Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân - Chương 237: Kinh Biến Ở Cổng Thành

Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 237: Kinh Biến Ở Cổng Thành

Dòng người chầm chậm nhích về phía cửa thành.

Chờ đợi nhàm chán, thành thử vừa bước đi, Lý Thanh Vân vừa hỏi hai anh em đang dẫn đường cho mình một chút chuyện liên quan đến vị nữ tướng sắp trở thành cấp trên của cậu chàng – Quan Hạ Băng này.

Hàn Anh Tuấn nói:

“Lý thiếu hiệp, quả thực cậu đúng là từ dưới tảng đá chui lên mà. Nghe họ Quan mà cậu không nghĩ đến ai hay sao?”

“Vạn Nhân Đồ – Quan Vân Phi?”

Lý Thanh Vân tuy gà công nghiệp một chút, song cũng đã từng theo học phu tử mấy năm, cũng biết qua kinh thư sử lược của Huyền Hoàng giới. Mà đối với một thiếu niên xưa nay ôm mộng cầm kiếm giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, muốn làm anh hùng cái thế như Lý Thanh Vân, thì người lập vô vàn công lao hãn mã, chiến tích huy hoàng như Quan Vân Phi có khác nào tấm gương để hướng tới?

Tuy hiện giờ do ảnh hưởng của sư phụ Nguyễn Đông Thanh, cậu chàng không quá đồng tình với hành động đồ thành của lão lúc càn quét Đại Tề như hồi nhỏ nữa. Thế nhưng Quan Vân Phi vì đối kháng Nghiêm Hàn mà tuổi già lên lại lưng ngựa xung phong, cuối cùng chỉ kém một chút mà chết. Quả thực là lòng dạ ấy khiến người ta hâm mộ, số phận này khiến người khác tiếc nuối.

Mà kết cục của họ Quan ở Đại Thục quả thực là khiến người ta cảm thấy thảm không nói nổi.

Nghiêm Hàn đánh đến dưới thành, ép hoàng thất nước Thục phải giao hậu nhân của Vạn Nhân Đồ ra. Chậm một ngày, hắn đồ sát một thành, lấy đầu người ném vào kinh đô. Cuối cùng, tuy không rõ năm xưa chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau ba ngày, hàng vạn thủ cấp được ném vào kinh đô, hoàng thất Đại Thục thỏa hiệp.

Toàn bộ con cháu của Quan Vân Phi bị phong bế chân khí, ném ra khỏi kinh thành, chịu sự tra tấn dày vò của Huyền Giáp Vệ suốt bảy ngày bảy đêm.

Từ đó, Quan gia cũng tuyên bố cáo chung, không còn xuất hiện trên chính trường Đại Thục nữa. Không thiếu tướng lĩnh binh sĩ vì hành động này của hoàng thất mà lòng nguội ý lạnh, kẻ phản thì chết dưới tay Nghiêm Hàn, kẻ chán nản thì cáo lão về quê rồi cũng bị những đối thủ cũ trên chính trường âm thầm sát hại. Đại Thục nguyên khí đại thương, trở thành nước phụ thuộc của Tề, xưng thần triều cống.

Ít nhất, sử sách viết như vậy.

Thành thử...

Lý Thanh Vân mới cảm thấy ngạc nhiên khi Hàn Anh Tuấn ám chỉ rằng Quan Hạ Băng chính là con cháu còn sót lại của Vạn Nhân Đồ năm nào.

Hàn Anh Tuấn nói:

“Chẳng thế thì sao. Cậu không nhìn thấy Long Nha Ngân Lân Kích đằng sau lưng cô ta à? Trên đời ngoại trừ Quan Vân Phi ra còn có ai sử dụng thứ binh khí kì quái như thế nữa?”

Kỳ thực, vũ khí của Quan Vân Phi chẳng ai rõ nên gọi là gì.

Lưỡi như lưỡi đao, lại uốn lượn như thiệt xà thương, nên bảo đao cũng chẳng phải mà thương cũng không đúng. Hai bên long đầu lại có hai nguyệt nha nhô ra, trông hao hao phương thiên họa kích. Thành thử, tuy miêu tả Quan Vân Phi trong sử sách là “ngân thương, bạch mã, ô bào”, vũ khí của lão lại được chép là Long Nha Ngân Lân Kích.

Hàn Thanh Tú nhíu mày, nói:

“Có gì ghê gớm đâu? Chẳng qua là một mình chống cự tám trăm tinh anh của Long tộc, nhổ bật gốc rễ Sát Thần Điện, ta cũng làm được. Mỹ mạo thì càng không cần phải nói, bản cô nương hơn nàng ta đâu chỉ một hai chục lần?”

Lý Thanh Vân:



“...”

Đây là tiếng người sao? Cô nương, cô mà thực sự có công phu như thế thì ban nãy cần gì tại hạ ra tay?

Hàn Anh Tuấn:

“...”

Ta không quen cô ta. Đúng. Cho dù có là anh em thì tuyệt cũng không phải ruột thịt. Chắc chắn là cha mẹ nhận nuôi.

Giống như cảm giác được ánh mắt kỳ quái của hai thằng đực rựa, Hàn Thanh Tú đỏ hồng mặt, biết mình chém gió quá lố. Thế nhưng cô nàng vẫn dậm chân phụng phịu, kiêu ngạo “hừ” một tiêng:

“Đàn ông các người đúng là một đám mắt chó không biết thưởng thức châu ngọc.”

“Cô nương, nói như vậy chẳng nhẽ gia phụ cũng...”

“Không có gia giáo. Có giỏi thì cứ nhắm vào bản cô nương, lôi cha ta vào làm gì?”

Lý Thanh Vân trợn mắt nhìn Hàn Thanh Tú, dáng vẻ như đang nhìn một đứa ngớ ngẩn. Không thể không nói, bị một kẻ EQ cơ hồ chạm đáy như cậu chàng dùng ánh mắt này để nhìn, tính vũ nhục quả thực rất lớn.

Hàn Anh Tuấn nói:

“Thôi đi Lý thiếu hiệp, đôi co với đàn bà con gái làm gì?”

Lý Thanh Vân nhìn Hàn Thanh Tú chẳng những không thấy xấu hổ vì câu nói mang đầy tính khinh thường rẻ rúng này, trái lại còn dương dương tự đắc, thầm lắc đầu. Quả nhiên... không phải ai cũng giống người ở cổ viện.

Cậu chàng hơn một năm nay sinh hoạt ở cổ viện, có lần nào “nói lý”, “đôi co” với Đỗ Thải Hà, Tạ Thiên Hoa mà không bị vặn cho đuối lý á khẩu? Càng đừng nói đến sư phụ và sư mẫu. Hai người này bình thường thì hòa thuận, đóng vai hàng xóm láng giếng tối lửa tắt đèn với nhau, thế nhưng mỗi lần “tranh luận” là cơ hồ đối chọi gay gắt, vô luận là thân phận hay gì đều vứt sang một bên, mãi đến khi không tìm được tiếng nói chung, hoặc một trong hai người nhận sai mới thôi.

Ấy vậy mà sang hôm sau lại bình thường, hòa thuận, giống như chẳng có gì xảy ra.

oOo

Ba người vừa đi đến cổng thành, chưa nói tiếng nào thì Quan Hạ Băng đã ngẩng đầu, dùng đôi mắt màu xanh lục nhìn chòng chọc vào mặt Lý Thanh Vân, đoạn lên tiếng hỏi.

“Có phải Lý Thanh Vân không?”

Trái với khí chất như khối băng mọc chân, giọng của Quan Hạ Băng dễ nghe và êm ái như lớp tuyết đầu mùa vậy. Tuy cũng không thân thiết ấm áp gì, song lại mang theo một chút khí chất ôn nhu nữ tính, không khỏi làm người ta cảm thấy nàng ta tự đại, mắt cao hơn đầu, không để người khác vào mắt.

Lý Thanh Vân không rõ vì sao mình lại bị một người đường đường đã làm đến chức tường quân hỏi đích danh, song lại nghĩ sắp tới đây thể nào cũng phải làm cấp dưới của nàng ta, bèn chắp tay thi lễ, nói:

“Tại hạ chính là Lý Thanh Vân. Không biết...”



“Tốt! Tiếp chiêu!”

Chẳng ngờ, Quan Hạ Băng vừa biết thân phận của cậu chàng xong là chẳng thèm hỏi đầu đuôi tròn méo gì, đứng phắt dậy. Năm ngón tay nàng ta cong lại thành trảo, chân khí lạnh lẽo lượn lờ giữa các kẽ ngón tay, kế vồ về phía đỉnh đầu Lý Thanh Vân.

Bị đánh bất ngờ, quả thực cậu chàng cũng hơi điếng người. Thế nhưng hơn một năm nay trải qua nhiều trận đánh, đấu với cường giả Võ, Nho, Đạo, đánh tay đôi cũng có mà một đấu nhiều cũng đã từng, Lý Thanh Vân sớm đã không còn là một thiếu niên mất hết tu vi, được mấy người lính già giấu trong thùng xe của Nguyễn Đông Thanh nữa.

Cậu chàng bình tĩnh vung tay, trầm mình, không hề nao núng đánh ra một chưởng. Không rõ vì sao, cho dù hiện giờ Lý Thanh Vân có thể nói là võ công đầy người, nhấc tay đưa chân cũng có thể đánh ra được tuyệt kỹ, nhưng mỗi lần có chuyện, cậu chàng đều theo bản năng đánh ra Giáng Long Thập Bát Chưởng.

Chưởng trảo giao phong...

Lý Thanh Vân bị đánh dạt về phía sau gần sáu trượng, hai chân liên tiếp đạp nứt mặt đất, lưu lại hai hàng dấu chân sâu đến nửa đốt tay. Lúc này chưởng tâm của cậu chàng đã phủ lên một tầng sương lạnh, tỏa ra toàn thân, khiến Lý Thanh Vân bất giác rùng mình một cái.

Chân khí này... quá lạnh.

Quách Hạ Băng không nói lời nào, hai mắt sáng lên. Nàng ta vỗ bàn, tung mình nhảy về phía Lý Thanh Vân, cũng chẳng rõ từ lúc nào, thanh Long Nha Ngân Lân Kích ban nãy còn cắm dưới đất bây giờ đã nằm gọn trong bàn tay nàng ta.

Kình phong gào thét, lưỡi đao uốn lượn được quán đầy chân khí bổ xuống.

Phong duệ đánh tới, làm toàn bộ lông tơ sau gáy Lý Thanh Vân dựng đứng lên, cảm giác nguy hiểm ập đến. Chân khí lạnh căm căm phả vào mặt tựa như một cơn bão tuyết chẳng những không khiến cậu chàng cảm thấy sợ hãi núng thế, mà càng tỉnh táo hơn ngày thường ba bốn phần.

Lý Thanh Vân ngả người, giống như một bóng ma lướt ngang sang một bước. Tay trái cậu chàng xòe ra, đánh một luồng chưởng lực nhu hòa tới cuốn lấy đầu kích. Quan Hạ Băng lần đầu tiên gặp phải loại “thần thông” này, chỉ cảm giác như ngọn kích đâm vào dòng hải lưu, vừa hơi thất thần thì đầu kích đã bị kéo lệch, ép cô nàng không thể không vặn người theo, nếu không muốn phải buông khí giới.

Mà Lý Thanh Vân cũng nhân cơ hội này, ngón trỏ tay phải cong lại, một đòn Đàn Chỉ Thần Thông nhắm ngay vào huyệt đạo ở eo bên trái Quan Hạ Băng. Nháy mắt, thế cờ đảo ngược, Lý Thanh Vân từ người bị động bị đánh bất ngờ đã chiếm lấy hết lợi thế. Hiện tại, đối thủ của cậu chàng bị ép vào thế buộc phải buông kích, bằng không chắc chắn chỉ kình của Đạn Chỉ Thần Thông sẽ đánh trúng.

“Ngây thơ!”

Quan Hạ Băng bỗng nhiên tung mình nhảy lên, hai chân rời đất, hai tay nắm chặt thân kích, không chống lại nữa mà thuận theo luồng nhu kình của Lý Thanh Vân. Thế là, cậu chàng từ dùng nhu kình kéo ngọn kích, thì bây giờ lại thành cho đối phương mượn lực bay một vòng ra sau lưng Lý Thanh Vân, chỉ kình của Đạn Chỉ Thần Thông cũng mất đi mục tiêu.

Lúc này, Lý Thanh Vân vội vàng buông tay, nhưng quán tính vẫn còn, lại thêm bản thân Quan Hạ Băng cũng đạp chân mượn lực, đâm ngọn kích về phía cậu chàng. Thế đánh như chớp giật sét đánh, cơ hồ chỉ cần một sát na thôi, cái đầu của cậu chàng sẽ bị lưỡi đao uốn lượn đâm toạc, hai nguyệt nha xoắn nát đôi tai.

Khẩn yếu quan đầu, Lý Thanh Vân bèn đề khí, gầm lên một tiếng, định bụng sử dụng Sư Tử Hống đánh lén bất ngờ, chế trụ Quan Hạ Băng trước rồi tính.

Đáng tiếc, cậu chàng vẫn đánh giá quá thấp Ngân Lang của quân dội Đại Việt.

Lý Thanh Vân vừa gầm lên, trên ngọn kích của Quan Hạ Băng cũng phát ra tiếng rít gào chói tai, dễ dàng đối kháng lại Sư Tử Hống. Dư âm chấn tới còn ngấm vào phủ tạng, khiến trong thoáng chốc ruột gan phèo phổi của Lý Thanh Vân như lộn nhào, một ngụm máu theo đó mà trào ra ngoài miệng.

Ngọn kích đã đâm tới, cậu chàng chợt cắn răng, liều mình ngả ngươi ra, để nguyệt nha của Long Nha Ngân Lân Kích cắm vào bả vai. Tay còn lại thì đấm ra một đòn, cầu một kết quả lưỡng bại câu thương.

Quan Hạ Băng vặn kích, chân khí lạnh cóng bốc cao ngùn ngụt, quán vào thân kích, chạy dọc tay cầm rồi đổ vào nguyệt nha. Trong một khoảnh khắc này, Lý Thanh Vân chỉ cảm thấy máu trong người giống như cũng đóng băng lại, băng đá bắt đầu hiện lên tầng tầng lớp lớp, từ chỗ vết thương trào ra.

Không quá ba cái hô hấp, Lý Thanh Vân đã bị đông thành tượng đá.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận