......
Không chỉ riêng Nhà hát Tỉnh mà nhiều đoàn kịch cấp quận khu vực thành thị cũng gặp khó khăn tài chính. Nhưng khó khăn tạm thời không tính là khó, điều khiến mọi người hoảng loạn chính là tin đồn "cải cách thể chế".
Vấn đề của thị trường phải do thị trường làm chủ thể giải quyết, đó là con đường duy nhất, tuy nhiên, những người đi hát hàng chục năm đã chứng kiến sự thay đổi của thị trường gần đây: Giới trẻ nghe nhạc pop, hâm mộ người nổi tiếng, những ngôi sao trẻ vô danh tiểu tốt chỉ cần chạy show một màn cũng có thể kiếm mức lương bằng 10 năm thâm niên hát kịch của một thành viên kỳ cựu trong đoàn.
Nhà hát Việt kịch Lũng Tây là quân tiên phong của ngành dẫn đầu phong trào cải cách, trên đã có văn bản họp qua qua lại lại, dưới là các nghệ sĩ hát kịch vẫn chưa hiểu tường tận mà chỉ nghe phong phanh, cái gì mà thoát ly thể chế, chuyển đổi doanh nghiệp, cái gì mà thành lập đoàn biểu diễn nghệ thuật, bình cũ rượu mới, cái gì mà biên chế sự nghiệp đổi sang công nhân hợp đồng...
Thậm chí ngay trên bàn ăn ở nhà, Mão Sinh cũng không thể tránh khỏi những vấn đề này khi nghe Triệu Lan hỏi Vương Lê: "Nếu biết thế từ sớm, thà để Mão Sinh vào đoàn Việt kịch Bách Châu còn hơn." Triệu Lan cảm thấy mình đã đi sai một bước.
Vương Lê bưng bát nhấm nháp ăn, núm đồng tiền nơi khoé miệng càng thêm sâu khi không lộ răng, Triệu Lan lại gắp một miếng thịt bò vào trong bát: "Chị lại gầy đi, em biết ngay chị chỉ suốt ngày ăn mướp hoặc cà chua."
Mỗi khi sư phụ về nhà ở thủ phủ tỉnh, việc đầu tiên cô làm là đứng lên cân cho Triệu Lan kiểm tra. Tối qua là 51kg, Triệu Lan nói không tính, buổi tối nặng hơn buổi sáng, họ Vương kia, nếu sáng thứ Bảy ít hơn 51kg thì chị cứ chờ đấy. Làm sư phụ sợ đến mức sáng sớm vừa thức dậy đã điên cuồng ôm cốc uống nước.
Tuy trước đây Vương Lê đã quen đến bệnh viện tỉnh và về nhà vào cuối tuần, nhưng Triệu Lan vẫn thương sư tỷ chạy đi chạy lại rất mệt. Cô vừa chăm sóc Mão Sinh, vừa thấp thỏm nhớ mong Vương Lê. Vì vậy, Triệu Lan và Vương Lê đã thảo luận rằng Triệu Lan mỗi tháng sẽ ở lại Bách Châu hai tuần, cho sư tỷ đỡ phải bôn ba.
"Em về Bách Châu..." Vương Lê muốn nói Triệu Lan về Bách Châu sẽ khó tránh bị người ta bàn tán, mỗi dịp lễ Tết đến nhà sư tỷ cũng không sao, nhưng ngày thường cũng ở lại sẽ khiến những người biết về tin đồn năm xưa có thêm cớ để nói.
"Tốt nhất chị nên đến." Vương Lê cười: "Hơn nữa, chị cũng muốn gặp Mão Sinh nhiều hơn."
Mão Sinh hiện đang sống ở nhà, đã bắt đầu mối quan hệ với Tôn Điềm. Không rầm rộ như hồi xác nhận mối quan hệ với Ấn Tú, lần này cô đã kín đáo hơn.
Triệu Lan hỏi bạn gái con năm nay tốt nghiệp đại học nhỉ, sẽ đến công ty nào? Mão Sinh nói chị ấy vừa nhận show vừa chuẩn bị thi tuyển biên chế nhà trường. Mão Sinh đôi khi đến đón Tôn Điềm bên ngoài nơi biểu diễn vào ban đêm, đôi khi đến thẳng nơi Tôn Điềm trọ ở nửa ngày. Ngoài ra, Triệu Lan cũng không biết cuộc tình này đã đi đến bước nào.
Cô nghĩ lại, có thể đi đến bước nào chứ? Con đường này của Mão Sinh không có tiêu chuẩn rõ ràng, cũng như cuộc cải các đoàn kịch khiến cuộc sống của họ như ngàn cân treo sợi tóc, không ai biết tương lai sẽ ra sao. Những thay đổi của Mão Sinh cũng xuất hiện trong lời nói, cô bé hay thêm một vài từ phương ngữ Hà Nam bằng giọng Bách Châu trộn với Việt bạch.
Triệu Lan nói Mão Sinh à, có thời gian hãy đưa Tiểu Tôn đến nhà, mẹ sẽ nấu món ngon cho các con. Mão Sinh nói hãy đợi thêm hoặc để xem đã, sau khi nhắc đến chuyện này hai lần, Triệu Lan không nói gì nữa, chỉ hỏi một câu trong bữa ăn hôm nay: "Tiểu Tôn có thường tự nấu cơm không?"
Mão Sinh nói nơi chị ấy thuê bốn người dùng chung một căn bếp, luôn có người bày bừa lộn xộn, lại còn tự ý lấy đồ ăn để trong tủ lạnh của Tiểu Tôn mà không bù lại. Tiểu Tôn tức giận nên hầu như đều giải quyết vấn đề ăn uống ở ngoài.
Vương Lê trầm tư liếc nhìn Mão Sinh, tiếp đó nhìn sư muội như thể động lòng: "Vậy lần sau con về ăn cơm, nhớ mang một phần cho Tiểu Tôn."
Triệu Lan bĩu môi: "Làm thế con bé cũng không chịu."
Mão Sinh cười khó xử với Triệu Lan: "Khẩu vị của nhà mình quá thanh đạm so với chị ấy." Thật ra Tôn Điềm chưa bao giờ muốn đến gần gia đình Mão Sinh, điều này Mão Sinh không tiện nói với Triệu Lan.
Đứng rửa bát trong bếp, Triệu Lan buồn thỉu buồn thiu, Vương Lê đang lau bát đã để ý từ lâu, vừa làm việc nhà cùng sư muội vừa nhẹ nhàng trò chuyện: "A Lan của chị có tứ sầu à?"
Sư muội liệng sư tỷ một ánh mắt, nói phải, nỗi sầu thứ nhất là vấn đề ăn uống hiện tại của Vương Lê; nỗi sầu thứ hai là công việc kiếm cơm sau này của hai cô trò Vương Lê và Bạch Mão Sinh; nỗi sầu thứ ba là vấn đề dinh dưỡng của bạn gái Mão Sinh; nỗi sầu cuối cùng, em lo anh trai em không trả tiền sẽ ảnh hưởng đến mức sống của nhà ta. Tổng kết lại, đều là vấn đề ăn uống.
Vương Lê cười, thở dài: "Chị cũng có tứ sầu."
Thứ nhất, sầu vì Triệu Lan luôn lo cho vấn đề ăn uống của người khác; thứ hai, vấn đề Mão Sinh không hát đủ sẽ lãng phí thời gian; thứ ba, gần đây Triệu Lan lười biếng và bỏ bê việc tập chân; thứ tư, là về kỳ nghỉ lễ Quốc khánh năm nay.
Bàn tay ướt của Triệu Lan làm động tác đánh Vương Lê, sau đó tiện tay chùi, để lại bọt bong bóng trên chóp mũi sư tỷ. Trên chóp mũi trơn bóng của Vương Lê dính nước rửa chén, trong nụ cười dịu dàng của cô thêm nhiều cưng chiều và đáng yêu: "Em không hỏi về ngày nghỉ lễ Quốc khánh sao?" Cô quay đầu lại thấy Mão Sinh đang không ở trong phòng khách, bèn tiến lại gần, cọ lên má Triệu Lan.
"Vẫn là chuyện chị đến hay là em đi chứ gì? Cứ coi như em đi vậy." Triệu Lan rửa xong bát đĩa, ném giẻ lau cho Vương Lê: "Chị chà đi." Duỗi ra mười ngón tay ra: "Nhìn bàn tay thô ráp của em này."
Vương Lê nghiêm túc nói: "Thô một chút cũng tốt, chị cũng muốn thô." Cánh tay bị Triệu Lan đánh nhẹ, lại cười nói: "Quyết như vậy nhé, ngày 1/11 em đến Bách Châu, mẹ và mấy chị em của chị đều muốn gặp em." Cô nói rất nhẹ nhàng, hai má Triệu Lan đỏ bừng: "Hả?" Đã chục năm chưa gặp, bây giờ đến thăm có đường đột quá không?
"Chị về nhà mẹ ăn ké, về ít thì bị mắng, về nhiều thì bị chê. Bà ấy đã mọc một đôi huệ nhãn*, hỏi chị khi nào mới dẫn em về nhà." Vương Lê khẽ ho một tiếng: "Bà ấy đến nhà chị, phát hiện tờ ghi chú công thức em để lại, nói đó không phải là chữ của chị, rốt cuộc là chữ của ai?"
*Huệ nhãn: Theo đạo Cao Đài, người tu hành khi đoạt được Pháp sẽ có thêm con mắt thứ ba và con mắt này được gọi là Huệ nhãn.
Hôm đó bà mẹ đeo kính viễn thị, cúi sát đến tủ lạnh đọc: "Cách làm cá chẽm hấp: 1. Xin Vương Lê hãy dặn chủ quán trong chợ xử lý cá cho sạch, nói khéo vào, không được trả thêm một đồng nào. 2. Về nhà xin Vương Lê hãy rửa sạch cá từ trong ra ngoài năm lần. 3. Xin Vương Lê hãy nhét hành lá và gừng thái sợi vào bụng cá. Nếu Vương Lê lười thái, xin hãy buộc một nắm hành lá lại, cũng làm tương tự với vài lát gừng..."
Sáu bước trong một món ăn, mỗi câu đều lễ phép "Xin Vương Lê hãy...", bà mẹ hỏi, đây là ai xin con? Trông nét chữ giống của phụ nữ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Lê đỏ bừng, nhịn một lúc mới nói: "Là sư muội của con."
"Sư muội nào?" Ánh mắt của bà mẹ thăm dò cô: "Trần Phượng Tường? Huệ Như Trân? Hay là ai?" Con đã hơn 40 tuổi, vẫn đi trêu nghẹo các em gái sao?
Nghe Vương Lê nói vậy, Triệu Lan rất lo lắng: "Mẹ... mẹ chị biết?"
"Biết. Chị nói là A Lan." Vương Lê hồi tưởng vẻ mặt bất ngờ rồi hiểu ra của mẹ: "Tin đồn đó là thật à?" Thấy Vương Lê chỉ gật đầu, bà mẹ dường như thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi."
Hai chữ trong một câu đã khiến Vương Lê rơi nước mắt, tranh thủ thời gian về nhà "tứ đường hội thẩm". Chị cả nói, từ lâu chị đã nhận ra em và Triệu Lan có gì đó không bình thường mà. Trong đại lễ duyệt binh ngày Quốc khánh năm 1984, em ấy là người xem TV ở nhà chị phải không? Trong khi mọi người đang xem TV, Triệu Lan luôn lén lút nhìn em.
Chị hai đưa ra một loạt bằng chứng, nói phải. Đầu năm 1986 Triệu Lan kết hôn, đứa út trốn trong phòng hai ngày không ra ngoài, còn nói rằng do màn kịch thất bại.
Chị ba trợn mắt nhìn chị cả và chị hai: "Năm 1983 em đến đoàn kịch tìm đứa út, nhìn thấy hai đứa nó tình tứ dưới bóng cây, em còn tưởng đang diễn kịch. Nhưng chúng vừa nhìn thấy em mà cứ như nhìn thấy quỷ, Triệu Lan chưa chào hỏi câu nào đã sợ hãi bỏ chạy. Thẹn hả?"
Thân là chủ nhà, một giáo sư đã nghỉ hưu của Khoa Kinh tế trường Đại học Bách Châu, bà nói bây giờ lật lại chuyện cũ có ích gì không? Đứa út đã sunk cost mấy chục năm, thế là chuyện của Vương Lê và Triệu Lan đã trực tiếp nhảy từ kinh doanh nắm giữ cổ phần hoạt động quy mô nhỏ sang giai đoạn lên sàn IPO trong ngôi nhà của họ: "Con phải tranh thủ thời gian dẫn người ta về nhà ngồi chơi."
Chuyện đã quyết định ổn thoả, Vương Lê mới dám nói với Triệu Lan, làm nước mắt sư muội rưng rưng: "Nhưng... nhưng bên mẹ em..." Vương Lê nói không cần mẹ em và anh trai em đồng ý, A Lan là người chị yêu, chỉ cần người trong nhà chị công nhận là đủ. A Lan, đây không phải mua bán giao dịch, em đừng để bụng.
Ôm sư muội nói chuyện trong bếp một lúc, Vương Lê chợt hiểu phần nào tâm lý của bạn gái nhỏ của Mão Sinh. Cô bé muốn nói chuyện với Mão Sinh, nhưng cảm thấy vẫn chưa phải thời cơ.
Buổi chiều sau khi Mão Sinh ra ngoài, Vương Lê và Triệu Lan nằm lười trên ghế sofa xem phim, Triệu Lan mở đầu câu chuyện: "Em nghĩ trong lòng Mão Sinh vẫn còn Tiểu Ấn."
"Chị cũng cảm thấy con bé đối với Tiểu Tôn... không nhập tâm như đối với Tiểu Ấn." Vương Lê do dự một lát: "Con bé còn trẻ, có thể tự xử lý chuyện tình cảm."
"Haiz, sao em phải lo lắng cho con bé chứ? Chúng ta đều đã U50 mới có cơ hội gặp mặt phụ huynh." Triệu Lan quyết tâm ném chuyện tình cảm của Mão Sinh ra sau đầu, nằm lên đùi Vương Lê: "Em chợp mắt một lát nhé."
Tôn Điềm bận rộn đến hai giờ đêm, ngủ đến hai giờ chiều mới thức dậy, Mão Sinh mang bữa sáng và bữa trưa đến gõ cửa nhà cô. Thấy Mão Sinh, Tôn Điềm dụi mắt kéo Mão Sinh vào, cười tủm tỉm khi thấy Tiểu Bạch xách trên tay túi đồ ăn, Tôn Điềm nói em chờ một lát.
Cô tắm rửa vệ sinh thật nhanh, sau đó trở về phòng, Tiểu Bạch nói nếu không ăn luôn, mì sẽ bị bở.
Tôn Điềm nói nếu bị bở thì ăn như mì vón. Cô gắp sợi mì mềm nhũn lên ăn trong khi Mão Sinh ở bên cạnh nhìn. Lúc này ở phòng bên cạnh truyền đến tiếng cãi nhau của đôi tình nhân trẻ, người phụ nữ mắng người đàn ông hỏi tiền đi đâu hết? Anh đã tiêu cho con nào? Người đàn ông nói cô chỉ biết có tiền, cô đi theo tiền luôn đi.
Hai cô gái nhìn nhau, đều lắc đầu bất lực.
"Đừng lúc nào cũng ăn mì, đó chỉ là món chính, nên ăn nhiều món phụ hơn." Tiểu Bạch gắp hai miếng đồ xào cho Tôn Điềm, thịt bò tiêu cay và rau xào. Tôn Điềm ăn ngon lành: "Đói chết chị mất, chị tưởng hôm nay em không đến gặp chị."
Mão Sinh thầm nói nếu không đến gặp chị, chẳng lẽ em làm bóng đèn cho mẹ và sư phụ em? Hai người trung niên đều da mặt mỏng, có cô ở nhà, hai người họ cùng đóng cửa phòng ngủ lại cũng thấy xấu hổ.
Mão Sinh - người bị Tôn Điềm bắt cóc về làm bạn gái với phong thái mạnh mẽ - cũng do dự hơn hai tháng sau lời tỏ tình mới đồng ý, trước khi đồng ý, cô hỏi Tôn Điềm: "Em thấy chị rất tốt, nhưng em thích chị như một người bạn, vẫn chưa đến mức như người yêu."
Tôn Điềm xua tay: "Chị biết." Cô gái rất tự tin, không có ngọn núi nào mà cô không thể chinh phục. Chỉ cần Mão Sinh cho cơ hội, dù chỉ là thử, cô cũng sẽ khiến đối phương thật lòng yêu mình.
Phải công nhận rằng Mão Sinh là một người yêu rất chu đáo, dù Tôn Điềm có hát đến hai giờ sáng, Mão Sinh vẫn sẽ đợi ở ngoài. Hỏi Mão Sinh tại sao không đi vào? Mão Sinh nói em không thể uống rượu.
Từ nắm tay cho đến hôn môi đều do Tôn Điềm chủ động. Từ yêu cầu Mão Sinh thụ động há miệng vươn lưỡi cho đến chủ động, Tôn Điềm tính, phải mất bốn lần.
Ăn xong, cô gái nói ở đây ồn quá, để chị đi đánh răng, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo đi. Khi cô ấy nói "đánh răng", Mão Sinh hiểu ý cô ấy là gì. Cô gái có sở thích thức ăn nặng mùi sợ ảnh hưởng đến Mão Sinh, Mão Sinh cười: "Không đánh răng cũng không sao."
"Không được, có tỏi." Tôn Điềm không hiểu tại sao những người miền nam lại phản ứng thái quá đối với tỏi đến vậy. Lúc trước cô và Mão Sinh ăn mì, cô nói muốn ăn tỏi sống, Mão Sinh hơi giật mình, sau đó bóc tép tỏi cho cô.
Tôn Điềm nói em thử một miếng đi, thơm lắm đấy. Người trẻ nên ăn tỏi, sát khuẩn khử trùng.
Mão Sinh nói em hát song ca nhiều, sợ ăn xong sẽ có mùi, sẽ xúc phạm chị Diện. Người nói vô tình nhưng người nghe luôn ghi nhớ. Tôn Điềm đánh răng thêm một lần nữa, dùng cả nước súc miệng, khi hà hơi trở về phòng, đôi tình nhân phòng bên cãi nhau càng kịch liệt hơn.
"Chắc lát nữa họ sẽ động tay động chân, ném đồ gì đó." Mặt Tôn Điềm đỏ bừng, ánh mắt mềm mại ngấn nước. Khi nhìn sang bức tường phòng cách vách, biểu cảm cô ngập ngừng khiến Mão Sinh để ý.
Cô gái bước đến tủ quần áo chọn váy, hỏi Mão Sinh bộ nào đẹp hơn. Mão Sinh nói chiếc màu tím nhạt có tay áo hơi phồng rất dễ thương, chị có thể xõa tóc xuống.
Tôn Điềm gật đầu, quay lưng lại với Mão Sinh cởi váy ngủ ra, những đường nét từ cổ đến sống lưng thanh thoát và trơn láng, bả vai mịn màng lấp loáng sáng men. Mão Sinh quay đi nhìn bức tranh treo trên bức tường bên kia.
"Phối với giày gì đây?" Giọng Tôn Điềm vang lên.
"Đôi giày thể thao màu trắng cũng rất đẹp." Mắt thẩm mỹ của Mão Sinh luôn không tệ, đúng thế, Tôn Điềm nói ừ nhỉ.
Tiếng khóa cửa nhẹ nhàng vang lên, Mão Sinh quay đầu lại tưởng có người vào phòng, nhưng chỉ thấy Tôn Điềm không mặc chiếc váy đó, cô ấy đứng chân trần trên mặt đất, lưng dựa vào cửa, Mão Sinh phát hiện trong đôi mắt xinh đẹp của cô ẩn giấu hy vọng và ngại ngùng. Một người thích mình nhìn mình như thế này, phô diễn trọn vẹn từng tấc vẻ đẹp trên cơ thể đối diện với mình. Mão Sinh muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng bị ánh mắt của Tôn Điềm dán lại, Tôn Điềm thì thầm: "Tiểu Bạch... chị đã chuẩn bị từ lâu."
Tôn Điềm cảm thấy nhịp điệu tình yêu giữa họ quá đúng mực và cẩn trọng, quá ngoan ngoãn và ân cần, luôn thiếu một chút gọt giũa gì đó. Cô hiểu Mão Sinh sẽ không dễ gì trao cô một chút gọt giũa đó, nếu cô không chủ động, đóm lửa trong lòng Mão Sinh sẽ không thể ép ra được.
Mão Sinh nắm chặt ga trải giường, hô hấp loạn nhịp vài lần, cuối cùng, cô đứng dậy bước đến gần Tôn Điềm, ôm chặt cô gái. Tôn Điềm dựa vào vai cô, bỗng khẽ khàng nức nở. Bàn tay Mão Sinh vòng qua eo cô và siết chặt, nói đừng khóc, được không?
"Chị thật sự rất thích em." Tôn Điềm nói hôm nay chị không muốn đi đâu cả, chỉ muốn nếm thử tình yêu thực sự với Mão Sinh.
Đối mặt với gia đình chỉ muốn nhận lại, đối mặt với công việc bấp bênh ngày đêm đảo ngược, Tôn Điềm chỉ muốn trốn trong vòng tay của Mão Sinh. Đó là lời cô tự nói, là ván cược cô tự đặt ra, khi ván cược bước vào giai đoạn lác đác vô vị, Tôn Điềm cảm thấy đã đến lúc.
Cô gái nén tiếng khóc: "Thực sự, thích chị khó đến vậy sao?"
Mão Sinh im lặng một lúc: "Em nghĩ, vẫn chưa đến."
Tôn Điềm rùng mình, kéo tay Mão Sinh đặt xuống eo mình: "Chị nói đến là đến." Thái độ ngang ngược và lão luyện của cô gái phương bắc hướng dẫn Mão Sinh: "Hôm nay em đừng mong được ra khỏi cửa."
Mão Sinh chết lặng, cắn răng hạ quyết tâm trong âm thanh đập đĩa và bát bay của đôi vợ chồng trẻ nhà bên, ngay thời khắc đó cô cảm thấy Bạch Mão Sinh của trước đây đang bắt đầu rời khỏi cơ thể. Đúng thế, cô thầm nói, Ấn Tú có thể tìm người khác, tại sao mình phải sống chết giữ lấy kỷ niệm?
Tình huống này khiến Mão Sinh nhớ lại đêm sinh nhật của cô, cô được Ấn Tú ấn vào cửa, được Ấn Tú vươn bàn tay khi hỏi về kết cấu hí phục. Bàn tay Mão Sinh chạm vào làn da của Tôn Điềm, bị sự tiếp xúc mềm mại kỳ diệu lay động đến dây thần kinh. Cô đột nhiên nhắm mắt lại, đến gần, Tôn Điềm cũng ngừng khóc, cuồng nhiệt đáp lại Mão Sinh.
Không biết đã trở về giường bằng cách nào, không biết đã cởi quần áo như thế nào, cũng không biết tại sao lại nghĩ đến Ấn Tú, càng không biết mình đã thực hiện đến bước quan trọng như thế nào. Trong âm thanh thì thầm đè nén của Tôn Điềm, Mão Sinh nhìn mặt cô, Tôn Điềm cũng mở mắt ra, đôi mắt giao thoa giữa ngọt và mặn đó chỉ còn lại dục vọng và khích lệ.
Mão Sinh của trước đây đã trôi đi rất xa, cô khoá chặt tay còn lại của Tôn Điềm như đã nắm được góc đá mượn lực duy nhất trên vách núi dựng đứng. Tôn Điềm rất hưởng thụ Mão Sinh như thế này, ngôn ngữ cơ thể cô thúc giục Mão Sinh đừng phân tâm.
Mão Sinh nhắm mắt lại, một phát ăn ngay, quên đi mọi thứ trong tiếng thở của Tôn Điềm.
Tôn Điềm đã tới, Mão Sinh kia đã đi, thực sự rời đi. Mão Sinh nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong lòng Tôn Điềm, một lúc sau mới âm thầm khóc.
......