Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 98
Chương trước- Chương 1: Sống lại
- Chương 2: Trì Quân
- Chương 3: Luận văn và thi đấu
- Chương 4: Lịch thi đấu
- Chương 5: Kiểm tra
- Chương 6: Chính thức khai mạc
- Chương 7: Trong cuộc thi
- Chương 8: Ý kiến đánh giá về bản thảo
- Chương 9: Bida
- Chương 10: Cuối kỳ
- Chương 11: Cuộc thi đấu ưu tú
- Chương 12: Mỹ nhân kế
- Chương 13: Châm ngòi ly gián
- Chương 14: Lý Trị Xương
- Chương 15: Săn bắn
- Chương 16: Lên men
- Chương 17: Uy hiếp
- Chương 18: Ngày tết đến gần
- Chương 19: Vượt đêm giao thừa
- Chương 20: Khai giảng về ký túc xá Giang Sắc Mộ
- Chương 21: Chung Dịch
- Chương 22: Kinh nghiệm của giáo viên hướng dẫn
- Chương 23: Làm khó dễ
- Chương 24: Viên Văn Tinh
- Chương 25: Chơi lửa ở mũi đao
- Chương 26: Thịnh Nguyên
- Chương 27: Công bằng
- Chương 28: Lời mời
- Chương 29: Gặp mặt nói chuyện
- Chương 30: Là thăm dò sao
- Chương 31: Tôi thích cậu
- Chương 32: Coi trọng Trì Quân
- Chương 33: Lời nói có ẩn ý
- Chương 34: Quản lý quỹ cho Chung Dịch
- Chương 35: Giám đốc Chu
- Chương 36: Thế ba chân vạc
- Chương 37: Bàn chuyện buổi tối
- Chương 38: Bóng rổ
- Chương 39: Trì Minh
- Chương 40: Bỏ tốt giữ xe
- Chương 41: Kẻ gian xảo Chung Dịch
- Chương 42: Cô Trương
- Chương 43: Khuy măng sét*
- Chương 44: Đường Hoài Du
- Chương 45: Nói lỡ
- Chương 46: Bóng đêm vô biên
- Chương 47: Vượt giới hạn
- Chương 48: Giấc mơ
- Chương 49: Đồ ăn Lĩnh Nam
- Chương 50: Hàng cây bên đường
- Chương 51: Lời nói trúng tâm sự
- Chương 52: Đồng ý không
- Chương 53: Hôn
- Chương 54: Năm cổ đông
- Chương 55: Thần tiên đánh nhau
- Chương 56: Chung Dịch đốt lửa
- Chương 57: Trì Quân
- Chương 58: Nếu như
- Chương 59: Lần thứ hai họp lớp
- Chương 60: Mâu thuẫn
- Chương 61: Viên Văn Tinh
- Chương 62: Diêu Hoa Huy
- Chương 63: Dự án đầu tư
- Chương 64: Tuyết đầu mùa
- Chương 65: Trực giác
- Chương 66: Mèo hoa
- Chương 67: Gió
- Chương 68: Thượng Hải
- Chương 69: Đường Đức
- Chương 70: Tùng Lan
- Chương 71: Thiếu niên Chung Dịch
- Chương 72: Có chạy đằng trời
- Chương 73: Đêm giao thừa
- Chương 74: Bắn pháo hoa
- Chương 75: Mọi người đến chúc tết
- Chương 76: Hai năm sau
- Chương 77: Chung Dịch say rượu
- Chương 78: Tỉnh rượu rồi à?
- Chương 79: Chu Tú Quân
- Chương 80: Thỏa hiệp
- Chương 81: Lâu dài
- Chương 82: Kế hoạch 5 năm
- Chương 83: Trì Bắc Dương
- Chương 84: Tốt nghiệp
- Chương 85: Tên trang web
- Chương 86: Phương Nguyên
- Chương 87: May mắn
- Chương 88: Ánh mắt
- Chương 89: Muốn cho em
- Chương 90: Con đường phía trước
- Chương 91: Sữa
- Chương 92: Nghiêm túc
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 96.1
- Chương 97
- Chương 97.1
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 100.1
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 98
Có khi Chung Dịch sẽ nghĩ trên đời không có khó khăn thì không có hy vọng.
Lúc cậu sinh ra bị ôm nhầm, thay đổi gia đình và xuất thân. Xung quanh đều là hàng xóm sẽ chỉ trỏ bàn tán sau lưng. Ngoài mặt không nói cái gì nhưng sau lưng lại gọi cậu là "con hoang". Nhưng người lớn ngoài mặt có thể giả vờ, nhưng trẻ con thì lại không. Thật lâu trước đó, Chu Tuyết vẫn còn ở nhà. Trước nhà có một công viên, nơi thường tụ tập chơi đùa trên cát của trẻ con. Mà khi đó, những đứa trẻ hay đào cát, đắp lâu đài và động vật cùng nhau nhìn Chung Dịch và cười hỏi: “Tớ nghe mẹ tớ nói cậu là "con hoang"... Nói cậu không phải con ruột của ba cậu, thật sao?”
Đứa trẻ nói lời này chưa chắc biết được ác ý trong lời nói của mình.
Nhưng Chu Tuyết bỗng nhiên thay đổi sắc mặt và lôi Chung Dịch vội vàng rời đi. Chung Dịch mới đầu không muốn, nhưng ngước mắt thì nhìn thấy những vết thương mờ nhạt lộ ra dưới cổ áo Chu Tuyết. Cậu giật mình nhớ đến đêm qua trong phòng khách lại truyền đến tiếng đập phá đồ đạc.
Cho đến bây giờ, rất khó nói liệu hành vi của Chu Tuyết có tiếp thêm lửa cho những tin đồn hay không.
Nhưng "ngôi nhà" lạnh lẽo và khi Chung Văn Đống say rượu sau này sẽ là "cơn ác mộng" thật sự và khó tránh khỏi nhất của Chung Dịch trong một thời gian dài.
Cũng may cơn ác mộng luôn có một ngày tỉnh lại.
Cậu gặp được người có lòng nham hiểm hơn, và biết rằng thiệt tình thật hiếm có.
Về phía Trì Quân, mọi chuyện cũng tương tự: Ba căm thù, thái độ thất thường của cô. Ngay cả mẹ cũng chỉ nghĩ đến hắn khi rãnh rỗi. Nhưng thật ra cậu và mợ, ngay cả em họ kém 1 tuổi có thể duy trì bầu không khí "gia đình" trong thời gian ngắn ngủi.
Trong quá trình hắn trưởng thành, rốt cuộc cũng những trưởng bối quan tâm chân thành.
Mà lúc này, bởi vì Trì Quân, chú Đàm sẵn sàng chia sẻ một phần quan tâm và chăm sóc của mình đến Chung Dịch.
Chung Dịch xưa nay là người tri ân. Cậu ghi nhớ tâm ý của tâm tư của chú Đàm.
Lúc này, cánh cửa đóng lại sau lưng hai người. Chung Dịch dựa lưng vào cửa phòng, Trì Quân ở trước mặt cậu, nửa người đè lên cười nói: “Gọi lại một lần nữa!”
Chung Dịch ấp ủ một lát: “Anh Tiểu Quân!”
Cậu lớn hơn Trì Quân nửa tuổi. Trước khi hôm nay đột phát suy nghĩ chưa bao giờ có loại xưng hô trêu chọc tương tự với Trì Quân. Nhưng thật ra Trì Quân từ "cục cưng" đến "thầy Chung", ở trong miệng hắn, Chung Dịch dường như đã thay đổi nhiều thân phận. Lúc này, Trì Quân lại mỉm cười hôn Chung Dịch rồi nói: “Anh gọi em như vậy, em nên gọi anh là gì đây?”
Chung Dịch ôm lấy eo bạn trai, bình tĩnh nhìn hắn rồi nhắc nhở: “Em đừng quên dì vừa mới nói lát nữa em đi tìm dì ấy.”
Trì Quân cười khẽ: “Em đoán, tám phần là chú Vương đã nói gì đó với mẹ.” Mặc dù chú Vương lái xe vẫn luôn an tĩnh, giống như một pho tượng, ánh mắt cũng không đảo loạn. Nhưng lâu nay cũng không phải người mù kẻ điếc, sao có thể không nhìn ra cái gì.
