Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị - Chương 17: Cô ấy
Chương trước- Chương 1: Mới vào
- Chương 2: Lạc
- Chương 3: Sự lựa chọn đầu tiên
- Chương 4: Tôi vừa nảy ra một ý tưởng rất táo bạo
- Chương 5: Cạm bẫy miễn phí
- Chương 6: Vòng lựa chọn thứ hai (p1)
- Chương 7: Vòng lựa chọn thứ hai (p2)
- Chương 8: Đại nguy cơ
- Chương 9: Cướp đoạt
- Chương 10: Chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Chương 11: Vòng lựa chọn thứ ba
- Chương 12: Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
- Chương 13: Qua cửa
- Chương 14: Trạm dừng chân của người chơi.
- Chương 15: Hình tượng mới của Lạc.
- Chương 16: Lục đạo suối nước nóng [1]
- Chương 17: Cô ấy
- Chương 18: Mười năm trước.
- Chương 19: App
- Chương 20: Cuộc gọi ma quái.
- Chương 21: Năm đó.
- Chương 22: Oan có đầu nợ có chủ.
- Chương 23: Nguyên nhân chết.
- Chương 24: Phá hủy
- Chương 25: Trong sương mù (1)
- Chương 25-2: Trong sương mù (2)
- Chương 25-3: Trong sương mù (3)
- Chương 25-4: Trong sương mù (4)
- Chương 26: Ở lại đi.
- Chương 27: Cuối cùng cũng qua cửa.
- Chương 28: Nam nhân khiến trò chơi phải thay đổi quy tắc.
- Chương 29: Trang viên phu nhân Bella.
- Chương 30: Tiệc tối.
- Chương 31: Đêm
- Chương 32: Căn phòng khép kín.
- Chương 34: Mật thất da người.
- Chương 35: Bữa tối cuối cùng.
- Chương 36: Edmond
- Chương 37: Khế ước Otia.
- Chương 38: Đây là một con dao găm tẩm độc.
- Chương 39: Nhân danh tình yêu và công lý, tiêu diệt ngươi.
- Chương 40: Bạn cảm nhận được sự hạnh phúc của nghèo khó.
- Chương 41: Thông quan
- Chương 42: Người chơi trung cấp
- Chương 43: Nhiệm vụ hiện thực
- Chương 44: Nhiệm vụ hiện thực 2
- Chương 45: Nhiệm vụ hiện thực (3)
- Chương 46: Nhiệm vụ hiện thực ( 4 )
- Chương 47: Chung cư số 404
- Chương 48: Bóng cao su nhỏ
- Chương 49: Hàng xóm
- Chương 50: Âm thầm quan sát
- Chương 51: Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng
- Chương 52: TV cũ
- Chương 53: Máy giặt
- Chương 54: Phòng tắm
- Chương 55: Hẹn nhau nhé
- Chương 56: Phòng
- Chương 57: Hành lang
- Chương 58: Phòng bếp
- Chương 59: Lầu 5
- Chương 60: Gặp lại
- Chương 61: Mạt chược
- Chương 62: Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên
- Chương 63: Một đồng tiền
- Chương 64: Nhặt ve chai
- Chương 65: Qua cửa 404
- Chương 66: Điều tra
- Chương 67: Đi hóng gió
- Chương 68: Khách sạn Ái Ái
- Chương 69: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ
- Chương 70: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (2)
- Chương 71: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (3)
- Chương 72: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (4)
- Chương 73: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (5)
- Chương 74: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (6)
- Chương 75: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (7)
- Chương 76: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (8)
- Chương 77: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (9)
- Chương 78: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (10)
- Chương 79: Cuối cùng cũng có thịt ăn
- Chương 80: Túc địch
- Chương 81: Ông hiểu lầm rồi
- Chương 82: Trạm tàu điện ngầm số 13
- Chương 83: Trạm tàu điện ngầm số 13 (2)
- Chương 84: Trạm tàu điện ngầm số 13 (3)
- Chương 86: Trạm tàu điện ngầm số 13 (5)
- Chương 87: Trạm tàu điện ngầm số 13 (6)
- Chương 88: Trạm tàu điện ngầm số 13 (7)
- Chương 89: Trạm tàu điện ngầm số 13 (8)
- Chương 90: Trạm tàu điện ngầm số 13 (9)
- Chương 91: Trạm tàu điện ngầm số 13 (10)
- Chương 92: Trạm tàu điện ngầm số 13 (11)
- Chương 93: Trạm tàu điện ngầm số 13 (12)
- Chương 94: Xương của Dalit*
- Chương 95: Quà tặng
- Chương 96: Thằng ngốc mới đi mở vé rút thăm trúng thưởng
- Chương 97: Tuyết Chước
- Chương 98: Phòng làm việc trò chơi Death
- Chương 99: Phòng làm việc trò chơi Death (2)
- Chương 100: Phòng làm việc trò chơi Death (3)
- Chương 101: Phòng làm việc trò chơi Death (4)
- Chương 102: Phòng làm việc trò chơi Death (5)
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113: Quan trọng là khí thế
- Chương 114: Kinh doanh ở giữa ăn phí chênh lệch
- Chương 115: Bạo quân
- Chương 116: Lịch sử đen tối
- Chương 117: Tới chơi
- Chương 118: Học viện Coriff
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132: Người chơi cao cấp
- Chương 133: Sinh nhật
- Chương 134: Bánh kem
- Chương 135: Kịch bản
- Chương 136: Du lịch
- Chương 137: Biến cố
- Chương 138: Minh Nguyệt Quán
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Chiếc hộp Pandora
- Chương 155: Rượu
- Chương 156: Tất cả tựa hồ đều là ngoài ý muốn
- Chương 157: Hoa Giáp
- Chương 158: Nghi hoặc đến từ linh hồn
- Chương 159: Tàu Endymion*
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Mộng
- Chương 174: Hẹn hò
- Chương 175: Ba ngày sau gặp
- Chương 176: Tiếng ca của Sarah
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189: Đảo
- Chương 190: Cáo biệt
- Chương 191: Thích giúp đỡ mọi người
- Chương 192: Phản kích
- Chương 193: Cầu thang
- Chương 194: Chăn thả
- Chương 195: Hẹn gặp lại
- Chương 196: Anh hùng
- Chương 197: Trung tâm
- Chương 198: Hoàn cảnh xấu của cẩu độc thân
- Chương 199: End
- Chương 200: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (1)
- Chương 201: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (2)
- Chương 202: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (3)
- Chương 203: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (4)
- Chương 204: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (5)
- Chương 205: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (1)
- Chương 206: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (2)
- Chương 207: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (3)
- Chương 208: Phiên ngoại 3: Hậu trường
- Chương 209: Phiên ngoại 4: Kỳ Ninh và Sầm Duy
- Chương 210: Phiên ngoại 5: Cẩu Đản
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị
Chương 17: Cô ấy
Sắc mặt của mấy người đồng học bàn bên kia khi nhìn thấy bức ảnh trông vô cùng khác thường, trên mặt hiện rõ mấy chữ "Có vấn đề".
Thấy tình huống như vậy, Cố Thịnh An nhanh chóng nắm lấy cơ hội hỏi bàn bên kia: "Đó là ai vậy? Người quen của mấy người à?"
Nghe vậy bọn họ mới đồng loạt phản ứng lại, tầm mắt tập trung về phía điện thoại.
Vị nhiếp ảnh gia thắt bím hay nói nhiều Phó Văn Bác giờ đây chỉ gặng cười một cái: "Không có gì, chỉ là thấy điện thoại cũ như vậy rồi mà vẫn hoạt động được nên có chút kinh ngạc mà thôi."
Tiêu Lam không dễ bị lừa như vậy: "Trên màn hình di động có ảnh của một cô gái cỡ mười bảy mười tám tuổi, điện thoại cũng là mẫu của mười lăm năm trước, tuổi của cô ấy hình như không sai biệt so với mấy người lắm nha?"
Nụ cười của Phó Văn Bác có chút cứng ngắc, hắn lặng lẽ lau bàn tay đầy mồ hôi của mình vào ống quần: "A, đúng vậy, thật trùng hợp mà."
Tiêu Lam tiếp tục nói: "Đồng phục của cô ấy trông cũng giống với mọi người, có lẽ là đồng học đi?"
Phó Văn Bác giật mình: "Cậu làm sao biết được?"
Tiêu Lam bày ra bộ dạng lơ đãng: "Vừa nãy anh còn cho tôi xem ảnh chụp mà, bất chợt lóe qua mà thôi, còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm chứ."
Thật ra Phó Văn Bác chỉ từng cho cậu xem một vài tấm ảnh chụp chung của bọn họ mà thôi, tất nhiên là Tiêu Lam lừa hắn rồi.
Phó Văn Bác vội vàng bào chữa: "Bọn tôi cũng không quen biết cô ấy, chỉ là nhìn đồng phục giống nhau nên mới ngạc nhiên, phải biết rằng bọn tôi đều tốt nghiệp được mười năm rồi, giờ còn có thể nhìn thấy đồng phục này, đột nhiên có chút không ngờ, ha ha."
Nghe đến đó, Tiêu lam vốn đang tính nói thêm chuyện về bộ đồ một chút, thì vị giám đốc mang tây trang Trình Lãng đã vội vàng đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ: "Phó Văn Bác!"
Phó Văn Bác run lên, đột nhiên ý thức được bản thân vừa lỡ lời, vội vàng đứng dậy, cũng không dám nhìn Tiêu Lam, lấy cớ bị đau bụng rồi nhanh chóng trốn ra khỏi đó.
Bốn người còn lại đều tỏ vẻ không có việc gì, đối mặt với bữa ăn mỹ vị tối nay cũng không có hứng thú, bọn họ vội vàng ăn vài miếng rồi đều lấy cớ rời khỏi nhà ăn.
Hiện tại chỉ còn lại người chơi.
Cố Thịnh An hỏi những người khác: "Mọi người nghĩ thế nào?"
Lưu Y Y không kiên nhẫn nói: "Nghĩ cái gì mà nghĩ, chính là NPC có vấn đề, người sở hữu cái di động kia là quỷ, nhóm người kia giết chết cô ta, đơn giản như vậy thôi. Còn cái gì để thảo luận nữa, cũng không có manh mối gì mới, tôi muốn đi nghỉ ngơi."
Cũng không cần người khác trả lời, cô ta đã tự quay đầu bỏ đi.
Tiêu Lam cũng nói: "Trước mắt đúng là không có thêm manh mối nào, tôi đề nghị mọi người nên quan sát mấy NPC kia nhiều một chút, hoặc là biết thêm tin tức của khách sạn, dù sao mười năm trước cũng ngay tại nơi này gặp chuyện không may."
Vừa rồi tuy Lưu Y Y nói chuyện không được khách khí cho lắm, nhưng đối với tình huống trước mắt mà nói, tin tức bọn họ có được quá ít, dù thảo luận như thế nào thì cũng chỉ là đoán mò mà thôi, manh mối mới là quan trọng nhất.
Ba người kia cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Lúc này ông chủ của khách sạn suối nước nóng bước vào, ông ta nhìn mọi người rồi nở cười, nói: "Phòng của các vị đều đã được chuẩn bị hết rồi, không bằng bây giờ tôi đưa mọi người đến đó."
Người chơi cũng không có ý kiến gì, đi theo ông chủ đến khu vực phòng nghỉ.
Vốn dĩ bọn họ muốn gửi điện thoại lại cho ông chủ, không ngờ ông ta lại từ chối, cuối cùng chỉ có thể đưa cho người tìm thấy nó là Đồng Thanh tạm thời bảo quản.
Nơi nghỉ ngơi nằm ở tầng ba, dọc theo cầu thang đi lên là một dãy phòng nối liền nhau. Bởi vì chỉ đón tiếp hai nhóm khách nên phòng trống còn khá nhiều, ông chủ dẫn bọn họ đến phòng trong cùng.
Ông ta chỉ vào dãy phòng phía bên trái rồi nói: "Năm phòng này chính là phòng của các vị, vừa nãy có một tiểu thư đã chọn trước một phòng, chỉ còn lại bốn phòng trống, mọi người có thể tự mình phân chia."
Cố Thịnh An nhịn không được hỏi: "Bọn tôi có thể ở một phòng hai người không?"
Ông chủ lại cười cười: "Mọi người đã đặt trước cho mỗi người một phòng rồi, nếu như có chỗ nào không vừa ý, tôi có thể đổi phòng khác cho người đó."
Người chơi vội vàng cự tuyệt, tuy rằng hiện tại mỗi người phải ở riêng một phòng, nhưng tốt xấu gì cũng ở cùng một chỗ, nếu xảy ra chuyện còn có thể tìm người trợ giúp. Còn nếu để ông chủ đổi phòng sang một vị trí khác, đến lúc đó buổi tối mà có chuyện thì dù gọi cả ngày, trời cũng không biết đất cũng không hay.
Trong khi mấy người kia còn đang do dự thì Tiêu Lam đã bước về phía phòng cuối cùng.
Người có tàn nhang trên mặt – Triệu Phàn liền hỏi: "Này.. đó là phòng cuối cùng mà, cậu không sợ có chuyện gì sao?"
Tiêu Lam cười: "Tôi nghèo như vậy, còn có thể sợ quỷ sao?"
Nói xong cậu liền đi vào phòng, để lại ba người chơi đứng như trời chồng ngay tại chỗ, nghèo còn có công dụng này hả? Một lúc sau, mặc dù vẫn có chút lo lắng nhưng bọn họ vẫn phải chọn phòng cho chính mình.
Phòng theo thứ tự từ bên ngoài vào là: Tiêu Lam, Cố Thịnh An, Triệu Phàn, Lưu Y Y, Đồng Thanh.
Thực ra Tiêu Lam không có ý kiến gì với phòng cuối cùng, bộ quỷ ở thế giới Hàng Lâm còn quan tâm đến việc chọn phòng sao? Chỉ sợ lúc có chuyện thì việc trốn khỏi phòng ngủ không dễ dàng chút nào. Dù gì phòng cuối cùng còn có cửa sổ, nếu như cửa chính bị chặn thì còn có thể trốn bằng nó, đúng là một lựa chọn vô cùng thực tế.
*
Không gian trong phòng cũng được làm bằng gỗ, trên mặt đất trải thảm, cửa sổ được treo rèm hoa trông rất ấm áp. Từ ngoài nhìn vào thì phòng này cùng khách sạn suối nước nóng đúng là một nơi thích hợp để nghỉ phép.
Tiêu Lam đem Lạc thả xuống dưới, còn bản thân tìm thử manh mối trong phòng.
Mèo Lạc dùng dáng đi vô cùng tao nhã đi đến trước mặt Tiêu Lam: "Tiên sinh, hoạt động thăm dò thì để tôi là được."
Tiêu Lam vừa nhìn thấy hắn là tay lại ngứa ngáy, nhịn không được sờ một chút rồi mới nói: "Thăm dò liệu có tiêu hao nhiều năng lượng của anh không?"
Lạc vẫy vẫy cái đuôi: "Tìm kiếm vật phẩm trong phạm vi nhỏ này là chuyện đơn giản, không thành vấn đề."
Tiêu Lam lưu luyến rời khỏi lớp lông mềm mại kia, Lạc nâng chân lên đạp mặt đất mấy cái, bóng tối từ trong móng vuốt tràn ra, bao phủ khắp phòng, cẩn thận kiểm tra mỗi góc gách.
Lạc chạy về phía trước vài bước, nhảy lên tủ quần áo rồi ngồi xuống, hắn vỗ vỗ cái tủ: "Nơi này, tiên sinh."
Tiêu Lam bước đến mở tủ ra, tìm kiếm một lát, cuối cùng tìm được một vật hình chữ nhật được đặt trong khe hở trên ngăn tủ cao nhất.
Thứ bên trong có vẻ là một cuốn nhật ký có khóa, kiểu dáng cũ kĩ, ngay cả mặt bìa cũng có chút ố vàng. Về phần vì sao Tiêu Lam biết vật này nhật ký, thì bởi vì trên đó có ghi "Tâm sự bí mật của thiếu nữ", vậy nên hẳn là không sai đi?
Loại khóa đơn giản này không làm khó được Tiêu Lam, không tới ba giây cậu đã có thể mở được nó.
Nội dung bên trong là tình yêu thầm kín của một nữ sinh tên Cố Mặc.
Cô có vẻ là một người không hay viết nhật ký, cỡ năm sáu ngày mới ghi một lần, mỗi lần viết cũng không quá nhiều. Đoạn đầu đều là mấy tâm tình nho nhỏ như "Hôm nay cậu ấy thật đẹp trai khi chơi bóng rổ"; "Hôm nay trên hành lang được gặp cậu ấy"; "Cậu ấy thích bút máy màu đen"..
Tận đến trang cuối cùng Tiêu Lam mới thấy được một cái tên quen thuộc: "Đỗ Vũ Oái chê mình nghèo kiết xác trước mặt cậu ấy, Trình Lãng vậy mà chỉ đứng đó cười, bọn họ đều cười rất vui vẻ.."
Nhật ký tới đây thì kết thúc.
Cậu chỉ có thể đoán tương đối những chuyện nữ sinh này đã trải qua, cô ấy yêu thầm Trình Lãng, chỉ dám lén lút nhìn từ xa chứ không đủ tự tin để thổ lộ. Sau đó một ngày nọ vô tình bắt gặp người mình thích cùng những người khác đang ở sau lưng cười nhạo mình nghèo kiết xác, việc này quả thực là một đả kích lớn đến tâm tư của một cô gái.
Cuộc sống thời thơ ấu của Tiêu Lam thật ra cũng thuộc dạng không lo cơm áo gạo tiền, cậu có một người cha giàu có cùng một người mẹ ôn nhu xinh đẹp, tuy rằng cha cậu rất hiếm khi về nhà, nhưng mẹ cậu vẫn luôn chăm sóc cậu rất tốt. Cho đến một ngày cha cậu không trở về nữa, cuộc sống từ đó về sau liền thay đổi.
Chỉ vì nghèo mà bị người khác chê cười, Tiêu Lam đã từng trải qua, thậm chí vì gia cảnh từ từ sa sút nên tiếng cười nhạo ác ý ngày càng nhiều, không ít bạn bè cùng trưởng bối trở mặt nhanh đến nỗi khiến người khác sợ hãi.
Cậu đã từng chịu nỗi thống khổ đó, sau đó mẹ cậu lâm bệnh nặng, cậu vừa phải chăm sóc mẹ vừa phải tìm cách đối phó với nợ nần, còn phải lo việc học của bản thân, lâu ngày cũng không còn tâm tư để ý đến những lời trào phúng đó nữa.
Lạc phát hiện cảm xúc của Tiêu Lam không được tốt lắm, vì thế hắn dùng đầu mình cọ cọ vào tay cậu: "Tiên sinh."
Tiêu Lam phục hồi tinh thần lại: "Tôi không sao, ngày mai chúng ta tìm biện pháp để tiếp cận Trình Lãng và Đỗ Vũ Oái đi, hỏi bọn họ chuyện Cố Mặc, hơn nữa Đỗ Vũ Oái có gì đó khiến tôi để ý."
*
Vào nửa đêm.
Trong bóng tối, Tiêu Lam nằm trong chăn êm đệm ấm, cùng Lạc trò chuyện vài câu. Nghe âm thanh trầm ấm êm ái của Lạc bên tai, cậu dần dần rơi vào giấc ngủ.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Dường như là tiếng dép lê lê từng bước trên sàn, khiến âm thanh ma sát sàn sạt cứ vang lên không ngừng. Tiếng bước chân dừng trước cửa phòng Tiêu Lam, tựa như có người cứ đi lòng vòng trước phòng cậu, bước qua bên trái rồi lại tiến về bên trái
Nhưng mà phòng Tiêu Lam nằm ở cuối dãy, sao mà bước sang phía bên trái được?
Cửa phòng khách sạn chất lượng rất tốt, trên cửa hoàn toàn không có khe hở, Tiêu Lam không có cách nào đoán ra được thứ bên ngoài là cái gì, có lẽ cũng không nên bận tâm.
"Đùng đùng đùng" tiếng đập cửa vang lên, âm thanh vô cùng đều đặn, dường như thời gian gõ cũng đều giống nhau.
Tiếng nữ nhân từ bên ngoài cửa vang lên: "Tiêu Lam, anh có ở đó không?"
Âm thanh kia vô cùng ôn nhu, ngữ điệu đặc biệt mềm mại, cực kỳ khơi dậy ham muốn bảo hộ trong lòng nam nhân.
Tiêu Lam không trả lời.
Giọng nói của nữ nhân run rẩy, mang theo vài điểm khiến người ta thương hoa tiếc ngọc: "Em lạnh quá, anh giúp em được không?"
Tiêu Lam: "Xin lỗi, tôi dậy không nổi, cô đi WC nhanh một chút rồi trở về ngủ sẽ không lạnh nữa."
Nữ nhân bên ngoài: "..."
Má nó, thật xứng đáng làm cẩu độc thân cả đời.
Thấy tình huống như vậy, Cố Thịnh An nhanh chóng nắm lấy cơ hội hỏi bàn bên kia: "Đó là ai vậy? Người quen của mấy người à?"
Nghe vậy bọn họ mới đồng loạt phản ứng lại, tầm mắt tập trung về phía điện thoại.
Vị nhiếp ảnh gia thắt bím hay nói nhiều Phó Văn Bác giờ đây chỉ gặng cười một cái: "Không có gì, chỉ là thấy điện thoại cũ như vậy rồi mà vẫn hoạt động được nên có chút kinh ngạc mà thôi."
Tiêu Lam không dễ bị lừa như vậy: "Trên màn hình di động có ảnh của một cô gái cỡ mười bảy mười tám tuổi, điện thoại cũng là mẫu của mười lăm năm trước, tuổi của cô ấy hình như không sai biệt so với mấy người lắm nha?"
Nụ cười của Phó Văn Bác có chút cứng ngắc, hắn lặng lẽ lau bàn tay đầy mồ hôi của mình vào ống quần: "A, đúng vậy, thật trùng hợp mà."
Tiêu Lam tiếp tục nói: "Đồng phục của cô ấy trông cũng giống với mọi người, có lẽ là đồng học đi?"
Phó Văn Bác giật mình: "Cậu làm sao biết được?"
Tiêu Lam bày ra bộ dạng lơ đãng: "Vừa nãy anh còn cho tôi xem ảnh chụp mà, bất chợt lóe qua mà thôi, còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm chứ."
Thật ra Phó Văn Bác chỉ từng cho cậu xem một vài tấm ảnh chụp chung của bọn họ mà thôi, tất nhiên là Tiêu Lam lừa hắn rồi.
Phó Văn Bác vội vàng bào chữa: "Bọn tôi cũng không quen biết cô ấy, chỉ là nhìn đồng phục giống nhau nên mới ngạc nhiên, phải biết rằng bọn tôi đều tốt nghiệp được mười năm rồi, giờ còn có thể nhìn thấy đồng phục này, đột nhiên có chút không ngờ, ha ha."
Nghe đến đó, Tiêu lam vốn đang tính nói thêm chuyện về bộ đồ một chút, thì vị giám đốc mang tây trang Trình Lãng đã vội vàng đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ: "Phó Văn Bác!"
Phó Văn Bác run lên, đột nhiên ý thức được bản thân vừa lỡ lời, vội vàng đứng dậy, cũng không dám nhìn Tiêu Lam, lấy cớ bị đau bụng rồi nhanh chóng trốn ra khỏi đó.
Bốn người còn lại đều tỏ vẻ không có việc gì, đối mặt với bữa ăn mỹ vị tối nay cũng không có hứng thú, bọn họ vội vàng ăn vài miếng rồi đều lấy cớ rời khỏi nhà ăn.
Hiện tại chỉ còn lại người chơi.
Cố Thịnh An hỏi những người khác: "Mọi người nghĩ thế nào?"
Lưu Y Y không kiên nhẫn nói: "Nghĩ cái gì mà nghĩ, chính là NPC có vấn đề, người sở hữu cái di động kia là quỷ, nhóm người kia giết chết cô ta, đơn giản như vậy thôi. Còn cái gì để thảo luận nữa, cũng không có manh mối gì mới, tôi muốn đi nghỉ ngơi."
Cũng không cần người khác trả lời, cô ta đã tự quay đầu bỏ đi.
Tiêu Lam cũng nói: "Trước mắt đúng là không có thêm manh mối nào, tôi đề nghị mọi người nên quan sát mấy NPC kia nhiều một chút, hoặc là biết thêm tin tức của khách sạn, dù sao mười năm trước cũng ngay tại nơi này gặp chuyện không may."
Vừa rồi tuy Lưu Y Y nói chuyện không được khách khí cho lắm, nhưng đối với tình huống trước mắt mà nói, tin tức bọn họ có được quá ít, dù thảo luận như thế nào thì cũng chỉ là đoán mò mà thôi, manh mối mới là quan trọng nhất.
Ba người kia cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Lúc này ông chủ của khách sạn suối nước nóng bước vào, ông ta nhìn mọi người rồi nở cười, nói: "Phòng của các vị đều đã được chuẩn bị hết rồi, không bằng bây giờ tôi đưa mọi người đến đó."
Người chơi cũng không có ý kiến gì, đi theo ông chủ đến khu vực phòng nghỉ.
Vốn dĩ bọn họ muốn gửi điện thoại lại cho ông chủ, không ngờ ông ta lại từ chối, cuối cùng chỉ có thể đưa cho người tìm thấy nó là Đồng Thanh tạm thời bảo quản.
Nơi nghỉ ngơi nằm ở tầng ba, dọc theo cầu thang đi lên là một dãy phòng nối liền nhau. Bởi vì chỉ đón tiếp hai nhóm khách nên phòng trống còn khá nhiều, ông chủ dẫn bọn họ đến phòng trong cùng.
Ông ta chỉ vào dãy phòng phía bên trái rồi nói: "Năm phòng này chính là phòng của các vị, vừa nãy có một tiểu thư đã chọn trước một phòng, chỉ còn lại bốn phòng trống, mọi người có thể tự mình phân chia."
Cố Thịnh An nhịn không được hỏi: "Bọn tôi có thể ở một phòng hai người không?"
Ông chủ lại cười cười: "Mọi người đã đặt trước cho mỗi người một phòng rồi, nếu như có chỗ nào không vừa ý, tôi có thể đổi phòng khác cho người đó."
Người chơi vội vàng cự tuyệt, tuy rằng hiện tại mỗi người phải ở riêng một phòng, nhưng tốt xấu gì cũng ở cùng một chỗ, nếu xảy ra chuyện còn có thể tìm người trợ giúp. Còn nếu để ông chủ đổi phòng sang một vị trí khác, đến lúc đó buổi tối mà có chuyện thì dù gọi cả ngày, trời cũng không biết đất cũng không hay.
Trong khi mấy người kia còn đang do dự thì Tiêu Lam đã bước về phía phòng cuối cùng.
Người có tàn nhang trên mặt – Triệu Phàn liền hỏi: "Này.. đó là phòng cuối cùng mà, cậu không sợ có chuyện gì sao?"
Tiêu Lam cười: "Tôi nghèo như vậy, còn có thể sợ quỷ sao?"
Nói xong cậu liền đi vào phòng, để lại ba người chơi đứng như trời chồng ngay tại chỗ, nghèo còn có công dụng này hả? Một lúc sau, mặc dù vẫn có chút lo lắng nhưng bọn họ vẫn phải chọn phòng cho chính mình.
Phòng theo thứ tự từ bên ngoài vào là: Tiêu Lam, Cố Thịnh An, Triệu Phàn, Lưu Y Y, Đồng Thanh.
Thực ra Tiêu Lam không có ý kiến gì với phòng cuối cùng, bộ quỷ ở thế giới Hàng Lâm còn quan tâm đến việc chọn phòng sao? Chỉ sợ lúc có chuyện thì việc trốn khỏi phòng ngủ không dễ dàng chút nào. Dù gì phòng cuối cùng còn có cửa sổ, nếu như cửa chính bị chặn thì còn có thể trốn bằng nó, đúng là một lựa chọn vô cùng thực tế.
*
Không gian trong phòng cũng được làm bằng gỗ, trên mặt đất trải thảm, cửa sổ được treo rèm hoa trông rất ấm áp. Từ ngoài nhìn vào thì phòng này cùng khách sạn suối nước nóng đúng là một nơi thích hợp để nghỉ phép.
Tiêu Lam đem Lạc thả xuống dưới, còn bản thân tìm thử manh mối trong phòng.
Mèo Lạc dùng dáng đi vô cùng tao nhã đi đến trước mặt Tiêu Lam: "Tiên sinh, hoạt động thăm dò thì để tôi là được."
Tiêu Lam vừa nhìn thấy hắn là tay lại ngứa ngáy, nhịn không được sờ một chút rồi mới nói: "Thăm dò liệu có tiêu hao nhiều năng lượng của anh không?"
Lạc vẫy vẫy cái đuôi: "Tìm kiếm vật phẩm trong phạm vi nhỏ này là chuyện đơn giản, không thành vấn đề."
Tiêu Lam lưu luyến rời khỏi lớp lông mềm mại kia, Lạc nâng chân lên đạp mặt đất mấy cái, bóng tối từ trong móng vuốt tràn ra, bao phủ khắp phòng, cẩn thận kiểm tra mỗi góc gách.
Lạc chạy về phía trước vài bước, nhảy lên tủ quần áo rồi ngồi xuống, hắn vỗ vỗ cái tủ: "Nơi này, tiên sinh."
Tiêu Lam bước đến mở tủ ra, tìm kiếm một lát, cuối cùng tìm được một vật hình chữ nhật được đặt trong khe hở trên ngăn tủ cao nhất.
Thứ bên trong có vẻ là một cuốn nhật ký có khóa, kiểu dáng cũ kĩ, ngay cả mặt bìa cũng có chút ố vàng. Về phần vì sao Tiêu Lam biết vật này nhật ký, thì bởi vì trên đó có ghi "Tâm sự bí mật của thiếu nữ", vậy nên hẳn là không sai đi?
Loại khóa đơn giản này không làm khó được Tiêu Lam, không tới ba giây cậu đã có thể mở được nó.
Nội dung bên trong là tình yêu thầm kín của một nữ sinh tên Cố Mặc.
Cô có vẻ là một người không hay viết nhật ký, cỡ năm sáu ngày mới ghi một lần, mỗi lần viết cũng không quá nhiều. Đoạn đầu đều là mấy tâm tình nho nhỏ như "Hôm nay cậu ấy thật đẹp trai khi chơi bóng rổ"; "Hôm nay trên hành lang được gặp cậu ấy"; "Cậu ấy thích bút máy màu đen"..
Tận đến trang cuối cùng Tiêu Lam mới thấy được một cái tên quen thuộc: "Đỗ Vũ Oái chê mình nghèo kiết xác trước mặt cậu ấy, Trình Lãng vậy mà chỉ đứng đó cười, bọn họ đều cười rất vui vẻ.."
Nhật ký tới đây thì kết thúc.
Cậu chỉ có thể đoán tương đối những chuyện nữ sinh này đã trải qua, cô ấy yêu thầm Trình Lãng, chỉ dám lén lút nhìn từ xa chứ không đủ tự tin để thổ lộ. Sau đó một ngày nọ vô tình bắt gặp người mình thích cùng những người khác đang ở sau lưng cười nhạo mình nghèo kiết xác, việc này quả thực là một đả kích lớn đến tâm tư của một cô gái.
Cuộc sống thời thơ ấu của Tiêu Lam thật ra cũng thuộc dạng không lo cơm áo gạo tiền, cậu có một người cha giàu có cùng một người mẹ ôn nhu xinh đẹp, tuy rằng cha cậu rất hiếm khi về nhà, nhưng mẹ cậu vẫn luôn chăm sóc cậu rất tốt. Cho đến một ngày cha cậu không trở về nữa, cuộc sống từ đó về sau liền thay đổi.
Chỉ vì nghèo mà bị người khác chê cười, Tiêu Lam đã từng trải qua, thậm chí vì gia cảnh từ từ sa sút nên tiếng cười nhạo ác ý ngày càng nhiều, không ít bạn bè cùng trưởng bối trở mặt nhanh đến nỗi khiến người khác sợ hãi.
Cậu đã từng chịu nỗi thống khổ đó, sau đó mẹ cậu lâm bệnh nặng, cậu vừa phải chăm sóc mẹ vừa phải tìm cách đối phó với nợ nần, còn phải lo việc học của bản thân, lâu ngày cũng không còn tâm tư để ý đến những lời trào phúng đó nữa.
Lạc phát hiện cảm xúc của Tiêu Lam không được tốt lắm, vì thế hắn dùng đầu mình cọ cọ vào tay cậu: "Tiên sinh."
Tiêu Lam phục hồi tinh thần lại: "Tôi không sao, ngày mai chúng ta tìm biện pháp để tiếp cận Trình Lãng và Đỗ Vũ Oái đi, hỏi bọn họ chuyện Cố Mặc, hơn nữa Đỗ Vũ Oái có gì đó khiến tôi để ý."
*
Vào nửa đêm.
Trong bóng tối, Tiêu Lam nằm trong chăn êm đệm ấm, cùng Lạc trò chuyện vài câu. Nghe âm thanh trầm ấm êm ái của Lạc bên tai, cậu dần dần rơi vào giấc ngủ.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Dường như là tiếng dép lê lê từng bước trên sàn, khiến âm thanh ma sát sàn sạt cứ vang lên không ngừng. Tiếng bước chân dừng trước cửa phòng Tiêu Lam, tựa như có người cứ đi lòng vòng trước phòng cậu, bước qua bên trái rồi lại tiến về bên trái
Nhưng mà phòng Tiêu Lam nằm ở cuối dãy, sao mà bước sang phía bên trái được?
Cửa phòng khách sạn chất lượng rất tốt, trên cửa hoàn toàn không có khe hở, Tiêu Lam không có cách nào đoán ra được thứ bên ngoài là cái gì, có lẽ cũng không nên bận tâm.
"Đùng đùng đùng" tiếng đập cửa vang lên, âm thanh vô cùng đều đặn, dường như thời gian gõ cũng đều giống nhau.
Tiếng nữ nhân từ bên ngoài cửa vang lên: "Tiêu Lam, anh có ở đó không?"
Âm thanh kia vô cùng ôn nhu, ngữ điệu đặc biệt mềm mại, cực kỳ khơi dậy ham muốn bảo hộ trong lòng nam nhân.
Tiêu Lam không trả lời.
Giọng nói của nữ nhân run rẩy, mang theo vài điểm khiến người ta thương hoa tiếc ngọc: "Em lạnh quá, anh giúp em được không?"
Tiêu Lam: "Xin lỗi, tôi dậy không nổi, cô đi WC nhanh một chút rồi trở về ngủ sẽ không lạnh nữa."
Nữ nhân bên ngoài: "..."
Má nó, thật xứng đáng làm cẩu độc thân cả đời.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mới vào
- Chương 2: Lạc
- Chương 3: Sự lựa chọn đầu tiên
- Chương 4: Tôi vừa nảy ra một ý tưởng rất táo bạo
- Chương 5: Cạm bẫy miễn phí
- Chương 6: Vòng lựa chọn thứ hai (p1)
- Chương 7: Vòng lựa chọn thứ hai (p2)
- Chương 8: Đại nguy cơ
- Chương 9: Cướp đoạt
- Chương 10: Chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Chương 11: Vòng lựa chọn thứ ba
- Chương 12: Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
- Chương 13: Qua cửa
- Chương 14: Trạm dừng chân của người chơi.
- Chương 15: Hình tượng mới của Lạc.
- Chương 16: Lục đạo suối nước nóng [1]
- Chương 17: Cô ấy
- Chương 18: Mười năm trước.
- Chương 19: App
- Chương 20: Cuộc gọi ma quái.
- Chương 21: Năm đó.
- Chương 22: Oan có đầu nợ có chủ.
- Chương 23: Nguyên nhân chết.
- Chương 24: Phá hủy
- Chương 25: Trong sương mù (1)
- Chương 25-2: Trong sương mù (2)
- Chương 25-3: Trong sương mù (3)
- Chương 25-4: Trong sương mù (4)
- Chương 26: Ở lại đi.
- Chương 27: Cuối cùng cũng qua cửa.
- Chương 28: Nam nhân khiến trò chơi phải thay đổi quy tắc.
- Chương 29: Trang viên phu nhân Bella.
- Chương 30: Tiệc tối.
- Chương 31: Đêm
- Chương 32: Căn phòng khép kín.
- Chương 34: Mật thất da người.
- Chương 35: Bữa tối cuối cùng.
- Chương 36: Edmond
- Chương 37: Khế ước Otia.
- Chương 38: Đây là một con dao găm tẩm độc.
- Chương 39: Nhân danh tình yêu và công lý, tiêu diệt ngươi.
- Chương 40: Bạn cảm nhận được sự hạnh phúc của nghèo khó.
- Chương 41: Thông quan
- Chương 42: Người chơi trung cấp
- Chương 43: Nhiệm vụ hiện thực
- Chương 44: Nhiệm vụ hiện thực 2
- Chương 45: Nhiệm vụ hiện thực (3)
- Chương 46: Nhiệm vụ hiện thực ( 4 )
- Chương 47: Chung cư số 404
- Chương 48: Bóng cao su nhỏ
- Chương 49: Hàng xóm
- Chương 50: Âm thầm quan sát
- Chương 51: Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng
- Chương 52: TV cũ
- Chương 53: Máy giặt
- Chương 54: Phòng tắm
- Chương 55: Hẹn nhau nhé
- Chương 56: Phòng
- Chương 57: Hành lang
- Chương 58: Phòng bếp
- Chương 59: Lầu 5
- Chương 60: Gặp lại
- Chương 61: Mạt chược
- Chương 62: Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên
- Chương 63: Một đồng tiền
- Chương 64: Nhặt ve chai
- Chương 65: Qua cửa 404
- Chương 66: Điều tra
- Chương 67: Đi hóng gió
- Chương 68: Khách sạn Ái Ái
- Chương 69: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ
- Chương 70: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (2)
- Chương 71: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (3)
- Chương 72: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (4)
- Chương 73: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (5)
- Chương 74: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (6)
- Chương 75: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (7)
- Chương 76: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (8)
- Chương 77: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (9)
- Chương 78: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (10)
- Chương 79: Cuối cùng cũng có thịt ăn
- Chương 80: Túc địch
- Chương 81: Ông hiểu lầm rồi
- Chương 82: Trạm tàu điện ngầm số 13
- Chương 83: Trạm tàu điện ngầm số 13 (2)
- Chương 84: Trạm tàu điện ngầm số 13 (3)
- Chương 86: Trạm tàu điện ngầm số 13 (5)
- Chương 87: Trạm tàu điện ngầm số 13 (6)
- Chương 88: Trạm tàu điện ngầm số 13 (7)
- Chương 89: Trạm tàu điện ngầm số 13 (8)
- Chương 90: Trạm tàu điện ngầm số 13 (9)
- Chương 91: Trạm tàu điện ngầm số 13 (10)
- Chương 92: Trạm tàu điện ngầm số 13 (11)
- Chương 93: Trạm tàu điện ngầm số 13 (12)
- Chương 94: Xương của Dalit*
- Chương 95: Quà tặng
- Chương 96: Thằng ngốc mới đi mở vé rút thăm trúng thưởng
- Chương 97: Tuyết Chước
- Chương 98: Phòng làm việc trò chơi Death
- Chương 99: Phòng làm việc trò chơi Death (2)
- Chương 100: Phòng làm việc trò chơi Death (3)
- Chương 101: Phòng làm việc trò chơi Death (4)
- Chương 102: Phòng làm việc trò chơi Death (5)
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113: Quan trọng là khí thế
- Chương 114: Kinh doanh ở giữa ăn phí chênh lệch
- Chương 115: Bạo quân
- Chương 116: Lịch sử đen tối
- Chương 117: Tới chơi
- Chương 118: Học viện Coriff
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132: Người chơi cao cấp
- Chương 133: Sinh nhật
- Chương 134: Bánh kem
- Chương 135: Kịch bản
- Chương 136: Du lịch
- Chương 137: Biến cố
- Chương 138: Minh Nguyệt Quán
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Chiếc hộp Pandora
- Chương 155: Rượu
- Chương 156: Tất cả tựa hồ đều là ngoài ý muốn
- Chương 157: Hoa Giáp
- Chương 158: Nghi hoặc đến từ linh hồn
- Chương 159: Tàu Endymion*
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Mộng
- Chương 174: Hẹn hò
- Chương 175: Ba ngày sau gặp
- Chương 176: Tiếng ca của Sarah
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189: Đảo
- Chương 190: Cáo biệt
- Chương 191: Thích giúp đỡ mọi người
- Chương 192: Phản kích
- Chương 193: Cầu thang
- Chương 194: Chăn thả
- Chương 195: Hẹn gặp lại
- Chương 196: Anh hùng
- Chương 197: Trung tâm
- Chương 198: Hoàn cảnh xấu của cẩu độc thân
- Chương 199: End
- Chương 200: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (1)
- Chương 201: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (2)
- Chương 202: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (3)
- Chương 203: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (4)
- Chương 204: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (5)
- Chương 205: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (1)
- Chương 206: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (2)
- Chương 207: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (3)
- Chương 208: Phiên ngoại 3: Hậu trường
- Chương 209: Phiên ngoại 4: Kỳ Ninh và Sầm Duy
- Chương 210: Phiên ngoại 5: Cẩu Đản
- bình luận