Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về! - Chương 87:
Chương trước- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về!
Chương 87:
Long Quân Dao ở cùng Trương Tiểu Bạch và Hồ Lô khi này cũng đã được một tuần, và trong suốt một tuần này cô gái tên Tô Mộc luôn tìm cớ đến nhà gõ cửa để tìm cùng tiếp cận Long Quân Dao cô.
Long Quân Dao ban đầu thì cũng có hơi khó chịu, vì lúc nào cô cũng cảm nhận được ánh mắt của Tô Mộc ở một góc nào đấy nhìn cô cứ như một kẻ bám đuôi ấy.
Sau một tuần sắp xếp mọi thứ để cuộc sống dần đi vào quỹ đạo thì khi này cô mới có một ít thời gian rảnh rỗi. Và vào những lúc như vậy thì hầu như cô không có việc gì làm ngoài trông chừng hoặc chơi cùng Hồ Lô cả.
Một ngày nọ, lúc Hồ Lô đã đến trường mẫu giáo, còn Trương Tiểu Bạch được nghỉ làm ở nhà, vì chỗ làm của cậu hình như xảy ra vấn đề gì đó nên tạm đóng cửa vài hôm.
Những lúc như vậy, khi không có Hồ Lô ở nhà mà chỉ có mỗi cô và Trương Tiểu Bạch thì bầu không khí có hơi ngượng ngùng. Long Quân Dao cô thật không hiểu vì sao mà cô cứ có cảm giác hình như người nọ đang cố tránh né và giữ khoảng cách với cô thì phải.
Đôi khi cô muốn bắt chuyện với cậu, thì cậu lại vội tìm một việc gì đó làm để khiến cho bản thân bận rộn.
Nhiều lần như vậy thì Long Quân Dao cũng dừng việc bắt chuyện với cậu lại, nhưng nó không có nghĩa cô sẽ bỏ cuộc và không chinh phục người nọ nữa, dù sao thì cậu cũng chính là A Khiết, người mà cô yêu.
Và khi này, cũng như mọi lần, Long Quân Dao yên tĩnh ngồi ở phòng khách nhỏ, còn Trương Tiểu Bạch cứ loay hoay hết làm việc này rồi đến việc khác. Lúc đó do quá nhàm chán thì bỗng Long Quân Dao nhớ lại cái vật phẩm gì đó mà hôm bữa hệ thống nói với cô.
Cái vật phẩm gì mà được gọi là mắt thần ấy, cô nhớ không lầm là tác dụng của nó là giúp cô tìm được mảnh vỡ linh hồn của A Khiết.
Nhớ đến vật phẩm mới ấy, Long Quân Dao kêu gọi hệ thống online.
“2503, mi có ở đó không?”
[Ký chủ cho gọi tiểu hệ thống?]
“Hôm nọ mi nói cái vật phẩm mắt thần gì ấy, nó dùng như thế nào? Ta muốn dùng thử xem sao.”
[Đến tận bây giờ cô mới nhớ đến nó à.]
“Bớt lắm lời! Mi kích hoạt nó nhanh đi!” Long Quân Dao mất kiên nhẫn nói.
[Vâng, vâng, tôi làm ngay đây!]
Nói rồi hệ thống nhanh chóng kích hoạt vật phẩm mắt thần cho Long Quân Dao.
Vật phẩm ấy vừa được kích hoạt thì bỗng đôi mắt đen láy của Long Quân Dao hơi đổi màu rồi nhanh chóng quay lại màu sắc ban đầu.
[Xong rồi đó ký chủ! Giờ cô thử nhìn vào Trương Tiểu Bạch xem. Nếu cậu ta quả thật là mảnh linh hồn của Tống Lộ Khiết, thì xung quanh cậu ta sẽ được bao bộc bởi một ánh sáng nhẹ màu đỏ. Còn nhân vật chính sẽ là màu vàng kim, nhân vật phản diện khác là màu xanh đen, các nhân vật không liên quan là màu trắng, còn những nhân vật có liên quan hay có mối liên hệ nào đó với các nhân vật chính như là, cha mẹ bạn bè ông bà anh chị em gì đó sẽ có màu cam nhẹ.]
Không đáp lời hệ thống, Long Quân Dao sau khi nghe rõ cách phân biệt từng nhân vật qua vật phẩm mắt thần thì cô liền nhanh chóng đưa mắt nhìn về hướng của Trương Tiểu Bạch đang chuẩn bị bữa trưa cho hai người.
Lúc này thông qua vật phẩm mắt thần, Long Quân Dao nhìn thấy xung quanh Trương Tiểu Bạch thực sự được bộc bởi một luồn ánh sáng nhè nhẹ màu đỏ. Quả nhiên cậu ấy là A Khiết.
Tuy đã biết Trương Tiểu Bạch là người mà bản thân luôn tìm, và cô cũng đã có sự xác nhận từ hệ thống ngay từ ban đầu, nhưng không hiểu sao khi một lần nữa dùng vật phẩm để nhận định lại thì cảm xúc của cô vẫn xúc động như lúc đầu.
Long Quân Dao chậm rãi đứng lên tiến về phía Trương Tiểu Bạch, cô muốn đưa tay ôm người con trai nhỏ nhắn vào lòng, nhưng chưa kịp làm gì thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Dừng động tác lại, Long Quân Dao bực bội bước ra ngoài mở cửa.
Cửa vừa mở ra, ở đằng sau cánh cửa chính là gương mặt xinh xắn tươi cười của Tô Mộc.
Đáng ra thì Long Quân Dao sẽ cau mày bực mình vì bị người này phá đám, nhưng ngược lại, cô khi này không hề nhíu mày lấy một cái mà chỉ trợn trừng mắt kinh ngạc.
Vật phẩm mắt thần vẫn còn được kích hoạt, nó chưa được tắt đi nên những gì Long Quân Dao nhìn thấy được chính là xung quanh của Tô Mộc cũng được bao bộc bởi một ánh sáng nhẹ, và điều đặc biệt là nó cũng là màu đỏ.
“A-A Khiết!” Long Quân Dao không dám tin khẽ kêu lên.
“Hả? Dao ca, chị gọi em?” Tô Mộc tròn mắt nhìn con người tỏa sáng trước mắt nghiêng đầu hỏi, cô không nghẽ rõ lắm người ấy gọi cô là gì.
“À, không có gì! Em vào nhà đi.” Long Quân Dao gần như là kinh ngạc đến mức ngẩn cả người ra, cô hơi né người sang một bên nhường một lối đi nhỏ để người con gái bước vào trong.
Cùng lúc ấy, giọng nói của hệ thống lại một lần nữa vang lên:
[Kích hoạt mở khóa kỹ năng vốn có: God of Lucky!]
[Đôi khi may mắn cũng là kỹ năng nhỉ! Chưa đến một tháng mà cô đã tìm được hai mảnh linh hồn rồi. Cô đỉnh thật đấy!]
Hệ thống cảm thán trước sự may mắn đến phi lý của ký chủ, nhưng nó lại một lần nữa bị bơ đẹp.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau khi biết được người con gái tên Tô Mộc luôn lảng vảng xung quanh chính mình cũng chính là một trong những mảnh vở linh hồn của Tống Lộ Khiết, thì Long Quân Dao cũng quay ngoắt thái độ với cô nàng.
Thay vì lạnh nhạt, giữ khoảng cách với Tô Mộc như những lần trước thì Long Quân Dao cũng trở nên gần gũi, thân thiết với cô nàng hơn.
Cũng chính vì vậy mà Tô Mộc gần như ngày nào cũng đến đập cửa làm phiền cả ba người Long Quân Dao, Trương Tiểu Bạch và Hồ Lô.
Nếu căn phòng này mà rộng hơn một chút thì không chừng Tô Mộc đã dọn luôn quần áo vào đấy ở rồi.
Và cuộc sống của Long Quân Dao vẫn cứ bình lặng như thế trôi qua, cô vẫn đang chờ thời cơ để tạo ra một cơn bão lớn...
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Tính đến nay, Long Quân Dao ở cùng với hai cha con họ Trương cũng đã bước qua tháng thứ ba.
Ở chung với nhau dưới một mái nhà được một khoảng thời gian thì Trương Tiểu Bạch cũng không còn quá bài xích sự hiện diện của cô nữa.
Ngược lại, cậu bây giờ cũng đã dần chấp nhận cô như một thành viên trong gia đình, bởi vì cô đối xử với cậu và con trai quả thật là rất tốt.
Long Quân Dao cô đối xử với cậu và Hồ Lô tốt đến mức, có khi cả ba người bước ra ngoài phố cùng nhau tạo nên một bầu không khí hòa hợp đến nổi khiến cho người khác hiểu lầm cả ba người là một gia đình thực sự không chừng.
Và không biết bắt đầu từ khi nào mà Trương Tiểu Bạch cũng dần để tâm đến người nọ. Mỗi lần nhìn thấy cô gần gũi với Tô Mộc quá mức thì trong lòng của cậu vừa khó chịu, nhưng cũng vừa có một cảm xúc rất kỳ lạ trổi dậy.
Hiện tại, Long Quân Dao cô và Trương Tiểu Bạch cậu đây ở chung với nhau như một gia đình đã được hơn ba tháng, và bây giờ cũng sắp hết tháng thứ tư rồi.
Và dạo gần đây, Long Quân Dao trông có vẻ rất bận rộn, vì ngay từ sáng sớm cô đã đi ra bên ngoài cho đến tận khi trời sụp tối thì cô mới về đến nhà. Cậu không rõ rốt cuộc cô đã đi đâu và làm gì cả ngày trời như vậy.
Lẽ nào, cô đã có người yêu và cô dành cả ngày để hẹn hò?
Vừa nghĩ đến đó thì trong lòng của Trương Tiểu Bạch khó chịu vô cùng.
Cậu nhìn lên cái đồng hồ treo tường, bây giờ đã hơn mười giờ đêm rồi mà Long Quân Dao vẫn chưa về, thường ngày trễ nhất cũng chỉ là chín giờ, nhưng bây giờ nhìn kim dài kim ngắn của đồng hồ sắp chạy đúng mười một giờ thì Trương Tiểu Bạch lúc ấy trong lòng chợt nóng như lửa đốt.
Rốt cuộc Long Quân Dao đang làm gì mà đến giờ vẫn chưa về? Trương Tiểu Bạch tâm tình bực dọc tự hỏi bản thân.
Cùng lúc ấy ngoài cửa vang lên âm thanh mở cửa. Vừa nghe ngoài cửa có động tĩnh thì Trương Tiểu Bạch liền đứng dậy chạy ra ngoài.
Nhìn thấy người nữ nhân cao ráo với gương mặt đẹp đến xuất thần trong bộ âu phục đầy khí chất thì cậu hơi khựng lại. Nhìn cô bây giờ và cậu trông chẳng khác gì người của hai thế giới.
“C-cô đi đâu mà giờ mới về?” Cậu hơi ngập ngừng chần chừ đôi chút rồi hỏi.
“Tôi đi giải quyết công việc. Xin lỗi vì làm phiền cậu phải đợi rồi!” Long Quân Dao nói xong rồi hơi khẽ mỉm cười, cô đưa tay xoa đầu người trước mắt.
Bị xoa đầu, mặt của Trương Tiểu Bạch chợt nóng lên rồi trở nên đỏ ửng, cậu gạt bàn tày lớn đang xoa đầu bản thân đi.
Thấy phản ứng đáng yêu của người con trai nhỏ trước mắt, Long Quân Dao chợt phì cười, cô quay lại khóa cửa cẩn thận rồi kéo người nọ vào trong nhà.
“Ngày mai em đưa Hồ Lô đi đến trường mẫu giáo xong thì hãy quay về thu dọn một vài món đồ cần thiết đi.” Long Quân Dao căn dặn.
“Hả? Chúng ta sẽ đi đâu sao?” Trương Tiểu Bạch nghiêng đầu kỳ lạ hỏi.
“Ừ! Chúng ta sẽ dọn nhà. Chúng ta sẽ dọn đến một nơi ở tốt hơn, một môi trường tốt hơn đối với sự phát triển của Hồ Lô.”
Đối với câu trả lời của Long Quân Dao, Trương Tiểu Bạch ngoài vẻ mặt kinh ngạc không dám tin thì chẳng nói thêm lời nào. Rốt cuộc là cô đang muốn làm gì?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
P.S: Mình phải vào học lại rồi nên năng suất ra chương mới sẽ chậm lại nha mọi người. Mình sẽ cố sắp xếp có một lịch đăng cố định cho mọi người đỡ hóng.?
Long Quân Dao ban đầu thì cũng có hơi khó chịu, vì lúc nào cô cũng cảm nhận được ánh mắt của Tô Mộc ở một góc nào đấy nhìn cô cứ như một kẻ bám đuôi ấy.
Sau một tuần sắp xếp mọi thứ để cuộc sống dần đi vào quỹ đạo thì khi này cô mới có một ít thời gian rảnh rỗi. Và vào những lúc như vậy thì hầu như cô không có việc gì làm ngoài trông chừng hoặc chơi cùng Hồ Lô cả.
Một ngày nọ, lúc Hồ Lô đã đến trường mẫu giáo, còn Trương Tiểu Bạch được nghỉ làm ở nhà, vì chỗ làm của cậu hình như xảy ra vấn đề gì đó nên tạm đóng cửa vài hôm.
Những lúc như vậy, khi không có Hồ Lô ở nhà mà chỉ có mỗi cô và Trương Tiểu Bạch thì bầu không khí có hơi ngượng ngùng. Long Quân Dao cô thật không hiểu vì sao mà cô cứ có cảm giác hình như người nọ đang cố tránh né và giữ khoảng cách với cô thì phải.
Đôi khi cô muốn bắt chuyện với cậu, thì cậu lại vội tìm một việc gì đó làm để khiến cho bản thân bận rộn.
Nhiều lần như vậy thì Long Quân Dao cũng dừng việc bắt chuyện với cậu lại, nhưng nó không có nghĩa cô sẽ bỏ cuộc và không chinh phục người nọ nữa, dù sao thì cậu cũng chính là A Khiết, người mà cô yêu.
Và khi này, cũng như mọi lần, Long Quân Dao yên tĩnh ngồi ở phòng khách nhỏ, còn Trương Tiểu Bạch cứ loay hoay hết làm việc này rồi đến việc khác. Lúc đó do quá nhàm chán thì bỗng Long Quân Dao nhớ lại cái vật phẩm gì đó mà hôm bữa hệ thống nói với cô.
Cái vật phẩm gì mà được gọi là mắt thần ấy, cô nhớ không lầm là tác dụng của nó là giúp cô tìm được mảnh vỡ linh hồn của A Khiết.
Nhớ đến vật phẩm mới ấy, Long Quân Dao kêu gọi hệ thống online.
“2503, mi có ở đó không?”
[Ký chủ cho gọi tiểu hệ thống?]
“Hôm nọ mi nói cái vật phẩm mắt thần gì ấy, nó dùng như thế nào? Ta muốn dùng thử xem sao.”
[Đến tận bây giờ cô mới nhớ đến nó à.]
“Bớt lắm lời! Mi kích hoạt nó nhanh đi!” Long Quân Dao mất kiên nhẫn nói.
[Vâng, vâng, tôi làm ngay đây!]
Nói rồi hệ thống nhanh chóng kích hoạt vật phẩm mắt thần cho Long Quân Dao.
Vật phẩm ấy vừa được kích hoạt thì bỗng đôi mắt đen láy của Long Quân Dao hơi đổi màu rồi nhanh chóng quay lại màu sắc ban đầu.
[Xong rồi đó ký chủ! Giờ cô thử nhìn vào Trương Tiểu Bạch xem. Nếu cậu ta quả thật là mảnh linh hồn của Tống Lộ Khiết, thì xung quanh cậu ta sẽ được bao bộc bởi một ánh sáng nhẹ màu đỏ. Còn nhân vật chính sẽ là màu vàng kim, nhân vật phản diện khác là màu xanh đen, các nhân vật không liên quan là màu trắng, còn những nhân vật có liên quan hay có mối liên hệ nào đó với các nhân vật chính như là, cha mẹ bạn bè ông bà anh chị em gì đó sẽ có màu cam nhẹ.]
Không đáp lời hệ thống, Long Quân Dao sau khi nghe rõ cách phân biệt từng nhân vật qua vật phẩm mắt thần thì cô liền nhanh chóng đưa mắt nhìn về hướng của Trương Tiểu Bạch đang chuẩn bị bữa trưa cho hai người.
Lúc này thông qua vật phẩm mắt thần, Long Quân Dao nhìn thấy xung quanh Trương Tiểu Bạch thực sự được bộc bởi một luồn ánh sáng nhè nhẹ màu đỏ. Quả nhiên cậu ấy là A Khiết.
Tuy đã biết Trương Tiểu Bạch là người mà bản thân luôn tìm, và cô cũng đã có sự xác nhận từ hệ thống ngay từ ban đầu, nhưng không hiểu sao khi một lần nữa dùng vật phẩm để nhận định lại thì cảm xúc của cô vẫn xúc động như lúc đầu.
Long Quân Dao chậm rãi đứng lên tiến về phía Trương Tiểu Bạch, cô muốn đưa tay ôm người con trai nhỏ nhắn vào lòng, nhưng chưa kịp làm gì thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Dừng động tác lại, Long Quân Dao bực bội bước ra ngoài mở cửa.
Cửa vừa mở ra, ở đằng sau cánh cửa chính là gương mặt xinh xắn tươi cười của Tô Mộc.
Đáng ra thì Long Quân Dao sẽ cau mày bực mình vì bị người này phá đám, nhưng ngược lại, cô khi này không hề nhíu mày lấy một cái mà chỉ trợn trừng mắt kinh ngạc.
Vật phẩm mắt thần vẫn còn được kích hoạt, nó chưa được tắt đi nên những gì Long Quân Dao nhìn thấy được chính là xung quanh của Tô Mộc cũng được bao bộc bởi một ánh sáng nhẹ, và điều đặc biệt là nó cũng là màu đỏ.
“A-A Khiết!” Long Quân Dao không dám tin khẽ kêu lên.
“Hả? Dao ca, chị gọi em?” Tô Mộc tròn mắt nhìn con người tỏa sáng trước mắt nghiêng đầu hỏi, cô không nghẽ rõ lắm người ấy gọi cô là gì.
“À, không có gì! Em vào nhà đi.” Long Quân Dao gần như là kinh ngạc đến mức ngẩn cả người ra, cô hơi né người sang một bên nhường một lối đi nhỏ để người con gái bước vào trong.
Cùng lúc ấy, giọng nói của hệ thống lại một lần nữa vang lên:
[Kích hoạt mở khóa kỹ năng vốn có: God of Lucky!]
[Đôi khi may mắn cũng là kỹ năng nhỉ! Chưa đến một tháng mà cô đã tìm được hai mảnh linh hồn rồi. Cô đỉnh thật đấy!]
Hệ thống cảm thán trước sự may mắn đến phi lý của ký chủ, nhưng nó lại một lần nữa bị bơ đẹp.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau khi biết được người con gái tên Tô Mộc luôn lảng vảng xung quanh chính mình cũng chính là một trong những mảnh vở linh hồn của Tống Lộ Khiết, thì Long Quân Dao cũng quay ngoắt thái độ với cô nàng.
Thay vì lạnh nhạt, giữ khoảng cách với Tô Mộc như những lần trước thì Long Quân Dao cũng trở nên gần gũi, thân thiết với cô nàng hơn.
Cũng chính vì vậy mà Tô Mộc gần như ngày nào cũng đến đập cửa làm phiền cả ba người Long Quân Dao, Trương Tiểu Bạch và Hồ Lô.
Nếu căn phòng này mà rộng hơn một chút thì không chừng Tô Mộc đã dọn luôn quần áo vào đấy ở rồi.
Và cuộc sống của Long Quân Dao vẫn cứ bình lặng như thế trôi qua, cô vẫn đang chờ thời cơ để tạo ra một cơn bão lớn...
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Tính đến nay, Long Quân Dao ở cùng với hai cha con họ Trương cũng đã bước qua tháng thứ ba.
Ở chung với nhau dưới một mái nhà được một khoảng thời gian thì Trương Tiểu Bạch cũng không còn quá bài xích sự hiện diện của cô nữa.
Ngược lại, cậu bây giờ cũng đã dần chấp nhận cô như một thành viên trong gia đình, bởi vì cô đối xử với cậu và con trai quả thật là rất tốt.
Long Quân Dao cô đối xử với cậu và Hồ Lô tốt đến mức, có khi cả ba người bước ra ngoài phố cùng nhau tạo nên một bầu không khí hòa hợp đến nổi khiến cho người khác hiểu lầm cả ba người là một gia đình thực sự không chừng.
Và không biết bắt đầu từ khi nào mà Trương Tiểu Bạch cũng dần để tâm đến người nọ. Mỗi lần nhìn thấy cô gần gũi với Tô Mộc quá mức thì trong lòng của cậu vừa khó chịu, nhưng cũng vừa có một cảm xúc rất kỳ lạ trổi dậy.
Hiện tại, Long Quân Dao cô và Trương Tiểu Bạch cậu đây ở chung với nhau như một gia đình đã được hơn ba tháng, và bây giờ cũng sắp hết tháng thứ tư rồi.
Và dạo gần đây, Long Quân Dao trông có vẻ rất bận rộn, vì ngay từ sáng sớm cô đã đi ra bên ngoài cho đến tận khi trời sụp tối thì cô mới về đến nhà. Cậu không rõ rốt cuộc cô đã đi đâu và làm gì cả ngày trời như vậy.
Lẽ nào, cô đã có người yêu và cô dành cả ngày để hẹn hò?
Vừa nghĩ đến đó thì trong lòng của Trương Tiểu Bạch khó chịu vô cùng.
Cậu nhìn lên cái đồng hồ treo tường, bây giờ đã hơn mười giờ đêm rồi mà Long Quân Dao vẫn chưa về, thường ngày trễ nhất cũng chỉ là chín giờ, nhưng bây giờ nhìn kim dài kim ngắn của đồng hồ sắp chạy đúng mười một giờ thì Trương Tiểu Bạch lúc ấy trong lòng chợt nóng như lửa đốt.
Rốt cuộc Long Quân Dao đang làm gì mà đến giờ vẫn chưa về? Trương Tiểu Bạch tâm tình bực dọc tự hỏi bản thân.
Cùng lúc ấy ngoài cửa vang lên âm thanh mở cửa. Vừa nghe ngoài cửa có động tĩnh thì Trương Tiểu Bạch liền đứng dậy chạy ra ngoài.
Nhìn thấy người nữ nhân cao ráo với gương mặt đẹp đến xuất thần trong bộ âu phục đầy khí chất thì cậu hơi khựng lại. Nhìn cô bây giờ và cậu trông chẳng khác gì người của hai thế giới.
“C-cô đi đâu mà giờ mới về?” Cậu hơi ngập ngừng chần chừ đôi chút rồi hỏi.
“Tôi đi giải quyết công việc. Xin lỗi vì làm phiền cậu phải đợi rồi!” Long Quân Dao nói xong rồi hơi khẽ mỉm cười, cô đưa tay xoa đầu người trước mắt.
Bị xoa đầu, mặt của Trương Tiểu Bạch chợt nóng lên rồi trở nên đỏ ửng, cậu gạt bàn tày lớn đang xoa đầu bản thân đi.
Thấy phản ứng đáng yêu của người con trai nhỏ trước mắt, Long Quân Dao chợt phì cười, cô quay lại khóa cửa cẩn thận rồi kéo người nọ vào trong nhà.
“Ngày mai em đưa Hồ Lô đi đến trường mẫu giáo xong thì hãy quay về thu dọn một vài món đồ cần thiết đi.” Long Quân Dao căn dặn.
“Hả? Chúng ta sẽ đi đâu sao?” Trương Tiểu Bạch nghiêng đầu kỳ lạ hỏi.
“Ừ! Chúng ta sẽ dọn nhà. Chúng ta sẽ dọn đến một nơi ở tốt hơn, một môi trường tốt hơn đối với sự phát triển của Hồ Lô.”
Đối với câu trả lời của Long Quân Dao, Trương Tiểu Bạch ngoài vẻ mặt kinh ngạc không dám tin thì chẳng nói thêm lời nào. Rốt cuộc là cô đang muốn làm gì?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
P.S: Mình phải vào học lại rồi nên năng suất ra chương mới sẽ chậm lại nha mọi người. Mình sẽ cố sắp xếp có một lịch đăng cố định cho mọi người đỡ hóng.?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172