Những người khác nhìn nhau, trong đáy lòng lo lắng: Nhưng lỡ như trong thời gian một năm này Chung Dịch bị bắt nạt thì sao? Cậu không có ba mẹ, không có người thân.
"Người lớn" thân thiết nhất cũng chỉ có thầy cô bọn họ. Nhưng bình thường đều có cuộc sống riêng của mỗi người, chỉ có ngày lễ tết mới gặp nhau được một lần.
Mặc dù Chung Dịch đã trưởng thành, xem như người lớn. Không còn gầy gò như trước, trên người mang theo những vết bầm tím mà là có năng lực bảo vệ bản thân. Dáng người cậu cao ráo, bờ vai rộng, nhìn qua cũng có thể làm cho người dựa vào.
Mấy giáo viên luôn cảm thấy: Nói như vậy, có thể bị khi dễ hay không cũng không biết được?
Suy nghĩ như vậy, khi nhìn thấy Trì Quân trên bàn cơm vẫn chưa bị xua tan.
Nhưng khi Trì Quân muốn đóng vai người ngoan, xác thật lại không lựa được xương. Chung Dịch ăn xong bữa cơm mới biết được trước khi đi vào ngày đó, Trì Quân đã đặc biệt đi làm tóc. Dưới bàn tay khéo léo của thợ cắt tóc, "Trì tổng nhỏ" bất ngờ lại thành cậu bé ngoan trong vườn trường. Lúc rót rượu cười một cái lộ ra răng khểnh, lúm đồng tiền trên má, đôi mắt cong...
Ngay cả khi Chung Dịch nhìn hắn đều sẽ nghĩ: Chỉ sợ bạn học Trì Quân năm 15-16 tuổi cũng sẽ trông như thế này.
Cậu thích thú quan sát thầy cô hỏi Trì Quân lòng vòng. Hỏi trong nhà hắn làm gì, gần đây Chung Dịch đang bận rộn thực tập, Tiểu Trì cậu lại làm việc gì. Trì Quân trả lời hết từng câu, nói tói nói lui trên người loại "lực tương tác" được luyện ra từ vô số năm tháng lần nữa phát huy tác dụng. Hắn nói gia đình mình cũng kinh doanh nên đang thực tập trong công ty gia đình, cũng chưa nói chi tiết về sản nghiệp.
Nhưng thầy cô dường như bị vòng vào nên đã quên hỏi.
Đây cũng là chuyện trước đó Trì Quân đã thảo luận với Chung Dịch. Hắn hỏi Chung Dịch nếu đến đề tài này liệu mình có nên nói đúng sự thật hay không. Chung Dịch suy nghĩ rồi trả lời: “Đừng nói. Nếu làm cho thầy cô sợ hãi thì làm sao?”
Hơn nữa, đến lúc đó chỉ sợ thầy cô không chỉ lo lắng thái tử Trì đang chơi Chung Dịch, còn nghi ngờ liệu Chung Dịch có động cơ thầm kín hay không.
Khụ! Hãy để lại ấn tượng tốt cho nhau đi.
Còn ở trên bàn cơm. Hắn thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Chung Dịch, ánh mắt của bạn học Tiểu Trì luôn rất dịu dàng, mang theo tình yêu.
Chung Dịch buồn cười.
Thầy cô ngồi bên cạnh nhìn cảnh hai người nhìn nhau. Vốn dĩ trái tim đã ngảy đến cổ họng chậm rãi xuống bụng.
Ăn xong, giáo viên tiếng Anh làm đại diện nói với Chung Dịch: “Thầy cô cảm thấy Tiểu Trì cũng là đứa trẻ ngoan, nhìn hai em ở bên nhau thì thầy cô cũng an tâm rồi.”
Sau đó bổ sung một câu: “Chung Dịch à, lúc thầy cô thảo luận đều nói những đứa trẻ yêu nhau trong lớp học cũng chỉ có một nửa nghiêm túc như em và Tiểu Trì. Một nửa còn lại thầy cô cũng lười quan tâm.”
Câu này là nói giỡn.
Chung Dịch trịnh trọng nói: “Cảm ơn thầy cô.”
Sau đó quay đầu nhìn Trì Quân cười.
Đập vào mắt thầy cô là bằng chứng cho thấy mối quan hệ thân thiết và hòa thuận cùa bọn họ.
Giáo viên chủ nhiệm nghĩ: Đã ở bên nhau lâu như vậy lâu... có lẽ nhất định là nghiêm túc.
Sau đó thật sự chỉ còn lại chúc phúc.
--- ---
Ngày đó sau khi kết thúc, ở trên xe, Trì tổng nhỏ kéo cà vạt. Hắn ngồi ghế lái phụ, Chung Dịch lái xe, rất nhanh dáng vẻ ngoan ngoãn mang theo ba phần lười biếng.
Hắn cười hì hì hỏi Chung Dịch: “Em biểu hiện không tệ phải không?”
Chung Dịch cầm tay lái, mắt nhìn phía trước, suy nghĩ nói: “Không ngừng cố gắng.”
Trì Quân: “Tạo hình ngày hôm nay là dựa vào ảnh chụp của em thời cấp 3.” Hắn nhìn mình qua kính chiếu hậu: “Thế nào, anh có muốn...”
Chung Dịch cười một cái, ôn hòa mà nói: “Anh không muốn phạm tội đâu.”
Trì Quân cười nói: “Sao vậy, trưởng thành có gì phải phạt.”
Kế tiếp lái xe ngoan ngoãn cả đoạn đường.
Sau khi trở về chỗ ở, Trì tổng nhỏ lại thành "bạn học Trì Quân" kéo cổ áo của Chung Dịch, ngồi ở trên bàn cứ kêu cậu: “Thầy Chung.”
Hắn rất vô tội nói: “Thầy Chung, trước đó không phải thầy đã nói chờ có điểm thi, em đạt được điểm tối đa môn Toán học thì sẽ khen thưởng cho em sao?”
Chung Dịch: “Đạt điểm tối đa? Có sao?”
Trì Quân đúng lý hợp tình: “Đúng vậy, bài thi lúc trước vẫn còn đây.” Cũng mở ra ảnh chụp lúc đó.
Lại nhanh chóng cắt trạng thái, giải thích: “Lúc lớp 12, không phải quyết định muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước, đến Bắc Kinh sao? Em tìm thầy đến vốn dĩ muốn dạy thêm cho em và Con Khỉ." "Kết quả đầu óc của cậu ta.”
Nghĩ đến chuyện trước đây, Trì Quân hơi hoài niệm: “Nhìn bài thi đã trực tiếp viết đáp án, làm cho em theo không kịp, đành phải mời giáo viên khác dạy kèm. Tìm một giáo viên xuất sắc... A, làm sao vậy?”
Chung Dịch mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt hơi nguy hiểm nói: “Bạn học Trì, ở chỗ thầy đừng nhắc đến người khác.”
Trì Quân nhìn cậu, nghiêng đầu mỉm cười: “Thầy Chung thật đẹp trai nha!”
Chung Dịch: “...” Mím môi, nhịn xuống không cười.
Trì Quân: “Thầy đã nghĩ xong khen thưởng em như thế nào chưa?”
Chung Dịch giơ tay, cầm tay đang kéo cổ áo mình của bạn học Trì. Sau đó cúi đầu hôn "học sinh" to gan lớn mật này đang quyến rũ thầy giáo đến mức không thở nổi.
* * *
Quay lại hiện tại.
Trong câu hỏi của quản gia, Chung Dịch im lặng một lát. Sau đó nói: “Tôi không biết nên giải thích tôi "nghiêm túc" như thế nào với chú.” Đây không phải là điều có thể diễn đạt bằng lời: “Nhưng tôi... đã mua một phần bảo hiểm. Nếu tôi chết, người được hưởng sẽ là Trì Quân.”
