Trì Quân liếc nhìn thoáng qua Chung Dịch.
Chung Dịch nhìn thấy đôi mắt nhìn loạn của bạn trai từ trong gương, buồn cười nói: "Có chuyện gì vậy?"
Trì Quân súc miệng rồi thả cốc nước xuống, vẫn giọng điệu chậm rãi, cố ý kéo dài đó. Hắn có vẻ như hứng thú muốn đóng giả công tử ăn chơi trác táng thời cổ đại, nhận xét về Chung Dịch: "Cảm thấy sắc đẹp của anh có thể thay đồ ăn."
Chung Dịch nhéch môi hỏi: "Vậy đã ăn no chưa?"
Trì Quân dừng động tác lại, mặt vẫn không thay đổi: "Anh nghe lầm. Ý em là, tại sao tóc của anh không rối... a."
Chung Dịch hôn hắn. Cậu nếm được hương vị thơm mát của kem đánh răng. Tay cậu đặt sau gáy của Trì Quân, vẫn giống như trước, hơi cúi đầu xuống vừa đủ để hôn bạn trai, nâng vật nặng như nâng vật nhẹ.
Sau khi hôn một cái nhẹ nhàng, mang theo hoàn toàn thân mật nhưng không có dục vọng kết thúc. Chung Dịch trả lời: "Có thể là do tóc em qua mềm." Chỉ cần hơi đè một chút sẽ để lại dấu vết. Rõ ràng là không dài, nhưng sáng nào cũng có thể lộn xộn.
Cậu nhẹ nhàng luồng ngón tay vào giữa tóc Trì Quân xoa xoa. Sau đó đi xuống và ấn vào sau gáy bạn trai.
Trì Quân giống như một con mèo được vuốt lông miêu, hơi híp mắt lại, có chút hưởng thụ, lại có chút giãy giụa, nói: "Đừng..." Nó lại làm cho hắn buồn ngủ.
Nhưng âm cuối nhẹ nhàng, rất không có khí thế. Càng đừng nói là ánh mắt lại hoàn toàn đang biểu đạt một ý khác. Ánh mắt nhìn Chung Dịch thật giống như đang nói: Muốn tiếp xúc nhiều một chút.
Một lát sau, Trì Quân cũng nhận ra điều đó. Hắn vẫn bình tĩnh quay đầu nhìn mình trong gương, trầm ngâm hỏi: "Em có nên cắt tóc không ?" Trông sẽ gọn gàng hơn một chút.
Chung Dịch suy nghĩ về cảnh đó. Trì Quân trông rất đẹp trai, mặc kệ cắt kiểu tóc gì cũng đẹp. Bây giờ nó lịch lãm và đẹp trai. Nếu thật sự cắt đi có lẽ là thoải mái và tươi trẻ.
Cậu nói: "Được thôi, tùy em." Thuận tay lại xoa sau gáy của Trì Quân, nhìn bạn trai rõ ràng cảm thấy được thoải mái. Nhưng lại không muốn chìm đắm vào, luôn muốn phản kháng một chút. Cậu khẽ cười, nhỏ giọng nói bên tai Trì Quân: "Nhưng cũng đừng quá ngắn. Nếu không nó sẽ đâm anh đau... đâm đau, em có đau lòng không?"
Lỗ tai của Trì Quân đột nhiên đỏ lên, khó có thể tin được nhìn Chung Dịch.
Chung Dịch bổ sung: "Ít nhất anh sẽ đau lòng."
Sau một hồi, Trì Quân khô cằn đáp lại: "Ồ!" Dừng một chút nói tiếp: "Em ra ngoài đây, tạm biệt."
* * *
Càng tiếp xúc nhiều càng sẽ cảm thấy người mình thích rất khác so với nhiều tưởng tượng và định nghĩ trước đây.
Nhưng một chút khác nhau như vậy giống như bảo vật vô tình tìm thấy trong rừng rậm rạp. Mặc dù không bắt mắt nhưng cũng đủ làm cho người ta ngạc nhiên.
Vào ngày này, đúng lúc Tùng Lan dẫn Trì Quân đi gặp một số người bạn cũ của mình. Mấy người lớn nói chuyện, Trì Quân ở bên cạnh. Ban đầu là nói chuyện với mấy người cùng thế hệ, nói về trường học, nói về trang trại nuôi ngựa ở vùng ngoại thành. Hắn đối phó một cách dễ dàng và luôn chú ý đến đối phương. Qua nửa buổi sáng, Trì Quân đã thay đổi một vòng. Hắn ghi nhớ những thông tin được tiết lộ từ lời nói của mấy người lớn. Từ những thay đổi chính sách có thể xảy ra sau đó, đến những lĩnh vực đầu tư nóng hỏi tiếp theo, rồi bình tĩnh xử lý khi ai đó nói về nó.
Có người khen Tùng Lan rằng: "Tiểu Quân là một đứa trẻ ngoan và thông minh. Sau này có thể vào Thịnh Nguyên góp sức cùng gia đình phát triển."
Tùng Lan mỉm cười. Bà cũng không nói gì, chỉ nhìn Trì Quân trả lời.
Sau khi kết thúc một ngày xã giao, trên đường ngồi xe trở về, Trì Quân nói: "Mẹ, lần này từ Bắc Kinh trở về con cũng mang theo mấy thứ cho chú." Mặc dù hiện tại hắn cũng không biết 'chú' tên họ là gì, mập hay ốm.
"Trước khi con có để trên xe, đúng lúc có thể tặng cho chú ấy."
Đó là một chiếc đồng hồ. Giá cả đắt đỏ, hàng hiệu xinh đẹp. Nhưng không phải là 'cố ý lựa chọn', nó được mua nhân tiện khi đi chọn quà cho thầy cô của Chung Dịch.
Tùng Lan nhìn bộ móng tay tinh xảo của mình 'ừ' một tiếng hơi ủ rũ.
Trì Quân nói: "Bên cậu ít nhất nhiệm kỳ này có thể an ổn. Mẹ yên tâm đi."
Tùng Lan bĩu môi. Bà đương nhiên biết điều này. Nhưng nghe Trì Quân lặp lại lần nữa cũng cảm thấy thoải mái.
Tùng Lan: "Buổi tối ăn cơm chung không?"
Trì Quân dừng lại nói: "Hôm khác đi, con có hẹn rồi." Hắn và Tùng Lan có thể làm người hợp tác nửa vời. Nhưng khi nói đến mối quan hệ mẹ con, Trì Quân xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Lúc này Tùng Lan mới lên tinh thần một chút quay đầu nhìn con trai mình. Đối với bà, chỗ duy nhất Trì Bắc Dương có tác dụng chính là ngoại hình điển trai. Hai người kết hôn, sinh ra con trai cũng rất đẹp trai, làm cho Tùng Lan cuối cùng cũng coi như hơi vui mừng.
Vào lúc này, bà khẽ cau mày nói: "Dì Mạc của con nói với mẹ rất nhiều lần, hỏi con và Chiêu Chiêu có phải có mâu thuẫn gì không. Từ khi đến Bắc Kinh đã một năm rưỡi, Chiêu Chiêu hẹ con mấy lần, một lần cũng không hẹn được."
Trì Quân bất lực nói: "Chuyện này làm sao lại đi cáo trạng với mẹ chứ."
Tùng Lan hỏi: "Cho nên, con rốt cuộc có ý gì?"
Trì Quân dừng một chút nói: "Đầu tiên, cô ấy chỉ hẹn con hai lần. Lần đầu tiên là vừa mới khai giảng năm nhất, thật sự có đi. Lần thứ hai là mùng 1 tháng 5 năm trước, không chỉ là một mình cô ấy, còn có mấy đứa Tư Bắc muốn ra ngoài chơi. Nhưng thời gian đó Tiếu Hầu quá bận rộn, cũng kéo con ở lại trường học không cho đi. Sau đó, Tiếu Hầu nói với con một số chuyện, con mới phát hiện ra..."
Hắn dừng lại và tiếp tục nói: "Nói chung, con không có ý đó với cô ấy."
Tùng Lan thản nhiên đánh giá: "Con ngược lại không giống ba con chút nào." Theo bà đến, chồng mình có bốn đứa con riêng.
Bây giờ Trì Minh là phụ tá đắc lực của Trì Bắc Dương, công khai xuất hiện ở Thịnh Nguyên - Thượng Hải, không cần phải nói.
Trương Thiên Thiên bị bà mẹ tiểu tam nuôi dạy lệch lạc. Hai ngày trước, Tùng Lan nói chuyện điện thoại với em dâu Thích Tiểu Mạn, nghe em dâu nói dường như nhìn thấy gương mặt tương tự như cô gái này ở Bắc Kinh. Nếu như đó là Trương Thiên Thiên, cô ta hiển nhiên đi theo đường cũ của bà mẹ tiểu tam. Hơn nữa cũng không biết mệt, muốn một bước lên trời.
Còn hai cái khác nhỏ tuổi hơn, cả hai đều đang học cấp 2.
Một người mẹ hơi cứng cỏi, con trai theo họ mình. Sau khi Tùng Lan xem xong báo cáo điều tra của thám tử tư cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị, biết đâu lại làm nên chuyện. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện tương lai, bây giờ còn khó nói.
Một người mẹ khác hoàn toàn bị lời chót lưỡi đầu môi của Trì Bắc Dương lừa dối. Tất nhiên, bản thân mình cũng không ngay thẳng. Cho là Trì Bắc Dương và Tùng Lan có mâu thuẫn với nhau, thật lòng yêu tính cách dịu dàng của mình. Tính cách ban đầu của cô chỉ khúm núm vâng dạ. Sau đó phát hiện Trì Bắc Dương có một đống tình nhân cũng chỉ biết rơi nước mắt, cũng không dám nói ra những lời nặng nề.
Khi Tùng Lan xem báo cáo tặc lưỡi cảm thán, mở mang tầm mắt.
Ngược lại đứa con gái của người này đi học rất giỏi, giành được một số giải thưởng nhỏ trong thành phố. Nhưng đáng tiếc không lọt vào mắt Trì Bắc Dương.
Sau khi nghe những lời mẹ nói, Trì Quân nhún vai không quan tâm.
Tùng Lan: "Nếu không ý đó thì nói rõ ràng với Chiêu Chiêu."
Trì Quân ăn ngay nói thật: "Con cảm thấy có lẽ cô ấy xem con là bia đở đạn. Mặc dù nói nghiêm trọng với dì Mạc, nhưng trên hành vi thực tế căn bản không biểu hiện ra."
Tùng Lan thản nhiên nói: "Tóm lại phải nói rõ ràng."
Trì Quân thở dài: "Được thôi." Tóm lại mùng 1 đầu năm phải đến mấy nhà chúc tết.
Tùng Lan: "Còn nữa, người mà tối nay con hẹn..." Nếu như là bạn thân quen biết từ trước Trì Quân sẽ trực tiếp nói tên. Nhưng nó nói rất mơ hồ, hiển nhiên là có người khác.
Hai năm qua, Trì Quân không ở Thượng Hải thời gian dài. Nhưng ở chỗ này lại có thể quen bạn mới? Tùng Lan cảm thấy hơi ngạc nhiên đã hỏi ra miệng.
Trì Quân bình tĩnh trả lời: "Dạ, một người bạn."
Tùng Lan nghe rõ, đây là không hỏi ra được gì. Bà rất hứng thú nhìn gương mặt con trai có tổng hợp ưu điểm trên gương mặt của mình và Trì Bắc Dương.
Trì Quân thản nhiên đối diện với mẹ.
Tùng Lan cười một tiếng: "Con ở Thịnh Nguyên học được nhiều không?" Bà hỏi không có một chút cảm xúc nào.
Trì Quân khiêm tốn: "Vâng, con được mấy chú bác 'dạy dỗ' rất nhiều."
* * *
Bên kia, hôm nay Chung Dịch mời các giáo viên đi ăn cơm.
Một năm nữa trôi qua, các giáo viên một mặt hài lòng với sự trưởng thành của cậu. Một mặt cũng cảm thấy Chung Dịch mời ăn cơm và tặng quà như vậy sẽ quá tốn kém. Ban đầu bọn họ ra tay giúp Chung Dịch cũng không cần bất cứ báo đáp nào, chỉ là chướng mắt hành vi của Chung Văn Đống.
Bây giờ, trên bàn ăn nghe Chung Dịch nói đến tin Chung Văn Đống chết, các giáo viên có những cảm xúc riêng.
Ngay lúc đó giáo viên chủ nhiệm là cô giáo môn Ngữ văn - Ngụy Ngọc Hàm đã dẫn đầu giúp Chung Dịch nói trước: "Nếu như vậy, tương lai có cuộc sống riêng của mình và sống cuộc sống thật tốt."
Nếu muốn nói rằng đó là sự tu dưỡng và thói quen của bản thân, lúc này nên nói 'nén bi thương và cố gắng'. Nhưng công bằng mà nói, cô Ngụy thực sự không nói ra được. Dù cho đã 6-7 năm qua, nghĩ đến lần đầu nhìn thấy những vết thương trên người Chung Dịch, cô vẫn cảm thấy bàng hoàng. Không thể làm gì khác hơn là mơ hồ an ủi Chung Dịch.
Trên thực tế, trong cuộc đời của Chung Dịch, 'người mẹ' Chu Tuyết đã vắng mặt quá sớm. Ngược lại là mấy giáo viên này, ở một trình độ nhất định đã dành cho cho thiếu niên Chung Dịch sự chăm sóc.
Cậu thật sự quan tâm đến họ. Một đời trước, cũng có một bữa cơm tất niên như vậy. Nhưng lần này, Chung Dịch nói một tin tức mà đời trước chưa từng trải qua, đương nhiên cũng chưa từng đề cập đến.
Cậu nói: "Cám ơn các thầy cô. Thật sự bây giờ em đã không còn cô đơn nữa." Chung Dịch cười nói: "Em và người đó quen nhau ở trong trường đại học. Lần này tặng quà cho các thầy cô cũng là người đó góp ý cho em. Nhưng hôm nay người đó bận chút việc." Tùng Lan đặc biệt tổ chức cuộc gặp mặt đều là những người sẽ có ích cho sự phát triển trong lương lai của Trì Quân: "Cho nên không đến được."
Trước khi Chung Dịch nói đã từng suy nghĩ rất lâu. Cậu nói với các thầy cô như vậy, trên thực tế, Chung Dịch căn bản không có hỏi Trì Quân có muốn đến hay không. Chuyện của Trì Quân là một nguyên nhân, còn điều khác chính là sau khi đã trải qua những lời nói của Viên Văn Tinh ở biệt thự kia. Chung Dịch không thể xác định thời đại này, công chúng sẽ có cái nhìn thế nào về đồng tính luyến ái.
Cậu không quan tâm những người khác nghĩ gì mà đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân, vẫn hy vọng nhận được sự chúc phúc từ các giáo viên. Khi giải quyết đám tang cho Chung Văn Đống, Chung Dịch cảm thấy bản chất của mình rất lạnh lùng. Cho tới bây giờ lại phát hiện mình dù sao cũng là người trần.
Đây là điều tốt hay xấu vẫn còn khó nói.
Các thầy cô ngẩn ra, sau đó đều vui mừng mỉm cười, ân cần nói: "Cho nên cũng là cô gái ở chỗ chúng ta? Có học chung trường với em không? Học trường nào ở trung học?"
Chung Dịch chậm rãi nói: "Không phải cô gái." Dừng lại rồi nói tiếp: "Giống như em, là con trai."
Cậu nhìn biểu cảm của các thầy cô.
Ban đầu tất nhiên là ngạc nhiên, cũng có chút tiếc hận, tiếc nuối... Cuối cùng là cô giáo môn tiếng Anh - Thân Nhu trước tiên sắp xếp lại cảm xúc của mình. Cô ta khi còn trẻ đã đến Anh du học, tư tưởng xem như cởi mở nhất trong số các đồng nghiệp của cô ta. Sau khi nghe những gì Chung Dịch nói thì cô ta nói: "Như vậy à? Vậy hai em ở bên nhau sẽ càng không dễ dàng."
Chung Dịch mỉm cười nói: "Cậu ấy rất tốt."
Có giáo viên tiếng Anh đưa bậc thang, mấy giáo viên còn lại cũng phản ứng lại. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người suy nghĩ rất nhiều, không khỏi tránh khỏi thành kiến về tác động về những gì ba mẹ trải qua đã ảnh hưởng đến con cái. Nhưng tưởng tượng đến người mẹ bỏ chồng bỏ con kia của Chung Dịch, lại nghĩ đến đã từng có tiếp xúc với Chung Văn Đống đã để lại ấn tượng sâu sắc cho đồng nghiệp giáo viên trong khối thì cảm thấy Chung Dịch có sự lựa chọn 'khác với người thường' như bây giờ rất có thể thông cảm được.
Chung Dịch: "Cậu ấy học ở trường cấp 3 khoa Quốc tế. Bây giờ đang học chung lớp với em. Cậu ấy đã giúp em rất nhiều khi em bắt đầu gây dựng sự nghiệp."
Chung Dịch tổng kết: "Ưm, cậu ấy thật sự rất rất tốt."