Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về! - Chương 151:
Chương trước- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về!
Chương 151:
“Quân Dao đại nhân hồi điện!”
Tiếng hô vừa dứt thì Thần Phù liền dùng ánh mắt không thể ngờ đến mà nhìn sang Long Quân Dao.
Hầu như tất cả những người ở tam thượng giới biết Long Quân Dao là người của Long tộc, nhưng chắc rằng sẽ không có một ai nghĩ rằng cô lại là một nhân vật tầm cỡ ở đấy.
Long Quân Dao liếc nhìn qua vẻ mặt kinh ngạc của Thần Phù rồi mau chóng dời mắt đi.
Khi này ở trước một tòa biệt phủ to lớn nhất ở Long tộc, mọi người qua lại trước nơi này thì đều phải dừng chân lại đứng nhìn.
Bọn họ không biết rằng nơi này đang chào đón ai mà lại long trọng đến vậy, hai bên cửa là hai hàng gia nhân và tỳ nữ xếp hàng ngay ngắn không dám ngẩng cao đầu.
Tòa biệt phủ này là nơi có thể nói là sánh ngang với Thánh điện cung của Thánh giới, hoặc là Thần điện của Thần giới.
Mà trước giờ ở nơi này hoàn toàn không hề đón chào ai long trọng như thế, vậy nên lúc này tất cả Long tộc nhân cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Và khi tất cả bọn họ nghe có giọng nói hô lên gọi tên của Long Quân Dao thì bọn họ mới vỡ lẽ.
Thì ra người ấy đã quay trở về, Long Quân Dao đích hoàng nữ của Long vương, người cai quản cả Long tộc.
Bọn họ nghe nói Long Quân Dao vừa đủ tuổi có thể kế vị, thì liền cãi lệnh không kế thừa ngôi vị Long vương mà lại chạy ra bên ngoài Thánh giới rồi nhận cái chức vị Long thánh tướng gì đó.
Chẳng những thế, mấy dạo gần đây bọn họ còn nghe ngóng được rằng vị ấy còn bị bọn người ở Thánh giới ráng ghép cho cái tội danh mưu phản rồi đuổi cùng giết tận.
Đáng lẽ, Long vương phải vì vị đó ra mặt, nhưng chắc là do còn oán giận với đứa nữ nhi cứng đầu nên Long vương cũng lờ đi và mặc kệ sống chết của đích nữ.
Nhưng thật không ngờ rằng đến một ngày vị đó lại chủ động quay về đây.
Bên ngoài cổng lớn khi đó bắt đầu có vài tiếng xì xào bàn luận, còn Long Quân Dao thì hoàn toàn không chú ý đến mấy lời nói ra nói vào ấy.
Thần Phù thì có hơi để tâm đến những gì mà mọi người xung quanh nói nên nàng cũng cố gắng lắng tai nghe thử. Nhưng kết quả vẫn là không thể nghe rõ được mấy việc mà những người đó nói.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Theo sau Long Quân Dao bước vào bên trong tòa biệt phủ, định sẽ tiếp tục đi sát theo cô thì bỗng Thần Phù bị một người cản lại.
“Vị tiểu thư này, người không thể đi vào đấy. Mong người hãy đến phòng dành cho khách nhân.” Người nọ lễ độ nói rồi đưa tay mời Thần Phù đi theo một lối khác.
Thần Phù đi rồi, giờ đây chỉ còn mỗi mình Long Quân Dao. Cô đẩy cửa bước vào căn phòng trước mắt.
Đi vào bên trong, ở ngay cái bàn lớn có một người đàn ông đang ngồi phê duyệt mớ sổ sách.
Gương mặt của người đàn ông ấy toát lên một khí chất đầy nghiệm nghị, đôi mày rồng hơi cong lên, ngũ quan tinh xảo.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, ông hơi buông sách trên tay xuống rồi về nhìn về hướng phát ra tiếng động.
“Chịu về rồi ư?” Ngữ điệu lạnh lùng đầy nghiêm khắc cất lên.
“Người không muốn nhìn thấy con đến thế à?” Long Quân Dao mặt mày lạnh nhạt hỏi.
Đối diện với câu hỏi của Long Quân Dao, người đàn ông buông hẳn quyển sách xuống, ông đứng lên nhìn cô rồi bắt đầu tiến đến gần chỗ cô hơn.
Đứng sát đối diện với Long Quân Dao, người đàn ông ấy nhìn chăm chăm vào đôi đồng tử đã không còn giữ được màu hoàng kim vốn có nữa. Ông khi đó hơi nhíu mày lại không rõ là đang tức giận hay đau lòng.
Cả hai đối mắt nhìn nhau mất một lúc thì cuối cùng người đàn ông mới có động tĩnh.
Ông lúc ấy bỗng tiến thêm một bước rồi ôm chầm lấy Long Quân Dao.
“Chịu về là tốt rồi!” Ngữ điệu lạnh lùng ban nãy hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là giọng điệu đầy quan tâm và có hơi run run.
Cùng lúc đó, bên ngoài cửa vang lên tiếng động lớn, một thân ảnh lao vào bên trong nhanh như chớp rồi ôm chặt lấy Long Quân Dao và kế đó là thêm một thân ảnh khác nhỏ nhắn hơn cũng lao vào theo.
“Tỷ tỷ!” Giọng nói non mềm của một đứa trẻ vang lên.
“Cuối cùng cũng chịu về rồi ư?” Ngữ khí trách móc đan xen vui mừng cũng một người nữ nhân cất lên.
“Quân Dao về rồi!” Nói rồi, Long Quân Dao hơi nở nụ cười rồi đáp lại cái ôm của hai người nọ.
Cuối cùng gia đình cũng đoàn tụ, cả nhà bốn người ngồi bên trong phòng cùng nhau trò chuyện.
Khi này Long vương như nhớ ra gì đó rồi thần sắc chợt nghiêm lại hỏi Long Quân Dao:
“Chuyện ở Thánh giới là như thế nào? Vì sao con lại mang cái tội danh mưu phản? Hãy nói đi, cho dù là gì thì ta cũng sẽ tin tưởng con.”
Cảm động trước sự tin tưởng của người nọ dành cho mình, Long Quân Dao ngoan ngoãn ngồi thuật lại sự tình.
Sau khi đã tường tận mọi chuyện thì Long vương liền nổi đại nộ mà đập bàn đứng dậy:
“Hoang đường! Đường đường là người kế vị của Long tộc thì cần gì phải dòm ngó đến cái ngôi vị Thánh đế tồi tàn ấy chứ!”
Lúc này cha của nguyên chủ Long Quân Dao thật sự đã nổi giận, và mẹ của nguyên chủ lẫn đứa em trai cũng thế. Ai ai cũng bị lửa giận làm cho tức đỏ cả mặt.
Long vương lúc ấy thật sự giận dữ đến mức muốn đem quân đánh đến Thánh giới, ông khi đó quyết tâm phải đánh cho đám người khốn kiếp ấy đến khóc cha gọi mà và đứng cũng chả vững mới thôi.
Để có thể xoa dịu cơn giận của cha mình lúc đó, Long Quân Dao đã cố dùng hết lời mà khuyên ngăn ông đừng nên manh động.
Nhận được những lời khuyên của nữ nhi thì Long vương cũng hơi dịu xuống mà tạm thời cho qua, nhưng ông đã quyết không để mọi chuyện trôi qua êm đẹp như thế.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau khi cả nhà đoàn tụ với nhau, lúc này ai về phòng nấy.
Long Quân Dao đẩy cửa rời khỏi phòng, cô chưa đi được mấy bước thì bị mẹ của nguyên chủ gọi lại:
“Dao nhi, ta có thể cùng con trò chuyện một lát không?”
“Vâng, tất nhiên là được!”
Long Quân Dao không từ chối mà cùng mẫu thân đi đến một nơi an tĩnh khác để nói chuyện.
Hai người đi được một lúc thì dừng lại ở bên một hồ nước. Cái hồ nước này được gọi là Long tuyền.
Đứng ở không gian rộng lớn yên tĩnh, người nữ nhân đứng cạnh Long Quân Dao không nói một lời mà chỉ hướng mắt nhìn vào một khoảng không xa xăm.
Cả hai giữ nguyên trạng thái im lặng được một hồi lâu thì bỗng người bên cạnh cô cất giọng:
“Dao nhi, hãy nói thật cho ta biết đi. Con thật là có phải Dao nhi của ta không?”
Hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi của mẫu thân, Long Quân Dao nhanh chóng giấu đi vẻ mặt kinh ngạc rồi hướng mắt nhìn ra phía xa ngoài hồ.
Cô không đáp lời mà chỉ yên lặng nhìn mặt hồ tĩnh lặng không có lấy nổi một gợn sóng nhỏ.
“Con có phải là Dao nhi của ta hay không?” Người mẫu thân lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Long Quân Dao cô thật sự không biết đáp lời bà ấy như thế nào mới đúng. Nếu cô thành thật thừa nhận thì bà ấy sẽ rất đau lòng, nhưng cô giấu bà ấy thì khi biết được sự thật thì bà càng đau khổ hơn.
Không biết phải làm sao mới phải, Long Quân Dao trầm lặng một lúc rồi cô hít nhẹ một hơi như lấy can đảm.
Cô quay sang nhìn người nữ nhân dáng dấp có chút gầy yếu.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, bà lúc này cũng quay lại để đối mặt với cô.
Nhìn thẳng vào đôi đồng tử đã biến thành màu đỏ. Bỗng lúc này khóe mắt của bà chợt hơi ướt, rồi bà chậm rãi đưa tay lên chạm vào mắt của cô.
“Con nói đi. Dù câu trả lời gì thì ta cũng sẽ chấp nhận. Ta đã sẵn sàng rồi!” Nụ cười của bà yếu ớt như đốm lửa trước gió.
Long Quân Dao nhịn không được mà đặt bàn tay lớn của chính mình lên bàn tay nhỏ gầy gò của bà, cô ngập ngừng trong giây lát rồi mới cất giọng nói:
“Con không phải là nữ nhi của người!”
Tuy đã đoán được trước kết quả, nhưng bà vẫn là không thể trụ vững mà lảo đảo. Long Quân Dao nhìn thấy mẫu thân của nguyên chủ như sắp ngã nên liền nhanh nhẹn đỡ lấy thân thể của bà.
Bà khi này nằm trong lòng của Long Quân Dao, bà hơi ngước lên nhìn vào gương mặt vốn dĩ là của nữ nhi mình thì lại không kìm nén cảm xúc được mà bắt đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Bàn tay của bà run rẩy chạm vào gương mặt của người trước mặt, gương mặt này là nữ nhi của bà, thế nhưng bây giờ người trước mắt không còn là nữ nhi của bà nữa.
“Ta biết mà! Nếu là Dao nhi thì nó sẽ không dễ dàng quay về đâu...” Nói đến đây bà bắt đầu không nhịn được mà thút thít khóc thành tiếng.
“Xin lỗi, con xin lỗi...” Long Quân Dao cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại không khống chế được mà nói mấy lời xin lỗi và tâm can của cô cũng hơi đau.
Với trực giác của một người mẹ, có lẽ là bà ấy nhận ra được gì đó, lúc này bà bỗng ôm chặt lấy Long Quân Dao rồi luôn miệng nói:
“Con không có lỗi, con không có lỗi. Lỗi là tại ta không tốt!”
Lúc này ở không gian tĩnh lặng, hai người cứ thế ôm chằm lấy nhau, còn bà thì vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng nấc lên từng cơn.
Tuy bà đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận đả kích này, nhưng vẫn là nỗi đau mất con quá lớn.
Còn Long Quân Dao, cô nhìn thấy bà đau khổ như thế thì tâm cũng chẳng dễ chịu gì, ở giữa lồng ngực của cô không ngừng nhói lên từng cơn. Cô khi này hạ thấp âm lượng đến mức đối phương không thể nghe thấy được mà khẽ thì thầm:
“Thành thật xin lỗi!”
Tiếng hô vừa dứt thì Thần Phù liền dùng ánh mắt không thể ngờ đến mà nhìn sang Long Quân Dao.
Hầu như tất cả những người ở tam thượng giới biết Long Quân Dao là người của Long tộc, nhưng chắc rằng sẽ không có một ai nghĩ rằng cô lại là một nhân vật tầm cỡ ở đấy.
Long Quân Dao liếc nhìn qua vẻ mặt kinh ngạc của Thần Phù rồi mau chóng dời mắt đi.
Khi này ở trước một tòa biệt phủ to lớn nhất ở Long tộc, mọi người qua lại trước nơi này thì đều phải dừng chân lại đứng nhìn.
Bọn họ không biết rằng nơi này đang chào đón ai mà lại long trọng đến vậy, hai bên cửa là hai hàng gia nhân và tỳ nữ xếp hàng ngay ngắn không dám ngẩng cao đầu.
Tòa biệt phủ này là nơi có thể nói là sánh ngang với Thánh điện cung của Thánh giới, hoặc là Thần điện của Thần giới.
Mà trước giờ ở nơi này hoàn toàn không hề đón chào ai long trọng như thế, vậy nên lúc này tất cả Long tộc nhân cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Và khi tất cả bọn họ nghe có giọng nói hô lên gọi tên của Long Quân Dao thì bọn họ mới vỡ lẽ.
Thì ra người ấy đã quay trở về, Long Quân Dao đích hoàng nữ của Long vương, người cai quản cả Long tộc.
Bọn họ nghe nói Long Quân Dao vừa đủ tuổi có thể kế vị, thì liền cãi lệnh không kế thừa ngôi vị Long vương mà lại chạy ra bên ngoài Thánh giới rồi nhận cái chức vị Long thánh tướng gì đó.
Chẳng những thế, mấy dạo gần đây bọn họ còn nghe ngóng được rằng vị ấy còn bị bọn người ở Thánh giới ráng ghép cho cái tội danh mưu phản rồi đuổi cùng giết tận.
Đáng lẽ, Long vương phải vì vị đó ra mặt, nhưng chắc là do còn oán giận với đứa nữ nhi cứng đầu nên Long vương cũng lờ đi và mặc kệ sống chết của đích nữ.
Nhưng thật không ngờ rằng đến một ngày vị đó lại chủ động quay về đây.
Bên ngoài cổng lớn khi đó bắt đầu có vài tiếng xì xào bàn luận, còn Long Quân Dao thì hoàn toàn không chú ý đến mấy lời nói ra nói vào ấy.
Thần Phù thì có hơi để tâm đến những gì mà mọi người xung quanh nói nên nàng cũng cố gắng lắng tai nghe thử. Nhưng kết quả vẫn là không thể nghe rõ được mấy việc mà những người đó nói.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Theo sau Long Quân Dao bước vào bên trong tòa biệt phủ, định sẽ tiếp tục đi sát theo cô thì bỗng Thần Phù bị một người cản lại.
“Vị tiểu thư này, người không thể đi vào đấy. Mong người hãy đến phòng dành cho khách nhân.” Người nọ lễ độ nói rồi đưa tay mời Thần Phù đi theo một lối khác.
Thần Phù đi rồi, giờ đây chỉ còn mỗi mình Long Quân Dao. Cô đẩy cửa bước vào căn phòng trước mắt.
Đi vào bên trong, ở ngay cái bàn lớn có một người đàn ông đang ngồi phê duyệt mớ sổ sách.
Gương mặt của người đàn ông ấy toát lên một khí chất đầy nghiệm nghị, đôi mày rồng hơi cong lên, ngũ quan tinh xảo.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, ông hơi buông sách trên tay xuống rồi về nhìn về hướng phát ra tiếng động.
“Chịu về rồi ư?” Ngữ điệu lạnh lùng đầy nghiêm khắc cất lên.
“Người không muốn nhìn thấy con đến thế à?” Long Quân Dao mặt mày lạnh nhạt hỏi.
Đối diện với câu hỏi của Long Quân Dao, người đàn ông buông hẳn quyển sách xuống, ông đứng lên nhìn cô rồi bắt đầu tiến đến gần chỗ cô hơn.
Đứng sát đối diện với Long Quân Dao, người đàn ông ấy nhìn chăm chăm vào đôi đồng tử đã không còn giữ được màu hoàng kim vốn có nữa. Ông khi đó hơi nhíu mày lại không rõ là đang tức giận hay đau lòng.
Cả hai đối mắt nhìn nhau mất một lúc thì cuối cùng người đàn ông mới có động tĩnh.
Ông lúc ấy bỗng tiến thêm một bước rồi ôm chầm lấy Long Quân Dao.
“Chịu về là tốt rồi!” Ngữ điệu lạnh lùng ban nãy hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là giọng điệu đầy quan tâm và có hơi run run.
Cùng lúc đó, bên ngoài cửa vang lên tiếng động lớn, một thân ảnh lao vào bên trong nhanh như chớp rồi ôm chặt lấy Long Quân Dao và kế đó là thêm một thân ảnh khác nhỏ nhắn hơn cũng lao vào theo.
“Tỷ tỷ!” Giọng nói non mềm của một đứa trẻ vang lên.
“Cuối cùng cũng chịu về rồi ư?” Ngữ khí trách móc đan xen vui mừng cũng một người nữ nhân cất lên.
“Quân Dao về rồi!” Nói rồi, Long Quân Dao hơi nở nụ cười rồi đáp lại cái ôm của hai người nọ.
Cuối cùng gia đình cũng đoàn tụ, cả nhà bốn người ngồi bên trong phòng cùng nhau trò chuyện.
Khi này Long vương như nhớ ra gì đó rồi thần sắc chợt nghiêm lại hỏi Long Quân Dao:
“Chuyện ở Thánh giới là như thế nào? Vì sao con lại mang cái tội danh mưu phản? Hãy nói đi, cho dù là gì thì ta cũng sẽ tin tưởng con.”
Cảm động trước sự tin tưởng của người nọ dành cho mình, Long Quân Dao ngoan ngoãn ngồi thuật lại sự tình.
Sau khi đã tường tận mọi chuyện thì Long vương liền nổi đại nộ mà đập bàn đứng dậy:
“Hoang đường! Đường đường là người kế vị của Long tộc thì cần gì phải dòm ngó đến cái ngôi vị Thánh đế tồi tàn ấy chứ!”
Lúc này cha của nguyên chủ Long Quân Dao thật sự đã nổi giận, và mẹ của nguyên chủ lẫn đứa em trai cũng thế. Ai ai cũng bị lửa giận làm cho tức đỏ cả mặt.
Long vương lúc ấy thật sự giận dữ đến mức muốn đem quân đánh đến Thánh giới, ông khi đó quyết tâm phải đánh cho đám người khốn kiếp ấy đến khóc cha gọi mà và đứng cũng chả vững mới thôi.
Để có thể xoa dịu cơn giận của cha mình lúc đó, Long Quân Dao đã cố dùng hết lời mà khuyên ngăn ông đừng nên manh động.
Nhận được những lời khuyên của nữ nhi thì Long vương cũng hơi dịu xuống mà tạm thời cho qua, nhưng ông đã quyết không để mọi chuyện trôi qua êm đẹp như thế.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau khi cả nhà đoàn tụ với nhau, lúc này ai về phòng nấy.
Long Quân Dao đẩy cửa rời khỏi phòng, cô chưa đi được mấy bước thì bị mẹ của nguyên chủ gọi lại:
“Dao nhi, ta có thể cùng con trò chuyện một lát không?”
“Vâng, tất nhiên là được!”
Long Quân Dao không từ chối mà cùng mẫu thân đi đến một nơi an tĩnh khác để nói chuyện.
Hai người đi được một lúc thì dừng lại ở bên một hồ nước. Cái hồ nước này được gọi là Long tuyền.
Đứng ở không gian rộng lớn yên tĩnh, người nữ nhân đứng cạnh Long Quân Dao không nói một lời mà chỉ hướng mắt nhìn vào một khoảng không xa xăm.
Cả hai giữ nguyên trạng thái im lặng được một hồi lâu thì bỗng người bên cạnh cô cất giọng:
“Dao nhi, hãy nói thật cho ta biết đi. Con thật là có phải Dao nhi của ta không?”
Hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi của mẫu thân, Long Quân Dao nhanh chóng giấu đi vẻ mặt kinh ngạc rồi hướng mắt nhìn ra phía xa ngoài hồ.
Cô không đáp lời mà chỉ yên lặng nhìn mặt hồ tĩnh lặng không có lấy nổi một gợn sóng nhỏ.
“Con có phải là Dao nhi của ta hay không?” Người mẫu thân lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Long Quân Dao cô thật sự không biết đáp lời bà ấy như thế nào mới đúng. Nếu cô thành thật thừa nhận thì bà ấy sẽ rất đau lòng, nhưng cô giấu bà ấy thì khi biết được sự thật thì bà càng đau khổ hơn.
Không biết phải làm sao mới phải, Long Quân Dao trầm lặng một lúc rồi cô hít nhẹ một hơi như lấy can đảm.
Cô quay sang nhìn người nữ nhân dáng dấp có chút gầy yếu.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, bà lúc này cũng quay lại để đối mặt với cô.
Nhìn thẳng vào đôi đồng tử đã biến thành màu đỏ. Bỗng lúc này khóe mắt của bà chợt hơi ướt, rồi bà chậm rãi đưa tay lên chạm vào mắt của cô.
“Con nói đi. Dù câu trả lời gì thì ta cũng sẽ chấp nhận. Ta đã sẵn sàng rồi!” Nụ cười của bà yếu ớt như đốm lửa trước gió.
Long Quân Dao nhịn không được mà đặt bàn tay lớn của chính mình lên bàn tay nhỏ gầy gò của bà, cô ngập ngừng trong giây lát rồi mới cất giọng nói:
“Con không phải là nữ nhi của người!”
Tuy đã đoán được trước kết quả, nhưng bà vẫn là không thể trụ vững mà lảo đảo. Long Quân Dao nhìn thấy mẫu thân của nguyên chủ như sắp ngã nên liền nhanh nhẹn đỡ lấy thân thể của bà.
Bà khi này nằm trong lòng của Long Quân Dao, bà hơi ngước lên nhìn vào gương mặt vốn dĩ là của nữ nhi mình thì lại không kìm nén cảm xúc được mà bắt đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Bàn tay của bà run rẩy chạm vào gương mặt của người trước mặt, gương mặt này là nữ nhi của bà, thế nhưng bây giờ người trước mắt không còn là nữ nhi của bà nữa.
“Ta biết mà! Nếu là Dao nhi thì nó sẽ không dễ dàng quay về đâu...” Nói đến đây bà bắt đầu không nhịn được mà thút thít khóc thành tiếng.
“Xin lỗi, con xin lỗi...” Long Quân Dao cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại không khống chế được mà nói mấy lời xin lỗi và tâm can của cô cũng hơi đau.
Với trực giác của một người mẹ, có lẽ là bà ấy nhận ra được gì đó, lúc này bà bỗng ôm chặt lấy Long Quân Dao rồi luôn miệng nói:
“Con không có lỗi, con không có lỗi. Lỗi là tại ta không tốt!”
Lúc này ở không gian tĩnh lặng, hai người cứ thế ôm chằm lấy nhau, còn bà thì vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng nấc lên từng cơn.
Tuy bà đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận đả kích này, nhưng vẫn là nỗi đau mất con quá lớn.
Còn Long Quân Dao, cô nhìn thấy bà đau khổ như thế thì tâm cũng chẳng dễ chịu gì, ở giữa lồng ngực của cô không ngừng nhói lên từng cơn. Cô khi này hạ thấp âm lượng đến mức đối phương không thể nghe thấy được mà khẽ thì thầm:
“Thành thật xin lỗi!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Chương1
- Chương 2:
- Chương 3:
- Chương 4:
- Chương 5:
- Chương 6:
- Chương 7:
- Chương 8:
- Chương 9:
- Chương 10:
- Chương 11:
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:Kết thúc thế giới đầu tiên.
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:Kết thúc thế giới thứ 2
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:Kết thúc thế giới thứ 3
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:Cốt truyện thế giới thứ 4 (1)
- Chương 81:Cốt truyện thế giới thứ 4 (2)
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:H
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:Chuương 114
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:Kết thúc thế giới thứ 4
- Chương 121:Ngoại truyện - Nếu Long Thi Tịnh trọng sinh
- Chương 122:Ngoại truyện - Du lịch đảo
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:Cốt truyện (1)
- Chương 126:Cốt truyện (2)
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160
- Chương 161: Kết thúc thế giới thứ 5
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172