Quản gia dừng lại.
Chung Dịch: “Trì Quân không biết chuyện này.”
Quản gia nói ngắn gọn: “Hai người bằng tuổi nhau, đừng nói lung tung.” Mọi chuyện ở tương lai đều quá trống rỗng. Huống chi đồ chơi bảo hiểm này cũng không phải không thể hủy bỏ.
Ông ta hỏi: “Cậu và cậu Quân tiến hành hợp tác như thế nào?” Hay là phải xem hiện tại chia lợi ích.
Chung Dịch bình tĩnh trả lời: “Nếu nói tới đây, ông Trì có lẽ cũng có thể nhìn ra. Ý của Trì Quân là chờ thời cơ chín mùi thì cậu ấy sẽ mở một công ty khác chuyên về mảng điện ảnh online.” Sau này bọn họ còn muốn hợp tác với đám người Mạc Nguyên. Khi bộ phim ra mắt bên rạp chiếu phim thì nó sẽ được đưa lên kệ trên nền tảng.
“Chúng tôi đã thảo luận xong, mỗi người chúng tôi sẽ chiếm một nửa số cổ phần ban đầu của công ty này.”
Quản gia nhìn cậu một cách khó hiểu.
Chung Dịch khẽ cười: “Đương nhiên, dưới cái nhìn của chú và ông Trì, vì khả năng không tổn thuơng và không có chút tổn thương đến lợi ích của Trì Quân, tốt nhất vẫn là cậu lấy hết cổ phần."
" Nhưng đối với chúng tôi, nếu pháp luật không thể làm chúng tôi bàn giao một nửa tài sản cho đối phương. Vì vậy đành phải ra tay làm những điều đó cho mình.”
Quản gia thản nhiên nói: “Một nửa? Cậu có biết bao nhiêu tài sản trên danh nghĩa của cậu Quân không?”
Chung Dịch dừng lại: “Biết một chút.” Trong đó lớn nhất chính là 10% cổ phần trong Thịnh Nguyên. Chỉ bao nhiêu đó cổ phần đã có thể mang về hàng trăm triệu tiền hoa hồng chia mỗi năm cho Trì Quân. Mà số tiền này bốn năm qua đều ở trong tay Tùng Lan.
Ngoài ra, Trì Quân còn dùng "tiền tiêu vặt" làm một ít đầu tư nhỏ trong bốn năm đại học. Tổng cộng tính lại cũng có tám chữ số.
Cho tới bây giờ, Chung Dịch không còn là cậu bé nghèo đi học với 30.000 nữa. Nhưng tài sản của cậu vẫn kém xa hơn Trì Quân rất nhiều.
Nhưng nếu nói về điều này, Trì Quân ngược lại sẽ nói: “Nhưng anh kiếm được rất nhiều. Tiền của em đều là người lớn cho.”
Nhưng lại không đề cập đến tiền mình đầu tư được: “Anh là tự lực cánh sinh, chăm chỉ phấn đấu, ừm, vẫn là anh rất giỏi.”
Chung Dịch: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, trong nước thông qua luật hôn nhân đồng tính, chúng tôi đương nhiên sẽ thực hiện kế hoạch hợp lý cho các tài sản này. Thậm chí làm chứng minh tài sản trước hôn nhân.”
Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, đây định mệnh chỉ trở thành một điều ước.
Quản gia thản nhiên mỉm cười: “Đây là chuyện tốt.” Ông ta không tiếp xúc với Chung Dịch nhiều, nhiều lúc chỉ là ba người ông chủ, cậu Quân và Chung Dịch ngồi chung một chỗ.
Mà làm quản gia, ông ta càng giống như cái bóng trong căn nhà lớn, yên lặng không một tiếng động mà quan sát mọi thứ, phải bảo vệ cậu Quân.
Ông tamuốn hoàn thành việc mình năm đó không làm tốt. Vì thế đã giáng một đòn đau đớn xuống trên dưới cả nhà họ Trì.
Dừng một chút, quản gia lại hỏi: “Ba năm rưỡi trước, đêm giao thừa năm đó, cậu Quân nửa đêm kêu tài xế chở ra ngoài là đi tìm cậu phải không?”
Chung Dịch: “Đúng vậy.”
Quản gia: “Hai năm rưỡi trước, cậu Quân...”
Chung Dịch: “Đúng vậy. Mỗi năm đều là tôi.”
Quản gia yên lặng nhìn cậu, nói: “Tôi nghe cậu Quân nhắc tới, trước đây cậu Chung mở một nhà máy ở Bắc Kinh. Bây giờ đã chuyển đến Thượng Hải.”
Chung Dịch: “Đúng vậy.”
Quản gia: “Cậu Quân nói, nhà máy kia cậu ấy không có cung cấp sự giúp đỡ cho cậu một điều nào, tất cả đều do sự cố gắng của cậu.”
Chung Dịch nói: “Cũng không phải không có giúp đỡ nào.” Nếu không phải Trì
Quân, có lẽ cậu ngay từ đầu không lấy được đơn đặt hàng của Thịnh Nguyên. Có một chút sai lệch, hiện tại như thế nào thì khó mà nói. Nhưng ít ra sẽ không lỗ vốn.
Chung Dịch có tự tin này.
Quản gia nói:“Bất luận có hay không. Tôi tin cậu Chung thật sự là người xuất sắc. Cho dù không có cậu Quân, cậu Chung cũng sẽ tìm được nền tảng khác đến thực hiện kế hoạch hiện tại.”
Chung Dịch nhìn ông ta.
Quản gia: “Tôi già rồi, rất khó thấy rõ nền tảng của hai người rốt cuộc có thể thành công hay không. Nhưng...”
Dừng lại: “Hy vọng hai người thành công.”
Chung Dịch nghe ra, đây là ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện này.
Quả nhiên, kế tiếp quản gia nói: “Bên cạnh cậu Quân có một người biết nóng biết lạnh rất tốt. Tôi cũng không thể bởi vì một ‘khả năng’ quơ tay múa chân với sự lựa chọn của cậu Quân.” Ông ta cười, gương mặt nghiêm túc làm cho nếp nhăn mềm mại hơn: “Nhưng tôi nhìn cậu Quân trưởng thành, sau lưng vẫn luôn có ông chủ.”
Ở trong giới này, bọn họ thật ra đã từng gặp qua rất nhiều chuyện giống nhau. Một người đàn ông có xuất thân nghèo, "có năng lực", cưới cô con gái nhà giàu có. Mấy năm đầu, vợ chồng hoà thuận vui vẻ. Qua mấy năm, người đàn ông không chịu nổi áp lực từ nhà vợ nên tìm người dịu dàng từ bên ngoài. Càng về sau, có con cái khác, có gia đình khác nên bắt đầu mưu tính tài sản của nhà vợ.
Khi câu chuyện này xem như đề tài đều sẽ cảm thấy gia đình cô gái rất ngốc và nhìn lầm người rồi.
Nhưng không phải là không có tấm gương về vợ chồng thật sự hoạn nạn nâng đỡ, làm bạn cả đời.
Nói trắng ra, ông Trì nhà bọn họ cũng là một trong số đó.
Vì thế quản gia cảm thấy: Thật như là Chung Dịch nói vậy, cậu và cậu Quân chia đều cổ phần mà không trực tiếp nhập vào Thịnh Nguyên. Đây là một chuyện tốt. Có bao nhiêu năng lực thì làm bao nhiêu chuyện sai.
Ngược lại suy nghĩ khác với Chung Dịch.
Nhưng quản gia không có nói thẳng những điều này, chỉ là nói: “Được rồi, bây giờ cậu Chung có thể đi xem muốn thêm hay bớt cái gì trong căn phòng này.”