Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về! - Chương 86:
Chương trước- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về!
Chương 86:
Qua một đêm đầy trắc trở để có được một giấc ngủ ngon, đến khi tỉnh giấc thì Long Quân Dao không thấy đứa bé bên cạnh đâu cả, và lúc ấy ở bên ngoài vang lên một vài âm thanh lục đục.
Long Quân Dao rời khỏi phòng ngủ đi ra ngoài thì thấy Hồ Lô và Trương Tiểu Bạch đang dùng bữa sáng, và thằng bé thì đang nghịch ngợm mà nghịch thức ăn nên bị Tiểu Bạch mắng cho một trận.
Thấy Long Quân Dao từ phòng ngủ đi ra, Hồ Lô vừa trông thấy cô thì cả gương mặt liền rạng rỡ mà reo lên:
“Papa, chào bủi sáng!”
Thằng bé hình như vẫn chưa nói chuyện thành thục lắm nên vẫn còn hơi ngọng.
Khi nghe thấy con trai gọi người nọ là papa thì Trương Tiểu Bạch đang uống nước suýt nữa thì bị sặc, cậu quay sang mắng đứa nhỏ và dạy dỗ lại nó thêm vài lần.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Trương Tiểu Bạch giúp Hồ Lô mang giày vào rồi cậu dẫn tay nó đi ra ngoài.
Thấy hai cha con sắp đi đâu đấy thì Long Quân Dao lên tiếng hỏi:
“Cậu đưa Hồ Lô đi đâu thế?”
“Tôi đưa thằng bé đến trường mẫu giáo, sau đó thì tôi phải đến chỗ làm.” Trương Tiểu Bạch vừa mang giày vừa đáp.
“Vậy hai người đi đi, một lát nữa tôi cũng sẽ đi tìm việc.”
“Papa, bye bye!” Hồ Lô nhỏ bước ra ngoài rồi đưa bàn tay nhỏ lên vẫy vẫy với Long Quân Dao.
Tuy bị mami dạy dỗ mấy lần nhưng Hồ Lô vẫn một mực cứng đầu gọi Long Quân Dao là papa của nó. Còn Trương Tiểu Bạch đứng cạnh Hồ Lô khi mà nghe những gì nó nói thì cũng chỉ biết chịu thua lắc đầu.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Khi hai cha con Trương Tiểu Bạch rời đi, Long Quân Dao bước vào nhà vệ sinh để tắm, từ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa được tắm, đã vậy cô cũng chẳng có nổi một bộ quần áo để thay ra. Đúng là làm người nghèo khổ thật!
Cởi bộ quần áo ra thì những vết tích vẫn còn lưu lại sau những cuộc thí nghiệm đầy đau đớn, và nó in hằn trên da thịt của cô.
Những vết bầm tím vẫn còn đen kịt chưa phai đi, Long Quân Dao chỉ đưa tay chạm nhẹ vào thì cả vùng da thịt xung quanh đều đau nhói cả lên.
Khi mà đã tắm xong, vì không có bộ quần áo nào khác nữa ngoài bộ đồ đã lấy được từ cái tên tiến sĩ gì đó ở tổng cục nghiên cứu, thế nên Long Quân Dao đành mặc lại bộ đồ cũ.
Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, Long Quân Dao cũng bước ra khỏi nhà để đi “tìm việc” giống như lời mà cô đã nói với Trương Tiểu Bạch.
Khóa cửa cẩn thận, Long Quân Dao đi ra khỏi tiểu khu nhỏ này, lúc đi ra ngoài cô cảm nhận được hình như có ai đó đang nhìn mình nên cũng đưa mắt tìm.
Vừa liếc mắt nhìn sang bên trái cách cô không xa, thì cô thấy cái người hồi sáng sớm này đã đến đập cửa nhà cô với Trương Tiểu Bạch.
Tô Mộc đang quét sân giữa chừng, cô nhìn thấy người ban sáng đi từ trong nhà của hai cha con họ Trương đi ra, thì cũng dừng động tác mà say mê nhìn ngắm người nọ.
Ôi thánh thần ơi! Cái nhan sắc thần thánh gì thế này? Hồi sớm khi mặt trời chưa lên cao, tuy Tô Mộc cô không nhìn thấy quá rõ ngũ quan của người nọ nhưng cô cũng cảm thấy đối phương rất đẹp rồi.
Còn bây giờ, khi đứng dưới ánh nắng ban mai thì người nọ gần như đang tỏa sáng. Ôi cái nhan sắc này thật không tầm thường!
Tô Mộc gần như chết mê chết mệt với vẻ đẹp của người nữ nhân kia, còn Long Quân Dao khi trông thấy vẻ mặt sắp chảy nước dãi đến nơi của Tô Mộc thì hơi khó xử, nhưng rồi cô đành gật đầu chào hỏi người đấy và sau đó lại tiếp tục rời đi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Rời khỏi tiểu khu, Long Quân Dao đi thẳng ra phố lớn, cô lúc ấy đi tìm một ngân hàng nào đấy dự định sẽ mở một tài khoản, nhưng khi sắp đến nơi thì mới chợt nhớ ra cô không có giấy tờ tùy thân nào cả.
Vừa nhớ đến đó thì trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, cô có nên hack vào hệ thống để tạo mấy cái thứ cần thiết ấy không nhỉ?
Trong lúc cô vẫn còn đắn đo thì bỗng hệ thống online.
[Ký chủ, cô đưa tay vào túi quần tìm lại thử xem.]
“Lại gì nữa đây?”
Long Quân Dao hơi nghi ngờ hệ thống lại có âm mưu gì đó, nhưng cô vẫn làm theo lời của nó mà đưa tay vào túi ở quần thì quả nhiên có cái gì đấy ở trong.
Lấy mấy thứ bên trong túi ra thì Long Quân Dao mới nhận ra đó chính là mớ giấy tờ tùy thân của nguyên chủ, và trong giấy chứng minh thư có đề tên là “Lưu Quân Dao”.
“2503, mi nói đi! Mi đang có âm mưu gì?”
[Ký chủ, cô nghĩ nhiều rồi. Vì đây là một thế giới có độ khó cao khi mà từ nam chính đến nữ chính đều có địa vị xã hội quá cao, còn nguyên chủ thì quá thấp nên là tôi được lệnh phải trợ giúp cô hết sức có thể ở thế giới này.]
“Nếu thật là thế thì ta phải cảm ơn mi rồi. Điểm ánh sáng về sau tích được sẽ cho mi đi thăng cấp.”
[Thật ư! Ký chủ anh minh!]
Hệ thống sau bao lần bị ăn quả đắng thì cuối cùng cũng có ngày nó được ký chủ đối xử tốt. Khi đấy hệ thống vui vẻ offline.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Còn Long Quân Dao cầm giấy tờ quan trọng trong tay rồi rảo bước đi đến ngân hàng gần nhất.
Vào ngân hàng, cô mở một tài khoản cấp tốc rồi nhanh chóng rời khỏi đó. May mắn là cô đã giữ lại một ít tiền vừa đủ để mở tài khoản ngân hàng, nếu không thì cô còn phải sống trong cuộc sống nghèo khó này dài dài.
Vì đây là một tài khoản cấp tốc nên chỉ cần chờ một giờ sau khi tài khoản được tạo thì sẽ có thể sử dụng được. Còn một tài khoản thường thì phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể dùng.
Cầm thẻ ngân hàng trong tay, Long Quân Dao đi dạo một lúc chờ đủ thời gian để có thể sử dụng tấm thẻ. Khi tấm thẻ đã có thể dùng, cô bỗng đang đi thì chọn một con hẻm nhỏ rồi rẽ vào đấy.
Cô đi vào con hẻm được tầm mười lăm hai mươi phút thì đi ngược trở ra. Và lúc ấy cô cầm theo cái thẻ ngân hàng vừa được tạo đi đến máy rút tiền gần đó.
Đứng bên trong phòng máy rút tiền, Long Quân Dao tra thẻ vào khe và sau đó nhấn mật mã tài khoản, lúc này trên màn hình hiện lên số tiền dư bên trong tài khoản là 5000 Dra*.
(*: Tương đương 5000 Đô)
Thấy tiền đã có trong tài khoản, Long Quân Dao rút thẻ ra rồi bắt đầu cuộc càn quét qua các cửa hàng.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Long Quân Dao ban đầu đi vào một cửa quần áo tìm mua một vài bộ quần áo cho bản thân trước rồi sau đấy liền dành phần thời gian còn lại mà đi dạo khắp con phố lớn.
Ở trung tâm thành phố, các tòa nhà, các tòa trung tâm thương mại lớn, ở bên ngoài các tòa nhà ấy đều có mấy cái màn hình lớn, và lúc đấy hình ảnh của nam chính hiện lên trong một bài quảng cáo gì đấy.
Hình ảnh của nam chính vừa biến mất, thì hình ảnh của nữ chính Long Thi Tịnh liền hiện lên quảng cáo cho một hãng thời trang nổi tiếng.
Long Quân Dao cô xém quên mất Long gia là một tập đoàn lớn sở hữu một thương hiệu thời trang nổi tiếng bậc nhất nước, và họ đang dần vươn ra các quốc gia xung quanh. Và nữ chính chẳng qua cũng là làm việc cho gia đình mà thôi.
Cô khi đó hơi dừng bước lại, đứng trước màn hình to lớn đang chạy hình của Long Thi Tịnh, cô đứng nhìn mớ hình ảnh của nữ chính được một lúc rồi bỏ đi.
Nữ chính và nam chính có vẻ sống rất tốt nhỉ! Đúng là nhân vật chính có khác, cho dù có làm bao nhiêu việc ác thì cũng được bao dung. Còn nữ phụ chỉ cần đẩy nhẹ nữ chính thì liền biến tội nhân thiên cổ.
Nghĩ đến đấy Long Quân Dao chợt cười khẩy một cái. Lúc bỏ đi khỏi nơi đấy, hình như cô không nghe thấy cũng như chú ý đến âm thanh chụp ảnh phát ra từ điện thoại của những người xung quanh.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Khi đã dành suốt cả một ngày để dạo khắp ngỏ ngách của trung tâm thành phố, lúc trời hơi sụp tối thì Long Quân Dao mới quay trở về tiểu khu.
Về đến tiểu khu, Long Quân Dao đã nhìn thấy bên trong nhà đã sáng đèn, vậy có nghĩa là Trương Tiểu Bạch và Hồ Lô đã về.
Cô cầm một mớ đồ lỉnh kỉnh đi đến bên cửa rồi gõ gõ mấy cái, người bên trong nhà cũng rất nhanh đi ra mở cửa cho cô.
Trương Tiểu Bạch ra mở cửa, khi vừa nhìn thấy Long Quân Dao với một mớ túi đồ đủ kích cỡ thì mặt cũng nghệt ra.
“Mấy thứ này là gì đây?” Trương Tiểu Bạch nhìn xuống mấy túi đồ rồi hỏi.
“Chỉ là một vài bộ quần áo thôi mà. Tôi thấy quần áo của cậu với Hồ Lô cũng đã cũ rồi nên mua cho cả hai một vài bộ mới.” Nói rồi, Long Quân Dao đưa mấy cái túi cho Trương Tiểu Bạch.
“Chẳng phải cô nói cô thất nghiệp hay sao? Ở đâu cô có tiền mà mua một mớ này? Tôi nói trước chỗ tôi không chứa trộm cắp đâu nhé.” Trương Tiểu Bạch vẫn chưa tiếp nhận mấy thứ mà đối phương đưa, cậu nói với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Trộm cắp gì chứ? Tôi tìm được việc rồi, tôi xin ứng lương trước ấy mà.” Lười giải thích nhiều nên Long Quân Dao bịa bừa cái cớ gì đó mà nói rồi nhét hết mấy túi đồ vào tay Trương Tiểu Bạch.
Nghe đối phương nói thế rồi thì Trương Tiểu Bạch chỉ đành tin vậy, cậu nhận mấy thứ mà cô đưa rồi chờ cô bước vào nhà xong mới khép cửa lại.
Hồ Lô được papa mua đồ mới cho thì tâm tình cực kỳ vui vẻ, cậu nhóc đêm hôm đấy cao hứng đến mức lúc ngủ rồi mà vẫn còn mỉm cười.
Nhìn con trai vui vẻ như vậy thì Trương Tiểu Bạch cũng vui theo, đã lâu lắm rồi cậu mới thấy con trai vui đến thế.
Long Quân Dao rời khỏi phòng ngủ đi ra ngoài thì thấy Hồ Lô và Trương Tiểu Bạch đang dùng bữa sáng, và thằng bé thì đang nghịch ngợm mà nghịch thức ăn nên bị Tiểu Bạch mắng cho một trận.
Thấy Long Quân Dao từ phòng ngủ đi ra, Hồ Lô vừa trông thấy cô thì cả gương mặt liền rạng rỡ mà reo lên:
“Papa, chào bủi sáng!”
Thằng bé hình như vẫn chưa nói chuyện thành thục lắm nên vẫn còn hơi ngọng.
Khi nghe thấy con trai gọi người nọ là papa thì Trương Tiểu Bạch đang uống nước suýt nữa thì bị sặc, cậu quay sang mắng đứa nhỏ và dạy dỗ lại nó thêm vài lần.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Trương Tiểu Bạch giúp Hồ Lô mang giày vào rồi cậu dẫn tay nó đi ra ngoài.
Thấy hai cha con sắp đi đâu đấy thì Long Quân Dao lên tiếng hỏi:
“Cậu đưa Hồ Lô đi đâu thế?”
“Tôi đưa thằng bé đến trường mẫu giáo, sau đó thì tôi phải đến chỗ làm.” Trương Tiểu Bạch vừa mang giày vừa đáp.
“Vậy hai người đi đi, một lát nữa tôi cũng sẽ đi tìm việc.”
“Papa, bye bye!” Hồ Lô nhỏ bước ra ngoài rồi đưa bàn tay nhỏ lên vẫy vẫy với Long Quân Dao.
Tuy bị mami dạy dỗ mấy lần nhưng Hồ Lô vẫn một mực cứng đầu gọi Long Quân Dao là papa của nó. Còn Trương Tiểu Bạch đứng cạnh Hồ Lô khi mà nghe những gì nó nói thì cũng chỉ biết chịu thua lắc đầu.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Khi hai cha con Trương Tiểu Bạch rời đi, Long Quân Dao bước vào nhà vệ sinh để tắm, từ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa được tắm, đã vậy cô cũng chẳng có nổi một bộ quần áo để thay ra. Đúng là làm người nghèo khổ thật!
Cởi bộ quần áo ra thì những vết tích vẫn còn lưu lại sau những cuộc thí nghiệm đầy đau đớn, và nó in hằn trên da thịt của cô.
Những vết bầm tím vẫn còn đen kịt chưa phai đi, Long Quân Dao chỉ đưa tay chạm nhẹ vào thì cả vùng da thịt xung quanh đều đau nhói cả lên.
Khi mà đã tắm xong, vì không có bộ quần áo nào khác nữa ngoài bộ đồ đã lấy được từ cái tên tiến sĩ gì đó ở tổng cục nghiên cứu, thế nên Long Quân Dao đành mặc lại bộ đồ cũ.
Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, Long Quân Dao cũng bước ra khỏi nhà để đi “tìm việc” giống như lời mà cô đã nói với Trương Tiểu Bạch.
Khóa cửa cẩn thận, Long Quân Dao đi ra khỏi tiểu khu nhỏ này, lúc đi ra ngoài cô cảm nhận được hình như có ai đó đang nhìn mình nên cũng đưa mắt tìm.
Vừa liếc mắt nhìn sang bên trái cách cô không xa, thì cô thấy cái người hồi sáng sớm này đã đến đập cửa nhà cô với Trương Tiểu Bạch.
Tô Mộc đang quét sân giữa chừng, cô nhìn thấy người ban sáng đi từ trong nhà của hai cha con họ Trương đi ra, thì cũng dừng động tác mà say mê nhìn ngắm người nọ.
Ôi thánh thần ơi! Cái nhan sắc thần thánh gì thế này? Hồi sớm khi mặt trời chưa lên cao, tuy Tô Mộc cô không nhìn thấy quá rõ ngũ quan của người nọ nhưng cô cũng cảm thấy đối phương rất đẹp rồi.
Còn bây giờ, khi đứng dưới ánh nắng ban mai thì người nọ gần như đang tỏa sáng. Ôi cái nhan sắc này thật không tầm thường!
Tô Mộc gần như chết mê chết mệt với vẻ đẹp của người nữ nhân kia, còn Long Quân Dao khi trông thấy vẻ mặt sắp chảy nước dãi đến nơi của Tô Mộc thì hơi khó xử, nhưng rồi cô đành gật đầu chào hỏi người đấy và sau đó lại tiếp tục rời đi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Rời khỏi tiểu khu, Long Quân Dao đi thẳng ra phố lớn, cô lúc ấy đi tìm một ngân hàng nào đấy dự định sẽ mở một tài khoản, nhưng khi sắp đến nơi thì mới chợt nhớ ra cô không có giấy tờ tùy thân nào cả.
Vừa nhớ đến đó thì trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, cô có nên hack vào hệ thống để tạo mấy cái thứ cần thiết ấy không nhỉ?
Trong lúc cô vẫn còn đắn đo thì bỗng hệ thống online.
[Ký chủ, cô đưa tay vào túi quần tìm lại thử xem.]
“Lại gì nữa đây?”
Long Quân Dao hơi nghi ngờ hệ thống lại có âm mưu gì đó, nhưng cô vẫn làm theo lời của nó mà đưa tay vào túi ở quần thì quả nhiên có cái gì đấy ở trong.
Lấy mấy thứ bên trong túi ra thì Long Quân Dao mới nhận ra đó chính là mớ giấy tờ tùy thân của nguyên chủ, và trong giấy chứng minh thư có đề tên là “Lưu Quân Dao”.
“2503, mi nói đi! Mi đang có âm mưu gì?”
[Ký chủ, cô nghĩ nhiều rồi. Vì đây là một thế giới có độ khó cao khi mà từ nam chính đến nữ chính đều có địa vị xã hội quá cao, còn nguyên chủ thì quá thấp nên là tôi được lệnh phải trợ giúp cô hết sức có thể ở thế giới này.]
“Nếu thật là thế thì ta phải cảm ơn mi rồi. Điểm ánh sáng về sau tích được sẽ cho mi đi thăng cấp.”
[Thật ư! Ký chủ anh minh!]
Hệ thống sau bao lần bị ăn quả đắng thì cuối cùng cũng có ngày nó được ký chủ đối xử tốt. Khi đấy hệ thống vui vẻ offline.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Còn Long Quân Dao cầm giấy tờ quan trọng trong tay rồi rảo bước đi đến ngân hàng gần nhất.
Vào ngân hàng, cô mở một tài khoản cấp tốc rồi nhanh chóng rời khỏi đó. May mắn là cô đã giữ lại một ít tiền vừa đủ để mở tài khoản ngân hàng, nếu không thì cô còn phải sống trong cuộc sống nghèo khó này dài dài.
Vì đây là một tài khoản cấp tốc nên chỉ cần chờ một giờ sau khi tài khoản được tạo thì sẽ có thể sử dụng được. Còn một tài khoản thường thì phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể dùng.
Cầm thẻ ngân hàng trong tay, Long Quân Dao đi dạo một lúc chờ đủ thời gian để có thể sử dụng tấm thẻ. Khi tấm thẻ đã có thể dùng, cô bỗng đang đi thì chọn một con hẻm nhỏ rồi rẽ vào đấy.
Cô đi vào con hẻm được tầm mười lăm hai mươi phút thì đi ngược trở ra. Và lúc ấy cô cầm theo cái thẻ ngân hàng vừa được tạo đi đến máy rút tiền gần đó.
Đứng bên trong phòng máy rút tiền, Long Quân Dao tra thẻ vào khe và sau đó nhấn mật mã tài khoản, lúc này trên màn hình hiện lên số tiền dư bên trong tài khoản là 5000 Dra*.
(*: Tương đương 5000 Đô)
Thấy tiền đã có trong tài khoản, Long Quân Dao rút thẻ ra rồi bắt đầu cuộc càn quét qua các cửa hàng.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Long Quân Dao ban đầu đi vào một cửa quần áo tìm mua một vài bộ quần áo cho bản thân trước rồi sau đấy liền dành phần thời gian còn lại mà đi dạo khắp con phố lớn.
Ở trung tâm thành phố, các tòa nhà, các tòa trung tâm thương mại lớn, ở bên ngoài các tòa nhà ấy đều có mấy cái màn hình lớn, và lúc đấy hình ảnh của nam chính hiện lên trong một bài quảng cáo gì đấy.
Hình ảnh của nam chính vừa biến mất, thì hình ảnh của nữ chính Long Thi Tịnh liền hiện lên quảng cáo cho một hãng thời trang nổi tiếng.
Long Quân Dao cô xém quên mất Long gia là một tập đoàn lớn sở hữu một thương hiệu thời trang nổi tiếng bậc nhất nước, và họ đang dần vươn ra các quốc gia xung quanh. Và nữ chính chẳng qua cũng là làm việc cho gia đình mà thôi.
Cô khi đó hơi dừng bước lại, đứng trước màn hình to lớn đang chạy hình của Long Thi Tịnh, cô đứng nhìn mớ hình ảnh của nữ chính được một lúc rồi bỏ đi.
Nữ chính và nam chính có vẻ sống rất tốt nhỉ! Đúng là nhân vật chính có khác, cho dù có làm bao nhiêu việc ác thì cũng được bao dung. Còn nữ phụ chỉ cần đẩy nhẹ nữ chính thì liền biến tội nhân thiên cổ.
Nghĩ đến đấy Long Quân Dao chợt cười khẩy một cái. Lúc bỏ đi khỏi nơi đấy, hình như cô không nghe thấy cũng như chú ý đến âm thanh chụp ảnh phát ra từ điện thoại của những người xung quanh.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Khi đã dành suốt cả một ngày để dạo khắp ngỏ ngách của trung tâm thành phố, lúc trời hơi sụp tối thì Long Quân Dao mới quay trở về tiểu khu.
Về đến tiểu khu, Long Quân Dao đã nhìn thấy bên trong nhà đã sáng đèn, vậy có nghĩa là Trương Tiểu Bạch và Hồ Lô đã về.
Cô cầm một mớ đồ lỉnh kỉnh đi đến bên cửa rồi gõ gõ mấy cái, người bên trong nhà cũng rất nhanh đi ra mở cửa cho cô.
Trương Tiểu Bạch ra mở cửa, khi vừa nhìn thấy Long Quân Dao với một mớ túi đồ đủ kích cỡ thì mặt cũng nghệt ra.
“Mấy thứ này là gì đây?” Trương Tiểu Bạch nhìn xuống mấy túi đồ rồi hỏi.
“Chỉ là một vài bộ quần áo thôi mà. Tôi thấy quần áo của cậu với Hồ Lô cũng đã cũ rồi nên mua cho cả hai một vài bộ mới.” Nói rồi, Long Quân Dao đưa mấy cái túi cho Trương Tiểu Bạch.
“Chẳng phải cô nói cô thất nghiệp hay sao? Ở đâu cô có tiền mà mua một mớ này? Tôi nói trước chỗ tôi không chứa trộm cắp đâu nhé.” Trương Tiểu Bạch vẫn chưa tiếp nhận mấy thứ mà đối phương đưa, cậu nói với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Trộm cắp gì chứ? Tôi tìm được việc rồi, tôi xin ứng lương trước ấy mà.” Lười giải thích nhiều nên Long Quân Dao bịa bừa cái cớ gì đó mà nói rồi nhét hết mấy túi đồ vào tay Trương Tiểu Bạch.
Nghe đối phương nói thế rồi thì Trương Tiểu Bạch chỉ đành tin vậy, cậu nhận mấy thứ mà cô đưa rồi chờ cô bước vào nhà xong mới khép cửa lại.
Hồ Lô được papa mua đồ mới cho thì tâm tình cực kỳ vui vẻ, cậu nhóc đêm hôm đấy cao hứng đến mức lúc ngủ rồi mà vẫn còn mỉm cười.
Nhìn con trai vui vẻ như vậy thì Trương Tiểu Bạch cũng vui theo, đã lâu lắm rồi cậu mới thấy con trai vui đến thế.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172