Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về! - Chương 43:
Chương trước- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về!
Chương 43:
Hoa Nhi mang theo thương tích quay về Phượng Hoàng cung, cứ nghĩ mọi chuyện thế rồi cũng sẽ ổn nhưng thật ra thì không. Kể từ ngày hôm đó, cứ có cơ hội thì thụ chính lại tìm cớ gì đó gây khó dễ cho Hoa Nhi.
Bởi vì chưa có tin tức xác thực nào cho thấy Long Quân Dao đã tử trận nên y cũng không dám làm bậy. Tiểu Ngư y vẫn đang chờ người kia gửi tin tức xác nhận trở về.
Và quả là ông trời không phụ lòng Tiểu Ngư, vài ngày sau Lãnh Viêm đã cho người gọi y đến ngự thư phòng.
Vừa đẩy cửa ngự thư phòng bước vào thì Tiểu Ngư liền nhìn thấy Lãnh Viêm cùng Lãnh Nam đã có mặt từ lúc nào.
Hai người bọn hắn mặt mày lạnh nhạt đối diện với nhau, nhưng chỉ vừa nhìn thấy Tiểu Ngư đến thì bỗng trở nên hớn hở vui vẻ.
Kéo tay thụ chính vào bên trong phòng rồi vội vàng đóng sầm cửa lại, cả ba người khi này ngồi bên bàn bắt đầu bàn tính chuyện gì đó cùng nhau.
Lãnh Nam lúc này lấy từ trong ngực áo ra một bức phong thư, cả gương mặt hắn đều mang theo sự đắc chí ra hiệu bảo Lãnh Viêm mở thư ra đọc.
Nhận được tín hiệu, Lãnh Viêm đưa tay tiếp nhận bức thư rồi mở ra đọc.
Đọc đến hết bức thư thì trên mặt công chính Lãnh Viêm lúc này chợt nở một nụ cười mờ nhạt.
Hắn đã chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng thì hắn cũng có thể đường đường chính chính đưa người hắn yêu lên làm hoàng hậu.
Trong bức thư ấy viết rằng, không tìm được sơ hở để giết chết Long Quân Dao, nhưng mà trên chiến trường nàng ta đã bị trúng tên của quân địch, và vết thương bị nhiễm trùng rất nặng, nó nặng đến mức dẫn đến các phần da thịt xung quanh đều trở nên thối rữa. Thế nên, nàng ta đã không thể qua khỏi, cuối cùng là bỏ mạng bên trong quân trại.
Lãnh Viêm truyền lá thư đến cho Tiểu Ngư xem, vừa đọc hết bức thư thì trong lòng y vô cùng sảng khoái. Đến cuối cùng thì lão thiên gia vẫn là đứng về phía y.
Và y chính là đứa con cưng của lão thiên gia, nếu như không phải thì người cũng đã không ban cho y một cơ hội để sống lại và làm lại từ đầu, cũng như lấy lại tất cả những gì xứng đánh thuộc về y.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Biết kẻ mà bản thân luôn chán ghét đã chết thì cả ba nhân vật chính cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng, Lãnh Nam vốn là một người cẩn trọng nên cũng không thể quá dễ dàng tin tưởng vào một lá thư nên hắn đã phải phái một kẻ khác ra ngoài biên cương để thăm dò tình hình để xem thực hư như thế nào.
Người được phái đi thăm dò là một tên vô cùng thân cận của Lãnh Nam, và sau bao ngày ở ngoài biên ải thì cuối cùng hắn cũng quay trở về và mang theo tin tốt cho chủ tử. Theo như những gì tên trước mặt bẩm báo lại thì quả thực Long Quân Dao đã chết. Chẳng những thế, ả ta chết trông rất khó coi.
Cả một khu quân doanh, trong vòng bán kính một trăm bước chân cách lều trại khi Long Quân Dao chết ở đấy và cũng là nơi để thân xác của nàng ta đều có một mùi hôi thối đến mức vừa hít vào mũi liền cảm thấy chóng mặt buồn nôn.
Cuối cùng sau bao ngày thì cũng có được lời xác thực, Lãnh Nam liền nhanh chóng truyền lại cho Lãnh Viêm và Tiểu Ngư rồi cả ba người lại tiếp tục lên kế hoạch phế đi chức vị của Long gia.
Bàn bạc cùng nhau, bàn đến bàn lui vẫn là hai tên công chính không đủ thế lực để đối phó với Long gia nên đành tìm đến nhiếp chính vương Lãnh Hàn để yêu cầu giúp đỡ.
Và lời đề xuất nhờ Lãnh Hàn giúp đỡ là do thụ chính đưa ra. Y nghĩ rằng dù sao Lãnh Hàn cũng từng có tình cảm với y nên chắc có lẽ sẽ dễ dàng nhờ vả. Ngoài ra, trong tay Lãnh Hàn cũng nắm giữ ba phần binh quyền và chỉ cần hắn đồng ý với lời đề xuất thì bọn họ còn lo không đối phó được với Long gia ư.
Suy tính là thế, nhưng đến khi Lãnh Viêm cùng Tiểu Ngư xuất hiện ở phủ của Lãnh Hàn để bàn bạc thì chưa kịp nói hết lời thì đã bị hắn ta dứt khoát từ chối:
“Ta từ chối! Ta sẽ không tham gia và cũng không giao ra binh quyền. Các ngươi muốn làm gì thì đấy là chuyện của các ngươi và nó chẳng có liên quan gì đến ta cả.”
“Lãnh Hàn, ngươi đừng quên bản thân là nhiếp chính vương. Bây giờ, Long gia có nguy cơ tạo phản mà ngươi cứ trơ mắt đứng nhìn sao?” Lãnh Viêm giận dữ đập bàn đứng dậy rồi chỉ thẳng mặt Lãnh Hàn nói.
“Ta nói lại thêm một lần nữa. Ta không đồng ý! Các ngươi muốn làm gì thì tùy và đừng lôi kéo ta vào. Giờ thì mời các người về cho. Người đâu, tiễn hoàng thượng và Tiểu Ngư công tử quay về.” Nói rồi, Lãnh Hàn kiên quyết đứng dậy tiễn người ra về.
Lãnh Viêm thì tức giận phất tay áo bỏ đi, còn Tiểu Ngư mặt mày ủ rũ đầy thất vọng. Hai người vừa đi được vài bước thì bỗng bị gọi lại. Cứ ngỡ Lãnh Hàn suy nghĩ lại nhưng ngờ đâu...
“Khoan đã! Ta còn chuyện này muốn nói. Đó là... các ngươi hãy bảo trọng, đây là lựa chọn của các người thì ta cũng chẳng thể can thiệp, nhưng ta mong là các người sẽ không bao giờ hối hận với những gì mà bản thân lựa chọn.”
“Lãnh Hàn, ta cũng mong ngươi sẽ không hối hận với những gì ngươi lựa chọn.” Lãnh Viêm hậm hực đáp lời.
“Tất nhiên! Ta sẽ không bao giờ hối hận với lựa chọn của bản thân.” Lãnh Hàn khẽ nở nụ cười đáp lại Lãnh Viêm rồi tiếp tục cho người tiễn hắn và thụ chính rời đi.
Sau khi công chính Lãnh Viêm và thụ chính Tiểu Ngư đã rời đi, bên trong phòng chỉ còn lại mỗi mình Lãnh Hàn. Hắn khi này tự rót cho bản thân một tách trà rồi đưa lên miệng nhâm nhi vài ngụm.
“Ngu ngốc! Các người sẽ không đấu lại cái nữ nhân đó đâu. Cho dù nàng ta có thật là chết đi, thì chắc chắn nàng ta cũng đã bày sẵn cái lưới để chờ các người rơi vào đấy rồi.” Lãnh Hàn nhỏ giọng tự thì thầm với bản thân rồi ực một cái uống cạn chén trà trong tay với ánh mắt nhìn xa xăm.
Bởi vì chưa có tin tức xác thực nào cho thấy Long Quân Dao đã tử trận nên y cũng không dám làm bậy. Tiểu Ngư y vẫn đang chờ người kia gửi tin tức xác nhận trở về.
Và quả là ông trời không phụ lòng Tiểu Ngư, vài ngày sau Lãnh Viêm đã cho người gọi y đến ngự thư phòng.
Vừa đẩy cửa ngự thư phòng bước vào thì Tiểu Ngư liền nhìn thấy Lãnh Viêm cùng Lãnh Nam đã có mặt từ lúc nào.
Hai người bọn hắn mặt mày lạnh nhạt đối diện với nhau, nhưng chỉ vừa nhìn thấy Tiểu Ngư đến thì bỗng trở nên hớn hở vui vẻ.
Kéo tay thụ chính vào bên trong phòng rồi vội vàng đóng sầm cửa lại, cả ba người khi này ngồi bên bàn bắt đầu bàn tính chuyện gì đó cùng nhau.
Lãnh Nam lúc này lấy từ trong ngực áo ra một bức phong thư, cả gương mặt hắn đều mang theo sự đắc chí ra hiệu bảo Lãnh Viêm mở thư ra đọc.
Nhận được tín hiệu, Lãnh Viêm đưa tay tiếp nhận bức thư rồi mở ra đọc.
Đọc đến hết bức thư thì trên mặt công chính Lãnh Viêm lúc này chợt nở một nụ cười mờ nhạt.
Hắn đã chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng thì hắn cũng có thể đường đường chính chính đưa người hắn yêu lên làm hoàng hậu.
Trong bức thư ấy viết rằng, không tìm được sơ hở để giết chết Long Quân Dao, nhưng mà trên chiến trường nàng ta đã bị trúng tên của quân địch, và vết thương bị nhiễm trùng rất nặng, nó nặng đến mức dẫn đến các phần da thịt xung quanh đều trở nên thối rữa. Thế nên, nàng ta đã không thể qua khỏi, cuối cùng là bỏ mạng bên trong quân trại.
Lãnh Viêm truyền lá thư đến cho Tiểu Ngư xem, vừa đọc hết bức thư thì trong lòng y vô cùng sảng khoái. Đến cuối cùng thì lão thiên gia vẫn là đứng về phía y.
Và y chính là đứa con cưng của lão thiên gia, nếu như không phải thì người cũng đã không ban cho y một cơ hội để sống lại và làm lại từ đầu, cũng như lấy lại tất cả những gì xứng đánh thuộc về y.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Biết kẻ mà bản thân luôn chán ghét đã chết thì cả ba nhân vật chính cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng, Lãnh Nam vốn là một người cẩn trọng nên cũng không thể quá dễ dàng tin tưởng vào một lá thư nên hắn đã phải phái một kẻ khác ra ngoài biên cương để thăm dò tình hình để xem thực hư như thế nào.
Người được phái đi thăm dò là một tên vô cùng thân cận của Lãnh Nam, và sau bao ngày ở ngoài biên ải thì cuối cùng hắn cũng quay trở về và mang theo tin tốt cho chủ tử. Theo như những gì tên trước mặt bẩm báo lại thì quả thực Long Quân Dao đã chết. Chẳng những thế, ả ta chết trông rất khó coi.
Cả một khu quân doanh, trong vòng bán kính một trăm bước chân cách lều trại khi Long Quân Dao chết ở đấy và cũng là nơi để thân xác của nàng ta đều có một mùi hôi thối đến mức vừa hít vào mũi liền cảm thấy chóng mặt buồn nôn.
Cuối cùng sau bao ngày thì cũng có được lời xác thực, Lãnh Nam liền nhanh chóng truyền lại cho Lãnh Viêm và Tiểu Ngư rồi cả ba người lại tiếp tục lên kế hoạch phế đi chức vị của Long gia.
Bàn bạc cùng nhau, bàn đến bàn lui vẫn là hai tên công chính không đủ thế lực để đối phó với Long gia nên đành tìm đến nhiếp chính vương Lãnh Hàn để yêu cầu giúp đỡ.
Và lời đề xuất nhờ Lãnh Hàn giúp đỡ là do thụ chính đưa ra. Y nghĩ rằng dù sao Lãnh Hàn cũng từng có tình cảm với y nên chắc có lẽ sẽ dễ dàng nhờ vả. Ngoài ra, trong tay Lãnh Hàn cũng nắm giữ ba phần binh quyền và chỉ cần hắn đồng ý với lời đề xuất thì bọn họ còn lo không đối phó được với Long gia ư.
Suy tính là thế, nhưng đến khi Lãnh Viêm cùng Tiểu Ngư xuất hiện ở phủ của Lãnh Hàn để bàn bạc thì chưa kịp nói hết lời thì đã bị hắn ta dứt khoát từ chối:
“Ta từ chối! Ta sẽ không tham gia và cũng không giao ra binh quyền. Các ngươi muốn làm gì thì đấy là chuyện của các ngươi và nó chẳng có liên quan gì đến ta cả.”
“Lãnh Hàn, ngươi đừng quên bản thân là nhiếp chính vương. Bây giờ, Long gia có nguy cơ tạo phản mà ngươi cứ trơ mắt đứng nhìn sao?” Lãnh Viêm giận dữ đập bàn đứng dậy rồi chỉ thẳng mặt Lãnh Hàn nói.
“Ta nói lại thêm một lần nữa. Ta không đồng ý! Các ngươi muốn làm gì thì tùy và đừng lôi kéo ta vào. Giờ thì mời các người về cho. Người đâu, tiễn hoàng thượng và Tiểu Ngư công tử quay về.” Nói rồi, Lãnh Hàn kiên quyết đứng dậy tiễn người ra về.
Lãnh Viêm thì tức giận phất tay áo bỏ đi, còn Tiểu Ngư mặt mày ủ rũ đầy thất vọng. Hai người vừa đi được vài bước thì bỗng bị gọi lại. Cứ ngỡ Lãnh Hàn suy nghĩ lại nhưng ngờ đâu...
“Khoan đã! Ta còn chuyện này muốn nói. Đó là... các ngươi hãy bảo trọng, đây là lựa chọn của các người thì ta cũng chẳng thể can thiệp, nhưng ta mong là các người sẽ không bao giờ hối hận với những gì mà bản thân lựa chọn.”
“Lãnh Hàn, ta cũng mong ngươi sẽ không hối hận với những gì ngươi lựa chọn.” Lãnh Viêm hậm hực đáp lời.
“Tất nhiên! Ta sẽ không bao giờ hối hận với lựa chọn của bản thân.” Lãnh Hàn khẽ nở nụ cười đáp lại Lãnh Viêm rồi tiếp tục cho người tiễn hắn và thụ chính rời đi.
Sau khi công chính Lãnh Viêm và thụ chính Tiểu Ngư đã rời đi, bên trong phòng chỉ còn lại mỗi mình Lãnh Hàn. Hắn khi này tự rót cho bản thân một tách trà rồi đưa lên miệng nhâm nhi vài ngụm.
“Ngu ngốc! Các người sẽ không đấu lại cái nữ nhân đó đâu. Cho dù nàng ta có thật là chết đi, thì chắc chắn nàng ta cũng đã bày sẵn cái lưới để chờ các người rơi vào đấy rồi.” Lãnh Hàn nhỏ giọng tự thì thầm với bản thân rồi ực một cái uống cạn chén trà trong tay với ánh mắt nhìn xa xăm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172