Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị - Chương 36: Edmond
Chương trước- Chương 1: Mới vào
- Chương 2: Lạc
- Chương 3: Sự lựa chọn đầu tiên
- Chương 4: Tôi vừa nảy ra một ý tưởng rất táo bạo
- Chương 5: Cạm bẫy miễn phí
- Chương 6: Vòng lựa chọn thứ hai (p1)
- Chương 7: Vòng lựa chọn thứ hai (p2)
- Chương 8: Đại nguy cơ
- Chương 9: Cướp đoạt
- Chương 10: Chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Chương 11: Vòng lựa chọn thứ ba
- Chương 12: Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
- Chương 13: Qua cửa
- Chương 14: Trạm dừng chân của người chơi.
- Chương 15: Hình tượng mới của Lạc.
- Chương 16: Lục đạo suối nước nóng [1]
- Chương 17: Cô ấy
- Chương 18: Mười năm trước.
- Chương 19: App
- Chương 20: Cuộc gọi ma quái.
- Chương 21: Năm đó.
- Chương 22: Oan có đầu nợ có chủ.
- Chương 23: Nguyên nhân chết.
- Chương 24: Phá hủy
- Chương 25: Trong sương mù (1)
- Chương 25-2: Trong sương mù (2)
- Chương 25-3: Trong sương mù (3)
- Chương 25-4: Trong sương mù (4)
- Chương 26: Ở lại đi.
- Chương 27: Cuối cùng cũng qua cửa.
- Chương 28: Nam nhân khiến trò chơi phải thay đổi quy tắc.
- Chương 29: Trang viên phu nhân Bella.
- Chương 30: Tiệc tối.
- Chương 31: Đêm
- Chương 32: Căn phòng khép kín.
- Chương 34: Mật thất da người.
- Chương 35: Bữa tối cuối cùng.
- Chương 36: Edmond
- Chương 37: Khế ước Otia.
- Chương 38: Đây là một con dao găm tẩm độc.
- Chương 39: Nhân danh tình yêu và công lý, tiêu diệt ngươi.
- Chương 40: Bạn cảm nhận được sự hạnh phúc của nghèo khó.
- Chương 41: Thông quan
- Chương 42: Người chơi trung cấp
- Chương 43: Nhiệm vụ hiện thực
- Chương 44: Nhiệm vụ hiện thực 2
- Chương 45: Nhiệm vụ hiện thực (3)
- Chương 46: Nhiệm vụ hiện thực ( 4 )
- Chương 47: Chung cư số 404
- Chương 48: Bóng cao su nhỏ
- Chương 49: Hàng xóm
- Chương 50: Âm thầm quan sát
- Chương 51: Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng
- Chương 52: TV cũ
- Chương 53: Máy giặt
- Chương 54: Phòng tắm
- Chương 55: Hẹn nhau nhé
- Chương 56: Phòng
- Chương 57: Hành lang
- Chương 58: Phòng bếp
- Chương 59: Lầu 5
- Chương 60: Gặp lại
- Chương 61: Mạt chược
- Chương 62: Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên
- Chương 63: Một đồng tiền
- Chương 64: Nhặt ve chai
- Chương 65: Qua cửa 404
- Chương 66: Điều tra
- Chương 67: Đi hóng gió
- Chương 68: Khách sạn Ái Ái
- Chương 69: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ
- Chương 70: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (2)
- Chương 71: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (3)
- Chương 72: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (4)
- Chương 73: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (5)
- Chương 74: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (6)
- Chương 75: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (7)
- Chương 76: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (8)
- Chương 77: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (9)
- Chương 78: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (10)
- Chương 79: Cuối cùng cũng có thịt ăn
- Chương 80: Túc địch
- Chương 81: Ông hiểu lầm rồi
- Chương 82: Trạm tàu điện ngầm số 13
- Chương 83: Trạm tàu điện ngầm số 13 (2)
- Chương 84: Trạm tàu điện ngầm số 13 (3)
- Chương 86: Trạm tàu điện ngầm số 13 (5)
- Chương 87: Trạm tàu điện ngầm số 13 (6)
- Chương 88: Trạm tàu điện ngầm số 13 (7)
- Chương 89: Trạm tàu điện ngầm số 13 (8)
- Chương 90: Trạm tàu điện ngầm số 13 (9)
- Chương 91: Trạm tàu điện ngầm số 13 (10)
- Chương 92: Trạm tàu điện ngầm số 13 (11)
- Chương 93: Trạm tàu điện ngầm số 13 (12)
- Chương 94: Xương của Dalit*
- Chương 95: Quà tặng
- Chương 96: Thằng ngốc mới đi mở vé rút thăm trúng thưởng
- Chương 97: Tuyết Chước
- Chương 98: Phòng làm việc trò chơi Death
- Chương 99: Phòng làm việc trò chơi Death (2)
- Chương 100: Phòng làm việc trò chơi Death (3)
- Chương 101: Phòng làm việc trò chơi Death (4)
- Chương 102: Phòng làm việc trò chơi Death (5)
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113: Quan trọng là khí thế
- Chương 114: Kinh doanh ở giữa ăn phí chênh lệch
- Chương 115: Bạo quân
- Chương 116: Lịch sử đen tối
- Chương 117: Tới chơi
- Chương 118: Học viện Coriff
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132: Người chơi cao cấp
- Chương 133: Sinh nhật
- Chương 134: Bánh kem
- Chương 135: Kịch bản
- Chương 136: Du lịch
- Chương 137: Biến cố
- Chương 138: Minh Nguyệt Quán
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Chiếc hộp Pandora
- Chương 155: Rượu
- Chương 156: Tất cả tựa hồ đều là ngoài ý muốn
- Chương 157: Hoa Giáp
- Chương 158: Nghi hoặc đến từ linh hồn
- Chương 159: Tàu Endymion*
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Mộng
- Chương 174: Hẹn hò
- Chương 175: Ba ngày sau gặp
- Chương 176: Tiếng ca của Sarah
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189: Đảo
- Chương 190: Cáo biệt
- Chương 191: Thích giúp đỡ mọi người
- Chương 192: Phản kích
- Chương 193: Cầu thang
- Chương 194: Chăn thả
- Chương 195: Hẹn gặp lại
- Chương 196: Anh hùng
- Chương 197: Trung tâm
- Chương 198: Hoàn cảnh xấu của cẩu độc thân
- Chương 199: End
- Chương 200: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (1)
- Chương 201: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (2)
- Chương 202: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (3)
- Chương 203: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (4)
- Chương 204: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (5)
- Chương 205: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (1)
- Chương 206: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (2)
- Chương 207: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (3)
- Chương 208: Phiên ngoại 3: Hậu trường
- Chương 209: Phiên ngoại 4: Kỳ Ninh và Sầm Duy
- Chương 210: Phiên ngoại 5: Cẩu Đản
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị
Chương 36: Edmond
"Mấy người.." nữ quản gia bị giẫm trên mặt đất vừa mới gian nan phun ra được hai chữ, lại không ngờ rằng Vương Kha lại tăng thêm lực chân, khiến lời nói của cô ta nghẹn ở cổ họng.
Đây quả thật là một hình ảnh cực kì tàn nhẫn, một nữ quản gia sống một thân một mình, bỗng đêm khuya bị một vị khách không mời mà đến tấn công, người đứng ngoài lại bàng quan không thèm giúp đỡ, đến tột cùng vẫn là do sự thoái hóa của bản chất con người hay do sự thờ ơ vốn có của xã hội.
Đáng tiếc đứng trước mặt cô ta lại là một đám chày gỗ không có chút đồng cảm nào với tình cảnh của cô ta, dù sao ngay từ lúc bắt đầu nữ quản gia này luôn giữ thái độ xem kịch vui, vả lại còn vô cùng vui vẻ khi thấy người chơi qua cửa thất bại.
"Có vấn đề gì thì hỏi đi." Vương Kha giống như một cường hào ác bá đang khi dễ tiểu nhân trong truyền thuyết, vẻ mặt không chút thay đổi vẫy tay ra hiệu cho đám Tiêu Lam bước vào.
Vương Thái Địch nhìn nữ quản gia nằm trên mặt đất không còn giữ được vẻ cứng nhắc nghiêm nghị như ban đầu, ngồi xổm xuống hỏi: "Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?"
Nữ quản gia chỉ hung hăng trừng mắt lườm nhóc, miệng mím chặt lại, hoàn toàn không để tâm đến câu hỏi của Vương Thái Địch.
Thấy thế Vương Kha lại đạp cô ta thêm phát nữa, nữ quản gia la một tiếng đau đớn nhưng vẫn không chịu trả lời, dáng vẻ vô cùng kiên cường.
Vương Kha cau mày.
Trên tay anh bỗng xuất hiện trường đao đỏ như máu. Trường đao sắc bén cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt nữ quản gia ngay lúc cô ta không hề phòng bị, mũi đao chỉ còn cách nhãn cầu cô ta vài cm nữa. Cô ta đã dần cảm thấy sự lạnh lẽo của vũ khí, trên da cũng dần mơ hồ sinh ra cảm giác đau đớn.
Nữ quản gia hít một ngụm khí lạnh, cô ta ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng bọn họ dám làm càn đến thế, bọn họ không sợ phu nhân Bella trừng phạt hay sao?
Nữ quản gia cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Ngày mai.. trong trang viên sẽ tổ chức một sự kiện quan trọng."
Lại hoàn toàn tránh được trọng điểm mà người chơi muốn biết.
Vương Kha nhẹ nhàng ấn mũi đao lại gần thêm chút: "Tôi có thể cho cô một cơ hội nữa."
Sự thay đổi nhỏ này hiện rất rõ trong mắt nữ quản gia, cả người cô ta hơi run rẩy rồi lại cố gắng kiềm chế bản thân, cô ta không muốn nhãn cầu bị đâm xuyên qua chỉ vì sơ xuất của chính mình.
Sau một hồi phân vân giữa việc bị phu nhân Bella phạt hay bị kẻ sát nhân trước mắt xuống tay ngay lập tức, nữ quản gia mới miễn cưỡng mở miệng: "Ngày mai là đêm trăng tròn, đến lúc đó.. phu nhân.."
Cô ta thoáng do dự, ánh mắt lướt qua vẻ mặt lạnh lùng của Vương Kha, tiếp tục nói: "Phu nhân sẽ lập nghi thức hiến tế, bà ấy sẽ tự mình chủ trì, vật hiến tế chính là.. là những người theo đuổi bà ta."
Đó chính là vai diễn của các người chơi.
Tiêu Lam hỏi tiếp: "Nếu những người đàn ông mà bà ta mời đến trang viên đều bị biến thành vật hiến tế, vậy có phải mỗi tháng đều xảy ra chuyện này không?"
"Đúng.." nữ quản gia thở dài, một khi đã bắt đầu thì cũng không khó để tiếp tục, "Phu nhân mời rất nhiều đàn ông đến trang viên để xác nhận tế phẩm chính. Bà ta sẽ chọn người ưu tú nhất trong mấy người, để người đó trở thành tế phẩm cuối cùng quý giá nhất."
Tiêu Lam: "Ai sẽ là vật hiến tế?"
"Tôi không biết." quản gia nói một cách khó khăn, "Thời điểm hiến tế ngoại trừ phu nhân và tế phẩm ra thì không còn ai khác, cho đến bây giờ bọn tôi vẫn chưa từng được phép biết chi tiết của nghi thức hiến tế."
"Cô ta không nói dối." Vương Thái Địch lắc lắc đạo cụ phát hiện nói dối trong tay.
Tiêu Lam tiếp tục hỏi vấn đề mình cảm thấy hứng thú: "Cô có biết Annie không?"
Nữ quản gia nói: "Là em gái của phu nhân Bella, nhưng tôi chưa từng gặp qua, cô ấy đã mất trước khi tôi vào làm việc ở trang viên này."
Tiêu Lam: "Cô ở trang viên này bao lâu rồi."
Nữ quản gia trả lời: "Ba mươi năm."
Tiêu Lam: "Nơi này còn ai làm việc lâu hơn cô không?"
Nữ quản gia: "Không có, khi tôi đến trang viên này thì nơi đây không hề có người hầu nào, sau này người hầu đều vào làm việc theo sự sắp xếp của tôi."
"Vậy cô có biết gì về chồng của phu nhân Bella không?" Tiêu Lam hỏi.
Nữ quản gia chán nản trả lời: "Biết, phu nhân từng có một người chồng tên là Edmond, hơn hai mươi năm trước bỗng nhiên mất tích, trước khi mất tích ông ấy thường xuyên ngồi thẫn thờ đàn piano trong phòng cả ngày, căn bản không ra ngoài, cũng ít khi nào cùng phu nhân gặp mặt."
Tiêu Lam: "Cô có từng gặp những người khác trong gia tộc không?"
Nữ quản gia: "Không có, từ khi tôi bắt đầu bước vào nơi này, đã chỉ có một mình phu nhân Bella."
Xem ra người có khả năng biết rõ chân tướng năm đó nhất cũng chỉ có người chồng không rõ tung tích này, còn những người hầu biết được sự thật chắc đều đã bị đem đi hiến tế hay bị phu nhân Bella xử lý sạch sẽ hết rồi.
Mấu chốt để rời khỏi trang viên có lẽ nằm trên người Edmond.
Tiêu Lam đứng lên: "Vấn đề cuối cùng, phòng chơi đàn ở đâu."
Nữ quản gia đã sớm bị dẫm đến chết lặng: "Lầu ba, căn phòng cuối ở phía đông, hiện tại đã bị niêm phong."
Thấy Tiêu Lam đã hỏi xong, Vương Kha di chuyển chân, cho Vương Thái Địch một ánh mắt.
Vương Thái Địch lập tức hiểu ra, lấy ra một cái đạo cụ hình ốc biển cực dài, nhóc gõ nhẹ lên mặt đạo cụ, từ phía bên trong vang lên giọng nói của nữ quản gia: "Ngày mai là đêm trăng tròn, lúc đó.. phu nhân.."
Ánh mắt nữ quản gia chợt trợn trừng: "Này, này.. mấy người!"
Vương Thái Địch quơ quơ con ốc biển trên tay: "Hợp tác vui vẻ, quản gia. Cô chắc cũng không muốn biết sau khi nghe được những lời này thì vẻ mặt của phu nhân Bella ra sao đâu đúng không?"
Giọng nói nữ quản gia run rẩy: "Tôi sẽ không nói.. nói ra."
Cô ta cứ ngồi dưới đất như vậy, nhìn những tên khốn không nói lý lẽ nghênh ngang bỏ đi, ngay cả cái tên vẫn luôn mỉm cười, dung mạo tuấn tú, nhìn qua lễ phép nhất lúc đi còn thuận tay cuỗm luôn bản vẽ mặt bằng của trang viên trên bàn làm việc của cô.
Thật sự nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Sau khi rời khỏi phòng nữ quản gia bọn họ liền đi về hướng phòng chơi đàn, vì để an toàn Lạc còn lấy bản vẽ mặt bằng của trang viên vừa lấy từ phòng quản gia ra đối chiếu, mọi người xác nhận chính xác rồi mới đi tiếp.
Hiện tại mục đích của phu nhân Bella đã rõ ràng, hơn nữa phu nhân Bella cũng không có mặt ở trang biên, các người chơi cũng không cần tiếp tục cư xử bình thường trước mặt hầu gái nữa, dù sao tới đêm mai bọn họ cũng nhất định sẽ xé rách mặt.
Đương nhiên, không bị người khác nhìn thấy vẫn tốt hơn.
Tiêu Lam giơ tay lên đánh ngất một hầu gái đang đứng canh trong góc.
Vương Thái Địch lộ vẻ không thể tin được: "Không phải vừa nãy anh còn nói chúng ta lén lút đột nhập thì ổn hơn à?"
Tiêu Lam không chớp mắt kéo hầu gái giấu vào một vị trí khó thấy: "Loại bỏ người nhìn thấy không phải là hành động lén lút hoàn hảo sao? Cái này gọi là kỹ năng tàng hình vật lý."
Vương Thái Địch: "..."
Loại phương thức lẻn vào tàn bạo này, em cảm thấy anh trò giỏi hơn thầy rồi đó.
Nhóc quay đầu lại hỏi Lạc: "Anh.. không có ý kiến gì sao?"
Lạc nở nụ cười xinh đẹp tao nhã, trả lời: "Hả? Có vấn đề gì à?"
Vương Thái Địch lộ ra vẻ mặt nhân sinh không còn gì nuối tiếc: "Không có.. Rất tốt, rất giống anh trai tôi."
Tại nơi vốn là phòng chơi đàn, không ngoài dự liệu xuất hiện một bức tường hoa lệ, bọn họ dùng lại phương pháp mở cửa lúc trước để vào trong.
Phòng chơi đàn cũng phủ đầy bụi như phòng Annie.
Nhìn qua hai căn phòng đều bị khóa chặt từ lâu, có lẽ sau khi vị Edmond tiên sinh kia mất tích không lâu thì nơi này cũng bị niêm phong lại.
Bên trong phòng chơi đàn vẫn lộng lẫy như trước.
Trên trần nhà treo một ngọn đèn pha lê tuyệt đẹp với những đường nét độc đáo, dưới lớp tro bụi dày có thể mơ hồ thấy được tấm thảm được làm thủ công một cách tinh tế. Cây đàn dương cầm được chế tác tinh xảo đặt ở giữa phòng, đối diện với đàn dương cầm là cửa sổ thủy tinh kéo dài từ trần nhà đến mặt đất, tuy rằng hiện tại đang bị che khuất bởi tấm rèm dày, nhưng chắc chắn vào khi đó chỉ cần vừa ngẩng đầu lên, người chơi đàn có thể lập tức ngắm nhìn mỹ cảnh ngoài cửa sổ.
Một cái ghế sô pha và một cái đồng hồ để bàn được đặt cách đó không xa, đồng thời trên bàn còn có một bình hoa xinh đẹp, bên trong là một bó hoa hồng lớn đã héo rũ từ lâu.
Đây có lẽ vốn là một căn phòng chơi đàn khiến người chơi cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
Vương Thái Địch hưng phấn nhìn đàn dương cầm, nói: "Dựa theo kinh nghiệm khi cày game ở nhà trước đây của em, bình thường đàn dương cầm sẽ xuất hiện ở mấy thể loại trò chơi giải đố, chỉ cần dựa vào yêu cầu thì chắc chắn sẽ tìm được manh mối."
Tiêu Lam nghi ngờ: "Cái này không hợp logic lắm."
Vương Thái Địch nhún nhún vai: "Chỉ cần hợp logic của trò chơi là được rồi, chúng ta tìm xung quanh đây thử, nói không chừng còn có thể phát hiện ra bản tổng phổ hay mảnh giấy viết mật mã ở trển đó."
Là một kẻ nghèo không có thời gian để chơi game, Tiêu Lam cảm thấy không thể hiểu được sự hưng phấn của Vương Thái Địch.
Nhưng cậu vẫn thử tìm kiếm xung quanh, mặc kệ cuối cùng có cần phải đánh đàn hay không, thì dù sao cũng phải lục soát căn phòng này.
Một lúc sau, Lạc cầm một tờ giấy ố vàng trên tay đưa đến trước mặt mọi người: "Nhìn này."
Tiêu Lam nhìn tờ giấy mỏng manh, hóa ra là tổng phổ thật này, còn là một khuông nhạc viết tay.
Vương Thái Địch vui vẻ: "Anh xem! Không uổng công em chơi game nha, ha ha ha ha ha."
"Để em." Nhóc đưa tay nhận lấy khuông nhạc, kích động chạy đến bên đàn dương cầm, không để tâm đến lớp bụi trên ghế chơi đàn mà trực tiếp ngồi xuống, mở nắp đàn ra, bắt đầu điều chỉnh đàn.
Đàn dương cầm này có lẽ vốn vô cùng đắt tiền, trải qua hơn hai mươi năm bị niêm phong vẫn miễn cưỡng chơi được, chỉ có điều âm sắc chắc đã sớm không còn bằng năm đó.
Lúc Vương Thái Địch vừa nhìn khuông nhạc vừa diễn tấu, không thể không nói rằng tư thế kia thực sự rất đúng chuẩn.
Chỉ là.. Mặc dù Vương Thái Địch ấn đúng nốt rồi, nhưng gọi thứ này là nhạc thì có phải hơi xúc phạm đến tác giả hay không, Tiêu lam dám khẳng định cái này tuyệt đối không phải là do đàn dương cầm bị lão hóa.
Không ngoài dự liệu, trong phòng không có bất cứ biến hóa nào.
Vương Thái Địch vò đầu: "Nhất định có chỗ nào không đúng."
Vương Kha mở miệng cắt ngang lời em trai ngốc nhà mình: "Em quên rằng hồi nhỏ mình trốn học đàn thế nào rồi sao?"
Vương Thái Địch: "..."
Lúc này Vương Thái Địch đột nhiên hiểu được cảm giác vì sao mỗi ngày anh trai mình đều muốn vì đại nghĩa diệt thân. (vì đại nghĩa người thân cũng giết)
Cuộc sống không dễ dàng, Thái Địch thở dài.
Vương Thái Địch nhìn anh trai mình rồi chuyển đề tài: "Anh à, anh biết ai biết chơi không?"
Vương Kha nhìn đàn dương cầm với vẻ mặt thâm cừu đại hận, tựa hồ như muốn rút đao ra chém nó: "Kỳ Ninh biết, nhưng tên đó từ khi tiến vào trò chơi thì luôn chạy đi đâuu mất, không thấy bóng dáng hắn đâu."
"Vậy à.." ngọn lửa nhiệt huyết bé nhỏ với trò chơi giải đố trong lòng Vương Thái Địch xèo một tiếng rồi tắt ngúm.
Bọn họ tiếp tục tìm manh mối trong phòng.
Tiêu Lam kiểm tra cái đồng hồ cao bằng một người kia, phát hiện bên trong hình như có đặt một thứ gì đó, cậu đưa tay mở mặt kính đồng hồ ra.
Có một bức chân dung lặng lẽ nằm bên trong đồng hồ, thậm chí vì được đồng hồ bảo vệ nên không dính một chút bụi nào.
Tiêu Lam mở bức chân dung ra, phía trên là một người đàn ông tóc vàng đẹp trai với đôi mắt xanh biếc tựa như đại dương sâu thẳm, mặc lễ phục chỉn chu, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, từng động tác đều mang theo vẻ tao nhã thận trọng của quý tộc.
Mặt trái bức chân dung viết -- Edmond.
Đây hóa ra lại là chồng của phu nhân Bella!
Vương Thái Địch chỉ vào bức chân dung: "Có khi nào người này bên ngoài nợ 500 triệu nên bị đóng gói bán cho chủ nợ không!"
Tiêu Lam vẻ mặt khao khát: "Thật muốn biết làm sao ông ta làm cách nào."
Vương Thái Địch khiếp sợ: "Anh cũng muốn cưới người như vậy.."
Tiêu Lam nghiêm túc nói: "Không, anh muốn nợ 500 triệu."
Vương Thái Địch: "?"
Đây là cái ước mơ siêu phàm thoát tục gì vậy?
Đây quả thật là một hình ảnh cực kì tàn nhẫn, một nữ quản gia sống một thân một mình, bỗng đêm khuya bị một vị khách không mời mà đến tấn công, người đứng ngoài lại bàng quan không thèm giúp đỡ, đến tột cùng vẫn là do sự thoái hóa của bản chất con người hay do sự thờ ơ vốn có của xã hội.
Đáng tiếc đứng trước mặt cô ta lại là một đám chày gỗ không có chút đồng cảm nào với tình cảnh của cô ta, dù sao ngay từ lúc bắt đầu nữ quản gia này luôn giữ thái độ xem kịch vui, vả lại còn vô cùng vui vẻ khi thấy người chơi qua cửa thất bại.
"Có vấn đề gì thì hỏi đi." Vương Kha giống như một cường hào ác bá đang khi dễ tiểu nhân trong truyền thuyết, vẻ mặt không chút thay đổi vẫy tay ra hiệu cho đám Tiêu Lam bước vào.
Vương Thái Địch nhìn nữ quản gia nằm trên mặt đất không còn giữ được vẻ cứng nhắc nghiêm nghị như ban đầu, ngồi xổm xuống hỏi: "Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?"
Nữ quản gia chỉ hung hăng trừng mắt lườm nhóc, miệng mím chặt lại, hoàn toàn không để tâm đến câu hỏi của Vương Thái Địch.
Thấy thế Vương Kha lại đạp cô ta thêm phát nữa, nữ quản gia la một tiếng đau đớn nhưng vẫn không chịu trả lời, dáng vẻ vô cùng kiên cường.
Vương Kha cau mày.
Trên tay anh bỗng xuất hiện trường đao đỏ như máu. Trường đao sắc bén cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt nữ quản gia ngay lúc cô ta không hề phòng bị, mũi đao chỉ còn cách nhãn cầu cô ta vài cm nữa. Cô ta đã dần cảm thấy sự lạnh lẽo của vũ khí, trên da cũng dần mơ hồ sinh ra cảm giác đau đớn.
Nữ quản gia hít một ngụm khí lạnh, cô ta ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng bọn họ dám làm càn đến thế, bọn họ không sợ phu nhân Bella trừng phạt hay sao?
Nữ quản gia cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Ngày mai.. trong trang viên sẽ tổ chức một sự kiện quan trọng."
Lại hoàn toàn tránh được trọng điểm mà người chơi muốn biết.
Vương Kha nhẹ nhàng ấn mũi đao lại gần thêm chút: "Tôi có thể cho cô một cơ hội nữa."
Sự thay đổi nhỏ này hiện rất rõ trong mắt nữ quản gia, cả người cô ta hơi run rẩy rồi lại cố gắng kiềm chế bản thân, cô ta không muốn nhãn cầu bị đâm xuyên qua chỉ vì sơ xuất của chính mình.
Sau một hồi phân vân giữa việc bị phu nhân Bella phạt hay bị kẻ sát nhân trước mắt xuống tay ngay lập tức, nữ quản gia mới miễn cưỡng mở miệng: "Ngày mai là đêm trăng tròn, đến lúc đó.. phu nhân.."
Cô ta thoáng do dự, ánh mắt lướt qua vẻ mặt lạnh lùng của Vương Kha, tiếp tục nói: "Phu nhân sẽ lập nghi thức hiến tế, bà ấy sẽ tự mình chủ trì, vật hiến tế chính là.. là những người theo đuổi bà ta."
Đó chính là vai diễn của các người chơi.
Tiêu Lam hỏi tiếp: "Nếu những người đàn ông mà bà ta mời đến trang viên đều bị biến thành vật hiến tế, vậy có phải mỗi tháng đều xảy ra chuyện này không?"
"Đúng.." nữ quản gia thở dài, một khi đã bắt đầu thì cũng không khó để tiếp tục, "Phu nhân mời rất nhiều đàn ông đến trang viên để xác nhận tế phẩm chính. Bà ta sẽ chọn người ưu tú nhất trong mấy người, để người đó trở thành tế phẩm cuối cùng quý giá nhất."
Tiêu Lam: "Ai sẽ là vật hiến tế?"
"Tôi không biết." quản gia nói một cách khó khăn, "Thời điểm hiến tế ngoại trừ phu nhân và tế phẩm ra thì không còn ai khác, cho đến bây giờ bọn tôi vẫn chưa từng được phép biết chi tiết của nghi thức hiến tế."
"Cô ta không nói dối." Vương Thái Địch lắc lắc đạo cụ phát hiện nói dối trong tay.
Tiêu Lam tiếp tục hỏi vấn đề mình cảm thấy hứng thú: "Cô có biết Annie không?"
Nữ quản gia nói: "Là em gái của phu nhân Bella, nhưng tôi chưa từng gặp qua, cô ấy đã mất trước khi tôi vào làm việc ở trang viên này."
Tiêu Lam: "Cô ở trang viên này bao lâu rồi."
Nữ quản gia trả lời: "Ba mươi năm."
Tiêu Lam: "Nơi này còn ai làm việc lâu hơn cô không?"
Nữ quản gia: "Không có, khi tôi đến trang viên này thì nơi đây không hề có người hầu nào, sau này người hầu đều vào làm việc theo sự sắp xếp của tôi."
"Vậy cô có biết gì về chồng của phu nhân Bella không?" Tiêu Lam hỏi.
Nữ quản gia chán nản trả lời: "Biết, phu nhân từng có một người chồng tên là Edmond, hơn hai mươi năm trước bỗng nhiên mất tích, trước khi mất tích ông ấy thường xuyên ngồi thẫn thờ đàn piano trong phòng cả ngày, căn bản không ra ngoài, cũng ít khi nào cùng phu nhân gặp mặt."
Tiêu Lam: "Cô có từng gặp những người khác trong gia tộc không?"
Nữ quản gia: "Không có, từ khi tôi bắt đầu bước vào nơi này, đã chỉ có một mình phu nhân Bella."
Xem ra người có khả năng biết rõ chân tướng năm đó nhất cũng chỉ có người chồng không rõ tung tích này, còn những người hầu biết được sự thật chắc đều đã bị đem đi hiến tế hay bị phu nhân Bella xử lý sạch sẽ hết rồi.
Mấu chốt để rời khỏi trang viên có lẽ nằm trên người Edmond.
Tiêu Lam đứng lên: "Vấn đề cuối cùng, phòng chơi đàn ở đâu."
Nữ quản gia đã sớm bị dẫm đến chết lặng: "Lầu ba, căn phòng cuối ở phía đông, hiện tại đã bị niêm phong."
Thấy Tiêu Lam đã hỏi xong, Vương Kha di chuyển chân, cho Vương Thái Địch một ánh mắt.
Vương Thái Địch lập tức hiểu ra, lấy ra một cái đạo cụ hình ốc biển cực dài, nhóc gõ nhẹ lên mặt đạo cụ, từ phía bên trong vang lên giọng nói của nữ quản gia: "Ngày mai là đêm trăng tròn, lúc đó.. phu nhân.."
Ánh mắt nữ quản gia chợt trợn trừng: "Này, này.. mấy người!"
Vương Thái Địch quơ quơ con ốc biển trên tay: "Hợp tác vui vẻ, quản gia. Cô chắc cũng không muốn biết sau khi nghe được những lời này thì vẻ mặt của phu nhân Bella ra sao đâu đúng không?"
Giọng nói nữ quản gia run rẩy: "Tôi sẽ không nói.. nói ra."
Cô ta cứ ngồi dưới đất như vậy, nhìn những tên khốn không nói lý lẽ nghênh ngang bỏ đi, ngay cả cái tên vẫn luôn mỉm cười, dung mạo tuấn tú, nhìn qua lễ phép nhất lúc đi còn thuận tay cuỗm luôn bản vẽ mặt bằng của trang viên trên bàn làm việc của cô.
Thật sự nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Sau khi rời khỏi phòng nữ quản gia bọn họ liền đi về hướng phòng chơi đàn, vì để an toàn Lạc còn lấy bản vẽ mặt bằng của trang viên vừa lấy từ phòng quản gia ra đối chiếu, mọi người xác nhận chính xác rồi mới đi tiếp.
Hiện tại mục đích của phu nhân Bella đã rõ ràng, hơn nữa phu nhân Bella cũng không có mặt ở trang biên, các người chơi cũng không cần tiếp tục cư xử bình thường trước mặt hầu gái nữa, dù sao tới đêm mai bọn họ cũng nhất định sẽ xé rách mặt.
Đương nhiên, không bị người khác nhìn thấy vẫn tốt hơn.
Tiêu Lam giơ tay lên đánh ngất một hầu gái đang đứng canh trong góc.
Vương Thái Địch lộ vẻ không thể tin được: "Không phải vừa nãy anh còn nói chúng ta lén lút đột nhập thì ổn hơn à?"
Tiêu Lam không chớp mắt kéo hầu gái giấu vào một vị trí khó thấy: "Loại bỏ người nhìn thấy không phải là hành động lén lút hoàn hảo sao? Cái này gọi là kỹ năng tàng hình vật lý."
Vương Thái Địch: "..."
Loại phương thức lẻn vào tàn bạo này, em cảm thấy anh trò giỏi hơn thầy rồi đó.
Nhóc quay đầu lại hỏi Lạc: "Anh.. không có ý kiến gì sao?"
Lạc nở nụ cười xinh đẹp tao nhã, trả lời: "Hả? Có vấn đề gì à?"
Vương Thái Địch lộ ra vẻ mặt nhân sinh không còn gì nuối tiếc: "Không có.. Rất tốt, rất giống anh trai tôi."
Tại nơi vốn là phòng chơi đàn, không ngoài dự liệu xuất hiện một bức tường hoa lệ, bọn họ dùng lại phương pháp mở cửa lúc trước để vào trong.
Phòng chơi đàn cũng phủ đầy bụi như phòng Annie.
Nhìn qua hai căn phòng đều bị khóa chặt từ lâu, có lẽ sau khi vị Edmond tiên sinh kia mất tích không lâu thì nơi này cũng bị niêm phong lại.
Bên trong phòng chơi đàn vẫn lộng lẫy như trước.
Trên trần nhà treo một ngọn đèn pha lê tuyệt đẹp với những đường nét độc đáo, dưới lớp tro bụi dày có thể mơ hồ thấy được tấm thảm được làm thủ công một cách tinh tế. Cây đàn dương cầm được chế tác tinh xảo đặt ở giữa phòng, đối diện với đàn dương cầm là cửa sổ thủy tinh kéo dài từ trần nhà đến mặt đất, tuy rằng hiện tại đang bị che khuất bởi tấm rèm dày, nhưng chắc chắn vào khi đó chỉ cần vừa ngẩng đầu lên, người chơi đàn có thể lập tức ngắm nhìn mỹ cảnh ngoài cửa sổ.
Một cái ghế sô pha và một cái đồng hồ để bàn được đặt cách đó không xa, đồng thời trên bàn còn có một bình hoa xinh đẹp, bên trong là một bó hoa hồng lớn đã héo rũ từ lâu.
Đây có lẽ vốn là một căn phòng chơi đàn khiến người chơi cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
Vương Thái Địch hưng phấn nhìn đàn dương cầm, nói: "Dựa theo kinh nghiệm khi cày game ở nhà trước đây của em, bình thường đàn dương cầm sẽ xuất hiện ở mấy thể loại trò chơi giải đố, chỉ cần dựa vào yêu cầu thì chắc chắn sẽ tìm được manh mối."
Tiêu Lam nghi ngờ: "Cái này không hợp logic lắm."
Vương Thái Địch nhún nhún vai: "Chỉ cần hợp logic của trò chơi là được rồi, chúng ta tìm xung quanh đây thử, nói không chừng còn có thể phát hiện ra bản tổng phổ hay mảnh giấy viết mật mã ở trển đó."
Là một kẻ nghèo không có thời gian để chơi game, Tiêu Lam cảm thấy không thể hiểu được sự hưng phấn của Vương Thái Địch.
Nhưng cậu vẫn thử tìm kiếm xung quanh, mặc kệ cuối cùng có cần phải đánh đàn hay không, thì dù sao cũng phải lục soát căn phòng này.
Một lúc sau, Lạc cầm một tờ giấy ố vàng trên tay đưa đến trước mặt mọi người: "Nhìn này."
Tiêu Lam nhìn tờ giấy mỏng manh, hóa ra là tổng phổ thật này, còn là một khuông nhạc viết tay.
Vương Thái Địch vui vẻ: "Anh xem! Không uổng công em chơi game nha, ha ha ha ha ha."
"Để em." Nhóc đưa tay nhận lấy khuông nhạc, kích động chạy đến bên đàn dương cầm, không để tâm đến lớp bụi trên ghế chơi đàn mà trực tiếp ngồi xuống, mở nắp đàn ra, bắt đầu điều chỉnh đàn.
Đàn dương cầm này có lẽ vốn vô cùng đắt tiền, trải qua hơn hai mươi năm bị niêm phong vẫn miễn cưỡng chơi được, chỉ có điều âm sắc chắc đã sớm không còn bằng năm đó.
Lúc Vương Thái Địch vừa nhìn khuông nhạc vừa diễn tấu, không thể không nói rằng tư thế kia thực sự rất đúng chuẩn.
Chỉ là.. Mặc dù Vương Thái Địch ấn đúng nốt rồi, nhưng gọi thứ này là nhạc thì có phải hơi xúc phạm đến tác giả hay không, Tiêu lam dám khẳng định cái này tuyệt đối không phải là do đàn dương cầm bị lão hóa.
Không ngoài dự liệu, trong phòng không có bất cứ biến hóa nào.
Vương Thái Địch vò đầu: "Nhất định có chỗ nào không đúng."
Vương Kha mở miệng cắt ngang lời em trai ngốc nhà mình: "Em quên rằng hồi nhỏ mình trốn học đàn thế nào rồi sao?"
Vương Thái Địch: "..."
Lúc này Vương Thái Địch đột nhiên hiểu được cảm giác vì sao mỗi ngày anh trai mình đều muốn vì đại nghĩa diệt thân. (vì đại nghĩa người thân cũng giết)
Cuộc sống không dễ dàng, Thái Địch thở dài.
Vương Thái Địch nhìn anh trai mình rồi chuyển đề tài: "Anh à, anh biết ai biết chơi không?"
Vương Kha nhìn đàn dương cầm với vẻ mặt thâm cừu đại hận, tựa hồ như muốn rút đao ra chém nó: "Kỳ Ninh biết, nhưng tên đó từ khi tiến vào trò chơi thì luôn chạy đi đâuu mất, không thấy bóng dáng hắn đâu."
"Vậy à.." ngọn lửa nhiệt huyết bé nhỏ với trò chơi giải đố trong lòng Vương Thái Địch xèo một tiếng rồi tắt ngúm.
Bọn họ tiếp tục tìm manh mối trong phòng.
Tiêu Lam kiểm tra cái đồng hồ cao bằng một người kia, phát hiện bên trong hình như có đặt một thứ gì đó, cậu đưa tay mở mặt kính đồng hồ ra.
Có một bức chân dung lặng lẽ nằm bên trong đồng hồ, thậm chí vì được đồng hồ bảo vệ nên không dính một chút bụi nào.
Tiêu Lam mở bức chân dung ra, phía trên là một người đàn ông tóc vàng đẹp trai với đôi mắt xanh biếc tựa như đại dương sâu thẳm, mặc lễ phục chỉn chu, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, từng động tác đều mang theo vẻ tao nhã thận trọng của quý tộc.
Mặt trái bức chân dung viết -- Edmond.
Đây hóa ra lại là chồng của phu nhân Bella!
Vương Thái Địch chỉ vào bức chân dung: "Có khi nào người này bên ngoài nợ 500 triệu nên bị đóng gói bán cho chủ nợ không!"
Tiêu Lam vẻ mặt khao khát: "Thật muốn biết làm sao ông ta làm cách nào."
Vương Thái Địch khiếp sợ: "Anh cũng muốn cưới người như vậy.."
Tiêu Lam nghiêm túc nói: "Không, anh muốn nợ 500 triệu."
Vương Thái Địch: "?"
Đây là cái ước mơ siêu phàm thoát tục gì vậy?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mới vào
- Chương 2: Lạc
- Chương 3: Sự lựa chọn đầu tiên
- Chương 4: Tôi vừa nảy ra một ý tưởng rất táo bạo
- Chương 5: Cạm bẫy miễn phí
- Chương 6: Vòng lựa chọn thứ hai (p1)
- Chương 7: Vòng lựa chọn thứ hai (p2)
- Chương 8: Đại nguy cơ
- Chương 9: Cướp đoạt
- Chương 10: Chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Chương 11: Vòng lựa chọn thứ ba
- Chương 12: Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
- Chương 13: Qua cửa
- Chương 14: Trạm dừng chân của người chơi.
- Chương 15: Hình tượng mới của Lạc.
- Chương 16: Lục đạo suối nước nóng [1]
- Chương 17: Cô ấy
- Chương 18: Mười năm trước.
- Chương 19: App
- Chương 20: Cuộc gọi ma quái.
- Chương 21: Năm đó.
- Chương 22: Oan có đầu nợ có chủ.
- Chương 23: Nguyên nhân chết.
- Chương 24: Phá hủy
- Chương 25: Trong sương mù (1)
- Chương 25-2: Trong sương mù (2)
- Chương 25-3: Trong sương mù (3)
- Chương 25-4: Trong sương mù (4)
- Chương 26: Ở lại đi.
- Chương 27: Cuối cùng cũng qua cửa.
- Chương 28: Nam nhân khiến trò chơi phải thay đổi quy tắc.
- Chương 29: Trang viên phu nhân Bella.
- Chương 30: Tiệc tối.
- Chương 31: Đêm
- Chương 32: Căn phòng khép kín.
- Chương 34: Mật thất da người.
- Chương 35: Bữa tối cuối cùng.
- Chương 36: Edmond
- Chương 37: Khế ước Otia.
- Chương 38: Đây là một con dao găm tẩm độc.
- Chương 39: Nhân danh tình yêu và công lý, tiêu diệt ngươi.
- Chương 40: Bạn cảm nhận được sự hạnh phúc của nghèo khó.
- Chương 41: Thông quan
- Chương 42: Người chơi trung cấp
- Chương 43: Nhiệm vụ hiện thực
- Chương 44: Nhiệm vụ hiện thực 2
- Chương 45: Nhiệm vụ hiện thực (3)
- Chương 46: Nhiệm vụ hiện thực ( 4 )
- Chương 47: Chung cư số 404
- Chương 48: Bóng cao su nhỏ
- Chương 49: Hàng xóm
- Chương 50: Âm thầm quan sát
- Chương 51: Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng
- Chương 52: TV cũ
- Chương 53: Máy giặt
- Chương 54: Phòng tắm
- Chương 55: Hẹn nhau nhé
- Chương 56: Phòng
- Chương 57: Hành lang
- Chương 58: Phòng bếp
- Chương 59: Lầu 5
- Chương 60: Gặp lại
- Chương 61: Mạt chược
- Chương 62: Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên
- Chương 63: Một đồng tiền
- Chương 64: Nhặt ve chai
- Chương 65: Qua cửa 404
- Chương 66: Điều tra
- Chương 67: Đi hóng gió
- Chương 68: Khách sạn Ái Ái
- Chương 69: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ
- Chương 70: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (2)
- Chương 71: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (3)
- Chương 72: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (4)
- Chương 73: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (5)
- Chương 74: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (6)
- Chương 75: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (7)
- Chương 76: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (8)
- Chương 77: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (9)
- Chương 78: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (10)
- Chương 79: Cuối cùng cũng có thịt ăn
- Chương 80: Túc địch
- Chương 81: Ông hiểu lầm rồi
- Chương 82: Trạm tàu điện ngầm số 13
- Chương 83: Trạm tàu điện ngầm số 13 (2)
- Chương 84: Trạm tàu điện ngầm số 13 (3)
- Chương 86: Trạm tàu điện ngầm số 13 (5)
- Chương 87: Trạm tàu điện ngầm số 13 (6)
- Chương 88: Trạm tàu điện ngầm số 13 (7)
- Chương 89: Trạm tàu điện ngầm số 13 (8)
- Chương 90: Trạm tàu điện ngầm số 13 (9)
- Chương 91: Trạm tàu điện ngầm số 13 (10)
- Chương 92: Trạm tàu điện ngầm số 13 (11)
- Chương 93: Trạm tàu điện ngầm số 13 (12)
- Chương 94: Xương của Dalit*
- Chương 95: Quà tặng
- Chương 96: Thằng ngốc mới đi mở vé rút thăm trúng thưởng
- Chương 97: Tuyết Chước
- Chương 98: Phòng làm việc trò chơi Death
- Chương 99: Phòng làm việc trò chơi Death (2)
- Chương 100: Phòng làm việc trò chơi Death (3)
- Chương 101: Phòng làm việc trò chơi Death (4)
- Chương 102: Phòng làm việc trò chơi Death (5)
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113: Quan trọng là khí thế
- Chương 114: Kinh doanh ở giữa ăn phí chênh lệch
- Chương 115: Bạo quân
- Chương 116: Lịch sử đen tối
- Chương 117: Tới chơi
- Chương 118: Học viện Coriff
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132: Người chơi cao cấp
- Chương 133: Sinh nhật
- Chương 134: Bánh kem
- Chương 135: Kịch bản
- Chương 136: Du lịch
- Chương 137: Biến cố
- Chương 138: Minh Nguyệt Quán
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Chiếc hộp Pandora
- Chương 155: Rượu
- Chương 156: Tất cả tựa hồ đều là ngoài ý muốn
- Chương 157: Hoa Giáp
- Chương 158: Nghi hoặc đến từ linh hồn
- Chương 159: Tàu Endymion*
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Mộng
- Chương 174: Hẹn hò
- Chương 175: Ba ngày sau gặp
- Chương 176: Tiếng ca của Sarah
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189: Đảo
- Chương 190: Cáo biệt
- Chương 191: Thích giúp đỡ mọi người
- Chương 192: Phản kích
- Chương 193: Cầu thang
- Chương 194: Chăn thả
- Chương 195: Hẹn gặp lại
- Chương 196: Anh hùng
- Chương 197: Trung tâm
- Chương 198: Hoàn cảnh xấu của cẩu độc thân
- Chương 199: End
- Chương 200: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (1)
- Chương 201: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (2)
- Chương 202: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (3)
- Chương 203: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (4)
- Chương 204: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (5)
- Chương 205: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (1)
- Chương 206: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (2)
- Chương 207: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (3)
- Chương 208: Phiên ngoại 3: Hậu trường
- Chương 209: Phiên ngoại 4: Kỳ Ninh và Sầm Duy
- Chương 210: Phiên ngoại 5: Cẩu Đản
- bình luận