Yết hầu của hắn lăn một vòng, khi ý thức được đã hôn môi Chung Dịch.
Hai tháng ở bên nhau, hơn 60 ngày. Ngày thường đều bận rộn, rõ ràng làm việc trong một tòa nhà nhưng cách xa nhau năm tầng, ở giữa là vô số phòng ban và hàng trăm nhân viên. Ở tầng cao nhất, Trì Quân có một cái tên êm tai là 'trợ lý đặc biệt', nhưng thật ra mỗi phút phải tự mình giành lấy quyền lực, để cho cho rằng là món đồ trang trí đẹp đẽ. Ở tầng dưới, Chung Dịch đột nhiên gia nhập bộ phận 'người hàng không', tiêu tốn rất nhiều nỗ lực cuối cùng đã đi đến cốt lõi của dự án.
Thỉnh thoảng gặp nhau trong thang máy cũng chỉ gật đầu cười và nhìn đối phương một cái, cảm thấy mọi chuyện vẫn ổn.
Rất khó nói một câu tình cảm. Càng đừng nói phần lớn thời gian bọn họ khó có cơ hội gặp nhau.
Dù cho về đến nhà cũng thỉnh thoảng tăng ca.
Vì vậy cho đến bây giờ, mỗi giây phút có thể thân mật bọn họ đều giống như mới vừa bắt đầu tình yêu nồng cháy.
Bây giờ cuối cùng cũng coi như có thể có mấy ngày rãnh rỗi. Khi bọn họ bay về Thượng Hải, Trì Quân phải lên tinh thần đối phó với cám dỗ từ mọi hướng. Chung Dịch cũng có chuyện phải bận rộn, cần phải xử lý tài sản của Chung Văn Đống sau lưng một năm trước, và gạch bỏ thân phận của ông, vv... có rất nhiều việc cần tốn nhiều thời gian.
Hơn nữa, còn hai năm rưỡi là tốt nghiệp đại học, Chung Dịch đã bắt đầu suy nghĩ xem có nên tìm một nhà máy ở Thượng Hải hay không. Đợi đến khi năm tư đại học thì dời nhà máy đến Thượng Hải.
Đây chỉ là những suy nghĩ ban đầu của cậu hắn suy nghĩ bước đầu, để được thực hiện vẫn cần thực hiện rất nhiều chi tiết nhỏ.
Nói một cách dễ hiểu, nửa tháng kế tiếp hai người có khả năng rất khó có thời gian ở bên nhau.
Vì vậy đêm nay, Chung Dịch đã đề cập đến: Làm người yêu, giữa cậu và Trì Quân vẫn còn một bước chưa thực hiện, nhưng lại bị một cuộc điện thoại bên Thượng Hải cắt ngang. Sau đó trời xui đất khiến đến bây giờ cũng chưa thực hiện bước đó.
'Tiếp xúc' thân mặt và có chiều sâu nhất.
Cậu ngồi trên ghế sô pha, nửa người dựa vào lưng ghế mềm mại. Khi mới vừa dọn đến căn nhà này, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình thật sự có thể đạt được điều mình mong muốn. Nó giống như một giấc mơ khó tỉnh.
Chung Dịch dành một chút thời gian thất thần nghĩ: Mình chưa bao giờ sẽ là người có thể tận hưởng niềm vui như vậy. Chỉ là Trì Quân đã làm cho mọi thứ trở nên đặc biệt.
Cậu nghĩ đến khi mình bắt đầu sống lại tinh thần cũng không tập trung. Cậu rõ ràng đang ở trong sân trường, dùng linh hồn 28 tuổi linh khoác túi da 18 tuổi, đi giữa những gương mặt xa lạ kia. Vừa nghĩ trả thù vừa nghĩ mờ mịt, không biết hôm nay là ngày nào. Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc cảm thấy: Có lẽ mình vẫn còn ở trong ngọn lửa đó. Mà đây là một hồi tưởng dài về cái chết.
Khi đó huấn luyện quân sự, cậu đã đứng chung với một đám thanh niên thực thụ dưới cái nắng chói chang, nghe tiếng huấn luyện viên hét và tiếng còi, mồ hôi lăn dài từ trên trán xuống. Mỗi ngày trở về ký túc xá, uể oải trên người không thể xem nhẹ, trong lòng ngày càng trống rỗng.
Đó là một nửa ảo giác về thính giác, một nửa lo lắng. Bên tai thậm chí có thể nghe thấy một tiếng nổ mạnh từ không gian và thời gian khác.
Cho đến khi nhìn thấy Trì Quân, cũng giống như đời trước, ngồi ở bên cạnh cậu, hỏi cậu: "Là 'Trung Ý' trong 'tôi trung ý cậu' phải không?"
Cậu đã từng gặp phải, theo năm tháng dài đằng đẵng đã quên mất dáng vẻ ban đầu. Chỉ nhớ rõ trên thương trường đã trả lời như thế nào với Trì Quân.
Vào lúc đó, linh hồn cuối cùng cũng trở về vị trí cũ. Cậu mở mắt ra và hiểu rõ: Mình đã thật sự trở lại. Trở lại quá khứ, có thể thay đổi. Sau đó... yêu Trì Quân.
Cậu vẫn cứ hôn Trì Quân. Trì Quân bị công thành đoạt đất, đánh mất quyền chủ động, có lẽ thẹn quá hóa giận. Một cái hôn kết thúc lại cúi đầu muốn cắn Chung Dịch.
Nhưng lại không nỡ dùng nhiều sức. Giống như một con báo con vừa mới mọc răng, hàm răng cọ vào môi Chung Dịch một cách vô tội vạ. Không những không đau ngược lại hơi ngứa.
Chung Dịch bật cười. Cậu lịch sự hỏi: "Có thể không?"
Trì Quân nhìn Chung Dịch.
Chung Dịch vẫn cứ thành thạo điêu luyện.
Nhưng Trì Quân đã hết sức quen thuộc với cậu. Hắn từ trong mắt của Chung Dịch nhìn ra một phần ẩn nhẫn, hai phần chờ mong và bảy phần mạnh mẽ xâm lược.
Sau đó ý thức được: Người mình thích, mặc dù bình thường mang vẻ ngoài hiền lành. Nhưng bên trong luôn tích cực tiến về phía trước và lòng tràn đầy tiến thủ.
Mà lúc đầu hắn bị thu hút, sau đó cảm thấy thưởng thức Chung Dịch. Vốn dĩ chính là bởi vì những đặc điểm này người khác không phát hiện được.
Trì Quân nửa xác nhận với bạn trai, nửa dò hỏi: "Cậu có muốn không?"
Giống như đang diễn kịch câm vậy. Nhưng bọn họ đều có thể hiểu nhau.
Bọn họ luôn hiểu ngầm như vậy. Bất kể là làm bạn tốt, cùng thi đấu, cùng làm bài tập, cùng làm mọi thứ. Hay là làm tình nhân, làm người yêu, làm chuyện do dự như bây giờ. Nhưng sâu thẳm trong trái tim đã muốn cả hai hòa làm một càng lâu hơn.
Chung Dịch gật đầu.
Trì Quân nửa thật nửa giả thở dài: "Thật không nhìn ra cậu lại như vậy..."
Hắn dừng một chút, rất nhanh đổi lại gương mặt tươi cười. Khóe miệng cậu nhếch lên độ cong rất nhỏ, trên má lộ ra lúm đồng tiền nói: "Những thứ trước đó tớ mua đều để ở tủ đầu gường trong phòng ngủ."
Đây là những vật dụng cần thiết.
Chung Dịch đã hiểu. Hai người đã đạt được thỏa thuận về vấn đề quan trọng nhất. Vì vậy, tiếp theo... Cậu ôm lấy đầu Trì Quân, ấn người vào trong ngực mình tùy ý hôn hắn.
Chờ nụ hôn này kết thúc, trán của hai người chạm vào nhau, hơi thở gấp gáp cùng dịu đi.
Một lát sau, Chung Dịch nói: "Nghe lời, sẽ thương em thật tốt."
* * *
Lúc trước Chung Văn Đống qua đời, công an nhận được cuộc gọi đã mở cửa và gọi người mở khóa cửa. Sau đó Chung Dịch nhận được thông báo từ công an. Sau khi trở về giải quyết các vấn đề tiếp theo và thay ổ khóa khác.
Bây giờ lại về Thượng Hải, cậu trước tiên tìm người dọn dẹp nhà cửa, bỏ thêm chút tiền rất nhanh đã xong. Sau đó đưa chìa khóa cho người môi giới bất động sản và yêu cầu: "Hãy xử lý nó càng sớm càng tốt."
Người môi giới bất động sản đồng ý và trao đổi với Chung Dịch: "Cậu mong muốn giá cả như thế nào?"
Loại ngôi nhà có người chết ở bên trong, tiến vào thị trường nhà cũ người mua ít nhiều sẽ cảm thấy kiêng kỵ. Chỉ là ngôi nhà đã cũ, được xây dựng từ thế kỷ trước. Cho dù là một khu dân cư kiểu cũ, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị phá bỏ, vị trí cũng không tệ. Nếu không dự định ở thì dùng để đầu tư ngược lại là lựa chọn tốt.
Nhưng mà chủ nhà đặc biệt nhấn mạnh phải nhanh chóng. Mọi người đều biết muốn bán càng sớm càng tốt chỉ có thể giảm giá.
Trong mấy tiếng, người môi giới vẽ ra một khoảng không mơ hồ trong lòng mình. Công việc của bọn họ là thuyết phục hai bên. Người mua đè thấp giá, người bán nâng giá lên. Người môi giới chỉ có thể kiếm tiền khi cuộc buôn bán được chấp nhận từ hai bên.
Chung Dịch suy nghĩ một lát, nói: "Một trăm trở lên đi."
Người môi giới gặp phải người bán dễ nói chuyện và hiểu rõ lý lẽ đột nhiên thấy bất ngờ, thầm nghĩ: Đây thật đúng là nhảy lầu bán phá giá. Đáng tiếc mình không có tiền.
Chung Dịch: "Sau tết tôi phải đi, tốt nhất cuối năm có thể bán đi."
Người môi giới hít sâu một hơi, trọng trách trên vai càng nặng.
Ừm, không phải người bán nào cũng gấp giống nhau.
Cũng may người môi giới kiến thức rộng rãi, rất nhanh nói: "Được, vậy chúng ta ký hợp đồng trước. Sau khi ký hợp đồng, bên chúng tôi sẽ tung thông tin ra ngoài. Cậu yên tâm, nếu giảm giá xuống rất nhanh sẽ có người đến hỏi."
Chung Dịch gật đầu: "Được."
Cậu thật sự không nghĩ đến. Lần này trở về nhìn kỹ mới phát hiện mặc dù Chung Văn Đống nghiện rượu và cờ bạc. Nhưng trước khi say rượu qua đời, trong tài khoản ngân hàng chỉ có mấy trăm đồng. Rác chất đống trong nhà, dơ bẩn lộn xộn. Nhưng từ đầu tới cuối, ông dường như không có ý định bán nhà.
Hai mươi năm trước, Chung Văn Đống và Chu Tuyết kết hôn. Lúc đó giá nhà chưa cao, hai người mới cưới, ba mẹ hai bên đóng góp một phần tiền. Cộng thêm tiền hai vợ chồng đi làm tích góp, cuối cùng cắn răng thanh toán hết tiền mua nhà, xem như có nơi ở.
Chung Dịch không thể nào biết được tình hình hai người sống chung lúc đó như thế nào.
Thời gian lùi xa, cậu bé Chung Dịch bắt đầu chập chững biết đi và biết nói. Hàng xóm thỉnh thoảng nhìn thấy vết bầm tím trên người Chu Tuyết, sẽ thở dài nói sau lưng: "Hai năm trước bọn họ mới vừa dọn đến thoạt nhìn tình cảm không tệ. Sao lại thành như vậy."
Lúc này, sau khi rời khỏi chỗ người môi giới bất động sản. Chung Dịch nghĩ: Thật ra mình cũng khoog biết gì về Chung Văn Đống.
Thời gian quá lâu, Chung Văn Đống chỉ là người qua đường đã để lại dấu vết trong cuộc đời Chung Dịch và đã bị thời gian dài xóa sạch từ lâu. Cậu thậm chí không còn nhớ rõ gương mặt của Chung Văn Đống ra sao. Khi Chung Dịch là một cậu bé thật sự, trong lòng tất nhiên là có oán hận. Nhưng bây giờ lại nghĩ đến đối phương, Chung Dịch đã không có cảm xúc.
Trước đó Trì Quân từng nói, nếu như cần thiết tìm người đại diện xử lý tài sản của Chung Văn Đống. Hắn có thể cấp giới thiệu cho Chung Dịch.
Nhưng Chung Dịch cảm thấy cho dù thật sự có người đại diện đến thì tâm trạng của mình cũng chính là như vậy.
Việc mở tài khoản ở các ngân hàng lớn đã được kiểm tra, có những tài khoản bảo hiểm y tế khác, tất cả số dư đều bị lấy ra. Chung Dịch đã để chúng vào một chiếc thẻ riêng đơn. Chuẩn bị chờ thanh toán tiền bán nhà sẽ mang toàn bộ số tiền này quyên tặng dưới danh nghĩa của Chung Văn Đống.
Khi mọi thứ kết thúc, bước cuối cùng là hủy bỏ thân phận của Chung Văn Đống.
Sau này, 'ba' của cậu sẽ mở ra một cái chết thực sự trên xã hội. Không bạn bè, không người thân.
* * *
Sắc trời ảm đạm xuống. Kết thúc một ngày, chim mỏi cánh bay về tổ.
Trì Quân gọi điện thoại cho Chung Dịch, hỏi cậu đã kết thúc công việc hôm nay chưa, có ở khách sạn hay không.
Sau khi về Thượng Hải, Trì Quân từ 'trợ lý Trì' biến thành 'Trì tổng nhỏ' trong miệng nhiều người. Khác với mấy năm sau thật sự nắm quyền, hiện tại danh xưng 'Trì tổng nhỏ' này chỉ có một nghĩa là: Hắn là con trai của Trì Bắc Dương.
Không có quyền lực nhưng có giá trị qua lại.
Mỗi ngày đều có xã giao, đều phải ở bên cạnh nhiều người. Mặc dù Trì Quân đã quen nhưng không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi. Thật ra năm ngoái cũng như vậy. Nhưng khi đó không có Chung Dịch, Trì Quân có thể chống đỡ một mình. Bây giờ có Chung Dịch, hắn ngược lại không đến mức kể khổ, nhưng ở bên Chung Dịch được thả lỏng.
Lúc trước Chung Dịch cũng không nghĩ đến. Trước khi trở về, cậu dựa vào tình hình năm ngoái cảm thấy mình và Trì Quân rất khó tìm được thời gian để gặp mặt.
Sự thật vốn nên là như vậy, Thượng Hải quá lớn. Vì thuận tiện làm thủ tục, Chung Dịch đã đặt phòng khách sạn ở khu Xích Phổ. Kể từ đó, càng cách xa Trì Quân hơn.
Nhưng sau khi xuống máy bay, Trì Quân bỗng nhiên nói: "Hay là... em đến khách sạn với anh?"
Chung Dịch ngẩn ra.
Trì Quân giải thích: "Ba mẹ em đều có nhà riêng, em về cũng ở một mình. Hơn nữa hai ngày nay hẹn rất nhiều người, tóm lại phải ra ngoài. Buổi tối ngủ ở đâu cũng không ảnh hưởng."
Hắn dừng một chút, không nói ra chi tiết chỉ kết luận: "Thật ra em cũng không muốn ở nơi đó."
Trước đây là không có sự lựa chọn. Hiện tại vừa động lòng đã không kéo lại nữa.
So với một người dậy sớm, một người ngủ trễ, hắn càng muốn ở bên Chung Dịch. Về phần trên đường có thể sẽ tốn nhiều thời gian, có thể bỏ qua nó.
Chung Dịch hiểu rõ: "Được. Khi đến khách sạn anh sẽ đặt thêm một phòng nữa." Phòng đơn đã đặt trước đó thay bằng một chiếc giường lớn.
Trì Quân lại nói: "Nhưng sau đêm giao thừa, em phải ở bên chỗ ông nội em."
Hắn do dự một chút. Lúc này năm ngoái, hai người cùng đón giao thừa. Năm nay mối quan hệ đã thay đổi, thật không thích hợp nếu để Chung Dịch một mình trong khách sạn vào đêm giao thừa.
Nhưng tưởng tượng đến ánh đao bóng kiếm trên bàn ăn cơm tất niên nhà mình thì Trì Quân cảm thấy đau đầu. Bầu không khí như thế này, hắn có thể nghĩ đến diễn biến tiếp theo nếu có ý định để Chung Dịch đến cùng tham gia.
Rõ ràng trên bàn ăn chỉ có sáu người, trong đó bao gồm ông nội đã lớn tuổi và đứa em họ còn quá nhỏ. Nhưng chỉ còn lại bốn người cũng đủ làm cho bữa ăn cuồn cuộn sóng ngầm.
Cuối năm nay, mối quan hệ giữa hắn và Trì Nam Tang đã giảm bớt. Người này không đến mức thỉnh thoảng đâm hắn như năm ngoái.
Nhưng khi việc xây dựng khi nghỉ dưỡng dưới chân núi Trường Bạch bắt đầu khởi công, Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang đã rơi vào thế như nước với lửa. Ai biết hai người kia trên bàn ăn sẽ làm mất mặt đối phương như thế nào.
Bên cạnh đó, hắn đối với ba mẹ từ trước đến nay đều xem đối phương thành không khí...
Trì Quân hỏi Chung Dịch: "Em có thể ra sớm một chút. Nhưng phải hơn 9 giờ." Ông nội đã lớn tuổi nên muốn nghỉ sớm một chút: "Anh có dự định gì hay không?"
Chung Dịch: "Giống như năm ngoái cũng rất tốt." Lúc đó cậu đang xem pháo hoa trên bến Thượng Hải, trong đầu đã có một suy nghĩ: Nếu như có Trì Quân ở đây thì thật tốt.
Trì Quân mỉm cười, gạt việc nhà phiền phức sang một bên: "Được thôi!"
--- ---
Thời gian kéo về hiện tại. Chung Dịch nhận cuộc gọi của Trì Quân, trả lời: "Anh vẫn đang ở trên đường."
Trì Quân: "Hôm nay em nói chuyện với anh, đối phương nghe nói về chuyện anh đang tìm địa điểm chuẩn bị dời nhà máy về Thượng Hải, nói trên danh nghĩa ông ta có một miếng đất đã bị bỏ trống rất lâu. Ở vùng ngoại thành phía nam... Không, không đến mức làm mẫu căn cứ, nói tiền thuê không cao. Anh muốn nói chuyện với ông ta không?"
Chung Dịch tự nhiên ngạc nhiên. Cậu biết được Trì Quân sẽ giúp mình. Nhưng không ngờ Trì Quân sẽ tự giúp mình nhiều như vậy.
Về Thượng Hải chưa đến một tuần đã có thể nói ra tin tức này. Chung Dịch biết rất rõ Trì Quân là mẫu người hơi cầu toàn trong công việc và luôn muốn làm hết sức mình. Hắn nói 'tiền thuê không cao' sẽ thấp hơn giá thị trường 20% trở lên. Nói là vùng ngoại thành, nhưng cũng không quá mức hẻo lánh.
So sánh với hầu hết nơi khác thì đây là sự lựa chọn tốt nhất.
Chung Dịch nhẹ nhàng nói cám ơn, nhớ đến ở Bắc Kinh hai người cùng lên danh sách tặng quà cho các thầy cô, trong lòng cậu càng cảm thấy xúc động.
Đầu bên kia điện thoại, Trì Quân khẽ cười nói: "Cám ơn cái gì? Quá khách sáo rồi. Chờ tối em về, em sẽ đưa danh thiếp của ông ta cho anh. Đúng rồi, em mới biết bên cạnh khách sạn có nhà hàng Pháp rất ngon. Con Khỉ đề cử, anh có muốn đi ăn không?"
Hắn có niềm đam mê với món ăn Lĩnh Nam, nhưng cũng thích nếm thử nhiều món ăn khác nhau.
Chung Dịch tự nhiên gật đầu, cười nói: "Được thôi, vậy anh trực tiếp đi qua."
Trì Quân nói: "Để em gọi điện thoại hỏi xem buổi tối có chỗ hay không."
--- ---
Bọn họ thật may mắn. Vốn dĩ có khách đặt trước nhưng đột nhiên có việc, trong nhà hàng đã hết bàn trống. Vừa vặn là bàn hai người, vị trí hẻo lánh và tách biệt với xung quanh. Một bên là cửa sổ sát đất có thể xem cảnh quang đường phố.
Trước khi món ăn bưng lên, hai người trò chuyện, nói đến ban ngày đã làm gì.
Trì Quân nghe Chung Dịch kể năm đó hai vợ chồng nhà họ Chung mới cưới mua bất động sản, còn có tin đồn nhảm nhí những năm đó. Trì Quân uống một hớp rượu, mùi nho thơm nồng nàn và êm dịu tràn ngập trong khoang miệng.
Hắn thở dài: "Đây là lần đầu tiên em biết được." Trước đó Chung Dịch chỉ nói qua ba bạo lực gia đình, mẹ đã bỏ đi. Nhưng vẫn chưa nói về nguyên nhân.
Sau khi thở dài xong, lại cảm thấy khó hiểu.
Trì Quân: "Dựa theo những lời anh nói, khi bọn họ mới vừa kết hôn tình cảm cũng rất tốt. Hai mươi năm trước, xét nghiệm DNA cũng không khó tìm. Thật ra có thể đi xét nghiệm một chút." Hắn dùng lại suy nghĩ: "Em nghĩ như vậy có phải là tại sao không ăn thịt băm không?"
Chung Dịch lắc đầu: "Em nói đúng, nhưng anh không có cách nào trả lời." Chu Tuyết tại sao không lựa chọn xét nghiệm mà thà bỏ nhà đi, biến mất ở thành phố mình đã quen thuộc và sống hơn 20 năm.
Một lát sau, cậu bỗng nhiên nghĩ ra: "Anh... có thể bị bịt mắt."
Cậu biết hai nhà Chung - Đường ôm nhầm con, biết mình và Chung Văn Đống không hề có quan hệ huyết thống.
Trước khi có sự thật 'ôm nhầm' này, Chung Dịch rất khó suy nghĩ giữa vợ chồng nhà họ Chung có mâu thuẫn gì mình chưa biết hay không, làm Chung Văn Đống nhìn thấy con trai thì nhận định đây là 'con hoang'.
Dù sao cậu và Chung Văn Đống không giống nhau là sự thật, không phải là con ruột của đối phương cũng là sự thật.
Trì Quân chớp mắt nhìn, không hiểu rõ Chung Dịch có ý gì. Nhưng Chung Dịch không có ý chủ động nói ra những chuyện cũ năm xưa như thế này. Trì Quân suy nghĩ một chút cũng không có ý định chủ động hỏi. Lúc này, hắn lấy ra một tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho Chung Dịch.
"Chính là trước đó đã nhắc đến trong điện thoại." Trì Quân nói: "Người đứng tên một miếng đất trống ở ngoại thành. Em nói với ông ta, cho dù anh muốn dời nhà máy về cũng phải đến hai năm sau. Nhưng ông ta nói, tóm lại cũng là để trống, có thể nói chuyện trước."
Chung Dịch gật đầu nhận danh thiếp, nhìn thấy tên trên đó.
Đường Đức.
Đồng tử cậu bỗng nhiên co rút lại.