia làm hai phương hướng hướng về vị trí của Lạc đánh tới.
Lợi trảo màu đen hướng tới mặt Lạc hung hăng mà trảo xuống, sau khi bị hắn né tránh lại lần nữa đánh úp lại nơi yếu hại của hắn.
Một sườn khác, lợi trảo màu đen đồng dạng cũng nhắm ngay cổ Lạc, tựa hồ muốn hung hăng chém xuống đầu của hắn.
Giữa Lạc và những bộ phận khác của hắn từ trước đến nay là hình thức chiến đấu không chết không ngừng.
Xuất phát từ hấp dẫn của bản năng, bọn chúng đều minh bạch, chỉ có cắn nuốt đối phương thì mình mới có thể trở nên hoàn chỉnh, mới có thể có được sức mạnh càng cường đại, bọn chúng mặc kệ ai là chủ thể, mỗi một bộ phận đều dốc hết toàn lực mà muốn cắn nuốt bộ phận càng cường đại hơn. Thế cho nên vì cắn nuốt Lạc, hai bộ phận chỉ còn lại bản năng thế mà tự phát liên thủ lại.
Lạc dưới hai bên giáp công có vẻ thành thạo, lợi trảo bén nhọn từ bên cạnh gương mặt hắn cọ qua, lại mảy may không cách nào thương cập đến bản thể của hắn.
Bóng đen bên trái sau một chiêu thất bại, thân ảnh trước mặt nó nháy mắt biến mất.
Không đợi nó phản ứng, nháy mắt tiếp theo, từ bóng tối đen nhánh tạo thành xiềng xích trói buộc nó lại. Xiềng xích kia phảng phất như lưỡi dao sắc bén, thật sâu mà lặc vào thân thể bóng đen, cơ hồ muốn nghiền nát nó ra.
Bóng đen ngẩng đầu lên, tựa hồ là phát ra kêu gào thảm thiết không tiếng động.
Nó điên cuồng mà giãy giụa, lại vô lực tránh thoát thứ đang cố định lực lượng của mình.
“Ngoan ngoãn nghe lời, được không? Ta không muốn bại lộ tướng ăn quá khó coi trước mặt tiên sinh đâu.” Trong giọng nói Lạc mang theo chút ý cười, nhưng ánh mắt lại là lạnh lẽo.
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, sức mạnh xiềng xích lại lần nữa tăng mạnh, trực tiếp đem bóng người màu đen bị trói buộc đang giãy giụa chia cắt thành mảnh nhỏ.
Màu đen mảnh nhỏ bay lả tả trong không trung, vừa ra đến mặt đất đã bị bóng đen sớm đã trải rộng đầy đất hấp thu, nháy mắt như giọt mưa tiến vào ao hồ, biến mất vô tung.
Bóng đen bên kia thấy tình thế không ổn, xoay người chuẩn bị thoát đi, bản năng nó đang điên cuồng cảnh báo với nó: Nguy hiểm! Chạy mau! Mau rời đi khỏi gia hỏa nhìn qua thật mê người kia đi!
Nhưng mà, đã không còn kịp rồi.
Hoặc là nói, từ thời điểm bọn chúng quyết định trong bóng đêm hiện thân ra, cũng đã muộn.
Bóng đen bị Lạc thao tác như thủy triều đánh tới phương hướng nó, nháy mắt liền đem thân ảnh nó lôi cuốn vào trong, áp lực khổng lồ ngăn cách toàn bộ không gian sinh tồn của nó, làm phản kháng của nó có vẻ rất mỏng manh, cả một chút bọt nước đều không thể bắn lên được.
Đứng trong một mảnh mà đen càng thâm trầm hơn đêm tối, thân ảnh đĩnh bạt thon dài của Lạc sừng sững, phảng phất như một vị chúa tể hắc ám, cao cao tại thượng, không thể chiến thắng.
Hắn thu liễm lại bóng đen đầy đất, lộ ra mỉm cười thỏa mãn, dùng tiếng nói trầm thấp như đàn cello của hắn nhẹ giọng nỉ non: “Tại sao lại phải giãy giụa chứ, dù sao kết cục đều đã chú định……”
Tiêu Lam nhìn Lạc xuống tay không lưu tình chút nào với chính hắn, còn mang bộ dáng cảm giác suиɠ sướиɠ sâu sắc, trong lòng không khỏi trồi lên nghi hoặc thật sâu ——
Gia hỏa này đến tột cùng là S hay M?
Mình tự đánh mình, hơn nữa còn cảm thấy vui sướng vô cùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc: Ta lớn lên soái lại có tiền còn rất mạnh.
Tiêu Lam: Nhưng anh có khả năng là M đó.
Lạc:……
Trong lúc đó, Tiêu Lam cũng cầm đi vé tàu màu đen.
Tuy rằng còn không biết đen hoặc trắng cái nào là chính xác, nhưng trước tiên cứ mang theo luôn là không sai. Vạn nhất vé màu đen mới là đúng, sau đó còn phải tìm được một cái màu đen nữa hai người bọn họ mới có thể qua cửa.
Lại có một bàn tay thon dài mang theo găng màu đen đoạt trước cậu, cầm đi vé tàu.
Lạc vẫn mỉm cười: “Nếu trước đó vé tàu đều là giao cho tôi, không bằng cứ toàn bộ để tôi giữ đi.”
Bởi vì vé tàu này là phát hiện trên thi thể, ai cũng không thể bảo đảm nguy hiểm khiến người chơi kia tử vong không phải do vé tàu này đưa tới, người mang theo vé tàu tự nhiên sẽ gặp phải một phần uy hiếp không biết được.
Tiêu Lam nhìn Lạc, chung quy cảm thấy người này giống như là một lão tướng quân sau lưng cắm đầy flag*, thật sự…… Không thành vấn đề sao?
(*Flag hay Death Flag là một thuật ngữ được dùng để ám chỉ những dấu hiệu được cho là báo trước về cái chết của một nhân vật, thường thấy trong anime)
Nhìn ra cậu lo lắng, Lạc chỉ là mỉm cười: “Tiên sinh, tôi rất khó bị gϊếŧ chết, xin đừng lo lắng.”
Dẫu có bị xé thành mảnh nhỏ, phá huỷ toàn bộ ký ức, thậm chí vô pháp tạo thành hình người, hắn cũng vẫn tồn tại.
Tiêu Lam nhìn biểu cảm Lạc ôn hòa lại không dung cự tuyệt, từ bỏ khuyên bảo.
Cậu rất rõ, Lạc làm như vậy là vì thay cậu kháng nguy hiểm tử vong, nếu từ góc độ lợi ích phù hợp nhất tới xem, đem nguy hiểm cho Lạc cũng xác thật càng an toàn hơn, nhưng cậu cũng không cảm thấy mình có thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ đối phương trả giá.
Tiêu Lam thở sâu, một khi đã như vậy thì cậu nỗ lực qua cửa đi, cậu qua cửa càng nhiều, Lạc khôi phục cũng sẽ càng nhanh, đây mới là thù lao tốt nhất đối với Lạc mà nói.
Ầm ầm đi tới sau đó không lâu, đoàn tàu lại lần nữa tiến vào trạm.
Sau khi cửa xe mở ra, sân ga bên ngoài vẫn đen nhánh một mảnh như trước, cùng với đoàn tàu còn tính sáng ngời hình thành đối lập tiên minh, sáng và tối, đen và trắng, sống hay chết, người chơi phải ở trong đó đưa ra lựa chọn của mình.
Tiêu Lam đứng lên, bước vào trong bóng tối.
——
Hai người ở sân ga đi tới, cố tình tránh đi khu vực phía trước đi qua, hướng về phạm vi chưa đi qua thăm dò.
Trong không khí đột nhiên truyền đến mùi hôi, đó là một loại mùi sinh ra khi thịt thối rữa, mùi vị mãnh liệt đến làm người buồn nôn. Ánh đèn pin chỉ có thể chiếu đến vị trí trước mặt không xa, tạm thời còn nhìn không tới rốt cuộc là do thứ gì phát ra.
Tiêu Lam nhăn mày lại, che lại miệng mũi đi tới.
Lại về phía trước một đoạn, cậu mới nhìn đến phía trước xuất hiện một bóng người bị treo giữa không trung. Người kia bị một sợi dây thừng móc vào cổ, cứ như vậy treo lên, cũng không biết người nọ đã chết bao lâu, trên người đã thối rữa cao độ, không ít chỗ lộ ra xương trắng, mặt đất phía dưới thi thể là một bãi chất lỏng sền sệt sau khi thi thể thối rữa chảy xuống.
Mùi hôi hiển nhiên chính là từ nơi này phát ra.
Đèn pin nơi tay chiếu xuống, dung mạo thi thể đã khó có thể phân biệt, quần áo cũng trong quá trình thối rữa bị xâm nhiễm đến thấy không rõ màu vốn có, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra kiểu dáng quần áo là kiểu hiện đại.
“Đây là…… Người chơi sao?” Tiêu Lam có vài phần chần chờ.
Bởi vì từ khi cậu tiến vào trò chơi lần này đến bây giờ cũng bất quá thời gian mấy giờ đồng hồ mà thôi, cho dù có người chơi chết đi, thi thể của họ cũng đều là mới mẻ. Loại thi thể thối rữa đến thấy không rõ bộ mặt này, không quá khả năng là người chơi màn này.
Chẳng lẽ nói, màn chơi lần này, thời gian người chơi tiến vào đều không giống nhau?
Hay là nói, đây là một màn chơi trước đây để lại, bị đặt trong trò chơi coi như bối cảnh, cũng không có bị rửa sạch đi.
Thi thể đã thối rữa tất nhiên sẽ không trả lời vấn đề này, Tiêu Lam dời đi ánh sáng đèn pin, nhìn quanh bốn phía.
Ở ngay trên tường sau lưng thi thể dán một tấm bản đồ bố cục bên trong nhà ga, bên trên bị một ít thứ màu đen ô nhiễm, chỉ còn lại có một bộ phận, Tiêu Lam thấy được trong đó có một phòng bị đánh dấu tên là —— phòng điều hành.
Từ bố cục trên bản vẽ tới xem, phòng điều hành cách vị trí hiện giờ của Tiêu Lam cũng không xa, tồn tại giống như phòng điều hành này cũng quan trọng giống não bộ và dây thần kinh vậy, bên trong chắc chắn có tin tức liên quan đến nhà ga, cũng có lẽ có trợ giúp cho việc qua cửa của bọn họ.
Tiêu Lam tiến lên vài bước, đến gần vị trí thi thể, tính toán nhìn kỹ xem bản đồ bố cục.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng cọ xát rất nhỏ từ đỉnh đầu cậu truyền đến, cùng với một cảm giác nguy hiểm làm người ta tê dại da đầu.
Trực giác thấy không thích hợp, Tiêu Lam bỗng nhiên lui về phía sau một bước, đồng thời 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 xuất hiện trong tay cậu, trực tiếp một đao hoành ra, trong bóng đêm vẽ ra một đường ánh dao lạnh lẽo.
“Keng ——”
Tiêu Lam minh xác mà cảm giác được chủy thủ của mình chạm vào vật gì cứng rắn, nháy mắt tiếp theo, một thứ màu đen hiện lên trong phạm vi ánh sáng đèn pin, chỉ giây lát gian liền biến mất.
Tiêu Lam thay đổi hướng đèn pin nhìn lại.
Trên trần nhà có một ống dẫn thông gió, trên đỉnh đầu cậu vừa lúc là vị trí lỗ thông gió, mặt lưới bên trên đón đỡ đã không thấy đâu, bên trong là một mảnh bóng tối, ánh đèn pin không cách nào lại thâm nhập sâu trong đó.
Vào thời điểm cậu chuẩn bị dời đèn pin đi, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một đôi mắt màu đỏ, cặp mắt kia cứ như vậy ngủ đông trong bóng tối, lẳng lặng mà đối diện cùng cậu.
Tiêu Lam nhấc lên đề phòng, nắm chặt chủy thủ trong tay, chờ đợi đối phương làm khó làm dễ.
Một lát sau, đôi mắt biến mất trong bóng đêm, tựa hồ là từ bỏ ý đồ công kích.
Nhưng mà, một ngọn gió màu đen tựa hồ càng thâm trầm hơn màn đêm từ phía sau đánh úp lại vị trí mà đôi mắt màu đỏ biến mất.
“A ——”
Ống thông gió sâu thẳm phát ra một tràng tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, mang theo sợ hãi cùng thống khổ cực độ.
Đó thế mà là tiếng người!
Cũng không biết con người làm thế nào mới có thể ở nơi chật hẹp như thế hành động tự nhiên, hơn nữa khi mai phục một chút âm thanh cũng không phát ra, có điều với tốc độ đối phương mà nói, đại khái cũng không phải là một người sống.
Tiếng kêu thảm thiết bén nhọn dần dần rời xa, từ vị trí lỗ thông gió chảy xuống một ít chất lỏng màu đỏ đen sền sệt, biểu hiện ra quái vật không biết là thứ gì này bị thương không nhẹ.
“Ha ha, đào tẩu rồi à……” Trong giọng Lạc thế mà lại mang theo một chút ý cười, “Thật tiếc, có lẽ không giữ lại mi sẽ cảm thấy thống khoái hơn một chút.”
Cảm giác bị sức mạnh của hắn thong thả cắn nuốt cũng không thoải mái hơn trực tiếp đối mặt tử vong đâu, đào tẩu, thật là một quyết định làm người ta đồng tình.
Lạc tuy rằng ngoài miệng nói tiếc nuối, nhưng Tiêu Lam cảm thấy trong giọng nói anh ta rõ ràng tràn đầy đều là vui sướng, bạn xem anh ta cười vui vẻ chưa kìa.
Thôi, anh cao hứng là được.
Tiêu Lam ở trong lòng yên lặng đốt cho quái vật không biết tên này một cây nến.
Lúc này, Tiêu Lam mới quay đầu lại đi xem thi thể bị treo ở nơi đó trước đó.
Dùng thi thể hấp dẫn người chơi tới gần, hơn nữa ở phía sau thi thể thiết trí một tấm bản đồ bố cục có chứa manh mối, hấp dẫn người chơi tiến thêm một bước tới gần, sau đó thứ giấu trong chỗ tối nương theo thời điểm người chơi bị hấp dẫn lực chú ý đi, từ phía trên phát động tập kích.
Đây căn bản chính là một cái bẫy!
Mà người đã hoàn toàn thay đổi bộ mặt này, thật sự là người chơi sao?
Ngày thường nhìn thấy thi thể người chơi, cậu có thể nằm trong khả năng cho phép giúp đối phương liệm, nhưng cái thi thể đã bị làm thành bẫy rập này còn không biết cất giấu nguy hiểm gì, cậu không đến mức thánh mẫu đến một hai phải gánh nguy hiểm khiến chính mình bị thương thậm chí tử vong, để giúp một gia hỏa không biết là người chơi hay là NPC.
Mạng cậu còn trói định một Lạc nữa, không thể tùy ý tiêu xài như vậy.
“Đi thôi, đi phòng điều hành nhìn xem.” Tiêu Lam nhẹ giọng nói, xoay người rời khỏi nơi này.
——
Hai người hướng tới vị trí trước đó chứng kiến, đi đến phòng điều hành.
Đến vị trí phòng điều hành, lại phát hiện nơi nguyên bản hẳn là phòng điều hành nhiều ra một bức tường tu sửa thật sự tùy ý, nước sơn trên tường sơn thật sự có lệ, đều có thể nhìn đến gạch tường bên dưới, chỉnh thể lộ ra một cảm giác hấp tấp.
“Xem ra nơi này là thật sự có cái gì đó, nếu không cũng không đến mức niêm phong thành như vậy.” Tiêu Lam đánh giá bức tường này, nói.
Kẻ hèn một bức tường mà thôi, tất nhiên là ngăn không được thuật xuyên tường của Tiêu Lam.
Một lát sau, “Ầm” một tiếng qua đi, vách tường hét lên rồi ngã gục, lộ ra cửa lớn bên trong bị khóa lại. Khoá cửa ở trong tay Tiêu Lam tất nhiên cũng nhỏ yếu đáng thương mà lại bất lực.
Loại khóa không có tính khiêu chiến này, cả một giây đồng hồ cũng chưa căng qua, cứ như vậy bị mở ra.
Lúc sắp mở cửa, trong bóng tối lại truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân kia nghe qua không nhanh không chậm, giống như là tản bộ nhàn nhã sau giờ ngọ trong hoa viên vậy.
Chờ đến khi âm thanh đến gần rồi, dưới ánh đèn nơi tay Tiêu Lam mới thấy rõ, trong bóng tối nơi xa đi ra chính là hai bóng đen cùng loại hình người, bước chân khi đi tới tần suất hoàn toàn giống nhau, giống như là cảnh trong gương.
Bọn họ không có ngũ quan, nhưng có đôi chân thẳng tắp thon dài giống nhau như đúc, dáng người đĩnh bạt giống nhau như đúc, hơn nữa tư thái không nhanh không chậm, làm người ta cảm thấy vô cùng quen mắt.
Tiêu Lam quay đầu nhìn về phía Lạc bên người mình ——
Liền thấy Lạc gợi lên khóe môi: “Là tới tìm tôi, tiên sinh.”
Hắn bước ra một bước, nghênh hướng về hai bóng người màu đen phảng phất như bóng dáng hắn phía trước.
Bóng người màu đen đối diện có vẻ cũng cảm nhận được chiến ý của hắn, bọn chúng đẩy nhanh tốc độ, thân ảnh gần như muốn dung nhập vào không khí, chia làm hai phương hướng hướng về vị trí của Lạc đánh tới.
Lợi trảo màu đen hướng tới mặt Lạc hung hăng mà trảo xuống, sau khi bị hắn né tránh lại lần nữa đánh úp lại nơi yếu hại của hắn.
Một sườn khác, lợi trảo màu đen đồng dạng cũng nhắm ngay cổ Lạc, tựa hồ muốn hung hăng chém xuống đầu của hắn.
Giữa Lạc và những bộ phận khác của hắn từ trước đến nay là hình thức chiến đấu không chết không ngừng.
Xuất phát từ hấp dẫn của bản năng, bọn chúng đều minh bạch, chỉ có cắn nuốt đối phương thì mình mới có thể trở nên hoàn chỉnh, mới có thể có được sức mạnh càng cường đại, bọn chúng mặc kệ ai là chủ thể, mỗi một bộ phận đều dốc hết toàn lực mà muốn cắn nuốt bộ phận càng cường đại hơn. Thế cho nên vì cắn nuốt Lạc, hai bộ phận chỉ còn lại bản năng thế mà tự phát liên thủ lại.
Lạc dưới hai bên giáp công có vẻ thành thạo, lợi trảo bén nhọn từ bên cạnh gương mặt hắn cọ qua, lại mảy may không cách nào thương cập đến bản thể của hắn.
Bóng đen bên trái sau một chiêu thất bại, thân ảnh trước mặt nó nháy mắt biến mất.
Không đợi nó phản ứng, nháy mắt tiếp theo, từ bóng tối đen nhánh tạo thành xiềng xích trói buộc nó lại. Xiềng xích kia phảng phất như lưỡi dao sắc bén, thật sâu mà lặc vào thân thể bóng đen, cơ hồ muốn nghiền nát nó ra.
Bóng đen ngẩng đầu lên, tựa hồ là phát ra kêu gào thảm thiết không tiếng động.
Nó điên cuồng mà giãy giụa, lại vô lực tránh thoát thứ đang cố định lực lượng của mình.
“Ngoan ngoãn nghe lời, được không? Ta không muốn bại lộ tướng ăn quá khó coi trước mặt tiên sinh đâu.” Trong giọng nói Lạc mang theo chút ý cười, nhưng ánh mắt lại là lạnh lẽo.
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, sức mạnh xiềng xích lại lần nữa tăng mạnh, trực tiếp đem bóng người màu đen bị trói buộc đang giãy giụa chia cắt thành mảnh nhỏ.
Màu đen mảnh nhỏ bay lả tả trong không trung, vừa ra đến mặt đất đã bị bóng đen sớm đã trải rộng đầy đất hấp thu, nháy mắt như giọt mưa tiến vào ao hồ, biến mất vô tung.
Bóng đen bên kia thấy tình thế không ổn, xoay người chuẩn bị thoát đi, bản năng nó đang điên cuồng cảnh báo với nó: Nguy hiểm! Chạy mau! Mau rời đi khỏi gia hỏa nhìn qua thật mê người kia đi!
Nhưng mà, đã không còn kịp rồi.
Hoặc là nói, từ thời điểm bọn chúng quyết định trong bóng đêm hiện thân ra, cũng đã muộn.
Bóng đen bị Lạc thao tác như thủy triều đánh tới phương hướng nó, nháy mắt liền đem thân ảnh nó lôi cuốn vào trong, áp lực khổng lồ ngăn cách toàn bộ không gian sinh tồn của nó, làm phản kháng của nó có vẻ rất mỏng manh, cả một chút bọt nước đều không thể bắn lên được.
Đứng trong một mảnh mà đen càng thâm trầm hơn đêm tối, thân ảnh đĩnh bạt thon dài của Lạc sừng sững, phảng phất như một vị chúa tể hắc ám, cao cao tại thượng, không thể chiến thắng.
Hắn thu liễm lại bóng đen đầy đất, lộ ra mỉm cười thỏa mãn, dùng tiếng nói trầm thấp như đàn cello của hắn nhẹ giọng nỉ non: “Tại sao lại phải giãy giụa chứ, dù sao kết cục đều đã chú định……”
Tiêu Lam nhìn Lạc xuống tay không lưu tình chút nào với chính hắn, còn mang bộ dáng cảm giác suиɠ sướиɠ sâu sắc, trong lòng không khỏi trồi lên nghi hoặc thật sâu ——
Gia hỏa này đến tột cùng là S hay M?
Mình tự đánh mình, hơn nữa còn cảm thấy vui sướng vô cùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc: Ta lớn lên soái lại có tiền còn rất mạnh.
Tiêu Lam: Nhưng anh có khả năng là M đó.
Lạc:……
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mới vào
- Chương 2: Lạc
- Chương 3: Sự lựa chọn đầu tiên
- Chương 4: Tôi vừa nảy ra một ý tưởng rất táo bạo
- Chương 5: Cạm bẫy miễn phí
- Chương 6: Vòng lựa chọn thứ hai (p1)
- Chương 7: Vòng lựa chọn thứ hai (p2)
- Chương 8: Đại nguy cơ
- Chương 9: Cướp đoạt
- Chương 10: Chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Chương 11: Vòng lựa chọn thứ ba
- Chương 12: Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
- Chương 13: Qua cửa
- Chương 14: Trạm dừng chân của người chơi.
- Chương 15: Hình tượng mới của Lạc.
- Chương 16: Lục đạo suối nước nóng [1]
- Chương 17: Cô ấy
- Chương 18: Mười năm trước.
- Chương 19: App
- Chương 20: Cuộc gọi ma quái.
- Chương 21: Năm đó.
- Chương 22: Oan có đầu nợ có chủ.
- Chương 23: Nguyên nhân chết.
- Chương 24: Phá hủy
- Chương 25: Trong sương mù (1)
- Chương 25-2: Trong sương mù (2)
- Chương 25-3: Trong sương mù (3)
- Chương 25-4: Trong sương mù (4)
- Chương 26: Ở lại đi.
- Chương 27: Cuối cùng cũng qua cửa.
- Chương 28: Nam nhân khiến trò chơi phải thay đổi quy tắc.
- Chương 29: Trang viên phu nhân Bella.
- Chương 30: Tiệc tối.
- Chương 31: Đêm
- Chương 32: Căn phòng khép kín.
- Chương 34: Mật thất da người.
- Chương 35: Bữa tối cuối cùng.
- Chương 36: Edmond
- Chương 37: Khế ước Otia.
- Chương 38: Đây là một con dao găm tẩm độc.
- Chương 39: Nhân danh tình yêu và công lý, tiêu diệt ngươi.
- Chương 40: Bạn cảm nhận được sự hạnh phúc của nghèo khó.
- Chương 41: Thông quan
- Chương 42: Người chơi trung cấp
- Chương 43: Nhiệm vụ hiện thực
- Chương 44: Nhiệm vụ hiện thực 2
- Chương 45: Nhiệm vụ hiện thực (3)
- Chương 46: Nhiệm vụ hiện thực ( 4 )
- Chương 47: Chung cư số 404
- Chương 48: Bóng cao su nhỏ
- Chương 49: Hàng xóm
- Chương 50: Âm thầm quan sát
- Chương 51: Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng
- Chương 52: TV cũ
- Chương 53: Máy giặt
- Chương 54: Phòng tắm
- Chương 55: Hẹn nhau nhé
- Chương 56: Phòng
- Chương 57: Hành lang
- Chương 58: Phòng bếp
- Chương 59: Lầu 5
- Chương 60: Gặp lại
- Chương 61: Mạt chược
- Chương 62: Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên
- Chương 63: Một đồng tiền
- Chương 64: Nhặt ve chai
- Chương 65: Qua cửa 404
- Chương 66: Điều tra
- Chương 67: Đi hóng gió
- Chương 68: Khách sạn Ái Ái
- Chương 69: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ
- Chương 70: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (2)
- Chương 71: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (3)
- Chương 72: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (4)
- Chương 73: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (5)
- Chương 74: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (6)
- Chương 75: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (7)
- Chương 76: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (8)
- Chương 77: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (9)
- Chương 78: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (10)
- Chương 79: Cuối cùng cũng có thịt ăn
- Chương 80: Túc địch
- Chương 81: Ông hiểu lầm rồi
- Chương 82: Trạm tàu điện ngầm số 13
- Chương 83: Trạm tàu điện ngầm số 13 (2)
- Chương 84: Trạm tàu điện ngầm số 13 (3)
- Chương 86: Trạm tàu điện ngầm số 13 (5)
- Chương 87: Trạm tàu điện ngầm số 13 (6)
- Chương 88: Trạm tàu điện ngầm số 13 (7)
- Chương 89: Trạm tàu điện ngầm số 13 (8)
- Chương 90: Trạm tàu điện ngầm số 13 (9)
- Chương 91: Trạm tàu điện ngầm số 13 (10)
- Chương 92: Trạm tàu điện ngầm số 13 (11)
- Chương 93: Trạm tàu điện ngầm số 13 (12)
- Chương 94: Xương của Dalit*
- Chương 95: Quà tặng
- Chương 96: Thằng ngốc mới đi mở vé rút thăm trúng thưởng
- Chương 97: Tuyết Chước
- Chương 98: Phòng làm việc trò chơi Death
- Chương 99: Phòng làm việc trò chơi Death (2)
- Chương 100: Phòng làm việc trò chơi Death (3)
- Chương 101: Phòng làm việc trò chơi Death (4)
- Chương 102: Phòng làm việc trò chơi Death (5)
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113: Quan trọng là khí thế
- Chương 114: Kinh doanh ở giữa ăn phí chênh lệch
- Chương 115: Bạo quân
- Chương 116: Lịch sử đen tối
- Chương 117: Tới chơi
- Chương 118: Học viện Coriff
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132: Người chơi cao cấp
- Chương 133: Sinh nhật
- Chương 134: Bánh kem
- Chương 135: Kịch bản
- Chương 136: Du lịch
- Chương 137: Biến cố
- Chương 138: Minh Nguyệt Quán
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Chiếc hộp Pandora
- Chương 155: Rượu
- Chương 156: Tất cả tựa hồ đều là ngoài ý muốn
- Chương 157: Hoa Giáp
- Chương 158: Nghi hoặc đến từ linh hồn
- Chương 159: Tàu Endymion*
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Mộng
- Chương 174: Hẹn hò
- Chương 175: Ba ngày sau gặp
- Chương 176: Tiếng ca của Sarah
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189: Đảo
- Chương 190: Cáo biệt
- Chương 191: Thích giúp đỡ mọi người
- Chương 192: Phản kích
- Chương 193: Cầu thang
- Chương 194: Chăn thả
- Chương 195: Hẹn gặp lại
- Chương 196: Anh hùng
- Chương 197: Trung tâm
- Chương 198: Hoàn cảnh xấu của cẩu độc thân
- Chương 199: End
- Chương 200: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (1)
- Chương 201: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (2)
- Chương 202: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (3)
- Chương 203: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (4)
- Chương 204: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (5)
- Chương 205: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (1)
- Chương 206: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (2)
- Chương 207: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (3)
- Chương 208: Phiên ngoại 3: Hậu trường
- Chương 209: Phiên ngoại 4: Kỳ Ninh và Sầm Duy
- Chương 210: Phiên ngoại 5: Cẩu Đản
- bình luận