Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 80: Thỏa hiệp

Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại Chương 80: Thỏa hiệp
Chung Dịch bỏ ra chút thời gian, cuối cùng đã tìm thấy trên tờ báo ra hằng ngày Thượng Hải tin tức mình muốn nhìn thấy.

Phía trên có ảnh chụp hai vợ chồng Trì Dung, bên cạnh đó có viết khái quát về tình hình từ lúc thành lập Thịnh Nguyên đến nay. Cuối cùng, thì lại nhắc đến việc bà Trì - Chu Tú Quân chết vì bị bệnh.

Bệnh tim.

Chung Dịch cau mày, bóp tờ báo hơi ố vàng. Sau khi sàng lọc tin tức trong một tháng trước đó cũng không tìm thêm được tin tức nào.

* * * Trên quần áo dính rất nhiều vết rượu, bị ném vào máy giặt vì không thể mặc tiếp.

Trong phòng tắm lại có tiếng nước chảy tí tách, Trì Quân hỏi: "Anh suy nghĩ thế nào rồi?"

Chung Dịch suy nghĩ một lúc mới hiểu ra: "Em đang nói về chuyện em trở về Thượng Hải trước à?"

Trì Quân gật đầu. Khi nước rơi xuống, hắn vuốt tóc từ trên trán ra phía sau, như thể bôi keo xịt tóc, lộ ra cái trán trơn bóng.

Những giọt nước lăn xuống từ lông mày và mắt hắn.

Vào học kỳ hai năm hai đại học, hai người cùng nhau cắt tóc. Khi xuất hiện trong lớp vào đầu năm học, các bạn học đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cùng nhau khen ngợi. Hai người thì một người sáng sủa, một người đẹp trai, dáng người đều mảnh khảnh. Tất nhiên kiểu tóc gì cũng đẹp.

Thậm chí lúc giáo viên lên lớp còn phải ra hiệu một câu: "Để thầy xem mọi người đã thay đổi những gì. Trì Quân, Chung Dịch cắt tóc à? Diêu Lâm có phải đã nhuộn tóc không?"

Chờ Chung Dịch gật đầu, Trì Quân cười híp mắt trả lời. Diêu Lâm sờ tóc của mình và thảo luận với các bạn nữ xung quanh xem mình đã nhuộm màu gì.

Trên bục giảng, giáo viên khen: "Rất đẹp. Thừa dịp đi học có thể tìm nhiều tạo hình xem có phù hợp với bản thân không. Đến khi đi làm..." Thầy nhún vai nói tiếp: "Sẽ không được tự do như vậy."

Đây là sự thật.

Không nói những thứ khác, làm một tạo hình cần thời gian đủ mở một cuộc họp. Vì vậy, sau này hai người trở lại nhịp điệu trước đây. Chỉ là Chung Dịch vẫn cứ thở dài khi Trì Quân không sấy tóc, bản thân phải tự đi lấy máy sấy tóc.

Cậu có lúc thậm chí cảm thấy Trì Quân có lẽ là cố ý. Nhưng dù vậy, Chung Dịch cũng vui vẻ giúp cho hắn là được.

"Đúng vậy." Trì Quân nói: "Bên kia anh còn cần bao lâu?"

Vừa nói chuyện vừa bóp chai dầu gội và thoa lên đầu Chung Dịch.

Chung Dịch dự tính một cách cẩn thận: "Anh thật sự phải theo đến cuối cùng, ít nhất cũng phải đến tết Âm lịch. Nhưng thủ tục điều chức không phải sắp xong rồi sao?"

Trì Quân: "Tần Lâu rất thích anh."

Chung Dịch: "Anh ta thích anh, nhưng nếu anh nhất định phải về Thượng Hải, anh ta lại muốn ở lại Bắc Kinh trong thời gian dài." Phần 'thích' này thật ra không có giá trị thực tế gì.

Trì Quân thừa nhận: "Đó là những gì em muốn nói." Nhưng Chung Dịch sẽ không cảm thấy tiếc nuối sao?

Trước đây bọn họ đã thảo luận qua điều này. Nhưng khi đó nói đến một nửa thì điện thoại vang lên, có email gửi đến. Trì Quân xem qua thì áy náy nói: "Có chút việc."

Chung Dịch hiểu rất rõ, hai người đồng ý tạm dừng vấn đề này và thảo luận sau.

Sau đó cho đến bây giờ.

Chung Dịch thẳng thắn: "Anh đã xem xét các hạng mục trò chơi trong công viên giải trí từ lựa chọn thiết kế, cho đến đánh giá vật liệu xây dựng. Sau đó là ưu và nhược điểm của công ty đấu thầu. Cho đến việc thật sự xây dựng, những việc lớn nhỏ gặp qua trong hai năm qua. Lúc đầu là Tần Lâu ra tay, sau đó anh độc lập giải quyết. Anh biết, em cảm thấy anh theo dõi toàn bộ dự án sẽ có nhiều thu hoạch hơn. Nhưng điều này không có nghĩa là 'dự án kết thúc', 'thu hoạch' sẽ đến đồng loạt. Trên thực tế, anh đã học được rất nhiều điều trong suốt quá trình xây dựng công viên giải trí."

Người dưới quyền của Tần Lâu, Chung Dịch ấn tượng sâu nhất là một cô gái đã làm việc nhiều năm, cũng đã tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng. Trên tay có một bảng tư liệu, đó là một công ty sản xuất vật liệu xây dựng do chính tay cô làm ra và bỏ ra rất nhiều thời gian để chậm rãi tối ưu hóa nó. Đến bây giờ, chỉ cần nhập các tiêu chuẩn cần thiết, chương trình sẽ tự động sắp xếp sao cho tối ưu nhất. Sau khi Chung Dịch vào tổ dự án và thuyết phục những người khác ký xuống thủy tinh số 183, nhà máy của cậu cũng lọt vào trong bảng của đồng nghiệp. Đồng thời đứng đầu trong nhiều hạng mục tiêu chuẩn.

Chung Dịch bị ảnh hưởng bởi người đồng nghiệp này, đến bây giờ trong tay cũng có một bảng ghi chép tương tự. Về tất cả các công ty và nhà sản xuất liên quan mà nhà máy đã liên hệ trong hai năm qua, hướng nhập hàng và năng lực tham lam của bọn họ đều được viết rõ trong bảng ghe chép của Chung Dịch.

Nói một cách đơn giản, điều mà thầy Trương lo lắng. Dù cho đến bây giờ cũng có nghi ngờ, chỉ là bởi vì tin tưởng Chung Dịch. Cho nên vấn đề nguồn tiêu thụ chưa từng nói ra miệng, ở bên Chung Dịch thật sự không phải là chuyện lớn.

Về phần chuẩn bị quan hệ với quan chức địa phương, cũng có Thái tử của Thịnh Nguyên giúp đỡ. Ở một mức độ nào đó, nó thậm chí còn có thể thích hợp hơn ở Bắc Kinh.

Chung Dịch kết luận nói: "Hơn nữa, để cho em về Thượng Hải một mình..." Cậu dừng một chút, giơ tay lên chạm vào gò má của Trì Quân.

Cậu không yên lòng.

Dù cho biết được mình sẽ trở lại, cũng sẽ không có nhiều hơn một tổ dự án hàng không. Với khả năng tài chính hiện tại của bọn họ, mặc dù vượt trội hơn Trì Bắc Dương khi tốt nghiệp đời trước rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn không đủ để ngang hàng địa vị với Trì Bắc Dương.

Bọn họ cũng cần thời gian để đưa Chung Dịch lên vị trí cao hơn trong tổng bộ của Thịnh Nguyên, làm cho tài sản dưới danh nghĩa của bọn họ trở nên dư dả hơn.

Hai năm qua, Trì Quân đã bán mấy chiếc xe, cộng thêm tiền tiết kiệm trước đó và thu nhập của Chung Dịch, hai người cùng thu mua cổ phiếu rải rác của Thịnh Nguyên. Cho đến bây giờ nó đã có chút hiệu quả, nhưng còn lâu mới đủ.

Chung Dịch thực sự hiểu mọi thứ. Quay trở lại trễ hai tháng ảnh hưởng rất nhỏ.

Trì Quân là người thông minh và có năng lực. Dù cho Trì Bắc Dương có thù hận với hắn, nhưng ít nhất trong vòng 1-2 năm Trì Quân mới vừa trở lại, những mâu thuẫn trong nhà họ Trì sẽ không được thả lên bàn tiệc. Đi theo con đường của đời trước, Trì Bắc Dương sẽ lựa chọn quan sát trước trong một khoảng thời gian. Ông sẽ thuyết phục ban giám đốc, dùng một loại 'coi trọng' ngụy trang giao bộ phận điện ảnh và truyền hình dưới cờ Thịnh Nguyên cho Trì Quân. Ở bề ngoài là ở riêng, trên thực tế là lưu đày. Nhưng ông sai rồi, tự tay ông giao một chậu châu báu cho Trì Quân. Chỉ mấy năm sau, ngành điện ảnh và truyền hình phát triển vượt bậc. Trì Bắc Dương mới bắt đầu hối hận.

Chung Dịch là tin tưởng Trì Quân. Cậu biết được năng lực của hắn, biết được hắn có thể giải quyết tốt mọi việc.

Nhưng về tình cảm... có thể vẫn là tác dụng của rượu.

Lúc trước, khi uống rượu với Thượng Tuấn Kiệt, cậu cũng đã say một cách bất thường.

Cho đến bây giờ một hồi tỉnh rượu, sau đó lại từ từ say mê. Rượu làm phóng đại tất cả những cảm xúc mà Chung Dịch đã kìm nén trước đó.

Rõ ràng là trước đó cậu đã tìm ra câu trả lời, xa nhau 1-2 tháng không là gì. Trong xã hội hiện đại có thể gửi tin nhắn hay gọi video. Dù cho cách xa hàng ngàn cây số, nếu muốn liên lạc với nhau cũng chỉ cần một cuộc điện thoại.

Nhưng lúc này, Chung Dịch nhìn Trì Quân, nghĩ: Anh muốn ở bên em.

Trì Quân mỉm cười, mang theo chút động viên, tỉ mỉ xoa bọt dầu gội trên tóc Chung Dịch rồi nói: "Không phóng đại như vậy chứ? Không nói những thứ khác, nghe mẹ em nói: trước đây chú Đàm và ba em cãi nhau ầm ĩ. Đến bây giờ đều thỉnh thoảng bỏ phiếu chống lại các đề xuất của ba em. Vẫn là câu nói kia, kẻ thù của kẻ thù là bạn." Tất nhiên, phù hợp với điều kiện này còn có Trì Nam Tang. Khu nghĩ dưỡng núi Trường Bạch đã xây dựng hoàn thành và mới vừa khai trương. Sắp đến mùa đông, đã có rất nhiều người đặt vé từ trước, chuẩn bị đến bãi trượt tuyết để thỏa sức thể hiện phong cách. Có thể suy ra, khi khu nghỉ dưỡng thật sự bắt đầu kinh doanh, bên Trì Nam Tang sẽ có bao nhiêu tài chính chảy vào.

Hắn cũng không phải tặng không cho Trì Nam Tang một món quà lớn như thế. Bất kể người cô tốt bụng đó có đồng ý hay Không, ít nhất trong vòng mấy năm Trì Bắc Dương đều sẽ tập trung một cách toàn tâm toàn ý muốn bắt lỗi của em gái mình.

Đây cũng là một chỗ khác với đời trước.

Trước đây, Trì Quân phải đợi đến học kỳ hai năm tư đại học mới nghỉ việc ở Bắc Kinh bên này về tổng bộ Thượng Hải. Mà khi đó, Chung Dịch trở lại cùng hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn sự phân bố quyền lực của mấy cổ đông ở Thượng Hải, chỉ cảm thấy tất cả mọi người đang khư khư giữ mình. Thỉnh thoảng liên kết, nhưng thường xuyên hơn là các cổ đông vẫn chỉ nhìn vào ban thân.

Thậm chí còn Đàm Tường. Mâu thuẫn lớn nhất giữa y và Trì Bắc Dương nằm ở chỗ Trì Minh. Nói chính xác hơn đó là năng lực quyết đoán và sức phán đoán của Trì Minh. Mấy năm trước, Trì Minh bị Trì Quân hãm hại để xây dựng một trung tâm thương mại ở một khu vực vắng vẻ, làm cho Thịnh Nguyên năm ấy tổn thất trực tiếp lên đến 300 triệu, còn thiệt hại gián tiếp thì vô số. Sau đó mặt ngoài có người sẽ làm việc hời hợt với Trì Minh, nhưng có người sẽ không. Đàm Tường là loại người sau.

Với tư cách là một cổ đông, y không quan tâm đến mối quan hệ giữa vợ chồng Trì Bắc Dương, càng không quan tâm Trì Bắc Dương thích đứa con trai nào hơn. Y chỉ là muốn kiếm nhiều tiền hơn.

Nhưng nhìn Trì Minh làm việc dưới quyền của Trì Bắc Dương, trước sau không nóng không lạnh. Có lẽ là dự án lần trước đã thật sự đả kích quá lớn đến Trì Minh. Đến lúc tự mình quyết định thì Trì Minh bắt đầu đi 'con đường trung hòa', ước gì có thể nghe qua ý kiến của mỗi người. Sau đó sẽ tổng kết lại, số ít nghe theo số nhiều.

Đàm Tường nghe xong cười nhạo: Đây chính là người thừa kế Trì Bắc Dương coi trọng sao?

Trì Bắc Dương rốt cuộc là đang lựa chọn người lãnh đạo Thịnh Nguyên hay là đang chọn người chủ trì một cuộc họp?

Đàm Tường không thể đánh giá cao sự ích kỷ mà Trì Bắc Dương biểu hiện ra. Mà loại bất mãn này, nói trắng ra là ở đời trước vẫn luôn ẩn giấu dưới mặt nước, phải đợi rất nhiều năm sau đó mới có thể bộc phát ra.

Nhưng lúc này, nhiều lý do khác nhau chồng chất, dĩ nhiên đã nổi lên mặt nước.

Từ khi Chung Dịch bắt đầu dự án công viên hàng không đã có người hãm hại cậu. Nhưng bị cậu tìm ra bằng chứng.

Cho đến Trì Quân bởi vì chuyện này, chậm rãi 'thân thiết' với phe Bắc Kinh và 'mất lòng' với phe Thượng Hải. Trì Quân thuận lợi thuyết phục phe Bắc Kinh làm cho bọn họ cảm thấy mình muốn đứng bên người Bắc Kinh. Nhưng loại người sau vì hoàn toàn bắt lấy Trì Quân không suy xét quá nhiều đã đại diện chi nhánh công ty ký xuống hợp đồng cho dự án núi Trường Bạch.

--- --- Trong thời gian đó, Đàm Tường đang ở tổng bộ nhìn sự tức giận của Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang mỉm cười đối mặt. Sau đó quay lại và đóng cửa liên lạc với người em họ đang ở tận Bắc Kinh, nói thẳng vai trò của Trì Quân trong toàn bộ sự việc, than thở với em họ: "Lúc trước anh cảm thấy ông Trì sáng lập Thịnh Nguyên không dễ dàng, đang muốn truyền công ty lại cho con cháu. Điều này cũng có thể hiểu được. Nói cho cùng, mặc dù mối quan hệ giữa Bắc Dương và Nam Tang không thân thiết nhưng bọn họ có thể duy trì."

"Nhưng hai năm qua, thành thật mà nói, anh hơi thất vọng với Bắc Dương."

Là một người ra quyết định, tầm mắt của ông ta quá mức hạn hẹp. Chỉ nhìn thấy mảnh đất nhỏ trước mặt.

Nó cũng làm cho Đàm Tường không nhìn thấy tương lai của Thịnh Nguyên.

Đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói của Đàm Tấn Bằng xen lẫn chút tạp âm, truyền đến tai Đàm Tường.

Đàm Tấn Bằng nói: "Thật không? Ngược lại em cảm thấy cậu Trì, suy cho cùng chỉ lợi dụng tâm lý của người khác." Nhưng cuộc sống hiện thực cũng không phải một bộ phim truyền hình cung đấu, suy cho cùng để kích động người khác đánh nhau, còn mình trai cò tranh nhau, ngư ông được lợi. Nó chỉ có tác dụng tạm thời, nhưng cũng không phải kế hoạch lâu dài, để một công ty phát triển điều quan trọng nhất vẫn là phải tiến lên phía trước.

Đàm Tường giễu cợt: "Em không biết trung tâm thương mại do Trì Minh chủ trì hiện tại đã sắp trở thành địa điểm thám hiểm. Một đống ních ảo trên mạng đang viết, nói trước đây là nghĩa địa nên mới không nổi tiếng chút nào."

Đàm Tấn Bằng: "..."

Đàm Tường: "Theo những gì em nói trước đó, thành tích của cậu Trì trong hai năm qua đáng khen nhưng không đáng chê trách. Như vậy còn chưa đủ sao?"

Đàm Tấn Bằng than thở: "Nếu như năm đó ông Trì có thể quyết đoán hơn, thuê một người giám đốc chuyên nghiệp..."

Đàm Tường: "Tóm lại, chúng ta hãy xem biểu hiện của cậu Trì sau khi trở lại."

Hai anh em nói chuyện rất nhiều.

--- --- Như một con bướm vỗ cánh, Chung Dịch cũng buông tiếng thở dài: "Ngày mai nói sau đi."

Trì Quân nhíu mày.

Chung Dịch khẽ cười, thừa nhận: "Đêm nay anh thật sự không quá lý trí." Lúc này thật khó để đưa ra quyết định.

Trì Quân hơi ngạc nhiên: "Em cho là..."

Chung Dịch giơ tay bóp cằm Trì Quân cằm, nhanh chóng hôn hắn: "Hết cách rồi, em đã thành công."

Bất kể là dùng rượu hay thứ gì khác. Tóm lại đã chuốc cậu say.

* * * Đến ngày hôm sau.

Lúc Chung Dịch tỉnh ngủ, Trì Quân đã thức dậy đến phòng bếp nướng bánh mì và pha cà phê. Khi nhìn thấy Chung Dịch bước ra khỏi phòng ngủ, Trì Quân đang đọc báo tài chính và kinh tế trên ghế sô pha, ngước mắt lên hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?" Dù sao cũng say rượu.

Giống như khi Chung Dịch lên xe tối qua, vừa quan tâm vừa lo lắng.

Chung Dịch cẩn thận cảm nhận và trả lời: "Anh vẫn ổn."

Lúc này cậu đã tỉnh táo lại, có thể suy nghĩ. Cậu hơi bất lực nhưng cũng rất bình tĩnh: "Tối hôm qua... thật sự cũng rất đột ngột. Anh trở về ký túc xá lấy đồ, vốn dĩ Tuấn Kiệt đang chỉnh sửa luận văn đột nhiên mất mạng, nói phải đi ra ngoài."

"Dừng lại." Trì Quân thả tờ báo xuống, bắt chéo tay thành chữ X: "Anh đi rửa mặt trước đi?"

Chung Dịch 'a' một tiếng, quay người lại với tốc độ chậm rãi vừa mới tỉnh dậy.

Trì Quân nhìn theo bóng lưng cậu nở nụ cười, tự lẩm bẩm: "Nói anh đáng yêu còn không thừa nhận sao?"

Không chỉ không thừa nhận còn muốn trả đũa.

Chậc! Ngực hắn đến bây giờ còn hơi đau, trầy da còn bị vải vóc chà xát.

Trì Quân suy nghĩ: Hay là... dán miếng băng keo cá nhân lên?

Một lát sau, Chung Dịch từ phòng vệ sinh đi ra, thần thái đã sáng láng hơn mấy phần.

Trong mấy phút này, Trì Quân lấy bánh mì nướng ra, thêm các nguyên liệu đã chuẩn bị trước để tạo thành một chiếc sandwich đơn giản, và đặt lên bàn với cà phê.

Chung Dịch ngồi bên cạnh bàn, nhấp một hớp cà phê và nói tiếp: "Lúc đó Hoa Huy vẫn còn ở trong thư viện, Tuấn Kiệt đã gọi điện thoại kêu cậu ta về."

Trì Quân mỉm cười: "Mấy người rất ít khi tụ tập với nhau như vậy phải không?"

Chung Dịch: "Đúng vậy!" Cậu dừng một chút nói tiếp: "Khi mới vào đại học, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể 'kết bạn'."

Trì Quân cắn một miếng sandwich và nhận xét: "Nhưng khi đó anh đến tìm em, không phải rất quen thuộc sao?"

Chung Dịch mỉm cười: "Ừ, lúc đó em hỏi anh như vậy, anh đã suy nghĩ người này rất thú vị, có thể nói thêm mấy câu."

Nhưng kết bạn với Trì Quân là chuyện đương nhiên. Thượng Tuấn Kiệt và Diêu Hoa Huy thật sự là ngoài ý muốn.

Chung Dịch dừng lại rồi nói: "Anh vừa mới suy nghĩ lại, cảm thấy có thể thỏa hiệp một chút."

Trì Quân gật đầu, ra hiệu cậu nói tiếp.

Chung Dịch: "Ngày hôm nay anh sẽ liên lạc với dịch vụ vận chuyển hàng hóa. Trước đó anh đã tham khảo ý kiến, bây giờ chỉ cần xác nhận chi tiết. Nói tóm lại, nó phụ thuộc vào phải mất bao lâu để vận chuyển máy móc về Thượng Hải."

Bởi vì việc mở rộng quy mô sản xuất và sự gia tăng của máy móc trong mấy năm qua, có thể suy ra trên đường sẽ mất nhiều thời gian.

Chung Dịch: "Đồng thời, anh sẽ thương lượng với Tần Lâu. Trong công tác kiểm tra, anh sẽ chia sẻ phần việc của mình với các đồng nghiệp khác..." Cậu suy nghĩ một lát nói: "Đương nhiên, anh cũng sẽ không trực tiếp phủi tay. Cụ thể còn phụ thuộc vào thời gian dời nhà máy trong bao lâu."

Trì Quân hỏi: "Anh đã thương lượng với chú Đường Đức về địa điểm ở Thượng Hải chưa?"

Chung Dịch: "Chỉ thiếu ký hợp đồng nữa thôi. Bên ông ta cũng cần phải dọn dẹp một chút."

Thành thật mà nói, trong tình hình chung, những lời hứa bằng miệng không đáng tin cậy nhất. Tuy nhiên, theo thái độ của Đường Đức và mục đích kết bạn với 'cậu Trì', Chung Dịch tin rằng đối phương sẽ không đến mức bỏ lời hứa vào lúc này.

Trì Quân tính toán thời gian ở trong lòng: "Cho nên, anh sẽ về gặp em vào đầu tháng 11?"

Chung Dịch: "Chậm nhất là giữa tháng."

Đây xem như là một kết quả tương đối mỹ mãn.

Trì Quân gật đầu: "Cũng được!"

Một lát sau, hắn lại cười. Hắn mặc một bộ vest, cặp khuy măng sét mà Chung Dịch tặng cho hắn vẫn còn trên cổ tay áo, chỉ là không còn là Niya cũ nữa. Hai năm qua, tài sản ngày càng giàu có nên rất nhiều thứ trở thành món quà nhỏ mà hai người thường tùy ý tặng nhau. Không tính là chính thức, chỉ là một chút bất ngờ trong cuộc sống bình yên.

Trì Quân: "Nói thật..." hắn lau khoé miệng: "Dáng vẻ của anh tối hôm qua, em rất chờ mong nhìn thấy lần nữa."

Những điều mà ngày thường tuyệt đối sẽ không nói ra như 'em khóc nhiều một chút', 'trước đó cầu xin anh như vậy', vv...

Trì Quân nghĩ đến mà cổ họng hơi khô khốc.

Sắp đến giờ ra ngoài rồi. Hắn chắc chắn vào lúc này Chung Dịch sẽ không làm gì. Vì vậy đôi mắt híp lại, gò má cũng như ẩn như hiện lúm đồng tiền, nụ cười mang theo ba phần ngọt, bảy phần gian trá nói: "Trước đó nói như thế nào nhỉ? Lần đầu tiên em nhìn thấy anh làm nũng như vậy hơi không quen." Hắn dùng một chút lại nói: "Nhưng cũng rất tốt, rất thú vị."

Chung Dịch liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh.

Trì Quân nghiêng đầu: "Cục cưng..." Hắn nói ra hai chữ tối hôm qua Chung Dịch gọi hắn: "Lỗ tai của anh có phải đã đỏ rồi không?"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận