Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về! - Chương 106:
Chương trước- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về!
Chương 106:
Theo đúng như lời đã hẹn trong cuộc điện thoại ban nãy, Long Quân Dao xử lý xong công việc nhìn đồng hồ rồi mau chóng đến nơi đã hẹn.
Đứng trước quán cà phê nhìn có vẻ sang trọng, Long Quân Dao dừng xe lại trước cửa rồi bước xuống đi vào bên trong.
Đi vào quán, bên trong được bày trí nhìn vô cùng sang trọng với màu chủ đạo là một màu vàng nâu mang lại cho người khác một cảm giác có chút cổ điển, một quán cà phê như thế này lẽ ra bây giờ phải rất đông khách, thế nhưng ngược lại lúc này chẳng có một bóng người.
Quán cà phê vắng tanh không có lấy một người khách hàng nào ngoài nhân viên phục vụ.
Long Quân Dao hơi đảo mắt nhìn tổng quan của quán rồi tầm mắt của cô dừng lại ở một bàn phía trong góc khuất.
Khương Trạch Dương đang ngồi ở đấy, trên bàn còn có một bó hoa ly trắng.
Vẻ mặt của nam chính hình như có chút khẩn trương thì phải, cứ cách một phút thì hắn lại đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Long Quân Dao định tiến thẳng vào chỗ ngồi của nam chính thì bỗng bị một nữ nhân viên chặn lại.
Người đó mỉm cười niềm nở đón tiếp cô một cách nồng hậu.
“Quý khách có phải là cô Lưu Quân Dao?” Người nhân viên vừa nói vừa mỉm cười tươi tắn.
“Đúng vậy!”
“A, thật hay quá! Vậy xin mời quý cô đây đi theo hướng này. Ngài Khương đã chờ cô lâu lắm rồi đấy.” Người nhân viên dẫn trước nói.
Không đáp lời người đi trước, Long Quân Dao một mực giữ im lặng đi theo phía sau.
Thấy cô không đáp lời thì người đi phía trước lại tiếp tục nói:
“Ngài Khương bạn trai của cô thật sự rất tốt với cô. Vì cô mà ngài ấy đã bao cả ngày hôm nay của quán đấy!”
“Vậy sao? Nhưng xin cô cẩn trọng lời nói, tôi không phải bạn gái anh ta.” Long Quân Dao lạnh nhạt đáp lời.
Nhận thấy đây là một người khó mà có thể nói chuyện cùng thì cô nhân viên đành im lặng không nói gì thêm nữa.
Đi theo người nhân viên, Long Quân Dao được dẫn đến tận bàn của Khương Trạch Dương.
Nam chính vừa nhìn thấy cô đi đến thì liền căng thẳng đứng lên rồi tiến đến kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Long Quân Dao cũng không phụ lòng tốt của hắn mà phối hợp ngồi xuống.
Cô khi này gọi một ly espresso rồi nhanh chóng trả lại cái menu.
Cô gái bồi bàn tiếp nhận cái menu từ Long Quân Dao rồi nhanh chân rời đi, người đó vừa đi vừa hú hét trong lòng, bởi vì đã lâu lắm rồi cô ấy mới gặp được hai người có được nhan sắc đỉnh cao như thế, nói sao mà không phấn khích cho được. Chỉ có điều là người nữ khá là khó gần.
Nhân viên đã rời đi để lại khoảng không gian hai người cho Long Quân Dao và Khương Trạch Dương.
Ban đầu hắn cũng chỉ nói mấy việc linh tinh như là đời sống hằng ngày, những chuyện liên quan đến công việc, rồi sau đó là hỏi thăm đến đời sống riêng tư của cô.
Sau khi luyên thuyên được một lúc, cuối cùng ly espresso của Long Quân Dao cũng đã được mang lên. Cô đưa nâng tách lên môi khẽ thổi nhẹ một hơi rồi nhấp ngụm nhỏ.
Đợi Long Quân Dao buông tách thì vẻ mặt của Khương Trạch Dương càng trở nên căng thẳng.
Hình như cô bây giờ không giống với trong trí nhớ của hắn ngày trước thì phải.
Ngày trước cô xinh đẹp kiều diễm, mỹ lệ lạnh lùng và để lại cho người khác một cảm giác mong mảnh dễ vỡ khiến cho ai cũng muốn đưa tay bảo vệ.
Nhưng bây giờ cô thì khác, một hai từ kiều diễm, mỹ lệ gì đó là không đủ để diễn tả được giá trị nhan sắc của cô.
Chẳng những vậy, thay vì như lúc trước Long Quân Dao luôn mang lại cho người khác cái cảm giác muốn bảo vệ cô, thì bây giờ lại cho họ cảm giác muốn được cô bảo vệ hơn.
Khí chất của cô hiện tại so với quá khứ chỉ có một từ bao quát nhất có thể đó là, soái!
Khương Trạch Dương nhìn dáng vẻ của cô khi nâng tách cà phê rồi đưa nó lên bên miệng uống một ngụm nhỏ,bộ dáng đó đã làm cho hắn không khống chế được mà mặt đỏ tim đập nhanh.
Nam chính mặt đã đỏ như gấc, hắn với tay lấy bó hoa ly rồi đưa nó tới trước mặt của Long Quân Dao.
“Nhớ không lầm ngày trước em rất thích hoa ly, cái này tặng cho em.” Khương Trạch Dương cười nói.
“Cái đó là ngày trước, còn bây giờ thì tôi không còn thích hoa ly nữa. Thế nhưng tôi cũng xin nhận vậy, không nên phụ tấm lòng của ngài Khương.” Long Quân Dao nhàn nhạt nói rồi hơi ngước mắt lên nhìn nam chính, sau đó là đưa tay nhận hoa của hắn.
Thấy cô đã nhận hoa thì trong lòng nam chính như mở cờ nở hoa. Hắn lúc này đã không thể nhịn được nữa mà thẳng thừng trực tiếp tỏ tình với cô:
“Lưu Quân Dao, anh thích em! Ngày trước là anh không đúng, anh hứa sau này sẽ bù đắp lại tất cả cho em.”
Đối mặt với tình huống này, Long Quân Dao ban nãy vẫn còn lạnh như băng không cười ít nói kiệm lời bỗng bật cười:
“Bù đắp lại cho tôi? Tôi bây giờ có thiếu cái gì mà cần anh bù đắp?”
“Nhưng anh thực sự rất thích em!” Khương Trạch Dương kiên quyết nói.
“Được, được, tôi cũng đâu có cấm anh thích tôi.”
“Vậy còn em? Em có đồng ý với lời tỏ tình của tôi không?” Nam chính mong chờ hỏi.
Long Quân Dao lại khẽ cười rồi đưa ly espresso lên môi uống thêm một ngụm, đặt ly cà phê xuống bàn xong cô mới đáp lời:
“Đồng ý hay không thì vào buổi tiệc sinh nhật của cha anh tôi sẽ cho anh câu trả lời. Còn giờ thì tạm biệt.”
Nói dứt lời, cô không nhanh không chậm đứng lên rồi đi thẳng ra quầy thanh toán rút ra cái thẻ đen bóng đưa cho nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân tiếp nhận cái thẻ đen mà gương mặt trở nên ngẩn ngơ, không phải ngài Khương bao hết quán sao? Tại sao bây giờ người khách này lại thanh toán?
Tuy vẫn còn lơ mơ không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng người nhân viên vẫn tiếp nhận thẻ rồi thanh toán cho cô.
Long Quân Dao nhận lại thẻ rồi cho tay vào túi áo rời khỏi quán.
Nhìn theo bóng dáng của cô rời đi, bỗng một nhân viên nữ với vẻ mặt si mê nói với người thu ngân:
“Thật soái! Nếu cô ấy muốn thì tôi nguyện cong, nguyện nằm dưới để cô ấy thượng.”
Nghe mấy lời nữ nhân viên nói thì người thu ngân liếc mắt nhìn qua cô ta với vẻ mặt như nhìn thấy người điên.
Bố con bệnh!
Đứng trước quán cà phê nhìn có vẻ sang trọng, Long Quân Dao dừng xe lại trước cửa rồi bước xuống đi vào bên trong.
Đi vào quán, bên trong được bày trí nhìn vô cùng sang trọng với màu chủ đạo là một màu vàng nâu mang lại cho người khác một cảm giác có chút cổ điển, một quán cà phê như thế này lẽ ra bây giờ phải rất đông khách, thế nhưng ngược lại lúc này chẳng có một bóng người.
Quán cà phê vắng tanh không có lấy một người khách hàng nào ngoài nhân viên phục vụ.
Long Quân Dao hơi đảo mắt nhìn tổng quan của quán rồi tầm mắt của cô dừng lại ở một bàn phía trong góc khuất.
Khương Trạch Dương đang ngồi ở đấy, trên bàn còn có một bó hoa ly trắng.
Vẻ mặt của nam chính hình như có chút khẩn trương thì phải, cứ cách một phút thì hắn lại đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Long Quân Dao định tiến thẳng vào chỗ ngồi của nam chính thì bỗng bị một nữ nhân viên chặn lại.
Người đó mỉm cười niềm nở đón tiếp cô một cách nồng hậu.
“Quý khách có phải là cô Lưu Quân Dao?” Người nhân viên vừa nói vừa mỉm cười tươi tắn.
“Đúng vậy!”
“A, thật hay quá! Vậy xin mời quý cô đây đi theo hướng này. Ngài Khương đã chờ cô lâu lắm rồi đấy.” Người nhân viên dẫn trước nói.
Không đáp lời người đi trước, Long Quân Dao một mực giữ im lặng đi theo phía sau.
Thấy cô không đáp lời thì người đi phía trước lại tiếp tục nói:
“Ngài Khương bạn trai của cô thật sự rất tốt với cô. Vì cô mà ngài ấy đã bao cả ngày hôm nay của quán đấy!”
“Vậy sao? Nhưng xin cô cẩn trọng lời nói, tôi không phải bạn gái anh ta.” Long Quân Dao lạnh nhạt đáp lời.
Nhận thấy đây là một người khó mà có thể nói chuyện cùng thì cô nhân viên đành im lặng không nói gì thêm nữa.
Đi theo người nhân viên, Long Quân Dao được dẫn đến tận bàn của Khương Trạch Dương.
Nam chính vừa nhìn thấy cô đi đến thì liền căng thẳng đứng lên rồi tiến đến kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Long Quân Dao cũng không phụ lòng tốt của hắn mà phối hợp ngồi xuống.
Cô khi này gọi một ly espresso rồi nhanh chóng trả lại cái menu.
Cô gái bồi bàn tiếp nhận cái menu từ Long Quân Dao rồi nhanh chân rời đi, người đó vừa đi vừa hú hét trong lòng, bởi vì đã lâu lắm rồi cô ấy mới gặp được hai người có được nhan sắc đỉnh cao như thế, nói sao mà không phấn khích cho được. Chỉ có điều là người nữ khá là khó gần.
Nhân viên đã rời đi để lại khoảng không gian hai người cho Long Quân Dao và Khương Trạch Dương.
Ban đầu hắn cũng chỉ nói mấy việc linh tinh như là đời sống hằng ngày, những chuyện liên quan đến công việc, rồi sau đó là hỏi thăm đến đời sống riêng tư của cô.
Sau khi luyên thuyên được một lúc, cuối cùng ly espresso của Long Quân Dao cũng đã được mang lên. Cô đưa nâng tách lên môi khẽ thổi nhẹ một hơi rồi nhấp ngụm nhỏ.
Đợi Long Quân Dao buông tách thì vẻ mặt của Khương Trạch Dương càng trở nên căng thẳng.
Hình như cô bây giờ không giống với trong trí nhớ của hắn ngày trước thì phải.
Ngày trước cô xinh đẹp kiều diễm, mỹ lệ lạnh lùng và để lại cho người khác một cảm giác mong mảnh dễ vỡ khiến cho ai cũng muốn đưa tay bảo vệ.
Nhưng bây giờ cô thì khác, một hai từ kiều diễm, mỹ lệ gì đó là không đủ để diễn tả được giá trị nhan sắc của cô.
Chẳng những vậy, thay vì như lúc trước Long Quân Dao luôn mang lại cho người khác cái cảm giác muốn bảo vệ cô, thì bây giờ lại cho họ cảm giác muốn được cô bảo vệ hơn.
Khí chất của cô hiện tại so với quá khứ chỉ có một từ bao quát nhất có thể đó là, soái!
Khương Trạch Dương nhìn dáng vẻ của cô khi nâng tách cà phê rồi đưa nó lên bên miệng uống một ngụm nhỏ,bộ dáng đó đã làm cho hắn không khống chế được mà mặt đỏ tim đập nhanh.
Nam chính mặt đã đỏ như gấc, hắn với tay lấy bó hoa ly rồi đưa nó tới trước mặt của Long Quân Dao.
“Nhớ không lầm ngày trước em rất thích hoa ly, cái này tặng cho em.” Khương Trạch Dương cười nói.
“Cái đó là ngày trước, còn bây giờ thì tôi không còn thích hoa ly nữa. Thế nhưng tôi cũng xin nhận vậy, không nên phụ tấm lòng của ngài Khương.” Long Quân Dao nhàn nhạt nói rồi hơi ngước mắt lên nhìn nam chính, sau đó là đưa tay nhận hoa của hắn.
Thấy cô đã nhận hoa thì trong lòng nam chính như mở cờ nở hoa. Hắn lúc này đã không thể nhịn được nữa mà thẳng thừng trực tiếp tỏ tình với cô:
“Lưu Quân Dao, anh thích em! Ngày trước là anh không đúng, anh hứa sau này sẽ bù đắp lại tất cả cho em.”
Đối mặt với tình huống này, Long Quân Dao ban nãy vẫn còn lạnh như băng không cười ít nói kiệm lời bỗng bật cười:
“Bù đắp lại cho tôi? Tôi bây giờ có thiếu cái gì mà cần anh bù đắp?”
“Nhưng anh thực sự rất thích em!” Khương Trạch Dương kiên quyết nói.
“Được, được, tôi cũng đâu có cấm anh thích tôi.”
“Vậy còn em? Em có đồng ý với lời tỏ tình của tôi không?” Nam chính mong chờ hỏi.
Long Quân Dao lại khẽ cười rồi đưa ly espresso lên môi uống thêm một ngụm, đặt ly cà phê xuống bàn xong cô mới đáp lời:
“Đồng ý hay không thì vào buổi tiệc sinh nhật của cha anh tôi sẽ cho anh câu trả lời. Còn giờ thì tạm biệt.”
Nói dứt lời, cô không nhanh không chậm đứng lên rồi đi thẳng ra quầy thanh toán rút ra cái thẻ đen bóng đưa cho nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân tiếp nhận cái thẻ đen mà gương mặt trở nên ngẩn ngơ, không phải ngài Khương bao hết quán sao? Tại sao bây giờ người khách này lại thanh toán?
Tuy vẫn còn lơ mơ không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng người nhân viên vẫn tiếp nhận thẻ rồi thanh toán cho cô.
Long Quân Dao nhận lại thẻ rồi cho tay vào túi áo rời khỏi quán.
Nhìn theo bóng dáng của cô rời đi, bỗng một nhân viên nữ với vẻ mặt si mê nói với người thu ngân:
“Thật soái! Nếu cô ấy muốn thì tôi nguyện cong, nguyện nằm dưới để cô ấy thượng.”
Nghe mấy lời nữ nhân viên nói thì người thu ngân liếc mắt nhìn qua cô ta với vẻ mặt như nhìn thấy người điên.
Bố con bệnh!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172