Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 47: Vượt giới hạn

Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại Chương 47: Vượt giới hạn
Editor: demcodon

Đốm lửa từ tàn thuốc của Trì Quân truyền tới đầu thuốc lá trên tay Chung Dịch.

Chung Dịch cầm lên hơi do dự vẫn hút một hơi. Cho dù khi làm trợ lý đặc biệt, thuốc lá Trì Quân hút cũng là loại tốt, mùi không bị sặc. Dường như bỏ thêm bạc hà, khi khói cuộn đến cổ họng thì hơi lạnh.

Dù sao thì làm gì có thuốc lá nào không có hại cho sức khỏe chứ.

Chung Dịch lại nhìn Trì Quân, lầ này nhìn rõ hơn. Trì Quân khẽ mỉm cười, hút thuốc... là đang hút nhưng rất khắc chế. Một lúc lâu sau, hút thêm một hơi từ khi Chung Dịch ngồi xuống.

Hắn hẳn là rất khó chịu. Nhưng im lặng và một mình khó chịu, cố tình bị Chung Dịch bắt gặp. Chung Dịch để tay lên ngực tự hỏi, luôn cảm thấy vào giờ phút này Trì Quân có lẽ không bình tĩnh như bề ngoài. Nhưng cậu lại có thể làm gì chứ.

Cậu muốn nói rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều câu an ủi. Nhưng không có một khởi đầu thích hợp. Trì Quân không mở miệng, cậu cũng khó xử nói: "Tớ biết ông cậu của cậu xảy ra chuyện."

Thật sự nó đã vượt qua giới hạn.

Sau khi yên lặng hút hết một điếu thuốc, Chung Dịch bỗng nhiên mất hứng. Đã gần một năm kể từ khi sống lại đến nay, cậu đã làm được rất nhiều chuyện và đạt được thành công rõ ràng, được người ghen tỵ. Cậu vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải làm, sự tồn tại của Đường Hoài Cẩn đang ép cậu, làm cho cậu chỉ có thể tiến lên. Nhưng nếu như không có Đường Hoài Cẩn thì sao? Nếu như cậu thật chỉ là 'Chung Dịch' thì tất cả sẽ làm sao?

Cậu nghĩ: Chắc mình sẽ... không liều mạng như thế.

Cậu và Trì Quân cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người không nói gì.

Chung Dịch nghĩ lại: Nhưng mình vẫn rất muốn làm bạn với Trì Quân.

Đèn neon ngoài cửa sổ như mây, nhuộm màn đêm bằng một màu tím đậm.

Chung Dịch không lên tiếng, đứng dậy đi vào phòng bếp cắt miếng chanh, rót nước nóng. Cậu suy nghĩ một chút không thêm đá, mà thêm một muỗng mật ong. Làm ly nước này chưa đầy 10 phút. Sau 10 phút, Chung Dịch quay lại đặt ly nước chanh ở bên cạnh Trì Quân.

Trì Quân nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Dáng vẻ vẫn cứ không chuẩn bị nói thêm gì.

Chung Dịch nhìn hắn. Bóng đêm như nước, thủy triều rút xuống lộ ra gò má Trì Quân. Người mà cậu thích rất mệt mỏi và khó khăn. Mà Trì Quân có lỗi gì chứ? Nếu như có thể lựa chọn, liệu hắn có đồng ý trở thành con của Trì Bắc Dương và Tùng Lan chấp nhận số phận của mình bây giờ hay không?

Cuối cùng, Chung Dịch chỉ nói: "Ngày mai còn phải dậy sớm."

Trì Quân không còn là một đứa trẻ nữa, chỉ là hiện tại tự nhiên trằn trọc khó ngủ, cả đêm không thể chợp mắt. Lúc này nửa đêm mới ra ngồi trên ban công. Hắn không cần Chung Dịch giải thích cho hắn tại sao phải ngủ sớm, chỉ là có khả năng... cần một chút trợ giúp.

Chung Dịch: "Lúc trước tớ mua thuốc ngủ (melatonin) còn chưa uống hết, cậu có muốn uống không?"

Lần này Trì Quân lại cười, vẫn cười nhỏ tiếng như vậy. Giống như một viên đá nhỏ được ném vào trong nước tạo nên một vòng gơn sóng không rõ ràng.

Chung Dịch bình tĩnh và khách quan nghĩ: Đó là gợn sóng trong lòng mình.

Trì Quân: "Không cần." Hắn cầm lấy ly nước chanh Chung Dịch đặt bên cạnh mình, giọng điệu thoải mái nói: "Trước đó tớ nhìn thấy cậu đi rót nước còn lo lắng, nghĩ cậu sẽ không pha trà cho tớ."

Chung Dịch bật cười: "Tại sao?" Ý định ban đầu pha nước là để cho Trì Quân uống thấm họng: "Trước đây cậu có nói qua uống trà sữa sẽ mất ngủ. Trà sữa đều như vậy, nếu uống nước trà khẳng định hiệu quả càng mạnh hơn hơn."

Trì Quân hơi động lòng lại mở miệng, so với lúc trước còn trịnh trọng hơn rất nhiều, nói: "Cám ơn cậu, Chung Dịch."

Chung Dịch nói: "Không có gì."

Sau khi nói câu này, cậu dừng 3 giây nhìn Trì Quân cúi đầu, uống một hớp nước chanh, cũng không nói gì.

Vì vậy Chung Dịch hiểu rằng: Đã đến lúc kết thúc.

Cậu hiếm khi tỉnh lại vào ban đêm, đêm nay đã là ngoài ý muốn. Đáng tiếc chính là ngoài ý muốn này vẫn chưa làm cho cậu rút ngắn khoảng cách giữa mình với Trì Quân. Có lẽ đây chính là định mệnh của ông trời.

Cậu quay người bước về phòng của mình. Từ ban công đến phòng ngủ chỉ cách vài bước. Cậu yên lặng đếm ở trong lòng: Một bước, hai bước.

Buổi tối quá mức yên tĩnh, Chung Dịch thậm chí có thể nghe thấy tiếng Trì Quân đang uống nước. Sau khi nuốt nước xuống rồi đặt ly xuống, ly thủy tinh chạm đến sàn nhà phát ra tiếng động nhỏ.

Cậu đã đứng ở cửa. Lúc nãy khi đi ra thì không có đóng cửa phòng ngủ lại. Bây giờ chỉ cần kéo tay nắm cửa thì sẽ biến mất ở phía sau cánh cửa. Tiếp theo bị cách một bức tường và một phòng không khí. Cậu cũng sẽ không bao giờ biết được Trì Quân sẽ trải qua nửa đêm còn lại như thế nào.

Chung Dịch cảm thấy mình không phải cẩn thận quá mức. Đổi trường hợp khác, đổi đối tượng khác, cậu nhất định sẽ không do dự như vậy. Nhưng đó là Trì Quân. Là người duy nhất, là Trì Quân cậu thích nhất. Cậu không thể không lo lắng nhiều. Nhưng suy nghĩ quá nhiều sẽ giống như bây giờ, không có chỗ xuống tay.

Chung Dịch nhắm mắt lại. Cậu nghe thấy giọng của Trì Quân.

Hắn gọi cậu: "Chung Dịch!"

Mí mắt của Chung Dịch run lên, bỗng nhiên quay đầu lại. Cách mấy mét, trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt của Trì Quân gần như ẩn hiện trong bóng tối. Nhưng ánh đèn bên ngoài cửa sổ chiếu vào phủ lên người hắn một lớp neon. Hắn ngồi ở đó, tay còn đặt trên ly, nhìn Chung Dịch từ xa.

Trì Quân có vẻ hơi buồn bực, không biết tại sao mình lại mở miệng.

Nhưng khi hắn mở miệng, Chung Dịch có thể đi hết quãng đường còn lại. Cậu có rất nhiều động lực, rất nhiều dũng khí. Rõ ràng đã 28 tuổi, cộng thêm một năm này sống lại là 29 tuổi. Không nên kích động như thanh niên mới lớn, mà cần phải thận trọng, dứt khoát và can đảm. Cậu quả thật là một người như vậy. Nhưng khi đụng đến Trì Quân thì tất cả trở lại lúc ban đầu. Lần đầu tiên cậu thích một người nên rất chần chừ và do dự. Điều này không giống cậu, nhưng đây chính là cậu.

Vì vậy Chung Dịch bước đến và ngồi xuống bên cạnh Trì Quân nói: "Cậu có sẵn sàng tâm sự với tớ không?"

Trì Quân im lặng cầm cái ly, có lẽ dùng nhiều sức nên hơi nổi gân xanh trên mu bàn tay.

Tầm mắt của Chung Dịch rơi vào phía trên, không có ngăn cản mà còn nói: "Hút thuốc dù sao cũng không tốt, thay vào đó hãy tìm thứ khác đi."

Trì Quân nói: "Tớ biết."

Chung Dịch diu dàng và bình tĩnh nhìn hắn nói: "Cậu trông có vẻ như rất không vui."

Vai Trì Quân khẽ rung lên. Hắn không có ngước mắt, vẫn cúi đầu như cũ, ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ miệng ly. Sau thời gian dài, nước chanh đã nguội. Mà Chung Dịch biết được Trì Quân đã sẵn sàng nói chuyện bản thân gặp phải với mình, chỉ là cần một chút thời gian ấp ủ.

Cậu hơi mất tập trung nghĩ: Đã 3 giờ sáng rồi mà cũng không cảm thấy buồn ngủ. Ngược lại tinh thần chậm rãi tốt lên.

Chờ một lúc, Trì Quân mới suy nghĩ chậm rãi nói: "Cậu của tớ có thể gặp một chút rắc rối."

Có lẽ hắn cũng cảm thấy Chung Dịch bởi vì mình mới không nghỉ ngơi nên cảm thấy xấu hổ. Sau khi mở miệng nói một câu, rất nhanh nói thẳng những gì xảy ra tiếp theo. Không khác những gì Chung Dịch suy nghĩ, đến lúc quan trọng Tùng Trúc thăng chức, trên lý lịch không thể xuất hiện một vết bẩn nào. Tuy nhiên, sự việc ở ngoài tỉnh lại liên quan đến nhiều người ở Bắc Kinh. Tùng Trúc đang ở trong thể chế, có nhiều mối quan hệ phức tạp. Hiện tại còn chưa liên lụy đến ông. Nhưng nếu như đối thủ muốn làm rõ vấn đề này thì Tùng Trúc cũng rất khó tránh được.

Về phần Trì Quân. Hắn không nói nhiều về lập trường và cảm xúc của mình. Nhưng Chung Dịch hiểu rất rõ.

Tình thế nhà họ Trì phức tạp. Mâu thuẫn giữa Trì Quân và Trì Bắc Dương vẫn ẩn núp ở trong bóng tối. Hiện tại, hắn đang hoàn toàn tìm kiếm sự cân bằng trong mối quan hệ đầy biến đồng giữa ba mẹ mình. Ông nội cũng là một thế lực, mà lợi thế lớn nhất của Tùng Lan chính là Tùng Trúc.

Nếu Tùng Trúc thật bị rớt đài thì Trì Quân tương đương như bị cắt mất một cánh tay.

Khi Trì Quân còn là 'trợ lý đặc biệt' rất bận, nhưng chưa đến mức bận rộn như bây giờ. Về vấn đề này Trì Quân không đề cập đến một chữ. Nhưng Chung Dịch đã đoán được và trực tiếp hỏi: "Trong Thịnh Nguyên thì sao? Có phải có người nâng cao đạp thấp không?"

Trì Quân: "..."

Chung Dịch: "..."

Hắn từ trong mắt Trì Quân nhìn ra một chút ngạc nhiên. Chung Dịch tự nghĩ lại: Cũng không phải diễn cung đấu trong tivi, sao có thể phóng đại như vậy được.

Quả nhiên, Trì Quân nhanh chóng nói: "Ngược lại cũng không đến mức đó." Hắn dừng lại rồi bổ sung: "Nhưng tớ thật sự cảm thấy công việc gần đây nhiều hơn một chút."

Thận Vĩ Mậu vẫn sẽ vỗ vai Trì Quân làm ra vẻ một trưởng bối như cũ, nói muốn 'rèn luyện' cho người trẻ tuổi. Dù cho có nhiều vấn đề phức tạp hơn nữa, ở trong miệng ông đều là 'muốn tốt cho Trì Quân'.

Sau khi nghe mấy lần, Trì Quân đã hiểu rõ về tính cách của ông chú này. Hắn hiểu rõ khả năng chém gió của Thận Vĩ Mậu có thể bỏ qua, hoặc là bỏ qua vẻ bề ngoài mà nhìn thẳng vào sự thật. Nghĩ tới đây, hắn chậm rãi nhíu mày.

Chung Dịch nói: "Cậu đã có ý tưởng rồi phải không?"

Trì Quân: "Bọn họ không ngu như vậy. Nói cách khác, coi như thật sự nhận ra được điều gì cũng sẽ không biểu hiện ra khi tại cát bụi lắng xuống." Nếu thật sự thẳng thắn và không động não như vậy thì số cổ phần trên tay đã bị người cướp đi từ lâu.

Chung Dịch nhắc nhở: "Đừng coi đó là chuyện hiển nhiên."

"Ý của tớ là..." Trì Quân nói: "Bất kể nhìn nó từ mặt nào, cổ phiếu của tớ sẽ không đến mức bị bán tháo trước khi nó đạt đến giới hạn." Hắn nói đùa một câu: "Cho nên, ngoại trừ là nghe được tiếng gió gì rõ ràng."

Trong lòng Chung Dịch hiện ra ý nghĩ: "Đến từ Thượng Hải?"

Trì Quân thản nhiên nói: "Đến từ Trì Bắc Dương."

Chung Dịch dừng lại, thuận theo dòng suy nghĩ của Trì Quân, rất nhanh hiểu ra: Đúng vậy, chỉ có xuất phát từ góc độ của Trì Bắc Dương mới cảm thấy hiện tại Trì Quân chịu một số lạnh nhạt mới là việc tốt.

Sau đó, Tùng Trúc thật sự mất việc tự nhiên là rất tốt. Kể từ đó, Tùng Lan không đáng để lo. Trì Quân càng hoàn toàn không có cách nào tạo thành uy hiếp với Trì Bắc Dương.

Nếu như Tùng Trúc thuận lợi vượt qua cửa ải này, hiện tại thái độ của đám người Thận Vĩ Mậu cũng đầy để cho trong lòng Trì Quân có khúc mắc, không còn đồng lòng với năm cổ đông của Thượng Hải phái đến Bắc Kinh.

"Ông ấy và mẹ tớ là vợ chồng." Trì Quân nói: "Rất nhiều câu người khác nói Thận Vĩ Mậu sẽ không tin. Nhưng Trì Bắc Dương nói thì Thận Vĩ Mậu sẽ có hai phần cơ hội, sẽ suy nghĩ những lời này. Ông ta sẽ không làm gì bên ngoài, nhưng chung quy có chút tiểu nhân, nhìn qua là chi tiết nhỏ không đáng nhắc tới nhưng dùng để biểu hiện lòng trung thành với Trì Bắc Dương."

Chung Dịch: "Cho dù tình huống trong nhà cậu là như vậy?"

Trì Quân mỉm cười: "Ừh, cho dù tình huống trong nhà tớ là như vậy." Ở trong mắt người ngoài, Trì Bắc Dương và Tùng Lan vẫn là lợi ích chung.

Nói tới đây, ngón tay hắn cử động như thể muốn lấy thêm một điếu thuốc. Nhưng lại bận tâm đến Chung Dịch ở bên cạnh.

Chung Dịch chú ý đến động tác nhỏ này, mở miệng nói: "Nói cho cùng, tất cả những chuyện này đều là vấn đề của ông cậu của cậu. Cậu nói sự kiện tỉnh ngoài kia tớ cũng có chú ý." Chỉ là cậu 'không biết' việc này có liên quan đến Tùng Trúc: "Tớ ngược lại cảm thấy cậu không cần nghĩ quá nhiều."

Chung Dịch chậm rãi nói ra bản thảo đã chuẩn bị sẵn từ trong đầu. Kết hợp với quỹ đạo của đời trước, cộng với những chuyên mình nên biết rõ trong đời này.

Trì Quân dần dần thả lỏng chân mày ra. Đến cuối cùng, hắn thậm chí mỉm cười. Hắn không biết gì, nhưng hiển nhiên nụ cười thoải mái hơn trước rất nhiều.

Chung Dịch nhìn hắn nghĩ: Dáng vẻ này của cậu, có biết tớ rất muốn hôn cậu hay không?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận