Trong hai tuần, các môn thi rải rác liên tiếp. Trong thư viện chật ních, trong chớp mắt không tìm được chỗ ngồi.
Mỗi người đều có việc của mình, rất ít người để ý đến Viên Văn Tinh đã có một thời gian chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Giáo viên hướng dẫn Lâm Kiến An bận đến mức đau đầu. Nhưng vào lúc này ông còn phải giải quyết một phần thủ tục tạm nghỉ học.
Đó là Viên Văn Tinh. Ba mẹ hắn cầm giấy chứng nhận chẩn đoán đến trường học, gương mặt tràn đầy đau khổ. Sau khi làm thủ tục tạm nghỉ học thì hỏi giáo viên hướng dẫn: "Nó nói nó sau khai giảng muốn trực tiếp học lại năm 2 một lần nữa, như vậy có thể chứ?"
Lâm Kiến An ngẩn ra, nghĩ thầm: Đây là lại có chuyện gì thế?
Ba mẹ của Viên Văn Tinh hỏi tiếp: "Thưa thầy, chúng tôi có hỏi nó, nhưng nó cũng không nói cho chúng tôi biết. Có phải là... ở trong trường học có người bắt nạt nó không?"
Trước đây, một đứa con trai thông minh có thể thi được vào trường học cao nhất, vẫn luôn là niềm tự hào của ba mẹ Viên. Chính vì điều này bọn họ có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu trước những người thân và bạn bè. Sau đó con trai nói với bọn họ hoàn cảnh trong túc xá quá ồn ào, muốn ra ngoài thuê phòng an tâm học tập. Ba mẹ Viên cũng không nói gì đã đồng ý.
Nhưng ai có thể nggờ rằng, hơn nửa năm nay con trai từ thông minh ưu tú trở thành kẻ thần kinh. Bọn họ dẫn nó đến bệnh viện khám được khuyên nên đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý. Viên Văn Tinh suốt ngày tự giam mình ở trong phòng, không chịu ra ngoài, không muốn đi học. Cả nhà già trẻ vào trận tận tình khuyên nhủ, Viên Văn Tinh rốt cuộc miễn cưỡng mở cửa và đưa ra ý muốn ở lại một cấp.
Theo suy nghĩ của Viên Văn Tinh, hắn không muốn gặp lại những bạn học trong lớp. Vì vậy tốt nhất nghỉ học và thi đại học một lần nữa. Hắn có thể thi vào Đại học Bắc Kinh một lần, tất nhiên cũng có thể vào một trường danh tiếng khác bên cạnh.
Nhưng khi hắn nói ra những lời này, ba mẹ vô luận như thế nào cũng không đồng ý. Hắn không thể làm gì khác hơn là lui một bước.
--- --- Lâm Kiến An hơi do dự khi đối mặt với ba mẹ Viên. Cũng như lúc trước ông đã nói với Chung Dịch. Ông đã từng chứng kiến nhiều chuyện tương tự giữa các sinh viên như: cãi nhau, tranh giành tài nguyên, vv....
Chuyện tạm nghỉ học, lưu ban. Thậm chí bỏ quá nhiều môn rồi bị xóa tên không phải là chuyện hiếm.
Dù vậy, ông vẫn cảm cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với những phụ huynh không biết tình hình của con mình ở trường như thế nào.
Ông suy nghĩ một chút, thay vì trực tiếp trả lời câu hỏi của ba mẹ Viên mà là nói với bọn họ một vài điều về sinh viên những năm qua để làm ví dụ, an ủi bọn họ: tạm nghỉ học không phải là một chuyện lớn, chỉ cần Viên Văn Tinh điều chỉnh được tâm lý của mình -- ở chỗ Lâm Kiến An đó là tam lý 'đừng bởi vì đố kỵ bạn học mà ra tay hãm hại'. Nhưng ở trong tai ba mẹ Viên chính là 'bị người bắt nạt, cô lập và không quá quan tâm' -- luôn có thể quay lại trường học và học tập chăm chỉ.
Khi ba mẹ Viên rời đi, Lâm Kiến An nhíu mày gửi tin nhắn cho lớp trưởng của Viên Văn Tinh là Diêu Lâm hỏi cô tình huống cụ thể.
Có lẽ Diêu Lâm đang ôn bài, nên đến giữa trưa mới trả lời và viết rất nhiều.
Lâm Kiến An tặc lưỡi, lắc đầu một cái.
Trường đại học đã là một tháp ngà voi. Những sinh viên này, đôi khi vẫn còn quá non nớt.
* * * Chung Dịch và Trì Quân cũng kiểm tra kiến thức của nhau. Sau đó đặt sách vở xuống nói về tình hình nhà máy của Chung Dịch.
Mặc dù khai trương chưa được nửa năm nhưng do thủy tinh số 183 hoạt động vượt trội nên nhà máy đang hoạt động tốt, khoản thu nhập khá dồi dào. Ngoại trừ chi phí cho mỗi phân đoạn thành phẩm, tiền lương công nhân, Chung Dịch lấy được 4 triệu tiền lời.
Khi nhìn thấy bảng báo cáo tài chính, thầy Trương vừa mừng vừa sợ, đồng thời hơi hối hận: Sớm biết sẽ bán chạy như vậy, tại sao lúc trước ông không làm một mình?
Nhưng công thức đã bán đi. Trên thực tế, việc bảo vệ các bằng sáng chế ở trong nước vẫn còn sơ khai. Tuy nhiên, thầy Trương là phần tử trí thức thanh cao. Ông thật sự không thể làm điều khác thường.
Cũng may mình cũng có 30% cổ phần, chia hoa hồng cũng là một khoản thu nhập lớn.
Trì Quân hỏi: "Nếu cậu muốn phát thưởng cho công nhân cuối năm có thể tham khảo danh sách mua hàng của Thịnh Nguyên, có muốn xem thử?"
Chung Dịch gật đầu. Khi nhìn thấy danh sách thì cậu đã gạch bỏ một vài hạng mục và thêm một vài mục nữa.
Sau đó gửi danh sách cho bộ phận tài chính của nhà máy, bên đó sẽ đến siêu thị Thịnh Nguyên đặt hàng.
Khi kết thúc một chuyện lại đến chuyện khác. Trên tay có tiền, Chung Dịch bắt đầu suy nghĩ làm đầu tư. Cậu đã xem trọng một số dự án, đúng lúc Trì Quân cũng có một số ý kiến. Hai người ngồi chung một chỗ, đối diện với dữ liệu trên máy tính bảng, phân tích từng chỗ.
Hai người đã đạt được thỏa thuận về hầu hết các vấn đề, chỉ có một số việc nhỏ không đáng kể Trì Quân không thể hiểu được.
Hắn hỏi: "Tại sao cậu biết rằng những thứ mà phòng làm việc này làm ra chắc chắn sẽ kiếm tiền?"
Đó là một phòng làm việc game. Đội ngũ rất nhỏ, chỉ có tám người. Hiện tại hoàn toàn là trạng thái yêu đương, đừng nói lợi nhuận, có thể ở trong vòng hai năm giao tác phẩm ra mắt công chúng cũng không nhất định.
Trì Quân nhận xét khách quan: "Rất có thể lấy được tiền, chỉ cần giao một sản phẩm hoàn chỉnh rồi bỏ chạy." Hắn dừng một chút nói tiếp: "Lúc trước nhìn thấy cậu đưa cái này vào danh sách suy xét thì tớ đã đi thăm dò chính sách liên quan. Trong mấy năm tới, số phiên bản game có thể phải được thắt chặt. Cậu xác định có thể nhận được số phiên bản không?"
Chung Dịch suy nghĩ một chút nói: "Tớ đã nói chuyện với người phụ trách của phòng làm việc này. Anh ta có rất nhiều ý tưởng, xác thật cũng có ý tưởng 'quan trọng' trong việc sản xuất game." Cậu nói tiếp: "Tớ cảm thấy anh ta sẽ không đến mức chạy trốn."
Trì Quân: "..."
Hắn chớp mắt nhìn Chung Dịch, như thể muốn từ nét mặt của đối phương nhìn ra ẩn ý còn dang dở của những từ ngữ chưa nói hết.
Trì Quân: "Trong các dự án khác, cậu chưa từng đưa ra nhậ định chủ quan như vậy."
Chung Dịch nhún vai thừa nhận: "Đúng vậy."
Trì Quân hỏi: "Cậu xác định game này có thể hoàn thành?"
Chung Dịch nói: "Xác định."
Trì Quân: "Người phụ trách kia... trước kia đã từng tiếp xúc với anh ta rồi sao?"
Trái tim Chung Dịch hẫng một nhịp. Cậu cảm thấy hoàn cảnh hiện tại hơi quen thuộc. Nhưng mà khi nào chứ?
Trong lòng cậu suy nghĩ, trong miệng trả lời: "Gần đây mới bắt đầu tiếp xúc."
Trì Quân: "Cậu cảm thấy game này sẽ hot?"
Chung Dịch: "..." Nó sẽ hot.
Mấy năm sau game lên kệ, trong một tuần đầu tiên nó đã thu về một triệu. Trong tương lai, trên toàn bộ nền tảng xã hội, che ngợp bầu trời đều là người chơi thảo luận, doanh thu hơn trăm triệu.
Khi đang tìm kiếm các dự án đầu tư, Chung Dịch thực sự vẫn chưa đi tìm những tác phẩm thành công cả đời trước. Nhưng cậu tình cờ nhìn thấy thì cảm thấy đã có sự trùng hợp như vậy nên nhảy vào bỏ tiền đầu tư cũng được.
Cậu trả lời: "Hot hay không còn tùy thuộc vào thị trường. Nhưng cá nhân tớ nghĩ, hiện tại tớ cảm thấy phòng làm việc đang làm khá tốt."
Trì Quân nhìn cậu suy tư. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi mỉm cười nói: "Được, tớ tin tưởng ánh mắt của cậu."
Chung Dịch dừng lại.
Trì Quân: "Đã như vậy, trong phòng làm việc này hãy tính cho tớ một phần đi."
Ban đầu, hắn và Chung Dịch mỗi người lấy một phần tiền, đối mặt với danh sách hai người đã liệt kê trước đó để tư vấn cho nhau.
Chung Dịch mỉm cười và nói: "Cậu đang giúp tớ chia sẻ nguy hiểm sao?"
"Ừh." Trì Quân gật đầu: "Cậu đã xem rất nhiều dự án rất hỗn hợp. Tớ cảm thấy một số quan điểm trước đây của tớ vẫn chưa đủ toàn diện và bảo thủ."
Đây là một vấ đề của thói quen.
Những gì Trì Quân học và tiếp xúc trước đây đều là những ngành 'bảo thủ'. Hắn không biết sự phát triển của mạng di động sẽ mở ra những thay đổi gây chấn động thế giới như thế nào trong mấy năm sau. Hiện tại, hắn cảm thấy Wechat rất dễ sử dụng và thanh toán di động rất tiện lợi. Nhưng hắn chưa từng nghĩ qua, mấy năm sau tiền giấy gần như biến mất khỏi đám đông. Công chúng đang tận hưởng một thời đại giải trí phát triển rực rỡ.
Trì Quân đang nhìn về tương lai từ hiện tại và hắn đã suy xét rất nhiều.
Nhưng Chung Dịch đang đứng ở tương lai và nhìn lại quá khứ.
Trong lần mua bán cổ phiếu lúc trước, Trì Quân là người mạnh tay hơn cả. Hiện tại, thái độ của hai người bị đảo ngược.
Ngoài ra, chính là Trì Quân nghi ngờ về điểm này.
Có lẽ bản thân Chung Dịch cũng không có chú ý tới. Hầu hết thời gian, cậu đều là khách quan và bình tĩnh phân tích. Nhưng trong những việc nhất định, cậu lại rất quyết chí tiến lên và xác định sẽ thành công.
Trì Quân đưa ra đề xuất cùng đầu tư là để chia sẻ nguy hiểm. Nhưng cũng là lời nhắc nhở bản thân. Mấy năm sau, liệu game này có thể được phát hành và liệu nó có thể hot như Chung Dịch tin tưởng hay không.
Trì Quân muốn biết câu trả lời.