Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về! - Chương 49:
Chương trước- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về!
Chương 49:
“Hoa Nhi?”
Như nhận biết được giọng nói của chủ tử, người bị trói trên tường bắt đầu cựa quậy rồi chậm rãi ngước mặt lên nhìn người đã gọi mình.
Người trước mắt chỉ vừa ngước mặt lên thì Long Quân Dao hai mắt liền trợn trừng rồi vội vàng dùng kiếm chém đứt dây xích.
Dây xích vừa đứt, cả thân thể của Hoa Nhi liền đổ xuống, cô khi đó vội vàng đỡ lấy thân thể của nàng.
Ôm lấy thân thể gầy đến trơ xương trong lòng, Long Quân Dao đau lòng đưa tay xoa xoa cái má ngày trước nộn thịt đã gầy đi của Hoa Nhi.
“Tên Tiểu Ngư đấy dám làm khó dễ ngươi?”
“N-nương nương... người... người không chết... lão thiên gia, xin cảm tạ người.” Hoa Nhi nằm trong lòng của Long Quân Dao yếu ớt nói.
“Hoa Nhi, cố lên, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây ngay.” Nói xong, Long Quân Dao liền bế nàng ấy lên để có thể rời khỏi ngục tối nhưng rồi lại bị cản lại.
“K-không cần đâu thưa nương nương, nô tỳ không thể sống được bao lâu nữa rồi. N-nô tỳ đã cố cầm cự chỉ để chờ đến lúc được gặp người như bây giờ mà thôi.” Hoa Nhi nói rồi cười lên làm lộ ra hàm răng trống không với nướu răng vẫn còn đọng lại máu tươi.
Vừa nhìn thấy hàm răng của Hoa Nhi không còn có lấy một cái răng thì Long Quân Dao liền tỏa ra sát khí đằng đằng như hung thần.
“Là ai? Ai đã bẻ răng của ngươi?”
“L-là hắn.” Hoa Nhi khi đó khó khăn đưa cánh tay gầy gò lên chỉ về hướng một tên nam nhân vừa được binh lính áp giải vào ngục.
Tiểu Ngư đi lướt qua người Long Quân Dao, y lúc ấy không quên trợn mắt hung tợn nhìn cô.
Y phục của Hoa Nhi đã bị đánh đến rách nát nên bắt đầu làm lộ ra vài nơi, chẳng hạn ở phần ngực trái. Nhìn đến nơi bị lộ ra, Long Quân Dao vừa nhìn liền giật mình.
Long Quân Dao nhìn nơi bị lộ ra đến xuất thần, hai mắt mở to không dám tin. Trên ngực trái của Hoa Nhi có một vết bớt đỏ hình một bông hoa trông có nét khá giống với mẫu đơn.
Nhìn vết bớt trên ngực Hoa Nhi, Long Quân Dao vẫn còn trợn mắt kinh ngạc nhỏ giọng kêu lên:
“A Khiết? Hoa Nhi là... A Khiết? Nàng là A Khiết?”
Ngay từ lúc đầu mới đến thế giới này và khi vừa nhìn thấy Hoa Nhi thì cô đã cảm thấy nàng ấy rất giống với Tống Lộ Khiết, nhưng chỉ là cô không dám tin rằng đó chính là A Khiết, người tình ở thế giới trước của chính mình.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng A Khiết lại sống ở thế giới này với thân phận là Hoa Nhi, và cũng chưa từng nghĩ đến em ấy đã luôn kề cận bên mình đến vậy.
Ở thế giới trước, cô không bảo hộ tốt cho A Khiết nên em ấy mới bị tên Ngạo Thiên bắt giữ rồi làm nhục. Vậy mà ở thế giới này, cô lại không hay biết em ấy luôn ở bên cạnh mình, và lại một lần nữa cô không thể bảo vệ tốt cho người này.
Ngày trước ở bên cạnh Lộ Khiết, tuy có thể nói không hẳn là yêu cô gái ấy nhưng Long Quân Dao vẫn luôn muốn đối xử tốt với em ấy. Và cũng không biết từ lúc nào, cô đã không còn miễn cưỡng mà ở cạnh Lộ Khiết nữa, cô cũng đã không còn vì một chút mới lạ mà chấp nhận người con gái tên Tống Lộ Khiết nữa.
Và từ lúc nào chẳng hay, Long Quân Dao cô đã thực sự để tâm đến người con gái nhỏ ấy, cô đã thực sự yêu người con gái đó. Dù sao ở thế giới đầu, cả hai cũng ở bên nhau đến hơn hai mươi năm, nói không yêu mới là chuyện lạ.
Vừa nhận ra người nữ nhân nhỏ bé với thương tích đầy mình là người mà bản thân luôn yêu thương ở thế giới trước, thì Long Quân Dao càng không thể bỏ mặc nàng ấy được.
Ôm chặt người nữ nhân trong tay, Long Quân Dao kê sát miệng bên tai Hoa Nhi khẽ thì thầm:
“Hoa Nhi, nàng sẽ không sao. Ta không sẽ để cho nàng có chuyện. Hãy gắng gượng thêm một chút nữa. Ta ngay lập tức đưa nàng đi tìm thái y.”
“Vô ích thôi nương nương. Nô tỳ biết rõ tình hình của bản thân hơn ai cả. Nương nương, ngày sau nô tỳ không thể hầu hạ người nữa... thế nên, người hãy cố gắng bảo trọng thân thể thật tốt...” Hoa nhi yếu ớt cười lên một cái, còn bàn tay đang đưa lên không trung ý muốn chạm vào người trước mắt bỗng dừng lại rồi từ từ hạ xuống. Hơi thở của Hoa Nhi ngày càng mỏng manh và ngay sau đó liền dừng hẳn.
“H-Hoa Nhi... H-Hoa Nhi... A-A Khiết, Tống Lộ Khiết, Hoa Nhi, nàng đừng dọa ta mà...” Ôm chằm thân thể của người nữ nhân trong lòng, cả thân thể của Long Quân Dao không ngừng run lên.
Đã lâu lắm rồi, kể từ khi mẹ của Long Quân Dao mất đi thì cô đã không còn có cái cảm giác này nữa. Cảm giác đau đến tan nát cõi lòng khi mất đi người thân, người trong lòng.
Lúc này, một giọt lệ từ khóe mắt của Long Quân Dao chợt rơi xuống. Vẫn còn ôm chặt người nữ nhân trong lòng, cô khẽ thầm thì với cái thân thể đã dần lạnh đi:
“Hoa Nhi, A Khiết, ta lại một lần nữa không thể bảo vệ tốt cho nàng rồi! Ta xin lỗi! Lần sau gặp lại, ta sẽ bảo hộ thật tốt cho nàng. Vì thế hãy chờ ta! Ta sẽ tìm nàng!”
Như nhận biết được giọng nói của chủ tử, người bị trói trên tường bắt đầu cựa quậy rồi chậm rãi ngước mặt lên nhìn người đã gọi mình.
Người trước mắt chỉ vừa ngước mặt lên thì Long Quân Dao hai mắt liền trợn trừng rồi vội vàng dùng kiếm chém đứt dây xích.
Dây xích vừa đứt, cả thân thể của Hoa Nhi liền đổ xuống, cô khi đó vội vàng đỡ lấy thân thể của nàng.
Ôm lấy thân thể gầy đến trơ xương trong lòng, Long Quân Dao đau lòng đưa tay xoa xoa cái má ngày trước nộn thịt đã gầy đi của Hoa Nhi.
“Tên Tiểu Ngư đấy dám làm khó dễ ngươi?”
“N-nương nương... người... người không chết... lão thiên gia, xin cảm tạ người.” Hoa Nhi nằm trong lòng của Long Quân Dao yếu ớt nói.
“Hoa Nhi, cố lên, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây ngay.” Nói xong, Long Quân Dao liền bế nàng ấy lên để có thể rời khỏi ngục tối nhưng rồi lại bị cản lại.
“K-không cần đâu thưa nương nương, nô tỳ không thể sống được bao lâu nữa rồi. N-nô tỳ đã cố cầm cự chỉ để chờ đến lúc được gặp người như bây giờ mà thôi.” Hoa Nhi nói rồi cười lên làm lộ ra hàm răng trống không với nướu răng vẫn còn đọng lại máu tươi.
Vừa nhìn thấy hàm răng của Hoa Nhi không còn có lấy một cái răng thì Long Quân Dao liền tỏa ra sát khí đằng đằng như hung thần.
“Là ai? Ai đã bẻ răng của ngươi?”
“L-là hắn.” Hoa Nhi khi đó khó khăn đưa cánh tay gầy gò lên chỉ về hướng một tên nam nhân vừa được binh lính áp giải vào ngục.
Tiểu Ngư đi lướt qua người Long Quân Dao, y lúc ấy không quên trợn mắt hung tợn nhìn cô.
Y phục của Hoa Nhi đã bị đánh đến rách nát nên bắt đầu làm lộ ra vài nơi, chẳng hạn ở phần ngực trái. Nhìn đến nơi bị lộ ra, Long Quân Dao vừa nhìn liền giật mình.
Long Quân Dao nhìn nơi bị lộ ra đến xuất thần, hai mắt mở to không dám tin. Trên ngực trái của Hoa Nhi có một vết bớt đỏ hình một bông hoa trông có nét khá giống với mẫu đơn.
Nhìn vết bớt trên ngực Hoa Nhi, Long Quân Dao vẫn còn trợn mắt kinh ngạc nhỏ giọng kêu lên:
“A Khiết? Hoa Nhi là... A Khiết? Nàng là A Khiết?”
Ngay từ lúc đầu mới đến thế giới này và khi vừa nhìn thấy Hoa Nhi thì cô đã cảm thấy nàng ấy rất giống với Tống Lộ Khiết, nhưng chỉ là cô không dám tin rằng đó chính là A Khiết, người tình ở thế giới trước của chính mình.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng A Khiết lại sống ở thế giới này với thân phận là Hoa Nhi, và cũng chưa từng nghĩ đến em ấy đã luôn kề cận bên mình đến vậy.
Ở thế giới trước, cô không bảo hộ tốt cho A Khiết nên em ấy mới bị tên Ngạo Thiên bắt giữ rồi làm nhục. Vậy mà ở thế giới này, cô lại không hay biết em ấy luôn ở bên cạnh mình, và lại một lần nữa cô không thể bảo vệ tốt cho người này.
Ngày trước ở bên cạnh Lộ Khiết, tuy có thể nói không hẳn là yêu cô gái ấy nhưng Long Quân Dao vẫn luôn muốn đối xử tốt với em ấy. Và cũng không biết từ lúc nào, cô đã không còn miễn cưỡng mà ở cạnh Lộ Khiết nữa, cô cũng đã không còn vì một chút mới lạ mà chấp nhận người con gái tên Tống Lộ Khiết nữa.
Và từ lúc nào chẳng hay, Long Quân Dao cô đã thực sự để tâm đến người con gái nhỏ ấy, cô đã thực sự yêu người con gái đó. Dù sao ở thế giới đầu, cả hai cũng ở bên nhau đến hơn hai mươi năm, nói không yêu mới là chuyện lạ.
Vừa nhận ra người nữ nhân nhỏ bé với thương tích đầy mình là người mà bản thân luôn yêu thương ở thế giới trước, thì Long Quân Dao càng không thể bỏ mặc nàng ấy được.
Ôm chặt người nữ nhân trong tay, Long Quân Dao kê sát miệng bên tai Hoa Nhi khẽ thì thầm:
“Hoa Nhi, nàng sẽ không sao. Ta không sẽ để cho nàng có chuyện. Hãy gắng gượng thêm một chút nữa. Ta ngay lập tức đưa nàng đi tìm thái y.”
“Vô ích thôi nương nương. Nô tỳ biết rõ tình hình của bản thân hơn ai cả. Nương nương, ngày sau nô tỳ không thể hầu hạ người nữa... thế nên, người hãy cố gắng bảo trọng thân thể thật tốt...” Hoa nhi yếu ớt cười lên một cái, còn bàn tay đang đưa lên không trung ý muốn chạm vào người trước mắt bỗng dừng lại rồi từ từ hạ xuống. Hơi thở của Hoa Nhi ngày càng mỏng manh và ngay sau đó liền dừng hẳn.
“H-Hoa Nhi... H-Hoa Nhi... A-A Khiết, Tống Lộ Khiết, Hoa Nhi, nàng đừng dọa ta mà...” Ôm chằm thân thể của người nữ nhân trong lòng, cả thân thể của Long Quân Dao không ngừng run lên.
Đã lâu lắm rồi, kể từ khi mẹ của Long Quân Dao mất đi thì cô đã không còn có cái cảm giác này nữa. Cảm giác đau đến tan nát cõi lòng khi mất đi người thân, người trong lòng.
Lúc này, một giọt lệ từ khóe mắt của Long Quân Dao chợt rơi xuống. Vẫn còn ôm chặt người nữ nhân trong lòng, cô khẽ thầm thì với cái thân thể đã dần lạnh đi:
“Hoa Nhi, A Khiết, ta lại một lần nữa không thể bảo vệ tốt cho nàng rồi! Ta xin lỗi! Lần sau gặp lại, ta sẽ bảo hộ thật tốt cho nàng. Vì thế hãy chờ ta! Ta sẽ tìm nàng!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172