Xa Gần Cao Thấp - Chương 93: Chống đỡ bản thân
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10: Giáo dục tiên tiến
- Chương 11: Sớm hiểu tình người
- Chương 12: Thẩm mỹ nhảm nhí
- Chương 13: Có nhiều thế giới
- Chương 14: Vỏ mỏng nhân dày
- Chương 15: Bắt đầu lớn lên
- Chương 16: Sẽ rất nhớ cậu
- Chương 17: Khác thường hay không
- Chương 18: Duyên và định mệnh
- Chương 18: Duyên và định mệnh
- Chương 19: Ngoại thành phồn thịnh
- Chương 20: Một mặt trời khác
- Chương 21: Chen vào tình bạn
- Chương 22: Cùng ăn hai bữa
- Chương 23: Đàn ông trong tiệc
- Chương 24: Nhân tài, kẻ ngốc
- Chương 25: Triệu Lan rối bời
- Chương 26: Đứa trẻ kiên cường
- Chương 27: Đứng lên, ầm ĩ
- Chương 28: Xem kịch ngu ngốc
- Chương 29: Không gian bí mật
- Chương 30: Không cho đàn ông
- Chương 31: Tương lai ở đâu
- Chương 32: Đừng đối xử tốt
- Chương 33: Người nhà Mao Sinh
- Chương 34: Nụ hoa, táo đỏ
- Chương 35: Viên Liễu nhà cậu
- Chương 36: Đàn ông, con gái
- Chương 37: Nền nếp gia phong
- Chương 38: Đồ Khốn Vương Lê
- Chương 39: Chạy đến chỗ chị
- Chương 40: Bạc bẽo với người
- Chương 41: Đánh cờ dậy thì
- Chương 42: Cơn đau vấn vương
- Chương 43: Chiến trận khai trường
- Chương 44: Nhân viên Ấn Tú
- Chương 45: "Thử" đáng xấu hổ
- Chương 46: Mặc kệ tất thảy
- Chương 47: Bị gọi lên trường
- Chương 48: Yêu đương tìm mẹ
- Chương 49: Tính lên đầu mẹ
- Chương 50: Ăn đậu phụ thối
- Chương 51: Bắt cá hai tay
- Chương 52: Hổ mẹ gặp mặt
- Chương 53: Thế đời khó đoán
- Chương 54: Đều tồi như nhau
- Chương 55: Ngàn dặm tìm thầy
- Chương 56: Món quà là gì
- Chương 57: Bạn gái của nhau
- Chương 58: Dây cương cuộc sống
- Chương 59: Đều sẽ ổn thôi
- Chương 60: Đánh chết bố rồi
- Chương 61: Kịch hai người hát
- Chương 62: Đi tìm hơi ấm
- Chương 63: Không được bỏ đi
- Chương 64: Hình như bị điên
- Chương 65: Con người xấu xa
- Chương 66: Thời gian, khoảng cách
- Chương 67: Mình cũng có chị
- Chương 67: Mình cũng có chị
- Chương 68: Con gái phiền quá
- Chương 69: Cuộc sống khó khăn
- Chương 70: Rất giống Túc Hải
- Chương 71: Cũng làm em vui
- Chương 72: Bóng nhạn thoáng qua
- Chương 73: Đường hầm trong lòng
- Chương 74: Có lẽ không hợp
- Chương 75: Ai cũng bắt nạt
- Chương 76: Tình yêu là gì
- Chương 77: Thợ săn xảo quyệt
- Chương 78: Tuổi trẻ thật tốt
- Chương 79: Người này thật thà
- Chương 80: Người thần kinh thép
- Chương 81: Không có tự tin
- Chương 82: Đúng là làm hại
- Chương 83: Chào Tề Dịch Quả
- Chương 84: Đón sao Văn Khúc
- Chương 85: Có chút bức bối
- Chương 86: Sắp không chịu nổi
- Chương 87: Tàn nhẫn thật đấy
- Chương 88: Là một đồ Ngốc
- Chương 89: Cuối tuần bên em
- Chương 90: Sớm tìm lối thoát
- Chương 91: Phải làm sao đây
- Chương 92: Xin đừng mở tủ
- Chương 93: Chống đỡ bản thân
- Chương 94: Mới mười mấy tuổi
- Chương 95: Chuyện này cụt hứng
- Chương 96: Tự mình qua sông
- Chương 97: Chiến tiệm cắt tóc
- Chương 98: Cảnh đẹp không chờ
- Chương 99: Không phải thuốc chữa
- Chương 100: Nét đỏ đậm màu
- Chương 101: Không mời mà đến
- Chương 102: Đang rất nghiện cờ
- Chương 103: Nói lời giữ lời
- Chương 104: Góc đá chênh vênh
- Chương 105: Đã từng nằm mơ
- Chương 106: Phải tránh thật xa
- Chương 107: Tạm biệt Tiểu Anh
- Chương 108: Đói quá, phải nhanh
- Chương 109: Chúng ta đều ích kỷ
- Chương 110: Ly hôn là chắc!
- Chương 111: Phụ nữ thực thụ
- Chương 112: Thời gian đã chết
- Chương 113: Hãy đem vào kịch
- Chương 114: Xung quanh đáng sợ
- Chương 115: Em rất can đảm
- Chương 116: Giờ còn đau không
- Chương 117: Prometheus
- Chương 118: Không lộ chút nào
- Chương 119: Phải sống tiếp trước
- Chương 120: Dạy mình cách sống
- Chương 121: Duyên vợ chồng dài
- Chương 122: Như chưa thay đổi
- Chương 123: Chở em một đoạn
- Chương 124: Làm tình nhân đi
- Chương 125: Đủ người yêu cũ
- Chương 126: Sâu và rộng lượng
- Chương 127: Cứ tỏ vẻ thôi
- Chương 128: Sư tỷ nói đúng
- Chương 129: Bản thân chết tiệt
- Chương 130: Có chút ngu ngốc
- Chương 131: Tự tìm đáp án
- Chương 132: Đăng ký kết hôn
- Chương 133: Đã bị lợi dụng
- Chương 134: Giới hạn là gì
- Chương 135: Lột da con bé
- Chương 136: Gọt quả nhiều quá
- Chương 137: Chịu oan lần này
- Chương 138: Là đứa nào đẻ
- Chương 139: Vậy nên đọc gì
- Chương 140: Không thẹn với lòng
- Chương 141: Thật không đơn giản
- Chương 142: Có thể gây mê
- Chương 143: Không nhận mẹ ruột
- Chương 144: Khẩu thị tâm phi
- Chương 145: Cần phải gan dạ
- Chương 146: Không thể khâu lại
- Chương 147: Trái tim trở lại Trái tim trở lại
- Chương 148: Chia sẻ tin tức
- Chương 149: Như có xốn xang
- Chương 150: Thăng cấp đãi ngộ
- Chương 151: Nhiều sự lựa chọn
- Chương 152: Thật không dễ dàng
- Chương 153: Là do ai dạy
- Chương 154: Tủi thân tội nghiệp
- Chương 155: Hành trình cô đơn
- Chương 156: Bữa tiệc sinh nhật
- Chương 157: Không muốn kết hôn
- Chương 158: Dấu hiệu thành tinh
- Chương 159: Em biết nhiều lắm
- Chương 160: Sao luôn là mình
- Chương 161: Con đường tình yêu
- Chương 162: Bán rẻ tình yêu
- Chương 163: Tự cầu đa phúc
- Chương 164: Mọt sách ăn thịt
- Chương 165: Trúng giải đặc biệt
- Chương 166: Đã thay lòng chưa
- Chương 167: Yêu chị khủng khiếp
- Chương 168: Trái tim chân thật
- Chương 169: Hãy mau trả lãi
- Chương 170: Đi chưa đủ xa
- Chương 171: Phân phối bách hợp
- Chương 172: Rốt cuộc mấy tay
- Chương 173: May mắn chưa đủ
- Chương 174: Vàng hết kia kìa
- Chương 175: Chị muốn ăn gì
- Chương 176: Tự coi mình xứng
- Chương 177: Một tờ giấy trắng
- Chương 178: Đầy tớ phụng sự
- Chương 179: Người không động lòng
- Chương 180: Không nói tiếng người
- Chương 181: Trụ tướng, âu lo
- Chương 182: Bao dung tình cảm
- Chương 183: Nghĩ mãi không hiểu
- Chương 184: Bản thân khó coi
- Chương 185: Mục đích hành trình
- Chương 186: Biết chừa đường lui
- Chương 187: Đừng đo tình yêu
- Chương 188: Hy vọng tầm thường
- Chương 189: Ánh trăng thật đẹp
- Chương 190: Du Nhậm nhỏ bé
- Chương 191: Sẽ uống với chị
- Chương 192: Lấy lòng cảm xúc
- Chương 193: Khi em từng đến
- Chương 194: Cậu mất hồn rồi
- Chương 195: Ai đó hỏi đường
- Chương 196: Lý trí quyến rũ
- Chương 197: Nắm tay chị nhé
- Chương 198: Chia tay viên mãn
- Chương 199: Đa dạng, linh hoạt
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xa Gần Cao Thấp
Chương 93: Chống đỡ bản thân
Chống đỡ bản thân
......
Hỏa hoạn khiến cửa hàng thiệt hại hơn trăm vạn tệ, ngoài hàng hóa trong kho còn có vật tư đã thoả thuận sẽ cung cấp cho khách hàng ký hợp đồng, chưa tính đến nhân công trang trí và các chi phí khác. Ngày hôm đó, Ấn Tú mang ủng mưa đứng trong cửa hàng, ngơ ngác hồi lâu, nếu đây là mơ, thì cô cũng tỉnh dậy quá sớm khỏi giấc mơ làm giàu này.
Tuy anh Hạo nhà to nghiệp lớn, nhưng tổn thất lần này không phải con số nhỏ. Anh yêu cầu Ấn Tú giao hợp đồng và hoạt động kinh doanh của cửa hàng này đến hai cửa hàng kia trước, còn anh nhìn chằm chằm vào cuốn sách quy định phòng cháu chữa cháy với sắc mặt tái nhợt, trong đó ghi rất rõ ràng: "Cháy do có người phóng hoả."
Không tìm được thủ phạm, không thể đòi bồi thường. Làm kinh doanh thường gặp phải loại xui xẻo này, anh Hạo nghiến răng nghiến lợi: "Không chấp nhận cũng phải tạm thời chấp nhận", nhưng vì quá tự tin, thời gian thu nợ kinh doanh của anh quá dài, dẫn đến không đủ tiền sổ sách, mà nhà cung cấp hàng hoá cũng đòi anh thanh toán trước ngay khi nghe tin chuyện này xảy ra. Ngay cả người được ông chủ đối tác quý mến như Ấn Tú dù xuất hiện cũng không có tác dụng, trên thương trường không ai bàn chuyện tình thương.
Phản ứng dây chuyền dần dần xuất hiện: Không thanh toán, người ta không cung cấp hàng, và nếu thanh toán trước, sẽ xuất hiện vấn đề trong chuỗi vốn - mạng lưới của anh Hạo trải ra quá rộng, các công ty nội thất, chuỗi cửa hàng vật liệu nhà cửa và vài công xưởng dưới trướng đều cần tiền, không thể trả lại số tiền nợ khách hàng lớn trong một thời gian, vay chỗ nọ nấp chỗ kia được vài tháng, anh Hạo nói phải nhanh chóng rút tay, phải loại bỏ vài cửa hàng.
Tất nhiên Ấn Tú không nằm trong số những nhân viên bị nghỉ việc, anh Hạo, người đã bắt đầu quyết toán tài khoản, phải nhờ đến người vợ Hình Phương hỗ trợ công ty và dòng tiền ở Bách Châu nên việc ly hôn tạm thời bị hoãn. Anh tính toán từ đống đổ nát với Ấn Tú: "Dựa trên số cổ phần, cô thiệt hại hơn 200.000, số tiền vốn cổ phần còn lại là tôi cho cô mượn..." Người từng rất giàu như anh Hạo không thể nói: "Em không cần trả lại vốn cổ phần cho anh."
Ấn Tú nói cô hiểu, chắc chắn sẽ trả lại số tiền này anh Hạo, không thiếu một xu.
"Ý tôi không phải vậy, sau này vẫn phải mở lại cửa hàng này. Chỉ là trước mắt cô phải giúp tôi quản lý những cửa hàng còn lại ở tỉnh lỵ, không cần trả lại tiền ngay." Lời của anh Hạo khiến Ấn Tú hiểu ra đàn ông khi tính toán phũ phàng hơn phụ nữ rất nhiều, tiền phải trả, sức cũng không được bớt là bao.
"Một thời gian nữa tôi sẽ bỏ đi một công xưởng, chỉ cần chậm lại là được." Anh Hạo nói.
Ấn Tú không biết anh ấy cần bao nhiêu thời gian để tốt lên, cô xin nghỉ vài ngày ở nhà nghỉ ngơi, uống hết chai rượu trắng mua về mỗi khi tâm trạng không ổn, Ấn Tú say khướt, ngủ mê man. Tỉnh dậy, cô gọi điện cho từng người bạn cũ để vay tiền, trước lúc mở cửa hàng còn không vay được vài con số, sau khi cửa hàng cháy càng khó nói hơn. Ấn Tú chỉ vay chưa được 10.000 tệ, rất khó để trả hết tiền cho anh Hạo trong một lần.
Cô ngồi trên ghế sofa, ngơ ngác nhìn ra cửa, liếc thấy đôi dép nam mà người thuê nhà trước để lại, chợt cô bước tới nhặt dép lên, đập mạnh xuống nền nhà. Chiếc dép nảy lên rồi nằm bất động.
Sau khi đập hai lần, cô lấy kéo cắt thành từng mảnh, chỉ khi nền nhà phủ đầy bã nhựa, chỉ khi lòng bàn tay bị mài đến mức phồng rộp, cô mới bình tĩnh lại phần nào - cô quá nghèo và quen tiết kiệm nên không nỡ vứt đi đôi dép vẫn còn tốt của họ để lại, thay vào đó cô giặt sạch, giữ lại cho Ấn Tiểu Thường mang trong vài ngày đến thăm.
Cô tầm mắt hạn hẹp, tự đẩy mình xuống hố với khoản vay 200.000 tệ người ta đưa. Khi mượn một thân dây leo từ một người đàn ông, thứ cháy trước là dây leo chứ không phải thân cây. Cô tưởng rằng dựa thế anh Hạo có thể bước lên con đường giàu sang hào nhoáng, nhưng lại bị mương nước thải hai bên đánh ngập.
Ấn Tú cảm thấy trên đời này không có thứ gì rơi xuống là đáng tin cậy. Đôi dép không đáng tin cậy, người mẹ không đáng tin cậy, cộng sự anh Hạo càng không.
Ngày hỗn loạn thứ ba, vợ anh Hạo là Hình Phương dẫn người đến đập cửa, ném thẳng bản sao hợp đồng vay vốn lên bàn: "Nói đi, bao giờ trả?" Anh Hạo lấy số tiền cho cô vay từ tài khoản riêng, Hình Phương nói đó là tài sản chung của vợ chồng tôi, chồng tôi da mặt mỏng, tôi sẵn sàng thay anh ấy đòi lại.
Thời gian trả nợ còn hơn nửa năm, mà Hình Phương đã tới tận cửa ép phải trả nợ, Ấn Tú nhìn hai người đàn ông côn đồ được Hình Phương dẫn tới, ánh mắt chúng dừng lại trên những bộ đồ lót cô phơi ngoài ban công, sự dâm ô trong ánh mắt sượt qua trong khoảnh khắc.
"Trước mắt tôi không trả được." Ấn Tú sợ hãi, nhưng nghĩ lại, bản thân cô chẳng còn gì cả, chân trần còn sợ cái gì? Cô ngồi ngay ngắn trên ghế sofa: "Trong nhà này chị thích mang cái gì thì mang đi, nếu không thích thì kiện tôi."
Hình Phương nói cô bé, cô còn trẻ mà gian xảo quá nhỉ. Mẹ cô là Ấn Tiểu Thường phải không? Căn nhà rách nát của cô ở nhà máy dệt số 3 vẫn đáng giá vài đồng đấy, đừng mơ tưởng quỵt nợ, đến hạn mà không trả, tôi sẽ tịch thu căn nhà của cô.
Hình Phương mặc quần da và mang giày cao gót đi quanh nhà Ấn Tú một vòng: "Tôi không biết Trần Hạo đã chi bao nhiêu lên người cô, nhưng tôi muốn lấy lại những gì viết trên giấy trắng mực đen." Hình Phương khinh thường liếc nhìn nội thất trong nhà: "Anh ta còn muốn giữ cô lại công ty, đừng tưởng cô có thể cầm lông gà làm lệnh tiễn. Ấn Tú, nếu để tôi nhìn thấy cô ở công ty một lần nữa, tôi không chỉ đòi tiền cô đâu, mà còn khiến cô không thể làm người ở Bách Châu và tỉnh lỵ."
Trước khi rời đi, Hình Phương tiện tay hất đổ chiếc bình trên bàn của Ấn Tú: "Mẹ cô là người có tiếng xấu bốc mùi ở Nhà máy dệt số 3 Bách Châu, con gái bà ấy đúng là giống mẹ y như đúc," chân đá mảnh vỡ thủy tinh: "Đều là cặn bã." Hình Phương chửi rủa.
Trước khi rời đi, hai tên đàn ông còn cố ý cúi người xuống gần Ấn Tú, một người vỗ nhẹ và véo má cô, cười tục tĩu: "Mọng nước quá."
Ấn Tú dựa vào cửa giữ chặt lại ngay khi họ rời đi, từng lớp mồ hôi cứ tuôn ra không ngừng. Cô chặn bàn ghế vào cửa, sau đó ôm vai ngồi xổm trong góc, chỉ khi đó cơ thể mới hết run rẩy.
Hoá ra "chậm lại" của anh Hạo chỉ để làm cô chậm lại. Ấn Tú từ bỏ ý định gọi cho anh Hạo, đợi khi cơ thể bắt đầu nghe theo lý trí, cô đứng lên thu dọn đồ đạc.
Trước khi Ấn Tú ra ngoài lúc 8 giờ tối, đôi mắt giăng đầy tia máu lại nhìn chiếc ghế sofa màu xanh trái cây, dài dài, vuông vuông, với hình dáng tay vịn hình tròn. Không thể mang theo được nữa, cô nghĩ. Ấn Tú không thể mang Bạch Mão Sinh theo được nữa, cũng không thể mang theo cửa hàng chất chứa biết bao lý tưởng và mồ hôi xương máu của mình, chỉ có thể mang theo bản thân và dấu ấn sinh mệnh trên cơ thể.
Khi từ Ninh Ba trở về, Mão Sinh mang theo những túi lớn túi nhỏ quà Phượng Tường tặng: "Cái này cho Vương Lê, cái này cho Triệu Lan." Phượng Tường nói Vương Lê thích đồ ngọt, nhưng lại bị đau bụng, không nên ăn nhiều. Triệu Lan có thể uống một ít rượu, hãy mang hai chai Nữ Nhi Hồng này về. Cuối cùng là quà của Mão Sinh, Phượng Tường tặng cho cô một bộ trang phục. Một bộ trang phục cho tiểu sinh ít nhất cũng có giá lên đến hàng vạn hoặc mấy vạn tệ, cô không dám nhận.
"Bảo nhận thì cứ nhận đi, diễn viên hát đán giữ lại trang phục tiểu sinh làm gì? Mặc cho ma-nơ-canh trong nhà hát song ca à?" Phượng Tường cưỡng bức bỏ đồ vào cốp xe, sau đó đưa Mão Sinh đến ga tàu. Bộ trang phục đó ban đầu muốn dành tặng cho Vương Lê, nhưng kích thước quá lớn. Phượng Tường nghĩ, đáng đời Vương Lê không mặc được, thật hời cho Bạch Mão Sinh.
Khi Mão Sinh cùng đoàn kịch của Phượng Tường đi hát một buổi biểu diễn tối, vì đã quen với sự xa hoa và hoàn cảnh của nhà hát lớn, cô cảm thấy sân khấu ở làng quê và thị trấn quá sơ sài: Khán giả nghe kịch ngồi dưới mái hiên tạm bợ, phẩy quạt cầm tay, cắn hạt dưa ồn ào nói chuyện, nhưng lại nghe rất say sưa khi vở kịch thực sự khai màn. Phượng Tường nói rất nhẹ tênh: "Phải mất vài tháng để có chỗ đứng vững chắc." Nhưng Mão Sinh chỉ ở lại hậu trường cùng Phượng Tường một tiếng đã thấy cảnh tàn sát khốc liệt trong đoàn kịch này.
Diễn viên nữ hát sinh là em vợ của trưởng nhóm, vợ của trưởng nhóm là một cựu diễn viên bị mất giọng, hiện đang chịu trách nhiệm thu xếp trước và sau hậu trường, đặc biệt là phát lương. Phượng Tường là người ngoại lai, lại còn là người ngoại lai có mức lương cao hơn cả em vợ. Vợ của đội trưởng vừa phát lương cho Phượng Tường vừa bấm bụng chịu giận, cũng vừa phải dựa vào tài năng của Phượng Tường. Những diễn viên hát ra những vở kịch nổi tiếng đã ăn sâu bén rễ trong lòng khán giả, người ta công nhận ai thì trả giá bao nhiêu cũng được.
Phượng Tường đang trang điểm ở hậu trường chỉ được trưởng nhóm lịch sự hỏi: "Ăn chưa?" Mão Sinh lập tức nhìn thấy vợ của đội trưởng đảo mắt lên tận mái nhà. Với tính cách của Phượng Tường, làm sao có thể nhịn được? Mão Sinh nén câu hỏi này suốt một ngày, cuối cùng hỏi Phượng Tường trước khi đi: "Sư... tỷ, chị hát ở đây có vui không?"
Phượng Tường bật cười: "Mão Sinh, chị từng hát vui vẻ ở đoàn Việt kịch Bách Châu, nhưng họ hắt nước rửa chân vào chị. Bây giờ chị đang kiếm tiền rất vui vẻ, những lời đồn đại và vu khống, những cái đảo mắt và cười khẩy đó có là gì? Đời người có bấy nhiêu vui vẻ, có được cái này đừng cầu cái nọ, ông trời cũng rất keo kiệt."
Cô nhìn đứa trẻ như đã mất đi sức sống trước đây: "Không phải chị nói nhiều đâu, Mão Sinh. Biết là bây giờ nhóc đã trưởng thành, nhưng trông như bị móc con tim ra vậy? Thất tình à? Hay vẫn buồn đoàn Việt kịch tỉnh không có khả năng trả lương?"
Mão Sinh nói em đang học từ sư phụ nhiều hơn, trở nên bình tĩnh hơn, để không nông nổi như trước đây nữa.
Phượng Tường nói, vớ vẩn, chị cũng từng chứng kiến thời mà Vương Lê còn chưa bình tĩnh, trông như đúc ra từ một khuôn với đôi mắt sa sầm và khoé miệng rũ xuống của nhóc bây giờ. Cô nhìn Mão Sinh thêm lần nữa: "Chị luôn cảm thấy..." luôn cảm thấy không một chàng trai nào có thể xứng với Mão Sinh.
Gặp Tôn Điềm ở ga tàu, Trần Phượng Tường nhìn thấy cô gái hát nhạc pop nói giọng Hà Nam khoác tay Mão Sinh không buông, khi ánh mắt Phượng Tường tia tới, Tôn Điềm mới buông tay ra như bị điện giật.
"Chị cũng phải đến rạp hát, Mão Sinh lần sau quay lại đã biết đường chưa? Cứ gọi cho chị nhé." Phượng Tường mỉm cười quay người đi, Mão Sinh gọi lại: "Cô!"
Phượng Tường giả vờ mắng: "Cô nào?"
Mão Sinh ngượng ngùng cười: "Chị ở đây một mình, nhớ chú ý sức khỏe." Phượng Tường quá vất vả, hát hàng tiếng đồng hồ sau đó lái xe thêm một, hai tiếng là chuyện bình thường. Kết thúc một vở kịch, sau gáy đã lấm tấm mồ hôi.
"Biết rồi." Phượng Tường xua tay, do dự một lúc mới nói: "Phải ngoan ngoãn với sư phụ biết chưa?"
Mão Sinh nói em biết, sư phụ là người mẹ khác của em.
"Vài ba chuyện vớ vẩn trong đoàn Việt kịch Bách Châu ấy, nhóc khuyên cô ấy đừng dính đáng vào. Vẫn tưởng mình mới 20, 30 tuổi sao? Người từng mắc bệnh ung thư, đừng gánh chuyện cho đám người ông Phùng nữa." Phượng Tường đang nói về chuyện có thể đoàn Việt kịch Bách Châu đang tiến hành cải cách liên doanh, chắc chắn Vương Lê bị treo lên cao để chịu trách nhiệm thu hút vốn bơm vào.
"Vâng." Mão Sinh đồng ý: "Cô... chị, em để một hộp nhân sâm ở ghế sau xe của chị. Chị nhớ dùng, bổ sung năng lượng."
Phượng Tường nhướng mày: "Chị còn chưa bảy mươi tám mươi đâu." Ngay sau đó giọng điệu dịu lại: "Không cần tiền sao? Lương còn chưa được nhận đã tiêu xài bừa bãi." Quay mặt lại, cô cười: "Hiểu rồi, hiểu rồi, lảm nhảm y như Vương Lê. Trên đường đi nhớ cẩn thận."
Nhìn Trần Phượng Tường đi được một lúc, Tôn Điềm nói: "Cô của em không phải người đơn giản, một mình đến làm việc ở nơi xa lạ, nếu tính tình mềm yếu dù chỉ một chút, cô ấy sẽ không thể chịu đựng được. "
"Chị cũng không đơn giản." Mão Sinh nghiêm túc khen ngợi Tôn Điềm: "Chị có thể nuôi cả một gia đình." Tôn Điềm hát trong hộp đêm, kiếm được hơn 4.000 tệ.
Cô cũng nghĩ đến Ấn Tú, người yêu cũ cũng từng nghiến răng chống đỡ cuộc sống như thế này. Sư phụ bị ung thư phải chống đỡ thân thể và sự nghiệp, nhưng lúc nào cũng lo cho Mão Sinh. Mẹ cô phải gồng gánh cả gia đình nhỏ, lại còn bị mất một chân. So với họ, bản thân cô chỉ gặp rắc rối trong chuyện tiền lương lại luôn được họ quan tâm, bảo vệ.
Những người có thể tự chống đỡ bản thân, chắc chắn có thể chống đỡ tình cảm và sự nghiệp.
"Khi về chị sẽ đãi em ăn mì hầm." Tôn Điềm vui vẻ lại khoác tay Mão Sinh.
"Là do chị muốn ăn đúng không?" Mão Sinh hiểu dạ dày của Tôn Điềm, nhìn vào đôi mắt của Tôn Điềm, cô thấy vị mặn trong mắt cô gái đã nhạt đi, giờ đây chỉ tràn ngập vị ngọt. Bàn tay của Tôn Điềm trượt xuống nắm chặt tay Mão Sinh.
Mão Sinh cau mày thành hình chữ bát, Tôn Điềm vẫn không buông tay: "Đúng là chị chỉ muốn ăn mì hầm." Cô gái nói: "Tiểu Bạch, chị không quan tâm trong lòng em có còn người yêu cũ hay người yêu cũ cũ hay không, chị chỉ thích em."
......
......
Hỏa hoạn khiến cửa hàng thiệt hại hơn trăm vạn tệ, ngoài hàng hóa trong kho còn có vật tư đã thoả thuận sẽ cung cấp cho khách hàng ký hợp đồng, chưa tính đến nhân công trang trí và các chi phí khác. Ngày hôm đó, Ấn Tú mang ủng mưa đứng trong cửa hàng, ngơ ngác hồi lâu, nếu đây là mơ, thì cô cũng tỉnh dậy quá sớm khỏi giấc mơ làm giàu này.
Tuy anh Hạo nhà to nghiệp lớn, nhưng tổn thất lần này không phải con số nhỏ. Anh yêu cầu Ấn Tú giao hợp đồng và hoạt động kinh doanh của cửa hàng này đến hai cửa hàng kia trước, còn anh nhìn chằm chằm vào cuốn sách quy định phòng cháu chữa cháy với sắc mặt tái nhợt, trong đó ghi rất rõ ràng: "Cháy do có người phóng hoả."
Không tìm được thủ phạm, không thể đòi bồi thường. Làm kinh doanh thường gặp phải loại xui xẻo này, anh Hạo nghiến răng nghiến lợi: "Không chấp nhận cũng phải tạm thời chấp nhận", nhưng vì quá tự tin, thời gian thu nợ kinh doanh của anh quá dài, dẫn đến không đủ tiền sổ sách, mà nhà cung cấp hàng hoá cũng đòi anh thanh toán trước ngay khi nghe tin chuyện này xảy ra. Ngay cả người được ông chủ đối tác quý mến như Ấn Tú dù xuất hiện cũng không có tác dụng, trên thương trường không ai bàn chuyện tình thương.
Phản ứng dây chuyền dần dần xuất hiện: Không thanh toán, người ta không cung cấp hàng, và nếu thanh toán trước, sẽ xuất hiện vấn đề trong chuỗi vốn - mạng lưới của anh Hạo trải ra quá rộng, các công ty nội thất, chuỗi cửa hàng vật liệu nhà cửa và vài công xưởng dưới trướng đều cần tiền, không thể trả lại số tiền nợ khách hàng lớn trong một thời gian, vay chỗ nọ nấp chỗ kia được vài tháng, anh Hạo nói phải nhanh chóng rút tay, phải loại bỏ vài cửa hàng.
Tất nhiên Ấn Tú không nằm trong số những nhân viên bị nghỉ việc, anh Hạo, người đã bắt đầu quyết toán tài khoản, phải nhờ đến người vợ Hình Phương hỗ trợ công ty và dòng tiền ở Bách Châu nên việc ly hôn tạm thời bị hoãn. Anh tính toán từ đống đổ nát với Ấn Tú: "Dựa trên số cổ phần, cô thiệt hại hơn 200.000, số tiền vốn cổ phần còn lại là tôi cho cô mượn..." Người từng rất giàu như anh Hạo không thể nói: "Em không cần trả lại vốn cổ phần cho anh."
Ấn Tú nói cô hiểu, chắc chắn sẽ trả lại số tiền này anh Hạo, không thiếu một xu.
"Ý tôi không phải vậy, sau này vẫn phải mở lại cửa hàng này. Chỉ là trước mắt cô phải giúp tôi quản lý những cửa hàng còn lại ở tỉnh lỵ, không cần trả lại tiền ngay." Lời của anh Hạo khiến Ấn Tú hiểu ra đàn ông khi tính toán phũ phàng hơn phụ nữ rất nhiều, tiền phải trả, sức cũng không được bớt là bao.
"Một thời gian nữa tôi sẽ bỏ đi một công xưởng, chỉ cần chậm lại là được." Anh Hạo nói.
Ấn Tú không biết anh ấy cần bao nhiêu thời gian để tốt lên, cô xin nghỉ vài ngày ở nhà nghỉ ngơi, uống hết chai rượu trắng mua về mỗi khi tâm trạng không ổn, Ấn Tú say khướt, ngủ mê man. Tỉnh dậy, cô gọi điện cho từng người bạn cũ để vay tiền, trước lúc mở cửa hàng còn không vay được vài con số, sau khi cửa hàng cháy càng khó nói hơn. Ấn Tú chỉ vay chưa được 10.000 tệ, rất khó để trả hết tiền cho anh Hạo trong một lần.
Cô ngồi trên ghế sofa, ngơ ngác nhìn ra cửa, liếc thấy đôi dép nam mà người thuê nhà trước để lại, chợt cô bước tới nhặt dép lên, đập mạnh xuống nền nhà. Chiếc dép nảy lên rồi nằm bất động.
Sau khi đập hai lần, cô lấy kéo cắt thành từng mảnh, chỉ khi nền nhà phủ đầy bã nhựa, chỉ khi lòng bàn tay bị mài đến mức phồng rộp, cô mới bình tĩnh lại phần nào - cô quá nghèo và quen tiết kiệm nên không nỡ vứt đi đôi dép vẫn còn tốt của họ để lại, thay vào đó cô giặt sạch, giữ lại cho Ấn Tiểu Thường mang trong vài ngày đến thăm.
Cô tầm mắt hạn hẹp, tự đẩy mình xuống hố với khoản vay 200.000 tệ người ta đưa. Khi mượn một thân dây leo từ một người đàn ông, thứ cháy trước là dây leo chứ không phải thân cây. Cô tưởng rằng dựa thế anh Hạo có thể bước lên con đường giàu sang hào nhoáng, nhưng lại bị mương nước thải hai bên đánh ngập.
Ấn Tú cảm thấy trên đời này không có thứ gì rơi xuống là đáng tin cậy. Đôi dép không đáng tin cậy, người mẹ không đáng tin cậy, cộng sự anh Hạo càng không.
Ngày hỗn loạn thứ ba, vợ anh Hạo là Hình Phương dẫn người đến đập cửa, ném thẳng bản sao hợp đồng vay vốn lên bàn: "Nói đi, bao giờ trả?" Anh Hạo lấy số tiền cho cô vay từ tài khoản riêng, Hình Phương nói đó là tài sản chung của vợ chồng tôi, chồng tôi da mặt mỏng, tôi sẵn sàng thay anh ấy đòi lại.
Thời gian trả nợ còn hơn nửa năm, mà Hình Phương đã tới tận cửa ép phải trả nợ, Ấn Tú nhìn hai người đàn ông côn đồ được Hình Phương dẫn tới, ánh mắt chúng dừng lại trên những bộ đồ lót cô phơi ngoài ban công, sự dâm ô trong ánh mắt sượt qua trong khoảnh khắc.
"Trước mắt tôi không trả được." Ấn Tú sợ hãi, nhưng nghĩ lại, bản thân cô chẳng còn gì cả, chân trần còn sợ cái gì? Cô ngồi ngay ngắn trên ghế sofa: "Trong nhà này chị thích mang cái gì thì mang đi, nếu không thích thì kiện tôi."
Hình Phương nói cô bé, cô còn trẻ mà gian xảo quá nhỉ. Mẹ cô là Ấn Tiểu Thường phải không? Căn nhà rách nát của cô ở nhà máy dệt số 3 vẫn đáng giá vài đồng đấy, đừng mơ tưởng quỵt nợ, đến hạn mà không trả, tôi sẽ tịch thu căn nhà của cô.
Hình Phương mặc quần da và mang giày cao gót đi quanh nhà Ấn Tú một vòng: "Tôi không biết Trần Hạo đã chi bao nhiêu lên người cô, nhưng tôi muốn lấy lại những gì viết trên giấy trắng mực đen." Hình Phương khinh thường liếc nhìn nội thất trong nhà: "Anh ta còn muốn giữ cô lại công ty, đừng tưởng cô có thể cầm lông gà làm lệnh tiễn. Ấn Tú, nếu để tôi nhìn thấy cô ở công ty một lần nữa, tôi không chỉ đòi tiền cô đâu, mà còn khiến cô không thể làm người ở Bách Châu và tỉnh lỵ."
Trước khi rời đi, Hình Phương tiện tay hất đổ chiếc bình trên bàn của Ấn Tú: "Mẹ cô là người có tiếng xấu bốc mùi ở Nhà máy dệt số 3 Bách Châu, con gái bà ấy đúng là giống mẹ y như đúc," chân đá mảnh vỡ thủy tinh: "Đều là cặn bã." Hình Phương chửi rủa.
Trước khi rời đi, hai tên đàn ông còn cố ý cúi người xuống gần Ấn Tú, một người vỗ nhẹ và véo má cô, cười tục tĩu: "Mọng nước quá."
Ấn Tú dựa vào cửa giữ chặt lại ngay khi họ rời đi, từng lớp mồ hôi cứ tuôn ra không ngừng. Cô chặn bàn ghế vào cửa, sau đó ôm vai ngồi xổm trong góc, chỉ khi đó cơ thể mới hết run rẩy.
Hoá ra "chậm lại" của anh Hạo chỉ để làm cô chậm lại. Ấn Tú từ bỏ ý định gọi cho anh Hạo, đợi khi cơ thể bắt đầu nghe theo lý trí, cô đứng lên thu dọn đồ đạc.
Trước khi Ấn Tú ra ngoài lúc 8 giờ tối, đôi mắt giăng đầy tia máu lại nhìn chiếc ghế sofa màu xanh trái cây, dài dài, vuông vuông, với hình dáng tay vịn hình tròn. Không thể mang theo được nữa, cô nghĩ. Ấn Tú không thể mang Bạch Mão Sinh theo được nữa, cũng không thể mang theo cửa hàng chất chứa biết bao lý tưởng và mồ hôi xương máu của mình, chỉ có thể mang theo bản thân và dấu ấn sinh mệnh trên cơ thể.
Khi từ Ninh Ba trở về, Mão Sinh mang theo những túi lớn túi nhỏ quà Phượng Tường tặng: "Cái này cho Vương Lê, cái này cho Triệu Lan." Phượng Tường nói Vương Lê thích đồ ngọt, nhưng lại bị đau bụng, không nên ăn nhiều. Triệu Lan có thể uống một ít rượu, hãy mang hai chai Nữ Nhi Hồng này về. Cuối cùng là quà của Mão Sinh, Phượng Tường tặng cho cô một bộ trang phục. Một bộ trang phục cho tiểu sinh ít nhất cũng có giá lên đến hàng vạn hoặc mấy vạn tệ, cô không dám nhận.
"Bảo nhận thì cứ nhận đi, diễn viên hát đán giữ lại trang phục tiểu sinh làm gì? Mặc cho ma-nơ-canh trong nhà hát song ca à?" Phượng Tường cưỡng bức bỏ đồ vào cốp xe, sau đó đưa Mão Sinh đến ga tàu. Bộ trang phục đó ban đầu muốn dành tặng cho Vương Lê, nhưng kích thước quá lớn. Phượng Tường nghĩ, đáng đời Vương Lê không mặc được, thật hời cho Bạch Mão Sinh.
Khi Mão Sinh cùng đoàn kịch của Phượng Tường đi hát một buổi biểu diễn tối, vì đã quen với sự xa hoa và hoàn cảnh của nhà hát lớn, cô cảm thấy sân khấu ở làng quê và thị trấn quá sơ sài: Khán giả nghe kịch ngồi dưới mái hiên tạm bợ, phẩy quạt cầm tay, cắn hạt dưa ồn ào nói chuyện, nhưng lại nghe rất say sưa khi vở kịch thực sự khai màn. Phượng Tường nói rất nhẹ tênh: "Phải mất vài tháng để có chỗ đứng vững chắc." Nhưng Mão Sinh chỉ ở lại hậu trường cùng Phượng Tường một tiếng đã thấy cảnh tàn sát khốc liệt trong đoàn kịch này.
Diễn viên nữ hát sinh là em vợ của trưởng nhóm, vợ của trưởng nhóm là một cựu diễn viên bị mất giọng, hiện đang chịu trách nhiệm thu xếp trước và sau hậu trường, đặc biệt là phát lương. Phượng Tường là người ngoại lai, lại còn là người ngoại lai có mức lương cao hơn cả em vợ. Vợ của đội trưởng vừa phát lương cho Phượng Tường vừa bấm bụng chịu giận, cũng vừa phải dựa vào tài năng của Phượng Tường. Những diễn viên hát ra những vở kịch nổi tiếng đã ăn sâu bén rễ trong lòng khán giả, người ta công nhận ai thì trả giá bao nhiêu cũng được.
Phượng Tường đang trang điểm ở hậu trường chỉ được trưởng nhóm lịch sự hỏi: "Ăn chưa?" Mão Sinh lập tức nhìn thấy vợ của đội trưởng đảo mắt lên tận mái nhà. Với tính cách của Phượng Tường, làm sao có thể nhịn được? Mão Sinh nén câu hỏi này suốt một ngày, cuối cùng hỏi Phượng Tường trước khi đi: "Sư... tỷ, chị hát ở đây có vui không?"
Phượng Tường bật cười: "Mão Sinh, chị từng hát vui vẻ ở đoàn Việt kịch Bách Châu, nhưng họ hắt nước rửa chân vào chị. Bây giờ chị đang kiếm tiền rất vui vẻ, những lời đồn đại và vu khống, những cái đảo mắt và cười khẩy đó có là gì? Đời người có bấy nhiêu vui vẻ, có được cái này đừng cầu cái nọ, ông trời cũng rất keo kiệt."
Cô nhìn đứa trẻ như đã mất đi sức sống trước đây: "Không phải chị nói nhiều đâu, Mão Sinh. Biết là bây giờ nhóc đã trưởng thành, nhưng trông như bị móc con tim ra vậy? Thất tình à? Hay vẫn buồn đoàn Việt kịch tỉnh không có khả năng trả lương?"
Mão Sinh nói em đang học từ sư phụ nhiều hơn, trở nên bình tĩnh hơn, để không nông nổi như trước đây nữa.
Phượng Tường nói, vớ vẩn, chị cũng từng chứng kiến thời mà Vương Lê còn chưa bình tĩnh, trông như đúc ra từ một khuôn với đôi mắt sa sầm và khoé miệng rũ xuống của nhóc bây giờ. Cô nhìn Mão Sinh thêm lần nữa: "Chị luôn cảm thấy..." luôn cảm thấy không một chàng trai nào có thể xứng với Mão Sinh.
Gặp Tôn Điềm ở ga tàu, Trần Phượng Tường nhìn thấy cô gái hát nhạc pop nói giọng Hà Nam khoác tay Mão Sinh không buông, khi ánh mắt Phượng Tường tia tới, Tôn Điềm mới buông tay ra như bị điện giật.
"Chị cũng phải đến rạp hát, Mão Sinh lần sau quay lại đã biết đường chưa? Cứ gọi cho chị nhé." Phượng Tường mỉm cười quay người đi, Mão Sinh gọi lại: "Cô!"
Phượng Tường giả vờ mắng: "Cô nào?"
Mão Sinh ngượng ngùng cười: "Chị ở đây một mình, nhớ chú ý sức khỏe." Phượng Tường quá vất vả, hát hàng tiếng đồng hồ sau đó lái xe thêm một, hai tiếng là chuyện bình thường. Kết thúc một vở kịch, sau gáy đã lấm tấm mồ hôi.
"Biết rồi." Phượng Tường xua tay, do dự một lúc mới nói: "Phải ngoan ngoãn với sư phụ biết chưa?"
Mão Sinh nói em biết, sư phụ là người mẹ khác của em.
"Vài ba chuyện vớ vẩn trong đoàn Việt kịch Bách Châu ấy, nhóc khuyên cô ấy đừng dính đáng vào. Vẫn tưởng mình mới 20, 30 tuổi sao? Người từng mắc bệnh ung thư, đừng gánh chuyện cho đám người ông Phùng nữa." Phượng Tường đang nói về chuyện có thể đoàn Việt kịch Bách Châu đang tiến hành cải cách liên doanh, chắc chắn Vương Lê bị treo lên cao để chịu trách nhiệm thu hút vốn bơm vào.
"Vâng." Mão Sinh đồng ý: "Cô... chị, em để một hộp nhân sâm ở ghế sau xe của chị. Chị nhớ dùng, bổ sung năng lượng."
Phượng Tường nhướng mày: "Chị còn chưa bảy mươi tám mươi đâu." Ngay sau đó giọng điệu dịu lại: "Không cần tiền sao? Lương còn chưa được nhận đã tiêu xài bừa bãi." Quay mặt lại, cô cười: "Hiểu rồi, hiểu rồi, lảm nhảm y như Vương Lê. Trên đường đi nhớ cẩn thận."
Nhìn Trần Phượng Tường đi được một lúc, Tôn Điềm nói: "Cô của em không phải người đơn giản, một mình đến làm việc ở nơi xa lạ, nếu tính tình mềm yếu dù chỉ một chút, cô ấy sẽ không thể chịu đựng được. "
"Chị cũng không đơn giản." Mão Sinh nghiêm túc khen ngợi Tôn Điềm: "Chị có thể nuôi cả một gia đình." Tôn Điềm hát trong hộp đêm, kiếm được hơn 4.000 tệ.
Cô cũng nghĩ đến Ấn Tú, người yêu cũ cũng từng nghiến răng chống đỡ cuộc sống như thế này. Sư phụ bị ung thư phải chống đỡ thân thể và sự nghiệp, nhưng lúc nào cũng lo cho Mão Sinh. Mẹ cô phải gồng gánh cả gia đình nhỏ, lại còn bị mất một chân. So với họ, bản thân cô chỉ gặp rắc rối trong chuyện tiền lương lại luôn được họ quan tâm, bảo vệ.
Những người có thể tự chống đỡ bản thân, chắc chắn có thể chống đỡ tình cảm và sự nghiệp.
"Khi về chị sẽ đãi em ăn mì hầm." Tôn Điềm vui vẻ lại khoác tay Mão Sinh.
"Là do chị muốn ăn đúng không?" Mão Sinh hiểu dạ dày của Tôn Điềm, nhìn vào đôi mắt của Tôn Điềm, cô thấy vị mặn trong mắt cô gái đã nhạt đi, giờ đây chỉ tràn ngập vị ngọt. Bàn tay của Tôn Điềm trượt xuống nắm chặt tay Mão Sinh.
Mão Sinh cau mày thành hình chữ bát, Tôn Điềm vẫn không buông tay: "Đúng là chị chỉ muốn ăn mì hầm." Cô gái nói: "Tiểu Bạch, chị không quan tâm trong lòng em có còn người yêu cũ hay người yêu cũ cũ hay không, chị chỉ thích em."
......
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10: Giáo dục tiên tiến
- Chương 11: Sớm hiểu tình người
- Chương 12: Thẩm mỹ nhảm nhí
- Chương 13: Có nhiều thế giới
- Chương 14: Vỏ mỏng nhân dày
- Chương 15: Bắt đầu lớn lên
- Chương 16: Sẽ rất nhớ cậu
- Chương 17: Khác thường hay không
- Chương 18: Duyên và định mệnh
- Chương 18: Duyên và định mệnh
- Chương 19: Ngoại thành phồn thịnh
- Chương 20: Một mặt trời khác
- Chương 21: Chen vào tình bạn
- Chương 22: Cùng ăn hai bữa
- Chương 23: Đàn ông trong tiệc
- Chương 24: Nhân tài, kẻ ngốc
- Chương 25: Triệu Lan rối bời
- Chương 26: Đứa trẻ kiên cường
- Chương 27: Đứng lên, ầm ĩ
- Chương 28: Xem kịch ngu ngốc
- Chương 29: Không gian bí mật
- Chương 30: Không cho đàn ông
- Chương 31: Tương lai ở đâu
- Chương 32: Đừng đối xử tốt
- Chương 33: Người nhà Mao Sinh
- Chương 34: Nụ hoa, táo đỏ
- Chương 35: Viên Liễu nhà cậu
- Chương 36: Đàn ông, con gái
- Chương 37: Nền nếp gia phong
- Chương 38: Đồ Khốn Vương Lê
- Chương 39: Chạy đến chỗ chị
- Chương 40: Bạc bẽo với người
- Chương 41: Đánh cờ dậy thì
- Chương 42: Cơn đau vấn vương
- Chương 43: Chiến trận khai trường
- Chương 44: Nhân viên Ấn Tú
- Chương 45: "Thử" đáng xấu hổ
- Chương 46: Mặc kệ tất thảy
- Chương 47: Bị gọi lên trường
- Chương 48: Yêu đương tìm mẹ
- Chương 49: Tính lên đầu mẹ
- Chương 50: Ăn đậu phụ thối
- Chương 51: Bắt cá hai tay
- Chương 52: Hổ mẹ gặp mặt
- Chương 53: Thế đời khó đoán
- Chương 54: Đều tồi như nhau
- Chương 55: Ngàn dặm tìm thầy
- Chương 56: Món quà là gì
- Chương 57: Bạn gái của nhau
- Chương 58: Dây cương cuộc sống
- Chương 59: Đều sẽ ổn thôi
- Chương 60: Đánh chết bố rồi
- Chương 61: Kịch hai người hát
- Chương 62: Đi tìm hơi ấm
- Chương 63: Không được bỏ đi
- Chương 64: Hình như bị điên
- Chương 65: Con người xấu xa
- Chương 66: Thời gian, khoảng cách
- Chương 67: Mình cũng có chị
- Chương 67: Mình cũng có chị
- Chương 68: Con gái phiền quá
- Chương 69: Cuộc sống khó khăn
- Chương 70: Rất giống Túc Hải
- Chương 71: Cũng làm em vui
- Chương 72: Bóng nhạn thoáng qua
- Chương 73: Đường hầm trong lòng
- Chương 74: Có lẽ không hợp
- Chương 75: Ai cũng bắt nạt
- Chương 76: Tình yêu là gì
- Chương 77: Thợ săn xảo quyệt
- Chương 78: Tuổi trẻ thật tốt
- Chương 79: Người này thật thà
- Chương 80: Người thần kinh thép
- Chương 81: Không có tự tin
- Chương 82: Đúng là làm hại
- Chương 83: Chào Tề Dịch Quả
- Chương 84: Đón sao Văn Khúc
- Chương 85: Có chút bức bối
- Chương 86: Sắp không chịu nổi
- Chương 87: Tàn nhẫn thật đấy
- Chương 88: Là một đồ Ngốc
- Chương 89: Cuối tuần bên em
- Chương 90: Sớm tìm lối thoát
- Chương 91: Phải làm sao đây
- Chương 92: Xin đừng mở tủ
- Chương 93: Chống đỡ bản thân
- Chương 94: Mới mười mấy tuổi
- Chương 95: Chuyện này cụt hứng
- Chương 96: Tự mình qua sông
- Chương 97: Chiến tiệm cắt tóc
- Chương 98: Cảnh đẹp không chờ
- Chương 99: Không phải thuốc chữa
- Chương 100: Nét đỏ đậm màu
- Chương 101: Không mời mà đến
- Chương 102: Đang rất nghiện cờ
- Chương 103: Nói lời giữ lời
- Chương 104: Góc đá chênh vênh
- Chương 105: Đã từng nằm mơ
- Chương 106: Phải tránh thật xa
- Chương 107: Tạm biệt Tiểu Anh
- Chương 108: Đói quá, phải nhanh
- Chương 109: Chúng ta đều ích kỷ
- Chương 110: Ly hôn là chắc!
- Chương 111: Phụ nữ thực thụ
- Chương 112: Thời gian đã chết
- Chương 113: Hãy đem vào kịch
- Chương 114: Xung quanh đáng sợ
- Chương 115: Em rất can đảm
- Chương 116: Giờ còn đau không
- Chương 117: Prometheus
- Chương 118: Không lộ chút nào
- Chương 119: Phải sống tiếp trước
- Chương 120: Dạy mình cách sống
- Chương 121: Duyên vợ chồng dài
- Chương 122: Như chưa thay đổi
- Chương 123: Chở em một đoạn
- Chương 124: Làm tình nhân đi
- Chương 125: Đủ người yêu cũ
- Chương 126: Sâu và rộng lượng
- Chương 127: Cứ tỏ vẻ thôi
- Chương 128: Sư tỷ nói đúng
- Chương 129: Bản thân chết tiệt
- Chương 130: Có chút ngu ngốc
- Chương 131: Tự tìm đáp án
- Chương 132: Đăng ký kết hôn
- Chương 133: Đã bị lợi dụng
- Chương 134: Giới hạn là gì
- Chương 135: Lột da con bé
- Chương 136: Gọt quả nhiều quá
- Chương 137: Chịu oan lần này
- Chương 138: Là đứa nào đẻ
- Chương 139: Vậy nên đọc gì
- Chương 140: Không thẹn với lòng
- Chương 141: Thật không đơn giản
- Chương 142: Có thể gây mê
- Chương 143: Không nhận mẹ ruột
- Chương 144: Khẩu thị tâm phi
- Chương 145: Cần phải gan dạ
- Chương 146: Không thể khâu lại
- Chương 147: Trái tim trở lại Trái tim trở lại
- Chương 148: Chia sẻ tin tức
- Chương 149: Như có xốn xang
- Chương 150: Thăng cấp đãi ngộ
- Chương 151: Nhiều sự lựa chọn
- Chương 152: Thật không dễ dàng
- Chương 153: Là do ai dạy
- Chương 154: Tủi thân tội nghiệp
- Chương 155: Hành trình cô đơn
- Chương 156: Bữa tiệc sinh nhật
- Chương 157: Không muốn kết hôn
- Chương 158: Dấu hiệu thành tinh
- Chương 159: Em biết nhiều lắm
- Chương 160: Sao luôn là mình
- Chương 161: Con đường tình yêu
- Chương 162: Bán rẻ tình yêu
- Chương 163: Tự cầu đa phúc
- Chương 164: Mọt sách ăn thịt
- Chương 165: Trúng giải đặc biệt
- Chương 166: Đã thay lòng chưa
- Chương 167: Yêu chị khủng khiếp
- Chương 168: Trái tim chân thật
- Chương 169: Hãy mau trả lãi
- Chương 170: Đi chưa đủ xa
- Chương 171: Phân phối bách hợp
- Chương 172: Rốt cuộc mấy tay
- Chương 173: May mắn chưa đủ
- Chương 174: Vàng hết kia kìa
- Chương 175: Chị muốn ăn gì
- Chương 176: Tự coi mình xứng
- Chương 177: Một tờ giấy trắng
- Chương 178: Đầy tớ phụng sự
- Chương 179: Người không động lòng
- Chương 180: Không nói tiếng người
- Chương 181: Trụ tướng, âu lo
- Chương 182: Bao dung tình cảm
- Chương 183: Nghĩ mãi không hiểu
- Chương 184: Bản thân khó coi
- Chương 185: Mục đích hành trình
- Chương 186: Biết chừa đường lui
- Chương 187: Đừng đo tình yêu
- Chương 188: Hy vọng tầm thường
- Chương 189: Ánh trăng thật đẹp
- Chương 190: Du Nhậm nhỏ bé
- Chương 191: Sẽ uống với chị
- Chương 192: Lấy lòng cảm xúc
- Chương 193: Khi em từng đến
- Chương 194: Cậu mất hồn rồi
- Chương 195: Ai đó hỏi đường
- Chương 196: Lý trí quyến rũ
- Chương 197: Nắm tay chị nhé
- Chương 198: Chia tay viên mãn
- Chương 199: Đa dạng, linh hoạt
- bình luận