Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị
Chương 141
Thoạt nhìn, một loạt tiểu thuyết kinh dị bày biện chỉnh tề trên giá sách kia giống như là bao lì xì bự Ô Nha chuẩn bị cho các độc giả, bạn vĩnh viễn sẽ không biết mình sẽ rút trúng quỷ quái như thế nào.
Nhưng mà trong sách của Ô Nha căn bản là không viết phương pháp phá giải hoặc là chạy thoát lũ quỷ quái này.
Sách của ông chủ yếu là miêu tả nhóm nhân vật làm sao dưới sự trêu đùa của quỷ quái bại lộ ra nhược điểm nhân tính và trò hề, cũng phí công giãy giụa và tính kế lẫn nhau, cuối cùng chết thảm mà thôi.
Giống như là thầy giáo cho phép bạn thi đề mở, được mở sách ra làm bài, nhưng nếu tìm được đáp án thì thầy thua cho bạn coi vậy.
Lão sư Ô Nha đối đãi với độc giả nhiệt tình của mình thật sự đúng là tàn khốc như trời đông giá rét nhỉ.
Còn không đợi Tiêu Lam suy xét có nên nhắc nhở một chút Long Thời Nhậm hay không, thân ảnh người này lại đột ngột biến mất ngay tại chỗ.
Không có bất luận dấu hiệu công kích gì, không có bất luận tiếng vang gì, người này giống như là bị cục tẩy vô hình bôi đi hình ảnh.
Phảng phất như căn bản là gã chưa từng tồn tại qua.
Tiêu Lam nhìn thoáng qua quyển sách trên tay mình, ô vuông ngoài bìa lại không hề tăng lên.
Không biết là người này không chết, gã chỉ là lại một lần bị đưa đến một không gian khác; hay là trước đó Tiêu Lam suy đoán sai rồi, phương pháp tăng lên ô vuông thật ra không phải là người chơi tử vong?
Tạm thời nghĩ không ra kết quả, Tiêu Lam thu hồi sách lại, tiếp tục tìm kiếm khởi manh mối ở Minh Nguyệt Quán.
——
Minh Nguyệt Quán vẫn an tĩnh như một thân sĩ trầm mặc nội liễm thời dân quốc, ngoại trừ người đều biến mất ra, cũng không có gì khác trước đó.
Dựa theo lệ thường, Tiêu Lam đi kiểm tra một chút cửa lớn.
Không ngoài sở liệu, lúc này đây cửa lớn cũng không thể mở ra, nó tựa như bất luận một kiến trúc nào trong các màn chơi khác, biến thành một nơi khép kín.
Tiêu Lam đi trên trên hành lang, ngẫu nhiên sẽ mở ra một vài cửa phòng nhìn xem.
Lại không hề gặp phải thứ gì đặc biệt.
Đột nhiên, Tiêu Lam dừng bước chân.
Đôi mắt cậu nhỏ đến khó phát hiện mà thoáng nhìn về phía hướng sau lưng.
Một dấu chân, bất tri bất giác mà xuất hiện trên mặt đất cách đó không xa, không có một âm thanh nào.
Tiếp theo, lại là một dấu khác.
Hai dấu chân cách nhau không xa, nhìn đều nho nhỏ, là kích cỡ của trẻ con.
Cứ như là một đứa bé nhìn không thấy đang dùng chân trần đứng ở nơi đó, lẳng lặng mà nhìn cậu chăm chú.
Thấy Tiêu Lam không có động tác gì, hai dấu chân này tạm dừng một lát, rồi lại chậm rãi cử động như đang đi đường.
Chúng từng chút từng chút mà đến gần Tiêu Lam, phảng phất như kẻ săn mồi nhìn thẳng mục tiêu của mình.
Khác với dấu tay màu đen xuất hiện sau lưng Long Thời Nhậm, một đôi dấu chân này là màu đỏ máu, tựa hồ càng mang thêm tính công kích.
Thấy tình thế không ổn, Tiêu Lam trực tiếp chuồn nhanh.
Cậu một chút cũng không muốn giao tiếp với loại gia hỏa không biết bản thể này, nên công kích chỗ nào cũng chẳng rõ cho lắm, phiền toái muốn chết.
Cho dù là đối mặt với người bạn nhỏ cũng không được.
Người bạn nhỏ không mang giày không đáng yêu tẹo nào.
Nhưng mà theo động tác của cậu, tốc độ của dấu chân máu cũng càng lúc càng nhanh.
Hai dấu chân kia gắt gao đi theo phía sau cậu, một bộ cắn định rồi tuyệt đối không từ bỏ.
Nhưng Tiêu Lam huấn luyện nửa năm nay cũng không phải làm không.
Mỗi khi dấu chân muốn tiếp cận cậu, chung quy cậu có thể né tránh đi trong nháy mắt, làm dấu chân máu đuổi không kịp.
Thân ảnh cậu mơ hồ, ở hành lang như quỷ mị nhanh chóng biến hóa phương hướng, trong mấy hô hấp cũng đã đi tới một chỗ khác trên hành lang.
Vào thời điểm cậu sắp rời khỏi hành lang này.
Bỗng nhiên, từ phía trước trống rỗng của Tiêu Lam xuất hiện rất nhiều dấu chân đỏ máu.
Những dấu chân này xông thẳng về phía cậu, lấy một loại tư thế bủa vây.
Tiêu Lam quay đầu nhìn về phía phía sau mình.
Nơi đó không biết khi nào cũng nhiều thêm rất nhiều dấu chân.
Dấu chân rậm rạp, gần như muốn giẫm cả mặt đất thành màu đỏ, người nhìn đến da đầu tê dại.
Mấy thứ quỷ này thế nhưng còn không chỉ một cái!
Hiện tại con đường trước sau đều đã bị phá hỏng, Tiêu Lam hãm sâu giữa một vùng biển khơi màu đỏ, tựa hồ sắp bị cắn nuốt.
Thấy thế, Tiêu Lam tung người lên, nhảy lên vách tường dùng sức giẫm, trực tiếp mượn lực lượng này điều chỉnh thân thể động tác của mình.
Tiếp theo, 【 Xương của Dalit 】chuyển sang hình thái roi.
Tiêu Lam tung ra một roi, cuốn lấy chóp đèn treo ở hành lang, đèn treo chất lượng rất tốt, cũng không bãi công dưới sự thô bạo đó, nương theo quán tính về phía trước, Tiêu Lam thuận lợi từ nhóm dấu chân vây quanh thoát ly ra ngoài.
Xin cảm tạ chất lượng kiến trúc của Minh Nguyệt Quán.
Xin cảm tạ lão sư Ô Nha.
Tiêu Lam vững vàng đáp xuống đất, đứng ngoài hành lang này.
Cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, nhóm dấu chân màu đỏ nhanh chóng truy đuổi lại đây, lại dừng bước ở phạm vi lối ra hành lang, chúng nó không ngừng một tầng chồng lên một tầng, bộ dáng có vẻ rất nôn nóng.
Nhưng không có một dấu chân nào có thể bước khỏi hành lang này cả.
Đây là hạn chế Ô Nha dành cho chúng, dưới ngòi bút của ông, bất luận mi là thứ gì thì cũng cần theo giả thiết logic của ông mà hành động.
Thấy thế, Tiêu Lam dừng bước chân, mỉm cười vẫy vẫy tay với nhóm dấu chân: “Không cần tiễn đâu, mau trở về làm bài tập đi các bạn nhỏ!”
Nhóm dấu chân: “……”
Có bản lĩnh mi tiến vào đây! Cho mi thể nghiệm một chút lửa giận của học sinh tiểu học!
——
Thoát ly khỏi hành lang, Tiêu Lam tiếp tục đi tới.
Cậu lại một lần nữa cảm giác được quyển《 Minh Nguyệt Quán 》 kia đang nóng lên.
Cậu lấy sách ra khỏi túi, quả nhiên cũng như lần trước, đồ án ngoài bìa đang hơi lập loè.
Lúc này đây trong sách cũng xuất hiện nội dung mới:
【 Kẻ trầm miên bi ai mà lại bất đắc dĩ giãy giụa 】
【 Trong đợt sóng nhẹ nhàng năm tháng 】
【 Hắn và thời gian cùng tồn tại 】
Tuy thơ nhìn rất văn nghệ, nhưng từ cái nội dung này thoạt nhìn, là có người lại chết rồi.
Nhưng khác với trước đó chính là, lúc này đây xuất hiện nội dung nhưng ô vuông ngoài bìa cũng không lập tức sáng lên.
Phảng phất như đang giãy giụa, nó lập loè một hồi lâu mới dần dần dừng lại.
Cuối cùng, đồ án ngoài bìa vẫn lại lần nữa sáng lên một ô.
Hiện tại, mười ba ô đã sáng lên hai ô rồi.
“Kẻ chết sẽ là người chơi sao?” Tiêu Lam nhìn sách, nhẹ giọng nói.
Lúc này, phảng phất cứ như tâm hữu linh tê với cậu, liên lạc của Lạc đã đến.
【 Tiên sinh, nhìn thấy nội dung mới trong sách chứ? 】
【 Ừ, anh có phát hiện gì sao? 】
Tiêu Lam minh bạch, lúc này Lạc liên hệ với cậu nhất định là có đầu mối mới.
Quả nhiên, trả lời của Lạc nhanh chóng xuất hiện:
【 Tôi vừa lúc cách phòng khách không xa, sau khi nội dung trong sách xuất hiện, đồng hồ quả lắc ở phòng khách liền xuất hiện một thi thể 】
【 Từ trên áo xem ra, đây đại khái là một người chơi, anh ta bị đâm treo trên quả lắc của đồng hồ 】
"Trong đợt sóng nhẹ nhàng năm tháng, hắn và thời gian cùng tồn tại" nghe ra rất đẹp, kết quả cuối cùng lại máu me mười phần.
Này rất phù hợp tác phong trước sau như một của Ô Nha, ông ham thích mỹ cảm máu tươi, hơn nữa ở trong tiểu thuyết biểu đạt điểm này đến vô cùng nhuần nhuyễn.
【 Tôi hoài nghi, không gian nơi này sẽ dần trùng nhau, xin hãy cẩn thận người đột nhiên xuất hiện 】 Lạc bổ sung thêm.
Tiêu Lam nghĩ tới Long Thời Nhậm đột nhiên biến mất, cậu đơn giản miêu tả một chút với Lạc.
Sau đó tổng kết:
【 Nói như vậy, có lẽ thật sự gã ta có khả năng là tiến vào một không gian khác, mà không phải là chết 】
Như vậy, yếu tố mấu chốt làm đồ án ngoài bìa sáng lên, ít nhất một trong số đó chính là người chơi tử vong.
Đây cũng thật sự không phải là một tin tức tốt.
Hai người ngắn gọn trao đổi một chút tình hình gần đây của nhau.
Loại hình thức dùng chữ viết giao lưu này làm Tiêu Lam không khỏi nhớ lại thời điểm bọn họ vừa mới gặp nhau.
Khi đó cậu chỉ là một người mới không hiểu chuyện gì, Lạc cũng chỉ là một bóng đen ẩn thân trong phong thư mà thôi.
Một tên gà một kẻ yếu, lại làm người ta cảm thấy vô cùng hoài niệm.
——
Đột nhiên, phía trước xuất hiện một căn phòng rõ ràng khác biệt với xung quanh.
Tiêu Lam có thể khẳng định ngày hôm qua cậu và Lạc đi dạo ở Minh Nguyệt Quán, hoàn toàn chưa hề gặp qua cánh cửa này.
Đây là một cánh cửa trống rỗng xuất hiện.
Giữa từng hàng cửa phòng cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ có cánh cửa này là màu đỏ, màu đỏ kia thậm chí tươi đẹp đến có chút chói mắt.
Nhưng đặc biệt nhất là, trên cửa có khắc đồ án như đúc ngoài bìa quyển《 Minh Nguyệt Quán 》.
Ý tứ hấp dẫn người chơi tiến vào không cần nói cũng biết.
Này cứ như là đang tuyên cáo với Tiêu Lam ——
“Khách quan, mau vào chơi chơi đi~”
Không khác gì mấy cái bẫy bày đồ ăn xuất hiện chói lọi giữa đường cái.
Nhưng mà người chơi lại không cách nào buông tha manh mối như vậy, nếu muốn qua cửa, những chỗ rõ ràng không bình thường như này tám chín phần mười phải vào tra xét một chút.
Thật đúng là phải vào chơi chơi mới được.
Tiêu Lam hít sâu một chút, vẫn là duỗi tay đẩy cửa ra.
Gần như là trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Tiêu Lam nhận được hệ thống nhắc nhở:
“Bạn khiến cho Ô Nha chú ý”
Nhắc nhở cũng không nói nguyên nhân khiến cho chú ý.
Nhưng Tiêu Lam suy đoán, khẳng định có quan hệ với căn phòng này, có lẽ ——
Giờ này khắc này, Ô Nha đang cầm bút ở đâu đó nhìn chăm chú vào nơi này cũng chưa biết chừng.
Tiêu Lam đẩy cửa tiến vào vừa lúc khiến cho ông chú ý.
Muốn lui ra ngoài sao?
Không, chỉ sợ không được, Ô Nha đã chú ý đến cậu, chạy trốn có khả năng sẽ hoàn toàn ngược lại.
Hơn nữa cái phòng này rõ ràng có vấn đề, bất luận như thế nào cũng cần vào tra xét một chút, đây là chuyện vô pháp trốn tránh.
Tiêu Lam vốn dĩ đã đề phòng, giờ càng thêm đề cao hơn một cấp bậc.
Cậu bắt đầu cẩn thận đánh giá căn phòng này:
Phía sau cửa là một mảng màu đỏ chói mắt.
Từ trần nhà đến mặt tường, lại đến mặt đất, toàn bộ đều bị màu đỏ tươi đẹp màu đỏ, lượng lớn màu đỏ như vậy thoạt nhìn ồn ào náo động đến cực điểm, làm người ta nhịn không được cảm thấy bộp chộp nóng nảy lên.
Tựa hồ là vì ứng chứng cảm giác của cậu, quyển sách kia lại bắt đầu nóng lên lên.
Theo đồ án sáng lên, xung quanh rõ ràng nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng hình như có gì đó đang lặng yên thay đổi.
Tiêu Lam lại cảm thấy luôn có một loại cảm giác nguy hiểm quanh quẩn trong lòng.
Phảng phất như lưỡi hái của Tử Thần đã gác trên cổ cậu, đangtự hỏi khi nào thu hoạch tánh mạng cậu mà thôi.
Cậu nhìn về phía nội dung xuất hiện:
【 Chim trắng bay trong lòng ta rơi xuống 】
【 Bụi gai bện giấc mộng của hắn 】
【 Cửa lớn của thiên quốc màu đỏ đang rộng mở 】
Mà nhìn đến mấy chữ như “bụi gai” cùng “thiên quốc màu đỏ”, ánh mắt Tiêu Lam biến đổi, loại dự cảm bất hảo trong lòng này càng thêm mãnh liệt.
Chỉ sợ lúc này đây, người trong sách viết —— chính là cậu.
Đồ án ngoài bìa sách lập loè, tựa hồ đang chờ đợi cậu phản ứng.
Tiêu Lam thậm chí trong nháy mắt có một loại xúc động trực tiếp lui ra ngoài.
Nhưng cậu cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, hiện tại thân cậu đang nằm trong nguy cơ tử vong, bất luận xúc động gì cũng là trí mạng, nguy hiểm ở Thế Giới Hàng Lâm chưa bao giờ có thể giải quyết bằng cách chạy trốn.
Tiêu Lam cẩn thận mà đi tới trong phòng, mỗi một bước đều cực kỳ cẩn thận, cậu cảnh giác nguy hiểm tử vong, thuận tiện nhìn xem có thể tìm được một chút manh mối hay không.
Trong phòng có lượng lớn bụi gai trang trí.
Bụi gai làm thành vương miện để trang trí, con chim bị bụi gai quấn quanh thân, giãy giụa đến tinh bì lực giữa bụi gai……
Mỗi một kiện đều thủ công tinh xảo, lại mang theo vài tia điềm xấu.
Những vật trang trí đó phần lớn là màu đen, cùng bối cảnh màu đỏ tươi đẹp đối lập lên hết sức tiên minh, hai loại sắc thái giằng co, giống như trong không gian này đã dung không được màu sắc nào khác.
Rõ ràng mắt thường không thấy được bất luận nguy hiểm gì, nhưng cái loại cảm giác nguy hiểm lưng như kim chích này lại càng ngày càng đậm.
Thậm chí mỗi một bước đều phảng phất như quanh quẩn giữa vách đá vực sâu.
Tầm mắt Tiêu Lam đảo qua bốn phía, nhưng đôi mắt cậu lại đang nói với cậu, nơi này rất an toàn.
Cứ như đôi mắt này bị thứ gì đó không biết tên che khuất, nhìn không đến uy hiếp chân chính.
Cậu hít sâu một hơi, trực tiếp nhắm mắt lại.
Sau khi nhắm mắt lại, màu đỏ chói mắt biến mất.
Tầm nhìn ồn ào náo động lẫn lộn cảm giác nguy cơ ban nãy trở nên rõ ràng lên.
Tiêu Lam nhạy bén mà cảm giác đến, bốn phía của mình đều có nguy cơ.
Nhưng chúng nó phân bố cũng không thống nhất, có nơi mãnh liệt, có chỗ càng mỏng manh.
Mà cảm giác nguy cơ cường liệt nhất lại ngay tại phía sau cậu, vị trí thông ra hướng cửa phòng.
Nếu vừa rồi cậu lựa chọn trực tiếp hướng về cửa phòng mà nói, không thể nghi ngờ sẽ trực tiếp đâm đầu vào cạm bẫy tử vong.
Tiêu Lam điều chỉnh tiết tấu hô hấp, hoàn toàn phóng không suy nghĩ hỗn độn, đi theo dự cảm nguy cơ của mình.
Đây là lần đầu tiên cậu làm như vậy, dựa vào cảm giác đi tới cứ như là đang dùng mạng đánh cuộc, nhưng hiện tại vũ khí hữu lực nhất của cậu chính là sự cảnh báo trước nguy cơ của cậu.
Theo cảm giác, Tiêu Lam đi từng bước một tới.
Con đường đi khúc chiết, xung quanh là cảm giác nguy cơ lạnh lẽo. Cậu phảng phất như đang đi trong một mê cung.
Qua vài phút, hoặc lâu như một thế kỷ, Tiêu Lam cảm giác được cảm giác lạnh lẽo mang nguy cơ rốt cuộc rút đi.
Thở phào một hơi, Tiêu Lam mở mắt ra.
Xuất hiện trong tầm nhìn của cậu vẫn là căn phòng trước đó, nhưng bất đồng chính là mặt đất.
Mặt đất vốn chỉnh tề hiện tại nhìn lại đa phần đều là trống không.
Ngoại trừ đường nhỏ quanh co khúc khuỷu Tiêu Lam đi tới, những nơi khác đều là hố sâu đen thăm thẳm, chiều sâu kia rõ ràng đã vượt qua độ sâu mà căn phòng vốn có.
Cậu nhìn nhìn xuống thử, mơ hồ có thể nhìn thấy gai nhọn hoắt không rõ chất liệu bên dưới hố sâu.
Mớ gai đen đó phiếm ánh đỏ quỷ dị, thoạt nhìn không giống vật phẩm bình thường.
Nếu từ độ cao như vậy rơi xuống, lại hung hăng mà rơi vào mớ gai nhọn đó mà nói, dù là tố chất thân thể người chơi cao cấp cũng rất khó sống sót. Có lẽ Tiêu Lam sẽ căng được lâu hơn một chút so với những người chơi khác, nhưng kia bất quá là dày vò trong thống khổ thôi.
Tiêu Lam nhẹ nhàng xoa xoa mồ hôi mỏng trên trán mình: “Bụi gai bện giấc mộng của hắn…… giấc mộng này cũng đáng sợ quá rồi.”
Nhảy ngang nhảy dọc một hồi ở kề cận cái chế, Tiêu Lam xem như khắc sâu cảm nhận được uy lực của màn cao cấp.
Ô Nha thậm chí cũng không cần tự mình ra tay cũng đã làm cậu hãm sâu trong nguy cơ tử vong rồi.
Loại cảm giác trở thành nhân vật dưới ngòi bút của người khác, sinh tử hoàn toàn bị thao túng này, thật đúng là quá không xong.
Lúc này, đồ án ngoài bìa sách ngừng lập loè, đồ án cũng cũng không sáng lên ô thứ ba.
Tiêu Lam mở sách ra, phát hiện nội dung vốn có quan hệ với mình bị gạch bỏ, biến thành:
【 Chim trắng lại một lần nữa dang rộng đôi cánh 】
【 Trở về trong ôm ấp của tự do 】
Xem ra nguy cơ tử vong lần này thật sự đã qua.
Tiêu Lam lúc này mới đem lực chú ý chuyển dời đến trước mặt mình.
Trước mặt cậu có một cái bàn tinh xảo phục cổ, trên mặt bàn bày một con dấu lộng lẫy, đựng trên chiếc hộp nhung tơ.
Con dấu rất tinh xảo, điêu khắc hoa ăn kiểu Âu phức tạp, đang được đặt nghiêng trong hộp.
Tiêu Lam quan sát con dấu này, tầm mắt đến mặt có khắc hình kia.
Sau đó phát hiện đồ án trên đó giống như đúc ngoài bìa quyển 《 Minh Nguyệt Quán 》.
Không cảm giác được nguy hiểm, cậu thử cầm lấy con dấu.
Trong nháy mắt chạm đến con dấu, bìa sách lần thứ hai sáng lên, lúc này đây không còn lập loè nữa mà trực tiếp hợp lại sáng lên hai ô.
Hiện tại toàn bộ mặt bìa tổng cộng sáng lên bốn ô.
Ánh mắt Tiêu Lam sáng ngời, đây hẳn là chính là một loại phương thức qua cửa khác.
Có điều…… Trình độ nguy hiểm trong đó cũng rất cao.
Có lẽ đối với người chơi nào đó mà nói, mục tiêu tàn sát đều là người chơi sẽ càng đơn giản hơn nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
“Loại cảm giác trở thành nhân vật dưới ngòi bút của người khác, sinh tử hoàn toàn bị thao túng này, thật đúng là quá không xong.”
Lúc viết tới đây, tui cứ cảm thấy mình sẽ bị mấy nhân vật dưới ngòi bút của mình hành hung tập thể….
Có lẽ chỉ có ông cụ Trương và Thiết Cộc Lốc không đánh tui thôi.
Run bần bật.JPG