Trước kỳ nghỉ hè, một giáo viên hướng dẫn đã được trong khoa chỉ định ra. Sau đó giáo viên hướng dẫn mở họp chọn đề tài luận văn và mở đề tài. Sau một thời gian bận rộn này, một số người chọn hoàn thành bài luận văn trong kỳ nghỉ hè và từ từ sửa lại sau khi tựu trường. Một số người lại chậm hơn một chút, đến bây giờ vẫn bị mắc kẹt trong bản thảo thứ hai. Vậy mà còn nhởn nhơ cảm thấy thời gian sửa bản thảo kéo dài đến sang năm, không cần quá nhanh.
Giáo viên hướng dẫn cũng vui vẻ và thoải mái. Đám sinh viên đều là người trưởng thành, nên có trách nhiệm với tương lai của mình. Có người đến hỏi tất nhiên cẩn thận giúp kiểm tra vấn đề. Nhưng nếu kéo dài, tiến độ thong thả...
Đó là việc riêng của sinh viên.
Tiến độ luận văn của Chung Dịch và Trì Quân ở mức trung bình. Sau khi chỉnh sửa bản thảo ba lần, giáo viên hướng dẫn đã gật đầu, chỉ chờ học kỳ sau đưa đi kiểm tra. Nhưng dù sao thì thời gian vẫn còn dài, thời gian rỗi rãnh còn lại sửa chữa một chút cũng không phiền phức.
Lúc này đang chờ đè đỏ, Trì Quân mở cửa kính xuống một chút. Gió đêm lùa vào trong xe, thổi bay mùi rượu trên người Chung Dịch, cũng làm cho Chung Dịch dần dần tỉnh táo lại.
Cậu xoa trán 'ưm' một tiếng.
Trì Quân nghe thấy nên hỏi: "Anh đau đầu à?"
Chung Dịch cảm nhận một lát, luôn cảm thấy suy nghĩ của mình có vẻ chậm hơn rất nhiều. Cậu trả lời: "Hơi đau..."
Bên kia đường, đèn đỏ vẫn đang đếm ngược. Trì Quân cúi người gần hơn và đặt tay lên trán Chung Dịch, hơi mát, khô ráo, cảm nhận được nhiệt độ trên trán của Chung Dịch.
Một lúc sau, hắn mỉm cười nói: "Mặt anh thật là đỏ, ngượng ngùng à?"
Chung Dịch: "..."
Vẻ mặt của cậu nhạt nhẽo, nhìn Trì Quân mím môi không nói lời nào.
Trì Quân: "Trước đây có người nói cho em biết, anh sẽ uống say trong trường hợp này. Em còn nhất định không tin."
Hắn ngồi ngay lại tiếp tục lái xe.
Một lúc sau, Chung Dịch hỏi: "Tại sao?"
Trì Quân 'ừh' một tiếng, âm cuối lên cao như thể nghi ngờ. Ngay sau đó phản ứng lại: "Tại sao không tin à? Em cảm thấy khi anh xử lý các mối quan hệ luôn... quá bình tĩnh."
Hắn dừng một chút, như thể đang suy xét lời nói của mình. Hắn vừa cười vừa nói: "Đôi khi em thật sự hơi tò mò, liệu anh có mất kiểm soát điều gì không."
Chung Dịch thản nhiên nói: "Em khóc nhiều một chút thì có thể nhìn thấy."
Trì Quân: "?"
Trì Quân: "Hừ..."
Chung Dịch lại nói: "Trước đó em cầu xin anh như vậy cũng rất tốt."
Trì Quân: "..."
Hắn cực kỳ xấu hổ, nghiến răng nói: "Câm miệng! Anh nói như vậy là muốn xảy ra tai nạn giao thông phải không?"
Hai người vẫn đi trên đường, cách một cửa sổ chính là ngựa xe như nước. Sau bốn năm ở Bắc Kinh, cuối cùng cũng coi như chứng kiến rất nhiều thành phố được xây dựng và phát triển. Trong lòng vẫn quan tâm đến quê hương mình nhất. Nhưng đối với thành phố này ít nhiều cũng có cảm giác quen thuộc.
Đoạn đường kế tiếp, Chung Dịch cũng không nói thêm nữa.
Những suy nghĩ ban đầu của Trì Quân đã bay xa, vẫn còn lại hai chữ 'tốt nghiệp'. Các bạn học hoặc đi du học, hoặc học nghiên cứu sinh trong nước, hoặc là trực tiếp đi làm. Bữa ăn tối nay của Chung Dịch xem như tiệc chia tay. Sau tháng 10, trong trường vẫn còn mấy tiết lẻ tẻ. Nhưng đối với những sinh viên bận rộn với công việc bên ngoài, trường học cũng rất khoan dung, chỉ cần bọn họ nộp giấy chứng nhận công việc, tham gia cuộc thi cuối kỳ đúng hạn, không rớt môn cho dù có trốn học.
Phòng ký túc xá của Trì Quân cũng có người đưa ra lời mời có muốn làm bữa tiệc chia tay hay không. Ngoài ra, lớp trưởng Diêu Lâm tích cực tổ chức, muốn chọn một ngày mọi người đều rảnh để tiến hành bữa hợp lớp cuối cùng trong thời sinh viên.
Khi xe chạy vào gara, Trì Quân tắt máy rồi rút chìa khóa, quay đầu nhìn Chung Dịch.
Cậu vẫn cứ yên lặng, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Trì Quân chớp mắt: Chà, uống say rồi!
Hắn đến gần giúp Chung Dịch cởi dây an toàn. Nhưng đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị Chung Dịch ôm vào trong ngực.
Đây là một tư thế hơi khó xử.
Trì Quân vẫn ngồi trên ghế tài xế, nhưng cơ thể hơi nghiêng người về phía Chung Dịch. Trong gara rất tối, không có ai khác ở đây, dưới góc độ này tình cờ nằm ngoại phạm vi máy theo dõi. Trì Quân rất thả lỏng, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Chung Dịch hôn lên trán Trì Quân một cái, nhỏ giọng nói: "Đừng nhắc đến tai nạn giao thông."
Trì Quân ngẩn ra. Hắn ngẩng đầu nhìn Chung Dịch, ánh sáng thật sự quá tối. Nhưng sau khi thích ứng vẫn có thể nhìn ra đường nét trên gương mặt của Chung Dịch. Người uống say, lúc nói chuyện hoàn toàn bằng cả trái tim.
Trì Quân: "Được rồi!"
Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng không chút nào đề phòng: "Sau này không nói nữa. Xuống xe đi, đến nhà rồi."
Chung Dịch nhìn hắn.
--- ---
Bốn năm sau, nhìn thấy ngọn lửa trên đường cao tốc Thượng Hải. Tiếng nổ dữ dội, giọng nói căng thẳng của tài xế xe tải. Bên cạnh đó là lời nói nhẹ nhàng ở bên kia đầu dây.
"Đụng vào, còn chưa chết."
"Máy theo dõi trên con đường đó đã bị hỏng."
"Bùm...!"
--- ---
Ánh mắt của Chung Dịch tối sầm lại. Cậu hôn Trì Quân một cái nữa, cảm xúc dâng trào trong lòng từ từ lắng xuống.
Cậu tự nhủ: Bây giờ đã khác.
Trì Quân cũng kiên nhẫn chờ đợi. Sau mấy phút, thấy Chung Dịch đã bình tĩnh lại mới nói: "Lên lầu không?"
Chung Dịch hoàn hồn: "Ừh!"
Trong lòng cậu hơi ảo não, đủ loại lý do chồng chất. Tối nay cậu xác thực không bình thường.
Khi uống rượu với hai người Thượng và Diêu, Chung Dịch lắng nghe. Một mặt nghĩ đến những gì hai người trải qua khác với đời trước, một mặt nghĩ đến bản thân.
Cậu chuẩn bị trở về Thượng Hải và đã bắt đầu thương lượng với Đường Đức về việc di dời nhà máy.
* * *
Bên Đường Đức, đương nhiên không biết bất cứ điều gì về mối qua hệ thật sự giữa mình và Chung Dịch. Nhưng dần dần, ông cũng coi Chung Dịch như một đứa con cháu mà ông khá yêu thích.
Đôi mắt của vợ ông luôn hướng về phía Trì Quân. Đường Đức lại cảm thấy Chung Dịch ngược lại tài năng có thể mài giũa. Không có lý do nào khác, chỉ cần nhìn cậu gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mấy năm nay đã mở rộng quy mô nhà máy đến bây giờ thì biết Chung Dịch giỏi như thế nào. Ngoài ra, ông cũng nghe nói có một số tài khoản đầu tư liên quan đến Chung Dịch đã kiếm được rất nhiều tiền. Không thể không nói, Đường Đức khá động lòng.
Dường như vô tình, ông nói với vợ về Chung Dịch.
Tạ Linh không quan tâm nói: "Ông Đường à, ông phải biết Hoài Du và Tiểu Trì ở bên nhau, tương đương Hoài Du có một nửa ở Thịnh Nguyên."
Đường Đức đau đầu: "Bà cũng không thể nghĩ như vậy." Không nói đến những thứ khác, bây giờ khách sạn Thịnh Nguyên đã hoàn toàn tách khỏi bất động sản Thịnh Nguyên, chỉ còn thiếu bước sửa tên nữa thôi.
Tạ Linh: "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa."* Bà rất kiên trì.
(*Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói là đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được.)
Đường Đức: "Vấn đề là con lạc đà, à không, Tiểu Trì, nó căn bản không có một chút hứng thú với Hoài Du."
Tạ Linh: "Đó là bởi vì trời cao đường xa. Bình thường Hoài Du ở Anh, Tiểu Trì ở Bắc Kinh, hai đứa nó không có thời gian tiếp xúc." Bà rất lạc quan: "Chờ Hoài Du học xong, Tiểu Trì cũng tốt nghiệp trở về. Sau đó lại nhờ Nam Tang làm mai, tôi thấy có hy vọng."
Đường Đức không nói nên lời, thầm nghĩ: Phụ nữ mấy người cũng quá giỏi thay đổi. Mới vừa nói như vậy, bây giờ lại gọi người ta là 'Nam Tang' một cách thân mật.
Ông cũng cảm thấy con gái của mình vô cùng tốt. Vấn đề là vợ coi đó là lẽ đương nhiên.
Nhưng dù sao cũng muốn tốt cho con cái, ông cũng không tiện nói thêm điều gì. Chỉ thật hy vọng thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ đi thẳng. Tiểu Trì trở lại, Tạ Linh nhiều nhìn luôn có thể từ bỏ hy vọng.
Đường Đức nhìn hình Chung Dịch, lại nhìn con gái một chút. Ông lại càng thích Chung Dịch. Không nói đến những thứ khác, tướng phu thê này ai nhìn cũng phải gật đầu.
--- ---
Chung Dịch không biết cuộc tranh luận của nhà họ Đường.
Nhưng thông qua mấy cuộc điện thoại và mấy email. Người đời trước vẫn còn mơ hồ, đời này ở trong lòng Chung Dịch đã chậm rãi có hình dáng rõ ràng.
Cậu đã kết bạn Wechat với Đường Đức, nhìn thấy một bức ảnh cả nhà bốn người của nhà họ Đường trong nhóm bạn bè. Cậu nhìn Đường Đức viết về cuộc đối thoại của mình với con gái và bày tỏ cảm xúc, cậu đã phác hoạ ra một Đường Hoài Du mà đời trước cậu chưa từng tiếp xúc. Đời này cũng chỉ có duyên ăn chung bữa cơm. Cuối cùng là Đường Hoài Cẩn tìm người hại chết cậu. Bây giờ vẫn còn khoác lên một lớp dáng vẻ dịu dàng.
Lại nói đến chuyện về Thịnh Nguyên. Công viên giải trí dự kiến sẽ khai trương vào tháng 2 năm sau. Đây là dự án mà Chung Dịch đã đi theo từ đầu đời này và dành nhiều tâm huyết cho nó. Bây giờ các công trình giải trí đang dần kết thúc, Thịnh Nguyên đang kiểm tra độ an toàn của dự án từng nhân viên. Chung Dịch đã trở thành nửa cánh tay đắc lực của Tần Lâu, mỗi ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Ngoài ra, các thủ tục bàn giao giữa cậu và Trì Quân cũng đang được xử lý. Nếu sau này trường học không có việc gì, chỉ cần tham gia cuộc thi cuối học kỳ, vậy hà tất gì ở lại Bắc Kinh lâu.
Sau khi trong khoa thông báo sắp xếp xong, Trì Quân quyết định thật nhanh: "Về Thượng Hải đi."
Hắn dừng một chút nói tiếp: "...làm xong những việc trong tay. Sau đó về Thượng Hải đi."
Hắn đã mất ba năm so với Trì Minh. Lúc này tự nhiên muốn nắm bắt cơ hội. Nhưng cũng nên xem xét Chung Dịch.
Trì Quân thương lượng với cậu: "Em nói thật, làm việc đương nhiên phải làm đến nơi đến chốn. Hơn nữa, nhà máy của anh muốn chuyển về Thượng Hải cũng không phải chuyện 1-2 ngày. Thật sự không được thì em chỉ có thể đi về trước."