Xa Gần Cao Thấp - Chương 103: Nói lời giữ lời

Xa Gần Cao Thấp Chương 103: Nói lời giữ lời
Nói lời giữ lời

......

Tề Dịch Quả hiểu khi Du Nhậm nói "sảng khoái", đó là sự táo bạo của tuổi trẻ và cũng là sắc tình vô biên. Trước đây cô từng như vậy.

Sau khi được nắm tay Tào Vân, họ đã chính thức tìm hiểu nhau sâu hơn trong nhà nghỉ. Tào Vân hỏi, Quả Quả, hồi bé em học cờ vua như thế nào?

Thực ra cũng giống nhiều đứa trẻ khác, cô được người nhà phổ cập kiến thức cờ vây. Ông nội dạy cô bắt đầu với trò chơi ăn quân cơ bản. Những đứa trẻ bình thường khác sẽ không thể ngồi yên, bị ăn hai quân đã thấy ngứa ngáy mông đít muốn chạy ra ngoài chơi. Tề Dịch Quả thì khác, sau khi ăn quân đến nghiện, ông nội cô đã nhìn ra thiên phú cờ vây của cô.

Nhưng ông nội nói loại trò chơi này chỉ là cơ bản, nếu cứ quẩn quanh ăn quân mãi, cháu sẽ bỏ qua khái niệm lãnh thổ cục bộ hoặc thậm chí là toàn cục. Vì vậy rất nhanh ông đã gửi cô cho một giáo viên cờ vây dạy dỗ, học những bài sinh tử, đối sát cơ bản, định thức và cách bố trí, v.v...

Tề Dịch Quả và Tào Vân cũng từng bước đi trên con đường cờ vây, bắt đầu với việc vụng về ăn quân, cho đến khi chiếc lưỡi đảo đi đảo lại đến nỗi tê rần, bị Tào Vân dở khóc dở cười xách tai lên dạy: "Em ngốc sao? Em đánh cờ như thế này liệu có cầm cự được đến giữa ván không?"

Có chị dẫn dắt nhập môn, Tề Dịch Quả rất nhanh đã nhập môn lại từ đầu. Tào Vân nói bạn trai cũ của chị không "được" cho lắm, Tiểu Tề hỏi vậy em thì sao?

Tào Vân trả lời với ánh mắt quyến rũ: "Không thể so sánh."

Tình trạng sức khoẻ lúc đó của Tào Vân không tốt lắm, dễ bị chẹt khí, trong khi Tiểu Tề lại có khát khao hiếu chiến rất mãnh liệt. Thông thường khi bên dối thủ vẫn chưa ổn định, cô sẽ nuốt chửng chỗ hiểm hoặc thậm chí tiến công vây chặt. Kéo đến giữa trận, lại thường xuyên tung chiêu thăm dò, giương đông kích tây, tấn công dai dẳng khiến Tào Vân nhanh chóng đầu hàng.

Sau hơn một năm khám phá, cuối cùng Tiểu Tề cũng khiến Tào Vân phải thốt lên "Em thật tuyệt vời" trong một khoảnh khắc đê mê. Có được lời khen này, Tiểu Tề lại cảm thấy có gì đó khó chịu. Phải mất một ngày cô mới nhận ra: Tào Vân đã nói đúng, không thể so sánh.

Đừng lấy mình ra so sánh với một người đàn ông khác về chuyện đó, nếu vậy sẽ đặt Tào Vân ở đâu?

Tiểu Tề phát điên vì cuộc "so sánh" này trong nhiều năm, cô từ bỏ con đường kỳ thủ, lao vào học tập chính vì muốn so sánh với nam bác sĩ khoa chỉnh hình đó. Cho dù cô và Tào Vân đã yêu nhau say đắm nhưng trong lòng cô vẫn không chịu phục: Em vẫn muốn so sánh với anh ta trên giường.

Em thật ngốc. Câu này Tào Vân cũng nói đúng.

Khi chia tay, Tào Vân nói, phải, em giỏi hơn anh ấy về mọi mặt. Nhưng em không được xã hội công nhận, cũng sẽ không được gia đình chúc phúc. Nhiễm sắc thể Y tự nó đã được xã hội buff, em mang hai nhiễm sắc thể X, tự bảo vệ bản thân đã khó, muốn ở bên chị mãi mãi chỉ là giấc mộng xa vời. Quả Quả, chị đã phí hoài của em nhiều năm, hãy nghĩ lại đi.

Tình yêu không phải đánh cờ. Trong cờ vây ngay cả khi trong ván đuổi cùng giết tận đến mức khó phân thắng bại, đôi khi ngay cả kỳ thủ cũng không tính hết được chỗ hơn thua về số mắt*, chưa kể khi kết thúc ván đấu, phải cần đến nhiều người đếm đi đếm lại mới có thể phân định thắng thua. Trong tình cảm không có ai đếm mắt, đếm không ra. Người bỏ ra bao nhiêu, tôi cống hiến có nhiều? Sẽ rét lạnh lắm nếu coi đó như chuyện mua bán, ngay khi bắt đầu đếm mắt, tình yêu đã rung lên hồi chuông báo tử.

*Mắt: Là điểm hết khí (hay giao điểm) được quân ta bao vây xung quanh và cũng là nơi đối phương không được phép đặt quân vào.

Tào Vân đếm mắt rất đơn giản, Quả Quả, em rất tốt, dịu dàng, ân cần và ưu tú đến vậy, cũng có thể nhìn thấu lòng chị. Nhưng, chị không thể kết hôn với em.

Tiểu Tề nói em có thể ra nước ngoài làm bác sĩ, nơi đó sẽ không ai biết chị và em, chúng ta sẽ đóng cửa lại sống cuộc sống nhỏ bé của chúng ta.

Tào Vân lại cười: "Em ngốc quá." Em ra nước ngoài vẫn là bác sĩ chỉnh hình, còn chị học chuyên ngành Tiếng Anh, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, trình độ ngoại ngữ vẫn kém xa những học sinh cấp 3 ưu tú ở đất họ. Chị sẽ làm gì ở đó? Nếu ở Trung Quốc chị có thể làm giáo viên trong trường đại học, sang Mỹ thì đi bán sandwich ở subway sao? Hay là làm dân nhập cư bất hợp pháp trong quán ăn Trung Quốc? "Mẹ em cũng gây rối đến nhà chị. Tiểu Tề, bố mẹ chị đều là người gia giáo, đều làm giáo viên mấy chục năm, thể diện cả đời của họ không thể bị chị huỷ hoại được."

Những năm qua của chúng ta, chị rất mãn nguyện. Tào Vân nói sau khi đã đếm mắt xong.

Vừa chia tay nửa năm, cộng với áp lực từ bà Hà, Tề Dịch Quả bị mất ngủ liên miên, sau khi đã thử đủ loại biện pháp, có người bạn học thuyết phục cô: "Dịch Quả, cậu đi khám bác sĩ tâm lý đi."

Cô không làm vậy, chỉ mở vài lọ thuốc ngủ và tự gây tê bản thân bằng sách vở. Sau khi Tào Vân kết hôn và sinh con, có một dạo cô hoài nghi về chuyên ngành mình đã chọn. May mắn thay, cô gặp được một giáo viên hướng dẫn tốt, người đã từng bước dẫn dắt Tiểu Tề đến con đường quyết định học phẫu thuật cột sống.



Tề Dịch Quả không dám lấy cờ so sánh với tình nữa, cô đến với người yêu cũ thứ hai - bác sĩ huấn luyện - một cách rất tự nhiên. Bầu không khí ám muội giữa hai người càng ngày càng nồng đậm sau khi trở nên thân thiết, thỉnh thoảng họ lại đi uống chút rượu và ra ngoài ăn, vốn dĩ đã rất ưng nhau, Tiểu Tề dáng chuẩn, đối phương mặt đẹp, chỉ cần ba chai bia và một chai rượu trắng cũng đủ giúp vui. Từ đại chiến tối thứ Sáu đến đêm hôm Chủ nhật, Tiểu Tề mới đi vào chủ đề chính với đối phương: Đã đến lúc quan hệ giữa hai chúng ta cần xác định nhỉ.

Nữ bác sĩ nói được, vậy hãy xác định nhé. Khi hai người đang cao hứng quan hệ trên giường, chỉ có một người có thể quấy rầy họ, tiếng trẻ con hôi sữa của đứa con trai gửi nhà bà của bạn gái truyền đến: "Mẹ!", toàn thân Tiểu Tề suy sụp từ ngoài vào trong.

Hoặc hiếm có lần bạn gái nói chị đã tắt máy, vẫn có một chuyện gây mất hứng: Với tư cách là một bác sĩ, vào một khắc sau đêm xuân, cô hỏi Tiểu Tề: "Chị luôn lo không biết có bị ảnh hưởng sau khi đẻ thường không?"

Tiểu Tề nói không ảnh hưởng, chị không biết nơi đó đàn hồi đến mức nào sao? "Chồng cũ của chị luôn chê nơi đó." Bạn gái ôm cổ Tiểu Tề nói em mới là người tuyệt vời. Trong lời có ẩn ý, không biết là vì Tiểu Tề không chê cô ấy, hay là cô ấy không cần chê Tiểu Tề.

Cô cũng đối xử rất tốt với Tề Dịch Quả. Bác sĩ huấn luyện không để Tiểu Tề nhúng tay vào việc nhà, hận không thể tự mình chuẩn bị ba bữa một ngày cho Tiểu Tề, quần áo của Tiểu Tề cũng được cải thiện rất nhiều trong thời gian đó, bộ nào cũng là hàng hiệu, bác sĩ huấn luyện cũng không cho Tiểu Tề trả tiền.

Nhưng đối với quá khứ của Tiểu Tề, bác sĩ huấn luyện vẫn rất ghen: "Em theo đuổi cô ấy lâu như vậy cơ à? Tại sao chỉ với vài lần uống rượu với chị mà đã ngâm (tán tỉnh)?"

Tiểu Tề ân cần giải thích: "Không phải ngâm, mà là lên men. Yếu tố cần thiếu cho phản ứng hóa học xảy ra giữa người với người khác nhau, thời gian cũng khác nhau."

Bác sĩ huấn luyện có một bệnh điên mà Tiểu Tề không khống chế được, cô ấy càng điên hơn khi Tiểu Tề nghiêm túc, nói vô cùng yêu nữ tiến sĩ nghiêm túc, có ý chí tiến thủ và nghĩ dám làm và bá đạo độc đoán. Tiểu Tề vừa giải thích, cô ấy liền đáp em không cần nói nữa. Chị so với cô ấy, ai phản ứng nhanh hơn?

Tiểu Tề trầm mặc một lát: "Không thể so sánh."

Tại sao không thể so sánh? Tiến sĩ huấn luyện đã quen cầm dao, kéo, móc, kìm, kim khâu, dùi, đục và cưa. Các loại động tác phong phú bất tận, cô hướng dẫn nghiệp vụ cho Tiểu Tề:"Em chỉ biết dùng kìm cắt xương theo một hướng thôi à?", "Đĩa đệm có dao doa, em không biết dùng à?" Tóm lại, phải tiếp tay kịp thời sau khi Tiểu Tề đánh lớn, phải bàn tay vàng làm nên mọi chuyện sau khi đã thích nghi. Cuối cùng cô ấy hỏi: "Chị so với cô ấy, phản ứng của ai nhanh hơn?"

Tiểu Tề nói: "Chị nhanh." Câu này được trả lời từ góc độ sinh lý, đối phương cuối cùng cũng hài lòng. Khi hẹn hò, Tiểu Tề cũng thích sự điên của cô ấy, lần đầu tiên cô cảm thấy tuổi tác không tha cho con người, Tiểu Tề nhìn bác sĩ và thở dài, chưa đến 26 tuổi đã phải chống eo rời giường.

Cô chia tay Tào Vân vì hiện thực, cũng chia tay bác sĩ huấn luyện vì cô ấy muốn về nhà tu thân dưỡng tính và nuôi dạy con trai. Trước khi đi, cô mặc kệ lời van nài níu kéo của Tiểu Tề, chỉ cảm ơn thêm: "Nửa năm qua chị thực sự rất mãn nguyện."

Tại sao mọi người đều dùng mãn nguyện để mô tả tình yêu của họ? Tại sao họ không tiếp tục tiến lên sau khi đã mãn nguyện? Tại sao họ nhận định rằng cuộc tình này chẳng thể là mãi mãi mà chỉ như duyên kiếp bèo mây?

Tiểu Tề đã gặp Du Nhậm trước khi cô có thể lý giải những câu hỏi này.

Cô gái nhỏ chơi cờ trên người cô, khiến Tiểu Tề nhớ lại kỹ năng của cô trên người Tào Vân trong một khoảnh khắc, cô muốn nói đây không phải chơi cờ, cũng không phải tình yêu.

Sau khi cô gái nhỏ cởi áo phông để lộ áo ngực, trên dáng người nhỏ xinh và mảnh dẻ là khuôn mặt khí thế đè người, cô bé nói muốn sảng khoái, muốn những khiến kẻ muốn vặn chúng ta phải tức điên.

Tề Dịch Quả nhận ra, Du Nhậm không giống tên ngốc Tề Dịch Quả ngày xưa chơi cờ để thắng hay thua, cô bé tuyệt đối không chịu trói tay chịu chết, cũng không bao giờ so sánh với những người yêu cũ của mình, cái gì mà tuyệt hay không tuyệt, phản ứng nhanh hay không nhanh.

Tề Dịch Quả thích khí thế đánh cờ bạo dạn thế này, cơn nghiện của cô bắt đầu choán lối. Một tay bị thương nâng chiếc bánh xèo, một tay lành lặn bảo vệ đầu cô bé, hôn Du Nhậm với không chút kiềm chế, kiên quyết kiên định và hoàn toàn không biết đủ là gì.

Trận cờ của hai người còn chưa đến giữa ván, chiếc giường xếp dùng để làm bà Hà yên tâm đã bị gãy vì không chịu nổi khuấy động.

Du Nhậm nằm trên người Tiểu Tề, mông Tiểu Tề kẹt giữa giường sắt gãy, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Tề nói chiếc giường này không hề rẻ, mua 250 tệ đấy. Chị thấy nhiều người nhà bệnh nhân cũng nằm giường như thế này trong bệnh viện.

Du Nhậm hỏi vậy chị đã bao giờ nhìn thấy họ đánh cờ trên đó mà không gãy chưa?

"Ừm, lần sau chị sẽ nói với họ một câu, tuyệt đối đừng đánh cờ hai người trên đó. Này, Thái Thái, tại sao hai ta nằm nghiêng thì được nhỉ?" Tề Dịch Quả cười toe toét, vẫn giữ nguyên tư thế đó, Du Nhậm kéo cô đứng dậy, hai người sóng vai trầm tư nhìn chiếc giường gãy.



Nói chính xác hơn, là Tiểu Tề đang trầm tư, Du Nhậm đang nhìn Tiểu Tề.

Gãy thì đã gãy, chỉ là không biết cô đang xót 250 tệ hay đang tiếc cho bầu không khí mà họ khó khăn lắm mới vun đắp được? Hay là Tề Dịch Quả đang hối hận?

Du Nhậm đi chân trần vào phòng ngủ, mở chăn điều hòa ra nằm vào trong, Tiểu Tề vẫn đang trong phòng khách.

"Dịch Quả?" Dù sao cũng đã từng yêu mấy người, cũng mạnh miệng không chỉ một lần, sao còn giả vờ giả vịt như vậy? Du Nhậm gọi cô.

Tiểu Tề tỉnh táo lại một chút, một lúc sau truyền lại âm thanh từ phòng tắm. Không hổ là bác sĩ, đánh răng, rửa tay, sát trùng xong xuôi, Tề Dịch Quả giơ cao tay trái quay lại gần Du Nhậm: "Điểm khác biệt giữa chị và Tượng Nữ thần Tự do chỉ là một ngọn đuốc."

Thực ra không cần ngọn đuốc, cô có thể thấy rõ từng chi tiết xinh đẹp trên khuôn mặt Du Nhậm và nỗi thấp thỏm ẩn giấu trong ánh mắt, nhưng vẫn tỏ ra can đảm. Dũng khí trong lòng Du Nhậm lẫn lộn nhiều bối rối về những điều chưa biết. Ánh mắt Tề Dịch Quả dần dần đốt bỏng Du Nhậm, cô cũng hỏi bằng ánh mắt: "Còn chờ gì nữa?"

"Thái Thái, chuyện này khác chơi cờ." Tề Dịch Quả nói.

"Em biết." Nốt ruồi nhỏ trên mặt Du Nhậm như chiếc lá nổi trên mặt nước, khúc xạ ánh sáng nhờ biểu cảm của cô gái, sâu thêm chút, mờ thêm mau. Tay Du Nhậm nắm lấy quần áo của Tề Dịch Quả: "Em không sợ."

Tiểu Tề quá đỗi đau lòng trước sự dũng cảm của cô bé, lại hôn cô thêm lần nữa. Ban đầu là những tia lửa lách tách loé sáng, hạ cánh xuống đồng cỏ phát ra âm thanh cỏ cháy trầm lắng. Say tình rồi, Tề Dịch Quả đã quên hết những gì Tào Vân và bác sĩ huấn luyện từng dạy cô, tâm trí cô bị bao phủ bởi hương thơm của cỏ xanh.

Đôi mắt ẩm ướt của cô biến thành ống nội soi của Du Nhậm, thiếu nữ nhắm mắt lại không dám nhìn cô. Đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại của cô hoá thành bàn tay của Du Nhậm, dẫn dắt thiếu nữ tìm hiểu hương chanh thành niên chưa lâu của cô. Bàn tay của cô cũng thuộc về Du Nhậm, men theo biên giới thảo nguyên tiến về vùng trung bộ, Tề Dịch Quả chỉ đường, giữa lúc tâm trí thiếu hụt oxy, Du Nhậm cảm thấy sức nóng lan khắp cánh đồng.

Con người cũng giống đồng cỏ, không thể tránh khỏi xuân đến sinh sôi, thu về quả chín. Tại thời khắc giao thoa giữa xuân và hạ, mảnh cỏ mang tên Du Nhậm điểm xuyết những bông hoa màu đỏ, tô vẽ những cọng rễ mềm chưa từng trải qua gió lướt, nắng ấm và mưa dầm.

Du Nhậm cảm thấy Tề Dịch Quả là một nông dân vô cùng kiên nhẫn cày sâu cuốc bẫm, cô vén những bông hoa trên mảnh cỏ, ngửi đám rêu ở những vị trí ngẫu nhiên, khuấy động khuẩn hệ mới sinh ra ở nơi bí mật, và cuối cùng uống cạnh mép ao nước ngầm tụ lại trên đồng cỏ, thì thầm vào tai thiếu nữ: "Đừng lo lắng."

Du Nhậm đáp lại bằng cái ôm Tiểu Tề thật chặt.

Hóa ra đây chính là cảm giác rễ cây xuyên qua mặt đất. Du Nhậm không nghe thấy thanh âm, nhưng cô biết nó đang kéo theo trái tim mình. Tề Dịch Quả ân cần không tiếp nữa, cô nhìn Du Nhậm, thiếu nữ mở mắt ra, khóe mắt liếc thấy cơ thể của người yêu mình, có tia xấu hổ bay lên trong khóe mắt. "Không sao đâu, hãy nhìn nhiều thêm, làm quen với cô ấy." Tiểu Tề nói.

"Em cảm thấy, có gì đó là lạ." Du Nhậm cảm nhận cơ thể, khoái cảm về mặt tâm lý vượt xa tất cả, cô nói: "Có lẽ do không có kinh nghiệm."

Tề Dịch Quả nói thêm một lúc nữa, nấm trên thảo nguyên sẽ nhanh chóng mọc lên sau cơn mưa, em có cảm nhận được không?

Du Nhậm im lặng, nghiêng đầu, nụ hôn của Tề Dịch Quả đuổi đến: "Thái Thái, nếu em cảm thấy không thoải mái, vậy chỉ một ván được không?"

Du Nhậm nói vâng. Sau hành trình kiên nhẫn đến đồng cỏ kết thúc, Du Nhậm ôm Tiểu Tề nghỉ ngơi. Lúc này Tiểu Tề đã bắt đầu thấy mệt, cảm thấy chóp mũi và đầu môi đang được người yêu âu yếm an ủi. Sau đó Du Nhậm thì thầm nói: "Dịch Quả, nói lời phải giữ lời. Còn nữa, không phải người ta nói sẽ chảy máu sao?"

Còn nữa, cô vẫn chưa bắt đầu khám hiểm.

Hơi thở của Tề Dịch Quả gấp gáp hơn, cô mở mắt ra cười: "Nghe nhầm đồn bậy, không phải ai cũng chảy máu." Chuyện tình yêu đến một cách tự nhiên cũng không cần phải định nghĩa bằng một công thức ngu ngốc và vô dụng đến vậy.

Cứ đối mặt với ván cờ bằng lòng dũng cảm kinh ngạc lòng người, hãy yêu nhau bằng cả trái tim chân thành chuyên tâm, đừng so sánh, đừng kỳ kèo đếm mắt thắng thua. Tề Dịch Quả hỏi Thái Thái, em còn dây chun không? Buộc tóc lên giúp chị.

Du Nhậm làm theo những gì được bảo. Vì vậy Tiểu Tề nói, chị nói lời giữ lời. Người yêu cô bao bọc cô trong tình yêu nồng nàn.

......
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận