Kết quả, Chung Dịch thật sự đã ở trên lầu quá lâu.
Khi cậu và quản gia xuống dưới, Trì Quân cảm thấy nghi ngờ, tầm mắt nhanh chóng quét qua hai người.
Thành thật mà nói, Trì Quân không thể nhìn ra được khi quản gia mang bộ mặt chuyên nghiệp. Cũng may hắn đủ hiểu về Chung Dịch. Chỉ cần liếc mắt một cái, Trì Quân đã nghĩ: Bọn họ có phải nói chuyện gì hay không? Sẽ là chuyện gì chứ?
Quản gia bình tĩnh đứng bên cạnh ông Trì. Chung Dịch đi đến Trì Quân ngồi xuống bên cạnh, hỏi hắn: “Vừa rồi chú Đàm nói...” cũng chính là quản gia: “Buổi sáng đã trì hoãn quá lâu, không bằng chúng ta ăn cơm ở nhà xong hãy về công ty?”
Trì Quân lấy lại tinh thần mỉm cười: “Đã gần 10:30. Được rồi!” Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phương Nguyên sắp xếp công việc.
Khi hắn cúi đầu gõ chữ, Chung Dịch ngẩng đầu đối diện với quản gia.
Quản gia ôn hòa nhìn cậu.
Chung Dịch mỉm cười, chậm rãi và không phô trương mà nghiêng đầu, một tay vòng ra sau lưng Trì Quân. Trong tư thế này, cứ như là cậu Quân được cậu nửa ôm vào trong ngực.
Quản gia: “...” Chậc chậc.
Ông Trì nhìn ba người trước mặt, mặt không cảm xúc. Đây là cảm thấy ông đã già và hoa mắt, nhìn không ra cái gì?
Chỉ là những gì Trì Dung và quản gia nói, nói chuyện gì đều là chuyện sau này.
--- ---
Lúc này, Chung Dịch và Trì Quân ăn bữa cơm ở nhà cũ xong lên xe về công ty. Trên đường cao tốc thông thoáng. Nhưng khi vào nội thành, tốc độ xe phải giảm xuống.
Người đến đón bọn họ vẫn là chú Vương do Tùng Lan phái đến như cũ. Hai người đều ngậm chặt miệng cả đoạn đường. Lúc xuống xe ở tầng hầm bãi đậu xe Thịnh Nguyên, Trì Quân đi vào thang máy mới đột ngột hỏi:
“Anh và chú...”
Chung Dịch đúng lúc mở miệng:
“Em nói cho ông nội....”
Hai người nhìn nhau.
Bầu không khí hơi nghiêm túc vừa rồi lập tức tan biến trong tiếng cười nhẹ nhàng của Trì Quân. Hắn nghiêng đầu, sửa lại cổ áo của mình thông qua tấm gương trên thang máy.
Trên tay là một chiếc nút cổ áo do Chung Dịch tặng. Màu xanh ngọc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong thang máy, nhìn như vậy Trì Quân đúng là "cậu Trì" tự phụ.
Chung Dịch mang theo chút thưởng thức nghĩ: Nó rất hợp với em ấy.
Cậu tặng mấy phụ kiện nhỏ cho Trì Quân, Trì Quân đều vui vẻ nhận lấy, đồng thời cố gắng khóa lại thân thể của Chung Dịch trong quần áo mà mình chọn. Hai người đều nhiệt tình với loại trò chơi nhỏ này.
Hiện tại, Trì Quân nói: “Anh nói trước đi.”
Chung Dịch sắp xếp lại từ ngữ: “Anh cảm thấy ánh mắt ông nội nhìn anh hơi kỳ lạ.”
Nói như thế nào nhỉ. Lúc trước không bị quản gia gặp được, khi sáng nay vừa ngả bài, Chung Dịch vẫn chỉ ôm suy đoán mơ hồ, nghĩ đi nghĩ lại không biết ông Trì nhìn cậu rốt cuộc là xuất phát từ tâm trạng như thế nào.
Nhưng sau khi nói chuyện xong với quản gia lại trở về bên cạnh ông Trì. Ánh mắt của hai người lớn cùng rơi trên người cậu. Tuy là Chung Dịch có chút áp lực, cảm thấy lúc trước ăn cơm với thầy cô có phải Trì Quân cũng vất vả muốn bày ra một trạng thái tốt nhất như vậy hay không. Còn muốn để lại ấn tượng tốt với thầy cô mà sửa từ một thanh niên đẹp trai học giỏi thành một cậu bé ngoan trong trường.
Mặc dù tiếp theo, bạn học Trì ôm vai cậu, kêu cậu là "thầy Chung", hình tượng sinh động mà triển lãm cái gì gọi là "không ngoan" kéo xa.
Chung Dịch: “Như là...” Hắn cẩn thận nói: “Có chút gì nhìn ra anh... không chỉ là bạn của em?”
Trì Quân chớp mắt hai cái, chậm rãi nói: “Như vậy à?”
Nói chuyện đến một nửa, "đinh" một tiếng, thang máy đã lên đến tầng bộ phận Điện ảnh và truyền hình. Đầu tiên là văn phòng của Trì Quân, bên cạnh là phòng của Mạc Nguyên. Lúc này là giở nghỉ trưa, hầu hết đèn trong tầng đều tắt, rất nhiều người lấy chăn ra nằm trên bàn nghỉ ngơi.
Trì Quân tiết chế biểu cảm, thả nhẹ bước chân, cùng Chung Dịch đi vào trong.
Thỉnh thoảng có người chưa ngủ nhìn thấy Trì Quân và Chung Dịch, họ nhỏ giọng chào hỏi: “Trì tổng, giám đốc Chung.”
Hai người đều gật đầu.
Khi vào trong phòng, đóng cửa và bật đèn. Trì Quân thoải mái ngồi xuống, tiếp tục nói:“Hôm nay ông nội hơi kỳ quái, chủ động hỏi em về hoàn cảnh gia đình của anh nữa. Ưm, em dựa vào những gì biết lúc trước mà kể.”
Chung Dịch như suy nghĩ điều.
Trì Quân cười nói: “Đây là chuyện tốt. Còn anh, anh và chú có phải cũng lén lút em làm gì hay không?”
Hắn giơ tay nhép cằm Chung Dịch: “Cục cưng, thành thật khai báo đi.”
Chung Dịch bật cười phối hợp: “Thật ra tối hôm qua, chú Đàm đã xuống dưới một lần.”
Trì Quân: “...”
Trì tổng nhỏ hít sâu một hơi, vửa rồi ra vẻ phong lưu phóng khoáng đã biến mất, trở thành căng thẳng. Hắn hỏi: “Tại sao anh không nói cho em...” À, bây giờ mới nói.
Chung Dịch: “Lúc ấy không quá thích hợp. Chú Đàm ra dấu cho anh...” cậu đưa ngón trỏ dựng trước môi:
“Cho nên, chú ấy hỏi anh về một số tình trạng tài sản của anh. Đại khái muốn biết, anh có phải xem em thành tấm ván cầu hay không.”
Trì Quân cười thành tiếng: “Tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.”
Chung Dịch: “Cũng thật oan uổng cho anh.”
Trì Quân: “Tạm thời để cho bọn họ nghĩ như vậy đi. Ông nội và chú là ngoại lệ, anh có giải thích không?”
Chung Dịch: “Anh có nói một ít, nhưng tin hay không còn phải xem mấy năm nữa.”
“Cũng đúng.” Trì Quân lẩm bẩm nói: “Mấy năm đại khái cũng không đủ.”
Hắn thở ra một hơi, lấy lại tinh thần nói: “Nếu những người khác thật sự tìm đến anh, đó sẽ là một điều tốt.”
Giúp hắn nhìn rõ có bao nhiêu người xung quanh đang nhìn chằm chằm mình.
Trì Quân đã rất quen giả heo ăn thịt hổ như vậy.
--- ---
Khi kết thúc giờ nghỉ trưa, Trì tổng nhỏ thông báo trong cuộc họp tổ dự án răng tên của trang wed đã được quyết định. Đó là "Chuối Tây video".
Có người giơ tay: “Sếp, tại sao không phải là chuối?”
Còn có người: “Tại sao không phải là ổi?”
Trì Quân đứng trước bàn hội nghị, bên cạnh là màn hình chiếu PPT. Ánh mắt của hắn quét qua mọi người, chỉ lúc nhìn thấy Chung Dịch thì trong mắt hắn mới có thêm một chút nhiệt độ.
Trì Quân: “Chi nhánh trong tương lai có thể đặt hai cái tên này. Còn câu hỏi nào không?”
Những người khác: “Chi nhánh, là chỉ nền tảng phát sóng trực tiếp đã đề cập trước đó?”
Trì Quân nhẹ nhàng gật đầu và nói: “Giám đốc Chung, phần này mời cậu giới thiệu.”
Từ khi bắt đầu dự án, Trì Quân đã tinh tế để cho mọi người trong tổ có thói quen: Bọn họ tổng cộng có hai sếp.
Chỉ có Phương Nguyên nhìn cảnh này lại rơi vào lo lắng vô cớ rằng một ngày nào đó Trì tổng nhỏ bị "hư cấu".
Lúc này, Chung Dịch bước lên. Đầu tiên cậu nói một vài mặt khác: Nhiệm vụ công việc tiếp theo là liên hệ với người phiên dịch và nói về việc đã mua được bản quyền tác phẩm.
Điều này rất dễ nói, cậu đã hỏi qua Trương Hi, có thể nhận được giá cuối cùng từ giáo viên hướng dẫn của Trương Hi bên kia.
--- ---
Khi hai người nói đến, Trương Hi nói thẳng: “Nói là tìm giáo viên hướng dẫn làm, thật ra cuối cùng vẫn giao cho sinh viên.”
Chung Dịch không quan tâm nói: “Ít nhất không phải bị công ty phiên dịch bóc lột, hơn nữa chất lượng được đảm bảo.” Cả công ty bao xuống, cuối cùng không biết sẽ là ai làm việc, rất khó nói.
Trương Hi cười nói: “Cũng đúng.” Cô nhìn bản thảo hợp đồng: “Khối lượng công việc rất lớn.”
Chung Dịch: “Để phối hợp với thời gian ra mắt nền tảng, DDL được ấn định vào tháng 8.”
Trương Hi hít sâu: “Hơi nghiêm túc.”
Chung Dịch hỏi cô: “Có thể ăn hết không?”
Trương Hi: “Có thể.” Cô khẽ cắn môi:
“Nhưng đại khái phải tìm khoa khác hợp tác.”
Dù sao cô học cũng là tiếng Anh thương mại, ở loại bản quyền tác phẩm này đương nhiên là tìm người càng chuyên nghiệp đến:
“Đến lúc đó báo giá cho em.”
Chung Dịch đồng ý.
--- -------------------------------------------------
Hiện tại, cậu đã nhận được giá cả, có thể vào sổ.
Chung Dịch: “Lại nói đến nền tảng phát sóng trực tiếp. Hầu hết các nền tảng phát sóng trực tiếp trên thị trường hiện nay không có hệ thống. Về phía chúng ta, phần phát sóng trực tiếp sẽ bổ sung cho phần bản quyền.” Lợi dụng tài nguyên vốn có: “Không biết mọi người có nghe nói qua một trò chơi rất hot đầu năm hay không? Nó tên là [Vĩnh Độ].”
Trong tổ dự án đều là người trẻ tuổi, cho dù không thích hóng hớt nhiều chuyện cũng hoặc nhiều hoặc ít nghe qua tên này. Vì thế cùng nhau gật đầu.
Chung Dịch thản nhiên nói: “Khi [Vĩnh Độ] được tung ra, từng xuất hiện tình huống có rất nhiều streamer có quan hệ tiến hành phát sóng trực tiếp trò chơi.” Mặc dù đợt đầu tiên thật sự là bỏ tiền ra mua hợp tác thương mại, nhưng lời này không cần thiết nói trước mặt: “Mà phát sóng trực tiếp như vậy không thể nghi ngờ kéo danh số của [Vĩnh Độ]. Có thể nói trong khoảng thời gian đó [Vĩnh Độ] đã xông lên vị trí đầu bảng nền tảng và đứng đầu danh sách trong suốt ba tháng, đến bây giờ vẫn còn đứng đầu danh sách. Điều này không thể thoát khỏi liên quan đến việc phát sóng trược tiếp rầm rộ lúc trước.”
Có người trong tổ nghe ra ngụ ý của Chung Dịch hỏi: “Giám đốc, ý của cậu là, đến lúc đó sẽ có một chuyên mục trò chơi nổi tiếng trong đó?” Đây là nhằm vào quần thể riêng.
Cũng có người đưa ra: “Nhưng các nhà sản xuất của một số trò chơi phổ biến bây giờ có mối quan hệ cạnh tranh nhất định Thịnh Nguyên.”
Chung Dịch: “Đây là bước tiếp theo.” Cậu nói: “Trước đó mọi người nói đến cái gì? Chuối? Ổi?” Ốc quế sầu riêng
Cậu mỉm cười: “Không nói gạt mọi người, tài chính của [Vĩnh Độ] chảy về phía, 20% về Trì tổng, 20% về tôi. Với kinh nghiệm trước đây và các mối quan hệ trong giới, trong "kế hoạch 5 năm" bước tiếp theo sau nền tảng phát sóng trực tiếp chính là thϊếp lập nền tảng trò chơi của tiêng chúng ta.”
Trên thực tế, trước khi bay đến Bắc Kinh, cậu đã thảo luận vấn đề này với người phụ trách phòng làm việc [Vĩnh Độ].
Một đám đàn ông thích ở nhà trong phòng làm việc rất vui vẻ cống hiến hết mình cho việc phát triển và sản xuất trò chơi. Sau đó giao toàn bộ công việc tuyên truyền cho người khác. Một đợt đầu năm đã làm cho bọn họ chứng kiến thành ý và thực lực của Chung Dịch. Dán sát phương án được dân chúng tuyên truyền, hơn nữa giai đoạn trước Chung Dịch không chút nào tiếc rẻ đầu tư kinh phí hàng trăm triệu đã mang lại tiền lời gắp trăm lần cho mọi người.
Mà hiện nay, Chung Dịch đưa ra phương án là hai bên hợp tác, tương đương với phòng làm việc [Vĩnh Độ] treo một "hợp đồng quản lý" ở chỗ cậu. Trên danh nghĩa là gia nhập, nhưng trên thực tế là đôi bên cùng có lợi.
Các thành viên trong tổ nhìn nhau, dã tâm của sếp dường như còn lớn hơn những gì bọn họ nghĩ khi gia nhập.
Cũng có người lờ mờ cảm thấy: Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Trì tổng nhỏ cũng sẽ tách khỏi Thịnh Nguyên.
Trì Quân và Chung Dịch vẫn chưa nói những điều này ở bên ngoài. Nhưng người có thể đi vào tổ dự án này, không nói đến những thứ khác, ít nhất cũng có đầu óc sáng suốt và phản ứng nhanh nhẹn.
Có người giơ tay.
Chung Dịch hỏi: “Có vấn đề gì?”
Lập trình viên: “Thưa sếp, ý của sếp là, sếp và Trì tổng nhỏ cũng là sếp hậu trường của ?”
Chung Dịch suy nghĩ: “Đúng vậy. Đợi đến khi trang web online, kế hoạch tiếp thị cũng sẽ thực hiện một số cải cách thích ứnh nhất định trên cơ sở tiếp thị Vĩnh Độ. Nhưng định hướng chung sẽ vẫn như cũ.” Tốt nhất nên nói tháng đầu tiên, đơn giản là "những năm đó, chúng ta nợ chính bản phí".
Lập trình viên chân thành: “Vậy mua từ chỗ hai người có giảm giá không?”
Chung Dịch: “...”
Cậu ho một tiếng, cười nói: “Không có.”
Lập trình viên thất vọng.jpg
Chung Dịch: “Nhưng có thể xem như phần thưởng gửi cho mọi người.”