Xa Gần Cao Thấp - Chương 77: Thợ săn xảo quyệt
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10: Giáo dục tiên tiến
- Chương 11: Sớm hiểu tình người
- Chương 12: Thẩm mỹ nhảm nhí
- Chương 13: Có nhiều thế giới
- Chương 14: Vỏ mỏng nhân dày
- Chương 15: Bắt đầu lớn lên
- Chương 16: Sẽ rất nhớ cậu
- Chương 17: Khác thường hay không
- Chương 18: Duyên và định mệnh
- Chương 18: Duyên và định mệnh
- Chương 19: Ngoại thành phồn thịnh
- Chương 20: Một mặt trời khác
- Chương 21: Chen vào tình bạn
- Chương 22: Cùng ăn hai bữa
- Chương 23: Đàn ông trong tiệc
- Chương 24: Nhân tài, kẻ ngốc
- Chương 25: Triệu Lan rối bời
- Chương 26: Đứa trẻ kiên cường
- Chương 27: Đứng lên, ầm ĩ
- Chương 28: Xem kịch ngu ngốc
- Chương 29: Không gian bí mật
- Chương 30: Không cho đàn ông
- Chương 31: Tương lai ở đâu
- Chương 32: Đừng đối xử tốt
- Chương 33: Người nhà Mao Sinh
- Chương 34: Nụ hoa, táo đỏ
- Chương 35: Viên Liễu nhà cậu
- Chương 36: Đàn ông, con gái
- Chương 37: Nền nếp gia phong
- Chương 38: Đồ Khốn Vương Lê
- Chương 39: Chạy đến chỗ chị
- Chương 40: Bạc bẽo với người
- Chương 41: Đánh cờ dậy thì
- Chương 42: Cơn đau vấn vương
- Chương 43: Chiến trận khai trường
- Chương 44: Nhân viên Ấn Tú
- Chương 45: "Thử" đáng xấu hổ
- Chương 46: Mặc kệ tất thảy
- Chương 47: Bị gọi lên trường
- Chương 48: Yêu đương tìm mẹ
- Chương 49: Tính lên đầu mẹ
- Chương 50: Ăn đậu phụ thối
- Chương 51: Bắt cá hai tay
- Chương 52: Hổ mẹ gặp mặt
- Chương 53: Thế đời khó đoán
- Chương 54: Đều tồi như nhau
- Chương 55: Ngàn dặm tìm thầy
- Chương 56: Món quà là gì
- Chương 57: Bạn gái của nhau
- Chương 58: Dây cương cuộc sống
- Chương 59: Đều sẽ ổn thôi
- Chương 60: Đánh chết bố rồi
- Chương 61: Kịch hai người hát
- Chương 62: Đi tìm hơi ấm
- Chương 63: Không được bỏ đi
- Chương 64: Hình như bị điên
- Chương 65: Con người xấu xa
- Chương 66: Thời gian, khoảng cách
- Chương 67: Mình cũng có chị
- Chương 67: Mình cũng có chị
- Chương 68: Con gái phiền quá
- Chương 69: Cuộc sống khó khăn
- Chương 70: Rất giống Túc Hải
- Chương 71: Cũng làm em vui
- Chương 72: Bóng nhạn thoáng qua
- Chương 73: Đường hầm trong lòng
- Chương 74: Có lẽ không hợp
- Chương 75: Ai cũng bắt nạt
- Chương 76: Tình yêu là gì
- Chương 77: Thợ săn xảo quyệt
- Chương 78: Tuổi trẻ thật tốt
- Chương 79: Người này thật thà
- Chương 80: Người thần kinh thép
- Chương 81: Không có tự tin
- Chương 82: Đúng là làm hại
- Chương 83: Chào Tề Dịch Quả
- Chương 84: Đón sao Văn Khúc
- Chương 85: Có chút bức bối
- Chương 86: Sắp không chịu nổi
- Chương 87: Tàn nhẫn thật đấy
- Chương 88: Là một đồ Ngốc
- Chương 89: Cuối tuần bên em
- Chương 90: Sớm tìm lối thoát
- Chương 91: Phải làm sao đây
- Chương 92: Xin đừng mở tủ
- Chương 93: Chống đỡ bản thân
- Chương 94: Mới mười mấy tuổi
- Chương 95: Chuyện này cụt hứng
- Chương 96: Tự mình qua sông
- Chương 97: Chiến tiệm cắt tóc
- Chương 98: Cảnh đẹp không chờ
- Chương 99: Không phải thuốc chữa
- Chương 100: Nét đỏ đậm màu
- Chương 101: Không mời mà đến
- Chương 102: Đang rất nghiện cờ
- Chương 103: Nói lời giữ lời
- Chương 104: Góc đá chênh vênh
- Chương 105: Đã từng nằm mơ
- Chương 106: Phải tránh thật xa
- Chương 107: Tạm biệt Tiểu Anh
- Chương 108: Đói quá, phải nhanh
- Chương 109: Chúng ta đều ích kỷ
- Chương 110: Ly hôn là chắc!
- Chương 111: Phụ nữ thực thụ
- Chương 112: Thời gian đã chết
- Chương 113: Hãy đem vào kịch
- Chương 114: Xung quanh đáng sợ
- Chương 115: Em rất can đảm
- Chương 116: Giờ còn đau không
- Chương 117: Prometheus
- Chương 118: Không lộ chút nào
- Chương 119: Phải sống tiếp trước
- Chương 120: Dạy mình cách sống
- Chương 121: Duyên vợ chồng dài
- Chương 122: Như chưa thay đổi
- Chương 123: Chở em một đoạn
- Chương 124: Làm tình nhân đi
- Chương 125: Đủ người yêu cũ
- Chương 126: Sâu và rộng lượng
- Chương 127: Cứ tỏ vẻ thôi
- Chương 128: Sư tỷ nói đúng
- Chương 129: Bản thân chết tiệt
- Chương 130: Có chút ngu ngốc
- Chương 131: Tự tìm đáp án
- Chương 132: Đăng ký kết hôn
- Chương 133: Đã bị lợi dụng
- Chương 134: Giới hạn là gì
- Chương 135: Lột da con bé
- Chương 136: Gọt quả nhiều quá
- Chương 137: Chịu oan lần này
- Chương 138: Là đứa nào đẻ
- Chương 139: Vậy nên đọc gì
- Chương 140: Không thẹn với lòng
- Chương 141: Thật không đơn giản
- Chương 142: Có thể gây mê
- Chương 143: Không nhận mẹ ruột
- Chương 144: Khẩu thị tâm phi
- Chương 145: Cần phải gan dạ
- Chương 146: Không thể khâu lại
- Chương 147: Trái tim trở lại Trái tim trở lại
- Chương 148: Chia sẻ tin tức
- Chương 149: Như có xốn xang
- Chương 150: Thăng cấp đãi ngộ
- Chương 151: Nhiều sự lựa chọn
- Chương 152: Thật không dễ dàng
- Chương 153: Là do ai dạy
- Chương 154: Tủi thân tội nghiệp
- Chương 155: Hành trình cô đơn
- Chương 156: Bữa tiệc sinh nhật
- Chương 157: Không muốn kết hôn
- Chương 158: Dấu hiệu thành tinh
- Chương 159: Em biết nhiều lắm
- Chương 160: Sao luôn là mình
- Chương 161: Con đường tình yêu
- Chương 162: Bán rẻ tình yêu
- Chương 163: Tự cầu đa phúc
- Chương 164: Mọt sách ăn thịt
- Chương 165: Trúng giải đặc biệt
- Chương 166: Đã thay lòng chưa
- Chương 167: Yêu chị khủng khiếp
- Chương 168: Trái tim chân thật
- Chương 169: Hãy mau trả lãi
- Chương 170: Đi chưa đủ xa
- Chương 171: Phân phối bách hợp
- Chương 172: Rốt cuộc mấy tay
- Chương 173: May mắn chưa đủ
- Chương 174: Vàng hết kia kìa
- Chương 175: Chị muốn ăn gì
- Chương 176: Tự coi mình xứng
- Chương 177: Một tờ giấy trắng
- Chương 178: Đầy tớ phụng sự
- Chương 179: Người không động lòng
- Chương 180: Không nói tiếng người
- Chương 181: Trụ tướng, âu lo
- Chương 182: Bao dung tình cảm
- Chương 183: Nghĩ mãi không hiểu
- Chương 184: Bản thân khó coi
- Chương 185: Mục đích hành trình
- Chương 186: Biết chừa đường lui
- Chương 187: Đừng đo tình yêu
- Chương 188: Hy vọng tầm thường
- Chương 189: Ánh trăng thật đẹp
- Chương 190: Du Nhậm nhỏ bé
- Chương 191: Sẽ uống với chị
- Chương 192: Lấy lòng cảm xúc
- Chương 193: Khi em từng đến
- Chương 194: Cậu mất hồn rồi
- Chương 195: Ai đó hỏi đường
- Chương 196: Lý trí quyến rũ
- Chương 197: Nắm tay chị nhé
- Chương 198: Chia tay viên mãn
- Chương 199: Đa dạng, linh hoạt
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xa Gần Cao Thấp
Chương 77: Thợ săn xảo quyệt
Thợ săn xảo quyệt
......
Ấn Tú chuyển nhà lần thứ ba, cô nhìn căn nhà nhỏ lần cuối, tầm mắt dừng lại trên chiếc ghế sofa nơi Mão Sinh từng thích nằm sấp, nói: "Em không mang theo bất cứ thứ gì khác, chỉ trừ chiếc sofa này, là do em tự mua, không nỡ để lại."
Anh Hạo - người nhất quyết đòi đến cùng - nhìn qua và cười: "Cũng không đáng giá bao nhiêu." Đó là chiếc ghế sofa bọc vải bình thường, sau khi chuyển đến nhà mới, cô và Mão Sinh dạo quanh chợ nội nhất cả ngày, quay đầu nhìn đi nhìn lại ba lần, cuối cùng quyết định mua đứt với giá 800 tệ, là thứ nội thất tốn nhiều tiền nhất của họ.
Nhưng Ấn Tú rất kiên quyết, anh Hạo gật đầu: "Vậy mang cùng đi." Thấy ánh mắt Ấn Tú lưu luyến khó rời, anh nói: "Sau này sẽ có rất nhiều đồ đạc tốt."
Đồ tốt đúng là càng ngày càng nhiều, Ấn Tú mang hai túi hành lý chuyển đến thủ phủ tỉnh, bây giờ chỉ riêng quần áo đã chất đầy thùng to, ngoài ra còn rất nhiều đồ gia dụng như nồi niêu xoong chảo do tự tay cô mua, đến cả mỹ phẩm cũng được cất trong túi riêng.
Cô từng đến thăm hỏi một nhà cung cấp cùng anh Hạo, chỉ riêng phòng khách của ông chủ giàu nứt đố đổ vách đó đã rộng hơn 100 mét vuông, nội thất cái nào cái nấy được làm bằng gỗ gụ nguyên chất, bóng loáng ánh sáng trầm ấm. Anh Hạo nói chắc nhiều tiền lắm nhỉ, ông chủ nói cũng không nhiều, tổng cộng mới ngót nghét trên một trăm vạn.
Ấn Tú cứng lưỡi, nghe kể lại chuyện khởi nghiệp của ông chủ, cô biết người này lập nghiệp từ ngoại thương, thời nghèo nhất thậm chí còn không có tiền thuê một gian nhà ở Thâm Quyến, 500 tệ có thể cầm cự tận sáu tháng. "Chỉ cần em dám nghĩ, mới có thể làm được." Đây là lời của người nọ.
Bây giờ cô đã dám nghĩ. Khi nhìn lên ngọn núi kia, con người luôn cảm thấy ngọn núi nơi mình đứng chẳng qua chỉ là một ụ đất nhỏ. Khi có được vài vạn tệ tiền tiết kiệm, điều Ấn Tú muốn là hợp tác mở cửa hàng và kiếm được mười vạn, một trăm vạn tệ. Đầu óc bị những con số kích thích đến độ hưng thịnh giả dối, song cúi đầu nhìn xuống túi mình, cô lại thấy trống rỗng.
Hôm đó anh Hạo đến đón cô, anh hỏi cô có thể xoay được 200.000 tệ không? Ấn Tú cảm thấy rất nhục nhã. Nếu là vài năm trước có người yêu cầu cô trả 200.000 tệ, cô sẽ bật cười vì nghĩ đó là một lời khen.
Cô là người làm công, là nhân viên bán hàng, kiếm được không nhiều nhưng những con số qua tay cô lại rất lớn. Ấn Tú từng tính, lượng tiền bán ra hàng năm của ba cửa hàng cô quản lý là gần tám con số, phải biết rằng, những cửa hàng này mới hoạt động hơn một năm. Dãy số đó dính chặt vào ánh mắt và bước chân của cô, phải giẫm lên dãy số này nếu muốn xuất sắc hơn người. Nếu giẫm trúng, Ấn Tiểu Thường sẽ không có tư cách chửi cô, cô sẽ có thể sống cuộc đời mình hằng mong ước.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Ấn Tú, anh Hạo nhẹ nhàng nói: "Thế này đi, 200.000 tệ này anh sẽ cho em mượn, không tính lãi trong vòng hai năm. Em quay lại Bách Châu tìm chị Trương đúng không? Anh thấy chị ấy kể với anh."
Những tay thợ săn xảo quyệt không bao giờ hấp tấp bóp cò mà sẽ cẩn thận đặt bẫy chờ đợi con mồi tự lọt hố. Anh Hạo nói nếu em xin ông Hồ thì tiền lãi cao quá, một khi xảy ra rủi ro, em không kiếm lại được đâu, lãi kép quá kinh khủng. Những người như họ chẳng ai lại cho em vay tiền chỉ để lấy về số tiền ban đầu.
Ấn Tú nắm tay thành nắm đấm, cô biết anh Hạo sẽ ngỏ lời, cô đã phần nào hiểu rõ kể từ ngày đầu tiên bước chân vào công ty. Sự thật đúng là cô đã tạo nên thành tích xuất sắc để khiến anh Hạo đánh giá lại vị trí của mình, để mình ngồi vững trên vị trí quản lý chi nhánh. Nhưng bây giờ, một bàn đạp mới toanh lại vươn đến. Ấn Tú vẫn đang nghĩ về Mão Sinh trong quầy thịt nướng ngoài cửa hàng, trong khi ở đầu bên kia, anh Hạo đang gõ vào dây thần kinh mỏng manh của cô: "Em nghĩ đi."
Anh Hạo không nói thẳng ra, chỉ đặt khoản vay không lãi suất hấp dẫn trước mặt Ấn Tú, muốn Ấn Tú tự mở miệng nói ra câu đó. Lẽ ra anh có thể đề cập đến khoản vay ngay khi đề nghị hợp tác mở cửa hàng mới với Ấn Tú, ngược lại, anh để Ấn Tú tự thân xoay xở vài ngày. Những thợ săn tàn nhẫn thích nhìn cảnh con mồi vùng vẫy trong cặm bẫy.
Tay Ấn Tú vẫn nắm chặt, não phải não trái vật lộn dữ dội. Chỉ mất một khoảnh khắc để một người bước vào một nút thắt nhất định, khoảnh khắc này Ấn Tú vẫn đang nghĩ về Mão Sinh, câu "xa nhau một thời gian" để lại một cánh cửa nhỏ phía sau đang dần dần co lại và siết chặt, ban đầu chỉ là một khe cửa, cho đến khi gần như đóng lại, chỉ thiếu mỗi hạ chốt xuống khóa trái là xong, ấy mà dáng vẻ chờ đợi bên ngoài của Mão Sinh đã suýt chút nữa đẩy cánh cửa này ra lại từ đầu.
"Sao nào? Nói thật, với năng lực của em và sự phát triển hiện tại của khu phía đông, chẳng cần đến hai năm mới có thể trả hết 200.000 tệ cỏn con này. Tiểu Ấn, không phải ai cũng được anh trao cơ hội này, em xem, ông Chu đã theo anh bao lâu? Mà vẫn đang ngồi lĩnh lương đấy." Ông Chu là một nhân viên có thâm niên trong công ty anh Hạo, nghe nói năm đó hai người cùng làm việc tại một công trường.
Ấn Tú lại bắt đầu tính các con số, doanh thu hàng năm là bao nhiêu, lợi nhuận gộp là mấy phần, lợi nhuận ròng là bao lăm và cô có thể kiếm được thế nào dựa trên tỷ lệ chia 2/8?
"À, tất nhiên những cửa hàng khác do em phụ trách trong công ty đều không thay đổi, lương cơ bản và tiền thưởng vẫn như thế." Anh Hạo bật xi nhan, tiếng "tít tít, tít tít" như kim giây đếm ngược.
Xe chạy dưới ánh đèn đường, ánh sáng vàng mờ trở nên rất chối mắt trong màn đêm, Ấn Tú nhắm mắt lại: "Sao lại là em?" Cô mở mắt ra nhìn anh Hạo.
Nụ cười của anh Hạo sảng khoái vẻ đắc ý đạt được mục đích: "Chính là em."
Mạch máu Ấn Tú như đông cứng lại, cô hít một hơi thật sâu: "Em không bán thân."
"Hahaha." Anh Hạo cười sảng khoái: "Em có biết anh đánh giá cao điều gì nhất ở em không? Em không thích kiếm tiền mạt hạng từ đàn ông như vài cô gái khác."
Ấn Tú cảm thấy 200.000 tệ này chính là tiền mạt hạng, là một khoản tiền cho dù có đập nồi bán sắt cũng không xoay được một đồng, nhưng đó là hy vọng đổi đời của cô. Trước đây người ta thường nói: "Đổi đời làm chủ", Ấn Tú nghĩ, thế nào là làm chủ?
Cô không phải người chủ của chính mình khi chen chúc trên chiếc ghế cứng màu xanh lá cây và không dám chợp mắt suốt đêm trên chuyến xe đi về phía bắc, cũng không phải khi lang thang ngoài đường không tìm được nơi nào để ở. Cả đời này, cảm giác đổi đời làm chủ của cô là trong căn phòng nhỏ nơi cô tự tay trang trí của nhà Viên Huệ Phương, và khi cô quyết định để mình và Mão Sinh hoàn toàn quấn lấy nhau vào đêm hôm đó. Giữa bạt ngàn cuộc sống trôi giạt đó đây, làm sao mới có thể làm chủ chính mình?
Là tiền. Tiền mới là chủ, là người chủ chân chính. Nhưng tại sao kiếm tiền lại khó thế này? Sao một số người chỉ cần làm nũng là có thể nhận được nguồn hỗ trợ bất tận từ cha mẹ, sao một số người chỉ cần ra ngoài ăn bữa cơm uống hớp rượu là có thể lôi về hàng trăm hàng nghìn vạn tệ? Làm thế nào để giành chủ tiền về? Điểm tựa chủ tiền của cô ở đâu?
Dường như đáp án đã rất hiển nhiên, giờ đây, đáp án chính là cây súng trong tay thợ săn.
Ấn Tú nói: "Tiền anh cho em mượn cũng là tiền mạt hạng, không giống tiền em tự kiếm được."
"Tiền anh cho em mượn không phải tiền mạt hạng, em phải trả lại cho anh." Anh Hạo ra vẻ nghiêm túc với cô gái, khoác lên mình lớp da ấm áp: "Anh không yêu cầu em bán thân cho anh. Em biết đấy, anh không thiếu phụ nữ, nhưng chẳng thú vị."
"Không bán thân, thì phải vì cái gì đó chứ?" Ấn Tú không tin.
"Em biết anh còn đánh giá cao điều gì ở em nữa không? Đôi khi em nói chuyện rất thẳng thắn, không như chiêu trò dùng với khách hàng." Anh Hạo lái vào bãi đậu xe bên đường, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gái: "Chia tay với cô bé đó đi, một người hát kịch, lại còn là con gái, có thể cho em được thứ gì?"
Mạch máu Ấn Tú sôi lên, cô nghe chúng cuồn cuộn trào từ não cho đến đầu tim, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng: "Sau đó thì sao?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh Hạo mà không chùn bước.
"Không có sau đó, chỉ cần em tiếp tục làm việc và quản lý tốt cửa hàng là được. Anh muốn ly hôn với vị đó ở nhà, đồng thời, cũng mong em cho anh một cơ hội. Anh không gượng ép em, Tiểu Ấn, anh chỉ muốn một cơ hội công bằng." Ánh mắt anh Hạo dịu đi: "Nếu cuối cùng em vẫn không muốn, anh cũng không ép buộc. Quả dưa ép chín cũng giống quả dưa bị nhét tiền, vô vị."
Anh Hạo lắc đầu như vừa xem một trò đùa dễ thương: "Tiểu Bạch đó, anh đã thấy vài lần, thật vất vả cho cô bé vì nửa đêm vẫn đến cửa hàng đón em." Có lần ở dưới tầng nhà Ấn Tú, hai bóng người thân mật chồng lên nhau sau khi tấm rèm kéo xuống đã xác nhận suy đoán của anh.
"Em đừng phủ nhận, anh không ngốc. Đương nhiên, không có tốt hơn." Anh Hạo tỏ ra rộng lượng, nhường nước bước cho Ấn Tú, cuối cùng anh nói: "Em suy nghĩ đi."
Ấn Tú cảm thấy mình như bị lột trần, dã tâm của cô, tình yêu của cô và nỗi sợ nơi sâu kín nhất trong lòng cô đều bị người đàn ông này dễ dàng nhìn thấu.
"Tiểu Ấn, tuy em đã làm việc được vài năm, nhưng em vẫn còn quá trẻ." Anh Hạo khởi động lại xe: "Nhưng anh, anh chỉ thích năng lượng của em thôi."
Ấn Tú im lặng suốt chặng đường trước khi xuống xe về nhà, cô nói với anh Hạo: "Em đồng ý."
Sau khi đồng ý, cô chuyển đến quận phía đông, nói là vì công việc, nhưng thực chất để tránh mặt Mão Sinh. Trên đường chuyển nhà, Ấn Tú từ chối lời mời lên xe của anh Hạo, cô leo lên chiếc xe tải nhỏ, đặt chiếc ghế sofa vải màu xanh quả non chấm trắng lên xe, Ấn Tú ngồi lên đó, nói với tài xế: "Đi thôi."
Chiếc xe xuyên vào dòng xe cộ, thi thoảng lại có người từ xe khác tò mò nhìn cô gái ngồi trong xe tải dưới cái nắng gay gắt. Ấn Tú nhận thấy, không giống như ngồi trong một chiếc xe hatchback hay sedan, giờ đây bản thân cô và chiếc ghế sofa này đều đang trở thành hàng hóa.
Mái tóc dài của Ấn Tú bay tán loạn trước gió, khuôn mặt bị ánh nắng thiêu đốt đỏ bừng. Xe tải dừng trước đèn giao thông, bên trái có chiếc ô tô hatchback dừng cạnh, hai người đàn ông bên trong cố tình hạ cửa kính xuống, soi mói cô gái với vẻ thích thú. Ấn Tú quay đầu đi, không nhìn bọn họ, thấy bên phải là một chiếc xe chở gà sống giăng lưới thép kín mít, những con gà trống mào đỏ đập cánh phành phạch, nhìn trái nhìn phải không yên.
Mùi gà nồng nặc xộc vào mũi, Ấn Tú vừa bịt mũi vừa cúi đầu mở điện thoại, lướt xem tin nhắn giữa mình và Mão Sinh thêm lần nữa, ngón tay dừng lại ở nút "xóa hàng loạt". Ngay sau đó, cô cong ngón cái lại, đổi sang lướt lên xuống đọc từng mẩu tin nhắn Mão Sinh gửi. Chiếc điện thoại di động cũ mà Ấn Tiểu Thường cưỡng ép đổi có bộ nhớ hạn chế, nếu lưu trữ quá nhiều tin nhắn của Mão Sinh, sẽ không thể lưu trữ tin nhắn của khách hàng. Nhiều lúc Ấn Tú ghi chép lại tin nhắn và số điện thoại của khách hàng, sau đó xoá đi để giải phóng bộ nhớ.
Có rất nhiều trang, lướt mãi mới đến tháng trước. Mão Sinh nói: "Sếp Ấn hôm nay có bận không? Nếu có thể về sớm, chúng ta làm món đầu cá hấp ớt nhé?"
Lúc đó Ấn Tú nói: "Em không ăn được cay, hấp không thôi vậy."
Cô nhớ, Mão Sinh vẫn thêm ớt xắt nhỏ, Ấn Tú ăn rất ngon miệng. Trong khi Mão Sinh chan một bát nước ấm nhúng qua cá, hôm đó vẫn bị cay đến mức thè lưỡi ra.
Ấn Tú lướt lên trên nữa, những điều ăn, mặc, ở, đi lại, những ấm áp và rét lạnh của lòng người, những tủi thân và bất lực, những niềm vui và hạnh phúc đều bé lại bằng chiếc Nokia nhỏ. Xe khởi động, Ấn Tú bị quán tính đẩy lùi về phía sau, chiếc điện thoại rơi xuống gầm xe tải khi cô đang bám vào ghế sofa.
Vội vàng nhặt lên kiểm tra, may quá, không vỡ không hỏng, những con chữ vẫn nhảy múa niềm vui và nỗi buồn từng có của cô và Mão Sinh.
Ấn Tú soạn một dòng chữ: Mão Sinh, xin lỗi. Nhưng không thể nhấn nút gửi. Cô thoát khỏi tin nhắn, đoạn tin nhắn đó vẫn ở dạng bản nháp.
Ích kỷ, ích kỷ đến nỗi ngay cả lời xin lỗi cũng không dám nói. Cô tự nhủ.
Khi Ấn Tú đang lau mồ hôi và nước mắt, chiếc xe cùng đợi đèn đỏ ban nãy đã đuổi kịp xe tải, người đàn ông đầu trọc đeo dây chuyền vàng bên trong huýt sáo với Ấn Tú: "Cô gái, ngồi trên đó có nóng không? Có muốn vào xe anh không, có điều hoà đấy."
Đối với loại ngữ này, sự tức giận của cô chỉ càng làm chúng hả hê hơn. Ấn Tú đã thấy quá nhiều loại rác rưởi khi còn học trong trường Số 23. Cô bình tĩnh nhìn người đàn ông đang lái xe đuổi theo mình: "Thôi xin, xe Santana 3000 rách ấy, anh tự hít điều hoà nóng đi."
"Tuy xe anh cũ, nhưng vẫn tốt hơn phải phơi nắng trên xe tải." Người đàn ông không hề quan tâm, tiếp tục trêu chọc Ấn Tú.
Ấn Tú cười, chỉ vào cái đầu trọc, lớn tiếng nói: "Mẹ tôi nói, trên đầu không lông, phía dưới c* nhũn." Có lẽ đây là điều có lý nhất Ấn Tiểu Thường từng nói.
Người đàn ông đầu trọc lập tức bị bè lũ phía sau cười nhạo, hắn vừa lái xe vừa thò đầu ra: "Thử xem là biết?" Hắn vươn tới, thân hình nghiêng sang một bên, tay lái mất kiểm soát, đâm vào hàng rào bên đường truyền đến tiếng "chết tiệt" khó chịu.
Tiếng cười của Ấn Tú càng giòn hơn, cũng càng lúc càng cách xa người đàn ông đầu trọc bị tông xe. Cười đến khi hai má cứng đờ, cô thôi không cười nữa, nhìn về con đường phía trước. Có cây cầu vượt đang được xây dựng gần đó, bóng râm che phủ đầu cô. Theo người lái xe, Ấn Tú rẽ vào một đường hầm tối tăm kéo dài trong chốc lát.
......
......
Ấn Tú chuyển nhà lần thứ ba, cô nhìn căn nhà nhỏ lần cuối, tầm mắt dừng lại trên chiếc ghế sofa nơi Mão Sinh từng thích nằm sấp, nói: "Em không mang theo bất cứ thứ gì khác, chỉ trừ chiếc sofa này, là do em tự mua, không nỡ để lại."
Anh Hạo - người nhất quyết đòi đến cùng - nhìn qua và cười: "Cũng không đáng giá bao nhiêu." Đó là chiếc ghế sofa bọc vải bình thường, sau khi chuyển đến nhà mới, cô và Mão Sinh dạo quanh chợ nội nhất cả ngày, quay đầu nhìn đi nhìn lại ba lần, cuối cùng quyết định mua đứt với giá 800 tệ, là thứ nội thất tốn nhiều tiền nhất của họ.
Nhưng Ấn Tú rất kiên quyết, anh Hạo gật đầu: "Vậy mang cùng đi." Thấy ánh mắt Ấn Tú lưu luyến khó rời, anh nói: "Sau này sẽ có rất nhiều đồ đạc tốt."
Đồ tốt đúng là càng ngày càng nhiều, Ấn Tú mang hai túi hành lý chuyển đến thủ phủ tỉnh, bây giờ chỉ riêng quần áo đã chất đầy thùng to, ngoài ra còn rất nhiều đồ gia dụng như nồi niêu xoong chảo do tự tay cô mua, đến cả mỹ phẩm cũng được cất trong túi riêng.
Cô từng đến thăm hỏi một nhà cung cấp cùng anh Hạo, chỉ riêng phòng khách của ông chủ giàu nứt đố đổ vách đó đã rộng hơn 100 mét vuông, nội thất cái nào cái nấy được làm bằng gỗ gụ nguyên chất, bóng loáng ánh sáng trầm ấm. Anh Hạo nói chắc nhiều tiền lắm nhỉ, ông chủ nói cũng không nhiều, tổng cộng mới ngót nghét trên một trăm vạn.
Ấn Tú cứng lưỡi, nghe kể lại chuyện khởi nghiệp của ông chủ, cô biết người này lập nghiệp từ ngoại thương, thời nghèo nhất thậm chí còn không có tiền thuê một gian nhà ở Thâm Quyến, 500 tệ có thể cầm cự tận sáu tháng. "Chỉ cần em dám nghĩ, mới có thể làm được." Đây là lời của người nọ.
Bây giờ cô đã dám nghĩ. Khi nhìn lên ngọn núi kia, con người luôn cảm thấy ngọn núi nơi mình đứng chẳng qua chỉ là một ụ đất nhỏ. Khi có được vài vạn tệ tiền tiết kiệm, điều Ấn Tú muốn là hợp tác mở cửa hàng và kiếm được mười vạn, một trăm vạn tệ. Đầu óc bị những con số kích thích đến độ hưng thịnh giả dối, song cúi đầu nhìn xuống túi mình, cô lại thấy trống rỗng.
Hôm đó anh Hạo đến đón cô, anh hỏi cô có thể xoay được 200.000 tệ không? Ấn Tú cảm thấy rất nhục nhã. Nếu là vài năm trước có người yêu cầu cô trả 200.000 tệ, cô sẽ bật cười vì nghĩ đó là một lời khen.
Cô là người làm công, là nhân viên bán hàng, kiếm được không nhiều nhưng những con số qua tay cô lại rất lớn. Ấn Tú từng tính, lượng tiền bán ra hàng năm của ba cửa hàng cô quản lý là gần tám con số, phải biết rằng, những cửa hàng này mới hoạt động hơn một năm. Dãy số đó dính chặt vào ánh mắt và bước chân của cô, phải giẫm lên dãy số này nếu muốn xuất sắc hơn người. Nếu giẫm trúng, Ấn Tiểu Thường sẽ không có tư cách chửi cô, cô sẽ có thể sống cuộc đời mình hằng mong ước.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Ấn Tú, anh Hạo nhẹ nhàng nói: "Thế này đi, 200.000 tệ này anh sẽ cho em mượn, không tính lãi trong vòng hai năm. Em quay lại Bách Châu tìm chị Trương đúng không? Anh thấy chị ấy kể với anh."
Những tay thợ săn xảo quyệt không bao giờ hấp tấp bóp cò mà sẽ cẩn thận đặt bẫy chờ đợi con mồi tự lọt hố. Anh Hạo nói nếu em xin ông Hồ thì tiền lãi cao quá, một khi xảy ra rủi ro, em không kiếm lại được đâu, lãi kép quá kinh khủng. Những người như họ chẳng ai lại cho em vay tiền chỉ để lấy về số tiền ban đầu.
Ấn Tú nắm tay thành nắm đấm, cô biết anh Hạo sẽ ngỏ lời, cô đã phần nào hiểu rõ kể từ ngày đầu tiên bước chân vào công ty. Sự thật đúng là cô đã tạo nên thành tích xuất sắc để khiến anh Hạo đánh giá lại vị trí của mình, để mình ngồi vững trên vị trí quản lý chi nhánh. Nhưng bây giờ, một bàn đạp mới toanh lại vươn đến. Ấn Tú vẫn đang nghĩ về Mão Sinh trong quầy thịt nướng ngoài cửa hàng, trong khi ở đầu bên kia, anh Hạo đang gõ vào dây thần kinh mỏng manh của cô: "Em nghĩ đi."
Anh Hạo không nói thẳng ra, chỉ đặt khoản vay không lãi suất hấp dẫn trước mặt Ấn Tú, muốn Ấn Tú tự mở miệng nói ra câu đó. Lẽ ra anh có thể đề cập đến khoản vay ngay khi đề nghị hợp tác mở cửa hàng mới với Ấn Tú, ngược lại, anh để Ấn Tú tự thân xoay xở vài ngày. Những thợ săn tàn nhẫn thích nhìn cảnh con mồi vùng vẫy trong cặm bẫy.
Tay Ấn Tú vẫn nắm chặt, não phải não trái vật lộn dữ dội. Chỉ mất một khoảnh khắc để một người bước vào một nút thắt nhất định, khoảnh khắc này Ấn Tú vẫn đang nghĩ về Mão Sinh, câu "xa nhau một thời gian" để lại một cánh cửa nhỏ phía sau đang dần dần co lại và siết chặt, ban đầu chỉ là một khe cửa, cho đến khi gần như đóng lại, chỉ thiếu mỗi hạ chốt xuống khóa trái là xong, ấy mà dáng vẻ chờ đợi bên ngoài của Mão Sinh đã suýt chút nữa đẩy cánh cửa này ra lại từ đầu.
"Sao nào? Nói thật, với năng lực của em và sự phát triển hiện tại của khu phía đông, chẳng cần đến hai năm mới có thể trả hết 200.000 tệ cỏn con này. Tiểu Ấn, không phải ai cũng được anh trao cơ hội này, em xem, ông Chu đã theo anh bao lâu? Mà vẫn đang ngồi lĩnh lương đấy." Ông Chu là một nhân viên có thâm niên trong công ty anh Hạo, nghe nói năm đó hai người cùng làm việc tại một công trường.
Ấn Tú lại bắt đầu tính các con số, doanh thu hàng năm là bao nhiêu, lợi nhuận gộp là mấy phần, lợi nhuận ròng là bao lăm và cô có thể kiếm được thế nào dựa trên tỷ lệ chia 2/8?
"À, tất nhiên những cửa hàng khác do em phụ trách trong công ty đều không thay đổi, lương cơ bản và tiền thưởng vẫn như thế." Anh Hạo bật xi nhan, tiếng "tít tít, tít tít" như kim giây đếm ngược.
Xe chạy dưới ánh đèn đường, ánh sáng vàng mờ trở nên rất chối mắt trong màn đêm, Ấn Tú nhắm mắt lại: "Sao lại là em?" Cô mở mắt ra nhìn anh Hạo.
Nụ cười của anh Hạo sảng khoái vẻ đắc ý đạt được mục đích: "Chính là em."
Mạch máu Ấn Tú như đông cứng lại, cô hít một hơi thật sâu: "Em không bán thân."
"Hahaha." Anh Hạo cười sảng khoái: "Em có biết anh đánh giá cao điều gì nhất ở em không? Em không thích kiếm tiền mạt hạng từ đàn ông như vài cô gái khác."
Ấn Tú cảm thấy 200.000 tệ này chính là tiền mạt hạng, là một khoản tiền cho dù có đập nồi bán sắt cũng không xoay được một đồng, nhưng đó là hy vọng đổi đời của cô. Trước đây người ta thường nói: "Đổi đời làm chủ", Ấn Tú nghĩ, thế nào là làm chủ?
Cô không phải người chủ của chính mình khi chen chúc trên chiếc ghế cứng màu xanh lá cây và không dám chợp mắt suốt đêm trên chuyến xe đi về phía bắc, cũng không phải khi lang thang ngoài đường không tìm được nơi nào để ở. Cả đời này, cảm giác đổi đời làm chủ của cô là trong căn phòng nhỏ nơi cô tự tay trang trí của nhà Viên Huệ Phương, và khi cô quyết định để mình và Mão Sinh hoàn toàn quấn lấy nhau vào đêm hôm đó. Giữa bạt ngàn cuộc sống trôi giạt đó đây, làm sao mới có thể làm chủ chính mình?
Là tiền. Tiền mới là chủ, là người chủ chân chính. Nhưng tại sao kiếm tiền lại khó thế này? Sao một số người chỉ cần làm nũng là có thể nhận được nguồn hỗ trợ bất tận từ cha mẹ, sao một số người chỉ cần ra ngoài ăn bữa cơm uống hớp rượu là có thể lôi về hàng trăm hàng nghìn vạn tệ? Làm thế nào để giành chủ tiền về? Điểm tựa chủ tiền của cô ở đâu?
Dường như đáp án đã rất hiển nhiên, giờ đây, đáp án chính là cây súng trong tay thợ săn.
Ấn Tú nói: "Tiền anh cho em mượn cũng là tiền mạt hạng, không giống tiền em tự kiếm được."
"Tiền anh cho em mượn không phải tiền mạt hạng, em phải trả lại cho anh." Anh Hạo ra vẻ nghiêm túc với cô gái, khoác lên mình lớp da ấm áp: "Anh không yêu cầu em bán thân cho anh. Em biết đấy, anh không thiếu phụ nữ, nhưng chẳng thú vị."
"Không bán thân, thì phải vì cái gì đó chứ?" Ấn Tú không tin.
"Em biết anh còn đánh giá cao điều gì ở em nữa không? Đôi khi em nói chuyện rất thẳng thắn, không như chiêu trò dùng với khách hàng." Anh Hạo lái vào bãi đậu xe bên đường, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gái: "Chia tay với cô bé đó đi, một người hát kịch, lại còn là con gái, có thể cho em được thứ gì?"
Mạch máu Ấn Tú sôi lên, cô nghe chúng cuồn cuộn trào từ não cho đến đầu tim, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng: "Sau đó thì sao?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh Hạo mà không chùn bước.
"Không có sau đó, chỉ cần em tiếp tục làm việc và quản lý tốt cửa hàng là được. Anh muốn ly hôn với vị đó ở nhà, đồng thời, cũng mong em cho anh một cơ hội. Anh không gượng ép em, Tiểu Ấn, anh chỉ muốn một cơ hội công bằng." Ánh mắt anh Hạo dịu đi: "Nếu cuối cùng em vẫn không muốn, anh cũng không ép buộc. Quả dưa ép chín cũng giống quả dưa bị nhét tiền, vô vị."
Anh Hạo lắc đầu như vừa xem một trò đùa dễ thương: "Tiểu Bạch đó, anh đã thấy vài lần, thật vất vả cho cô bé vì nửa đêm vẫn đến cửa hàng đón em." Có lần ở dưới tầng nhà Ấn Tú, hai bóng người thân mật chồng lên nhau sau khi tấm rèm kéo xuống đã xác nhận suy đoán của anh.
"Em đừng phủ nhận, anh không ngốc. Đương nhiên, không có tốt hơn." Anh Hạo tỏ ra rộng lượng, nhường nước bước cho Ấn Tú, cuối cùng anh nói: "Em suy nghĩ đi."
Ấn Tú cảm thấy mình như bị lột trần, dã tâm của cô, tình yêu của cô và nỗi sợ nơi sâu kín nhất trong lòng cô đều bị người đàn ông này dễ dàng nhìn thấu.
"Tiểu Ấn, tuy em đã làm việc được vài năm, nhưng em vẫn còn quá trẻ." Anh Hạo khởi động lại xe: "Nhưng anh, anh chỉ thích năng lượng của em thôi."
Ấn Tú im lặng suốt chặng đường trước khi xuống xe về nhà, cô nói với anh Hạo: "Em đồng ý."
Sau khi đồng ý, cô chuyển đến quận phía đông, nói là vì công việc, nhưng thực chất để tránh mặt Mão Sinh. Trên đường chuyển nhà, Ấn Tú từ chối lời mời lên xe của anh Hạo, cô leo lên chiếc xe tải nhỏ, đặt chiếc ghế sofa vải màu xanh quả non chấm trắng lên xe, Ấn Tú ngồi lên đó, nói với tài xế: "Đi thôi."
Chiếc xe xuyên vào dòng xe cộ, thi thoảng lại có người từ xe khác tò mò nhìn cô gái ngồi trong xe tải dưới cái nắng gay gắt. Ấn Tú nhận thấy, không giống như ngồi trong một chiếc xe hatchback hay sedan, giờ đây bản thân cô và chiếc ghế sofa này đều đang trở thành hàng hóa.
Mái tóc dài của Ấn Tú bay tán loạn trước gió, khuôn mặt bị ánh nắng thiêu đốt đỏ bừng. Xe tải dừng trước đèn giao thông, bên trái có chiếc ô tô hatchback dừng cạnh, hai người đàn ông bên trong cố tình hạ cửa kính xuống, soi mói cô gái với vẻ thích thú. Ấn Tú quay đầu đi, không nhìn bọn họ, thấy bên phải là một chiếc xe chở gà sống giăng lưới thép kín mít, những con gà trống mào đỏ đập cánh phành phạch, nhìn trái nhìn phải không yên.
Mùi gà nồng nặc xộc vào mũi, Ấn Tú vừa bịt mũi vừa cúi đầu mở điện thoại, lướt xem tin nhắn giữa mình và Mão Sinh thêm lần nữa, ngón tay dừng lại ở nút "xóa hàng loạt". Ngay sau đó, cô cong ngón cái lại, đổi sang lướt lên xuống đọc từng mẩu tin nhắn Mão Sinh gửi. Chiếc điện thoại di động cũ mà Ấn Tiểu Thường cưỡng ép đổi có bộ nhớ hạn chế, nếu lưu trữ quá nhiều tin nhắn của Mão Sinh, sẽ không thể lưu trữ tin nhắn của khách hàng. Nhiều lúc Ấn Tú ghi chép lại tin nhắn và số điện thoại của khách hàng, sau đó xoá đi để giải phóng bộ nhớ.
Có rất nhiều trang, lướt mãi mới đến tháng trước. Mão Sinh nói: "Sếp Ấn hôm nay có bận không? Nếu có thể về sớm, chúng ta làm món đầu cá hấp ớt nhé?"
Lúc đó Ấn Tú nói: "Em không ăn được cay, hấp không thôi vậy."
Cô nhớ, Mão Sinh vẫn thêm ớt xắt nhỏ, Ấn Tú ăn rất ngon miệng. Trong khi Mão Sinh chan một bát nước ấm nhúng qua cá, hôm đó vẫn bị cay đến mức thè lưỡi ra.
Ấn Tú lướt lên trên nữa, những điều ăn, mặc, ở, đi lại, những ấm áp và rét lạnh của lòng người, những tủi thân và bất lực, những niềm vui và hạnh phúc đều bé lại bằng chiếc Nokia nhỏ. Xe khởi động, Ấn Tú bị quán tính đẩy lùi về phía sau, chiếc điện thoại rơi xuống gầm xe tải khi cô đang bám vào ghế sofa.
Vội vàng nhặt lên kiểm tra, may quá, không vỡ không hỏng, những con chữ vẫn nhảy múa niềm vui và nỗi buồn từng có của cô và Mão Sinh.
Ấn Tú soạn một dòng chữ: Mão Sinh, xin lỗi. Nhưng không thể nhấn nút gửi. Cô thoát khỏi tin nhắn, đoạn tin nhắn đó vẫn ở dạng bản nháp.
Ích kỷ, ích kỷ đến nỗi ngay cả lời xin lỗi cũng không dám nói. Cô tự nhủ.
Khi Ấn Tú đang lau mồ hôi và nước mắt, chiếc xe cùng đợi đèn đỏ ban nãy đã đuổi kịp xe tải, người đàn ông đầu trọc đeo dây chuyền vàng bên trong huýt sáo với Ấn Tú: "Cô gái, ngồi trên đó có nóng không? Có muốn vào xe anh không, có điều hoà đấy."
Đối với loại ngữ này, sự tức giận của cô chỉ càng làm chúng hả hê hơn. Ấn Tú đã thấy quá nhiều loại rác rưởi khi còn học trong trường Số 23. Cô bình tĩnh nhìn người đàn ông đang lái xe đuổi theo mình: "Thôi xin, xe Santana 3000 rách ấy, anh tự hít điều hoà nóng đi."
"Tuy xe anh cũ, nhưng vẫn tốt hơn phải phơi nắng trên xe tải." Người đàn ông không hề quan tâm, tiếp tục trêu chọc Ấn Tú.
Ấn Tú cười, chỉ vào cái đầu trọc, lớn tiếng nói: "Mẹ tôi nói, trên đầu không lông, phía dưới c* nhũn." Có lẽ đây là điều có lý nhất Ấn Tiểu Thường từng nói.
Người đàn ông đầu trọc lập tức bị bè lũ phía sau cười nhạo, hắn vừa lái xe vừa thò đầu ra: "Thử xem là biết?" Hắn vươn tới, thân hình nghiêng sang một bên, tay lái mất kiểm soát, đâm vào hàng rào bên đường truyền đến tiếng "chết tiệt" khó chịu.
Tiếng cười của Ấn Tú càng giòn hơn, cũng càng lúc càng cách xa người đàn ông đầu trọc bị tông xe. Cười đến khi hai má cứng đờ, cô thôi không cười nữa, nhìn về con đường phía trước. Có cây cầu vượt đang được xây dựng gần đó, bóng râm che phủ đầu cô. Theo người lái xe, Ấn Tú rẽ vào một đường hầm tối tăm kéo dài trong chốc lát.
......
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10: Giáo dục tiên tiến
- Chương 11: Sớm hiểu tình người
- Chương 12: Thẩm mỹ nhảm nhí
- Chương 13: Có nhiều thế giới
- Chương 14: Vỏ mỏng nhân dày
- Chương 15: Bắt đầu lớn lên
- Chương 16: Sẽ rất nhớ cậu
- Chương 17: Khác thường hay không
- Chương 18: Duyên và định mệnh
- Chương 18: Duyên và định mệnh
- Chương 19: Ngoại thành phồn thịnh
- Chương 20: Một mặt trời khác
- Chương 21: Chen vào tình bạn
- Chương 22: Cùng ăn hai bữa
- Chương 23: Đàn ông trong tiệc
- Chương 24: Nhân tài, kẻ ngốc
- Chương 25: Triệu Lan rối bời
- Chương 26: Đứa trẻ kiên cường
- Chương 27: Đứng lên, ầm ĩ
- Chương 28: Xem kịch ngu ngốc
- Chương 29: Không gian bí mật
- Chương 30: Không cho đàn ông
- Chương 31: Tương lai ở đâu
- Chương 32: Đừng đối xử tốt
- Chương 33: Người nhà Mao Sinh
- Chương 34: Nụ hoa, táo đỏ
- Chương 35: Viên Liễu nhà cậu
- Chương 36: Đàn ông, con gái
- Chương 37: Nền nếp gia phong
- Chương 38: Đồ Khốn Vương Lê
- Chương 39: Chạy đến chỗ chị
- Chương 40: Bạc bẽo với người
- Chương 41: Đánh cờ dậy thì
- Chương 42: Cơn đau vấn vương
- Chương 43: Chiến trận khai trường
- Chương 44: Nhân viên Ấn Tú
- Chương 45: "Thử" đáng xấu hổ
- Chương 46: Mặc kệ tất thảy
- Chương 47: Bị gọi lên trường
- Chương 48: Yêu đương tìm mẹ
- Chương 49: Tính lên đầu mẹ
- Chương 50: Ăn đậu phụ thối
- Chương 51: Bắt cá hai tay
- Chương 52: Hổ mẹ gặp mặt
- Chương 53: Thế đời khó đoán
- Chương 54: Đều tồi như nhau
- Chương 55: Ngàn dặm tìm thầy
- Chương 56: Món quà là gì
- Chương 57: Bạn gái của nhau
- Chương 58: Dây cương cuộc sống
- Chương 59: Đều sẽ ổn thôi
- Chương 60: Đánh chết bố rồi
- Chương 61: Kịch hai người hát
- Chương 62: Đi tìm hơi ấm
- Chương 63: Không được bỏ đi
- Chương 64: Hình như bị điên
- Chương 65: Con người xấu xa
- Chương 66: Thời gian, khoảng cách
- Chương 67: Mình cũng có chị
- Chương 67: Mình cũng có chị
- Chương 68: Con gái phiền quá
- Chương 69: Cuộc sống khó khăn
- Chương 70: Rất giống Túc Hải
- Chương 71: Cũng làm em vui
- Chương 72: Bóng nhạn thoáng qua
- Chương 73: Đường hầm trong lòng
- Chương 74: Có lẽ không hợp
- Chương 75: Ai cũng bắt nạt
- Chương 76: Tình yêu là gì
- Chương 77: Thợ săn xảo quyệt
- Chương 78: Tuổi trẻ thật tốt
- Chương 79: Người này thật thà
- Chương 80: Người thần kinh thép
- Chương 81: Không có tự tin
- Chương 82: Đúng là làm hại
- Chương 83: Chào Tề Dịch Quả
- Chương 84: Đón sao Văn Khúc
- Chương 85: Có chút bức bối
- Chương 86: Sắp không chịu nổi
- Chương 87: Tàn nhẫn thật đấy
- Chương 88: Là một đồ Ngốc
- Chương 89: Cuối tuần bên em
- Chương 90: Sớm tìm lối thoát
- Chương 91: Phải làm sao đây
- Chương 92: Xin đừng mở tủ
- Chương 93: Chống đỡ bản thân
- Chương 94: Mới mười mấy tuổi
- Chương 95: Chuyện này cụt hứng
- Chương 96: Tự mình qua sông
- Chương 97: Chiến tiệm cắt tóc
- Chương 98: Cảnh đẹp không chờ
- Chương 99: Không phải thuốc chữa
- Chương 100: Nét đỏ đậm màu
- Chương 101: Không mời mà đến
- Chương 102: Đang rất nghiện cờ
- Chương 103: Nói lời giữ lời
- Chương 104: Góc đá chênh vênh
- Chương 105: Đã từng nằm mơ
- Chương 106: Phải tránh thật xa
- Chương 107: Tạm biệt Tiểu Anh
- Chương 108: Đói quá, phải nhanh
- Chương 109: Chúng ta đều ích kỷ
- Chương 110: Ly hôn là chắc!
- Chương 111: Phụ nữ thực thụ
- Chương 112: Thời gian đã chết
- Chương 113: Hãy đem vào kịch
- Chương 114: Xung quanh đáng sợ
- Chương 115: Em rất can đảm
- Chương 116: Giờ còn đau không
- Chương 117: Prometheus
- Chương 118: Không lộ chút nào
- Chương 119: Phải sống tiếp trước
- Chương 120: Dạy mình cách sống
- Chương 121: Duyên vợ chồng dài
- Chương 122: Như chưa thay đổi
- Chương 123: Chở em một đoạn
- Chương 124: Làm tình nhân đi
- Chương 125: Đủ người yêu cũ
- Chương 126: Sâu và rộng lượng
- Chương 127: Cứ tỏ vẻ thôi
- Chương 128: Sư tỷ nói đúng
- Chương 129: Bản thân chết tiệt
- Chương 130: Có chút ngu ngốc
- Chương 131: Tự tìm đáp án
- Chương 132: Đăng ký kết hôn
- Chương 133: Đã bị lợi dụng
- Chương 134: Giới hạn là gì
- Chương 135: Lột da con bé
- Chương 136: Gọt quả nhiều quá
- Chương 137: Chịu oan lần này
- Chương 138: Là đứa nào đẻ
- Chương 139: Vậy nên đọc gì
- Chương 140: Không thẹn với lòng
- Chương 141: Thật không đơn giản
- Chương 142: Có thể gây mê
- Chương 143: Không nhận mẹ ruột
- Chương 144: Khẩu thị tâm phi
- Chương 145: Cần phải gan dạ
- Chương 146: Không thể khâu lại
- Chương 147: Trái tim trở lại Trái tim trở lại
- Chương 148: Chia sẻ tin tức
- Chương 149: Như có xốn xang
- Chương 150: Thăng cấp đãi ngộ
- Chương 151: Nhiều sự lựa chọn
- Chương 152: Thật không dễ dàng
- Chương 153: Là do ai dạy
- Chương 154: Tủi thân tội nghiệp
- Chương 155: Hành trình cô đơn
- Chương 156: Bữa tiệc sinh nhật
- Chương 157: Không muốn kết hôn
- Chương 158: Dấu hiệu thành tinh
- Chương 159: Em biết nhiều lắm
- Chương 160: Sao luôn là mình
- Chương 161: Con đường tình yêu
- Chương 162: Bán rẻ tình yêu
- Chương 163: Tự cầu đa phúc
- Chương 164: Mọt sách ăn thịt
- Chương 165: Trúng giải đặc biệt
- Chương 166: Đã thay lòng chưa
- Chương 167: Yêu chị khủng khiếp
- Chương 168: Trái tim chân thật
- Chương 169: Hãy mau trả lãi
- Chương 170: Đi chưa đủ xa
- Chương 171: Phân phối bách hợp
- Chương 172: Rốt cuộc mấy tay
- Chương 173: May mắn chưa đủ
- Chương 174: Vàng hết kia kìa
- Chương 175: Chị muốn ăn gì
- Chương 176: Tự coi mình xứng
- Chương 177: Một tờ giấy trắng
- Chương 178: Đầy tớ phụng sự
- Chương 179: Người không động lòng
- Chương 180: Không nói tiếng người
- Chương 181: Trụ tướng, âu lo
- Chương 182: Bao dung tình cảm
- Chương 183: Nghĩ mãi không hiểu
- Chương 184: Bản thân khó coi
- Chương 185: Mục đích hành trình
- Chương 186: Biết chừa đường lui
- Chương 187: Đừng đo tình yêu
- Chương 188: Hy vọng tầm thường
- Chương 189: Ánh trăng thật đẹp
- Chương 190: Du Nhậm nhỏ bé
- Chương 191: Sẽ uống với chị
- Chương 192: Lấy lòng cảm xúc
- Chương 193: Khi em từng đến
- Chương 194: Cậu mất hồn rồi
- Chương 195: Ai đó hỏi đường
- Chương 196: Lý trí quyến rũ
- Chương 197: Nắm tay chị nhé
- Chương 198: Chia tay viên mãn
- Chương 199: Đa dạng, linh hoạt
- bình luận