Chung Dịch nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều lần, đời trước Đường Hoài Cẩn có phải đã biết mình không phải là con ruột của vợ chồng Đường Đức từ lâu hay không.
Có một thực tế không thể rõ ràng hơn: Dù là ai nhìn Đường Hoài Du cũng sẽ nói gương mặt cô giống như mẹ, miệng giống ba. Còn những người này nhìn Đường Hoài Cẩn thì sẽ ngạc nhiên một câu, nói em gái trông giống ba mẹ. Nhưng anh trai lại... à, có lẽ giống ông bà nội.
Mơ hồ và khách sáo như vậy, không có ai sẽ nói thẳng. Nhưng mọi người đều ngầm nói: Đường Hoài Cẩn và Đường Hoài Du hoàn toàn không giống anh em sinh đôi chút nào.
Nhưng điều này cũng không phải không có lý. Hai người là anh em, một nam một nữ. Đường Hoài Cẩn có đường nét sắc sảo, gương mặt Đường Hoài Du lại mềm mại hơn nhiều. Những khác biệt này dường như được chứng minh dưới trời sinh rất theo lý thường.
Bên cạnh đó, nhìn bằng kính hiển vi cũng có thể nhận ra điểm giống như giữa Đường Hoài Cẩn và ba mẹ: y giống Đường Đức đều có đôi mắt một mí.
Chỉ là với Chung Dịch mà nói, Đường Hoài Cẩn là người giết cậu. Chung Dịch không hề có hứng thú với quá trình trưởng thành của đối phương. Lúc này, cậu chỉ là ngạc nhiên, dùng một loại ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn Đường Hoài Du bên cạnh Trì Quân.
Làm sao hai người này có thể dính dáng với nhau chứ?
* * * Giới xã giao ở Thượng Hải nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Nhà họ Đường bỏ ra rất nhiều năm muốn chen vào một tầng trung tâm kia. Mà nhà họ Trì không thể nghi ngờ vốn dĩ đang ở trong đó. Thậm chí là tạo thành nền tảng của 'giới'.
Ngày lễ tết, nhà họ Đường chi tiêu rất lớn ở chỗ nhân tình lui tới. Mấy năm đầu hiệu quả rất nhỏ, những người có gốc gác sâu xa đều có quan hệ họ hàng, chẳng liên quan gì đến 'nhà giàu mới nổi'.
Vợ của Đường Đức là Tạ Linh đã bỏ ra rất nhiều công sức, từ cách ăn mặc đến cách cư xử, so sánh với mấy cô vợ nhà khác và chỉnh sửa bản thân. Bà đăng ký lớp học nghi thức xã giao, nhưng đáng tiếc đây là một tổ chức đào tạo không chính quy. Sau khi tiền mất tật mang, chẳng thấy mình học được gì. Sau đó lại bởi vì chuyện này 'nổi tiếng' ở trong giới nhỏ. Khi mọi người gặp Tạ Linh, họ không kềm chế được sẽ cười khinh một tiếng, hỏi bà đã đến lớp được bao lâu và học được những gì.
Đây là khi Đường Hoài Du và Đường Hoài Cẩn mới vừa học tiểu học.
Ở bên ngoài bị chọc tức, về đến nhà có người sẽ chọn con để trút giận; cũng có người thì lại cảm thấy đứa trẻ đáng yêu như là thiên sứ, chữa lành những tổn thương trong lòng. Tạ Linh thuộc loại thứ hai.
Đối với hai đứa con, bà là một người mẹ rất tốt. Tạ Linh tự mình chịu khổ, vì vậy càng không muốn để cho hai đứa con cũng đi chung con đường đau khổ một lần. Khi tài chính của nhà họ Đường còn eo hẹp, bà đã đi trước những gia đình khác, đưa hai đứa con đi học nhạc cụ, học cưỡi ngựa. Hai đứa con có sở thích khác, Tạ Linh cũng rất ủng hộ và đối xử bình đẳng.
Những bức ảnh khi Đường Hoài Du 7-8 tuổi tham gia cuộc thi khúc côn cầu thiếu nhi trên băng, cũng như những bức ảnh Đường Hoài Cẩn cầm mái chèo khi học chèo xuồng, đến nay đều đặt trên bàn của Tạ Linh.
Có thể nói, hai anh em Đường Hoài Cẩn và Đường Hoài Du này chính là tác phẩm tốt nhất và là niềm kiêu ngạo lớn nhất của Tạ Linh.
Cứ như vậy mười năm trôi qua, cuối cùng nhà họ Đường cũng ra mặt. Tạ Linh và Trì Nam Tang xem như là 'có thể nói chuyện'. Lúc ăn tết thì cũng có lý do đến thăm nhà họ Trì.
Tạ Linh biết rằng cách nhanh nhất để hòa nhập vào trong giới này chính là thông qua hôn nhân của những đứa trẻ.
Con gái đời này của nhà họ Trì còn đang học tiểu học, Hoài Cẩn của bà thì đã lớn, là một chàng trai anh tuấn, rất thu hút người khác, hai người rõ ràng không hợp nhau.
Cũng may con trai của nhà họ Trì bằng tuổi với Hoài Du. Nghe nói lớn hơn Hoài Du mấy tháng, nhưng đều sinh ra chung một năm cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Đường Hoài Du bị mẹ ân cần dạy bảo, không nói những thứ khác, ít nhất để lại cho Trì Quân một ấn tượng tốt.
Cô dở khóc dở cười nói: "Mẹ, bây giờ đã thời đại gì rồi. Không đúng, ở thời đại của mẹ cũng được tự do yêu đương phải không?"
Tạ Linh thở dài: "Nếu con có bạn trai thì mẹ cũng không thúc giục con. Nhưng con lại không có, vậy làm quen với Trì Quân một chút thì có quan hệ gì? Mẹ thấy nó cũng thật tốt." Gia thế tốt, ngoại hình đẹp, đầu óc cũng tốt.
Đường Hoài Du lẩm bẩm: "Đại học Bắc Kinh thì làm sao? Con còn là UCL đây..." Đó cũng là một trường nổi tiếng.
Tạ Linh còn muốn nói gì nữa nhưng Đường Hoài Du nói tiếp: "Mẹ, bình thường mẹ làm việc quá sức. Mẹ vẫn nên thư giãn và hưởng phúc đi." Cô cũng biết mẹ mình bị ám ảnh bởi việc 'chen vào trong giới'. Bản thân Đường Hoài Du ngược lại cũng không quá quan tâm, dựa theo cái nhìn của cô thì sống tốt cuộc sống của mình là được. Tại sao lại quan tâm đến ánh mắt của người khác như vậy.
Chỉ là những lời này cô có thể nghĩ và làm như vậy. Nhưng cũng không thể nói thẳng với Tạ Linh. Là con gái phải quan tâm đến tâm trạng của mẹ.
Vì vậy, khi Tạ Linh chuẩn bị quà để cho cô đi Bắc Kinh chơi thì mang cho Trì Quân, như một món quà cám ơn cho nhà họ Trì đã chiêu đãi trong ngày tết. Trong chớp mắt Đường Hoài Du sững sờ.
Sau khi Tạ Linh nói: "Mẹ và dì Nam Tang của con đã nói xong, để cho Trì Quân dẫn con đi chơi hai ngày." Sau đó Đường Hoài Du hoàn toàn sững sờ.
--- --- Để giải thích mối quan hệ giữa Tạ Linh và Trì Nam Tang thì cần phải nói đến nhà họ Đường làm giàu như thế nào.
Năm đó, Đường Đức nhìn vợ mang bầu, còn nghe nói siêu âm màu Doppler là sinh đôi trai gái. Ông vừa vui mừng vừa lo lắng, cảm thấy gánh nặng trên vai còn nặng hơn lúc trước.
Ít nhất khi Tạ Linh sinh con, tình huống của nhà họ Đường vẫn còn không bằng nhà họ Chung trong phòng sinh. Dù ai nhìn vào cũng đều cảm thấy con cái nhà họ Đường số khổ, nhà họ Chung ngược lại khá giả. Chỉ cần vợ chồng hòa thuận thì con cái có thể thuận lợi cả đời.
Chung Văn Đống lúc đó còn chưa mê rượu, càng không nhìn ra bóng dáng của bạo lực gia đình sau này. Ông chạy xuôi chạy ngược, bận trước bận sau, hoàn toàn là một ông ba ngốc nghếch sắp có con, mua mọi thứ mới và tốt nhất cho vợ con.
Đường Đức thì lại không phải. Ông đi theo một con đường khác, lấy quần áo cũ và đệm chăn cũ từ bạn bè người thân cho hai đứa con sắp ra đời.
Hai người đàn ông thỉnh thoảng cùng nhau hút một điếu thuốc. Thuốc của Chung Văn Đống là 10 đồng một gói, còn Đường Đức là 3 đồng. Thuốc lá rẻ tiền có mùi khó chịu và bỏng cổ họng.
Chung Văn Đống nói: "Bây giờ đồ đạc cho trẻ sơ sinh rất đắt, mua một chiếc áo bông nhỏ phải tốn hơn 100." Là cảm khái, cũng là mơ hồ khoe khoang.
Đường Đức bình tĩnh nói: "Trẻ sơ sinh da non mềm, phải mặc đồ cũ mới không bị xước."
Hai người đều có lý do riêng.
Đợi đến con sinh ra và vợ xuất viện, Đường Đức quyết tâm không thể bắt con phải chịu khổ theo. Ông đã liên lạc với một nhóm đồng hương. Mọi người cùng đến Thượng Hải lang bạt vì nghe nói nơi này tấc đất tấc vàng. Bây giờ không mò được vàng, còn hai gánh vác nhỏ. Ông không muốn để cho vợ con mình cùng uống gió tây bắc.
Một cơ quan trung gian và đào tạo nhân viên phục vụ đã mở trong một phòng học thuê ở vùng ngoại ô.
Sau đó ngoài ý muốn càng mở càng lớn, đến quy mô ngày hôm nay. Có tòa nhà lớn sáng sủa sạch sẽ treo biển hành nghề. Thậm chí còn có kế hoạch đưa ra thị trường.
Đường Đức cũng ngày càng bận rộn. Ban đầu, ông và vợ sẽ pha sữa bột cho hai đứa con sinh đôi. Sau này, hai đứa con muốn gặp ba đều phải tìm vận may. Một tuần cả nhà mới có thể ăn chung một bữa cơm.
Ông thở dài nói với vợ: "Hoài Cẩn và Hoài Du lớn lên rất ngoan và giỏi giang như bây giờ, đều là công lao của em, Linh Linh."
Tạ Linh mỉm cười, thản nhiên đón nhận lời khen của chồng.
Trong con đường gây dựng sự nghiệp của Đường Đức, ông gặp rất nhiều chông gai và có nhiều bước ngoặt.
Bước ngoặt lớn nhất là việc nhà hàng Thịnh Nguyên ký kết thỏa thuận đào tạo nhân viên để trở thành tổ chức đào tạo bên thứ ba cho các dự án khách sạn và dịch vụ ăn uống của Thịnh Nguyên.
Đến đây, tình bạn giữa Tạ Linh và Trì Nam Tang bắt đầu nảy mầm.
Ừm, đến bây giờ nó gần như ở trạng thái cây non.
--- --- Khi Tạ Linh nói với Trì Nam Tang về kế hoạch đi du lịch Bắc Kinh của con gái thì Trì Nam Tang ngay lập tức nghe được ý của Tạ Linh.
Công bằng mà nói, là một người phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp của mình, Trì Nam Tang rất chướng mắt cách làm 'hiền nội trợ' của Tạ Linh.
Nhưng bình thường ả hợp tác với Đường Đức, đối với vợ của Đường Đức đương nhiên phải muốn cho chút thể diện. Nhưng Trì Nam Tang không ngờ rằng vào lúc này, Tạ Linh lại đánh sự chú ý lên Trì Quân.
Trì Quân à? Anh trai tài hèn sức mọn của ả, dường như khá thoải mái bởi vì đã tống cổ Trì Quân đi Bắc Kinh. Tục ngữ nói rất đúng. Kẻ thù của kè thù chính là bạn.
Trì Nam Tang cảm thấy đã đến lúc phải thả lòng tốt với Trì Quân
Kết quả là Trì Quân đã nhận được sự ưu ái của Trì Nam Tang, cũng thuận thế nhận được 'ủy thác' để đưa Đường Hoài Du và bạn bè của cô đi dạo ở Bắc Kinh.
Đây giống như một tín hiệu yếu ớt nhưng rõ ràng từ Trì Nam Tang.
Nhân tình lui tới, phải có qua mới có lại. Bắt đầu từ việc nhỏ không quan trọng, dù sao cũng tốt hơn cả việc kinh doanh lớn. Đến lúc đó bụng người cách một lớp da, còn có tra tấn.
Tiếp đãi hai cô gái chẳng là gì với Trì Quân.
Ở bề ngoài, đi tham quan danh lam thắng cảnh với hai cô gái và mời hai bữa ăn. Trên thực tế, ý của Trì Nam Tang tỏ rõ: Cháu xem, cô đưa người đến cho cháu với thái độ thân thiết như thế. Cho nên, chúng ta có thể bàn chuyện kế tiếp được không?
Mà Trì Nam Tang đẩy Đường Hoài Du về phía Trì Quân cũng không ảnh hưởng toàn cục. Nếu như Trì Quân thật sự không đáng tin cậy mà cướp lấy tài sản đang nắm giữ, vậy chỉ có thể nói nó không nhìn ra bên nào nặng bên nào nhẹ, không có tư cách liên thủ với mình. Ngược lại, công việc kinh doanh trong nhà Đường Hoài Du, cùng Trì Nam Tang là sự liên thủ của sức mạnh và quyền lực, có tác dụng một cộng một lớn hơn hai; không thể giải thích được khi đặt nó vào tay Trì Quân. Trì Nam Tang không cảm thấy hai bên có khả năng trực tiếp liên minh.
Về phần ý đồ của Tạ Linh sẽ không nằm trong phạm vi cân nhắc của Trì Nam Tang.
Đối với Tạ Linh con gái của mình quý như ngọc. Nhưng đối với Trì Nam Tang, Đường Hoài Du chỉ là một cọng rơm rạ để đo hướng gió.
* * * Chung Dịch mặc dù bất ngờ, nhưng trên mặt vẫn chưa biểu hiện ra ngoài. Cậu nhanh chóng điều chỉnh trạng thái. Sau đó mở miệng, có thể cùng Trì Quân mời Đường Hoài Du và bạn của cô ấy là Mộ Vân ngồi xuống.
Bữa cơm này có bầu không khí sinh động của Trì Quân và sự hỗ trợ kịp thời của Chung Dịch, chủ và khách đều rất thích bữa ăn này.
Trong khi đó, Trì Quân cố tình thu hút sự chú ý của hai người Đường, Mộ. Nói về các dự án mà Chung Dịch đã tham gia và chuyện hiện tại đang làm.
Đối với Trì Nam Tang thả lòng tốt là một chuyện, Trì Quân không dự định bỏ nhiều chi phí tổn thất vào.
Quà mẹ Đường Hoài Du tặng cho hắn, hắn đã xem qua, cảm thấy quả nhiên không phải mình suy nghĩ nhiều mà gia đình này và Trì Nam Tang cũng không phải một lòng. Tất nhiên, Trì Nam Tang có thể thả Đường Hoài Du đến, tất nhiên cũng có chủ ý của bà.
Nhưng công danh lợi lộc của trưởng bối, trước cảm xúc của người trẻ tuổi lập tức hiện ra vẻ tái nhợt.
Quả nhiên, trong bàn tiệc, Đường Hoài Du và Mộ Vân liên tiếp nhìn về phía Chung Dịch. Trì Quân thậm chí nhìn thấy, Mộ Vân nói gì đó với Đường Hoài Du. Đường Hoài Du lộ ra dáng vẻ hơi ngạc nhiên. Sau đó cẩn thận mà nhìn về phía bạn tốt của mình.
Trì Quân: "..." Cũng không đến mức đó chứ?
Mặc dù hắn ôm chút tâm tư chắn không bằng thả, gắp lửa bỏ tay người. Nhưng họa thủy đến dữ dội như vậy, nằm ngoài ý muốn của Trì Quân.
Hắn không biết, Mộ Vân nói là: "Hoài Du, hôm nay tớ mới biết hóa ra còn có một nam một nữ có thể trông giống nhau như thế."
Đường Hoài Du không rõ nguyên nhân hỏi: "Ai giống nhau?"
Mộ Vân: "Cậu và Chung Dịch. Thật sự, nhìn thoáng qua cảm thấy cậu là phiên bản nữ của cậu ta, cậu ta là phiên bản nam của cậu."
Đường Hoài Du buồn cười nói: "Điều này quá khoa trương rồi. Tại sao tớ lại không cảm thấy?"
Mộ Vân: "Không phải tớ nói là 'nhìn thoáng qua' sao." Cô ta suy nghĩ nói: "Hai ngày trước ngôi sao lên hot search, ảnh chụp chung với mẹ anh ấy, cậu có xem không? Chính là loại giống trình độ đó."
Đường Hoài Du nghiêm túc nhìn đôi mắt Chung Dịch, bình tĩnh nói: "À, nhưng tớ vẫn không cảm thấy."
Tâm trạng hơi buồn bực. Trước đây lúc ra ngoài với anh trai, cũng không có ai nói như vậy. Quả nhiên thế giới vô biên việc lạ gì cũng có. Cặp sinh đôi trông rất khác nhau, ngược lại gương mặt có điểm giống với một người xa lạ.
Nhưng Đường Hoài Du thường ngày lướt Weibo xem tin tức giải trí, đã thấy nhiều tin về người làm và ngôi sao va chạm trực tiếp. Lúc này, cô cũng không nghĩ nhiều về điều đó.