Trì Quân có thể ở trên xe chơi ngón tay với Chung Dịch, câu kết làm bậy, dính lấy nhau chính là một loại ám chỉ.
Là nói: Tôi không ngại nếu chú nói chuyện này cho mẹ tôi biết.
Dựa vào phong cách sống của Tùng Lan... ưm, bà rất cởi mở với nhiều chuyện. Mà đối với Trì Quân, cậu và cùng Tùng Lan hình thức sốgng chung tốt nhất chính là mỗi người đều có dự định và lợi ích riêng. Trong hai mươi năm qua, hai người cũng chưa vun đắp ra tình mẹ con sâu đậm nào. Cuộc sống sau này đương nhiên không cần trông cậy vào điều gì.
Chung Dịch nhìn đồng hồ một cái: “Còn nửa tiếng.”
Trì Quân dời tầm mắt xuống: “33 phút.”
Chung Dịch mỉm cười, không dây dưa quá nhiều trên vấn đề thời gian. Dạo gần đây bận rộn lâu như vậy, khó khăn lắm có thời gian nghỉ ngơi. Sau khi qua tết, các chương trình tạp kỹ khác cũng sẽ bắt đầu sản xuất. Ngoài ra, đó là cách giải quyết những khoản tiền khổng lồ do Chuối Tây video mang lại và lấy tiền sinh tiền như thế nào. Trước khi chơi trò chơi, hai người đều biết trứng gà không thể đặt chung một cái rổ. Đến lúc này cũng đạt thành một thỏa thuận ngầm: Trì Quân thu nhập phụ trách "tiến công". Bên Chung Dịch phụ trách "phòng thủ".
Cậu suy nghĩ: “Gọi anh là "anh Chung".”
Trì Quân rất phối hợp, thử gọi: “Anh... Chung.” Hắn dừng lại lẩm bẩm một mình: “Kỳ lạ.”
Chung Dịch buồn cười, giơ tay xoa tóc Trì Quân. Đầu ngón tay của cậu chạm vào chân tóc của Trì Quân, từ không chút quan tâm ban đầu cho đến trở nên hết sức tập trung. Trì tổng nhỏ được mát xa thật sự thoải mái, tỏ ra hơi mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến lát nữa còn phải nói chuyện với bà Tùng Lan thì lên tinh thần, kéo tay Chung Dịch xuống, suy nghĩ một hồi dứt khoát kêu cậu: “Anh ơi!”
Chung Dịch dừng lại nhướng mày.
Trì Quân lại gần và nói: “Anh ơi, anh có muốn khiêu vũ không?”
Chung Dịch: “Được thôi!”
Trì Quân đã từng đề cập qua với Chung Dịch. Thời trẻ, lúc bà nội Chu Tú Quân còn sống rất thích nghe nhạc. Khi đó, trong nhà có một máy quay đĩa than.
“Đáng tiếc bây giờ có tìm thì đã quá muộn, tám phần đã được đưa vào nhà kho.” Trì Quân lướt điện thoại tìm thấy một vũ khúc nhẹ nhàng. Hắn nhìn xung quanh: “À, không có loa.”
“Chú Đàm cũng không có biết trước như vậy.” Chung Dịch buồn cười nói.
Trì Quân nhún vai, điều chỉnh âm lượng điện thoại đến mức lớn nhất rồi đặt lên bàn.
Vũ khúc chậm rãi phát ra, lãng đãng ở trong phòng.
Trì Quân lùi lại mấy bước, đứng cách Chung Dịch một mét, cúi người lịch sự, làm ra tư thế mời.
Chung Dịch có linh cảm trong lòng. Quả nhiên một lát sau, cậu cầm tay Trì Quân. Mà Trì Quân tự nhiên đặt tay lên eo Chung Dịch.
Chung Dịch không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bàn tay trên eo mình, hiển nhiên đại biểu cái tay kia "anh nhảy bước nữ đi". Lại ngẩng đầu nhìn Trì tổng nhỏ một cái.
Gương mặt Trì tổng nhỏ sáng sủa, nhìn Chung Dịch lại gọi một tiếng: “Anh ơi!”
Chung Dịch không di chuyển.
Trì Quân nhìn cậu rất vô tội, nghiêng đầu cười là dáng vẻ Chung Dịch rất thích. Hắn có má lúm đồng tiền, có đôi mắt cong.
Dáng vẻ này đặt trên người những người khác, dựa vào mấy phần tương tự với Trì Quân, Chung Dịch đều phải mềm lòng trong giây lát. Do hắn làm ra, Chung Dịch càng là trong chớp mắt động lòng.
Cậu cố nén lòng mình và cảnh báo: Chung Dịch, bình tĩnh! Mi sợ rằng bị Trì Quân ăn sạch.
Mặt Chung tổng vô cảm nhìn Trì Quân.
Vũ khúc vẫn phát như cũ, thời gian chậm rãi trôi qua. Trì Quân thở dài nói: “Anh ơi, em không nghe lời sao?”
Chung Dịch: “...?” Đây lại là kịch bản gì?
Trì Quân tiến lại gần hôn cậu, cười khẽ nói: “Anh không phải nói, em nghe lời thì anh sẽ thương em sao?”
Chung Dịch thản nhiên "ừm" một tiếng, ánh mắt ra hiệu: Bây giờ em gọi là nghe lời à?
Trì Quân mỉm cười, lại hôn Chung Dịch. Sau đó mở miệng nói: “Em vẫn luôn rất "nghe lời" mà. Anh kêu em làm sao thì em làm vậy.”
Những lời nói lúc này hiển nhiên không phải là chuyện của công ty. Nhưng Chung Dịch suy ngẫm, thừa nhận: Đúng vậy, trong một số việc mình có chút... sở thích bất ngờ. Mà Trì tổng nhỏ xưa nay luôn phối hợp.
Trì Quân đúng lý hợp tình yêu cầu: “Em làm được, anh có phải cũng nên làm được hay không?”
Chung Dịch nhìn hắn, chậm rãi thở dài.
Thôi, ăn sạch thì ăn sạch đi. Ai bảo hắn là Trì Quân chứ.
Cậu di chuyển chân, đặt tay lên vai cậu Quân nhà họ Trì, mới lạ và mang theo chút khó khăn nhảy bước nữ.
Lúc cậu sinh ra bị ôm nhầm, thay đổi gia đình và xuất thân. Xung quanh đều là hàng xóm sẽ chỉ trỏ bàn tán sau lưng. Ngoài mặt không nói cái gì nhưng sau lưng lại gọi cậu là "con hoang". Nhưng người lớn ngoài mặt có thể giả vờ, nhưng trẻ con thì lại không. Thật lâu trước đó, Chu Tuyết vẫn còn ở nhà. Trước nhà có một công viên, nơi thường tụ tập chơi đùa trên cát của trẻ con. Mà khi đó, những đứa trẻ hay đào cát, đắp lâu đài và động vật cùng nhau nhìn Chung Dịch và cười hỏi: “Tớ nghe mẹ tớ nói cậu là "con hoang"... Nói cậu không phải con ruột của ba cậu, thật sao?”
Đứa trẻ nói lời này chưa chắc biết được ác ý trong lời nói của mình.
Nhưng Chu Tuyết bỗng nhiên thay đổi sắc mặt và lôi Chung Dịch vội vàng rời đi. Chung Dịch mới đầu không muốn, nhưng ngước mắt thì nhìn thấy những vết thương mờ nhạt lộ ra dưới cổ áo Chu Tuyết. Cậu giật mình nhớ đến đêm qua trong phòng khách lại truyền đến tiếng đập phá đồ đạc.
Cho đến bây giờ, rất khó nói liệu hành vi của Chu Tuyết có tiếp thêm lửa cho những tin đồn hay không.
Nhưng "ngôi nhà" lạnh lẽo và khi Chung Văn Đống say rượu sau này sẽ là "cơn ác mộng" thật sự và khó tránh khỏi nhất của Chung Dịch trong một thời gian dài.
Cũng may cơn ác mộng luôn có một ngày tỉnh lại.
Cậu gặp được người có lòng nham hiểm hơn, và biết rằng thiệt tình thật hiếm có.
Về phía Trì Quân, mọi chuyện cũng tương tự: Ba căm thù, thái độ thất thường của cô. Ngay cả mẹ cũng chỉ nghĩ đến hắn khi rãnh rỗi. Nhưng thật ra cậu và mợ, ngay cả em họ kém 1 tuổi có thể duy trì bầu không khí "gia đình" trong thời gian ngắn ngủi.
Trong quá trình hắn trưởng thành, rốt cuộc cũng những trưởng bối quan tâm chân thành.
Mà lúc này, bởi vì Trì Quân, chú Đàm sẵn sàng chia sẻ một phần quan tâm và chăm sóc của mình đến Chung Dịch.
Chung Dịch xưa nay là người tri ân. Cậu ghi nhớ tâm ý của tâm tư của chú Đàm.
Lúc này, cánh cửa đóng lại sau lưng hai người. Chung Dịch dựa lưng vào cửa phòng, Trì Quân ở trước mặt cậu, nửa người đè lên cười nói: “Gọi lại một lần nữa!”
Chung Dịch ấp ủ một lát: “Anh Tiểu Quân!”
Cậu lớn hơn Trì Quân nửa tuổi. Trước khi hôm nay đột phát suy nghĩ chưa bao giờ có loại xưng hô trêu chọc tương tự với Trì Quân. Nhưng thật ra Trì Quân từ "cục cưng" đến "thầy Chung", ở trong miệng hắn, Chung Dịch dường như đã thay đổi nhiều thân phận. Lúc này, Trì Quân lại mỉm cười hôn Chung Dịch rồi nói: “Anh gọi em như vậy, em nên gọi anh là gì đây?”
Chung Dịch ôm lấy eo bạn trai, bình tĩnh nhìn hắn rồi nhắc nhở: “Em đừng quên dì vừa mới nói lát nữa em đi tìm dì ấy.”
Trì Quân cười khẽ: “Em đoán, tám phần là chú Vương đã nói gì đó với mẹ.” Mặc dù chú Vương lái xe vẫn luôn an tĩnh, giống như một pho tượng, ánh mắt cũng không đảo loạn. Nhưng lâu nay cũng không phải người mù kẻ điếc, sao có thể không nhìn ra cái gì.
Trì Quân có thể ở trên xe chơi ngón tay với Chung Dịch, câu kết làm bậy, dính lấy nhau chính là một loại ám chỉ.
Là nói: Tôi không ngại nếu chú nói chuyện này cho mẹ tôi biết.
Dựa vào phong cách sống của Tùng Lan... ưm, bà rất cởi mở với nhiều chuyện. Mà đối với Trì Quân, cậu và cùng Tùng Lan hình thức sốgng chung tốt nhất chính là mỗi người đều có dự định và lợi ích riêng. Trong hai mươi năm qua, hai người cũng chưa vun đắp ra tình mẹ con sâu đậm nào. Cuộc sống sau này đương nhiên không cần trông cậy vào điều gì.
Chung Dịch nhìn đồng hồ một cái: “Còn nửa tiếng.”
Trì Quân dời tầm mắt xuống: “33 phút.”
Chung Dịch mỉm cười, không dây dưa quá nhiều trên vấn đề thời gian. Dạo gần đây bận rộn lâu như vậy, khó khăn lắm có thời gian nghỉ ngơi. Sau khi qua tết, các chương trình tạp kỹ khác cũng sẽ bắt đầu sản xuất. Ngoài ra, đó là cách giải quyết những khoản tiền khổng lồ do Chuối Tây video mang lại và lấy tiền sinh tiền như thế nào. Trước khi chơi trò chơi, hai người đều biết trứng gà không thể đặt chung một cái rổ. Đến lúc này cũng đạt thành một thỏa thuận ngầm: Trì Quân thu nhập phụ trách "tiến công". Bên Chung Dịch phụ trách "phòng thủ".
Cậu suy nghĩ: “Gọi anh là "anh Chung".”
Trì Quân rất phối hợp, thử gọi: “Anh... Chung.” Hắn dừng lại lẩm bẩm một mình: “Kỳ lạ.”
Chung Dịch buồn cười, giơ tay xoa tóc Trì Quân. Đầu ngón tay của cậu chạm vào chân tóc của Trì Quân, từ không chút quan tâm ban đầu cho đến trở nên hết sức tập trung. Trì tổng nhỏ được mát xa thật sự thoải mái, tỏ ra hơi mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến lát nữa còn phải nói chuyện với bà Tùng Lan thì lên tinh thần, kéo tay Chung Dịch xuống, suy nghĩ một hồi dứt khoát kêu cậu: “Anh ơi!”
Chung Dịch dừng lại nhướng mày.
Trì Quân lại gần và nói: “Anh ơi, anh có muốn khiêu vũ không?”
Chung Dịch: “Được thôi!”
Trì Quân đã từng đề cập qua với Chung Dịch. Thời trẻ, lúc bà nội Chu Tú Quân còn sống rất thích nghe nhạc. Khi đó, trong nhà có một máy quay đĩa than.
“Đáng tiếc bây giờ có tìm thì đã quá muộn, tám phần đã được đưa vào nhà kho.” Trì Quân lướt điện thoại tìm thấy một vũ khúc nhẹ nhàng. Hắn nhìn xung quanh: “À, không có loa.”
“Chú Đàm cũng không có biết trước như vậy.” Chung Dịch buồn cười nói.
Trì Quân nhún vai, điều chỉnh âm lượng điện thoại đến mức lớn nhất rồi đặt lên bàn.
Vũ khúc chậm rãi phát ra, lãng đãng ở trong phòng.
Trì Quân lùi lại mấy bước, đứng cách Chung Dịch một mét, cúi người lịch sự, làm ra tư thế mời.
Chung Dịch có linh cảm trong lòng. Quả nhiên một lát sau, cậu cầm tay Trì Quân. Mà Trì Quân tự nhiên đặt tay lên eo Chung Dịch.
Chung Dịch không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bàn tay trên eo mình, hiển nhiên đại biểu cái tay kia "anh nhảy bước nữ đi". Lại ngẩng đầu nhìn Trì tổng nhỏ một cái.
Gương mặt Trì tổng nhỏ sáng sủa, nhìn Chung Dịch lại gọi một tiếng: “Anh ơi!”
Chung Dịch không di chuyển.
Trì Quân nhìn cậu rất vô tội, nghiêng đầu cười là dáng vẻ Chung Dịch rất thích. Hắn có má lúm đồng tiền, có đôi mắt cong.
Dáng vẻ này đặt trên người những người khác, dựa vào mấy phần tương tự với Trì Quân, Chung Dịch đều phải mềm lòng trong giây lát. Do hắn làm ra, Chung Dịch càng là trong chớp mắt động lòng.
Cậu cố nén lòng mình và cảnh báo: Chung Dịch, bình tĩnh! Mi sợ rằng bị Trì Quân ăn sạch.
Mặt Chung tổng vô cảm nhìn Trì Quân.
Vũ khúc vẫn phát như cũ, thời gian chậm rãi trôi qua. Trì Quân thở dài nói: “Anh ơi, em không nghe lời sao?”
Chung Dịch: “...?” Đây lại là kịch bản gì?
Trì Quân tiến lại gần hôn cậu, cười khẽ nói: “Anh không phải nói, em nghe lời thì anh sẽ thương em sao?”
Chung Dịch thản nhiên "ừm" một tiếng, ánh mắt ra hiệu: Bây giờ em gọi là nghe lời à?
Trì Quân mỉm cười, lại hôn Chung Dịch. Sau đó mở miệng nói: “Em vẫn luôn rất "nghe lời" mà. Anh kêu em làm sao thì em làm vậy.”
Những lời nói lúc này hiển nhiên không phải là chuyện của công ty. Nhưng Chung Dịch suy ngẫm, thừa nhận: Đúng vậy, trong một số việc mình có chút... sở thích bất ngờ. Mà Trì tổng nhỏ xưa nay luôn phối hợp.
Trì Quân đúng lý hợp tình yêu cầu: “Em làm được, anh có phải cũng nên làm được hay không?”
Chung Dịch nhìn hắn, chậm rãi thở dài.
Thôi, ăn sạch thì ăn sạch đi. Ai bảo hắn là Trì Quân chứ.
Cậu di chuyển chân, đặt tay lên vai cậu Quân nhà họ Trì, mới lạ và mang theo chút khó khăn nhảy bước nữ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Sống lại
- Chương 2: Trì Quân
- Chương 3: Luận văn và thi đấu
- Chương 4: Lịch thi đấu
- Chương 5: Kiểm tra
- Chương 6: Chính thức khai mạc
- Chương 7: Trong cuộc thi
- Chương 8: Ý kiến đánh giá về bản thảo
- Chương 9: Bida
- Chương 10: Cuối kỳ
- Chương 11: Cuộc thi đấu ưu tú
- Chương 12: Mỹ nhân kế
- Chương 13: Châm ngòi ly gián
- Chương 14: Lý Trị Xương
- Chương 15: Săn bắn
- Chương 16: Lên men
- Chương 17: Uy hiếp
- Chương 18: Ngày tết đến gần
- Chương 19: Vượt đêm giao thừa
- Chương 20: Khai giảng về ký túc xá Giang Sắc Mộ
- Chương 21: Chung Dịch
- Chương 22: Kinh nghiệm của giáo viên hướng dẫn
- Chương 23: Làm khó dễ
- Chương 24: Viên Văn Tinh
- Chương 25: Chơi lửa ở mũi đao
- Chương 26: Thịnh Nguyên
- Chương 27: Công bằng
- Chương 28: Lời mời
- Chương 29: Gặp mặt nói chuyện
- Chương 30: Là thăm dò sao
- Chương 31: Tôi thích cậu
- Chương 32: Coi trọng Trì Quân
- Chương 33: Lời nói có ẩn ý
- Chương 34: Quản lý quỹ cho Chung Dịch
- Chương 35: Giám đốc Chu
- Chương 36: Thế ba chân vạc
- Chương 37: Bàn chuyện buổi tối
- Chương 38: Bóng rổ
- Chương 39: Trì Minh
- Chương 40: Bỏ tốt giữ xe
- Chương 41: Kẻ gian xảo Chung Dịch
- Chương 42: Cô Trương
- Chương 43: Khuy măng sét*
- Chương 44: Đường Hoài Du
- Chương 45: Nói lỡ
- Chương 46: Bóng đêm vô biên
- Chương 47: Vượt giới hạn
- Chương 48: Giấc mơ
- Chương 49: Đồ ăn Lĩnh Nam
- Chương 50: Hàng cây bên đường
- Chương 51: Lời nói trúng tâm sự
- Chương 52: Đồng ý không
- Chương 53: Hôn
- Chương 54: Năm cổ đông
- Chương 55: Thần tiên đánh nhau
- Chương 56: Chung Dịch đốt lửa
- Chương 57: Trì Quân
- Chương 58: Nếu như
- Chương 59: Lần thứ hai họp lớp
- Chương 60: Mâu thuẫn
- Chương 61: Viên Văn Tinh
- Chương 62: Diêu Hoa Huy
- Chương 63: Dự án đầu tư
- Chương 64: Tuyết đầu mùa
- Chương 65: Trực giác
- Chương 66: Mèo hoa
- Chương 67: Gió
- Chương 68: Thượng Hải
- Chương 69: Đường Đức
- Chương 70: Tùng Lan
- Chương 71: Thiếu niên Chung Dịch
- Chương 72: Có chạy đằng trời
- Chương 73: Đêm giao thừa
- Chương 74: Bắn pháo hoa
- Chương 75: Mọi người đến chúc tết
- Chương 76: Hai năm sau
- Chương 77: Chung Dịch say rượu
- Chương 78: Tỉnh rượu rồi à?
- Chương 79: Chu Tú Quân
- Chương 80: Thỏa hiệp
- Chương 81: Lâu dài
- Chương 82: Kế hoạch 5 năm
- Chương 83: Trì Bắc Dương
- Chương 84: Tốt nghiệp
- Chương 85: Tên trang web
- Chương 86: Phương Nguyên
- Chương 87: May mắn
- Chương 88: Ánh mắt
- Chương 89: Muốn cho em
- Chương 90: Con đường phía trước
- Chương 91: Sữa
- Chương 92: Nghiêm túc
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 96.1
- Chương 97
- Chương 97.1
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 100.1
- bình luận