Bạn nhỏ? Trì Quân giật mí mắt, giọng điệu thản nhiên trả lời: “Dạ. Chú đã rất cẩn thận và chuẩn bị cho cậu ấy một căn phòng.”
Đây là chuyện Tùng Lan đã biết từ trước. Hiện giờ mẹ con nói chuyện, bà vẫn còn tâm tư nghịch một lọ sơn móng tay. Đó là màu hồng nhạt rất trong, sơn trên đầu ngón tay giống như hoa đào mùa xuân rơi xuống trên móng tay.
Tùng Lan thưởng thức một lát sau đó thì lau đi. Bà biết rất rõ và hơi tiếc nuối: Dù sao bản thân cũng đã lớn tuổi, chăm sóc có tốt đến đâu cũng không phải cô gái trẻ. Sơn màu gì đều là trẻ trung và xinh đẹp. Loại màu sắc nhạt và tươi như vậy cũng chỉ sơn chơi ở trong nhà, khi không có người khác mà thôi.
Nhưng bà cũng từng có lúc trẻ tuổi. Chỉ là lấy Trì Bắc Dương. Sau đó đi từng bước cho đến bây giờ.
Tùng Lan tiết chế lại suy nghĩ, mỉm cười và nói với Trì Quân: “Mẹ muốn hẹn con một lần, còn phải đợi đến tết.”
Trì Quân nhếch môi cười theo. Nhà họ Trì bắt đầu lập nghiệp từ bất động sản, không thiếu nhất chính là đất, diện tích nhà ở rất lớn. Tùng Lan ngồi trước bàn trang điểm, hắn ngồi trên ghế sô pha nhỏ ở một bên nói: “Dạ, gần đây thật sự có rất nhiều việc.” Đây là sự thật.
Tùng Lan: “Mẹ cũng đã xem hai tập của chương trình tạp kỹ của mấy đứa.” Bà rảnh rỗi không có việc gì làm nên xem chương trình con trai sản xuất. Sau khi xem sơ qua thì biết tình hình của Trì Quân bây giờ ra sao, cũng thêm chủ đề để nói chuyện.
Bà nói như vậy, Trì Quân "à" một tiếng, vui đùa nói: “Xem ra mùa này ratings cao cũng có một phần của mẹ.”
Khi dứt lời, hắn ngược lại nghĩ đến việc khác. Vô luận như thế nào, khi không có xung đột lợi ích nào khác, Tùng Lan sẽ đứng bên hắn. Về điểm này, Trì Quân sẽ không nghi ngờ.
Nhưng phải nói rằng trong thời gian gần đây... thí sinh trong chương trình có lẽ đều là tuổi tác Tùng Lan thích nhất.
Tâm tình của Trì Quân xoay chuyển, nhưng không hiện ra trên mặt. Tùng Lan xưa nay luôn biết đúng mực, tình nhân bên cạnh đều là cậu tình tôi nguyện. Đối phương lấy tiền, bà lấy niềm vui, không ai nợ ai. Bây giờ bà cũng không có ý đề cập đến thí sinh, chỉ nói: “Con và mẹ phải nói chi tiết, bày quán lớn như vậy là muốn tách ra sao?”
Trì Quân hoàn hồn, hơi bất ngờ: Hắn đã đoán sai sao?
Tùng Lan chỉ thẳng vào trọng điểm: “Là muốn tách ra với Mạc Nguyên, hay là muốn tách ra với Trì Bắc Dương?”
Trì Quân hít sâu một hơi.
Bà Tùng đối với cách xưng hô người chồng trên danh nghĩa từ trước đến nay luôn thẳng thắn.
Tùng Lan ý sâu xa nói: “Tiểu Quân, con cần phải biết rằng. Trên người con có cổ phần, không chỉ là hoa hồng chia hàng năm và bảo lãnh. Nếu con biểu hiện ra ý không muốn Thịnh Nguyên, thì hai người kia sẽ có thái độ hoàn toàn khác với con... Đương nhiên, đây chỉ là khi cổ phần vẫn thuộc quyền sở hữu của con. Nhưng chỉ cần xử lý đúng cách và tung ra đúng lúc thì cả đời này con có thể sống thoải mái. Mẹ thấy biểu hiện của con ở Bắc Kinh, con cũng hiểu đạo lý này. Về phần vị phía trên...” Bà dừng lại rồi nói tiếp: “Con và cậu ấy càng thân thiết, có một số điều có lẽ không đến lượt mẹ nói. Nhưng dù sao ông nội vẫn còn một đứa cháu gái. Bây giờ cưng chiều con không đại biểu ông nội sẽ nặng bên này nhẹ bên kia.” Có chuyện của bà nội Trì Quân trước đó, dưới cái nhìn của Tùng Lan khả năng rất lớn là Trì Dung đã lén làm xong di chúc, muốn chia đều cổ phần cho Trì Quân và Trì Dao. Đến lúc đó, Trì Nam Tang tự nhiên như hổ thêm cánh. Mà bên Trì Quân thành yếu thế.
Ai bảo nó có một người ba đầu óc không tỉnh táo, mình có một "người chồng" không biết đang nghĩ gì.
Tùng Lan hơi nhíu mày. Bà nghĩ không ra mình làm sao có thể đóng vai một cặp vợ chồng hòa hợp với Trì Bắc Dương trong mấy năm khi mới kết hôn.
Trì Quân trả lời: “Mẹ à, mẹ cũng phải nói chi tiết cho con.”
Tùng Lan nhướng mày: “Cái gì?”
Trì Quân: “Mấy năm nay mẹ cầm hoa hồng được chia, ngoài ăn mặc ngày thường thì mẹ còn làm gì nữa?”
Tùng Lan: “...”
Trì Quân thử: “Trên tay mẹ có cổ phần không?”
Tùng Lan tạm dừng một hồi lâu, thản nhiên nói: “3%.”
Con số này có vẻ không nhiều lắm. Nhưng ngoài người nhà họ Trì, những cổ đông bình thường cùng Trì Dung từ Thịnh Nguyên khi nghèo hèn đi đến hôm nay, trên tay đều không có hoặc thậm chí ít hơn số cổ phần này.
Nhưng cũng không dễ dàng gì mua được bao nhiêu đó. Việc mua lại bản thân nó không khó, có tiền là có thể. Điều quan trọng nhất là tránh tai mắt người khác. Tài khoản chuyển đến công ty vỏ rỗng bên nước ngoài, nó được luân chuyển nhiều lần. Cuối cùng được chuyển đến danh nghĩa người khác. "Người khác" kia, bên ngoài phải cho người khác không nghĩ ra có liên quan đến Tùng Lan. Không có cách nào khác, nhà họ Tùng có Tùng Trúc làm chính trị, vì thế tất cả tài sản đều phải rõ ràng. Bản thân Tùng Lan lại dính líu đến tài khoản của Trì Bắc Dương ở Thịnh Nguyên, rất nhiều tài sản đều cần thiết ghi rõ ràng trong mắt người khác.
Trì Quân hỏi: “Số cổ phần này hiện đang ở...” Danh nghĩa của ai?
Tùng Lan dừng lại và mỉmcười: “Con không đoán được sao?”
Trì Quân dừng lại: “Chú Vương?”
Tùng Lan gật đầu.
Trì Quân suy ngẫm: Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán.
Nhưng cũng có một chút nghi ngờ. Hắn nghiêm túc hơn và hỏi: “Chú ấy thật sự có thể tin sao?”
Tùng Lan nhìn hắn với ánh mắt phức tạp một lúc, cuối cùng nói: “Thời gian mẹ biết chú ấy còn lâu hơn con tưởng tượng rất nhiều.”
Trì Quân nghe hiểu. Bà Tùng nói rất mơ hồ, có thể có rất nhiều cách hiểu. Mà bà nói như vậy ngụ ý chính là: Biết kết quả là được. Đối với tình huống khác, đừng hỏi.
Trì Quân quả nhiên dừng lại, ngược lại thay đổi chủ đề nhẹ nhàng nói: “Hôm nay, con cho rằng mẹ tìm con là muốn nói những gì chú Vương phát hiện nói cho mẹ. Cho nên mới muốn nói chuyện với con.”
Nói tới đây, biểu hiện của Tùng Lan hơi kỳ lạ. Bà nói: “Con không cần phải lo lắng về điều này. Chú ấy rất biết xem xét thời thế và giả vờ câm điếc.”
Nói xong những lời này, bà dừng lại, vẫn cứ nhìn Trì Quân với ý thúc giục trong mắt.
Nếu muốn phân tích thì có qua có lại. Tùng Lan đã nói thẳng của cải, Trì Quân có qua có lại, nói ra câu trả lời: “Bên ngoài đương nhiên là tách ra. Mẹ nói đúng, chỉ cần con tập trung vào Chuối Tây, dần dần buông quyền kiểm soát với Thịnh Nguyên. Người khác sẽ tự động giúp con bù đắp lý do.”
Mặc dù Thịnh Nguyên có một công ty con trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Nhưng đó là ngành đã triển khai nói.
Hiện tại, nền kinh tế đang suy giảm. Thị trường bất động sản bị hạn chế bởi một số chính sách của nhà nước, giá cả không còn tăng cao như trước nhưng cũng dừng lại ở một mức cao ngất ngưỡng.
Mà Thịnh Nguyên vẫn là công ty đầu ngành như cũ, nhìn vào các báo cáo tài chính trong mấy năm nay, lợi nhuận của một công ty to như vậy đạt tới chục tỷ khủng bố.
“Nhưng kinh tế ảo có thể mang lại nhiều lời nhuận.” Trì Quân cười nói: “Cái khó là nắm bắt được điểm nóng hiện tại. Không, là trực tiếp xuống tay và pha chế điểm nóng tiếp theo.”
Để làm được điều này phải có vốn hỗ trợ, cũng phải có mắt nhìn thấy xa.
Cũng may, có hắn và Chung Dịch, Chuối Tây được định sẵn là đi đầu trong ngành.
Trì Quân: “Con muốn Thịnh Nguyên, không phải bởi vì Thịnh Nguyên quan trọng như thế nào.” Hiện giờ, Thịnh Nguyên là quái vật khổng lồ. Nhưng Chuối Tây đã trưởng thành lên. Trì Quân có tin tưởng "cây non" này do chính mình và Chung Dịch tự tay trồng cuối cùng sẽ trở thành một công ty đầu ngành: “Chỉ là.... con muốn.”
Tùng Lan nhìn hắn thật sâu. Bà thình thoảng sẽ nghĩ: Nếu mình đối xử tốt với Tiểu Quân hơn một chút, khi đó nên sớm nhận ra nó có gì đó không ổn. Khai sáng cho nó, dẫn nó đi hẹn bác sĩ tâm lý trước... Đến bây giờ, tất cả có thể sẽ khác hay không.
Nhưng Tùng Lan càng hiểu rõ. Cho dù thời gian có quay ngược lại, mình vẫn giữ nguyên ính cách và suy nghĩ đó của tuổi 20 như cũ, mang theo chút oán hận người bên cạnh và hơi kỳ vọng không nói nên lời. Sau đó thời gian kế tiếp, mọi thứ được suôn sẻ đi đến bây giờ. Không có gì sẽ thay đổi.
Bà nhìn Trì Quân, nhẹ nhàng thở dài: “Mẹ hiểu rồi.”
Trì Quân mỉn cười và nói: “Được rồi.”
Tùng Lan bình tĩnh nói: “Mẹ muốn đi ngủ, con cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Trì Quân vẫn nói: “Dạ được, chúc mẹ ngủ ngon!” Hắn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Khi cầm tay nắm cửa, hắn dừng lại và quay đầu lại nhìn Tùng Lan.
Tùng Lan nghiêng đầu, hơi nghi ngờ.
Trì Quân do dự một lát, bỗng nhiên nói: “Thật ra giả vờ một chuyện gì đó, 10 năm, 20 năm, thật sự rất mệt đúng không?”
Tùng Lan ngẩn ra, nhìn hắn mím môi. Sau một lúc lâu mới trả lời: “Chỉ cần xứng đáng thì không mệt.”