Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị - Chương 8: Đại nguy cơ

Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

Chương 8: Đại nguy cơ

Trương Đông cùng với nữ hướng dẫn viên lần nữa biến mất.

Đứng trước quầy thu ngân, Tiêu Lam, Triệu Tiểu Hà, Lâm Nghiêm và tên lưu manh xăm tay, bốn người đứng đối mặt với nhau, không một ai lên tiếng. Sự căng thẳng tràn ngập khắp không khí, nó rất khác so với sự hòa hợp khi họ gặp nhau lần đầu.

Cuối cùng Lâm Nghiêm cười cười, ánh mắt đảo qua ba người còn lại: "Ha ha, vòng này phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người rồi, tạm biệt."

Dứt lời thì anh ta rời đi, thật khiến người khác muốn cầm dép lên phang vô cái ót anh ta mấy cái.

Tên lưu manh xăm tay cũng rời đi, trước khi đi còn không quên liếc hai người còn lại với vẻ mặt ác ý.

Triệu Tiểu Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi miệng dã thú, cô lo lắng nói với Tiêu Lam: "Tiêu ca phải làm sao bây giờ? Em cảm thấy hai người chúng ta hợp lại cũng không phải đối thủ của một trong hai người họ."

Tiêu Lam: "Hiện tại trước tiên phải nghĩ ra biện pháp tránh mặt bọn họ, cố gắng rút ngắn thời gian tìm đồ, không biết chừng bọn họ sẽ tìm được trước chúng ta."

Nói xong cậu lại nhìn qua thân hình của Triệu Tiểu Hà: "Dáng người em thấp bé, cũng không quá gầy, nếu thực sự phải đối mặt với bọn họ thì cứ thẳng chân ra đòn hiểm đạp vào phía dưới rồi bỏ chạy."

Triệu Tiểu Hà nhìn cậu với ánh mắt một lời khó nói hết: "Tiêu ca, anh nhất định chưa có bạn gái đúng không.."

Nếu có bạn gái rồi thì làm sao có thể nói chuyện đau lòng như thế.

Tiêu Lam sửng sốt: "Đúng vậy."

Cậu từ lúc lên trung học đã bắt đầu đi làm thêm để kiếm sống, khi lên đại học còn thường xuyên nghỉ học, nhưng lại chưa bao giờ bỏ lỡ một khóa học nào, thậm chí còn là người giành được học bổng hằng năm, ở trong trường còn được gọi là học thần.

Thậm chí trên diễn đàn trường còn nói cậu sớm đã khinh thường học cùng học tra, cho nên rất ít khi xuất hiện ở trường. Nhưng thực ra là do cậu còn phải đi làm, vội đến mức ngay cả giấc ngủ đều phải giành giật từng giây, thiếu chút nữa liền bị sự nghèo túng làm cho down to the sea, thời gian đâu mà yêu với đương.

Tình yêu không chỉ tốn thời gian, mà còn cực kì tốn tiền.

Dường như nhớ tới chuyện trước đó, Triệu Tiểu Hà liền nhỏ giọng an ủi: "Không có gì đâu Tiêu ca, có bạn gái hay không cũng không quan trọng, hay là anh.. có muốn đi vệ sinh trước không?"

Còn tỏ vẻ an ủi mà đưa cho cậu bịch khăn giấy.

Nhìn thấy ánh mắt đồng cảm của cô, Tiêu Lam: "..."

Nữ nhân mấy người đều suy luận kiểu vậy hả? Có phải đã hiểu nhầm cái gì rồi không!

*

Cuối cùng cậu cùng Triệu Tiểu Hà cũng tách nhau ra.

Tiêu Lam trầm mặc suy nghĩ về mấy mẩu thuốc lá ở trong kho hàng, thuốc lá hãng Shandi liệu có phải là thứ mà Trương Đông cần nhất? Hắn hút loại thuốc lá này ở trong kho hàng vì yêu thích nó, hay chỉ đơn giản là vừa lúc trên tay có một hộp?

Cần có thêm nhiều manh mối mới có thể phán đoán chính xác được.

Tiêu Lam nhớ rằng Trương Đông từng nhắc đến hai nữ nhân, một người là quản lý, một người là thu ngân. Trong đó rõ ràng sự xuất hiện của quản lý nhiều hơn một chút, thậm chí hai người còn có mâu thuẫn, đương nhiên mâu thuẫn này có thể là do Trương Đông đơn phương gây ra.

Còn có tờ thông báo kỷ luật, thời gian Trương Đông bị đuổi việc cùng với thời điểm siêu thị biến thành như bây giờ dường như là cùng một ngày, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra việc gì mới khiến cho Trương Đông tử vong, thậm chí còn biến thành lệ quỷ lưu luyến không muốn đi.

Xem ra cậu cần phải đến phòng quản lý một chuyến rồi.

*

Phòng quản lý nằm ở lầu hai, mặt tường trên hành lang đã muốn bong ra thành từng mảng, nấm mốc cũng bám đầy tường, trong không khí nồng nặc mùi hôi thối khó chịu.

Cửa phòng quản lý đã bị khóa chặt, nhưng điều này đối với Tiêu Lam không thành vấn đề.

Ba giây sau, cậu đã vào được trong phòng.

Phòng quản lý vô cùng chỉnh tề, không có cảnh lợn rừng vượt biên [1] như Tiêu Lam tưởng tượng, nhưng mà điều này khá phi lý. Ngay cả văn phòng của kho hàng còn biến thành như thế, mà phòng của quản lý – người mà Trương Đông phàn nàn nhiều nhất lại không xảy ra việc gì.

[1] cảnh lợn rừng vượt biên: Bừa bộn, lộn xộn.

Tiêu Lam cùng Lạc tìm kiếm trong phòng làm việc, có thể thấy quản lý là một người rất có tổ chức, lịch trình hàng ngày của cô đều được viết rõ ràng, bàn làm việc cũng được sắp xếp tỉ mỉ.

Thậm chí vào ngày XX tháng XX, chính là ngày mà Trương Đông nhận được bản thông báo kỷ luật, lịch trình của cô cũng được sắp xếp đến tận buổi tối.

Tuy nhiên, không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến Trương Đông, chẳng lẽ Trương Đông vẫn luôn đơn phương cho rằng quản lý đang làm phiền mình, nhưng thật tế lại không được coi trọng?

Này cũng thảm quá đi -- kẻ thù cũ của mình căn bản còn không biết đến sự tồn tại của mình.

[Tiên sinh, trên cửa sổ có dấu tay, hình như không phải kích cỡ của nữ nhân]

Nhìn theo hướng mà Lạc chỉ, cửa sổ đang mở một nửa, thoạt nhìn Tiêu Lam hoàn toàn không phát hiện ra dấu tay. Thẳng cho đến khi tiến lại gần mới nhìn thấy trên lớp thủy tinh có một dấu tay nhàn nhạt, trông như ai đó lỡ tay để lại sau khi chạm nhẹ vào.

Tiêu Lam cẩn thận quan sát, phát hiện dấu tay này là từ bên ngoài lưu lại, nơi này là lầu hai, sẽ không có ai rảnh rỗi tới mức trèo lên đây sờ cửa sổ.

Đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài, ngoài cửa sổ là một thành phố đầy giả tạo và trống trãi.

Có nhà cao tầng, có đèn đường và đèn neon, nhưng tất cả đều yên lặng bất động, không có xe cộ hay người đi bộ qua đường, toàn bộ khung cảnh giống như một bức tranh dán tường đầy tẻ nhạt.

Tiêu Lam dám khẳng định rằng, nếu giờ phút này bản thân nhảy ra khỏi cửa sổ trốn ra ngoài, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi thế giới này.

Cậu nhìn xuống phía dưới bệ cửa sổ, thấy trên mặt đất có một ít đầu mẩu thuốc lá rải rác.

Khi nãy cậu vừa mới kiểm tra qua ngăn kéo, người này trông không có vẻ gì là sẽ hút thuốc, như vậy thì mấy mẩu thuốc lá này từ đâu mà ra? Người đầu tiên Tiêu Lam nghĩ đến chính là Trương Đông.

Quay đầu nhìn cấu trúc bên ngoài cửa sổ, Tiêu Lam phát hiện cách cửa sổ không xa có một cái ống dẫn, độ dày này đủ chịu sức nặng của một người, nếu có người trèo lên cái ống đó đưa tay vào hướng phòng quản lý, vị trí vừa hoàn hảo khớp với dấu tay trên cửa sổ.

Tiêu Lam: "Lạc, chúng ta đi xuống xem một chút."

[Xin hãy cẩn thận]

Bởi vì cửa siêu thị đã bị chặn lại nên Tiêu Lam quyết định trực tiếp từ cửa sổ trèo xuống, độ cao của tòa nhà hai tầng không làm khó được cậu.

Chỉ thấy cậu thân thủ nhanh nhẹn, ở khung cửa sổ đạp một cái, sau đó lưu loát leo lên ống dẫn hai ba cái rồi nhảy xuống mặt đất, cả quá trình còn không đến một phút đồng hồ.

Thuần thục và khéo léo như một tên trộm thực sự.

Tâm tình Lạc tựa hồ có chút phức tạp:

[Tiên sinh, có phải vì nghèo quá nên vào ban đêm ngài phải làm những điều mà không ai hay biết không? ]

Tiêu Lam xúc động nói: "Để có thể tránh né chủ nợ, tiềm lực của con người là vô tận. Đừng nói là hai tầng, dù có là năm tầng cũng không làm khó được tôi."

Bị chủ nợ rượt theo dưới ánh hoàng hôn, có thể xem như thanh xuân một thời của cậu đi.

[.. Ngài cuối cùng phải làm sao để sống qua một ngày vậy? ]

Tiêu Lam: "Về sau có thời gian tôi sẽ từ từ kể cho anh nghe."

[Rửa tai lắng nghe]

Tiêu Lam kiểm tra vết tích trên mặt đất, tàn thuốc ở chỗ này đều bị hút đến phần cuối cùng, vẫn là phong cách quen thuộc của Trương Đông. Nhãn hiệu cũng là hãng Shandi, tuy rằng cũng có dính chút bụi, nhưng vẫn có thể thấy được, cái bên này trông mới hơn cái ở bên kho, có thể kết luận rằng Trương Đông đã hút loại thuốc này trong một khoảng thời gian gần đây.

Cơ bản có thể tóm lại: Đây đã là thói quen hay chậm chí là sở thích của Trương Đông.

Trên bãi cỏ bên cạnh có một chỗ lồi lên thu hút sự chú ý của Tiểu Lan. Đó là một nửa viên gạch, không biết đã bị vỡ ở đâu, trên vết đứt gãy lộ ra một đỉnh nhọn sắc bén, dưới ánh sáng lờ mờ tựa như có dấu vết.

Tiêu Lam: "Lạc, có thể nhìn ra được đây là cái gì không?"

Bóng đen từ từ phủ lên viên gạch, một lúc sau:

[Là máu khô cùng với một ít mô não. Nam, trung niên, tỷ lệ mỡ trong cơ thể quá nhiều, chức năng gan thận không tốt, có xu hướng rụng tóc.]

Cái này không phải là đang mô tả Trương Đông đại ca hay sao?

Tiêu Lam: "Kiểm tra lại xem trên bãi cỏ có vết máu không."

Bóng đen bao trùm toàn bộ bãi cỏ.

[Có vết máu thưa tiên sinh, lượng máu đã đạt đến mức có thể gây chết người.]

Bây giờ toàn bộ sự việc đã gần như rõ ràng.

Trương Đông bởi vì câu cá [2] trong giờ làm việc nên đã bị siêu thị sa thải, trong cơn tức giận đã đập phá văn phòng kho hàng trong đêm, sau đó thì uất ức, nghi ngờ quản lý đang nhắm tới mình nên đã đến dưới văn phòng quản lý, cũng không biết là hắn muốn tập kích quản lý hay chỉ muốn phá văn phòng của người ta.

[2] câu cá: chỉ hành vi lười biếng và làm việc không tốt.

Nhưng không ngờ rằng quản lý phải ở lại tăng ca, hắn đành chờ đợi.

Dựa vào số lượng đầu thuốc lá, có lẽ hắn đã chờ mất vài tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội. Trương Đông có ý định theo đường ống dẫn tiến vào văn phòng quản lý, kết quả lúc mở cửa sổ lại trực tiếp ngã xuống, đầu đập trúng cục gạch rồi đi đời nhà ma.

Cái này.. thực sự là tự mình tìm đường chết! Vì cái gì mà hắn lại biến thành lệ quỷ chứ!

Kết luận này làm cho sắc mặt Tiêu Lam có chút phức tạp, cái chết của Trương Đông không phải do ép buộc, cho dù là phim kinh dị trong nước cũng không có Boss nào low như vậy đâu.

Tiêu Lam: "Khẩu vị tuyển nhân viên của Thế giới Hàng Lâm thật tuyệt vời.."

[Tôi có cảm giác hình như cũng từng bị ghét bỏ như vậy]

Tiêu Lam: "Sau đó anh biến thành như bây giờ?"

[..]

Tiên sinh, hôm nay chúng ta tạm thời bỏ qua vấn đề này đi ha.

*

Tiêu Lam lặng lẽ giấu tàn thuốc và viên gạch trong bãi cỏ, sau đó theo lối cũ rời khỏi phòng quản lý.

Tiêu Lam đi về phía siêu thị, cậu không vội đem những thứ kia theo, cậu không biết Lâm Nghiêm và tên lưu manh xăm tay đã tìm thấy hàng hóa để qua cửa hay chưa. Tiêu Lam, người chỉ có thể chiến đấu trong vòng năm phút, thực sự không hề muốn đối mặt với hai tên này.

Trên đường.

Chữ của Lạc xuất hiện:

[Tiên sinh, nơi này có ít văn bản có thể trợ giúp được ngài]

Tiêu Lam nhìn theo dấu mũi tên Lạc để lại, ở phía dưới bức tường loang lổ bên cạnh có vài dòng chữ viết màu nâu, hình như là chữ viết tay, phần lớn bị một mảnh tường từ trên cao chặn lại, cậu đem vật che chắn kéo lên, để lộ ra dòng chữ nguyên vẹn:

[Trong chúng ta có kẻ phản bội]

[Nhiệm vụ của hắn không giống với chúng ta]

[Hắn muốn toàn bộ chúng ta đều chết hết, tôi không biết hắn là ai]

[Tiểu Khiết nhanh tránh xa khỏi bọn họ]

Trên sàn có vết màu nâu sẫm của thứ gì đó đang bị kéo đi, giống như một người bị thương nặng, tuyệt vọng để lại lời nhắn cuối cùng, sau đó bị lực lượng vô hình đem đi.

Không lẽ là thông tin do người chơi trước để lại?

"Kẻ phản bội.." Tiêu Lam nhíu mày, người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Lâm Nghiêm, người tự xưng là người chơi kinh nghiệm lâu năm, lúc bắt đầu trò chơi còn chủ động tỏ ra có thể dẫn dắt người chơi qua cửa. Sau khi lấy được lòng tin của mọi người thì không ngừng liên tục đẩy bọn họ vào chỗ chết.

Vốn dĩ Tiêu Lam đoán rằng anh ta đang lợi dụng người khác để thử điều kiện tử vong, điều này cũng có thể giải thích cho hành vi của anh ta.

Nhưng tin nhắn này lại cung cấp cho cậu thông tin mới, chẳng lẽ trong trò chơi còn tồn tại nhiệm vụ khác? Hay Lâm Nghiêm cũng nhận được nhiệm vụ ẩn như mình, nhưng điều kiện nhiệm vụ của anh ta là -- khiến cho những người chơi khác không thể vượt qua cửa.

Nếu nhiệm vụ của Lâm Nghiêm thực sự là như vậy, thì bọn họ gặp rắc rối lớn rồi.

Lâm Nghiêm sẽ không vì tìm được hàng hóa phù hợp mà dừng tay, anh ta có thể chủ động cản trở người chơi, hoặc phá hủy vật phẩm phù hợp.

Phải nhanh lên! Qua cửa thất bại chính là chết!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiêu Lam: Tôi thật sự không có bị hư thận!

Lạc: Không bằng tôi giúp ngài kiểm tra một chút.

Tiêu Lam: Cút..
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận