Xa Gần Cao Thấp - Chương 86: Sắp không chịu nổi

Xa Gần Cao Thấp Chương 86: Sắp không chịu nổi
Sắp không chịu nổi

......

Cửa hàng mới ở quận phía đông thủ phủ tỉnh mới mở chưa đầy nửa năm nhưng dòng tiền đã tăng đều đặn. Ấn Tú làm việc ở bốn cửa hàng cả ngày lẫn đêm, sụt hơn chục cân vẫn không ngại bị người ta hỏi phải chăng là do thất tình? Bởi ai cũng có thể thấy sự bận rộn của Ấn Tú.

Ấn Tú nghĩ chuyển ghế sofa đến ngôi nhà mới của mình có thể là một sai lầm, khiến cô không thể tránh khỏi nghĩ đến Mão Sinh mỗi lần về nhà. Nếu muốn biết liệu một người đã rời xa hoặc nhoè mờ trong tâm trí ta chưa, hãy nhìn tốc độ người đó xuất hiện trong lòng ta. Mọi thứ thay đổi theo thời gian, cảm xúc chờ mong người về chốn cũ cũng đã đến lúc buông bỏ. Ấn Tú không có cảm xúc, cô ngồi trên sofa lúc nửa đêm, luôn có cảm giác Mão Sinh đang nằm co chân sau lưng mình, sau đó là tiếng nói của Mão Sinh vang lên: "Về rồi à?"

Bây giờ không còn Mão Sinh, Ấn Tú thường nuốt nửa viên thuốc ngủ, đắp chăn lên ngủ trên ghế sofa, trong đầu chạy qua hàng loạt con số của mấy cửa hàng, đến lượt cửa hàng cô hợp tác với anh Hạo, Ấn Tú đặc biệt được an ủi: Trong vòng 5 tháng, cô nhận được 80.000 tệ. Ngoài tiền, cô còn gặp được nhiều kênh và khách hàng lớn. Anh Hạo nói, anh bảo em hợp tác không chỉ lấy chút cổ phần và tham gia quản lý, mà còn theo anh đi sâu hơn, ăn hết các kênh lẫn khách hàng. Đây là những điều anh Hạo tặng em, có giá trị hơn cả tiền bạc.

Ý của anh Hạo là anh không cần Ấn Tú đánh đổi bằng thân thể, nhưng không có nghĩa là anh không để mắt đến Ấn Tú. Cho đến khi xác nhận rằng Ấn Tú và Mão Sinh không còn liên lạc, ngày nào cũng quấn lấy công việc không tách ra được, anh Hạo mới giả vờ thuyết phục cô: Đừng chỉ nghĩ đến kiếm tiền. Chúng ta kiếm tiền để làm gì? Hưởng thụ.

Ấn Tú nói cô không quen hưởng thụ. Anh Hạo cười cô, vậy vẫn là kiếm ít.

Dù có kiếm được nhiều hơn, hưởng thụ đối với Ấn Tú vẫn là tội lỗi. Nếu là vì hưởng thụ, cô sẽ không đẩy Mão Sinh ra. Thuê nhà và mua đồ ăn, ăn thịt nướng 20 tệ và uống bia 2 tệ chưa chắc đã không vui.

Thà rời đi khi Mão Sinh vẫn còn thích mình còn hơn mất đi Mão Sinh khi bị so sánh với người khác vào một ngày nào đó. Tuy Mão Sinh không còn ở bên, nhưng trong tim Ấn Tú vẫn còn tình yêu và sự quan tâm hậu chia tay. Dường như chỉ làm vậy mới có thể treo mối tình khắc cốt ghi tâm này lên tường và bồi vào khung tranh, nơi Mão Sinh và bản thân mình đều tĩnh tại bên trong. So với ý chí kiếm tiền mãnh liệt, Ấn Tú càng yêu, lại càng nhát gan.

Nghe nói con gái hợp tác với người ta mở một cửa hàng nội thất và vật liệu xây dựng ở tỉnh lỵ, Ấn Tiểu Thường đến thăm. Khi thấy Ấn Tú tự tin trong chiếc áo khoác mà mình dù cắn răng cũng không dám mua, Ấn Tiểu Thường nghĩ giải pháp của Ấn Tú đến từ đàn ông chứ không phải từ chính bản thân.

Đúng như dự đoán, Ấn Tiểu Thường nhận ra anh Hạo chính là người đàn ông đó, không quan tâm người ta đã kết hôn hay chưa, bà vẫn khuyến khích Ấn Tú nên lấy nhiều tiền hơn nhân lúc còn trẻ. Ấn Tú nói con phải trả lại anh Hạo, không muốn chiếm đoạt tiền của anh.

"Lại còn giữ giá." Ấn Tiểu Thường khinh thường, lại đòi tiền Ấn Tú: "Mẹ đang không có việc làm, mày đã hơn 20, nên hỗ trợ gia đình chứ nhỉ?"

"Hỗ trợ gia đình nào?" Ấn Tú hỏi: "Nhà có ghi tên con, nhưng ngay cả phòng con cũng không có."

Dù cô đã dành một ngày đi dạo trong tỉnh lỵ cùng Ấn Tiểu Thường, nhưng sau khi lại nhìn thấy Mão Sinh, tâm trạng của cô tồi tệ đến cực điểm. Mão Sinh như bèo tấm sau mưa, nhân từ một lên một vài trong lòng cô, lập tức lan ra cả một vùng rộng lớn.

"Mày cứ giữ khư khư thế đi, cả đời chẳng làm nên hồn." Ấn Tiểu Thường vẫn chửi con gái như trước, không ngờ, Ấn Tú lạnh lùng đáp trả: "Con chẳng nên hồn, đầu thai vào trong bụng mẹ, coi như con khổ tám đời."

"Mày đã đủ lông đủ cánh sao?" Ấn Tiểu Thường tức giận đến mức muốn xách cổ áo của cô, nhưng bị Ấn Tú nắm lấy tay, hất đi: "Con sẽ không cho mẹ dù chỉ là một xu, số tiền mẹ chi trả cho con từ nhỏ đến lớn, con đã trả lại hết từ lần sửa sang nhà cửa trước."

Ấn Tiểu Thường vẫn chửi những câu như "Tao sinh ra mày, nuôi mày, mạng mày là do tao trao."

Ấn Tú cười lạnh: "Con không cầu xin mẹ sinh ra con. Mẹ, con biết mẹ ghét con, dẫn theo một đứa con chồng trước thật khó kết hôn, bị người ta chỉ trỏ ở nhà máy dệt 3 mấy chục năm nay không ngóc đầu lên được, nhưng những chuyện đó đều do mẹ tự tìm đến. Khi hạnh phúc trong vòng tay đàn ông, mẹ nên thông minh hơn một chút, đừng để có thai."



Cả đời này cô chưa bao giờ nói những lời độc địa như vậy với Ấn Tiểu Thường, Ấn Tú bị một cái tát vào mặt, Ấn Tiểu Thường tức giận đỏ mắt: "Mày đúng là súc vật."

Làm súc vật có gì thì sao? Làm súc vật tự do trên núi và tự tại trong rừng hoang càng vui hơn, súc vật chẳng sợ lang thang, không buộc phải làm ra nơi ở hay lo canh cánh đếm vài xu còn lại trong ví. Nhưng đã đầu thai làm người, Ấn Tú không thể sống trong vũng lầy bị người khác coi thường suốt đời, cô muốn một cuộc sống được yên tâm đi ngủ và thức dậy với không chút nỗi sầu về bữa ăn tiếp theo.

Ngày 24 tháng 12 âm, công ty tổ chức một bữa tiệc tối, Ấn Tú mặc một chiếc áo khoác đắt tiền mà cô thường không nỡ mặc. Đó là thứ anh Hạo nhắc cô mua: "Nếu em mặc đồ 100 tệ, người ta sẽ đánh giá em thế nào, sẽ đánh giá anh thế nào?"

Trước đây ghen tị với quần áo của người khác chỉ đơn giản vì thấy chúng đẹp, giờ đây phải cắn răng mua quần áo để đầu tư. Đầu tư lấy kênh, đầu tư lấy khách hàng, thậm chí còn hơn thế nữa là thể diện.

Năm nay Ấn Tú là người đầu tiên nhận được khoản tiền thưởng 50.000 tệ. Một ngày có thể kiếm bằng số tiền cả năm của người khác, nghĩ đến thành tích này, Ấn Tú mới cảm thấy an tâm. Đợi khi tích được 5.000.000, 10.000.000, v.v. Ấn Tú không dám nói sẽ làm gì sau đó, bởi vì Mão Sinh đã có người khác ở bên, không ai có nghĩa vụ phải đợi cô cả.

Làm không ngừng nghỉ suốt một tháng, vốn dĩ Ấn Tú đã kiệt sức, nhưng cô vẫn phải vực dậy tinh thần quan tâm đến nhân viên, kiểm tra hoá đơn và đến nơi rượu chè, như thể đã có khí chất của một quản lý trẻ của công ty. Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, có đồng nghiệp nhắc nhở cô: "Chị Ấn, vợ của anh Hạo vừa tìm chị đấy."

Bất kể đó là người lớn hơn hay trẻ hơn trong công ty, họ đều gọi Ấn Tú là "Chị Ấn". Từ "Tiểu Ấn" đến "Chị Ấn", là sự công nhận năng lực của Ấn Tú và cũng là sự kính nể đối với anh Hạo - người chống lưng cho cô. Đồng nghiệp nhận xét về Ấn Tú rằng: "Ai mà biết chuyện với anh Hạo là thế nào, nhưng cô ấy giỏi lắm."

Nghe đến vợ của anh Hạo, đôi mắt Ấn Tú cứng đờ, ngay sau đó gật đầu: "Đã biết."

Chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì. Anh Hạo nói đã đệ đơn ly hôn với vợ, mọi chuyện vừa lắng xuống một thời gian sau khi bà vợ làm ầm lên trên công ty. Một ngày nọ, người phụ nữ phụ trách tài chính của công ty ở Bách Châu phát hiện ra cửa hàng mới mở ở quận phía đông thủ phủ tỉnh không có tài khoản công ty, sau đó mới biết cửa hàng này đăng ký dưới tên hợp tác giữa anh Hạo và Ấn Tú. Sổ sách lộn xộn của cửa hàng hai vợ chồng khiến bà vợ nổi bừng lửa giận, tập trung cháy trên người Ấn Tú.

Bà vợ từng đến cửa hàng ở quận đông, gào lên kêu Ấn Tú mang trà rót nước cho mình bằng giọng điệu đanh thép, nhưng không nhìn thẳng Ấn Tú. Trước khi rời đi, bà vợ nói với Ấn Tú: "Cô sẽ không có kết thúc đẹp với anh ta đâu, anh ta chỉ muốn thịt tươi, đến khi cô trở thành quả dưa héo hon, trên giường anh ta đã thay vài chục cây rau xanh mướt. Hãy sớm lên kế hoạch cho bản thân, cô gái, đừng mất hết liêm sỉ khi còn trẻ như vậy."

Tối đó là buổi tụ tập ăn tối của những người trong công ty ở thủ phủ tỉnh, vợ của anh Hạo thì đến vì Ấn Tú, ai cũng ngửi thấy có mùi gì đó không bình thường. Một đồng nghiệp tài chính có quan hệ tốt với Ấn Tú nhắc nhở khi đang đi vệ sinh: "Hình như sáng nay vừa cãi nhau ở văn phòng, đập vỡ rất nhiều thứ."

Xem ra chuyện ly hôn vừa lắng xuống nay lại được nhắc đến, thái độ của anh Hạo đối với Ấn Tú vẫn như cũ: "Nhất định phải ly hôn. Anh và cô ta không thể sống được với nhau nữa."

Ấn Tú dặm lại lớp trang điểm trước gương, trong ví đựng thỏi son được Mão Sinh tặng năm đó. Cô không thường sử dụng nhưng vẫn giữ bên mình. Đôi khi tâm trạng không tốt, cô thường nhìn vào gương bôi lên một chút.

Có 10 bàn đồng nghiệp trong bữa tối, vợ sếp đích thân đến dự, tuy nhiên sếp Hạo lại tỏ ra không vui. Vợ sếp rất hào phóng và thoải mái, vừa nói đùa với mọi người vừa nâng cốc chúc rượu từng bàn, không ai dám không nể mặt bà vợ.

Đến bàn của Ấn Tú, vợ của anh Hạo nâng ly rượu lên, trong mắt như có lời muốn nói, Ấn Tú nói em chúc chị một ly. Đang ngẩng đầu định uống thì vợ anh Hạo nói: "Chờ một chút." Ấn Tú ngây người, thấy vợ anh Hạo gọi chồng ra: "Chồng, lại đây."

Anh Hạo đến gần với vẻ mặt không vui: "Có chuyện gì?"

"Có phải vì cô gái này mà anh muốn ly hôn không?" Vừa dứt lời, vợ anh Hạo hất ly rượu vào mặt Ấn Tú: "Tôi nói cho mấy người biết, mơ đi."

Bữa tiệc mừng năm mới đã biến thành cuộc xung đột của vợ chồng anh Hạo, không chỉ khuyên ngăn hai vợ chồng hung hăng đánh nhau, rất nhiều người còn xem phản ứng của Ấn Tú. Ấn Tú lấy khăn ăn lau rượu trên mặt, kéo vợ anh Hạo vẫn đang cãi nhau ầm ĩ với chồng ra: "Tôi và anh Hạo không có gì mờ ám với nhau cả."



"Không mờ ám mà anh ta mở công ty mới cho cô? Trả tiền cho cô à? Anh ta muốn gì ở cô mà cô cũng không rõ sao? Cho dù cô không ngủ với anh ta, vẫn chỉ là con điếm đeo bám đàn ông thôi." Vợ anh Hạo vất vả đồng hành cùng chồng vượt qua mọi khó khăn từ ngày khởi nghiệp cho đến thành công hôm nay, nói chuyện không cần kiêng nể, muốn khó nghe bao nhiêu cứ khó nghe bấy nhiêu.

"Cô đang nói vớ vẩn gì vậy? Tôi và cô ấy không liên quan gì đến nhau. Nhưng tôi vẫn muốn ly hôn với cô..." Chuyện của Hạo Anh đã trở nên xấu xí, sau khi Ấn Tú bị đẩy sang một bên, cô lặng lẽ rời khỏi khách sạn. Có một câu mà người phụ nữ đó nói đúng, xem ra anh Hạo là ngư dân thả mồi, cô Ấn Tú cũng vung cần hạ lưỡi câu. Cô biết rất rõ anh Hạo muốn gì ở cô, và càng biết rõ bản thân đang bước đi trên dây thép. Đã đặt chân lên con đường này thì đừng trách tại sao mọi người lại nghĩ như thế. Đó là cái giá phải trả của việc kiếm tiền.

Hợp đồng sửa sang nhà cửa của họ với khách hàng chính là như vậy, tưởng chừng có sự phân công và trách nhiệm rõ ràng, nhưng tìm hiểu sâu hơn mới thấy rất nhiều mâu thuẫn nảy sinh từ lòng tham của người mua và sự gian trá của người bán. Trò chơi chữ nghĩa che đậy mưu toan của cả hai bên. Giữa cô và anh Hạo là một cuộc giao dịch, lấy cơ hội cam tâm tình nguyện nương thân của bản thân để nhận lại tài nguyên của anh Hạo. Ấn Tú nghĩ mình không sáng sủa hơn Ấn Tiểu Thường bao nhiêu, bởi hóa ra "giá" của cô dễ dàng bị đánh gục đến vậy.

Nửa tiếng sau, anh Hạo liên tục gọi điện đến, Ấn Tú cuối cùng cũng nhận sau ba hồi chuông bị ngó lơ: "Em đang ở đâu?" Giọng điệu của anh Hạo xé toạc lớp vỏ "hợp tác", như thể đang tra hỏi vợ mình.

Ấn Tú nói ra ngoài đi dạo thư giãn, cô ở lại đó chỉ tổ làm mọi việc xấu thêm.

Giọng anh Hạo dịu lại: "Vừa nãy đã khiến em chịu oan ức," anh thở dài: "Tối nay anh có thể đến chỗ em không?"

Đây là thời điểm thực hiện giao dịch. Một người phụ nữ thông minh sẽ từ chối hai lần, đợi khi người đàn ông nói điều gì đó hơi tủi thân rồi sẽ "Được thôi". Không ít người đàn ông thích chơi trò đã nghiện mà còn ngại này. Gõ cửa, nghe tiếng người phụ nữ khóc, thề rằng sẽ ly hôn cho bằng được, cuối cùng thuận buồm xuôi gió quấn lấy nhau. Người chị em gái trường Số 23 đã tổng kết rằng: "Phụ nữ phải nắm bắt đàn ông, nên chú ý giữ chừng mực nhịp điệu. Nhưng đến cuối cùng, chẳng phải người phụ nữ vẫn làm theo ý muốn của người đàn ông đấy sao?"

Lúc bị lừa đến Đông Hoản, cũng có người chị em am hiểu thế đời đã dạy cô: "Chỉ việc dạng chân sang hai bên, nhắm mắt và rên lên vài tiếng."

Tất cả đều đã được rải đệm phía trước, thời khắc hoàn thành giao dịch cuối cùng đang ở ngay trước mắt. Chỉ cần nhắm mắt lại và hạ quyết tâm, qua một thời gian nữa cô có thể trở thành chủ sở hữu của nhiều cửa hàng.

Chuyện đến thật đơn giản và dễ dàng, những loài bò sát trên mặt đất đều biết cung điện nguy nga đến mức nào cũng như khó xây đến nhường nào. Vì "đơn giản" và "dễ dàng này" này, cô đã đánh mất Mão Sinh để kiếm được số tiền trong thẻ ngân hàng với không chút gánh nặng trong lòng, bịt kín khe hở trong tim luôn trong tình trạng rỉ máu.

Nếu Mão Sinh biết thì sao? Liệu em ấy có thấy người mình từng thích nông cạn và hèn hạ đến vậy không? Bị tiền mòn rữa trái tim, bị tiền làm mù con mắt.

"Được không?" Anh Hạo chân thành cầu xin cô: "Anh sẽ không làm gì cả, anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh thôi." Anh nói.

Đầu ngón tay của Ấn Tú run bần bật, không phải vì lời khẩn cầu của anh Hạo mà vì cô nghĩ đến Mão Sinh. Khi thực sự phải làm đến bước này, cô mới nhận ra bản thân không hề ngoan cường như vậy. Đây không chỉ đơn giản là chuyện nhắm mắt banh chân, Mão Sinh đã khóa chặt trái tim cô.

"Chờ một chút." Ấn Tú cúp máy của anh Hạo.

Cô run rẩy đưa Mão Sinh ra khỏi danh sách đen, mười giây sau, trên màn hình hiện lên rất nhiều tin nhắn của Mão Sinh, toàn là những con số 62, 61... 32 với vài dòng chữ xen vào giữa, tinh thần và tâm trí Ấn Tú lập tức sụp đổ.

Lướt từng tin nhắn một, Ấn Tú khóc, gọi cho Mão Sinh, ba tiếng "bíp bíp bíp" thật dài và lâu đến thế, sau đó là giọng nói ngạc nhiên của Mão Sinh trong khung cảnh ồn ào: "Ấn Tú?"

"Đến đây đi, chị... chị không thể chịu đựng được nữa, Mão Sinh, chị sắp không chịu đựng được nữa."

......
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận