Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị - Chương 80: Túc địch

Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

Chương 80: Túc địch

Giờ phút này Tiêu Lam đang đắm chìm trong thế giới ăn thịt mỹ diệu, cảm giác cả người đều tràn ngập năng lượng, cái gì mà lỗ hổng trò chơi Thế Giới Hàng Lâm, tại một khắc này cũng không quan trọng bằng thịt nướng xèo xèo bốc khói trong tay cậu.

Tuy rằng tiến vào thế giới hiện thực thì kỹ năng người chơi sẽ bị tỏa định, nhưng gia tăng tố chất thân thể cũng không sẽ biến mất, muốn dùng đồ ăn đem Tiêu Lam căng chết, độ khó khăn cùng phạm trù với lấp biển vậy.

A Vũ ở một bên còn đang ngốc ra.

Nhưng là phòng phát sóng trực tiếp của gã đã sôi trào, người xem một đợt tiếp theo một đợt dũng mãnh ùa vào, đánh thưởng nhiều hơn so với bất cứ lần nào như nước chảy từ trên màn hình xẹt qua. Nhưng dù A Vũ có biết thì đại khái cũng vui vẻ không nổi, rốt cuộc mớ đánh thưởng này kỳ thật cũng không phải hướng về phía gã.

“Đậu má…… Đây thật sự là phát sóng trực tiếp, không có tua nhanh sao?”

“Đại hiệp tia chớp, vua ăn uống, 666”

“A Vũ có thể quang vinh thoái vị rồi nha”

“Trên lầu dạt ra coi, tui muốn nhận thầu tiểu ca ca! Tiểu ca ca thật là đẹp mắt!”

“Mơ đi, tiểu ca ca là của tao nè!”

“Cho xin số phòng phát sóng của tiểu ca ca đê!!!!!”

Tiêu Lam chú ý tới xung quanh càng ngày càng nhiều người đang chú ý bên này, thậm chí khiến cho người qua đường vây xem và quay chụp, Tiêu Lam tiếc nuối mà nhìn thoáng qua người phục vụ trước đó bưng đồ ăn lên cho bọn họ, trong ánh mắt hoảng sợ "Đậu má chẳng lẽ cậu còn muốn ăn nữa" của đối phương, cầm lấy giấy ăn ở cạnh xoa xoa miệng.

Tuy rằng cậu thật sự còn có thể ăn, nhưng cậu cũng biết, lại tiếp nữa thì quá khoa trương.

Dù sao Thế Giới Hàng Lâm cũng không muốn người chơi bại lộ nó tồn tại, hơi chút vượt qua cực hạn cơ thể người còn có thể nói là thiên phú dị bẩm, quá mức vượt xa tố chất thân thể người thường, vạn nhất khiến cho bộ môn hoặc là tổ chức nào đó chú ý thì không ổn.

Nhìn thấy Tiêu Lam rốt cuộc dừng động tác, nhóm quần chúng ăn dưa xung quanh sôi nổi nhẹ nhàng thở ra, xem ra tam quan của bọn họ kề bên rách nát còn có thể cứu giúp một chút, không đến mức nát đầy đất kéo không đứng dậy.

Giám đốc nhà hàng cũng buông xuống tính toán khẩn cấp điều hòa, tồn kho của họ suýt chút nữa khô kiệt rồi. Nếu lại để Tiêu Lam cứ ăn như vậy, khách hàng kế tiếp vào order là sẽ gặp phải trạng thái xấu hổ như "Ngại quá món này hết rồi", "Cái này cũng…. hết ạ".

A Vũ đứng một bên làm tượng điêu khắc hình người một hồi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, rối rắm lại do dự mà nhìn Tiêu Lam: “Cậu…… cậu là công ty nhà ai thế?”

Tiêu Lam chẳng hiểu ra sao: “Cái gì?”

A Vũ hít vào một hơi: “Cậu ký với công ty nhà ai làm phát sóng trực tiếp?”

Đối thủ mạnh mẽ như vậy vẫn nên hiểu biết một chút thì tương đối tốt hơn, đến lúc đối phương chính thức debut còn có thể sớm làm chuẩn bị.

Tiêu Lam lắc đầu: “Tôi chỉ là tới ăn bữa cơm mà thôi, không phát sóng trực tiếp.”

A Vũ & quần chúng vây xem & người xem phát sóng trực tiếp: “……”

Cho nên đây là trình độ ăn cơm ngày thường của cậu sao?!!

Nghiêm túc luôn á hả người anh em!!

Bọn họ nhìn nhìn Tiêu Lam giờ phút này bụng bình thản nhìn không ra chút dấu vết ăn no nào, ngược lại dùng một loại biểu cảm kính sợ nhìn về phía Lạc vẻ mặt đạm nhiên, đây nhất định là một vị phú hào siêu cấp, bằng không trong nhà có quặng cũng nuôi không nổi sức ăn như vậy à nha!

Phú hào, ngài còn thiếu vật trang sức trên chân sao? Cái loại không ăn quá nhiều, cũng không quá dễ nhìn, dáng người còn chưa đủ tốt ấy…. Thôi, không nói nữa, bọn này vẫn tự hiểu lấy mình.

Lúc này, có một vị quần chúng nhìn thấu chân tướng phát sóng trực tiếp lặng lẽ nói:

“Đây nhất định là chân ái đó, nếu đối tượng của tui ăn khỏe như vậy, tui chắc chắn chỉ có thể khóc lóc nói chia tay……”

“Tỉnh đê tỉnh đê, cậu căn bản là không có đối tượng!”

“Tỉnh đê tỉnh đê, cậu căn bản là không có đối tượng +1!”

Hai người tính tiền rời khỏi nhà hàng, để lại một cái truyền thuyết đô thị cùng với người phụ vụ thu hoạch lượng lớn tiền boa cười đến nở hoa đầy mặt.

——

Hai người lái xe trở lại tiểu khu.

Khu biệt thự xanh hoá vô cùng tốt, gió thổi qua rừng cây mang theo một trận tiếng lá cây vuốt ve sàn sạt, cũng mang đến hương thơm cỏ cây, Tiêu Lam dứt khoát xuống xe đi bộ, coi như tiêu thực.

Lạc lái xe chếch phía sau rất xa.

Một mảnh yên lặng, đột nhiên xuất hiện một âm thanh không hài hòa: “Ôi! Đây không phải cao tài sinh Tiêu Lam của chúng ta sao?”

Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, liền thấy một người nam mặc vest màu xanh tóc vuốt keo đối diện cậu, lộ ra nụ cười trào phúng. Cậu đánh giá đối phương nửa ngày, cũng không nhớ tới gia hỏa này rốt cuộc là ai.

“Anh là...?” Tiêu Lam ngữ khí thường thường hỏi, dù sao thái độ này của đối phương nhìn qua cũng không có thiện ý gì, cậu cũng lười đến cùng đối phương khách khí.

“Ha.” Nam áo vest xả ra nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười, “Xem ra nam thần toàn năng thật sự rất bận nha, bạn học cùng lớp cũng không quen biết.”

Mấy chữ bạn học cùng lớp này làm Tiêu Lam hơi nhớ lại một chút, lúc học đại học hình như có gặp qua một người như vậy, nhưng hai người cũng không có giao tình gì.

Cho nên, gã ta gọi là gì ý nhỉ?

Nhìn Tiêu Lam vẫn là biểu cảm "Anh là ai" như cũ, nụ cười trên mặt nam áo vest có chút không nhịn được: “Tôi là Dương Hỉ, nhớ ra chưa?”

Tiêu Lam rốt cuộc từ trong góc xó ký ức nhảy ra người này, hình như là người cùng lớp sinh ra trong nghèo khó. Cũng không biết người này có tật xấu gì, mỗi lần thấy cậu đều là một bộ âm dương quái khí, trước kia một ít lời đồn về cậu cao lãnh không để ý tới người khác hình như cũng là do người này truyền ra.

Hiện tại gã lại muốn làm gì?

Dương Hỉ vẫn luôn nhìn Tiêu Lam không vừa mắt, từ sau khi tiến vào đại học đã bắt đầu.

Rõ ràng hai người đều rất nghèo, chính là đãi ngộ trong trường học lại hoàn toàn bất đồng. Tiêu Lam lớn lên đẹp, vận động toàn năng, thành tích lại tốt, nhân khí trong các nữ sinh cực cao, lão sư cũng thích cậu. Còn Dương Hỉ thì tướng mạo thường thường, chỗ nào cũng không xuất sắc, ở trong trường học giống như một người tàng hình.

Càng bực bội hơn chính là ngay cả nữ sinh gã yêu thầm mỗi người đều nói thích Tiêu Lam, bọn đàn bà con gái chỉ biết nhìn mặt, quả thật là nông cạn!

Vì thế gã luôn âm thầm cùng Tiêu Lam phân cao thấp, lại bất luận phương diện nào cũng đều chưa từng chiếm qua thượng phong. Gã lại âm thầm rải rác một ít lời đồn Tiêu Lam không dễ ở chung, lại vẫn không đau không ngứa, thậm chí có nữ sinh tỏ vẻ nam thần băng sơn cũng rất ngầu.

Dương Hỉ sắp tức điên.

Thẳng đến có một ngày, gã cùng phú nhị đại mà gã nịnh bợ lêu lổng ở quán bar trên phố, thấy được Tiêu Lam đang làm công. Trong lòng gã mừng như điên, cảm thấy thời điểm để các nữ sinh biết gương mặt thật của Tiêu Lam đến rồi, nó là nam thần toàn năng chỗ nào chứ, chỉ là một thằng nghèo hèn cả ngày làm công, cả bữa cơm ngon cũng ăn không nổi mà thôi!

Kết quả, chờ gã tìm được lý do sấn thời gian Tiêu Lam làm công gọi mấy nữ sinh yêu thầm cậu đến xem, các nữ sinh lại tỏ vẻ “Tiêu Lam mặc đồng phục bartender siêu cấp đẹp trai luôn!”, “Bộ dáng pha chế cũng soái nữa!”.

Dương Hỉ quả thực đương trường liền phải tức ra bệnh.

Còn may, Tiêu Lam không thể vẫn luôn đắc ý mãi.

Sau khi tốt nghiệp, Tiêu Lam bởi vì ghi chép không hoàn thiện mà gần như bị tất cả công ty hữu hào cự tuyệt ngoài cửa, một vài khác cũng bị bọn cho vay nặng lãi quấy rối cậu mà lui bước. Dẫn đến một sinh viên thành tích ưu dị như Tiêu Lam cuối cùng chỉ có thể đi làm việc vặt, hơn nữa mỗi một việc đều không làm lâu dài được.

Vẫn luôn âm thầm chú ý Tiêu Lam, Dương Hỉ nghe thấy tin tức này thì vui vô cùng.

Dương Hỉ sau khi tốt nghiệp bởi vì biết luồn cúi gặp may, tốc độ thăng chức rất nhanh, cũng càng ngày càng được ông chủ của mình coi trọng, quả thực là khác nhau một trời một vực với Tiêu Lam lăn lộn ở tầng dưới chót.

Về sau chỉ cần gã không vui liền sẽ đi hỏi thăm một chút hướng đi của Tiêu Lam, xem cậu lại bởi vì vay nặng lãi gây chuyện bị sa thải thì tâm tình sẽ vô cùng vui sướng, có một loại kɦoáı ƈảʍ đem Tiêu Lam hoàn toàn đạp dưới chân.

Hôm nay, Dương Hỉ cùng ông chủ tới bái phỏng một nhân vật trọng yếu, là một người sáng lập công ty lớn, một khi được đến ông ấy ủng hộ, nghiệp vụ công ty lại có thể khuếch trương thêm một lĩnh vực.

Vị đại lão kia không thích bị quá nhiều người quấy rầy, cho nên lúc ông chủ vào nhà bái phỏng, gã chỉ có thể ở bên ngoài chờ, đang thời điểm nhàm chán lại thấy được Tiêu Lam.

Ai da, việc vui thế mà tự mình đưa tới cửa!

Dương Hỉ không cảm thấy loại biệt thự đắt nhất toàn thành thị này, kẻ nghèo hèn như Tiêu Lam có thể mua nổi. Mấy tháng trước gã mới hỏi thăm qua, Tiêu Lam chính là nghèo đến chỉ có thể thuê mỗi giường mà ngủ.

Dương Hỉ lại bày ra nụ cười mang theo phúng: “Tiêu đại nam thần là ở chỗ này làm người vệ sinh hay là bảo an thế, công việc này quả thực quá hiếm có, cậu cần phải · trân · trọng · nhiều ·vào.”

Gã cố tình tăng thêm mấy chữ, gã có thể khẳng định, rất nhanh sẽ có bọn cho vay nặng lãi tới cửa, sau đó Tiêu Lam cũng chỉ có thể mặt xám mày tro bị đuổi đi, giống một con chó hoang không ai muốn vậy.

Tiêu Lam nhìn gã một cái, nhàn nhạt trả lời: “Tôi ở nơi này.”

Dương Hỉ đột nhiên phát ra một trận cười to, như là nghe được chuyện cười tràn ngập kỳ tư diệu tưởng: “Phụt ha ha ha ha, cậu ở đây? Ngủ phòng an ninh cũng coi như ở sao?”

Lúc này, một chiếc Ferrari từ phía sau chậm rãi trườn tới.

Từ trong xe đi ra một người đàn ông anh tuấn, hắn mặc vest khuynh hướng cảm xúc cực tốt, vest kia cực kỳ vừa người, vừa thấy chính là định chế tư nhân, hoàn toàn không giống loại Dương Hỉ mua ở cửa hàng trang phục.

Người đàn ông nhìn Tiêu Lam, hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”

Tiêu Lam chỉ chỉ Dương Hỉ đứng trước mặt: “Gặp bạn học cũ.”

Dương Hỉ nhìn mặt Tiêu Lam, lại đánh giá một chút người đàn ông cả người khí độ bất phàm, nghĩ đến ban nãy Tiêu Lam nói cậu ở nơi này, nháy mắt minh bạch là chuyện như thế nào.

Hóa ra người này thế mà không biết xấu hổ như vậy, nghèo đến cho người ta nuôi sao?

Gã xả ra nụ cười khinh thường: “Không thể tưởng được, không thể tưởng được, cao tài sinh trường chúng ta hiện tại thế mà lại tìm kim chủ, nếu như bị những nữ sinh coi cậu là nam thần biết, còn không biết mấy cô sẽ đau lòng cỡ nào.”

Gã cố ý làm trò nói Tiêu Lam tìm kim chủ, chỉ muốn nhìn biểu cảm nam kham của Tiêu Lam.

Kết quả gã không chờ đến Tiêu Lam trả lời, người đàn ông trong xe trực tiếp nói với gã: “Cậu hiểu lầm, tôi chỉ là trợ lý tư nhân của tiên sinh mà thôi.”

Dương Hỉ tự nhiên không tin: “Sao có thể? Cái dạng nghèo kiết hủ lậu như cậu ta.”

Gã trừng mắt nhìn Tiêu Lam, gia hỏa giỏi lắm, thế mà khiến kim chủ cũng nói chuyện giúp nó, cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì.

****Truyện chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Lúc này, cửa lớn biệt thự bên cạnh mở ra, một người trung niên bụng phệ từ bên trong đi ra, nhìn ra được có chút nản lòng. Dương Hỉ vội vàng thu hồi biểu cảm khinh thường trên mặt, biểu cảm của ông chủ vừa nhìn đã thấy chính là chuyện không thành, gã rất cơ linh mà không dán lên vuốt mông ngựa, chỉ là cung cung kính kính mà đi tới bên người ông chủ.

Ông chủ vẫn có chút chưa từ bỏ ý định, nói với trong nhà: “Trương tổng, lần sau con lại đến bái phỏng.”

Trong nhà lại đi ra một người: “Không vội, tiểu Lưu à. Hiện tại công ty ta đã giao cho con trai rồi, chuyện gì ta cũng mặc kệ cả.”

Người nọ từ trong phòng đi ra, nhìn thấy người trước cửa tức khắc nở nụ cười: “Tiểu Tiêu đó hả, hôm nay cháu đã trở lại? Phí Lạc cũng ở à.”

Tiêu Lam cũng cười với ông: “Chào Trương gia gia, chúng cháu hôm nay vừa lúc rảnh, ở cả đêm sẽ đi ạ.”

Lạc cũng gật đầu chào hỏi ông cụ Trương.

Biểu cảm trên mặt Dương Hỉ đều sắp nứt ra, Tiêu Lam vậy mà quen biết Trương tổng!

Trương tổng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một mình dốc sức làm ra một công ty lớn vượt quốc! Hai người thế mà còn quen thuộc như vậy, nhìn bộ dáng Trương tổng rõ ràng còn chuyên môn hay tám chuyện với Tiêu Lam, còn người đàn ông lái Ferrari kia mới là mang thêm vậy.

Ông cụ Trương cũng đi tới cửa, nhìn Dương Hỉ cùng ông chủ họ Lưu của gã, hỏi Tiêu Lam: “Các cháu quen nhau à?”0

Tiêu Lam nhìn mắt Dương Hỉ: “Đây là bạn học hồi đại học của cháu, tên là…… Ặc……”

Có thể là cơm ăn đến quá no rồi, cũng có thể là người này ở trong lòng cậu thật sự quá không có cảm giác tồn tại, cậu lại nhớ không nổi vị bạn học cũ này gọi là gì.

Trong không khí tràn ngập một bầu không khí xấu hổ.

Lạc kịp thời tiến lên giải vây: “Dương Hỉ.”

Dương Hỉ: “……”

Tiêu Lam mẹ nó có phải mày cố ý hay không! Rõ ràng chỉ cần nói một câu hai người biết nhau là có thể làm Trương tổng chú ý tới mình, ở trước mặt ông chủ nở mày nở mặt to, lại một hai phải làm đến giống như người qua đường.

Chúng ta chính là túc địch! Túc địch! Chẳng lẽ mày cả tên tao cũng không nhớ rõ sao?

Ông cụ Trương liếc nhìn Dương Hỉ đáy mắt mang theo tức giận còn có ghen ghét không giấu được một cái, lắc đầu: “Xem ra trường học các cháu có đôi khi cũng sẽ chiêu một vài người không đạt tiêu chuẩn nhỉ.”

Ông chủ Dương Hỉ nghe vậy cũng liếc nhìn đánh giá cấp dưới của mình một cái, diện mạo thường thường, cử chỉ không phóng khoáng, còn không có nhân mạch nào, ngoại trừ vuốt mông ngựa ra thì năng lực làm việc cũng thật bình thường, so sánh với bạn học thì chênh lệch tựa hồ thật sự có hơi lớn.

Dương Hỉ: “……”

Tiêu Lam, tao con mẹ nó không để mày yên đâu!!!!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận