Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân - Chương 139: Cao Thủ Trong Bí Cảnh: Boykodonvippro96

Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 139: Cao Thủ Trong Bí Cảnh: Boykodonvippro96

Lạc Thủy Thanh và tên cao thủ bỗng dưng xuất hiện: boykodonvippro96 vừa bước lên võ đài, thị nữ của Đông Phương Hoàng Sam đã dẫn những người khác vào lầu các ngồi chờ đến lượt. Lý Thanh Vân ngồi xuống bàn, thấy thức ăn ê hề trước mặt, bèn quơ tay thử chạm vào. Bấy giờ mới phát hiện cơm canh rượu thịt đều dính liền vào bát đĩa, bát đĩa dính liền vào mặt bàn, quả thực không khác gì áo trời liền chỉ, không tìm được kẽ hở.

Đỗ Thải Hà tung chân đá mấy cái, phồng má, nói:

“Chán thật, cái đại hội này tại sao lại cứ phải đánh từng lượt một, không thể tổ chức nhiều trận cùng lúc hay sao? Thế này bao giờ mới đánh xong?”

Hội võ bình thường ở Huyền Hoàng giới đều tổ chức giống như Võ Bảng hội, cho dù có lấy quán quân hay không thì trừ trận chung kết ra, cơ hồ đều là sắp đặt nhiều lôi đài cùng đánh một lúc.

Còn cái đại hội võ lâm này thì lại trái ngược hoàn toàn.

Tạ Thiên Hoa nói:

“Nơi đây dù sao cũng là bí cảnh, không giống ngoại giới cũng là chuyện thường tình.”

“Nhưng đánh lâu như vậy, chẳng phải là cần đến mấy ngày mới xong xuôi hay sao? Còn cần phải ra ngoài gấp.”

Đỗ Thải Hà nhíu mày, nói.

Tạ Thiên Hoa nghe cô sư muội nói, bất giác giật mình nhớ lại những gì Liễu Ân đã dặn trước khi mở ra bí cảnh Thương Lan Kiếm Vực. Thời hạn một tháng mà ba vị Kiếm Tổ cho hiện giờ đã chỉ còn một tuần lễ. Nếu như bọn họ còn chậm trễ vì chuyện đại hội võ lâm này, chỉ e là sẽ có biến.

Hai người nói chuyện cũng không cố tình hạ thấp giọng, thành thử đám người Đao Sơn cũng nghe được. Chỉ thấy, Tu La đao Tần Trảm và Trư Vương Quách Bình Minh lúc này đang ghé tai nói chuyện với nhau, đoạn khẽ cười hô hố. Hai tên này một gầy một béo, nhìn qua cũng thật là một cặp bài trùng xứng đôi vừa lứa chẳng thua gì Hắc Bạch Vô Thường Lý Quỷ - Liễu Trường Thanh.

Bấy giờ, trên võ đài...

Đứng đối diện với Lạc Thủy Thanh là một trung niên râu rậm, vóc dáng cường tráng. Trên gương mặt như đao khắc là chằng chịt những vệt sẹo dài, to lớn và dữ tợn, nhìn rất dọa người. Y mặc một bộ y phục màu hồng phấn, thêu mười mấy đóa hoa dâm bụt đỏ chói, đầu thì đội một đôi tai thỏ cùng màu... Bộ cánh hường phấn nữ tính phối hợp với khuôn mặt đúng chuẩn của sát nhân giết người hàng loạt khiến cái tên boykodonvippro96 này lại càng thêm bí ẩn quái dị. Không chỉ ba sư huynh muội, ngay cả Lạc Thủy Thanh cũng lộ rõ về ngờ vực và đề phòng trên mặt.

“Khai chiến!”

Lời tuyên bố của Đông Phương Hoàng Sam vừa mới dứt, thì đã thấy tên trung niên kỳ quặc sấn bước lên một bước. Gã đưa tay, ngón cái hướng tới trước, đâm một chỉ về phía Lạc Thủy Thanh. Lúc này biểu cảm của y lạnh như tiền, ánh mắt không có bất cứ tình cảm nào, trông hệt như là mắt cá chết.

Tiểu đương gia Đao Sơn mới đầu còn không để vào mắt, định vung tay dùng chưởng đao chặt đứt cả cánh tay của đối thủ, thì bỗng nhiên bên tai nghe tiếng kiếm rít ào ào. Hắn vội vàng nghiêng người, hụp đầu, né sang, vừa hay cảm giác được một luồng lực đạo vô hình, sắc bén vô song lướt qua, bắn mạnh vào vách tàu đến ầm một cái.

“Vô hình kiếm khí?”

Ý nghĩ vừa xuất hiện, kiếm khí vô hình đã lại đâm tới. Lần này không bá đạo cương mãnh như ban nãy, mà uyển chuyển nhu nhuyễn, chọn đúng vào một góc hiểm lách qua cánh tay, muốn đâm vào tử huyệt dưới nách của Lạc Thủy Thanh,

Tiểu đương gia Đao Sơn hú dài một tiếng, vặn người, toàn thân không chỗ nào không phát ra đao kình, hóa thành một bức tường khí dày cỡ năm tấc. Kiếm khí của tên boykodonvippro96 đánh tới đao khí thì đều bị xoắn nát, không tài nào tiếp cận được.



Lạc Thủy Thanh không ngờ chỉ vì một thoáng không đề phòng mà hiện tại chật vật như vậy, vừa ra đánh trận đầu tiên đã bị hạ mất uy thế. Hắn nghiến răng, quát:

“Được! Giờ ngươi thử tiếp một đao của bản thiếu xem!”

Nói đoạn, hắn rùn người xuống tấn, song chưởng chắp vào nhau như đang bái phật khấn gia tiên. Lạc Thủy Thanh chuyển mình, tường đao khí bao quanh thân hắn thoáng chốc hóa thành một cơn lốc, cuồn cuộn dung nhập vào song chưởng.

Ầm!

Một đao đánh ra ngoài, oai thế quả thực chỉ có thể dùng nhanh như điện giật, mạnh như sét đánh để mà hình dung, so với một đòn tùy tiện mấy ngày trước y đánh ra thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Đao kình mạnh đến nỗi trào cả ra, đánh lên sàn thuyền.

Ba người Lý Thanh Vân vội vàng đứng dậy, chuẩn bị nhảy ra khỏi thuyền ngay lúc con thuyền bị một đao của Lạc Thủy Thanh đánh đắm.

Thế nhưng, lạ một nỗi, đao phong từ chiêu thức của vị tiểu đương gia Đao Sơn này đập vào ván thuyền lại giống như dã tràng se cát, như trâu đất xuống biển, chẳng có chút tác dụng nào cả. So với cảnh tượng hôm trước Lạc Thủy Thanh thị uy trước nhà trọ quả thực là một trời một vực.

Đòn yếu hơn thì có thể cày nát cả con đường.

Đòn mạnh hơn lại chẳng thể làm gì được miếng ván sàn thuyền bằng gỗ.

Ba người Lý, Tạ, Đỗ xem mà không cách nào lý giải nổi, chỉ có thể cho rằng điều mình vừa được chứng kiến cũng là một nguyên tắc kỳ lạ của bí cảnh Thương Lan Kiếm Vực mà thôi.

Đối thủ của Lạc Thủy Thanh – boykodonvippro96 – mặt không đổi sắc, bình tĩnh đạp lui về phía sau. Bỗng nhiên ngón cái của y đâm ra, lần này kiếm khí vô hình chí âm chí nhu đan ra thành một tấm lưới rộng, đón tiếp một đao như trời giáng của đối thủ.

Đao thế hung hãn mười phần lúc này lại giống như là con trâu mộng đâm đầu vào vũng sình, sức mạnh lớn cách mấy cũng không xuyên phá được kiếm võng âm nhu của tên trung niên. Lạc Thủy Thanh nghiến răng, nhấn đao kình thêm một phần, thì bỗng nhiên bên trái nghe “xèo” một cái.

Một đạo kiếm khí nhẹ như khói, êm như lá rơi đâm mạnh qua. Lạc Thủy Thanh tu vi cao cường, có chân khí hộ thể, kiếm khí vô hình vừa rồi lại lấy âm nhu hiểm hóc thủ thắng, thành thử không cắt vào sâu được, song cũng để lại được một vết thương mỏng như sợi chỉ. Một giọt máu theo đỏ rỉ ra, lăn xuống khóe môi hắn.

“Khốn kiếp!!!”

Lạc Thủy Thanh gầm lên.

Lần này có thể nói là mất hết mặt mũi, bao nhiêu công tạo thế từ bấy đến giờ đổ sông đổ biển, khiến hắn cơ hồ đỏ mặt tía tai lên vì tức giận.

Boykodonvippro96 thì không quan tâm đến tâm sinh lý vị thành niên của tiểu đương gia Đao Sơn cho lắm. Y thừa lúc đao chiêu của Lạc Thủy Thanh vừa bị hóa giải, quanh người không còn tường đao khí bảo hộ, bèn phóng ra một lưới kiếm khí vô hình.

Nếu lúc trước là thủ, âm nhu khôn tả, thì hiện tại kiếm võng được y dùng để tấn công, cương mãnh phi thường. Kiếm khí vô hình chia ra khóa chặt hết mọi đường lui, nẻo tránh của Lạc Thủy Thanh, trừ khi y biết cách phi thiên độn địa, hoặc có thể na di không gian, bằng không thì không thể nào tránh khỏi bị kiếm khí đánh trúng, chỉ có thể đón đỡ ngạnh kháng.

Đứng trước kiếm võng bủa vây kín kẽ đến độ giọt mưa khó lọt, Lạc Thủy Thanh tóm chuôi đao, mặt lạnh như tiền. Cặp mắt hai đồng tử của hắn lúc này hơi hơi sáng lên, nhìn chòng chọc vào cần cổ của tên trung niên boykodonvippro96.



“Chết đi.”

Di Hận rời vỏ.

Tức thì, chỉ nghe đến ầm một tiếng, từ võ đao một luồng khí đen xồ ra, xộc thẳng lên trời xanh. Lập tức, trên đầu thuyền mây đen vần vũ, gió thổi ào ào, mơ hồ trong tiếng cuồng phong còn có thể nghe rõ tiếng chửi mắng thóa mạ, tiếng khóc than thảm thiết.

“Hận... ta hận...”

Âm thanh như tiếng ma gọi, quỷ vời cất lên khiến năm người Kiếm Trì, ba sư huynh muội Lý, Tạ, Đỗ cơ hồ đều ớn lạnh sống lưng. Người dân trong thành đang quan chiến, Đông Phương Hoàng Sam và đám thị nữ của y thị thì lại chẳng tỏ vẻ gì khác thường. Người hò hét tiếp tục hò hét, kẻ giám khảo tiếp tục làm giám khảo.

Lạc Thủy Thanh vung đao...

Hắc khí bỗng nhiên thu hẹp lại thành một đường chỉ đen, lướt qua không trung bằng một tốc độ không tưởng, người ta còn chưa kịp chớp mắt lấy một cái, đao chiêu đã dứt.

Di Hận lại vào vỏ.

Lạc Thủy Thanh xoay người, hừ lạnh một tiếng, bình thản bước xuống khỏi võ đài.

Sau lưng y, cái đầu của tên trung niên bặm trợn Boykodonvippro96 chậm rãi lăn xuống, rơi bình bịch ra giữa khoang thuyền. Thế rồi, không một tiếng động, toàn bộ cơ thể của y tan thành vô số điểm sáng, biến mất khỏi thế giới này.

Đông Phương Hoàng Sam cơ hồ chẳng thèm quan tâm đến chuyện vừa có án mạng xảy ra ngay trước mũi mình. Y thị bình thản cất cao giọng, tuyên bố kết quả của trận đấu và danh tính hai đấu thủ của trận đấu tiếp theo:

“Lạc Thủy Thanh thắng! Trận kế tiếp: Lý Quỷ đấu với [email protected]”

oOo

Ba người Lý, Tạ, Đỗ, năm sư huynh muội Kiếm Trì và Lạc Thủy Thanh đều dùng ánh mắt ngờ vực nhìn về phía tên trung niên đầu đội tai thỏ, mặc áo hồng đang ngồi thù lù ở bàn tiệc bày giữa sảnh đường. Thỉnh thoảng, y lại đưa tay vơ về phía mấy món ăn trên bàn, bỏ không khí vào miệng rồi nhai nhồm nhoàm, ánh mắt vẫn nhìn về phía võ đài ngoài khoang thuyền một cách vô hồn.

Người này không phải ai khác, chính là kẻ vừa bị tiểu đương gia của Đao Sơn lấy đầu trong trận đánh ban nãy: boykodonvippro96.

Tạ Thiên Hoa nhìn về phía Đao Sơn một cái, lại truyền âm cho Lý Thanh Vân và Đỗ Thải Hà:

“Xem ra sở dĩ cái người tên Đông Phương Hoàng Sam kia không ngăn tên tiểu đương gia hạ sát thủ là do những tên quái nhân bỗng dưng xuất hiện cho đủ số này hoàn toàn bất tử, giống hệt như cách con đường bên ngoài quán trọ chúng ta ở hồi phục lại vậy. Lát nữa thượng đài, hai người phải cẩn thận với tên Lạc Thủy Thanh.”

Lạc Thủy Thanh dường như cũng đã nhận ra điều này. Chẳng còn cái vẻ cáu giận vì mất mặt ban nãy, hiện tại, hắn nhìn về phía ba sư huynh muội Lão Thụ cổ viện bằng ánh mắt đầy vẻ thách thức.

“Lý Quỷ thắng! Trận đấu tiếp theo: Đỗ Thải Hà đấu với Tần Trảm!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận