Xa Gần Cao Thấp - Chương 88: Là một đồ Ngốc

Xa Gần Cao Thấp Chương 88: Là một đồ Ngốc
Là một đồ ngốc

......

Cuối cùng trường bổ túc cũng được nghỉ vào chiều ngày 28, kèm theo thông báo sẽ học lại vào ngày mùng 4 Tết. Hoài Phong Niên bị giáo viên nhắc đi nhắc lại: "Tiểu Hoài à, về đừng quên làm xong đề toán, cô yên tâm mọi môn khác của em, chỉ là môn toán hơi quá thăng trầm."

"Thăng trầm" ám chỉ điểm số của Hoài Phong Niên trong ba kỳ thi toán vừa qua dao động đâu đó trong khoảng 130 đến 140 điểm. Tốn 100.000 tệ mua hạt giống Thanh Hoa Bắc Đại về, nếu điểm toán thấp hơn 140, giáo viên sẽ lo lắng đến mức không ngủ ngon.

Hoài Phong Niên nói vâng, về nhà em nhất định sẽ nghiêm túc hoàn thành. Điều chán nhất về học lại là không có cảm giác mới mẻ, câu hỏi nào cũng tựa như đã từng quen biết, học xong mỗi cuốn đều lại lật về trang đầu tiên. Trước những kỳ thi đó, Hoài Phong Niên thường đọc tiểu thuyết trên giường với chiếc đèn pin nhỏ trên tay đến tận nửa đêm, ngày hôm sau mơ mơ màng màng đi thi, bị giám thị gõ đầu đánh thức hai lần.

Cửa hàng hoành thánh của Tống Hội Hương vẫn mở trước cổng trường Số 8. Hoài Phong Niên ở trường bổ túc mỗi nửa tháng được nghỉ nửa ngày cũng không về nhà, Tống Hội Hương đến trường thăm con hai lần, mang theo một ít thức ăn, và lại càm ràm rằng Hoài Phong Niên tự chuốc khổ vào thân.

Nghe nói bà nội ở quê Hồ Nam xa xôi mắc bệnh xơ gan, không làm gì được nữa, người cha hiếu thảo - Hoài Tương Long - đưa bà cụ đến thị trấn Tượng Nga đích thân chăm sóc. Thanh toán bảo hiểm y tế ở nơi khác phiền phức, mấy năm nay Hoài Tương Long vì phải hỗ trợ cho gia đình ở quê nên đã hết tiền, ông hỏi con gái có thể cho bố vay vài vạn tệ xoay sở không: "Thanh toán xong, chắc chắn bố sẽ trả lại cho con."

Hoài Phong Niên nói con không có tiền, thực sự không có, 100.000 tệ đều đã dùng mua cổ phiếu, lỗ to. Hoài Tương Long cuối cùng không nhịn được mà mắng đứa con gái chọn học lại qua điện thoại: "Tuổi còn nhỏ mà sao dã tâm lớn thế, nếu chơi chứng khoán có thể kiếm được tiền thì thị trường chứng khoán đã đạt tới 100.000 điểm từ đâu."

Bất mãn cả đôi đường, Hoài Phong Niên không muốn về nhà, cô khoác cặp nhìn về phía trước cổng trường nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy Du Nhậm cầm cây xúc xích nướng và dắt hai bạn nhỏ đi theo, Túc Hải cũng nhìn thấy, cô bé nhảy lên, vẫy tay: "Hoại Phong Niên!"

Cô bé cao thêm nửa cái đầu nay đã tròn trịa mũm mĩm, chạy tới đưa cho Hoài Phong Niên một cây xúc xích: "Cuối cùng chị cũng được ra. Đây là trường gì cơ chứ? Ngồi tù à." Túc Hải oán trách, liếc về phía cổng trường học, dòng chữ "Trường cấp 3 Đăng Long" khiến cô bé càng khinh bỉ hơn: "Hừ, bị đúp mà vẫn hoá rồng được sao."

Du Nhậm và Viên Liễu cũng tới, Du Nhậm ôm chặt Phong Niên: "Cậu không lo mình trộm tiền của cậu mà bỏ chạy à?" Du Nhậm cười.

"Vậy mình sẽ đi tìm Tiểu Liễu, cậu chạy đi đâu cũng không thể bỏ lại Tiểu Liễu." Hoài Phong Niên nhéo má Viên Liễu: "Ồ, nhóc cũng cao lên sao." Viên Liễu sắp cao đến ngực Du Nhậm, cô bé cười ngượng ngùng.

"Chúng ta đi đâu đây?" Hoài Phong Niên nghĩ, nếu không đến làng thành thì cũng về nhà Du Nhậm: "Tối nay mẹ cậu phải tăng ca không?"

Du Nhậm nói tuy mẹ mình tăng ca, nhưng ở nhà đã có người chuẩn bị sẵn món lẩu chờ đợi chúng ta. Người đầu tiên Hoài Phong Niên nghĩ tới là Bạch Mão Sinh, Túc Hải vội vàng cướp lời: "Là một chị tiến sĩ."

Viên Liễu bổ sung: "Là chị gái của chị Du Nhậm."

Du Nhậm bất lực: "Chị ấy là con gái của lãnh đạo mẹ mình, cũng về Bách Châu nghỉ lễ, suốt ngày ở lỳ trong nhà mình không đi."

Dạo này Tề Dịch Quả ngày nào cũng đến nhà Du Nhậm báo cáo đúng 9 giờ sáng, nếu không xem TV thì chiếm máy tính của Du Nhậm chơi game, khi mệt và đói sẽ kêu Du Nhậm mang đồ ăn nước rót cho mình.

Mỗi khi đến lúc này, Viên Liễu luôn lon ton chăm chỉ chạy vặt nhất, cô bé đặt bút xuống đi rót nước bưng cơm cho Tề Dịch Quả, hai lớn một bé nếu ăn chán ngấy đồ ăn nhanh còn vinh dự được nếm thử cơm chiên trứng do Viên Liễu làm. Khi cô bé dẫm lên ghế gấp bận rộn cầm muôi bắc nồi trong bếp nhà Du Nhậm, Du Nhậm lo lắng đứng trông bên cạnh, còn Tề Dịch Quả cướp bánh gạo của Túc Hải, vừa ăn vừa dặn nên đổ ít nước tương.

Trên đường, Du Nhậm kể khổ với Hoài Phong Niên: "Người đó lười không chịu được, đến cả đọc sách cũng chỉ xem tranh sơn dầu vẽ mông, hoặc đánh cờ với người khác trên mạng. Mình nói hôm nay có vài người bạn thân sẽ tụ tập mở tiệc tiếp đón cậu ở nhà mình, mà chị ta vẫn mặt dày ngồi lì ở đó."

"Nhưng chị tiến sĩ đã mua hai hộp thịt bò và hai hộp thịt dê." Viên Liễu cảm thấy chị tiến sĩ khá hào phóng, sáng nay chị ấy còn mang vài cuốn tiểu thuyết bính âm bản đơn giản hoá đến tặng cho mình.

"Em còn nhìn thấy chị ấy bắt nạt người ta trên mạng!" Túc Hải nắm chặt vạt áo của Hoài Phong Niên: "Hoại Phong Niên, chị có biết không, chị ấy lên mạng nói với mọi người rằng chị ấy 12 tuổi, còn nói anh ơi, em chơi cờ tệ lắm, anh phải nhường em đấy." Kết quả: "Chị ấy thắng ba ván liên tiếp trong nửa tiếng, vừa chửi người ta là hàng dỏm, vừa nói anh ơi xin lỗi nha."



Túc Hải không hiểu nổi vị tiến sĩ này rốt cuộc là người như thế nào, cô bé lắc đầu: "Người lớn sao có thể hư như vậy?"

Hoài Phong Niên nói, nhóc Túc Hải, nhóc đừng túm áo chị nữa, thôi, để chị nắm tay nhóc: "Thế mẹ nhóc sinh ra cái gì?"

Túc Hải mếu máo: "Con trai!"

"Nhóc Túc Hải đã có em trai. Tiểu Liễu cũng có phải không? Có em trai thì sẽ làm gì?" Hoài Phong Niên hỏi Viên Liễu.

Bạn nhỏ mặc áo khoác ngoài màu vàng tươi rất sáng sửa và xinh xắn, đôi mắt trên khuôn mặt táo đỏ lóe lên: "Đánh!"

Hoài Phong Niên ôm bụng cười: "Được được được, Du Nhậm, đây là hoa bá vương cậu dạy đấy hả." Cảm thấy ánh mắt nhìn Du Nhậm chằm chằm quá mức trực tiếp, Hoài Phong Niên quay đầu đi nhìn về con đường phía trước: "Du Nhậm, mình thấy hình như cậu vui vẻ hơn năm ngoái rất nhiều."

Du Nhậm nói vậy hả? Cô cúi đầu nhìn Viên Liễu: "Ở bên mọi người khiến mình rất vui." Nhưng cô không biết, Hoài Phong Niên nhận ra vẻ lạnh lùng trên mặt Du Nhậm đã nhạt đi rất nhiều.

Du Nhậm bấm chuông mãi một lúc lâu sau mới thấy tiến sĩ đeo tạp dề ra mở cửa. Nhìn thấy một chị gái sở hữu dung mạo lịch sự, đôi mắt sáng đẹp và kiểu tóc trưởng thành, Hoài Phong Niên lập tức bị khí chất ấy áp đảo: "Em chào chị!" Cô khom lưng cúi chào, bị Du Nhậm kéo đứng thẳng lên: "Cứ gọi chị ấy là Kiwi là được."

Tề Dịch Quả nhìn Hoài Phong Niên, nói em chính là cô bé tóc xoăn không học Đại học Nhân dân mà chọn học lại đấy à. Đưa tay chạm vào mái tóc xoăn dài của Hoài Phong Niên: "Ồ, độ cong của em như vít neo vậy."

Tề Dịch Quả chào và mời mọi người vào chơi như một chủ nhà, nghe thấy Du Nhậm lẩm bẩm: "Chị ở trong đó làm gì mà mãi mới ra mở cửa?"

"Chị bới tung phòng em lên đó, tìm được nhiều thứ đồ thầm kín của thiếu nữ lắm." Thực ra Tề Dịch Quả vừa ở trong phòng tắm rất lâu, Du Nhậm cũng đã quen với câu trả lời ấy từ lâu: "Em cây ngay không sợ chết đứng, không sợ bị chị lục lọi ra thứ gì."

Ba người lớn và hai trẻ nhỏ vừa ăn xong món lẩu, giữa chừng, Du Nhậm đi nghe điện thoại của Du Hiểu Mẫn, Tề Dịch Quả gắp thịt dê nhúng lẩu cho Hoài Phong Niên, cười tủm tỉm với cô bé. Hoài Phong Niên bị nhìn đến mức nổi da gà, đành vùi mặt vào trong bát hốc thịt vào miệng.

Tề Dịch Quả tiếp tục nhúng thức ăn, chia cho các bạn nhỏ như đang dỗ trẻ con: "Nào, bánh tổ này dành cho bé Liễu Liễu táo đỏ của chúng ta, rau diếp ngồng này dành cho bé Hải Hải đạn pháo của chúng ta. Chậc, đừng không vui nha, chị nhặt rau đau tay lắm đấy." Vừa nhúng lẩu vừa nhìn Hoài Phong Niên, Tóc Xoăn không lén lút nhìn Du Nhậm bên cạnh nữa, tiếp tục cúi đầu gắp thức ăn.

"Nhà em ở đâu, bé Tóc Xoăn? Chút nữa chị lái xe chở em về nhà." Tề Dịch Quả khui lon bia cho mình, bị Du Nhậm vừa gọi điện xong trừng mắt nhìn: "Uống nhiều cẩn thận phẫu thuật run tay."

"Vẫn còn sớm." Tề Dịch Quả vừa nói vừa đưa nửa cốc bia cho Hoài Phong Niên: "Bé Tóc Xoăn, uống cùng chị một cốc?"

"Cậu ấy chưa thành niên!" Du Nhậm vừa nói vừa cướp lon bia rót cho mình: "Chị Tiểu Tề, chị đừng làm hại người khác. Còn nữa, bia rượu mà còn lái xe, chị chán sống à?"

Hoài Phong Niên đẩy kính lên: "Vấn đề lái xe sau khi say rượu đúng là càng ngày càng nghiêm trọng, theo em nghĩ, Uỷ ban Giám sát nên nghiêm khắc hơn, thậm chí nên áp dụng khả năng bị phạt tù." Bộ dạng nghiêm túc ấy khiến Tề Dịch Quả bật cười, cô che miệng lại nhịn cười nhưng càng giấu càng lộ, nói với Du Nhậm: "Cô bé nghiêm túc quá."

Chỉ mới 8 giờ khi bữa tối kết thúc, Du Nhậm muốn trả lại tấm thẻ ngân hàng được Hoài Phong Niên đưa cho, Tóc Xoăn đẩy tay cô lại: "Xin cậu giúp mình giữ thêm nửa năm nữa, thật đấy, cậu đã giúp mình rất nhiều." Tay cô hơi mở năm ngón tay ra sau khi chạm vào tay Du Nhậm, rồi giấu về phía lau vào quần áo: "Ừm, suýt nữa đã bị bố mình đòi."

Uống bia không thành, Tề Dịch Quả vẫn đang đứng cạnh cười tủm tỉm, Hoài Phong Niên bắt gặp ánh mắt của vị tiến sĩ: "Em... em tự về cũng được." Hoài Phong Niên có cảm giác sợ hãi không thể tả được với vị tiến sĩ học y kỳ quái này.

"Phải đưa về." Tề Dịch Quả xách ba lô giúp Hoài Phong Niên, gọi hai đứa trẻ ra ngoài, nhét Túc Hải ngồi ở ghế sau trước, sau đó đẩy Hoài Phong Niên ngồi vào giữa, cuối cùng mời nhóc Viên Liễu lên xe. Còn lại ghế phụ dành cho Du Nhậm: "Thắt dây an toàn nhé."

Hoài Phong Niên bị hai đứa nhóc kẹp vào giữa, Túc Hải bên cạnh nhìn chằm chằm cô, Viên Liễu bên phải nhìn chằm chằm sau đầu Du Nhậm, Hoài Phong Niên thì nhìn chằm chằm Du Nhậm.

Là người để mắt tới mọi thứ, Tề Dịch Quả khẽ tăng ga: "Chà, tâm sự trung niên nồng như rượu, tâm tình thiếu nữ luôn là thơ."



Du Nhậm bực mình nhìn Tề Dịch Quả: "Chị lại lẩm bẩm cái gì nữa?"

Trong xe chỉ có Hoài Phong Niên là hiểu, cô cúi đầu nghịch ngón tay, một lúc sau, hai bàn tay bị Túc Hải nhét nắm đấm vào: "Hoại Phong Niên, khi nào chị mới đúp xong?"

Hoài Phong Niên nói sẽ được giải phóng sau kỳ thi đại học, nếu thi trượt, sẽ học lại ở trường khác lấy tiền thưởng.

"Em không tin bị đúp lại có thể lấy tiền thưởng." Túc Hải khinh thường nói, thả lỏng nắm đấm, hé lộ vài miếng sô cô la được ủ nóng bên trong, lén lút nháy mắt với Hoại Phong Niên, làm động tác "suỵt".

Thấy bạn nhỏ có tình có nghĩa, ánh mắt Hoài Phong Niên dao động, mỉm cười nhét sô cô la vào túi áo khoác. Càng đến gần quán hoành thánh của Hoài Phong Niên, tâm trạng phiền muộn trong cô càng thêm mãnh liệt. Vì ngày mai Du Nhậm sẽ về quê đón năm mới, phải đợi đến tháng Bảy về nhà mới gặp lại nhau.

Hoài Phong Niên không ngờ mình lại thở dài thành tiếng, càng không ngờ Túc Hải cũng thở dài: "Ngày vui trôi qua nhanh quá." Về đến nhà lại bị bà nội nhắc đi nhắc lại phải trông em trai và bị mẹ giục làm bài tập.

Viên Liễu cũng thở dài, cô bé tiến sát đến chỗ ngồi của Du Nhậm. Du Nhậm cảm giác được, thò tay qua khe ghế nắm tay Viên Liễu: "Tiểu Liễu làm sao vậy?"

Không đành lòng xa chị, Viên Liễu phải đợi đến mùng 8 Tết, khi nào mới có thể nhanh chóng lớn lên và học cùng trường với Du Nhậm đây? Viên Liễu nói: "Chị, chị về sớm nhé."

"Được." Du Nhậm đáp. siết chặt bàn tay nhỏ bé của Viên Liễu.

Tiến sĩ lái xe cũng ganh đua thở dài thật to, nghe cứ như đang ngáp, bị Du Nhậm lườm: "Chị Tiểu Tề, sao chị cũng thở dài? Vì tiền trợ cấp tiến sĩ không đủ à? Hay là vì bạn trai xếp hàng không chờ được?"

Tề Dịch Quả nghiêng đầu liếc nhìn Du Nhậm nhưng không trả lời, cô lắc đầu, đỗ xe trước cửa quán "Phong Niên Hương". Du Nhậm đợi mọi người xuống xe, thay phiên nhau ôm tạm biệt Hoài Phong Niên: "Phong Niên, đừng chểnh mảng, cố lên, chỉ còn mấy tháng nữa thôi."

Hoài Phong Niên nhìn theo chiếc xe rời đi, vẫy tay chào Du Nhậm và những người trong xe dù không còn nhìn thấy họ nữa. Sau đó nắm chặt tay nói: "Hoài Phong Niên, đừng chểnh mảng." Chạm vào sô cô la trong túi, cô cười, quay người về nhà.

Đưa tất cả các khách về xong xuôi, khi trở về khu dân cư đã là 9 giờ 30 tối, Tề Dịch Quả ngồi vươn vai trên xe, lại thở dài, Du Nhậm nói chị đừng thở dài, đang giữa đầu xuân năm mới, không tích cực tiến lên được à?

Tề Dịch Quả chống cằm nhìn cô gái: "Bé Thái Thái, chị phát hiện, em bây giờ càng ngày càng không khách sáo với chị nữa phải không?"

Du Nhậm nghẹn ngào, suy nghĩ một hồi, đúng thật vậy. Cô đã thân thuộc hơn với Tề Dịch Quả, nhưng trách nhiệm chủ yếu vẫn là người này chọc tức cô trước. Ánh mắt Tề Dịch Quả dừng lại trên mặt Du Nhậm một lúc, mới đưa tay nhéo má Du Nhậm: "Hãy cứ vui vẻ thế này nhé, được không?"

Du Nhậm sững sờ, cô nhìn Tề Dịch Quả như muốn nói: "Em lúc nào cũng vui." Nhưng quả thật, dường như, đúng là đã rất lâu, rất lâu rồi cô chưa vui. Cô lún vào bầu không khí khắc nghiệt và vô nghĩa suốt một khoảng thời gian dài, lấy nỗ lực học tập ngụy trang cho sự sung túc của bản thân.

"Trước tiên chị muốn nói, ăn Tết vui vẻ." Tề Dịch Quả mở cửa xe: "Ngày mai chị đến thành phố bên cạnh đón Tết với ông bà, có lẽ phải đến khi đi học lại mới được gặp nhau."

Du Nhậm nói: "Ừm, chị cũng ăn Tết vui vẻ." Nhìn thấy Tề Dịch Quả dang rộng hai tay nhìn mình, Du Nhậm hỏi: "Làm gì?"

"Nào, bé Thái Thái, để chị ôm em." Tề Dịch Quả ôm Du Nhậm, lưu lại hương hoa lan tiêu thơm ngát. Buông Du Nhậm ra, cô vung chìa khóa xe quay trở lại khu chung cư của gia đình mình, quay đầu lại nhìn Du Nhậm: "Chị thở dài vì, em là cô bé ngốc."

Đến khi Tề Dịch Quả rời đi, Du Nhậm nói với bóng lưng cô: "Chị mới là đồ ngốc, lại còn điên." Đồ điên vì mông đít.

......
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận