Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân - Chương 459: Muốn Gây Dựng Lòng Tin, Phải Dùng Hành Động Thực Tế

Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 459: Muốn Gây Dựng Lòng Tin, Phải Dùng Hành Động Thực Tế

Khai Phong tuần san số đầu tiên vừa ra, không nghi ngờ gì đã lập tức khiến dư luận xôn xao. Phải biết, phân chia giai cấp ở Huyền Hoàng giới không phải chuyện ngày một ngày hai, mà đã là thường thức cả ngàn, cả vạn năm nay. Nếu không phải trọng án hại đến nhân mạng, thì xưa nay mới chỉ nghe thứ dân bị xét xử, chứ nào đã bao giờ thấy chuyện hào môn, sĩ tộc bị thẩm tra? Nhất là lại còn là công khai thăng đường, thậm chí mới người dân tham gia vào quá trình định tội.

Nhân dân sửng sốt một thì sĩ tộc, phú hộ, quan lại địa phương sửng sốt mười. Nhất là đám trưởng thôn trưởng làng mới hôm rồi vừa bị hai người Lã Vọng Thiên, Dư Tự Lực công khai đe dọa thì hiện tại đều đứng ngồi không yên. Ai nấy đều lo sợ gáy mình sẽ bị vị Bích Mặc tiên sinh kia sờ đến tiếp theo.

Tất nhiên, khi gặp một chuyện quái lạ, khó hiểu, không theo lẽ thường, nằm ngoài thường thức như thế này, thì nhân loại luôn luôn tìm cách giải thích theo hướng mà họ có thể hiểu được. Con người ở Huyền Hoàng giới cũng không phải ngoại lệ. Thế là đủ loại nghi hoặc cùng thuyết âm mưu cũng bắt đầu xuất hiện ở khắp làng trên xóm dưới, cũng như trong vùng nội thành của thành Bạch Đế.

Không ít kẻ bảo đây chả qua là Nguyễn Đông Thanh đang diễn trò, hòng mua chuộc lòng người mà thôi, chứ sẽ không thực sự nghe theo phiếu bầu gì gì đó của dân đen. Có kẻ còn bạo dạn hơn, đoán Bích Mặc tiên sinh sẽ không thật sự xử phạt đám phú thương kia, chỉ là đang dọa dẫm nhằm moi tiền từ chúng mà thôi, sau đó hẳn sẽ giải thích tất cả chỉ là hiểu lầm. Dẫu sao, cũng không phải lần đầu Bích Mặc tiên sinh lấy “hiểu lầm” ra làm cái cớ để “can qua hóa ngọc bạch”.

Song, cũng có người phản bác rằng Bích Mặc tiên sinh cũng không phải lúc nào cũng cho đối phương thang xuống. Không thấy hạ tràng của Lê Minh Đức hay của Phật môn sao? Thế rồi lại có người cãi, nhưng Lâm Thanh Tùng chẳng phải bây giờ cũng đang làm việc cho Bích Mặc tiên sinh ở núi Lệ Chi sao?

Nhắc đến Lệ Chi sơn, một tràng tranh cãi hoàn toàn khác lại nổ ra, với những kẻ trong cuộc không ai chịu ai về việc Bích Mặc tiên sinh rốt cuộc đang tính toán gì với đám thảo khấu này, tại sao vừa nâng đỡ chúng, lại vẫn cần mẫn lo lương thực thảo phạt chúng. Song đây là vấn đề sẽ bàn khi khác.

Nhìn chung, chín người thì mười ý, song chẳng mấy kẻ thuộc hào môn, sĩ tộc chịu tin tưởng Nguyễn Đông Thanh sẽ thật sự trao quyền quyết định cho đám dân đen. Thậm chí đến bản thân dân đen dân đỏ còn bán tín bán nghi chuyện này. Dẫu sao, họ chưa bao giờ thấy, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy một vị quan nào để tâm họ nghĩ gì, muốn gì.

Tại trong một góc khuất không mấy ai để ý của một quán nhỏ, một trong những nơi người ta đang bàn tán về chuyện này, một thiếu nữ cùng một tráng hán dường như đang muốn đứng lên nói gì đó, song lại bị hai người đi cùng – một cô bé và một ông cụ – giữ lại. Thiếu nữ có vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định, quay qua hỏi người đàn ông ngồi giữa cả bọn:

“Tiên sinh, bọn họ nói về ngài như vậy, không ai chịu tin tưởng ngài, vậy mà ngài không muốn phân bua phân trần gì sao?”

Không sai, mấy người này không phải ai khác mà chính là người của phủ Khai Phong đang vi hành, đánh giá hiệu quả của số báo đầu tiên. Lần này ra ngoài, Nguyễn Đông Thanh không muốn đi quá nhiều người, nên chỉ kéo theo Cố Văn, Hàn Thu Thủy, Long U, và Mã Hổ thôi.

Vừa rồi, ngồi trong quán, nếu bảo những lời dân chúng nói không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Nguyễn Đông Thanh thì hẳn là nói dối. Gã cũng thấy buồn bực, bất lực chứ! Song, hắn cũng hiểu đây không phải là ải Quan Lâm. Ở Quan Lâm, ai ai cũng đã biết hắn là ai, làm người ra sao, nên người ta tin hắn là điều dễ hiểu. Còn tại thành Bạch Đế, dân chúng chỉ biết hắn là một vị quan rất to từ nơi khác đến. Như vậy thì lấy gì để bảo người ta phải tin tưởng hắn? Lại nói, dù có là ở Quan Lâm thì hắn cũng đâu có gây dựng được lòng tin của mọi người trong ngày một ngày hai? Hắn có hơn một năm tiếp xúc, đối đãi thật lòng với dân chúng dưới tư cách là một người trong số bọn họ mới được như vậy.

Tuy ở thành Bạch Đế có thêm rào cản của chức tước, nhưng Bích Mặc tiên sinh vẫn vững tin chỉ cần hắn đủ cố gắng nỗ lực, thì người ta cũng sẽ thấy được. Dẫu sao, chẳng phải dân chúng ải Quan Lâm cũng rất tin tưởng Vũ tổng binh sao? Chắc chắn lúc mới nhậm chức, Vũ tướng quân cũng phải trải qua những khó khăn như thế này!

Nghĩ thông suốt điểm này, Nguyễn Đông Thanh bèn tự cổ vũ bản thân. Gã thở ra một hơi, cười nhẹ, hướng Hàn Thu Thủy nói:

“Những chuyện như thế này có giải thích cũng sẽ chỉ có thể càng bôi càng đen. Cách tốt nhất là chứng minh bằng hành động thực tế!”

Những biến hóa trên gương mặt của Bích Mặc tiên sinh chúng nhân phủ Khai Phong đều thấy rõ. Tuy nét cười của gã vẫn còn có chút buồn buồn, song ánh mắt thì đã phấn chấn trở lại. Cố Thi Âm thầm nghĩ:



“Quả nhiên tiên sinh là người rộng lượng, sẽ không chấp nhặt dân chúng.”

Lúc này lại nghe Nguyễn Đông Thanh nói:

“Thôi, trả tiền ăn uống rồi chúng ta cũng về thôi! Còn nhiều việc phải chuẩn bị đấy...”

Mấy người vừa rồi còn đang nghĩ xem “chứng minh bằng hành động” là cụ thể phải làm gì, hiện tại nghe vậy thì thoáng giật mình. Nhưng mắt thấy Nguyễn Đông Thanh đã đang đi ra phía cửa, họ không ai bảo ai, cũng rất nhanh chóng đi theo ra ngoài, chỉ để Mã bộ đầu ở lại trả tiền.

Ra bên ngoài, trong lúc chờ Mã Hổ, có một bà cụ đi ngang qua. Chắc do tuổi già sức yếu, bước chân không vững, nên bà ta suýt té nhào, may mà Bích Mặc tiên sinh của chúng ta phản ứng nhanh, đỡ lại kịp thời. Chúng nhân phủ Khai Phong cũng một phen hú hồn. Tuy ngẫm lại thì bọn họ cũng không tin có ai dám ám sát tiên sinh giữa thanh thiên bạch nhật với bọn họ lù lù ở đấy, song chung quy là khi thấy có người bổ nhào về phía đại nhân nhà mình, tim mấy người vẫn không tự chủ được vọt lên đến cổ họng.

Về phần Nguyễn Đông Thanh, hắn cũng hoàn toàn là phản xạ tự nhiên, chứ chẳng suy nghĩ gì nhiều. Hiện tại hắn đã đang thăm hỏi xem bà cụ có ổn hay không, nhà ở đâu, có cần hắn giúp đỡ về nhà hay không.

Đến khi Mã Hổ đi ra chính là chứng kiến đại nhân nhà mình cứ như thế dìu một bà cụ đi về phương hướng ngược đường hồi phủ. Hắn liếc nhìn sang Cố sư gia thì nhận được một cái gật đầu:

“Cậu cứ đi theo bảo vệ đại nhân, nhưng bảo trì một khoảng cách.”

Thế là Mã bộ đầu liền vội chấp hành mệnh lệnh.

Nhìn bóng lưng ba người đi xa dần, Hàn Thu Thủy chợt hỏi:

“Ý của tiên sinh chứng minh bằng hành động là như thế này sao? Nhưng cách này có vẻ không hiệu quả lắm, bà cụ hình như còn không nhận ra tiên sinh là ai...”

Cố Văn cùng Long U liếc nhau, đều thấy được vẻ mặt “khó đỡ” của đối phương, thiếu điều đồng thời đưa tay lên che mặt. Cố sư gia tằng hắng một tiếng, nói:

“Hẳn là không phải. Tại hạ thấy, đây chả qua là tiên sinh hành động theo bản tâm mà thôi...”

“Vậy thì chuyện kia...”



Đến lúc này, Long U cũng không nhịn được nữa, liền nói:

“Tỷ tỷ à, chị quên là mấy ngày nữa công khai thăng đường xử án rồi sao? Ý của tiên sinh là, sự thật thắng hùng biện. Mặc kệ bọn họ nghĩ gì về tiên sinh, chỉ cần ngài ấy làm đúng như đã hứa, vậy là được rồi!”

Hàn Thu Thủy nghe vậy thì gật gù, song lúc này lại nghe Long U nói tiếp:

“Thế nhưng, nếu dân chúng vì không ai tin tưởng đại nhân của chúng ta mà không mấy người đi bỏ phiếu, vậy thì trưng cầu dân ý sẽ thất bại, kết quả thu được cũng sẽ không chính xác. Mà nếu vậy, thì đám người kia cũng sẽ không phải bị xử theo đúng lòng dân, phải không?”

“Vậy phải làm thế nào? Chả lẽ đi gõ cửa từng nhà, rồi cưỡng ép bọn họ đi bỏ phiếu sao?”

Nghe được lời này từ Hàn Thu Thủy, Long U sửng sốt trợn tròn mắt. Hàn cô nương của chúng ta bị nhìn đến chột dạ, gãi gãi gáy, nói:

“Biết là không phải cách hay rồi, không cần nhìn chị như thế!”

Long tộc tiểu công chúa lúc này mới giật mình, ho khan:

“Không... Không phải! Tỷ tỷ, cách này của chị kỳ thực rất hay!”

Hàn Thu Thủy không tin, nói:

“Không cần đùa bỡn chị như vậy, ép buộc người dân đi bỏ phiếu hẳn là không phải điều tiên sinh mong muốn.”

“Không phải phần đó. Phần đó đúng là không ổn. Nhưng kỳ thực chúng ta có thể cho người đi từng nhà, thuyết phục bọn họ tự nguyện đi bỏ phiếu. Chỉ cần càng nhiều người đi, thì kết quả bỏ phiếu cuối cùng sẽ càng chính xác. Đối với lần đầu trưng cầu dân ý, hẳn như vậy là được rồi!”

“Thế nhưng cho ai đi? Số hộ dân cư trong toàn thành cũng nhiều lắm đấy!”

“Không phải lo, chuyện này để em giải quyết!”

Long U vỗ ngực tự tin. Xa xa ở một căn phòng lớn trong nội thành Bạch Đế thành, đám người Lâm Cảnh Trung, Hoàng Sở Sở vẫn đang thoải mái cười đùa, đọc thơ vẽ tranh, không hề mảy may hay biết về những ngày bận rộn cực khổ sắp sửa trút xuống đầu bọn họ...
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận