Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân - Chương 121: Thân Là Đàn Ông, Thà Chết Cũng Không Đánh Với Lý Thanh Vân!

Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 121: Thân Là Đàn Ông, Thà Chết Cũng Không Đánh Với Lý Thanh Vân!

Theo như Phạm Kim kể, thì vốn dưới chân núi Vọng Hương cũng chẳng có thôn xóm gì. Về sau tạp dịch không đủ thiên tư tu hành rời khỏi Kiếm Trì, lại không muốn đi nơi khác, nên đã lập làng dưới chân núi, cũng coi như gián tiếp nhận được sự bảo vệ của Kiếm Trì. Các đời Kiếm Tổ cho rằng mấy người tạp dịch kia không có công lao, cũng có khổ lao, bèn gật đầu cho qua.

Những tạp dịch này có nam có nữ, an cư lạc nghiệp rồi bắt đầu cưới gả sinh con, người cũng đông dần. Thôn trưởng bèn cho xây một cái đình làng, bên trong thờ ba thanh bội kiếm của ba Kiếm Tổ y dựa vào trí nhớ cho người điêu khắc.

Thôn này từ đó lấy tên là Bái Kiếm.

Ngoại trừ trồng trọt săn bắn bình thường, người trong thôn còn mưu kế sinh nhai bằng cách thay đệ tử Kiếm Trì làm những chuyện lặt vặt. Từ giặt giũ phơi phóng, đến dọn dẹp nấu cơm, không có việc gì mà những người dưới thôn không làm.

Từ đó, ba vị Kiếm Tổ cho tạp dịch ở Kiếm Trì cũng xuống thôn Bái Kiếm sinh hoạt luôn, thành thử thôn còn có tên là thôn Tạp Dịch.

Đến Vọng Hương sơn, Phạm Kim dẫn đầu đoàn người hạ xuống, đi bộ từng bước lên thang đá, bước vào cửa thôn. Phùng Thanh La chỉ sợ mấy người Lý Thanh Vân phật ý, đặc biệt là Vương Tiểu Thạch, vội vàng giải thích:

“Đây là quy định của Kiếm Trì, những mong Vương tiền bối và anh chị hiểu và thông cảm cho,”

Lý Thanh Vân nói:

“Kiếm Trì trấn thủ biển Phong Bạo, là cái gai trong mắt hải thú. Mọi người cẩn thận như thế là chuyện nên làm. Quy định này phải lắm!”

Vương Tiểu Thạch thì cười nấc, nói:

“Yên tâm, ta không thù dai nhỏ mọn như con mèo đó đâu mà phải lo.”

Phùng Thanh La bị y nói trúng tim đen, đỏ mặt lúng túng, vội vàng ho khan một tiếng.

Quả thực là sau chuyện tỉnh lại ở kỹ viện, cô nàng cơ hồ có bóng ma tâm lý với đám động vật ở Lão Thụ cổ viện.

oOo

Tuy có Phạm Kim dẫn đường, thế nhưng mấy vị trưởng lão phụ trách phòng thủ sơn môn vẫn phải kiểm tra một lượt, cẩn thận xác nhận thân phận của mấy người Lý Thanh Vân rồi mới thả cho bọn họ lên núi.

Chín người lên núi, đi chừng thời gian ăn xong bữa cơm thì đến được một cái ao nước đỏ au, bên bờ trồng đầy phượng vĩ và cây phong, trên bãi cỏ lại cắm la liệt bội kiếm, có nhuyễn có cương, có dài có ngắn, đếm sơ sơ cũng mấy vạn thanh.

“Ra đây chính là Tẩy Kiếm Trì.”

Tạ Thiên Hoa nhìn hồ nước đỏ, lại phát hiện lúc này lá phong đỏ au, hoa phượng nở đỏ rực, ánh lên mặt nước hồ tạo thành một khung cảnh cực kỳ tuyệt mỹ, giống như tiên cảnh nhân gian.

Xung quanh Tẩy Kiếm Trì hiện giờ đã tập trung một đám đông cỡ hơn ngàn người, trai gái già trẻ đều có đủ cả. Người nào người nấy đều đang ma quyền sát chưởng, ánh mắt nhìn về phía mấy người Lý Thanh Vân giống như nhìn kẻ địch. Nếu không phải do mấy người họ không cảm nhận được ác ý, thì có lẽ đã “tiên hạ thủ vi cường” từ sớm.

Lâm Phương Dung đạp lên mặt nước, từ bình đài giữa hồ nhẹ nhàng đi đến chỗ mấy người của Lão Thụ cổ viện. Y thị trước tiên là cúi đầu hành lễ với Vương Tiểu Thạch, lại đến gần quan sát Tạ Thiên Hoa, nói bằng giọng quan tâm:

“Hoa à, bị thương đã khỏi chưa con?”

Lúc Quan Lâm bị thú triều công kích, Lâm Phương Dung chính đang bế quan thể ngộ kiếm lý “của” Bích Mặc tiên sinh. Thành thử mãi gần đây xuất quan, nàng ta mới hay tin yêu thú Lục Trúc hải tập kết xông ra khỏi biển trúc, Tạ Thiên Hoa bị trọng thương mém chết.

Lâm Phương Dung có quan hệ tình lữ với Tạ Hàn Thiên, sớm đã xem cô nàng như con cháu trong nhà. Tuy cũng đã sớm nhận được truyền tin của Chấp Kiếm trưởng lão là nhị đệ tử của Nguyễn Đông Thanh bình an vô sự, nhưng xuất phát từ lòng quan tâm, xót con xót cháu, nàng ta vẫn lên kiểm tra lại một lần.

Tạ Thiên Hoa cười, đáp:

“Cô yên tâm, con không sao.”

Vân Hà kiếm tổ Liễu Ân hắng giọng một cái, nói:

“Bản tọa đại biểu Kiếm Trì hoan nghênh Vương tiền bối và ba vị cao đồ đã đến thăm Vọng Hương sơn.”



Lâm Phương Dung không che giấu hai tổ còn lại của Kiếm Trì, đã chia sẻ tường tận những gì mình biết về Vương Tiểu Thạch. Thành thử, Vân Hà kiếm tổ cũng không ngại việc gọi một người vẻ ngoài hệt như thiếu niên một tiếng “tiền bối”.

Ba đồ đệ chắp tay, hành lễ lại với Liễu Ân. Riêng Vương Tiểu Thạch vừa ngoáy mũi, vừa cười hềnh hệch, nói:

“Thôi khỏi văn vở. Ba người gọi cả đám đệ tử đến đây tụ tập chắc hẳn không phải để chào đón bốn người bọn ta đâu nhỉ?”

Trần Thanh Lãng nói:

“Tiền bối, thật ra là...”

Vương Tiểu Thạch khoát tay, bảo:

“Hiểu. Hiểu. Bọn ta đến đây cướp cơ duyên vào Kiếm Vực, khó tránh khỏi cái đám thiếu niên nam nữ đang tuổi nóng máu này không phục chứ gì? Lôi đài để các ngươi chuẩn bị, luật lệ cũng do Kiếm Trì các người đặt ra luôn, Lão Thụ cổ viện bọn ta phụng bồi đến cùng. Thế đã được chưa?”

“Đa tạ tiền bối.”

Hai người Trần Thanh Lãng, Liễu Ân đồng thời thi lễ.

Kỳ thực, Kiếm Trì tam tổ không hẳn là sợ Vương Tiểu Thạch. Tuy biết thiếu niên trước mặt là kẻ có thể đánh bại Tạ Hàn Thiên, thế nhưng nếu đánh hết sức, Trần Thanh Lãng không cho rằng ba người bọn họ liên thủ cũng không đánh lại một Vương Tiểu Thạch.

Thế nhưng, sau lưng bọn họ là một Bích Mặc tiên sinh thần bí chí cực, lại có ơn truyền đạo với Kiếm Trì.

Thành thử, ngay từ đầu bốn người Lão Thụ cổ viện đã ở thế cửa trên. Cho dù ban nãy Vương Tiểu Thạch nói không muốn đánh, thì tam tổ cũng chỉ có nước tìm cách khác để an ủi mấy đệ tử bị mất suất lịch luyện vào tay ba người Lý, Tạ, Đỗ.

Thậm chí, nếu Vương Tiểu Thạch nói không tin Kiếm Trì, muốn để ba vị đồ đệ của Nguyễn Đông Thanh vào Kiếm Vực một mình, thì Kiếm Trì cũng sẽ đồng ý.

May sao...

Mấy người Lão Thụ cổ viện cũng không phải hạng được một bước lại lấn một thước.

Lý Thanh Vân, Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà cũng biết lần này mình đến Kiếm Trì đi bí cảnh là chiếm lấy cơ duyên của kẻ khác, đương nhiên chuyện có người không phục là không thể tránh khỏi. Thế là, Tạ Thiên Hoa mới bình tĩnh bước lên một bước, nói:

“Nếu đã vậy, tiểu nữ xin đại diện cho sư huynh, sư muội chấp nhận luận bàn với chư vị thiên kiêu nhân kiệt của Kiếm Trì. Không biết trong ba người chúng ta, mấy vị muốn thử sức với ai?”

Hai người Trần Thanh Lãng, Liễu Ân chính đang định lên tiếng, thì đệ tử Kiếm Trì đã hô vang:

“Thân là đàn ông, thà chết cũng không đánh với Lý Thanh Vân!”

“Nếu còn quý trứng, tuyệt không giao thủ với Toái Đản Cuồng Ma!”

“Sát Kê Đại Hiệp, đêm ngủ chẳng nhẽ không nằm mơ thấy vạn điểu tề khấp, bách đản bào hao hay sao?”

...

Lý Thanh Vân mặt đen như đít nồi.

Hai cô sư muội thì được một mẻ cười ngặt nghẽo, ôm bụng gập người, đầu vai run rẩy, không đứng vững nổi.

“Sư huynh, thế này có tính là gieo gió gặt bão không?”

Đỗ Thải Hà cười rung người, vỗ vai cậu chàng.



Lý Thanh Vân không phải người da mặt dày dạn, bị người ta công nhiên gọi là Toái Đản Cuồng Ma, Sát Kê Đại Hiệp thì cậu chàng cũng cảm thấy xấu hổ. Thế nhưng, bấy giờ cậu chàng lại ưỡn ngực thẳng lưng, nói:

“Sát kê thì thế nào? Đây là sở học sư phụ dạy cho, việc gì ta phải xấu hổ?”

Cái bộ dáng vò mẻ không sợ nứt, lợn chết không sợ nước sôi của cậu chàng khiến quanh bờ Tẩy Kiếm Trì, tiếng cười giòn tan cất lên mãi không dứt.

oOo

Cuối cùng, thể theo nguyện vọng của đệ tử Kiếm Trì, Sóc Phong kiếm tổ và Vân Hà kiếm tổ đưa ra thể lệ luận bàn như sau.

Phe Kiếm Trì tổ chức một hội luận võ, chọn ra ba người mạnh nhất không được vào Kiếm Vực tỉ thí với ba đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh. Như thế thì đệ tử Kiếm Trì có không được luận bàn cùng ba người Lý, Tạ, Đỗ cũng tâm phục khẩu phục, mà Kiếm Trì cũng không bị mang cái tiếng là xa luân chiến.

Đương nhiên, đệ tử Kiếm Trì cũng có dăm bảy loại, có nhiều người thậm chí tu vi còn hơn cả thánh tử thánh nữ, đã sớm bước vào Vụ Hải. Thành thử, không phải ai cũng có thể tham gia lần luận võ này, mà có hạn chế rõ ràng.

Thứ nhất, tuổi tác không thể quá ba mươi.

Thứ hai, tu vi không thể vào Vụ Hải.

Ba người Lý, Tạ, Đỗ cảm thấy thể lệ hai vị kiếm tổ đưa ra rất công bằng và hợp tình, hợp lý, nên không có gì để nói cả. Tạ Thiên Hoa bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, chạy đến chỗ Phùng Thanh La, hỏi:

“Thanh La này.”

“Chị Hoa có gì muốn hỏi?”

Bấy giờ thánh nữ Kiếm Trì chính đang đứng tán gẫu với mấy vị khuê mật trong lúc Trịnh Lan Anh đến hầu chuyện Liễu Ân. Thấy Tạ Thiên Hoa đến, cô nàng nào dám chậm chễ, vội vã cáo lỗi với mấy người bạn để tiếp chuyện.

Chưa nói đến chuyện Tạ Thiên Hoa là đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh – người mà Kiếm Trì đang nỗ lực kéo gần khoảng cách.

Chỉ riêng cái chuyện nàng ta có thể chính là sư tỷ tương lai của “Mặc Sênh nhà mình” cũng đủ để khiến Phùng Thanh La không dám làm phật ý Tạ Thiên Hoa chút nào.

Tạ Thiên Hoa khoát tay, nói với mấy vị khuê mật của Phùng thánh nữ:

“Thực ra cũng không cần đến vậy, mọi người cứ đứng đây. Tiểu nữ hỏi Thanh La một câu là xong thôi.”

Bấy giờ, người tò mò hơn lại trở thành Phùng Thanh La. Cô nàng hít sâu một hơi, nói:

“Không biết chị Hoa muốn hỏi việc gì?”

“Vậy chị nói thẳng, Thanh La nhớ đừng để bụng nhé. Vừa rồi chị nhìn một lượt, thấy trong số các đệ tử có không ít người không hơn em và Chân Lợi Kiếm bao nhiêu tuổi, nhưng tu vi đã vào Vụ Hải. Vậy...”

Điều này khiến Tạ Thiên Hoa thấy rất khó hiểu.

Các môn các phái bình thường ở Huyền Hoàng giới chọn thánh tử, thánh nữ, có ai mà không trấn áp hết thảy thiên tài cùng thế hệ trong tông môn, tiềm lực thiên phú đều không ai sánh bằng?

Thế nhưng, tu vi tứ cảnh của Phùng Thanh La và Chân Lợi Kiếm xem ra rất bình thường trong đám đệ tử. Luận tiềm lực tư chất, cũng có không ít đệ tử trẻ tuổi có huyết mạch đặc dị, thể chất lạ thường. Theo lời Vương Tiểu Thạch, thậm chí có người có cả Kiếm Tâm Không Minh, hoặc là Tiên Thiên Kiếm Vực, hoặc Kiếm Đạo Thánh Thể.

Có thể nói là nếu chỉ luận tiềm lực đơn thuần thì hơn hẳn thánh tử thánh nữ đời này của Kiếm Trì.

Về lý mà nói, Lâm Phương Dung và Trần Thanh Lãng không có lí do gì lại nhận Chân Lợi Kiếm và Phùng Thanh La làm đệ tử.

Phùng Thanh La đưa tay làm thủ thế mời, đáp:

“Chuyện này nói ra dài dòng. Nếu chị Hoa không chê thì mời đến dưới gốc cây phượng kia ngồi, cho em từ từ kể.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận