Chung Dịch ngồi vào bàn và mở hộp thức ăn ra.
Trì Quân nhẹ nhàng gõ lên bàn phím mấy lần và gửi email. Sau đó tắt máy tính và rời khỏi giường.
Hắn ngồi đối diện Chung Dịch, tầm mắt đảo qua trên người bạn trai. Từ xương quai xanh đến lồng ngực, lại đến múi bụng rõ ràng, xuống chút nữa...
Trì Quân tiếc nuối nghĩ: Không nhìn thấy.
Nhưng mặc dù như vậy cũng đủ làm cho cổ họng hắn hơi khô. Trì Quân chậm rãi dời tầm mắt nhìn lên , không hẹn mà nhìn thấy yết hầu của bạn trai.
Đầu răng của hắn hơi ngứa, đầu lưỡi liếm qua hàm răng trên. Trì Quân mở miệng nói với Chung Dịch: "Tối ngày mốt..." chính là ngày giao thừa, có thể tưởng tượng được ngày hôm đó nhiều người đông đúc: "Em sẽ lái xe ra ngoài. Đến lúc đó, anh chờ em ở trong khách sạn đi, khoảng 10 giờ mới có thể đến đây đón anh."
Chung Dịch đưa cho Trì Quân một đôi đũa trên tay. Trì Quân nhận lấy.
"Đón anh?" Chung Dịch nhướng mày.
Trì Quân cười nói: "Dẫn anh đến một chỗ. À, không giống với năm ngoái. Anh có thể đoán thử xem."
Chung Dịch nhìn hắn, đầu óc quay cuồng, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Lại không sấy tóc cho khô.
Đến bây giờ đầu tóc mới gội còn hơi ẩm, kề sát trên má.
Cậu thở dài nói: "Sáng sớm không phải nói là cắt tóc sao?" Sau khi cắt tóc thì sẽ nhanh khô hơn, sẽ không thể nói chuyện hồn nhiên với mái tóc ẩm ướt.
Bị cảm thì làm sao đây?
Nhưng nghĩ theo cách này thì phát hiện sức khỏe của Trì Quân rất tốt. Cậu sống lại đã một năm rưỡi, chưa từng thấy Trì Quân có bệnh đâu đầu cảm sốt gì. Ngược lại là đời trước, trong giai đoạn mệt mỏi nhất thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng Trì tổng nhỏ ho khan.
Trì Quân chớp mắt nhìn: "?"
Hắn đã nói qua, nhưng sau đó Chung Dịch ngắt lời chủ đề đã bị gạt sang một bên. Sau một ngày bận rộn, Trì Quân cũng quên mất mình đã nói gì khi rửa mặt vào buổi sáng.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở đây quá bận rộn không có thời gian đi. Chờ về Bắc Kinh." Sau đó nhìn về phía Chung Dịch: "Còn anh?"
Chung Dịch không quan tâm. Nhưng nghĩ lại, mình có kiểu tóc giống Trì Quân. Dù hắn hơi ấu trĩ và non nớt.
Mặt cậu không cảm xúc gắp lên một miếng cá nướng.
Trì Quân đã nghĩ ra rất nhiều: "Em đã hỏi Tiếu Hầu, cậu ta có quen một stylist ở Bắc Kinh." Ở Thượng Hải, Trì Quân trước giờ quen tìm người quen của Tùng Lan, chưa bao giờ rối rắm mặt này quá nhiều. Khi đến Bắc Kinh thì lại càng thêm tùy ý. Tiệm cắt tóc ở cửa trường học là 30 đồng một lần, tiệm cắt tóc bên cạnh tòa nhà Thịnh Nguyên là 300 đồng một lần, Trì Quân đã thử qua. Công bằng mà nói, có thể nhìn ra có khéo tay hay không. Nhưng hắn không quá quan tâm.
Nhưng nếu đi với Chung Dịch, tốt hơn hết nên tìm người chuyên nghiệp hơn.
Vấn đề cắt tóc tạm thời quyết định. Sau khi kết thúc bữa cơm, Trì Quân lại ôm lấy máy tính. Lúc làm việc, khi gặp phải chỗ phức tạp lông mày của hắn sẽ không tự chủ hơi nhíu lại. Chung Dịch ở bên cạnh nhìn một hồi, cuối cùng không nhịn được vào phòng tắm lấy máy sấy tóc đi ra.
"Lại đây." Cậu cắm dây điện kêu Trì Quân ngồi gần đầu giường.
Trì Quân 'dạ' một tiếng di chuyển đến, vẫn cứ chăm chú xem văn kiện.
Chung Dịch cũng tập trung không kém, ngón tay chậm rãi luồng vào mái tóc mềm mại của Trì Quân, máy sấy tóc vang lên tiếng ù ù. Một hồi bỗng nhiên nghe Trì Quân hỏi: "Anh thấy thế nào?"
Chung Dịch dừng một chút: "Hả?"
Trì Quân hơi nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho Chung Dịch cùng đọc văn kiện. Hắn vỗ nhẹ lên giường bên cạnh nói: "Gần khô rồi. Đến đây đi!"
Chung Dịch 'à' một tiếng ngược lại ngồi xuống, trong miệng lại nói: "Trợ lý Trì, để cho tôi làm thêm giờ thì phải trả thêm tiền tăng ca đó."
Trì Quân nghiêng đầu nhìn cậu, không biết khi nào chân mày hơi nhíu đã giãn ra. Hắn chống tay lên trên giường, lại gần hôn Chung Dịch một cái hỏi: "Có đủ không?"
Chung Dịch ôm lấy eo hắn, cơ thể Trì Quân run lên.
Hắn chờ một lát phát hiện Chung Dịch không có ý vuốt ve phần eo sau lưng mới chậm rãi thả lỏng thân thể. Chung Dịch bật cười: "Tại sao lại căng thẳng như vậy?"
Trì Quân nhún vai một cái.
Chung Dịch: "Ưm, xem như tính xong." Trong miệng nói như vậy, tầm mắt đã nhanh chóng đọc chữ trên màn hình máy tính.
Không phải là vấn đề gì lớn.
Trì Quân kêu cậu xem 80% nguyên nhân là do gần đây hắn đã quá mệt mỏi khi phải đương đầu với nhiều cám dỗ khác nhau. Hiện tại thật hiếm khi có một lao động đáng tin và yên tâm ở bên cạnh, không dùng thật uổng phí.
* * * Trong chớp mắt đã đến giao thừa.
Trên bàn ăn nhà họ Trì quả nhiên có một ánh dao bóng kiếm vô hình. Ông trì đang ngồi trên ghế chính, ngồi bên phải là Trì Bắc Dương đến vợ con, bên trái chính là Trì Nam Tang và con gái Trì Dao. Trì Dao đang học lớp 7, học cùng trường trước đây của Trì Quân. Ánh dao bóng kiếm vô hình trong lời nói của các người lớn, cuối cùng khi lắng xuống lại phát lạnh. Trong bầu không khí như vậy, Trì Dao bỗng nhiên mở miệng: "Anh Quân, các bạn học của em đều nói tương lai muốn đến Mỹ thi chứng chỉ SAT*. Em nói bọn họ rằng anh trai của tôi đã thi vào một trường đại học trong nước. Bọn họ vẫn không tin..."
(*Chứng chỉ SAT - Scholastic Aptitude Test: là một trong những kỳ thi chuẩn hóa bắt buộc đối với học sinh cho việc đăng ký vào nhiều trường đại học tại Mỹ.)
Trì Dao cau mũi một cái nói tiếp: "Em đã tìm dữ liệu nhiều năm để cho bọn họ xem, bọn họ còn nói những người trong trường của bọn em tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước làm không tốt. Em nói anh trai của tôi đang học Đại học Bắc Kinh, bọn họ còn muốn các trường đại học trong nước không bằng mấy trường đại học nước ngoài."
Trì Quân dừng bàn tay đang lột tôm nhìn chăm chú vào em họ và lắng nghe em ấy nói chuyện.
Áp xuất thấp trên bàn ăn tiêu tan một ít, ông Trì trầm ngâm nhìn cảnh này.
Có hai đứa con trai con gái có thể chọc ông tức chết, một đứa con dâu quang minh chính đại cặp với tình nhân. Trì Dung luôn cảm thấy mình vì ba đứa này mà sống giảm đi 10 năm.
Trì Dao: "Anh cảm thấy thế nào?"
Trì Quân nghe ra em họ vào lúc này đã suy nghĩ về con đường tương lai của mình. Nhưng hắn không biết cô đã lên kế hoạch cho em họ như thế nào.
Trì Quân phủi tay nói: "Phải xem thử tương lai em muốn làm gì. Ngoài ra, còn có thể tham khảo ý kiến của người lớn." Liếc mắt nhìn Trì Nam Tang ngồi đối diện, đối phương vốn dĩ hơi nhíu mày, nghe Trì Quân nói như vậy biểu cảm mới dịu một chút. Hiển nhiên, ả vốn dĩ đã có kế hoạch về việc Trì Dao sẽ học lên như thế nào trong tương lai, cũng không hy vọng Trì Quân làm ảnh hưởng đến con gái.
Trì Quân: "Anh chỉ có thể nói rằng các trường đại học trong nước có lợi thế về một số môn học. Mà tổng thể bầu không khí và chế độ khác với các trường nước ngoài. Trong đây không có cái nào tốt hơn hoặc kém hơn, chỉ là em có thể lựa chọn nơi nào thích hợp với mình hơn." Tuổi này của Trì Dao vẫn chưa nhìn ra thành tích như thế nào. Nhưng lịch trình của em ấy đã bị Trì Nam Tang sắp xếp đến mức rất đầy. Tất nhiên, khi Trì Quân còn nhỏ cũng như vậy. Khi có nguồn tài nguyên tốt nhất, em ấy vốn dĩ có quyền lựa chọn.
Trì Dao suy nghĩ một hồi trả lời: "Em biết rồi."
Trì Dung ngồi ở ghế chính nhân cơ hội đặt đôi đũa xuống nói: "Tôi ăn xong rồi. Tiểu Quân, 8 giờ đến thư phòng tìm ông."
Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang đồng thời nhìn về phía ba mình.
Tùng Lan ở bên cạnh chậm rãi lau miệng.
Trì Quân mỉm cười gật đầu: "Cháu biết rồi, ông nội."
Trong lòng hắn biết rõ sức khỏe của ông nội rất tốt, mình cũng chưa đạt được thành tích gì. Lần này gọi hắn đến thư phòng chủ yếu chỉ để hỏi thăm tình hình của hắn ở Bắc Kinh. Hai ông cháu rất thân thiết khi Trì Quân còn nhỏ. Đến khi bà nội của Trì Quân qua đời, Trì Quân phải mất một thời gian dài mới thoát khỏi nỗi đau mất người thân, cũng trong lúc này hắn phải học nhiều thứ, phải tham gia nhiều chương trình học và hoạt động hơn, dần dần không có nhiều thời gian về nhà cũ. Mười mấy năm trôi, tình cảm của hai ông cháu không đến mức bị xóa nhòa. Nhưng cũng sẽ không trở lại như xưa.
Quả nhiên khi đến thư phòng, ông Trì ngồi trên ghế xích đu, chậm rãi hỏi Trì Quân đã gặp ai và đã làm những dự án gì ở Bắc Kinh, có suy nghĩ gì về tình hình của chi nhánh Bắc Kinh Thị. Trì Quân trả lời từng câu. Ông Trì cười nói: "Tiểu Hạng thật sự là không tệ." Ông nói đến là cổ đông Hạng Minh: "Lúc trước, bọn ông có ý tưởng xây dựng một công ty chi nhánh, có người chủ động đưa ra đi đến vùng đất hoang, cũng có người suy nghĩ rất nhiều... Đến cuối cùng, hai người Tiểu Hạng và Tiểu Tiêu mỗi người lấy 3% cổ phần. Còn lại ba người, ông cảm thấy cho bọn họ quá nóng lòng, còn phải mài dũa nên chỉ đưa cho 2%."
Chênh lệch một điểm phần trăm, bây giờ chính là mỗi năm chia hoa hồng tám chữ số.
Trì Dung nhắm mắt lại, nghĩ đến tinh thần hăng hái khi năm đó mình mới vừa thành lập Thịnh Nguyên. Sau đó con cái sinh ra, sức khỏe của vợ ngày càng kém. Bắc Dương cưới vợ, ban đầu Tùng Lan cũng là đứa con dâu dịu dàng. Lại sau đó nữa...
Trì Quân nhìn ông nội, một hồi mới lấy cái chăn bên cạnh đắp lên người ông nội.
Sau đó hắn đi ra ngoài dặn dò quản gia của nhà cũ xem một lúc nữa ông nội đã tỉnh chưa. Hắn lại hỏi: "Sức khỏe của ông nội gần đây thế nào?"
Quản gia cười nói: "Ông chủ rất khoẻ mạnh, khám sức khỏe định kỳ hai tháng một lần. Chỉ là lớn tuổi nên tinh thần không tốt, không thể tránh khỏi."
Trì Quân thở phào nhẹ nhõm.
Quản gia nhìn hắn: "Thiếu gia sắp đi ra ngoài à?"
Trì Quân: "..." Hắn dừng một chút: "Chú biết?" Tài xế đêm đó để lộ bí mật?
Quản gia: "Năm ngoái khi thiếu gia đi ra gara tôi có nghe được." Ông ta chỉ lỗ tai của chính mình: "Đừng nhìn tuổi của chú, lỗ tai vẫn còn rất tốt đấy."
Vì vậy Trì Quân cong môi, nghĩ đến khi mình còn rất nhỏ chạy quanh trong nhà cũ, muốn chơi trốn tìm với đám người giúp việc. Bà nội mỉm cười nhìn, quản gia tình cờ rãnh rỗi cũng muốn tham gia. Đến cuối cùng người chiến thắng lại là quản gia.
Bởi vì trong quá trình Trì Quân trốn tiếng bước chân quá lớn, bản thân cũng không có cảm giác.
Hắn trả lời một tiếng, dứt khoát móc ra chìa khóa xe từ trong túi quần: "Đúng, cháu đi gặp một người bạn." Năm nay có bằng lái, có thể tự mình lái xe ra ngoài mà không cần làm phiền người khác tăng ca.
Quản gia ranh mãnh mỉm cười nói: "Bạn gái?"
Trì Quân trầm ngâm chốc lát: "Không chính xác lắm."
Quản gia cười nói: "À, chúc thiếu gia kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công*."
(*Kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công: là cờ phất [làm hiệu thì] chiến thắng, ngựa quay về [báo tin] thành công.).
Trì Quân dừng một chút, bất đắc d nóiĩ: "Chú à, hình như chú đã hiểu lầm." Nhưng cũng không định giải thích: "Chái đi đây, tạm biệt."
Đoạn đường này từ ngoại thành vào trung tâm thành phố. Hắn nhìn thấy ánh đèn trên mọi nẻo đường, nhìn thấy Chung Dịch đang đợi ở ngã tư. Sau khi Chung Dịch lên xe, Trì Quân cầm tay lái cười nói: "Đẹp trai quá!"
Chung Dịch: "Ừm."
Trì Quân cười càng sâu hơn, đôi mắt híp lại nói: "Thắt dây an toàn lên, đi thôi."