Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân - Chương 227: Ải Quan Lâm Phong Vân Tế Hội

Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 227: Ải Quan Lâm Phong Vân Tế Hội

Còn chưa đến nửa ngày, thế nhưng tin tức Bích Mặc tiên sinh Nguyễn Đông Thanh muốn tự mình chuẩn bị một tiết mục đón tiếp thái tử Đại Sở Thượng Quan Trường Không đã truyền đi khắp cả Đại Việt.

Cơ hồ thế lực lớn nào cũng hay tin.

Không nói cũng biết, nếu không phải tai mắt ở Quan Lâm truyền tin về, thì cũng là mấy vị công tử tiểu thư được giao nhiệm vụ chuẩn bị nói lộ ra cho thế lực sau lưng mình.

Thành Cổ Long...

Trương Hạo nhìn bức thư trong tay, gật đầu một cái, đoạn khẽ hắng giọng một tiếng. Lập tức, trong bóng tối xuất hiện một người áo đen, cung kính quỳ gối với lão.

“Phiền Ảnh huynh đưa ta đến Quan Lâm một chuyến.”

“Thái sư quá lời. Mời...”

Người được gọi là Ảnh lão phất tay, lấy trong túi chứa đồ ra một cỗ kiệu lớn. Chờ Trương Hạo vào kiệu, Ảnh lão lập tức vận khởi đại thần thông, khiến cỗ kiệu đằng không phóng lên trời.

...

“Lâm thượng thư định đi đâu đấy?”

Binh bộ thượng thư – Lâm Doãn Hành – chỉ thoáng chốc là nhận ra giọng của kẻ vừa mới lên tiếng. Lão chỉ thấy cả người rét căm căm, sống lưng lạnh như nằm trên tảng băng. Lâm thượng thư nổi tiếng là mặt lạnh, bất cận nhân tình.

Thậm chí, không thiếu quan viên còn vụng trộm đặt cho lão một biệt hiệu – Quỷ Diện Phán Quan. Cũng nói phán quan của diêm vương nếu có thật thì cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Thế nhưng, Lâm Doãn Hành nổi tiếng là mặt lạnh hiện giờ lại có dáng vẻ chẳng khác nào... so sánh khó nghe một tiếng, thì là “thiếu nữ vừa mới về nhà chồng”.

Lâm thượng thư quay đầu, nở nụ cười cứng nhắc. Cái mặt lão vốn lạnh, bây giờ gượng ép cười lên, trông còn khó coi hơn bình thường mười lần.

“Điện... điện hạ có gì chỉ bảo?”

Đứng sau lưng lão, mình mặc chiến giáp, mắt nheo nheo, biểu cảm bặm trợn trông như thằng đòi nợ thuê chuyên đâm thuê chém mướn không phải ai khác, chính là binh mã đại nguyên soái, Võ Hoàng, Lý Huyền Thiên.

Chỉ là...

Lý Huyền Thiên này trông rất trẻ, tóc đen thả xuống vai, râu ria tỉa cẩn thận, dáng vẻ phong trần tuấn lãng chẳng khác nào người vừa ba mươi.

So với bộ dạng lúc xuất hiện ở Võ Bảng hội hay cái lần vứt đầu người vào phủ thái sư thì quả thực khác biệt rất lớn.

Nếu không phải Lâm Doãn Hành biết rõ nguyên do, thì chắc hẳn sẽ nhận định đấy là ba người hoàn toàn khác nhau.

Lý Huyền Thiên cười, nói:

“Chỉ bảo thì không. Thượng thư vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, không phải sao?”

“Hạ quan... hạ quan... hạ quan tội đáng muôn chết, xin điện hạ nể tình Lâm mỗ từng lập nhiều chiến công cho Đại Việt mà giơ cao đánh khẽ, tha cho người nhà tại hạ.”

Lâm Doãn Hành rùng mình, vừa nói, vừa rút kiếm kề cổ, giống như muốn tự vẫn tạ tội.

Lý Huyền Thiên nhìn lão, nheo mắt lại, thế nhưng vẫn vung tay một cái. Một đạo chân khí bắn ra, xảo diệu đoạt được kiếm của Lâm Doãn Hành.

Binh bộ thượng thư thấy thế, cười khổ:

“Điện hạ nhất quyết giáng tội tru di cửu tộc lên đầu hạ quan sao?”



“Tội gì?”

“Hạ quan... hạ quan định đến Quan Lâm một chuyến. Tự ý rời khỏi Cổ Long trong thời điểm này há chẳng phải tội chết hay sao?”

Lâm Doãn Hành nhìn về phía Võ Hoàng.

Vốn là, dựa trên phản ứng của Lý Huyền Thiên, lão lờ mờ đoán được lần này binh mã đại nguyên soái đến đây không phải biết do đoán biết được ý đồ lén lút rời khỏi thành Cổ Long của lão để mà giáng tội. Thế nhưng, cái mặt đâm lê đó phải giải thích thế nào?

Hiện giờ đang lúc hải thú rục rịch, người thuộc binh bộ như lão đáng nhẽ phải túc trực ở Cổ Long thành chờ lệnh. Đương nhiên, luật này được Nhân Tông Lê Oanh đề ra.

Tính khí Nhân Tông thế nào, người trong quan trường có ai mà không biết?

Lại nói, thời Lê Nhân Tông không có Lý Huyền Thiên.

Võ Hoàng xuất hiện, khiến rất nhiều vị trí trong quân trở nên có phần dư thừa, thậm chí khiến toàn bộ tam quân trở nên cồng kềnh trúc trắc, vận hành xuất hiện ứ đọng trì trệ. Thế nhưng cấu trúc quân đội là từ thời Nhân Tông thịnh thế truyền xuống, Lê Dực hoàng đế nói không muốn xúc phạm tiên hiền, mặc cho Lâm Doãn Hành nhiều lần thượng tấu muốn cải tổ tinh giản lại quân đội Đại Việt đều thành công cốc.

Cuối cùng, lão quyết định nói thật.

Lý Huyền Thiên hỏi:

“Vì cớ gì khi không lại đến Quan Lâm?”

“Khuyển... khuyển tử nói... thái tử nước Sở Thượng Quan Trường Không cố ý làm khó. Tối nay Bích Mặc tiên sinh y hẹn chuẩn bị một tiết mục mua vui cho y. Khuyển tử cảm thấy giận thay tiên sinh, nên mới truyền tin cho hạ quan... để hạ quan đến trấn tràng.”

Lâm Doãn Hành một năm một mười kể hết cho Lý Huyền Thiên.

Không sai.

Lâm công tử áo trắng chính là con trai lão – Lâm Cảnh Trung.

Đương nhiên, lần này Lâm Doãn Hành chạy đến Quan Lâm không hoàn toàn vì trấn tràng, mà là muốn rào trước đón đầu. Nhỡ đâu Lâm Cảnh Trung thể hiện tốt, khiến Nguyễn Đông Thanh vui lòng thì lão cũng “tiện thể” cầu xin, biết đâu lại khiến thằng con nhà mình bái được vào môn hạ Lão Thụ cổ viện.

Đến lúc đấy chớ kể đến việc bắt chèo được với một vị đại nhân vật sờ vào nóng bỏng tay của Huyền Hoàng giới, thằng con nhà mình cũng thuận lý thành chương mà trở thành đồng môn với quý tử nhà Võ Hoàng. Đương nhiên, phe cánh của Lý Thanh Minh trong Lý gia không thừa nhận quan hệ...

Nhưng trừ phi là mắt mù, bằng không sẽ có thể nhận ra tấm lệnh bài Lý Huyền Thiên giao cho Nguyễn Đông Thanh đại biểu cho cái gì.

Võ Hoàng nghe xong, gật đầu:

“Thượng thư nói phải lắm! Đại Việt ta há lại để cho một thằng nhãi ranh đè đầu cưỡi cổ? Lần này ngài có công, đáng thưởng. Lâm thượng thư yên tâm tọa trấn Cổ Long thành, bản hoàng đích thân đi Quan Lâm một chuyến. Có ta tọa trấn, xem thử ai dám nhảy nhót trên đầu trên cổ Đại Việt!”

Lâm Doãn Hành mới đầu còn hí hửng, nghe được một nửa thì khuôn mặt thoắt cái biến thành màu gan lợn!

Môn hạ Lão Thụ cổ viện!

Đồng môn với con trai Võ Hoàng!

Ta muốn tố cáo! Võ Hoàng điện hạ ngài ra bài không hợp thói thường!

“Chuyện này...”

“Lâm thượng thư có gì muốn nói? Chẳng nhẽ bản hoàng không có oai danh bằng ngài?”

“Không! Không! Không! Hạ quan nào dám so sánh với điện hạ?”



Lâm Doãn Hành thấy ánh mắt Võ Hoàng nheo lại, trong con ngươi bắn ra ánh nhìn bất thiện thì mồ hôi toàn thân túa ra chẳng khác nào vừa mới tắm. Lão liều mạng xua tay, liên tiếp nói ba chữ “không”, giống như đang muốn nhận mạnh là chuyện quan trọng cần phải nói ba lần vậy.

Lý Huyền Thiên nghe thế, cười dài một tiếng, đoạn lắc mình, chớp mắt đã hóa thành một vệt sáng vàng xé qua chân trời, mất hút khỏi tầm mắt.

Lâm Doãn Hành cô đơn đứng trong doanh trại, cái mặt lạnh nổi tiếng triều đình giờ méo xẹo như trẻ con bị cướp kẹo, quả thực là khóc không ra nước mắt.

“Cho ngươi lắm mồm!”

“Ai bảo ngươi lắm mồm?”

“Hết rồi...”

Hôm sau, trong quân truyền ra lời đồn Quỷ Diện Phán Quan tự dưng phát bệnh trì độn tuổi già, đứng thù lù một đống trong doanh trại tự vả vào miệng mình một lúc lâu.

Mặt lạnh cũng hóa thành đầu heo, khiến binh sĩ còn tưởng phán quan hôm nay bỏ việc đi đánh bạn với đám đầu trâu mặt ngựa.

oOo

Động tĩnh của phủ thái sư đương nhiên không thể che giấu được tai mắt trong thành Cổ Long.

Có Trương Hạo làm chim đầu đàn, gia chủ Đinh gia, gia chủ Hồ gia đồng thời bay theo đằng sau cỗ kiệu. Lại thấy phía Quốc Tử giám cũng có mấy bóng người đằng không xé gió nhắm hướng bắc mà bay, định thần nhìn kỹ thì phát hiện dẫn đầu đoàn người chính là Tế Tửu và Tư Nghiệp mới.

Sau đó, lần lượt có vô số môn chủ, lão tổ trong thành, phàm là kẻ có chút địa vị và tu vi thì đều lao lên không trung, trực chỉ phương bắc.

Trong hoàng cung, Trư Đế Lê Dực trông thấy cảnh này, cười lắc đầu:

“Nếu năm đó chiếu Cần Vương các người cũng hưởng ứng nhiệt liệt như thế thì đâu đến nỗi?”

Lão thái giám giả Quan Vân Phi đứng sau lưng y cũng nheo mắt một cái, đoạn lắc mình, lẩn vào trong bóng tối. Lê Dực biết lão sẽ rời đi, song cũng chẳng ngăn lại, bởi lẽ có muốn y cũng chẳng đả động được người này.

Thành Đông Thanh...

Lâm Thanh Hồ lén lén lút lút ra khỏi thư viện. Lão chỉ có một thằng con, sớm đã bị Nguyễn Đông Thanh phế, đương nhiên trong đám công tử tiểu thư đến ải Quan Lâm bái sư không có con cháu nhà lão. Thế nhưng, Thanh Tùng thư viện dù sao cũng là thư viện đệ nhất ở Đại Việt, thân là viện trưởng, sức ảnh hưởng của Lâm Thanh Hồ vẫn rất lớn. Chuyện lão có tai mắt ở Quan Lâm kỳ thực cũng không có gì lạ.

Lần này Lâm Thanh Hồ ra ngoài hành sự bí mật, thành thử không sử dụng đến thần thông của Nho môn, mà sử dụng hạo nhiên chính khí kích phát thuật đằng vân giá vũ của Võ đạo trực chỉ phương bắc. Lão im hơi lặng tiếng bay được nửa canh giờ thì phát hiện phía trước có hai bóng người... quen quen...

“Đỗ trưởng ban? Các người...”

“Viện... viện trưởng?”

Đỗ Thám Hoa và Đỗ Bảng Nhãn bị gọi giữa không trung, giật mình giống như trẻ con bị bắt quả tang đang ăn vụng, đồng thời sử dụng động tác cứng nhắc chẳng khác nào người cơ quan quay lại.

“Hai vị trưởng ban đang đi đâu vậy?”

“Viện trưởng... nếu... nếu ta nói chúng ta ra ngoài tản bộ thì ngài tin không?”

...

Ở các nơi khác cũng xảy ra cảnh tượng y hệt như ở thành Cổ Long và thành Thanh Tùng cũ.

Một ngày này, cường giả Vụ Hải bay đầy trời, cao thủ ngũ cảnh nhiều như chó. Toàn bộ đều nhắm đến tòa thành trấn thủ Lục Trúc Hải ở cực bắc Đại Việt, không khí náo nhiệt như trảy hội, cũng là một kì cảnh có thể viết vào sử sách.

Mà kẻ gây ra tất cả mọi chuyện – Bích Mặc tiên sinh Nguyễn Đông Thanh của chúng ta – thì lúc này đang “sốc toàn tập” trước tốc độ thi công sân khấu đầy hư cấu của Huyền Thanh nương nương.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận