Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị - Chương 88: Trạm tàu điện ngầm số 13 (7)
Chương trước- Chương 1: Mới vào
- Chương 2: Lạc
- Chương 3: Sự lựa chọn đầu tiên
- Chương 4: Tôi vừa nảy ra một ý tưởng rất táo bạo
- Chương 5: Cạm bẫy miễn phí
- Chương 6: Vòng lựa chọn thứ hai (p1)
- Chương 7: Vòng lựa chọn thứ hai (p2)
- Chương 8: Đại nguy cơ
- Chương 9: Cướp đoạt
- Chương 10: Chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Chương 11: Vòng lựa chọn thứ ba
- Chương 12: Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
- Chương 13: Qua cửa
- Chương 14: Trạm dừng chân của người chơi.
- Chương 15: Hình tượng mới của Lạc.
- Chương 16: Lục đạo suối nước nóng [1]
- Chương 17: Cô ấy
- Chương 18: Mười năm trước.
- Chương 19: App
- Chương 20: Cuộc gọi ma quái.
- Chương 21: Năm đó.
- Chương 22: Oan có đầu nợ có chủ.
- Chương 23: Nguyên nhân chết.
- Chương 24: Phá hủy
- Chương 25: Trong sương mù (1)
- Chương 25-2: Trong sương mù (2)
- Chương 25-3: Trong sương mù (3)
- Chương 25-4: Trong sương mù (4)
- Chương 26: Ở lại đi.
- Chương 27: Cuối cùng cũng qua cửa.
- Chương 28: Nam nhân khiến trò chơi phải thay đổi quy tắc.
- Chương 29: Trang viên phu nhân Bella.
- Chương 30: Tiệc tối.
- Chương 31: Đêm
- Chương 32: Căn phòng khép kín.
- Chương 34: Mật thất da người.
- Chương 35: Bữa tối cuối cùng.
- Chương 36: Edmond
- Chương 37: Khế ước Otia.
- Chương 38: Đây là một con dao găm tẩm độc.
- Chương 39: Nhân danh tình yêu và công lý, tiêu diệt ngươi.
- Chương 40: Bạn cảm nhận được sự hạnh phúc của nghèo khó.
- Chương 41: Thông quan
- Chương 42: Người chơi trung cấp
- Chương 43: Nhiệm vụ hiện thực
- Chương 44: Nhiệm vụ hiện thực 2
- Chương 45: Nhiệm vụ hiện thực (3)
- Chương 46: Nhiệm vụ hiện thực ( 4 )
- Chương 47: Chung cư số 404
- Chương 48: Bóng cao su nhỏ
- Chương 49: Hàng xóm
- Chương 50: Âm thầm quan sát
- Chương 51: Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng
- Chương 52: TV cũ
- Chương 53: Máy giặt
- Chương 54: Phòng tắm
- Chương 55: Hẹn nhau nhé
- Chương 56: Phòng
- Chương 57: Hành lang
- Chương 58: Phòng bếp
- Chương 59: Lầu 5
- Chương 60: Gặp lại
- Chương 61: Mạt chược
- Chương 62: Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên
- Chương 63: Một đồng tiền
- Chương 64: Nhặt ve chai
- Chương 65: Qua cửa 404
- Chương 66: Điều tra
- Chương 67: Đi hóng gió
- Chương 68: Khách sạn Ái Ái
- Chương 69: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ
- Chương 70: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (2)
- Chương 71: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (3)
- Chương 72: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (4)
- Chương 73: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (5)
- Chương 74: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (6)
- Chương 75: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (7)
- Chương 76: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (8)
- Chương 77: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (9)
- Chương 78: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (10)
- Chương 79: Cuối cùng cũng có thịt ăn
- Chương 80: Túc địch
- Chương 81: Ông hiểu lầm rồi
- Chương 82: Trạm tàu điện ngầm số 13
- Chương 83: Trạm tàu điện ngầm số 13 (2)
- Chương 84: Trạm tàu điện ngầm số 13 (3)
- Chương 86: Trạm tàu điện ngầm số 13 (5)
- Chương 87: Trạm tàu điện ngầm số 13 (6)
- Chương 88: Trạm tàu điện ngầm số 13 (7)
- Chương 89: Trạm tàu điện ngầm số 13 (8)
- Chương 90: Trạm tàu điện ngầm số 13 (9)
- Chương 91: Trạm tàu điện ngầm số 13 (10)
- Chương 92: Trạm tàu điện ngầm số 13 (11)
- Chương 93: Trạm tàu điện ngầm số 13 (12)
- Chương 94: Xương của Dalit*
- Chương 95: Quà tặng
- Chương 96: Thằng ngốc mới đi mở vé rút thăm trúng thưởng
- Chương 97: Tuyết Chước
- Chương 98: Phòng làm việc trò chơi Death
- Chương 99: Phòng làm việc trò chơi Death (2)
- Chương 100: Phòng làm việc trò chơi Death (3)
- Chương 101: Phòng làm việc trò chơi Death (4)
- Chương 102: Phòng làm việc trò chơi Death (5)
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113: Quan trọng là khí thế
- Chương 114: Kinh doanh ở giữa ăn phí chênh lệch
- Chương 115: Bạo quân
- Chương 116: Lịch sử đen tối
- Chương 117: Tới chơi
- Chương 118: Học viện Coriff
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132: Người chơi cao cấp
- Chương 133: Sinh nhật
- Chương 134: Bánh kem
- Chương 135: Kịch bản
- Chương 136: Du lịch
- Chương 137: Biến cố
- Chương 138: Minh Nguyệt Quán
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Chiếc hộp Pandora
- Chương 155: Rượu
- Chương 156: Tất cả tựa hồ đều là ngoài ý muốn
- Chương 157: Hoa Giáp
- Chương 158: Nghi hoặc đến từ linh hồn
- Chương 159: Tàu Endymion*
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Mộng
- Chương 174: Hẹn hò
- Chương 175: Ba ngày sau gặp
- Chương 176: Tiếng ca của Sarah
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189: Đảo
- Chương 190: Cáo biệt
- Chương 191: Thích giúp đỡ mọi người
- Chương 192: Phản kích
- Chương 193: Cầu thang
- Chương 194: Chăn thả
- Chương 195: Hẹn gặp lại
- Chương 196: Anh hùng
- Chương 197: Trung tâm
- Chương 198: Hoàn cảnh xấu của cẩu độc thân
- Chương 199: End
- Chương 200: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (1)
- Chương 201: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (2)
- Chương 202: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (3)
- Chương 203: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (4)
- Chương 204: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (5)
- Chương 205: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (1)
- Chương 206: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (2)
- Chương 207: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (3)
- Chương 208: Phiên ngoại 3: Hậu trường
- Chương 209: Phiên ngoại 4: Kỳ Ninh và Sầm Duy
- Chương 210: Phiên ngoại 5: Cẩu Đản
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị
Chương 88: Trạm tàu điện ngầm số 13 (7)
Hai người đi dọc theo phương hắn đoàn tàu trước đó.
Giờ phút này trên đường ray im ắng, xem ra đoàn tàu còn phải mất một đoạn thời gian mới có thể đến trạm. Tuy rằng đồng hồ ở nhà ga đã ngừng không cách nào xem thời gian, nhưng dựa theo thời gian biểu ban nãy đã xem mà nói, khoảng cách giữa các chuyến tàu cũng sẽ không vượt qua nửa giờ.
Tóm lại, cứ từ từ là được rồi.
Hai người đều không nói chuyện, sân ga yên tĩnh chỉ có tiếng giọt nước cùng tiếng bước chân của bọn họ vọng lại giữa trống trải.
Đột nhiên, một mùi máu tươi mới tinh truyền đến.
Tiêu Lam nhìn theo hướng mùi máu, phát hiện nơi phát ra mùi máu là trên đường ray, ánh sáng đèn pin nơi tay chiếu rọi xuống, nơi đó giờ phút này đang có một bãi máu hỗn tạp với tứ chi, trên tứ chi còn mang theo mảnh nhỏ quần áo, vết máu cùng thịt nát phun tung toé khắp nơi, nhiễm loang lổ huyết sắc ra khu vực cung quanh.
Nhìn qua là một cảnh tượng nằm trên đường ray tự sát.
Đó hiển nhiên là một dấu vết do người sống sờ sờ để lại, ở trong trò chơi này, người sống tựa hồ chỉ có người chơi. Người chơi dưới tình huống bình thường tự nhiên sẽ không luẩn quẩn trong lòng tự ra đường ray nằm, cho nên người này là…… Trúng chiêu?
Vào lúc kiểm tra cảnh vật xung quanh, Tiêu Lam phát hiện đoạn hoàn cảnh này vô cùng quen mắt: “Đây hình như là nơi trước đó chúng ta nhìn thấy tờ báo và ông lão mặc áo vest kia thì phải.”
Lạc gật gật đầu: “Ừ, vị trí nhìn thấy tờ báo ở ngay phía trước hai mét.”
Ánh đèn pin chuyển qua, quả nhiên liền nhìn thấy chỗ ngồi trước đó đã gặp qua ông lão.
Mà vé tàu và tờ báo vốn đặt trên chỗ ngồi đã không thấy bóng dáng, ông lão ăn mặc không chút cẩu thả kia cũng không còn nữa.
Mà vị trí xuất hiện vết máu vừa lúc ngay vị trí phía trước ông lão đã ngồi. Tiêu Lam đi đến gần hơn một chút, rốt cuộc phát hiện giữa một mảnh thịt nát có dấu vết vé tàu, vé tàu đã gần như bị máu nhuộm thành màu đỏ, cứ như vậy lẳng lặng nằm dưới mặt đất.
Hóa ra đây là kết cục của việc cầm vé tàu của ông lão, nhìn thảm trạng đầy đất này, Tiêu Lam cảm thấy cả người mình cũng hơi đau.
“Các anh…… Ngàn vạn đừng lên tàu nha……” Một âm thanh từ nơi xa truyền đến.
Lại là một cảnh cáo người chơi đừng lên tàu.
Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là một cô bé mặc váy ngắn màu đỏ, giọng nói cô bé mềm mại, đang sợ hãi mà tránh ở sau cây cộtnhìn bọn họ, xem màu da xanh trắng của bé, hiển nhiên đây cũng không phải một đứa bé còn tồn tại.
Tiêu Lam cùng cô bé nói chuyện, ý đồ từ chỗ cô bé đạt được một chút tin tức: “Người bạn nhỏ, có thể nói nói là vì sao không?”
“Bởi vì……” Cô bé há mồm nói mấy chữ, nhưng mà lúc này vừa lúc đoàn tàu tiến vào trạm, bánh xe và đường ray cọ xát gầm rú nuốt hết giọng nói cô bé.
Một lát sau, đoàn tàu dừng lại, cửa tàu chậm rãi mở ra, ánh sáng đoàn tàu chiếu xạ đến sân ga đen nhánh, làm sân ga nháy mắt sáng ngời hơn một chút.
“Hộc ——” biểu cảm của cô bé lại trở nên kinh hoảng lên trong nháy mắt, cô bé nhìn chằm chằm về hướng đoàn tàu mà lui lại phía sau, trong miệng không chịu được mà nói: “Quấy rầy quấy rầy…… Thật xin lỗi thật xin lỗi……”
Tiếp theo, không đợi Tiêu Lam lại dò hỏi lần nữa, cô bé liền biến mất trước mắt cậu.
Tiêu Lam nghi hoặc mà quay đầu lại, nhìn đoàn tàu.
Lúc này đây đoàn tàu không giống như trước đó, chỉ thấy vị trí cánh cửa gần bọn họ nhất thình lình có một người đàn ông mặc đồ đen đứng đó. Người đàn ông kia vóc dáng cực cao, quần áo đen trên người là một loại kiểu dáng Tiêu Lam chưa từng gặp qua, nhìn qua như là đồng phục nào đó, sắc mặt của hắn trắng bệch, cả người không có một chút không khí sôi động nào, chỉ là không nói một lời mà đứng nơi đó khiến cho người ta cảm thấy được cảm giác áp bách cực lớn.
Cô bé vừa rồi hẳn chính là thấy được người này nên mới có thể hoảng loạn không ngừng rời đi.
Đôi mắt người đàn ông kia đảo qua hai người Tiêu Lam, trong mắt không hề gợn sóng mang theo bầu không khí chết chóc nặng nề, cứ như nhìn hai vật chết. Hắn cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn một hồi, rồi chuyển tầm mắt đi, đi về hướng phía trước đoàn tàu.
Sau vài bước, thân ảnh người đàn ông này chợt trống rỗng biến mất trong không khí.
Nhìn thấy thân ảnh người đàn ông biến mất, Tiêu Lam nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi, trong nháy mắt cùng người đàn ông này đối diện, cậu cảm thấy một loại áp lực lông tơ thẳng dựng, trực giác chiến đấu bảo vs cậu rằng, đối phương cực kỳ nguy hiểm, đó là một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hơn bất luận một Boss nào đã đối mặt trước kia.
“Tiên sinh, ngài còn muốn lên tàu không?” Lạc thấp giọng dò hỏi.
Tiêu Lam nhìn nhìn cửa tàu không tiếng động mở rộng ra, vẫn là khẽ cắn môi nói: “Lên, nếu không đi nhất định sẽ bỏ lỡ cái gì đó.”
Rốt cuộc người đàn ông này vào lúc trước bọn họ thăm dò đoàn tàu cũng chưa hề nhìn thấy qua, hắn xuất hiện có phải tuyên cáo rằng trong đoàn tàu lúc này đã có một vài biến hóa khác hay không?
——
Hai người một lần nữa về lại trên đoàn tàu, cùng với tiếng tích tích ong ong, cửa xe lại lần nữa khép lại, đoàn tàu rời trạm.
Lúc này đây, trên đoàn tàu vẫn không thấy bóng người, vừa nhìn đã thấy trống rỗng không có gì khác trước.
Tiêu Lam và Lạc tiếp tục đi tới, đồng thời lưu ý hướng đi xung quanh.
Bỗng nhiên Tiêu Lam dừng bước chân, nhìn sang bên phải.
Theo đoàn tàu đi tới, vòng treo* không hề treo bất cứ thứ gì vốn hẳn là đong đưa theo quy luật, nhưng hiện giờ những vòng treo bên phải này giống như có người đang lôi kéo chúng, bất quy tắc mà đong đưa lên.
(*mấy cái vòng tròn tròn để người ta vịn vào lúc đi tàu, xe bus ấy, mình kèm ảnh cuối bài nhé)
Nhưng mà bất luận là mắt thường hay là ảnh ngược trên kính đều nhìn không ra nơi này có dấu hiệu có người.
Tiêu Lam cẩn thận mà tránh đi một loạt vòng treo này, đi qua một bên khác, tiếp tục đi tới.
Một tấm kính phía trước đột nhiên xuất hiện một mảnh sương mù nhỏ, giống như là có người đang thổi khí vào tấm kính vậy. Tiếp theo, nơi không có một bóng người xuất hiện chữ viết tay, một ngang, một dọc, sau đó là càng nhiều nét nữa, cuối cùng hợp thành ba chữ【 Đừng ra trạm 】.
Chữ viết kia thanh tú, thoạt nhìn hẳn là xuất phát từ tay một người nữ.
Thú vị ghê, nhóm quỷ quái trên sân ga không ngừng nhắc nhở người chơi đừnh lên tàu, mà quỷ quái trên tàu thì lại như cùng chúng nó đối chọi gay gắt, nhắc nhở khởi người chơi đừng ra trạm.
Chẳng lẽ đây là hàm nghĩa của nhắc nhở “Lại đây…… Bên này……” ư? Bảo người chơi chọn một trong hai, giữa sân ga và tàu?
Còn cái giá của việc chọn sai, đương nhiên chính là qua cửa thất bại.
Mà tự hỏi một chút lựa chọn trước mắt, một cái là đoàn tàu tử vong từng phát sinh sự cố nghiêm trọng, một cái là sân ga quỷ dị nguy cơ tứ phía, hình như hai bên thoạt nhìn đều chẳng an toàn gì à nha.
Sau khi đi tới một đoạn toa tàu mới, trên một loạt chỗ ngồi của toa tàu mới đặt một vật hấp dẫn ánh mắt Tiêu Lam.
Đó là một bó hoa cúc trắng lớn, dùng giấy gói màu trắng bọc lại.
Thường thì hoa cúc trắng chỉ có tình huống cúng người chết mới có thể sử dụng, dùng để biểu đạt thương tiếc đối với người chết. Bên cạnh nó còn bày một thứ bằng giấy cuốn lại rồi dùng dải lụa buộc lên, nhìn qua như là một tờ báo.
Tiêu Lam cầm lấy tờ báo trải ra, sau khi mở ra phát hiện là một phần cắt ra từ báo:
“23 giờ 44 phút ngày x tháng x, thành phố chúng ta xảy ra sự cố nổ mạnh trạm tàu điện ngầm, trong vòng 15 phút nổ mạnh liên tục ba lần, sự cố còn dẫn phát lửa lớn, tính đến lúc gửi bản thảo đi đã có 344 người tử vong, có 35 nhân viên bên trong bị thương nặng, 67 người đang được chữa trị trong bệnh viện.
Sau khi sự cố phát sinh, phòng cháy và bệnh viện đều đã tham dự cứu viện. Trước mắt, cảnh sát đang triển khai điều tra nguyên nhân sự cố.”
Bài báo đưa tin này cũng đính kèm hình ảnh, chính giữa là một trạm tàu điện ngầm đã bị thiêu đến vết thương đầy mình, khó có thể phân biệt ra bộ dáng nguyên bản.
Trạm tàu hóa ra cũng đã xảy ra sự cố! Hơn nữa nhân số tử vong còn hơn xa sự cố đoàn tàu mà báo chí trước đó đưa tin nữa.
Tiêu Lam nhìn tờ báo trong tay, cảm giác ra vài phần quái dị.
Tuy rằng phần cắt từ báo này cũng không có niên đại, nhưng chất lượng tờ giấy và cảm giác khi sờ lên đều tương đối mới, cũng không giống những tờ báo ố vàng giòn rụm tràn ngập năm tháng dấu vết từng thấy trên sân ga.
Đây hẳn là một tờ báo cách hiện tại không tính là quá lâu, tại sao lại đột ngột xuất hiện tại hoàn cảnh phong cách 80-90 này?
Bây giờ, manh mối tìm được trên đoàn tàu và sân ga đều chỉ ra đối phương từng phát sinh sự cố, hơn nữa tạo thành thương vong số lượng lớn.
Sân ga bên kia tỏ vẻ, mấy người đừng đi theo tụi nó lăn lộn nha, trên đoàn tất cả đều là người chết!
Đoàn tàu bên này thì lại tỏ vẻ, đừng nghe bọn nó đánh rắm, kỳ thật trên sân ga cũng toàn là người chết thôi!
Duy nhất khác nhau chỉ ở chỗ hai bên sự cố khác biệt niên đại. Chẳng lẽ đây là hai phe quỷ quái đến từ thời không khác nhau, ở niên đại khác nhau vào 23 giờ 44 phút xảy ra sự cố trên cùng một trạm tàu, sau đó bị Thế Giới Hàng Lâm khâu vào với nhau?
Tiêu Lam suy đoán lung tung.
Như vậy, dưới tình huống hai bên đều là người chết, rốt cuộc một bên nào mới tính là phương hướng phương hướng chính xác kia chứ?
Trong hai phe quỷ quái chọn một bên rồi lăn lộn chùn, quả thực chính là tử vong hai chọn một….
“Tiên sinh, xem cái này này.” Giọng Lạc đánh gãy suy nghĩ của Tiêu Lam.
Tiêu Lam nhìn lại phía Lạc, liền thấy trên tay hắn cầm một quyển sách bị bọc lại, bìa bọc lại cũng bị nhấc lên, có vài phần cảm giác lung lay sắp đổ.
Tiêu Lam thuận tay tiếp nhận, kéo giấy bọc rách nát ra. Kết quả cậu liền trực tiếp đối mặt với chữ viết cực lớn trên bìa sách "Bí mật の anh em", kiểu chữ kia bắt mắt mười phần, màu sắc trong nhiệt tình dào dạt pha vài phần lầy lội muốn nói lại thôi, phối hợp hình ảnh tất cả đều là giai đô cơ bắp, nhìn qua hơi bị cay mắt.
Ý da, đây vẫn là một quyển tạp chí người lớn không quá hài hòa kiểu nam - nam.
Tiêu Lam lấy hết can đảm mở ra nhìn.
“Y……” Ba giây sau cậu đóng tạp chí lại, cũng cảm thấy đôi mắt hơi bị mạo phạm đến. Tuy rằng cậu cũng không để ý tính hướng linh tinh, nhưng mà nội dung này cũng quá…… Rốt cuộc là cái dạng nhân tài gì lại đem loại tạp chí này lên tàu điện ngầm chứ!!
Ông tránh trong nhà xem không được sao!?
Giờ này khắc này, trong tàu điện ngầm phong bế không người, hai người đàn ông nhìn chằm chằm một quyển tạp chí người lớn, lâm vào trầm mặc.
Chỉ có tiếng gầm rú của tàu điện ngầm còn trước sau như một.
Một lát sau.
Đón ánh mắt Tiêu Lam trong khó có thể miêu tả mang theo xấu hổ, Lạc đánh vỡ trầm mặc: “Cái này là…… chỗ khe hở đang ngồi tìm được, trước đó cũng không hề có thứ như vậy xuất hiện qua.”
Trong giọng nói Lạc cũng hiếm khi mang theo một chút xấu hổ, hắn cũng không nghĩ tới dưới bọc giấy nghiêm trang kia thế mà lại là nội dung kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy.
Không thể không nói, văn hóa loài người thật sự là nhiều mặt mà.
Vẫn là loài người rất biết chơi.
Tiêu Lam dùng hai ngón tay xách theo tạp chí trên tay, đem nó cách chính mình xa một chút, nhưng thứ này tốt xấu cũng là một manh mối, ném vẫn là không thể ném.
Cậu cố mà đánh giá mặt bìa, cuối cùng vẫn trong ghét bỏ mà phát hiện ra vấn đề.
Ngày xuất bản tạp chí này là mấy năm gần đây, mặc kệ là kiểu tóc nhân vật hay là quần áo số lượng không nhiều lắm của họ, cùng với hoàn cảnh xuất hiện trong ảnh chụp, thoạt nhìn đều không phải phong cách thập niên 90.
Một quyển tạp chí như vậy có vài phần không hợp với hoàn cảnh toàn bộ đoàn tàu cũ xưa.
“Vẫn là đưa tôi đi.” Lạc duỗi tay tiếp nhận tạp chí, tuy rằng hắn cũng có chút ghét bỏ, nhưng thứ này ở trên tay hắn, chung quy tốt hơn đặt trên tay Tiêu Lam một chút.
Tiêu Lam không có phản đối, hai người tiếp tục đi tới, ăn ý mà phảng phất như đã quên mất chuyện vừa rồi.
Giờ phút này trên đường ray im ắng, xem ra đoàn tàu còn phải mất một đoạn thời gian mới có thể đến trạm. Tuy rằng đồng hồ ở nhà ga đã ngừng không cách nào xem thời gian, nhưng dựa theo thời gian biểu ban nãy đã xem mà nói, khoảng cách giữa các chuyến tàu cũng sẽ không vượt qua nửa giờ.
Tóm lại, cứ từ từ là được rồi.
Hai người đều không nói chuyện, sân ga yên tĩnh chỉ có tiếng giọt nước cùng tiếng bước chân của bọn họ vọng lại giữa trống trải.
Đột nhiên, một mùi máu tươi mới tinh truyền đến.
Tiêu Lam nhìn theo hướng mùi máu, phát hiện nơi phát ra mùi máu là trên đường ray, ánh sáng đèn pin nơi tay chiếu rọi xuống, nơi đó giờ phút này đang có một bãi máu hỗn tạp với tứ chi, trên tứ chi còn mang theo mảnh nhỏ quần áo, vết máu cùng thịt nát phun tung toé khắp nơi, nhiễm loang lổ huyết sắc ra khu vực cung quanh.
Nhìn qua là một cảnh tượng nằm trên đường ray tự sát.
Đó hiển nhiên là một dấu vết do người sống sờ sờ để lại, ở trong trò chơi này, người sống tựa hồ chỉ có người chơi. Người chơi dưới tình huống bình thường tự nhiên sẽ không luẩn quẩn trong lòng tự ra đường ray nằm, cho nên người này là…… Trúng chiêu?
Vào lúc kiểm tra cảnh vật xung quanh, Tiêu Lam phát hiện đoạn hoàn cảnh này vô cùng quen mắt: “Đây hình như là nơi trước đó chúng ta nhìn thấy tờ báo và ông lão mặc áo vest kia thì phải.”
Lạc gật gật đầu: “Ừ, vị trí nhìn thấy tờ báo ở ngay phía trước hai mét.”
Ánh đèn pin chuyển qua, quả nhiên liền nhìn thấy chỗ ngồi trước đó đã gặp qua ông lão.
Mà vé tàu và tờ báo vốn đặt trên chỗ ngồi đã không thấy bóng dáng, ông lão ăn mặc không chút cẩu thả kia cũng không còn nữa.
Mà vị trí xuất hiện vết máu vừa lúc ngay vị trí phía trước ông lão đã ngồi. Tiêu Lam đi đến gần hơn một chút, rốt cuộc phát hiện giữa một mảnh thịt nát có dấu vết vé tàu, vé tàu đã gần như bị máu nhuộm thành màu đỏ, cứ như vậy lẳng lặng nằm dưới mặt đất.
Hóa ra đây là kết cục của việc cầm vé tàu của ông lão, nhìn thảm trạng đầy đất này, Tiêu Lam cảm thấy cả người mình cũng hơi đau.
“Các anh…… Ngàn vạn đừng lên tàu nha……” Một âm thanh từ nơi xa truyền đến.
Lại là một cảnh cáo người chơi đừng lên tàu.
Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là một cô bé mặc váy ngắn màu đỏ, giọng nói cô bé mềm mại, đang sợ hãi mà tránh ở sau cây cộtnhìn bọn họ, xem màu da xanh trắng của bé, hiển nhiên đây cũng không phải một đứa bé còn tồn tại.
Tiêu Lam cùng cô bé nói chuyện, ý đồ từ chỗ cô bé đạt được một chút tin tức: “Người bạn nhỏ, có thể nói nói là vì sao không?”
“Bởi vì……” Cô bé há mồm nói mấy chữ, nhưng mà lúc này vừa lúc đoàn tàu tiến vào trạm, bánh xe và đường ray cọ xát gầm rú nuốt hết giọng nói cô bé.
Một lát sau, đoàn tàu dừng lại, cửa tàu chậm rãi mở ra, ánh sáng đoàn tàu chiếu xạ đến sân ga đen nhánh, làm sân ga nháy mắt sáng ngời hơn một chút.
“Hộc ——” biểu cảm của cô bé lại trở nên kinh hoảng lên trong nháy mắt, cô bé nhìn chằm chằm về hướng đoàn tàu mà lui lại phía sau, trong miệng không chịu được mà nói: “Quấy rầy quấy rầy…… Thật xin lỗi thật xin lỗi……”
Tiếp theo, không đợi Tiêu Lam lại dò hỏi lần nữa, cô bé liền biến mất trước mắt cậu.
Tiêu Lam nghi hoặc mà quay đầu lại, nhìn đoàn tàu.
Lúc này đây đoàn tàu không giống như trước đó, chỉ thấy vị trí cánh cửa gần bọn họ nhất thình lình có một người đàn ông mặc đồ đen đứng đó. Người đàn ông kia vóc dáng cực cao, quần áo đen trên người là một loại kiểu dáng Tiêu Lam chưa từng gặp qua, nhìn qua như là đồng phục nào đó, sắc mặt của hắn trắng bệch, cả người không có một chút không khí sôi động nào, chỉ là không nói một lời mà đứng nơi đó khiến cho người ta cảm thấy được cảm giác áp bách cực lớn.
Cô bé vừa rồi hẳn chính là thấy được người này nên mới có thể hoảng loạn không ngừng rời đi.
Đôi mắt người đàn ông kia đảo qua hai người Tiêu Lam, trong mắt không hề gợn sóng mang theo bầu không khí chết chóc nặng nề, cứ như nhìn hai vật chết. Hắn cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn một hồi, rồi chuyển tầm mắt đi, đi về hướng phía trước đoàn tàu.
Sau vài bước, thân ảnh người đàn ông này chợt trống rỗng biến mất trong không khí.
Nhìn thấy thân ảnh người đàn ông biến mất, Tiêu Lam nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi, trong nháy mắt cùng người đàn ông này đối diện, cậu cảm thấy một loại áp lực lông tơ thẳng dựng, trực giác chiến đấu bảo vs cậu rằng, đối phương cực kỳ nguy hiểm, đó là một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hơn bất luận một Boss nào đã đối mặt trước kia.
“Tiên sinh, ngài còn muốn lên tàu không?” Lạc thấp giọng dò hỏi.
Tiêu Lam nhìn nhìn cửa tàu không tiếng động mở rộng ra, vẫn là khẽ cắn môi nói: “Lên, nếu không đi nhất định sẽ bỏ lỡ cái gì đó.”
Rốt cuộc người đàn ông này vào lúc trước bọn họ thăm dò đoàn tàu cũng chưa hề nhìn thấy qua, hắn xuất hiện có phải tuyên cáo rằng trong đoàn tàu lúc này đã có một vài biến hóa khác hay không?
——
Hai người một lần nữa về lại trên đoàn tàu, cùng với tiếng tích tích ong ong, cửa xe lại lần nữa khép lại, đoàn tàu rời trạm.
Lúc này đây, trên đoàn tàu vẫn không thấy bóng người, vừa nhìn đã thấy trống rỗng không có gì khác trước.
Tiêu Lam và Lạc tiếp tục đi tới, đồng thời lưu ý hướng đi xung quanh.
Bỗng nhiên Tiêu Lam dừng bước chân, nhìn sang bên phải.
Theo đoàn tàu đi tới, vòng treo* không hề treo bất cứ thứ gì vốn hẳn là đong đưa theo quy luật, nhưng hiện giờ những vòng treo bên phải này giống như có người đang lôi kéo chúng, bất quy tắc mà đong đưa lên.
(*mấy cái vòng tròn tròn để người ta vịn vào lúc đi tàu, xe bus ấy, mình kèm ảnh cuối bài nhé)
Nhưng mà bất luận là mắt thường hay là ảnh ngược trên kính đều nhìn không ra nơi này có dấu hiệu có người.
Tiêu Lam cẩn thận mà tránh đi một loạt vòng treo này, đi qua một bên khác, tiếp tục đi tới.
Một tấm kính phía trước đột nhiên xuất hiện một mảnh sương mù nhỏ, giống như là có người đang thổi khí vào tấm kính vậy. Tiếp theo, nơi không có một bóng người xuất hiện chữ viết tay, một ngang, một dọc, sau đó là càng nhiều nét nữa, cuối cùng hợp thành ba chữ【 Đừng ra trạm 】.
Chữ viết kia thanh tú, thoạt nhìn hẳn là xuất phát từ tay một người nữ.
Thú vị ghê, nhóm quỷ quái trên sân ga không ngừng nhắc nhở người chơi đừnh lên tàu, mà quỷ quái trên tàu thì lại như cùng chúng nó đối chọi gay gắt, nhắc nhở khởi người chơi đừng ra trạm.
Chẳng lẽ đây là hàm nghĩa của nhắc nhở “Lại đây…… Bên này……” ư? Bảo người chơi chọn một trong hai, giữa sân ga và tàu?
Còn cái giá của việc chọn sai, đương nhiên chính là qua cửa thất bại.
Mà tự hỏi một chút lựa chọn trước mắt, một cái là đoàn tàu tử vong từng phát sinh sự cố nghiêm trọng, một cái là sân ga quỷ dị nguy cơ tứ phía, hình như hai bên thoạt nhìn đều chẳng an toàn gì à nha.
Sau khi đi tới một đoạn toa tàu mới, trên một loạt chỗ ngồi của toa tàu mới đặt một vật hấp dẫn ánh mắt Tiêu Lam.
Đó là một bó hoa cúc trắng lớn, dùng giấy gói màu trắng bọc lại.
Thường thì hoa cúc trắng chỉ có tình huống cúng người chết mới có thể sử dụng, dùng để biểu đạt thương tiếc đối với người chết. Bên cạnh nó còn bày một thứ bằng giấy cuốn lại rồi dùng dải lụa buộc lên, nhìn qua như là một tờ báo.
Tiêu Lam cầm lấy tờ báo trải ra, sau khi mở ra phát hiện là một phần cắt ra từ báo:
“23 giờ 44 phút ngày x tháng x, thành phố chúng ta xảy ra sự cố nổ mạnh trạm tàu điện ngầm, trong vòng 15 phút nổ mạnh liên tục ba lần, sự cố còn dẫn phát lửa lớn, tính đến lúc gửi bản thảo đi đã có 344 người tử vong, có 35 nhân viên bên trong bị thương nặng, 67 người đang được chữa trị trong bệnh viện.
Sau khi sự cố phát sinh, phòng cháy và bệnh viện đều đã tham dự cứu viện. Trước mắt, cảnh sát đang triển khai điều tra nguyên nhân sự cố.”
Bài báo đưa tin này cũng đính kèm hình ảnh, chính giữa là một trạm tàu điện ngầm đã bị thiêu đến vết thương đầy mình, khó có thể phân biệt ra bộ dáng nguyên bản.
Trạm tàu hóa ra cũng đã xảy ra sự cố! Hơn nữa nhân số tử vong còn hơn xa sự cố đoàn tàu mà báo chí trước đó đưa tin nữa.
Tiêu Lam nhìn tờ báo trong tay, cảm giác ra vài phần quái dị.
Tuy rằng phần cắt từ báo này cũng không có niên đại, nhưng chất lượng tờ giấy và cảm giác khi sờ lên đều tương đối mới, cũng không giống những tờ báo ố vàng giòn rụm tràn ngập năm tháng dấu vết từng thấy trên sân ga.
Đây hẳn là một tờ báo cách hiện tại không tính là quá lâu, tại sao lại đột ngột xuất hiện tại hoàn cảnh phong cách 80-90 này?
Bây giờ, manh mối tìm được trên đoàn tàu và sân ga đều chỉ ra đối phương từng phát sinh sự cố, hơn nữa tạo thành thương vong số lượng lớn.
Sân ga bên kia tỏ vẻ, mấy người đừng đi theo tụi nó lăn lộn nha, trên đoàn tất cả đều là người chết!
Đoàn tàu bên này thì lại tỏ vẻ, đừng nghe bọn nó đánh rắm, kỳ thật trên sân ga cũng toàn là người chết thôi!
Duy nhất khác nhau chỉ ở chỗ hai bên sự cố khác biệt niên đại. Chẳng lẽ đây là hai phe quỷ quái đến từ thời không khác nhau, ở niên đại khác nhau vào 23 giờ 44 phút xảy ra sự cố trên cùng một trạm tàu, sau đó bị Thế Giới Hàng Lâm khâu vào với nhau?
Tiêu Lam suy đoán lung tung.
Như vậy, dưới tình huống hai bên đều là người chết, rốt cuộc một bên nào mới tính là phương hướng phương hướng chính xác kia chứ?
Trong hai phe quỷ quái chọn một bên rồi lăn lộn chùn, quả thực chính là tử vong hai chọn một….
“Tiên sinh, xem cái này này.” Giọng Lạc đánh gãy suy nghĩ của Tiêu Lam.
Tiêu Lam nhìn lại phía Lạc, liền thấy trên tay hắn cầm một quyển sách bị bọc lại, bìa bọc lại cũng bị nhấc lên, có vài phần cảm giác lung lay sắp đổ.
Tiêu Lam thuận tay tiếp nhận, kéo giấy bọc rách nát ra. Kết quả cậu liền trực tiếp đối mặt với chữ viết cực lớn trên bìa sách "Bí mật の anh em", kiểu chữ kia bắt mắt mười phần, màu sắc trong nhiệt tình dào dạt pha vài phần lầy lội muốn nói lại thôi, phối hợp hình ảnh tất cả đều là giai đô cơ bắp, nhìn qua hơi bị cay mắt.
Ý da, đây vẫn là một quyển tạp chí người lớn không quá hài hòa kiểu nam - nam.
Tiêu Lam lấy hết can đảm mở ra nhìn.
“Y……” Ba giây sau cậu đóng tạp chí lại, cũng cảm thấy đôi mắt hơi bị mạo phạm đến. Tuy rằng cậu cũng không để ý tính hướng linh tinh, nhưng mà nội dung này cũng quá…… Rốt cuộc là cái dạng nhân tài gì lại đem loại tạp chí này lên tàu điện ngầm chứ!!
Ông tránh trong nhà xem không được sao!?
Giờ này khắc này, trong tàu điện ngầm phong bế không người, hai người đàn ông nhìn chằm chằm một quyển tạp chí người lớn, lâm vào trầm mặc.
Chỉ có tiếng gầm rú của tàu điện ngầm còn trước sau như một.
Một lát sau.
Đón ánh mắt Tiêu Lam trong khó có thể miêu tả mang theo xấu hổ, Lạc đánh vỡ trầm mặc: “Cái này là…… chỗ khe hở đang ngồi tìm được, trước đó cũng không hề có thứ như vậy xuất hiện qua.”
Trong giọng nói Lạc cũng hiếm khi mang theo một chút xấu hổ, hắn cũng không nghĩ tới dưới bọc giấy nghiêm trang kia thế mà lại là nội dung kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy.
Không thể không nói, văn hóa loài người thật sự là nhiều mặt mà.
Vẫn là loài người rất biết chơi.
Tiêu Lam dùng hai ngón tay xách theo tạp chí trên tay, đem nó cách chính mình xa một chút, nhưng thứ này tốt xấu cũng là một manh mối, ném vẫn là không thể ném.
Cậu cố mà đánh giá mặt bìa, cuối cùng vẫn trong ghét bỏ mà phát hiện ra vấn đề.
Ngày xuất bản tạp chí này là mấy năm gần đây, mặc kệ là kiểu tóc nhân vật hay là quần áo số lượng không nhiều lắm của họ, cùng với hoàn cảnh xuất hiện trong ảnh chụp, thoạt nhìn đều không phải phong cách thập niên 90.
Một quyển tạp chí như vậy có vài phần không hợp với hoàn cảnh toàn bộ đoàn tàu cũ xưa.
“Vẫn là đưa tôi đi.” Lạc duỗi tay tiếp nhận tạp chí, tuy rằng hắn cũng có chút ghét bỏ, nhưng thứ này ở trên tay hắn, chung quy tốt hơn đặt trên tay Tiêu Lam một chút.
Tiêu Lam không có phản đối, hai người tiếp tục đi tới, ăn ý mà phảng phất như đã quên mất chuyện vừa rồi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mới vào
- Chương 2: Lạc
- Chương 3: Sự lựa chọn đầu tiên
- Chương 4: Tôi vừa nảy ra một ý tưởng rất táo bạo
- Chương 5: Cạm bẫy miễn phí
- Chương 6: Vòng lựa chọn thứ hai (p1)
- Chương 7: Vòng lựa chọn thứ hai (p2)
- Chương 8: Đại nguy cơ
- Chương 9: Cướp đoạt
- Chương 10: Chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Chương 11: Vòng lựa chọn thứ ba
- Chương 12: Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
- Chương 13: Qua cửa
- Chương 14: Trạm dừng chân của người chơi.
- Chương 15: Hình tượng mới của Lạc.
- Chương 16: Lục đạo suối nước nóng [1]
- Chương 17: Cô ấy
- Chương 18: Mười năm trước.
- Chương 19: App
- Chương 20: Cuộc gọi ma quái.
- Chương 21: Năm đó.
- Chương 22: Oan có đầu nợ có chủ.
- Chương 23: Nguyên nhân chết.
- Chương 24: Phá hủy
- Chương 25: Trong sương mù (1)
- Chương 25-2: Trong sương mù (2)
- Chương 25-3: Trong sương mù (3)
- Chương 25-4: Trong sương mù (4)
- Chương 26: Ở lại đi.
- Chương 27: Cuối cùng cũng qua cửa.
- Chương 28: Nam nhân khiến trò chơi phải thay đổi quy tắc.
- Chương 29: Trang viên phu nhân Bella.
- Chương 30: Tiệc tối.
- Chương 31: Đêm
- Chương 32: Căn phòng khép kín.
- Chương 34: Mật thất da người.
- Chương 35: Bữa tối cuối cùng.
- Chương 36: Edmond
- Chương 37: Khế ước Otia.
- Chương 38: Đây là một con dao găm tẩm độc.
- Chương 39: Nhân danh tình yêu và công lý, tiêu diệt ngươi.
- Chương 40: Bạn cảm nhận được sự hạnh phúc của nghèo khó.
- Chương 41: Thông quan
- Chương 42: Người chơi trung cấp
- Chương 43: Nhiệm vụ hiện thực
- Chương 44: Nhiệm vụ hiện thực 2
- Chương 45: Nhiệm vụ hiện thực (3)
- Chương 46: Nhiệm vụ hiện thực ( 4 )
- Chương 47: Chung cư số 404
- Chương 48: Bóng cao su nhỏ
- Chương 49: Hàng xóm
- Chương 50: Âm thầm quan sát
- Chương 51: Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng
- Chương 52: TV cũ
- Chương 53: Máy giặt
- Chương 54: Phòng tắm
- Chương 55: Hẹn nhau nhé
- Chương 56: Phòng
- Chương 57: Hành lang
- Chương 58: Phòng bếp
- Chương 59: Lầu 5
- Chương 60: Gặp lại
- Chương 61: Mạt chược
- Chương 62: Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên
- Chương 63: Một đồng tiền
- Chương 64: Nhặt ve chai
- Chương 65: Qua cửa 404
- Chương 66: Điều tra
- Chương 67: Đi hóng gió
- Chương 68: Khách sạn Ái Ái
- Chương 69: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ
- Chương 70: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (2)
- Chương 71: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (3)
- Chương 72: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (4)
- Chương 73: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (5)
- Chương 74: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (6)
- Chương 75: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (7)
- Chương 76: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (8)
- Chương 77: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (9)
- Chương 78: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (10)
- Chương 79: Cuối cùng cũng có thịt ăn
- Chương 80: Túc địch
- Chương 81: Ông hiểu lầm rồi
- Chương 82: Trạm tàu điện ngầm số 13
- Chương 83: Trạm tàu điện ngầm số 13 (2)
- Chương 84: Trạm tàu điện ngầm số 13 (3)
- Chương 86: Trạm tàu điện ngầm số 13 (5)
- Chương 87: Trạm tàu điện ngầm số 13 (6)
- Chương 88: Trạm tàu điện ngầm số 13 (7)
- Chương 89: Trạm tàu điện ngầm số 13 (8)
- Chương 90: Trạm tàu điện ngầm số 13 (9)
- Chương 91: Trạm tàu điện ngầm số 13 (10)
- Chương 92: Trạm tàu điện ngầm số 13 (11)
- Chương 93: Trạm tàu điện ngầm số 13 (12)
- Chương 94: Xương của Dalit*
- Chương 95: Quà tặng
- Chương 96: Thằng ngốc mới đi mở vé rút thăm trúng thưởng
- Chương 97: Tuyết Chước
- Chương 98: Phòng làm việc trò chơi Death
- Chương 99: Phòng làm việc trò chơi Death (2)
- Chương 100: Phòng làm việc trò chơi Death (3)
- Chương 101: Phòng làm việc trò chơi Death (4)
- Chương 102: Phòng làm việc trò chơi Death (5)
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113: Quan trọng là khí thế
- Chương 114: Kinh doanh ở giữa ăn phí chênh lệch
- Chương 115: Bạo quân
- Chương 116: Lịch sử đen tối
- Chương 117: Tới chơi
- Chương 118: Học viện Coriff
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132: Người chơi cao cấp
- Chương 133: Sinh nhật
- Chương 134: Bánh kem
- Chương 135: Kịch bản
- Chương 136: Du lịch
- Chương 137: Biến cố
- Chương 138: Minh Nguyệt Quán
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Chiếc hộp Pandora
- Chương 155: Rượu
- Chương 156: Tất cả tựa hồ đều là ngoài ý muốn
- Chương 157: Hoa Giáp
- Chương 158: Nghi hoặc đến từ linh hồn
- Chương 159: Tàu Endymion*
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Mộng
- Chương 174: Hẹn hò
- Chương 175: Ba ngày sau gặp
- Chương 176: Tiếng ca của Sarah
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189: Đảo
- Chương 190: Cáo biệt
- Chương 191: Thích giúp đỡ mọi người
- Chương 192: Phản kích
- Chương 193: Cầu thang
- Chương 194: Chăn thả
- Chương 195: Hẹn gặp lại
- Chương 196: Anh hùng
- Chương 197: Trung tâm
- Chương 198: Hoàn cảnh xấu của cẩu độc thân
- Chương 199: End
- Chương 200: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (1)
- Chương 201: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (2)
- Chương 202: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (3)
- Chương 203: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (4)
- Chương 204: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (5)
- Chương 205: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (1)
- Chương 206: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (2)
- Chương 207: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (3)
- Chương 208: Phiên ngoại 3: Hậu trường
- Chương 209: Phiên ngoại 4: Kỳ Ninh và Sầm Duy
- Chương 210: Phiên ngoại 5: Cẩu Đản
- bình luận