Cậu thực sự rất bận. Bận đến mức không có sức lực đi giải quyết những việc lớn nhỏ ở trường.
Nó gần như đã được quyết định, có thể bắt đầu chậm rãi buông tay điểm trung bình. Chỉ cần không trượt thì thi được bao nhiêu điểm tùy duyên.
Đương nhiên, nếu như ở trong loại trạng thái này, còn có thể được 90 điểm giống như lúc trước, tự nhiên không thể tốt hơn.
Thực sự hết cách thì giữ sáu tranh chín.
--- --- Viên Văn Tinh thực sự kín đáo. Hắn coi Chung Dịch là cái đinh trong mắt, lại không biết ở trong mắt Chung Dịch hắn chỉ là một hạt cát, một hạt bụi. Hắn là một cục đá hơi cản mấy bước chân trên con đường của Chung Dịch sau khi sống lại. Thật đáng tiếc, nó đã bị Chung Dịch đá sang một bên trước khi vấp ngã.
Chung Dịch không để ý đến hắn. Không để ý đến hắn oán hận và tức giận. Hắn không có năng lực đả kích Chung Dịch.
Trước đây, khi hai người còn là 'sinh viên bình thường'. Nhưng bây giờ, sau khi nhập học một năm rưỡi, Chung Dịch đã là một nhà đầu tư bảy chữ số, là người đứng đầu một nhà máy ký hợp đồng tám chữ số. Cậu đã đứng ở một tầm cao mà Viên Văn Tinh cả đời đều phải ngước nhìn.
Trên thực tế, chính Viên Văn Tinh cũng chưa từng lưu ý đến. Khi nghĩ đến Chung Dịch, hắn hận; khi nghĩ đến Diêu Hoa Huy, hắn giận. Nhưng khi Trì Quân từ nước ngoài trở về lại không có mang quà lưu niệm cho một mình hắn. Tâm lý cảm xúc của Viên Văn Tinh là mờ mịt, không biết làm sao và hiếm thấy hối hận.
Từ trước đến nay hắn biết mình không đủ trình độ và đẳng cấp bước chung với Trì Quân.
Cho nên, dù cho Trì Quân mới là 'kẻ cầm đầu' dẫn đến hắn bị tất cả mọi người đối xử lạnh nhạt. Nhưng Viên Văn Tinh vẫn cố gắng hết sức để không nghĩ đến.
Nhưng hắn lại sai lầm cảm thấy được Chung Dịch là đối tượng mình có thể đuổi theo và có thể trả thù.
Chung Dịch ung dung thong thả. Thậm chí còn rảnh rang thoải mái, ở trong lúc căng thẳng trước mắt còn chỉnh sửa lại ống tay áo của mình.
Mấy bạn học đứng bên cạnh đều nín thở theo dõi cảnh này.
Rất nhiều người suy nghĩ trong lòng: Muốn đánh nhau à?
Chỉ có Trì Quân. Hắn đi qua một bên tìm một góc tốt hơn. Dựa vào ghế sô pha, một tay đút trong túi quần, tư thế ung dung, còn thiếu cầm một tách trà.
Hoàn toàn là đang xem cuộc vui.
Nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của hắn, Thượng Tuấn Kiệt lại gần hỏi: "Trì Quân, cậu nói Chung Dịch..."
Trì Quân nói: "Cậu ta sẽ không làm gì Viên Văn Tinh."
Thượng Tuấn Kiệt không hiểu ra sao: "Hả? Đều bị hại như vậy hại còn lấy ơn báo oán sao?" Đây cũng quá lương thiện rồi.
Gã hơi cảm động trước đức tính cao thượng của Chung Dịch.
Trì Quân mỉm cười nói: "Cậu đã hiểu lầm rồi."
Ở Bắc Kinh, trong giới giao thiệp nói lớn rất lớn, nói nhỏ rất nhỏ.
Hiện tại Chung Dịch chỉ là năm hai đại học, cậu còn rất nhiều thời gian để trưởng thành. Sau hai năm, khi hầu hết mọi người trong trường bắt đầu tìm việc làm thì Chung Dịch từ lâu đã là người nhân viên.
Trì Quân rất chờ mong một ngày kia.
Người đứng trên đám mây làm sao có thể chú ý đến những con kiến bình thường tức giận kêu trời.
Mà bây giờ, cách đó mấy bước, Chung Dịch nhẹ nhàng nói: "Cậu đừng căng thẳng."
Đôi mắt Viên Văn Tinh hiện ra đầy tơ máu.
Chung Dịch thân thiện gợi ý: "Văn Tinh, tố chất tâm lý của cậu quá tệ."
Nhìn qua có vẻ thân thiện, nhưng thực tế sử dụng ngôn ngữ làm dao giết người. Không chút lưu tình, dao không dính máu, xuyên vào trái tim Viên Văn Tinh.
"Cậu xem, chuyện hại người như vậy cậu cũng không làm được."
"Lần thứ nhất để lộ dấu vết, bị bọn tớ bắt được dấu vết."
"Lần thứ hai không làm rõ trọng điểm. Cho rằng mình có thể hại người, kết quả bản thân thành chuyện cười."
Viên Văn Tinh tức giận nhìn cậu.
Mà vào lúc này, mọi người tập trung ở phòng khách mới chợt nhận ra Chung Dịch bây giờ dường như rất khác so với bạn học trong ấn tượng của bọn họ. Trong trí nhớ của hầu hết mọi người, Chung Dịch đều là vội vàng quay về, rất bận rộn. Thành tích rất tốt, tính cách lạnh nhạt. Rất nhiều người cảm thấy cậu không dễ ở chung.
Cũng có mấy bạn học chung tổ làm bài tập cảm thấy tính cách Chung Dịch nghiêm khắc, làm việc kỹ lưỡng, ít nói. Nhưng mỗi một câu đều nói vào trọng tâm. Thói quen này nói thì đơn giản, nhưng muốn nghiêm cứu kỹ càng khó hơn. Sau mấy lần hợp tác, Chung Dịch đều bộc lộ ra những đặc điểm như vậy, cũng chỉ có thể cho là cậu vốn dĩ có tư duy logic và khả năng cảm ứng mạnh mẽ, có thể trực tiếp đánh trúng điểm mấu chốt.
Bây giờ chỉ được sử dụng vào làm bài tập. Nhưng đã có người nhìn ra khi ở nơi làm việc, Chung Dịch là một người 'không dễ ở chung' với khả năng làm mờ tính cách của cậu, làm cho lãnh đạo yêu thích không buông tay và sẵn sàng bao dung cậu.
Mà những người bạn học này vẫn không biết nội dung Chung Dịch 'thực tập' rốt cuộc là gì, nó cốt lõi như thế nào và số lượng hợp đồng mà cậu ký mỗi ngày bao nhiêu.
Cậu không cần lãnh đạo bao dung. Cậu nhất định là người quản lý tuyến đường của công ty.
Với ấn tượng đã được tạo dựng lúc trước, khi Chung Dịch thể hiện sức mạnh khác hẳn trước đây làm cho nhiều người giật mình.
Chỉ có Trì Quân. Hắn khẽ cười, rất dịu dàng nhìn Chung Dịch. Bạn trai của hắn ưu tú, xuất sắc, giữa một đám người trẻ tuổi Chung Dịch phát sáng rạng rỡ.
Rất đẹp trai! Hắn rất... thích, hoàn toàn không thể dời mắt.
Mà Chung Dịch tiếp tục nói, ánh mắt của cậu thản nhiên liếc nhìn Viên Văn Tinh.
Vừa rồi Diêu Lâm thấp hơn Viên Văn Tinh một cái, nhưng hoàn toàn áp chế Viên Văn Tinh. Hiện tại, Chung Dịch cao hơn Viên Văn Tinh một cái đầu.
Cậu không hề ra tay, hoàn toàn dựa vào lời nói. Mới nói mấy câu đã đánh Viên Văn Tinh tan rã quân lính.
Chung Dịch nói: "Cậu nói, cậu còn có thể làm gì đây? Đời này cậu còn có thể làm ra việc gì có ý nghĩa, có cống hiến không?"
Tấn công trái tim là thượng sách, giết người giết tim.
Sau này Viên Văn Tinh nhớ lại cũng cảm thấy tối nay mình hoàn toàn điên rồi. Đầu tiên hắn bị Diêu Lâm kích động. Sau đó không quan tâm ở trước công chúng nói ra 'việc xấu' của Diêu Hoa Huy.
Đến đây xem như ở trong kế hoạch của hắn. Nhưng tiếp đó, Diêu Lâm nói, Chung Dịch nói...
Ánh mắt của mọi người bao quanh hắn và Chung Dịch, ánh mắt từ bốn phương tám hướng. Viên Văn Tinh chóng mặt, bản năng kích động khống chế thân thể. Hắn tiến lên một bước giữ chặt cổ áo Chung Dịch, vung ra một cú đấm...
Trên cú đấm mang theo gió, hắn nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng mọi người ngạc nhiên thốt lên. Thượng Tuấn Kiệt, Diêu Hoa Huy cùng nhau bước về phía trước và hét lên: "Chung Dịch!"
Mà Trì Quân ban đầu đứng tư xa xem cuộc vui đồng tử co lại. Hắn không phát ra âm thanh như Thượng Tuấn Kiệt và Diêu Hoa Huy, mà nhanh chóng lao về phía Chung Dịch.
Hắn đi được nửa đường, tình thế bỗng nhiên đảo ngược. Chân trái của Trì Quân vẫn còn đang ở trên không, lúc này chậm rãi hạ xuống. Hắn nhận ra nhịp tim của mình vừa rồi bỗng nhiên đập dữ dội.
Chung Dịch bắt được nắm đấm của Viên Văn Tinh trên không. Cậu nắm chặt tay Viên Văn Tinh, vững vàng áp chế hắn.
Sợi dây trong lòng Viên Văn Tinh cuối cùng cũng đứt đoạn.
Hắn bất tài và vô dụng! Báo cáo không thành, vạch trần cũng không thành. Thậm chí đấm một cú ở trước mặt tên khốn kiếp này cũng không thể làm được!
Viên Văn Tinh nghiến răng, hai hàm răng nghiếng vang 'ken két'. Hắn bỗng nhiên thoát khỏi sự kiểm soát của Chung Dịch, nhìn lướt qua khán giả. Sau đó lao ra cửa.
Chung Dịch không có cản hắn.
Mấy bạn học đứng ở gần cửa giật mình vội vàng lùi sang bên cạnh.
Đến khi Viên Văn Tinh bỗng nhiên đóng cửa phòng phát ra một tiếng 'ầm', sự im lặng trong phòng mới trở nên sôi động. Thượng Tuấn Kiệt và Diêu Hoa Huy bước tới trước hỏi Chung Dịch có bị thương không.
Vốn dĩ bước chân của Trì Quân nhanh hơn. Nhưng không biết tại vì vị trí quá xa hay là Thượng Tuấn Kiệt đứng gần hơn nên cũng nắm lấy cánh tay của Chung Dịch trước một bước.
Trì Quân không thể làm gì khác hơn là đứng cách đó một mét. Đầu tiên dùng ánh mắt quét qua cơ thể Chung Dịch từ trên xuống dưới một lần, nhịp tim cũng đập lại bình thường.
Hẳn là không có vấn đề gì. Có nên đi làm kiểm tra sức khỏe hay? Hình như làm quá thì phải. Nhưng vốn dĩ nên đúng giờ kiểm tra sức khoẻ. Nếu không đưa cho cậu một xấp phiếu kiểm tra sức khoẻ? Dường như có thể suy xét một chút.
Trong tích tắc, hắn nghĩ đến rất nhiều thứ.
Mà cách đó một mét, Chung Dịch nói với Thượng Tuấn Kiệt và Diêu Hoa Huy mấy câu. Sau đó quay sang lớp trưởng áy náy nói: "Tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, ảnh hưởng đến tâm trạng vui chơi của mọi người. Như vậy đi, tiền thuê tối nay tớ trả thay mọi người nha. Lát nữa tớ sẽ chuyển vào tài khoản cho Trương Dĩnh." Cô cũng chính là thủ quỹ trong lớp.
Diêu Lâm há miệng vừa định nói không cần.
Thật xui xẻo cho phòng ký túc xá của Chung Dịch ký, gặp phải Viên Văn Tinh bệnh thần kinh. Nếu gặp phải phòng khác còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Nghĩ như vậy, Chung Dịch và Diêu Hoa Huy ngược lại cản súng cho bạn nam mấy phòng khác.
Thảm! Cực kỳ thảm thương!
Không chỉ Diêu Lâm, thủ quỹ Trương Dĩnh cũng muốn từ chối khéo. Nhưng Chung Dịch đã nói: "Tớ bỗng nhiên nghĩ đến bên chỗ thực tập vẫn còn việc phải làm, có thể phải rời đi trước để giải quyết." Tình hình hiện tại, cậu ở lại thì những người khác đại khái cũng không có tâm tư gì tiếp tục giải trí.
Nói đến chỗ này, cậu liếc nhìn Trì Quân.
Trì Quân lập tức hiểu ra, nói theo: "Tớ cũng có chút việc phải làm."
Kế tiếp là Diêu Hoa Huy.
"Tớ cũng đi trước." Y gật đầu với Diêu Lâm và những người khác. Cuối cùng, giọng trầm xuống nói: "Cảm ơn."
Diêu Lâm và những người khác không nói gì thêm.
Người cuối cùng trong 'người trong cuộc' là Thượng Tuấn Kiệt. Gã gãi đầu một cái, nhất thời do dự không biết mình có nên đi theo để cho mọi người có không gian bình tĩnh hay không.
Đúng lúc này người bạn học vừa đánh bài chung đã gọi gã: "Tuấn Kiệt, cậu không có chuyện gì chứ? Ván bàn vừa rồi vẫn chưa xong đấy."
Còn lẩm bẩm: "Tớ vừa rút được một tấm hồ. Hôm nay thật khó có được bài tốt một lần, kết quả còn bị Viên Văn Tinh quấy rầy."
Thượng Tuấn Kiệt hơi động lòng. Gã nhìn Chung Dịch rồi nhìn Diêu Hoa Huy.
Chung Dịch đang nói chuyện với Trì Quân. Diêu Hoa Huy mở miệng nói: "Nếu Trần Duy Đào đã nói như vậy thì cậu ở lại đi."
Thượng Tuấn Kiệt: "Được."
--- --- Trong biệt thự thiếu đi bốn người. Một lát sau, điện thoại của thủ quỹ nhận được thông báo tin nhắn. Cô luống cuống tay chân, đề nghị chuyển tiền cho mọi người. Bầu không khí chậm rãi trở nên sôi động, có người đề nghị: "Hay là tính vào quỹ trong lớp trước đi? Sau đó dùng nó để in tài liệu và mua tài liệu cho các động nhóm."
"Đúng vậy, bây giờ chúng ta không phải là hình thành truyền thống mỗi năm ít nhất tập hợp một lần."
"Tới nghĩ vào mùa hè lần sau có thể đi ra ngoài chơi, leo núi, cắm trại."
Thủ quỹ suy nghĩ một chút rồi nhìn mọi người: "Đúng lúc mọi người ở đây, hay là giơ tay biểu quyết?"
* * * Bên ngoài biệt thự.
Ngôi biệt thự này nằm trong một khu an ninh tốt và đẹp. Trước khi mọi người tiến vào, chính là chủ nhà đã trao đổi trước 'ám hiệu' với thủ quỹ, rồi giao cho bảo vệ ở cửa.
Chung Dịch, Trì Quân, cùng với Diêu Hoa Huy, ba người đi chung với nhau ra cổng khu biệt thự.
Im lặng suốt chặng đường. Khi gần đến cổng lớn khu biệt thự, Diêu Hoa Huy mới bỗng nhiên mở miệng, ngập ngừng hỏi: "Chung Dịch, cậu và Tuấn Kiệt... Tuấn Kiệt, thật sự không quan tâm sao?"
Chung Dịch dừng lại: "Quan tâm cái gì?"
Diêu Hoa Huy vẫn khó có thể mở miệng. Dù cho Diêu Lâm nói như vậy, nó đã tạo y động lực không giới hạn. Nhưng từ lâu y đã cảm thấy mình nên che giấu bí mật. Nếu không nhất định sẽ nhận được ánh mắt kỳ quái. Tâm lý như vậy không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn toàn thay đổi.
Chung Dịch dừng lại, nói: "Cậu có thể tự tin hơn."
Diêu Hoa Huy: "Lúc trước tớ đã suy nghĩ qua liệu mình có nên đăng ký một trường nước ngoài hay không. Bầu không khí ở nước Anh dường như tốt hơn nhiều."
Chung Dịch không có ý định cho Diêu Hoa Huy quá nhiều đề nghị trong cuộc sống lớn như vậy. Cậu chỉ nói một cách đơn giản: "Xem chính cậu muốn gì và hi vọng tránh né cái gì."
Trì Quân cũng nói: "Bầu không khí trong trường sẽ thoải mái hơn với xã hội. Nếu như cậu có kế hoạch sau khi tốt nghiệp tiến vào công ty nhà nước. Lúc đó có thể thực sự cần phải che giấu."
Diêu Hoa Huy thở dài: "Có lẽ là không." Y biết tự bảo vệ mình. Y trải lòng mình trên phần mềm mạng xã hội, vốn dĩ nghĩ rằng người đối diện sẽ không nhận ra mình. Ai có thể nghĩ tới đó là Viên Văn Tinh.
Diêu Hoa Huy hỏi: "Cho nên, mấy cậu thật sự không ngại?" Liệu thẳng nam có sẵn sàng sống chung phòng ký túc xá với gay không?
Chung Dịch: "Cậu nên đi hỏi Thượng Tuấn Kiệt có quan tâm hay không."
Diêu Hoa Huy ngẩn ra.
Chung Dịch lịch sự nói: "Cậu chuẩn bị về trường học phải không? Tớ và Trì Quân đậu xe ở bên kia, đi trước, tạm biệt."
Tinh thần Diêu Hoa Huy hoảng hốt, trả lời một tiếng. Y nhìn thấy bóng dáng Chung Dịch và Trì Quân.
Chiều cao của hai người chỉ sai lệch 1-2 cm, Chung Dịch hơi cao một chút. Nhưng nhìn sơ qua thì tầm vóc ngang nhau. Hai người cùng nhau băng qua đường sang đường bên kia. Trì Quân đút hai tay vào túi, vừa nhìn đã biết là áo khoác rất đắt tiền. Khi Chung Dịch ở bên hắn hiển nhiên rất thản nhiên. Lúc này đang nghiêng đầu nói chuyệ với Trì Quân. Ánh sáng từ ngọn đèn đường tỏa xuống chiếu vào hai người.
Không biết hai người đang nói cái gì, Trì Quân dường như mím môi mỉm cười. Sau đó, gương mặt của Chung Dịch cũng mềm mại, rất chăm chú và bình thản nhìn Trì Quân.
Y thu thập được sợ hãi đến khí thế của Viên Văn Tinh, lại thành sinh viên bình thường -- không bình thường.
Diêu Hoa Huy khẽ thở dài và nghĩ: Mình thật sự lãng phí quá nhiều thời gian. Thay vì suy nghĩ xu hướng tình dục có thể mang đến những tác động tiêu cực cho bản thân hay không, không bằng dành thời gian tăng cao thực lực. Chờ lăn lộn thành ông chủ lớn trong ngành, tiền lương và hoàn cảnh làm việc còn không phải tự mình lựa chọn sao?
Diêu Hoa Huy gọi xe, rất nhanh xe chạy đến mở cửa ra. Lúc này nhìn lại hướng Chung Dịch và Trì Quân rời đi, đã không thấy được bóng dáng của hai người.
Y ngồi trên xe nói nên đến với tài xế: "Cho tôi đến Đại học Bắc Kinh."
Khi tài xế chậm rãi di chuyển, quang cảnh đường phố ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại. Diêu Hoa Huy nhìn ánh đèn và bóng tối ngoài cửa sổ bỗng nhiên giật mình.
Chung Dịch vừa mới nói cái gì? Cậu nói mình cần phải đi hỏi Thượng Tuấn Kiệt. Tại sao?
Tim Diêu Hoa Huy đập dữ dội.
Y bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong nháy mắt rõ ràng: Lẽ nào... Chung Dịch giống như mình?
Quan hệ giữa cậu và Trì Quân thân thiết như vậy, vừa rồi cũng rời đi với Trì Quân...
Bây giờ đã quá muộn, hai người bọn họ cùng thực tập, ở chung một chỗ cũng dĩ nhiên. Nhưng ánh mắt vừa rồi hai người nhìn nhau, bầu không khí giữa bọn họ...
Diêu Hoa Huy thở phào nhẹ nhõm. Y đột nhiên cảm thấy con đường phía trước bằng phẳng, hoàn toàn sáng rực.
* * * Hôm nay đi chơi nên Chung Dịch chạy xe của mình. Khi đi đến bãi đậu xe, chậm rãi chạy xe ra khỏi chỗ đậu xe. Trì Quân đột nhiên mở miệng: "Chung Dịch."
Chung Dịch 'ừ' một tiếng.
Trì Quân: "Viên Văn Tinh là người Bắc Kinh?"
"Đúng vậy." Chung Dịch trả lời: "Gia đình cậu ta có quan hệ công chức."
Trì Quân gác khuỷu tay ở mép cửa sổ, chậm rãi mỉm cười: "Rất tốt."
"Dù sao sau này, cậu ta cũng đừng nghĩ tiến vào công ty tử tế." Hàm ý rõ ràng là chuyện ngày hôm nay hơi chọc giận Trì Quân.
Trước mắt hắn chỉ là 'trợ lý Trì', không thể với tới bầu trời và ngăn cản tất cả các công ty thuê Viên Văn Tinh. Nhưng những gì hắn có thể làm được còn nhiều hơn những gì Viên Văn Tinh nghĩ.
Chung Dịch nghe ra trả lời: "Cậu ta đại khái là sắp đi thi tuyển."
Trì Quân hơi nheo mắt lại, hiển nhiên lại bắt đầu suy nghĩ nghĩ những chuyện khác.
Chung Dịch từ gương chiếu hậu nhìn hắn nói: "Lấy tay về, đừng thả như thế." Trì Quân: "..." Hắn chậm rì 'ồ' một tiếng rút tay về, bé ngoan ngồi yên trên ghế lái phụ.