Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị - Chương 5: Cạm bẫy miễn phí
Chương trước- Chương 1: Mới vào
- Chương 2: Lạc
- Chương 3: Sự lựa chọn đầu tiên
- Chương 4: Tôi vừa nảy ra một ý tưởng rất táo bạo
- Chương 5: Cạm bẫy miễn phí
- Chương 6: Vòng lựa chọn thứ hai (p1)
- Chương 7: Vòng lựa chọn thứ hai (p2)
- Chương 8: Đại nguy cơ
- Chương 9: Cướp đoạt
- Chương 10: Chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Chương 11: Vòng lựa chọn thứ ba
- Chương 12: Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
- Chương 13: Qua cửa
- Chương 14: Trạm dừng chân của người chơi.
- Chương 15: Hình tượng mới của Lạc.
- Chương 16: Lục đạo suối nước nóng [1]
- Chương 17: Cô ấy
- Chương 18: Mười năm trước.
- Chương 19: App
- Chương 20: Cuộc gọi ma quái.
- Chương 21: Năm đó.
- Chương 22: Oan có đầu nợ có chủ.
- Chương 23: Nguyên nhân chết.
- Chương 24: Phá hủy
- Chương 25: Trong sương mù (1)
- Chương 25-2: Trong sương mù (2)
- Chương 25-3: Trong sương mù (3)
- Chương 25-4: Trong sương mù (4)
- Chương 26: Ở lại đi.
- Chương 27: Cuối cùng cũng qua cửa.
- Chương 28: Nam nhân khiến trò chơi phải thay đổi quy tắc.
- Chương 29: Trang viên phu nhân Bella.
- Chương 30: Tiệc tối.
- Chương 31: Đêm
- Chương 32: Căn phòng khép kín.
- Chương 34: Mật thất da người.
- Chương 35: Bữa tối cuối cùng.
- Chương 36: Edmond
- Chương 37: Khế ước Otia.
- Chương 38: Đây là một con dao găm tẩm độc.
- Chương 39: Nhân danh tình yêu và công lý, tiêu diệt ngươi.
- Chương 40: Bạn cảm nhận được sự hạnh phúc của nghèo khó.
- Chương 41: Thông quan
- Chương 42: Người chơi trung cấp
- Chương 43: Nhiệm vụ hiện thực
- Chương 44: Nhiệm vụ hiện thực 2
- Chương 45: Nhiệm vụ hiện thực (3)
- Chương 46: Nhiệm vụ hiện thực ( 4 )
- Chương 47: Chung cư số 404
- Chương 48: Bóng cao su nhỏ
- Chương 49: Hàng xóm
- Chương 50: Âm thầm quan sát
- Chương 51: Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng
- Chương 52: TV cũ
- Chương 53: Máy giặt
- Chương 54: Phòng tắm
- Chương 55: Hẹn nhau nhé
- Chương 56: Phòng
- Chương 57: Hành lang
- Chương 58: Phòng bếp
- Chương 59: Lầu 5
- Chương 60: Gặp lại
- Chương 61: Mạt chược
- Chương 62: Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên
- Chương 63: Một đồng tiền
- Chương 64: Nhặt ve chai
- Chương 65: Qua cửa 404
- Chương 66: Điều tra
- Chương 67: Đi hóng gió
- Chương 68: Khách sạn Ái Ái
- Chương 69: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ
- Chương 70: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (2)
- Chương 71: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (3)
- Chương 72: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (4)
- Chương 73: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (5)
- Chương 74: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (6)
- Chương 75: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (7)
- Chương 76: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (8)
- Chương 77: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (9)
- Chương 78: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (10)
- Chương 79: Cuối cùng cũng có thịt ăn
- Chương 80: Túc địch
- Chương 81: Ông hiểu lầm rồi
- Chương 82: Trạm tàu điện ngầm số 13
- Chương 83: Trạm tàu điện ngầm số 13 (2)
- Chương 84: Trạm tàu điện ngầm số 13 (3)
- Chương 86: Trạm tàu điện ngầm số 13 (5)
- Chương 87: Trạm tàu điện ngầm số 13 (6)
- Chương 88: Trạm tàu điện ngầm số 13 (7)
- Chương 89: Trạm tàu điện ngầm số 13 (8)
- Chương 90: Trạm tàu điện ngầm số 13 (9)
- Chương 91: Trạm tàu điện ngầm số 13 (10)
- Chương 92: Trạm tàu điện ngầm số 13 (11)
- Chương 93: Trạm tàu điện ngầm số 13 (12)
- Chương 94: Xương của Dalit*
- Chương 95: Quà tặng
- Chương 96: Thằng ngốc mới đi mở vé rút thăm trúng thưởng
- Chương 97: Tuyết Chước
- Chương 98: Phòng làm việc trò chơi Death
- Chương 99: Phòng làm việc trò chơi Death (2)
- Chương 100: Phòng làm việc trò chơi Death (3)
- Chương 101: Phòng làm việc trò chơi Death (4)
- Chương 102: Phòng làm việc trò chơi Death (5)
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113: Quan trọng là khí thế
- Chương 114: Kinh doanh ở giữa ăn phí chênh lệch
- Chương 115: Bạo quân
- Chương 116: Lịch sử đen tối
- Chương 117: Tới chơi
- Chương 118: Học viện Coriff
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132: Người chơi cao cấp
- Chương 133: Sinh nhật
- Chương 134: Bánh kem
- Chương 135: Kịch bản
- Chương 136: Du lịch
- Chương 137: Biến cố
- Chương 138: Minh Nguyệt Quán
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Chiếc hộp Pandora
- Chương 155: Rượu
- Chương 156: Tất cả tựa hồ đều là ngoài ý muốn
- Chương 157: Hoa Giáp
- Chương 158: Nghi hoặc đến từ linh hồn
- Chương 159: Tàu Endymion*
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Mộng
- Chương 174: Hẹn hò
- Chương 175: Ba ngày sau gặp
- Chương 176: Tiếng ca của Sarah
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189: Đảo
- Chương 190: Cáo biệt
- Chương 191: Thích giúp đỡ mọi người
- Chương 192: Phản kích
- Chương 193: Cầu thang
- Chương 194: Chăn thả
- Chương 195: Hẹn gặp lại
- Chương 196: Anh hùng
- Chương 197: Trung tâm
- Chương 198: Hoàn cảnh xấu của cẩu độc thân
- Chương 199: End
- Chương 200: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (1)
- Chương 201: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (2)
- Chương 202: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (3)
- Chương 203: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (4)
- Chương 204: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (5)
- Chương 205: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (1)
- Chương 206: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (2)
- Chương 207: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (3)
- Chương 208: Phiên ngoại 3: Hậu trường
- Chương 209: Phiên ngoại 4: Kỳ Ninh và Sầm Duy
- Chương 210: Phiên ngoại 5: Cẩu Đản
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị
Chương 5: Cạm bẫy miễn phí
Kho hàng vốn là một không gian khép kín, chỉ cần có người lớn tiếng nói chuyện một chút thì cả căn phòng liền có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Từ xa truyền tới âm thanh cãi vả:
"Dựa vào cái gì mà phải chia cho hắn, đây là do chúng ta phát hiện ra!"
"Vốn chỉ có năm phần, chia ra cho đủ sáu người cùng dùng cũng đủ phiền phức rồi!"
"Sao mấy người sao lại có thể cư xử như vậy được, cửa kho hàng là nhờ người ta mở ra mà.."
"Tụi tao cứ như vậy đây, mày có giỏi thì đi thì tìm hắn đi. Còn nhỏ tuổi mà thấy trai đẹp liền nổi lên tâm tư tơ tưởng, đúng là loại không biết xấu hổ!"
Nói đúng hơn thì đó là cảnh một nữ sinh đang bị một đám người miệng tiện tấn công, hơn phân nữa đã lộ ra trạng thái người ít không đánh lại đông.
Bên đông bao gồm cặp vợ chồng đang gắt gao che chở một cái hộp, đứng bên cạnh là Lâm Nghiêm, tên lưu manh xăm tay cùng với người phụ nữ trung niên. Đứng đối diện bọn họ là "phe ít", chỉ có mỗi nữ sinh tóc ngắn.
Nữ sinh tức giận đến mức mặt bỏ bừng lên, nhưng lại không có cách nào đấu lại đám người này, chỉ có thể đứng yên chịu công kích.
"Đây là có chuyện gì vậy?" Tiêu Lam chậm rãi bước từng bước tới, "Muốn che giấu thứ gì mà lại lớn tiếng như vậy sao?"
Thấy cậu xuất hiện, sắc mặt mọi người càng không tốt.
Nữ sinh tóc ngắn nhanh chân bước lại gần cậu, nhỏ giọng giải thích: "Bọn họ phát hiện ra một bộ phiếu miễn phí, theo lời Lâm ca nói thì nó chính là đạo cụ trò chơi, rất hữu ích đối với việc qua cửa. Nhưng mà một bộ chỉ có 5 phiếu, bọn họ đang tính không chia cho anh."
Ánh mắt Tiêu Lam lướt nhẹ qua cái hộp đó một chút, cặp vợ chồng kia liền khẩn trương đến mức vội cất đi, sau đó nhìn cậu đầy cảnh giác.
Lâm Nghiêm nâng mắt kính lên, khuôn mặt lộ ra vẻ ôn hòa tươi cười: "Việc phân chia đạo cụ trong phó bản nên theo ý kiến số đông. Dù tôi thấy cậu có công giúp mọi người, nhưng nếu mọi người không đồng ý thì tôi cũng không có quyền độc đoán đúng không?"
Người chồng nói: "Cái này là do tôi phát hiện ra!"
Tiêu Lam không thèm để tâm: "Tôi không có hứng thú với mấy tấm phiếu miễn phí này, suy cho cùng thứ miễn phí mới là thứ đắt nhất. Thương nghiệp mỗi khi hạ giá hay miễn phí hàng hóa đều có mục đích khác, sẽ không có cái bánh nào tự nhiên từ trên trời rớt xuống."
Người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Không ăn được nho liền nói nho còn xanh. Mỗi lần tôi lấy quà miễn phí có bao giờ xảy ra chuyện gì đâu!"
Lâm Nghiêm phối hợp một cách nhịp nhàng: "Nếu đã như vậy thì tốt rồi. Hiện tại chúng ta có năm phiếu, chia đều cho sáu người vẫn ổn, cậu không có ý kiến gì chứ?"
Tiêu Lam xua xua tay.
Lâm Nghiêm chuyển hướng sang phía nữ sinh tóc ngắn, lớn giọng hỏi: "Trông em có vẻ không tin tưởng tôi lắm, tôi có làm ra chuyện gì khiến em hiểu nhầm sao?"
Nữ sinh tóc ngắn tựa như bị rắn độc theo dõi, sợ hãi trốn sau lưng Tiêu Lam: "Không.. Không có.."
Trong mắt Lâm Nghiêm thoáng qua một tia không vui, nhưng trong nháy mắt đã biến mắt: "Vậy em có muốn nhận phiếu không?"
Nữ sinh do dự một chút, nhìn qua chiếc hộp trong tay cặp vợ chồng, lại nhìn qua Tiêu Lam, khẽ cắn môi nói: "Không cần đâu ạ!"
Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người, nữ sinh kia không chọn đi theo người chơi kinh nghiệm như Lâm Nghiêm mà ngược lại lại đi chọn cái tên người mới luôn độc lai độc vãng [1], không lẽ là một đứa nhan cẩu [2] không biết sợ là gì?
[1] chỉ người đi đâu cũng chỉ có 1 mình (theo baidu)
[2] là người có cảm tình đặc biệt với những người ưa nhìn, có thể hiểu là nhan khống (theo zhihu)
Bốn người bên kia lần lượt lấy phiếu miễn phí dưới sự sắp xếp của Lâm Nghiêm, anh ta lặng lẽ quan sát phản ứng của bọn họ trước, thấy không có gì xảy ra mới đưa tay cầm một tờ lên.
Nhưng vạn nhất không ngờ rằng, sau khi tấm phiếu miễn phí cuối cùng có người sở hữu thì hệ thống nhắc nhở xuất hiện, khiến cho sắc mặt bọn họ đồng thời thay đổi.
Người phụ nữ trung niên: "Cái, cái gì.. Tặng thêm một lần tiêu dùng!"
Người vợ rơi nước mắt: "Miễn phí cái gì chứ, đây là đang muốn lấy mạng thì có.. Đừng mà, tôi không muốn chọn đâu, chết chắc rồi.."
Tên lưu manh xăm tay không nói gì, trực tiếp ném phiếu giảm giá xuống đất. Không ngời tới phiếu giảm gia vừa chạm đất liền biến mất, một giây sau lại xuất hiện trên tay gã. Cái thứ quỷ quái này vậy mà lại là đạo cụ trói buộc.
Sắc mặt Lâm Nghiêm cũng trở nên khó coi, vẻ mặt ôn hòa ngày thường cũng không duy trì được nữa, anh ta nâng cao giọng: "Hoảng cái gì! Không phải chỉ thêm một lần chọn sao, đi theo tôi mà mấy người sợ cái đ*ch gì!"
Phiếu giảm giá được phát hành trong các hoạt động để thu hút thêm lượng khách hàng, tích góp danh tiếng, hay bắt buộc người sử dụng phải mua hàng của họ một lần nữa. Nhiều người chỉ thấy miễn phí trước mắt, mà không để ý đến cái giá sau đó.
Tiêu Lam thấy bộ dạng bi thảm của họ, nhân lúc bọn họ không chú ý nhanh chóng cùng nữ sinh tóc ngắn bên cạnh bỏ đi.
Nếu còn ở lại không chừng sẽ biến thành cái bao cát cho bọn họ trút giận, không ai biết được mình sẽ làm ra loại chuyện gì khi đang kích động.
*
Đi cách đó một khoảng xa, Tiêu Lam mới hỏi: "Vì sao em lại lựa chọn tin anh?"
Nữ sinh tóc ngắn vừa định trả lời lại phát hiện bản thân mình không biết tên người ta là gì, lập tức có hơi xấu hổ.
Tiêu Lam nhận ra, mở miệng nói trước: "Anh tên là Tiêu Lam"
"Tiêu.. Tiêu ca, lúc trước em vô tình nghe được, chính anh ta là người bảo Duyệt Duyệt lấy chai rượu đó, còn khẳng định chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, kết quả cậu ấy lại chết thảm như vậy.." Nữ sinh tóc ngắn nói, khóe mắt không nhịn được mà hơi đỏ lên, "Em cảm thấy anh ta không có ý định thật lòng muốn giúp mọi người."
"Em tên là Triệu Tiểu Hà, anh có thể gọi em là Tiểu Hà." Cô bổ sung thêm.
Tiêu Lam vô cùng kinh ngạc trước sự nhạy bén của cô: "Anh nghĩ là anh ta đang dùng mạng của những người khác để tìm điều kiện tử vong."
Triệu Tiểu Hà trợn tròn mắt: "Sao anh ta có thể làm thế!"
"Có lẽ trong thế giới này, để sống sót làm con người ta tình nguyện đánh đổi mọi thứ." Tiêu Lam nói: "Bây giờ anh muốn tiếp tục đi tìm manh mối, còn em?"
"Em không thể đi theo anh sao.." Triệu Tiểu Hà lo lắng hỏi.
Tiêu Lam lắc đầu: "Anh không dám chắc liệu mình có thể qua cửa hay không, càng không thể đảm nhiệm thêm tính mạng của người khác, cũng không muốn dùng em để thử nghiệm điều kiện tử vong."
Triệu Tiểu Hà lúng túng nhìn cậu.
Tiêu Lam: "Cho dù lúc này giúp được em, vậy tương lai thì sao? Lỡ em gặp thêm Lâm Nghiêm thứ hai thì như thế nào? Theo anh -– tính mạng của mình nên do mình nắm giữ."
Trong mắt Triệu Tiểu Hà hiện ra một tia mờ mịt, sau đó lộ ra vài phần kiên định. Cô xiết chặc nắm đấm, gật đầu với Tiêu Lam.
Tiêu Lam cuối cùng dặn dò: "Nhớ kĩ điều kiện tử vong mà anh từng nói, cố gắng đừng để bị phát hiện, ráng hết sức tìm manh mối nào đó liên quan đến Trương Đông, nhớ phải luôn cẩn thận."
Sau đó hai người chia nhau ra hai hướng.
Diện tích nhà kho không nhỏ, bên trong lại chất một đống kệ chứa đồ. Tiêu Lam cảm thấy trong một giờ mà tìm ra manh mối dưới kệ đồ là chuyện khá viễn vông.
Cho nên mấu chốt hẳn là ở trên người Trương Đông.
Ví dụ như Trương Đông là một người không nghiêm túc trong công việc, vì vậy tìm manh mối trên kệ chứa đồ không được khả quan lắm.
Ngược lại nếu hắn thật sự hay bỏ bê công việc như trong lời đồn, vậy tìm nơi thích hợp lười biếng trong kho hàng có lẽ sẽ phát hiện được manh mối.
Tiêu Lam bắt đầu tìm kiếm góc chết trong nhà kho, tốt nhất có thể quan sát được động tĩnh bên ngoài.
Hai kệ đựng đồ hấp dẫn ánh mắt của Tiêu Lam.
Vị trí đặt hai kệ đựng đồ có chút lệch, vừa vặn tạo thành một góc nhỏ, từ cửa ra vào đi tới sẽ không nhìn thấy được bên trong. Cái hộp trông có vẻ bày biện chỉnh tề thực tê lại cố tình để lại khoảng trống hình vuông không quá mười phân. Dựa vào độ cao có thể đoán được, đó là chiều cao trung bình của một người khi ngồi xuống, vừa vặn đối diện với cửa ra vào.
Vị trí này quả thật là ghế Vip để trốn việc chơi điện thoại.
Tiêu Lam tiến đến, phát hiện chỗ đó có mấy hộp đồ hộp lớn dính đầy dầu mỡ, còn có một ít mẩu thuốc lá, một vài túi đồ ăn vặt và xương gà nằm rải rác xung quanh.
Quả thật là cuộc sống ăn no chờ chết.
[Tiên sinh, thuốc lá ở dưới đất là loại thuộc hãng Shandi (một hãng thuốc lá bên Trung Quốc), cũng là loại rẻ nhất được bán trong siêu thị.]
Tiêu Lam quay đầu nhìn tàn thuốc lá trên mặt đất, tất cả đều cùng một nhãn hiệu. Hơn nữa còn được hút đến tận đoạn cuối cùng, một chút cũng không lãng phí, đúng là phong cách keo kiệt của Trương Đông.
Tiêu Lam móc cái điện thoại sắp hỏng tới nơi của mình ra, bật chức năng đèn pin lên, "May mà còn sử dụng được". Ánh sáng điện thoại chiếu lên mấy thùng giấy cỡ lớn, phía trên viết không ít câu chữ bừa bãi lộn xộn, xấu như gà bới.
[Không phải vì tao không có tiền sao]
[Quản lý vậy mà thật sự uống rượu. Nữ nhân uống rượu không biết qua tay bao nhiêu người, tao mới không nhìn trúng mấy loại đàn bà như thế]
[Còn nói tao lười biếng, tao lười biếng chỗ nào, không phải muốn kiếm chuyện để nói sao]
[Tiểu khả ái ở quầy thu ngân mỗi ngày nhìn mình đều cười, chắc chắn cô ấy thích mình rồi.]
Vẻ mặt Tiêu Lam một lời khó nói hết: "Uống nhiều đến mức nào mới say thành cái bộ dạng như vậy được chứ.." (눈_ 눈)
Chữ viết của Lạc như một tác phẩm nghệ thuật xuất hiện, so với chữ viết của Trương Đông thật sự một trời một vực:
[Đây không phải ảo giác kinh điển của thẳng nam ung thư sao? ]
Tiêu Lam nhún vai: "Đúng vậy. Tất cả phụ nữ đều thích mình, không kết hôn với mình là do họ chê mình nghèo."
[Sao không nghĩ là do bản thân vừa lười vừa ngu? ]
Tiêu Lam: "So với việc thừa nhận khuyết điểm trên người mình, tìm nguyên nhân trên người người khác càng dễ hơn."
Tiêu Lam rất ngạc nhiên, sao Trương Đông có thể trở thành boss được. Trong lòng cậu cảm thấy, boss phải là kiểu hận thù, giết người một cách quyết đoán, sát phạt rõ ràng như Kayako. Còn tên này lại làm người ta không hiểu, làm lệ quỷ không cần phải hung dữ sao?
"Leng keng.."
"Đám người may mắn kia, lần lựa chọn thứ hai bắt đầu rồi, có phải mọi người đều rất mong chờ không? Ha ha ha ha ha--–"
Tiếng cười khàn khàn của Trương Đông vang lên khắp siêu thị.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì không một ai có thể nhìn thấy Lạc ngoại trừ Tiêu Lam, nên trong mắt người ngoài:
Cậu ấy thích hành động một mình.
Cậu ấy thường hay nói chuyện một mình.
Cậu ấy khi không đột nhiên lại cười một mìn.
Kết luận: Cậu ta có bệnh.
Từ xa truyền tới âm thanh cãi vả:
"Dựa vào cái gì mà phải chia cho hắn, đây là do chúng ta phát hiện ra!"
"Vốn chỉ có năm phần, chia ra cho đủ sáu người cùng dùng cũng đủ phiền phức rồi!"
"Sao mấy người sao lại có thể cư xử như vậy được, cửa kho hàng là nhờ người ta mở ra mà.."
"Tụi tao cứ như vậy đây, mày có giỏi thì đi thì tìm hắn đi. Còn nhỏ tuổi mà thấy trai đẹp liền nổi lên tâm tư tơ tưởng, đúng là loại không biết xấu hổ!"
Nói đúng hơn thì đó là cảnh một nữ sinh đang bị một đám người miệng tiện tấn công, hơn phân nữa đã lộ ra trạng thái người ít không đánh lại đông.
Bên đông bao gồm cặp vợ chồng đang gắt gao che chở một cái hộp, đứng bên cạnh là Lâm Nghiêm, tên lưu manh xăm tay cùng với người phụ nữ trung niên. Đứng đối diện bọn họ là "phe ít", chỉ có mỗi nữ sinh tóc ngắn.
Nữ sinh tức giận đến mức mặt bỏ bừng lên, nhưng lại không có cách nào đấu lại đám người này, chỉ có thể đứng yên chịu công kích.
"Đây là có chuyện gì vậy?" Tiêu Lam chậm rãi bước từng bước tới, "Muốn che giấu thứ gì mà lại lớn tiếng như vậy sao?"
Thấy cậu xuất hiện, sắc mặt mọi người càng không tốt.
Nữ sinh tóc ngắn nhanh chân bước lại gần cậu, nhỏ giọng giải thích: "Bọn họ phát hiện ra một bộ phiếu miễn phí, theo lời Lâm ca nói thì nó chính là đạo cụ trò chơi, rất hữu ích đối với việc qua cửa. Nhưng mà một bộ chỉ có 5 phiếu, bọn họ đang tính không chia cho anh."
Ánh mắt Tiêu Lam lướt nhẹ qua cái hộp đó một chút, cặp vợ chồng kia liền khẩn trương đến mức vội cất đi, sau đó nhìn cậu đầy cảnh giác.
Lâm Nghiêm nâng mắt kính lên, khuôn mặt lộ ra vẻ ôn hòa tươi cười: "Việc phân chia đạo cụ trong phó bản nên theo ý kiến số đông. Dù tôi thấy cậu có công giúp mọi người, nhưng nếu mọi người không đồng ý thì tôi cũng không có quyền độc đoán đúng không?"
Người chồng nói: "Cái này là do tôi phát hiện ra!"
Tiêu Lam không thèm để tâm: "Tôi không có hứng thú với mấy tấm phiếu miễn phí này, suy cho cùng thứ miễn phí mới là thứ đắt nhất. Thương nghiệp mỗi khi hạ giá hay miễn phí hàng hóa đều có mục đích khác, sẽ không có cái bánh nào tự nhiên từ trên trời rớt xuống."
Người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Không ăn được nho liền nói nho còn xanh. Mỗi lần tôi lấy quà miễn phí có bao giờ xảy ra chuyện gì đâu!"
Lâm Nghiêm phối hợp một cách nhịp nhàng: "Nếu đã như vậy thì tốt rồi. Hiện tại chúng ta có năm phiếu, chia đều cho sáu người vẫn ổn, cậu không có ý kiến gì chứ?"
Tiêu Lam xua xua tay.
Lâm Nghiêm chuyển hướng sang phía nữ sinh tóc ngắn, lớn giọng hỏi: "Trông em có vẻ không tin tưởng tôi lắm, tôi có làm ra chuyện gì khiến em hiểu nhầm sao?"
Nữ sinh tóc ngắn tựa như bị rắn độc theo dõi, sợ hãi trốn sau lưng Tiêu Lam: "Không.. Không có.."
Trong mắt Lâm Nghiêm thoáng qua một tia không vui, nhưng trong nháy mắt đã biến mắt: "Vậy em có muốn nhận phiếu không?"
Nữ sinh do dự một chút, nhìn qua chiếc hộp trong tay cặp vợ chồng, lại nhìn qua Tiêu Lam, khẽ cắn môi nói: "Không cần đâu ạ!"
Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người, nữ sinh kia không chọn đi theo người chơi kinh nghiệm như Lâm Nghiêm mà ngược lại lại đi chọn cái tên người mới luôn độc lai độc vãng [1], không lẽ là một đứa nhan cẩu [2] không biết sợ là gì?
[1] chỉ người đi đâu cũng chỉ có 1 mình (theo baidu)
[2] là người có cảm tình đặc biệt với những người ưa nhìn, có thể hiểu là nhan khống (theo zhihu)
Bốn người bên kia lần lượt lấy phiếu miễn phí dưới sự sắp xếp của Lâm Nghiêm, anh ta lặng lẽ quan sát phản ứng của bọn họ trước, thấy không có gì xảy ra mới đưa tay cầm một tờ lên.
Nhưng vạn nhất không ngờ rằng, sau khi tấm phiếu miễn phí cuối cùng có người sở hữu thì hệ thống nhắc nhở xuất hiện, khiến cho sắc mặt bọn họ đồng thời thay đổi.
Người phụ nữ trung niên: "Cái, cái gì.. Tặng thêm một lần tiêu dùng!"
Người vợ rơi nước mắt: "Miễn phí cái gì chứ, đây là đang muốn lấy mạng thì có.. Đừng mà, tôi không muốn chọn đâu, chết chắc rồi.."
Tên lưu manh xăm tay không nói gì, trực tiếp ném phiếu giảm giá xuống đất. Không ngời tới phiếu giảm gia vừa chạm đất liền biến mất, một giây sau lại xuất hiện trên tay gã. Cái thứ quỷ quái này vậy mà lại là đạo cụ trói buộc.
Sắc mặt Lâm Nghiêm cũng trở nên khó coi, vẻ mặt ôn hòa ngày thường cũng không duy trì được nữa, anh ta nâng cao giọng: "Hoảng cái gì! Không phải chỉ thêm một lần chọn sao, đi theo tôi mà mấy người sợ cái đ*ch gì!"
Phiếu giảm giá được phát hành trong các hoạt động để thu hút thêm lượng khách hàng, tích góp danh tiếng, hay bắt buộc người sử dụng phải mua hàng của họ một lần nữa. Nhiều người chỉ thấy miễn phí trước mắt, mà không để ý đến cái giá sau đó.
Tiêu Lam thấy bộ dạng bi thảm của họ, nhân lúc bọn họ không chú ý nhanh chóng cùng nữ sinh tóc ngắn bên cạnh bỏ đi.
Nếu còn ở lại không chừng sẽ biến thành cái bao cát cho bọn họ trút giận, không ai biết được mình sẽ làm ra loại chuyện gì khi đang kích động.
*
Đi cách đó một khoảng xa, Tiêu Lam mới hỏi: "Vì sao em lại lựa chọn tin anh?"
Nữ sinh tóc ngắn vừa định trả lời lại phát hiện bản thân mình không biết tên người ta là gì, lập tức có hơi xấu hổ.
Tiêu Lam nhận ra, mở miệng nói trước: "Anh tên là Tiêu Lam"
"Tiêu.. Tiêu ca, lúc trước em vô tình nghe được, chính anh ta là người bảo Duyệt Duyệt lấy chai rượu đó, còn khẳng định chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, kết quả cậu ấy lại chết thảm như vậy.." Nữ sinh tóc ngắn nói, khóe mắt không nhịn được mà hơi đỏ lên, "Em cảm thấy anh ta không có ý định thật lòng muốn giúp mọi người."
"Em tên là Triệu Tiểu Hà, anh có thể gọi em là Tiểu Hà." Cô bổ sung thêm.
Tiêu Lam vô cùng kinh ngạc trước sự nhạy bén của cô: "Anh nghĩ là anh ta đang dùng mạng của những người khác để tìm điều kiện tử vong."
Triệu Tiểu Hà trợn tròn mắt: "Sao anh ta có thể làm thế!"
"Có lẽ trong thế giới này, để sống sót làm con người ta tình nguyện đánh đổi mọi thứ." Tiêu Lam nói: "Bây giờ anh muốn tiếp tục đi tìm manh mối, còn em?"
"Em không thể đi theo anh sao.." Triệu Tiểu Hà lo lắng hỏi.
Tiêu Lam lắc đầu: "Anh không dám chắc liệu mình có thể qua cửa hay không, càng không thể đảm nhiệm thêm tính mạng của người khác, cũng không muốn dùng em để thử nghiệm điều kiện tử vong."
Triệu Tiểu Hà lúng túng nhìn cậu.
Tiêu Lam: "Cho dù lúc này giúp được em, vậy tương lai thì sao? Lỡ em gặp thêm Lâm Nghiêm thứ hai thì như thế nào? Theo anh -– tính mạng của mình nên do mình nắm giữ."
Trong mắt Triệu Tiểu Hà hiện ra một tia mờ mịt, sau đó lộ ra vài phần kiên định. Cô xiết chặc nắm đấm, gật đầu với Tiêu Lam.
Tiêu Lam cuối cùng dặn dò: "Nhớ kĩ điều kiện tử vong mà anh từng nói, cố gắng đừng để bị phát hiện, ráng hết sức tìm manh mối nào đó liên quan đến Trương Đông, nhớ phải luôn cẩn thận."
Sau đó hai người chia nhau ra hai hướng.
Diện tích nhà kho không nhỏ, bên trong lại chất một đống kệ chứa đồ. Tiêu Lam cảm thấy trong một giờ mà tìm ra manh mối dưới kệ đồ là chuyện khá viễn vông.
Cho nên mấu chốt hẳn là ở trên người Trương Đông.
Ví dụ như Trương Đông là một người không nghiêm túc trong công việc, vì vậy tìm manh mối trên kệ chứa đồ không được khả quan lắm.
Ngược lại nếu hắn thật sự hay bỏ bê công việc như trong lời đồn, vậy tìm nơi thích hợp lười biếng trong kho hàng có lẽ sẽ phát hiện được manh mối.
Tiêu Lam bắt đầu tìm kiếm góc chết trong nhà kho, tốt nhất có thể quan sát được động tĩnh bên ngoài.
Hai kệ đựng đồ hấp dẫn ánh mắt của Tiêu Lam.
Vị trí đặt hai kệ đựng đồ có chút lệch, vừa vặn tạo thành một góc nhỏ, từ cửa ra vào đi tới sẽ không nhìn thấy được bên trong. Cái hộp trông có vẻ bày biện chỉnh tề thực tê lại cố tình để lại khoảng trống hình vuông không quá mười phân. Dựa vào độ cao có thể đoán được, đó là chiều cao trung bình của một người khi ngồi xuống, vừa vặn đối diện với cửa ra vào.
Vị trí này quả thật là ghế Vip để trốn việc chơi điện thoại.
Tiêu Lam tiến đến, phát hiện chỗ đó có mấy hộp đồ hộp lớn dính đầy dầu mỡ, còn có một ít mẩu thuốc lá, một vài túi đồ ăn vặt và xương gà nằm rải rác xung quanh.
Quả thật là cuộc sống ăn no chờ chết.
[Tiên sinh, thuốc lá ở dưới đất là loại thuộc hãng Shandi (một hãng thuốc lá bên Trung Quốc), cũng là loại rẻ nhất được bán trong siêu thị.]
Tiêu Lam quay đầu nhìn tàn thuốc lá trên mặt đất, tất cả đều cùng một nhãn hiệu. Hơn nữa còn được hút đến tận đoạn cuối cùng, một chút cũng không lãng phí, đúng là phong cách keo kiệt của Trương Đông.
Tiêu Lam móc cái điện thoại sắp hỏng tới nơi của mình ra, bật chức năng đèn pin lên, "May mà còn sử dụng được". Ánh sáng điện thoại chiếu lên mấy thùng giấy cỡ lớn, phía trên viết không ít câu chữ bừa bãi lộn xộn, xấu như gà bới.
[Không phải vì tao không có tiền sao]
[Quản lý vậy mà thật sự uống rượu. Nữ nhân uống rượu không biết qua tay bao nhiêu người, tao mới không nhìn trúng mấy loại đàn bà như thế]
[Còn nói tao lười biếng, tao lười biếng chỗ nào, không phải muốn kiếm chuyện để nói sao]
[Tiểu khả ái ở quầy thu ngân mỗi ngày nhìn mình đều cười, chắc chắn cô ấy thích mình rồi.]
Vẻ mặt Tiêu Lam một lời khó nói hết: "Uống nhiều đến mức nào mới say thành cái bộ dạng như vậy được chứ.." (눈_ 눈)
Chữ viết của Lạc như một tác phẩm nghệ thuật xuất hiện, so với chữ viết của Trương Đông thật sự một trời một vực:
[Đây không phải ảo giác kinh điển của thẳng nam ung thư sao? ]
Tiêu Lam nhún vai: "Đúng vậy. Tất cả phụ nữ đều thích mình, không kết hôn với mình là do họ chê mình nghèo."
[Sao không nghĩ là do bản thân vừa lười vừa ngu? ]
Tiêu Lam: "So với việc thừa nhận khuyết điểm trên người mình, tìm nguyên nhân trên người người khác càng dễ hơn."
Tiêu Lam rất ngạc nhiên, sao Trương Đông có thể trở thành boss được. Trong lòng cậu cảm thấy, boss phải là kiểu hận thù, giết người một cách quyết đoán, sát phạt rõ ràng như Kayako. Còn tên này lại làm người ta không hiểu, làm lệ quỷ không cần phải hung dữ sao?
"Leng keng.."
"Đám người may mắn kia, lần lựa chọn thứ hai bắt đầu rồi, có phải mọi người đều rất mong chờ không? Ha ha ha ha ha--–"
Tiếng cười khàn khàn của Trương Đông vang lên khắp siêu thị.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì không một ai có thể nhìn thấy Lạc ngoại trừ Tiêu Lam, nên trong mắt người ngoài:
Cậu ấy thích hành động một mình.
Cậu ấy thường hay nói chuyện một mình.
Cậu ấy khi không đột nhiên lại cười một mìn.
Kết luận: Cậu ta có bệnh.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mới vào
- Chương 2: Lạc
- Chương 3: Sự lựa chọn đầu tiên
- Chương 4: Tôi vừa nảy ra một ý tưởng rất táo bạo
- Chương 5: Cạm bẫy miễn phí
- Chương 6: Vòng lựa chọn thứ hai (p1)
- Chương 7: Vòng lựa chọn thứ hai (p2)
- Chương 8: Đại nguy cơ
- Chương 9: Cướp đoạt
- Chương 10: Chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Chương 11: Vòng lựa chọn thứ ba
- Chương 12: Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
- Chương 13: Qua cửa
- Chương 14: Trạm dừng chân của người chơi.
- Chương 15: Hình tượng mới của Lạc.
- Chương 16: Lục đạo suối nước nóng [1]
- Chương 17: Cô ấy
- Chương 18: Mười năm trước.
- Chương 19: App
- Chương 20: Cuộc gọi ma quái.
- Chương 21: Năm đó.
- Chương 22: Oan có đầu nợ có chủ.
- Chương 23: Nguyên nhân chết.
- Chương 24: Phá hủy
- Chương 25: Trong sương mù (1)
- Chương 25-2: Trong sương mù (2)
- Chương 25-3: Trong sương mù (3)
- Chương 25-4: Trong sương mù (4)
- Chương 26: Ở lại đi.
- Chương 27: Cuối cùng cũng qua cửa.
- Chương 28: Nam nhân khiến trò chơi phải thay đổi quy tắc.
- Chương 29: Trang viên phu nhân Bella.
- Chương 30: Tiệc tối.
- Chương 31: Đêm
- Chương 32: Căn phòng khép kín.
- Chương 34: Mật thất da người.
- Chương 35: Bữa tối cuối cùng.
- Chương 36: Edmond
- Chương 37: Khế ước Otia.
- Chương 38: Đây là một con dao găm tẩm độc.
- Chương 39: Nhân danh tình yêu và công lý, tiêu diệt ngươi.
- Chương 40: Bạn cảm nhận được sự hạnh phúc của nghèo khó.
- Chương 41: Thông quan
- Chương 42: Người chơi trung cấp
- Chương 43: Nhiệm vụ hiện thực
- Chương 44: Nhiệm vụ hiện thực 2
- Chương 45: Nhiệm vụ hiện thực (3)
- Chương 46: Nhiệm vụ hiện thực ( 4 )
- Chương 47: Chung cư số 404
- Chương 48: Bóng cao su nhỏ
- Chương 49: Hàng xóm
- Chương 50: Âm thầm quan sát
- Chương 51: Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng
- Chương 52: TV cũ
- Chương 53: Máy giặt
- Chương 54: Phòng tắm
- Chương 55: Hẹn nhau nhé
- Chương 56: Phòng
- Chương 57: Hành lang
- Chương 58: Phòng bếp
- Chương 59: Lầu 5
- Chương 60: Gặp lại
- Chương 61: Mạt chược
- Chương 62: Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên
- Chương 63: Một đồng tiền
- Chương 64: Nhặt ve chai
- Chương 65: Qua cửa 404
- Chương 66: Điều tra
- Chương 67: Đi hóng gió
- Chương 68: Khách sạn Ái Ái
- Chương 69: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ
- Chương 70: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (2)
- Chương 71: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (3)
- Chương 72: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (4)
- Chương 73: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (5)
- Chương 74: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (6)
- Chương 75: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (7)
- Chương 76: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (8)
- Chương 77: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (9)
- Chương 78: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (10)
- Chương 79: Cuối cùng cũng có thịt ăn
- Chương 80: Túc địch
- Chương 81: Ông hiểu lầm rồi
- Chương 82: Trạm tàu điện ngầm số 13
- Chương 83: Trạm tàu điện ngầm số 13 (2)
- Chương 84: Trạm tàu điện ngầm số 13 (3)
- Chương 86: Trạm tàu điện ngầm số 13 (5)
- Chương 87: Trạm tàu điện ngầm số 13 (6)
- Chương 88: Trạm tàu điện ngầm số 13 (7)
- Chương 89: Trạm tàu điện ngầm số 13 (8)
- Chương 90: Trạm tàu điện ngầm số 13 (9)
- Chương 91: Trạm tàu điện ngầm số 13 (10)
- Chương 92: Trạm tàu điện ngầm số 13 (11)
- Chương 93: Trạm tàu điện ngầm số 13 (12)
- Chương 94: Xương của Dalit*
- Chương 95: Quà tặng
- Chương 96: Thằng ngốc mới đi mở vé rút thăm trúng thưởng
- Chương 97: Tuyết Chước
- Chương 98: Phòng làm việc trò chơi Death
- Chương 99: Phòng làm việc trò chơi Death (2)
- Chương 100: Phòng làm việc trò chơi Death (3)
- Chương 101: Phòng làm việc trò chơi Death (4)
- Chương 102: Phòng làm việc trò chơi Death (5)
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113: Quan trọng là khí thế
- Chương 114: Kinh doanh ở giữa ăn phí chênh lệch
- Chương 115: Bạo quân
- Chương 116: Lịch sử đen tối
- Chương 117: Tới chơi
- Chương 118: Học viện Coriff
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132: Người chơi cao cấp
- Chương 133: Sinh nhật
- Chương 134: Bánh kem
- Chương 135: Kịch bản
- Chương 136: Du lịch
- Chương 137: Biến cố
- Chương 138: Minh Nguyệt Quán
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Chiếc hộp Pandora
- Chương 155: Rượu
- Chương 156: Tất cả tựa hồ đều là ngoài ý muốn
- Chương 157: Hoa Giáp
- Chương 158: Nghi hoặc đến từ linh hồn
- Chương 159: Tàu Endymion*
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173: Mộng
- Chương 174: Hẹn hò
- Chương 175: Ba ngày sau gặp
- Chương 176: Tiếng ca của Sarah
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189: Đảo
- Chương 190: Cáo biệt
- Chương 191: Thích giúp đỡ mọi người
- Chương 192: Phản kích
- Chương 193: Cầu thang
- Chương 194: Chăn thả
- Chương 195: Hẹn gặp lại
- Chương 196: Anh hùng
- Chương 197: Trung tâm
- Chương 198: Hoàn cảnh xấu của cẩu độc thân
- Chương 199: End
- Chương 200: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (1)
- Chương 201: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (2)
- Chương 202: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (3)
- Chương 203: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (4)
- Chương 204: Phiên Ngoại 1: Ngôi nhà ma ám (5)
- Chương 205: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (1)
- Chương 206: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (2)
- Chương 207: Phiên ngoại 2: Khu vui chơi thú cưng (3)
- Chương 208: Phiên ngoại 3: Hậu trường
- Chương 209: Phiên ngoại 4: Kỳ Ninh và Sầm Duy
- Chương 210: Phiên ngoại 5: Cẩu Đản
- bình luận