Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 85: Tên trang web

Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại Chương 85: Tên trang web
Từ bắc vào nam, ở trên máy bay chỉ mất hai tiếng.

Trước khi lên máy bay, mặt trời ở Bắc Kinh gay gắt. Sau buổi lễ ngày hôm qua, trùm một bộ đồng phục cử nhân màu đen bước vào trong trường học. Dưới cái nắng chiếu xuống giống như lửa đốt. Hiển nhiên Trì tổng nhỏ đã trở về Thượng Hải hơi nửa năm đã sớm thích nghi với thời tiết ẩm ướt ở quê nhà có một chút bóng ma.

Khi rời khỏi căn hộ chung cư, Trì Quân dừng lại trước hiên nhà và tự lẩm bẩm: "Hôm nay bao nhiêu độ thế?"

Chung Dịch hiểu rất rõ nói: "Gọi xe đi đến cửa khu chung cư là được." Lên xe là có máy điều hòa.

Trì Quân 'à' một tiếng, lấy điện thoại xem dự báo thời tiết. Quả nhiên nhiệt độ bên ngoài 37 độ, còn cao hơn hôm qua nữa.

Hắn suy nghĩ một lát lấy ra hai chiếc nón từ trong vali, đội lên đầu mình và Chung Dịch. Dường như cảm thấy đủ khả năng chống nắng nên an tâm tuyên bố: "Đi thôi!"

Chung Dịch nâng vành nón lên cảm thấy buồn cười.

Cậu nhìn Trì Quân. Trên vành nón của Trì Quân in một hàng chữ 'Khoa Kinh tế và Tài chính Đại học Sư phạm Bắc Kinh'. Chung Dịch lập tức hiểu rõ đây là món quà lưu niệm của khoa phát trước lễ tốt nghiệp.

Cậu nghĩ thầm: Ừm... Thật đáng yêu!

Ngoài ra, Trì Quân đang mặc một chiếc áo thun và quần short bình thường, còn đeo một chiếc ba lô học sinh đựng nhiều đồ. Đúng vậy, Chung Dịch đã phát hiện so với một bộ vest thêm cặp tài liệu, có lẽ Trì Quân càng thích trang phục thoải mái như vậy.

Đời trước, quan hệ giữa cậu và bạn tốt vẫn luôn nằm ngoài chừng mực. Vì vậy cậu đã bỏ qua rất nhiều suy nghĩ thật sự của Trì Quân, chỉ nhớ rõ Trì Quân thích Prada hơn trong số rất nhiều hàng hiệu. Đồng thời, nếu có đủ thời gian, Trì tổng nhỏ càng nghiêng về lựa chọn mấy bộ vest được đặt may riêng bởi nhà thiết kế quen thuộc.

Nhưng hiện tại, Trì Quân đang mặc bộ quần áo sinh viên bình thường. Thậm chí bởi vì bị nón che khuất cái trán, ngay cả đôi mắt cũng ở trong bóng tối do vành nón mang lại, một chút mạnh mẽ từ nơi làm việc mang lại cũng bị làm nhạt đi.

Thoạt nhìn qua như là sinh viên mới vừa kết thúc một lễ hội văn hóa, đang chuẩn bị kiểm kê bàn ghế và đồ dùng. Sau đó gọi mấy bạn trong lớp dọn đồ đạc, ăn liên hoan và cười quậy chúc mừng.

Đáng tiếc cho dù là đời này, Trì Quân thoải mái hơn rất nhiều ở trước mặt Chung Dịch cũng sẽ không có thời gian ở trong trường 'bình thường' như vậy.

Bây giờ nhìn lại khi năm nhất đại học làm thành viên đội bóng rổ ngài biên chế, còn có mấy buổi thi đấu tạm thời lên sân, chỉ có Trì Quân làm 'sinh viên' giải trí lúc rãnh rỗi.

Nghĩ đến đây, Chung Dịch bình tĩnh giơ tay đặt lên vai Trì Quân. Sau đó, khi Trì Quân nắm lấy chốt cửa và chuẩn bị mở cửa thì cậu cúi đầu hôn một cái lên lỗ tai Trì Quân.

Trì Quân đột nhiên không kịp chuẩn bị. Dường như cảm thấy tê ngứa, cơ thể hơi run lên.

Chút rung động này cảm nhận bởi bàn tay của Chung Dịch đang đè lên vai hắn.

Chung Dịch nuốt nước bọt. Bây giờ phải đến sân bay, cũng không phải lúc.

Nhưng Trì Quân thật sự... luôn rất dễ dàng có thể khơi dậy rất nhiều dục vọng của cậu. Đây là điều mà Chung Dịch sẽ không bao giờ nghĩ đến khi bắt đầu sống lại.

Thậm chí khi hai người mới bắt đầu mối quan hệ này cũng xem như là giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, chỉ cần có thời gian đều muốn hôn một cái, làm chút giao lưu sâu hơn. Lúc này Chung Dịch cũng sẽ cảm thấy: Chờ một thời gia nữa mọi thứ sẽ quay về bình thường.

Nhưng bây giờ xem ra dường như cũng không có.

Cậu thích nhìn dáng vẻ Trì Quân đứng ở vị trí hàng đầu, nói chuyện thoải mái và khống chế cả phòng trong suốt cuộc họp. Cậu thích nhìn hắn đối chọi gay gắt với chú bác cổ đông, thái độ nhẹ nhàng, trong lời nói không để lại một chút chỗ trống, phản bác đối phương, bảo vệ mọi kế hoạch bên phía mình.

Là con báo con đã trưởng thành rất nhiều, giữ địa bàn một bước cũng không nhường.

Vẫn sau khi kết thúc buổi họp như cũ, cả phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Trì Quân vẫn còn ở vị trí mới vừa rồi, dáng vẻ bị cậu hôn đến run rẩy, nghẹn ngào. Cậu đặt tay lên sau lưng Trì Quân, làm cho bạn trai dựa vào bàn họp cũng sẽ không bị cộm. Có vẻ như rất săn sóc, nhưng bằng cách này tay cậu luôn vô tình hay cố ý cách áo sơ mi, hoặc thêm một lớp vải áo vest đụng đến eo Trì Quân.

Chung Dịch hít sâu. Cậu phải thừa nhận rằng vẫn là lúc 'có ý' muốn nhiều hơn. Cậu thích Trì Quân cởi bỏ áo giáp ở trước mặt mình, rất muốn bắt nạt hắn nhiều hơn, cũng muốn yêu thương hắn nhiều hơn.

Cậu thậm chí còn muốn đi đến một bước mà trong trí nhớ đời trước chưa từng chạm đến. Trong tay cũng cầm đủ quyền cổ phần, dùng ưu thế áp đảo, trở thành người dẫn đầu tuyệt đối ở Thịnh Nguyên. Cậu thích Trì Quân sáng lấp lánh như vậy.

Có lẽ nhận ra điều gì đó, Trì Quân nghiêng đầu sang một bên, khóe môi hơi nhếch lên. Hắn vô tình hay cố ý liếc nhìn phần thân dưới của Chung Dịch, rất có lễ độ hỏi: "Thật ra, ra ngoài trễ 5 phút cũng đến kịp, đúng không?"

Hai người ở bên nhau lâu như vậy, trong lúc vô tình đều lây nhiễm rất nhiều thói quen của đối phương. Ví dụ như: Chung Dịch đôi khi vô ý xoay cây bút và chìa khóa. Trì Quân cũng sẽ dùng thái độ nho nhã lễ độ này nói mấy câu làm cho bạn trai không thể chống đỡ được.

Chung Dịch: "Không cần thiết." Còn chưa đến trình độ đó.

Trì Quân chớp mắt: "Thật sao?"

Chung Dịch xác nhận với hắn: "Năm phút?" Có phải Trì tổng nhỏ đã quên mất điều gì không?

Trì Quân suy nghĩ một chút: "Em vốn muốn nói anh đến ghế sô pha ngồi một lát." Hắn mặc quần short cũng không sợ làm dơ. Súng đạn thật có khả năng mất rất nhiều thời gian, nhưng luôn có cách nhanh hơn.

"Nhưng..." Trì Quân liếc nhìn túi của Chung Dịch: "Điện thoại của anh dường như sắp đổ chuông..." Hắn nhìn thấy một tia sáng.

Quả nhiên vừa dứt lời thì Chung Dịch nghe thấy nhạc chuông.

Mà có sự gián đoạn này, những cảm xúc khác cũng chậm rãi tan biến.

Chung Dịch cười lắc đầu, vừa nhận điện thoại vừa đưa tay còn lại bóp chóp mũi của Trì Quân.

Trì Quân: "..." Chậc.

Người gọi điện thoại đến chính là tài xế xe đã đặt.

Khi cúp điện thoại, Chung Dịch nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đi thôi!"

* * * Khi đến Thượng Hải là đang trong mùa mưa. Trong không khí mang theo hơi ẩm, bên ngoài luôn có mưa nhỏ rơi tí tách.

Từ cửa sổ sân bay nhìn ra ngoài trời đầy sương mù.

Trì Quân ngủ trên máy bay nửa tiếng. Lúc này tinh thần sảng khoái chuyển sang trạng thái làm việc, thảo luận với Chung Dịch: "Tên dù sao cũng nên quyết định rồi đúng không?"

Đó là trang wed video mà bọn họ đang xây dựng. Từ tết đến bây giờ đã bốn tháng. Trang web đã trải qua hai lần kiểm tra nội bộ, liên hệ với nước ngoài bàn bạc cũng rất hiệu quả, lấy được độc quyền phát sóng mấy chục bộ phim truyền hình dài tập nổi tiếng, bao gồm những bộ phim tiếp theo trong tương lai.

Ngoại trừ chi phí xây dựng website thì chi phí bản quyền cũng là một khoản chi khá lớn. Trong nội bộ Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên có rất nhiều người vẫn nghi ngờ và lo lắng về thị trường trong nước. Phí hội viên một tháng 20 đồng, gói cả năm là 200. Số tiền này phải trả cho bao nhiêu người mới có thể làm cho cả dự án hoàn vốn? Đại khái mà nói, đều cảm thấy Trì tổng nhỏ không khỏi có suy nghĩ kỳ lạ.

Dưới cái nhìn của đám người Mạc Nguyên, Trì tổng nhỏ đã ở trong tháp ngà* quá lâu. Bọn họ lạnh lùng quan sát, cũng có người nắm rõ tin tức nhanh hơn biết được bên Trì Minh dường như đang chuẩn bị làm gì. Sau khi suy nghĩ, có thể đoán được bảy tám phần: Nếu trang wed kia của Trì Quân bán chút 'bản gốc' thì nên làm gì để đả kích lớn với Trì Quân?

(*Tháp ngà: chỉ cách sống ẩn náu của những nhà trí thức chỉ nghĩ đến những điều hiểu biết của mình mà không chịu đem ra ứng dụng ở đời, thoát khỏi đời sống thực tế.)

Tất nhiên, bản quyền mà hắn mua lại với số tiền khổng lồ được 'mở ra miễn phí'.

Hai thiếu gia thần tiên đánh nhau, Mạc Nguyên bo bo giữ mình, càng nhiều người chuẩn bị xem trò vui.

Chung Dịch đối với những tình huống này không nói biết mọi thứ, nhưng có thể nghĩ đến nó. Nhưng những người đó cũng không biết rằng việc giới thiệu các bộ phim truyền hình nước ngoài chỉ là bước khởi đầu và nhỏ bé trong kế hoạch của bọn họ. Điều quan trọng nhất nằm ở việc bản địa hóa chương trình tạp kỹ bên kia bờ biển.

Khi đó, đội ngũ chuyên nghiệp bên cạnh sẽ được mời mọi thứ từ quy trình tổng thể cho đến bố trí sân khấu. Làm cho kỷ nguyên giải trí vốn dĩ mấy năm sau mới có thể thật sự bắt đầu, lưu lượng truy cập là vua của kỷ nguyên trước.

Những kế hoạch này Trì Quân đã từng đề cập đến trong cuộc họp trước mặt mọi người. Phía sau là lần thử nước của Chung Dịch trong thời gian tuyên truyền . Khoản thu nhập kếch xù của đã chứng minh sự hiểu biết của mọi người về hoạt động của dư luận vẫn còn trên bề mặt trong thời đại nà. Mà Chung Dịch, người đã biết rõ tất cả quy trình sẽ mang lại một đòn giảm đả kích cho tình hình hiện tại.

Sau đó đúng lúc bứt ra rời đi, đuổi theo đầu gió tiếp theo.

Trì Quân: "Đơn giản, hấp dẫn, dễ nhớ." Đây là những điểm cơ bản trong cách đặt tên trang wed của bọn họ.

Chung Dịch: "Trước đó không phải thu thập một lần trong bộ ngành sao? Kết quả thế nào?"

Trì Quân nhún vai nói: "Đại khái được chia làm ba phần. Liên kết với Thịnh Nguyên, liên quan đến linh vật Thịnh Nguyên, hoặc là trực tiếp 'video Thịnh Nguyên'."

Chung Dịch: "Sau đó?" Cậu biết được trong bốn tháng qua, biểu hiện của Mạc Nguyên và thái độ của Trì Bắc Dương cũng làm cho Trì Quân chậm rãi kiên định quyết tâm: Không nói những thứ khác, ít nhất là trang wed của bọn họ muốn chia rõ giới hạn với Thịnh Nguyên.

Hắn muốn làm công ty thuộc về mình và Chung Dịch.

"Hoặc là hoàn toàn không liên quan. Anh thấy có một từ 'Call Me', tiếng Hoa là 'Khả Mễ' nghe bắt tai hơn." Chung Dịch nói: "Ngoài ra còn có mấy loại trái cây linh tinh như: trái quýt cam, chuối, à,còn có xoài, cà tím, cà chua."

Khóe miệng của Trì tổng nhỏ co giật: "Tại sao không dứt khoát gọi Vớt Trái Cây. Sau có sẽ có một cái 'chuồn chuồn tre'. Đây có phải là vi phạm bản quyền không?" Là một trang wed sử dụng 'bản quyền' làm chút kinh doanh, đương nhiên phải cẩn thận mặt này nữa.

Trì Quân: "Em hoài nghi đó là gián điệp Trì Minh cử đến. Em phải quan sát lại kỹ một chút." Chung Dịch không khỏi cười: "Ừm, đúng là cần thiết quan sát một chút." Cậu dừng lại: "Tóm lại vẫn chưa online, rút thời gian đến đây động não đi."

Trì Quân do dự: "Dường như cũng chỉ có thể như vậy."

--- --- Công ty có cho người đến đón, là người mới được bổ nhiệm chức trợ lý bên cạnh Trì Quân.

Trợ lý Phương Nguyên biết được sếp rất coi trọng giám đốc Chung. Hai người vừa là bạn học cùng lớp, vừa là bạn tốt nhiều năm. Ngay từ khi ở Bắc Kinh đã sống chung một căn nhà. Sau đó khi trở về Thượng Hải, Chung Dịch càng trở thành người thân tín của Trì tổng nhỏ. Trì tổng nhỏ mãnh mẽ thực hành kế hoạch nền tảng video do giám đốc Chung phụ trách quản lý.

Cho nên khi đến đón người, Phương Nguyên nhìn thời tiết thật sự do dự một hồi: Khi mưa xuống... đến lúc đó mình nên cầm dù cho Trì tổng nhỏ hay lấy một chiếc cho giám đốc Chung che riêng? Hay là lấy một chiếc dù to, mình đứng phía sau cầm dù che cho hai người bọn họ?

Nói đi nói lại, Trì tổng nhỏ còn nhỏ hơn mình mấy tuổi. Khi nhìn thấy hắn cười nói chuyện với Mạc, nhìn như có vẻ lịch sự và nhã nhặn, nhưng thật ra hoàn toàn đang đánh Thái cực, bình tĩnh đẩy lùi mọi ý kiến của Mạc tổng. Chỉ riêng kỹ năng này đã đủ làm cho Phương Nguyên không theo kịp.

Y giơ tấm bảng lên, đợi 15 phút mới nhìn thấy sếp và giám đốc Chung vừa đi vừa nói chuyện suốt đoạn đường.

Khi đi đến bên cạnh mình, Phương Nguyên chào hỏi trước. Sau đó mới nói về thời tiết.

Trì tổng nhỏ gật đầu và nói một tiếng: "Vất vả rồi!" Sau đó vẫn nói chuyện với Chung Dịch, hầu hết phàn nàn về việc chọn một số tên cho trang wed.

Phương Nguyên hơi muốn cười: Ồ, dù sao lần này Trì tổng nhỏ đi Bắc Kinh cũng để làm lễ tốt nghiệp.

Cả ba người đi bộ ra phía ngoài. Đến lối ra của sân bay, Trì Quân rất tự nhiên cầm một chiếc dù trên tay Phương Nguyên, chỉ nhìn thoáng qua dường như chọn một chiếc dù to hơn. Sau đó bung dù ra che cho mình và Chung Dịch.

Tiếp theo quay đầu hỏi Phương Nguyên: "Xe đậu ở chỗ nào?"

Phương Nguyên: "..." Ồ, uổng công trước đó mình đã nghĩ lâu như vậy.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận