Xa Gần Cao Thấp - Chương 51: Bắt cá hai tay
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10: Giáo dục tiên tiến
- Chương 11: Sớm hiểu tình người
- Chương 12: Thẩm mỹ nhảm nhí
- Chương 13: Có nhiều thế giới
- Chương 14: Vỏ mỏng nhân dày
- Chương 15: Bắt đầu lớn lên
- Chương 16: Sẽ rất nhớ cậu
- Chương 17: Khác thường hay không
- Chương 18: Duyên và định mệnh
- Chương 18: Duyên và định mệnh
- Chương 19: Ngoại thành phồn thịnh
- Chương 20: Một mặt trời khác
- Chương 21: Chen vào tình bạn
- Chương 22: Cùng ăn hai bữa
- Chương 23: Đàn ông trong tiệc
- Chương 24: Nhân tài, kẻ ngốc
- Chương 25: Triệu Lan rối bời
- Chương 26: Đứa trẻ kiên cường
- Chương 27: Đứng lên, ầm ĩ
- Chương 28: Xem kịch ngu ngốc
- Chương 29: Không gian bí mật
- Chương 30: Không cho đàn ông
- Chương 31: Tương lai ở đâu
- Chương 32: Đừng đối xử tốt
- Chương 33: Người nhà Mao Sinh
- Chương 34: Nụ hoa, táo đỏ
- Chương 35: Viên Liễu nhà cậu
- Chương 36: Đàn ông, con gái
- Chương 37: Nền nếp gia phong
- Chương 38: Đồ Khốn Vương Lê
- Chương 39: Chạy đến chỗ chị
- Chương 40: Bạc bẽo với người
- Chương 41: Đánh cờ dậy thì
- Chương 42: Cơn đau vấn vương
- Chương 43: Chiến trận khai trường
- Chương 44: Nhân viên Ấn Tú
- Chương 45: "Thử" đáng xấu hổ
- Chương 46: Mặc kệ tất thảy
- Chương 47: Bị gọi lên trường
- Chương 48: Yêu đương tìm mẹ
- Chương 49: Tính lên đầu mẹ
- Chương 50: Ăn đậu phụ thối
- Chương 51: Bắt cá hai tay
- Chương 52: Hổ mẹ gặp mặt
- Chương 53: Thế đời khó đoán
- Chương 54: Đều tồi như nhau
- Chương 55: Ngàn dặm tìm thầy
- Chương 56: Món quà là gì
- Chương 57: Bạn gái của nhau
- Chương 58: Dây cương cuộc sống
- Chương 59: Đều sẽ ổn thôi
- Chương 60: Đánh chết bố rồi
- Chương 61: Kịch hai người hát
- Chương 62: Đi tìm hơi ấm
- Chương 63: Không được bỏ đi
- Chương 64: Hình như bị điên
- Chương 65: Con người xấu xa
- Chương 66: Thời gian, khoảng cách
- Chương 67: Mình cũng có chị
- Chương 67: Mình cũng có chị
- Chương 68: Con gái phiền quá
- Chương 69: Cuộc sống khó khăn
- Chương 70: Rất giống Túc Hải
- Chương 71: Cũng làm em vui
- Chương 72: Bóng nhạn thoáng qua
- Chương 73: Đường hầm trong lòng
- Chương 74: Có lẽ không hợp
- Chương 75: Ai cũng bắt nạt
- Chương 76: Tình yêu là gì
- Chương 77: Thợ săn xảo quyệt
- Chương 78: Tuổi trẻ thật tốt
- Chương 79: Người này thật thà
- Chương 80: Người thần kinh thép
- Chương 81: Không có tự tin
- Chương 82: Đúng là làm hại
- Chương 83: Chào Tề Dịch Quả
- Chương 84: Đón sao Văn Khúc
- Chương 85: Có chút bức bối
- Chương 86: Sắp không chịu nổi
- Chương 87: Tàn nhẫn thật đấy
- Chương 88: Là một đồ Ngốc
- Chương 89: Cuối tuần bên em
- Chương 90: Sớm tìm lối thoát
- Chương 91: Phải làm sao đây
- Chương 92: Xin đừng mở tủ
- Chương 93: Chống đỡ bản thân
- Chương 94: Mới mười mấy tuổi
- Chương 95: Chuyện này cụt hứng
- Chương 96: Tự mình qua sông
- Chương 97: Chiến tiệm cắt tóc
- Chương 98: Cảnh đẹp không chờ
- Chương 99: Không phải thuốc chữa
- Chương 100: Nét đỏ đậm màu
- Chương 101: Không mời mà đến
- Chương 102: Đang rất nghiện cờ
- Chương 103: Nói lời giữ lời
- Chương 104: Góc đá chênh vênh
- Chương 105: Đã từng nằm mơ
- Chương 106: Phải tránh thật xa
- Chương 107: Tạm biệt Tiểu Anh
- Chương 108: Đói quá, phải nhanh
- Chương 109: Chúng ta đều ích kỷ
- Chương 110: Ly hôn là chắc!
- Chương 111: Phụ nữ thực thụ
- Chương 112: Thời gian đã chết
- Chương 113: Hãy đem vào kịch
- Chương 114: Xung quanh đáng sợ
- Chương 115: Em rất can đảm
- Chương 116: Giờ còn đau không
- Chương 117: Prometheus
- Chương 118: Không lộ chút nào
- Chương 119: Phải sống tiếp trước
- Chương 120: Dạy mình cách sống
- Chương 121: Duyên vợ chồng dài
- Chương 122: Như chưa thay đổi
- Chương 123: Chở em một đoạn
- Chương 124: Làm tình nhân đi
- Chương 125: Đủ người yêu cũ
- Chương 126: Sâu và rộng lượng
- Chương 127: Cứ tỏ vẻ thôi
- Chương 128: Sư tỷ nói đúng
- Chương 129: Bản thân chết tiệt
- Chương 130: Có chút ngu ngốc
- Chương 131: Tự tìm đáp án
- Chương 132: Đăng ký kết hôn
- Chương 133: Đã bị lợi dụng
- Chương 134: Giới hạn là gì
- Chương 135: Lột da con bé
- Chương 136: Gọt quả nhiều quá
- Chương 137: Chịu oan lần này
- Chương 138: Là đứa nào đẻ
- Chương 139: Vậy nên đọc gì
- Chương 140: Không thẹn với lòng
- Chương 141: Thật không đơn giản
- Chương 142: Có thể gây mê
- Chương 143: Không nhận mẹ ruột
- Chương 144: Khẩu thị tâm phi
- Chương 145: Cần phải gan dạ
- Chương 146: Không thể khâu lại
- Chương 147: Trái tim trở lại Trái tim trở lại
- Chương 148: Chia sẻ tin tức
- Chương 149: Như có xốn xang
- Chương 150: Thăng cấp đãi ngộ
- Chương 151: Nhiều sự lựa chọn
- Chương 152: Thật không dễ dàng
- Chương 153: Là do ai dạy
- Chương 154: Tủi thân tội nghiệp
- Chương 155: Hành trình cô đơn
- Chương 156: Bữa tiệc sinh nhật
- Chương 157: Không muốn kết hôn
- Chương 158: Dấu hiệu thành tinh
- Chương 159: Em biết nhiều lắm
- Chương 160: Sao luôn là mình
- Chương 161: Con đường tình yêu
- Chương 162: Bán rẻ tình yêu
- Chương 163: Tự cầu đa phúc
- Chương 164: Mọt sách ăn thịt
- Chương 165: Trúng giải đặc biệt
- Chương 166: Đã thay lòng chưa
- Chương 167: Yêu chị khủng khiếp
- Chương 168: Trái tim chân thật
- Chương 169: Hãy mau trả lãi
- Chương 170: Đi chưa đủ xa
- Chương 171: Phân phối bách hợp
- Chương 172: Rốt cuộc mấy tay
- Chương 173: May mắn chưa đủ
- Chương 174: Vàng hết kia kìa
- Chương 175: Chị muốn ăn gì
- Chương 176: Tự coi mình xứng
- Chương 177: Một tờ giấy trắng
- Chương 178: Đầy tớ phụng sự
- Chương 179: Người không động lòng
- Chương 180: Không nói tiếng người
- Chương 181: Trụ tướng, âu lo
- Chương 182: Bao dung tình cảm
- Chương 183: Nghĩ mãi không hiểu
- Chương 184: Bản thân khó coi
- Chương 185: Mục đích hành trình
- Chương 186: Biết chừa đường lui
- Chương 187: Đừng đo tình yêu
- Chương 188: Hy vọng tầm thường
- Chương 189: Ánh trăng thật đẹp
- Chương 190: Du Nhậm nhỏ bé
- Chương 191: Sẽ uống với chị
- Chương 192: Lấy lòng cảm xúc
- Chương 193: Khi em từng đến
- Chương 194: Cậu mất hồn rồi
- Chương 195: Ai đó hỏi đường
- Chương 196: Lý trí quyến rũ
- Chương 197: Nắm tay chị nhé
- Chương 198: Chia tay viên mãn
- Chương 199: Đa dạng, linh hoạt
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xa Gần Cao Thấp
Chương 51: Bắt cá hai tay
Mang theo dư vị hai miếng đậu hũ thối từ một quán ăn gần bến xe, Mão Sinh không gặp được Du Nhậm, nhưng lại ngốc nghếch đi cùng Ấn Tú từ gian đồ xiên này sang gian hàng khác. Ấn Tú nói cô được nghỉ 1 ngày vào thứ Hai hàng tuần, thứ Bảy và Chủ nhật là thời gian bận rộn, vì đã đồng ý với khách hàng nên cô dành thời gian buổi tối đến kiểm tra tiến độ trang trí nhà cửa của họ.
"Đây là nhà để người ta ở, gia đình họ trông chờ sẽ sống trong đó hơn mười năm hoặc thậm chí mấy chục năm, chị không muốn họ bị thiệt vì chất lượng của sàn nhà." Ấn Tú dựa lên vai Mão Sinh, ra hiệu đối phương di chuyển chiếc ô sang bên kia hơn một chút: "Đừng để bị ướt."
Ấn Tú nói rất nhiều, ngày thường Mão Sinh cũng nói không ít, nhưng giờ đây chỉ lắng nghe, nghe mãi, nghe mãi, cô nhìn Ấn Tú bằng đôi mắt có thể khiến người ta rực lửa.
"Nhìn gì?" Ấn Tú sờ môi dưới: "Cả hai hoà nhau, em hiểu không?"
Mão Sinh tặng cô mùi đậu phụ thối, cô tặng Mão Sinh một dấu cắn tê cay nơi đầu lưỡi. Cô chơi xấu, Mão Sinh chơi xấu cùng. Cô thích Mão Sinh, có lẽ Mão Sinh cũng thích cô. Họ "hoà" như thế đấy.
Khi Ấn Tú đang giám sát công trình, Mão Sinh đợi ở cửa, Ấn Tú hỏi thợ rằng rãnh ống đất đã được lấp đầy chưa? Trong lòng Mão Sinh tự hỏi, nếu Du Nhậm là một cây đục, liệu Ấn Tú có phải tuốc nơ vít hình hoa mận? Cây đục phân định rõ khắc độ thời gian niên thiếu bắt đầu trưởng thành, hiểu chuyện xen lẫn bối rối của cô, trong khi chiếc tuốc nơ vít hoa mai ở bên âm thầm vặn chặt những lo lắng, khó khăn khi cô rơi vào bế tắc.
Ấn Tú nói phải san bằng cho lớp thạch cao dày hơn. Mão Sinh nghĩ, Du Hiểu Mẫn muốn san bằng cô, mẹ cô muốn san bằng Du Hiểu Mẫn, thế là sư phụ muốn san bằng mẹ cô. Nhưng cô nên san bằng Du Nhậm thế nào đây? Những lỗ hổng trong lòng người có thể san bằng, nhưng làm sao có thể san bằng những suy nghĩ thâm sâu khó dò và tĩnh lặng vừa được dấy lên?
Làm sao cô có thể san bằng Ấn Tú? Không thể được, cô thậm chí không thể cử động chân để rời đi lúc này.
Khi Ấn Tú giám sát xong căn nhà cuối cùng đã là 9 giờ tối, thấy Mão Sinh vẫn lặng lẽ chờ đợi, lòng cô bỗng thấy ấm áp. Ấn Tú vỗ vai đối phương: "Đi, nếu không bận đi gặp người yêu nhỏ, chị Ấn sẽ dẫn em đi ăn đêm."
Mão Sinh ngơ ngác theo Ấn Tú xuống tầng, Mão Sinh chỉ muốn đi theo bất cứ nơi đâu Ấn Tú muốn đi. Khi đến cổng khu chung cư, điện thoại của Mão Sinh reo lên, thấy đó là mẹ, Mão Sinh nói con đã bỏ lỡ Du Nhậm, tối nay không về nhà nữa, con đi gặp một người bạn.
Ấn Tú liếc mắt, người bạn nào?
Triệu Lan cũng hỏi: "Người bạn nào? Bạch Mão Sinh, mẹ nói cho con biết, còn hơn ba tháng nữa con mới trưởng thành."
"Ơ, không phải hai mươi à?" Mão Sinh liếc nhìn Ấn Tú, quay lại nói thầm qua điện thoại: "Là chị Ấn đó, chúng con đi ăn đêm. Nếu không tiện về nhà, con sẽ qua đêm nhà chị ấy. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu mẹ ạ."
Triệu Lan đang định nói "Không được", Vương Lê đã cầm lấy điện thoại nói: "Vậy con chú ý an toàn, đừng về quá muộn." Nói xong vứt điện thoại sang bên kia ghế sofa, cô cũng thích đá dép và nằm lên đùi Triệu Lan: "Con bé rất hiểu chuyện."
Nhưng Triệu Lan bất lực: "Con bé còn nhỏ."
"Không nhỏ nữa." Vương Lê nói hồi chị và em bằng tuổi con bé, chỉ cần em chạm vào tay chị cũng khiến chị âm thầm run rẩy, phải nắm chặt tay, cắm móng tay sâu hơn mới kiềm chế được. Quá bức bối, không tốt.
Mão Sinh và Ấn Tú tiếp tục lên đường, hầu hết các chuyến xe buýt ở Bách Châu đều ngừng chạy từ 9h30 tối, cách duy nhất để đến làng trong thành phố là bắt taxi. Nhưng Ấn Tú không muốn bắt xe, cô cảm thấy đêm nay rất dài và vô cùng dài, hy vọng nó sẽ kéo dài đến tận cùng thời gian, băng qua con đường cô thường bước trong Bách Châu, vươn tới bến bờ bên kia mà cô hằng mong đợi.
"Vậy chúng ta đi dạo một lúc, đến gần làng trong thành rồi ăn bữa đêm." Mão Sinh lau cái miệng ngứa ngáy: "Chị Ấn, hôm nay em có thể tá túc một đêm được không?"
Không biết có phải do nhiệt độ ban đêm hạ xuống hay không, Ấn Tú cảm thấy da gà dựng ngược, từ trái tim cho đến da thịt, toàn thân như có ngọn lửa thiêu đốt. Cô ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Mão Sinh: "Em không sợ à?"
Mão Sinh không sợ lạnh, thị lực của cô cũng rất tốt, nhìn thấy cổ Ấn Tú nổi da gà, cô ôm Ấn Tú, vòng tay qua vai nhau: "Chúng ta đều đã quen thuộc như vậy." Cô muốn đi, tiếp tục cứ thế đi. Cho dù sương giăng màn đêm, cho dù trông ánh đèn pha phía trước có vẻ dữ tợn, cô vẫn thích ở bên Ấn Tú như thế này.
Cúi đầu xuống, Mão Sinh nghĩ đến cảm giác chờ đợi Du Nhậm trước cổng trường Số 8, cảm giác háo hức thuần tuý và đắm mình trong tưởng tượng ấy, cảm thích yêu thích chỉ vì được gặp mặt ấy. Không như với Ấn Tú, cô ấy là một ngọn đuốc, chiếu vào mắt Mão Sinh có thể lộ ra dáng hình không đứng đắn của bản thân. Cô ấy cũng là một vực sâu, khiến Mão Sinh muốn nhảy vào tìm hiểu đến tận cùng. Mão Sinh chưa bao giờ nhận ra Ấn Tú hấp dẫn cô đến thế. Vừa nghĩ, Mão Sinh dần dần nắm chặt ngón tay của Ấn Tú, Ấn Tú cảm nhận được điều đó.
Mưa đã ngớt hẳn khi hai kẻ ngốc đến làng trong phố, Mão Sinh thu ô lại, rũ những hạt mưa xuống, cố ý vẩy những giọt nước lên mặt Ấn Tú. Ấn Tú cười trừng mắt nhìn cô, hai người ngồi ở một quán ven đường gọi hai đĩa đồ nướng thêm chai bia lạnh.
"Trời đang lạnh, sao lại gọi đá?" Mão Sinh hỏi.
"Ừ." Ấn Tú lạnh sởn da gà: "Muốn đầu óc tỉnh táo thì phải uống đá."
Những người khác ở chợ đêm đều lớn tiếng khoe khoang và nói chuyện, hai cô gái này lại không biết vì sao, chỉ tập trung lặng lẽ ăn xiên và nheo mắt vì bia lạnh.
Nửa tiếng sau, Ấn Tú nói với tông giọng mũi: "Ngày mai em tiếp tục đi tìm Du Nhậm sao?"
"Nếu không được, em sẽ viết thư nhờ mẹ Du Nhận chuyển cho bạn ấy. Em muốn giải quyết chuyện này trước mặt phụ huynh." Mão Sinh nói thực ra em không muốn mẹ em về Bách Châu chỉ để ra mặt bảo vệ con: "Như thế không tốt, ai cũng có khó khăn riêng, để em và Du Nhậm tự giải quyết sẽ tốt hơn." Nếu không phải vì sư phụ, cô cũng sẽ không đồng ý cho mẹ đến.
"Nếu Du Nhậm không muốn 'giải quyết' như thế thì sao?" Ấn Tú cũng khéo léo đổi "chia tay" thành "giải quyết".
Tình cảm yêu thích song phương trở thành "vấn đề" đang chờ giải quyết. Sự thật sau khi được đánh giá kỹ càng thực sự rất khó coi. Quả nhiên, Mão Sinh khựng lại rất lâu: "Vậy... em sẽ nghĩ nhiều biện pháp hơn."
Về đến nhà cho thuê của Viên Huệ Phương, Ấn Tú vẫn mang bữa đêm cho chủ nhà như thường lệ, dúi thêm 50 tệ vào túi Viên Huệ Phương: "Nhiều lần thế này, em ngại quá."
Viên Huệ Phương đứng dưới tầng bưng đĩa miến chiên, la lên với hai cô gái: "Lát nữa chị mang chăn sạch cho nhé."
"Không cần đâu chị Viên, em đã chuẩn bị xong." Ấn Tú quay đầu lại nói, bỗng sững sờ trước đôi mắt đen láy của Mão Sinh phía sau, cô đưa tay chọc nhẹ vào mí mắt Mão Sinh: "Im đi."
Mão Sinh theo cô vào phòng, bầu không khí ấm áp trong phòng Ấn Tú bao trùm lấy họ, hai tay Mão Sinh nắm góc áo, dựa vào cửa: "Lại... lại làm phiền chị Ấn."
Ấn Tú ném cho Mão Sinh một chiếc khăn tắm, nhét thêm bàn chải đánh răng, kem đánh răng và xà phòng: "Đi tắm rửa, đánh răng đi."
Cô trải chiếc giường đã lâu không có người ở cho Mão Sinh, cởi ga trải giường chống bụi, lau cọ bốn khung lan can sắt xung quanh nhiều lần rồi thay ga trải giường sạch sẽ đã được gấp phẳng sau khi phơi khô. Khi Mão Sinh tắm rửa xong, Ấn Tú cũng bê chậu rửa mặt nói là sang phòng tắm bên cạnh một lát, để Mão Sinh ngủ trước.
Mão Sinh không mang theo quần áo để thay, chợt thoáng thấy trên đầu giường có một bộ đồ ngủ cỡ lớn, trải ra, thấy trên đó viết ba chữ "Phúc Lâm Giang". Mão Sinh cười vì cách đón khách chu đáo của Ấn Tú, sau khi mặc quà của nhà hàng vào, cô chui vào chăn mở điện thoại lên đọc tin nhắn.
Vốn dĩ muốn trò chuyện nhiều hơn với Ấn Tú, nhưng điện thoại của Mão Sinh lại trượt xuống gối, cô ngủ thiếp đi. Khi đang chìm vào bóng tối mơ màng, trong đầu Mão Sinh lóe lên một ý nghĩ: "Nhanh quá." Không biết là ai nói với cô, nghe giống giọng của sư phụ, mà cũng giống giọng chính cô.
Không nhanh. Mão Sinh tự nhủ. Cô muốn có bắt đầu và kết thúc cùng Du Nhậm, nhưng hôm nay cô không đành lòng rời xa Ấn Tú. Ngủ thêm một lúc nữa là có thể chờ được Ấn Tú trở về để nói chuyện. Mão Sinh ngủ toát mồ hôi trên chiếc giường sạch sẽ và ấm áp, ngửi thấy mùi bột giặt vấn vương, qua một lúc nữa lại ngửi thấy mùi xà phòng.
Mão Sinh muốn mở mắt, đột nhiên bị bao vây bởi một cái ôm mềm mại và xa lạ, Ấn Tú không đi đến giường của mình, thay vào đó cô chui vào chăn của Mão Sinh. Cô gọi vào tai Mão Sinh: "Mão Sinh?"
Mão Sinh mở mắt, lập tức hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Ấn Tú áp sát lên người cô, nhìn từ trên xuống từng tấc khuôn mặt của Mão Sinh, những điều Ấn Tú muốn nói đều cất trong ánh mắt và lấp lánh trên màu son bóng loáng, cô nhẹ nhàng chạm lên má và tai Mão Sinh: "Mão Sinh."
Thảo nào mẹ nói phải chờ đến hai mươi tuổi. Mão Sinh càng lúc càng nóng, vươn tay ôm chặt Ấn Tú: "Ấn Tú." Khuôn mặt của hai cô gái càng áp vào nhau.
Từ tận đáy lòng, Ấn Tú vô cùng coi thường những người hạ mình thấp kém vì tình, thậm chí còn cho rằng từ "yêu" rất nông cạn và hèn mọn. Cô không biết phải nói gì với Mão Sinh, chỉ biết chôn vào hốc cổ Mão Sinh, nằm sấp trên người Mão Sinh, lắng nghe hơi thở và nhịp tim của Mão Sinh, lướt ngón tay từ khuôn mặt đến tóc Mão Sinh.
Mão Sinh nghĩ lúc này Ấn Tú rất tủi thân, cô có thể nghe thấy điều đó. Mão Sinh cũng biết Ấn Tú đang không hề sợ hãi, cô có thể cảm nhận được điều đó. Mão Sinh khẽ ngẩng đầu lên, đặt nụ hôn trên khoé môi Ấn Tú: "Mẹ em nói phải đến hai mươi tuổi."
"Em rất nghe lời nhỉ." Ấn Tú hôn trả lại trên khóe miệng cô: "Đánh răng kỹ chưa?"
Mão Sinh nói em đã đánh răng sạch sẽ, những hai lần, nhưng em cảm thấy sự tiếp xúc mang mùi đậu phụ thối tối nay cũng rất ngây ngất. Cô đưa nhịp điệu và hơi thở dẫn dắt điêu luyện của Ấn Tú vào miệng Ấn Tú thêm một lần nữa, chưa đầy vài giây sau, Ấn Tú lại càn rỡ quét sạch ý thức của Mão Sinh. Trong một giây tỉnh táo, Mão Sinh thở dài với lý trí, cô muốn nói lời thích với Ấn Tú, không phải như với bạn bè, cũng không phải như với Du Nhậm. Nhưng cô không có tư cách.
Không biết đã qua bao lâu, hai người lại đầu sát bên đầu, mũi kế bên mũi, trao đổi hơi thở cho nhau, Mão Sinh nói: "Chờ em nói rõ ràng với Du Nhậm đã, được không?"
Ấn Tú nói "đều được". Đầu ngón tay chạm vào nước mắt của Mão Sinh, Ấn Tú hôn lên mắt cô: "Tại chị, đừng khóc nữa được không? Chị không muốn đêm nay quá đau lòng." Tại cô không nhịn được ức hiếp Mão Sinh, khiến cô bé bối rối.
"Chúng ta là gì?" Mão Sinh mười bảy tuổi, trong chuyện tình cảm vẫn có cảm giác ranh giới một là đen hoặc hai là trắng, nhưng người đó lại là Ấn Tú, Mão Sinh rất dễ dàng rơi vào hỗn loạn.
Ấn Tú nói đây chính là "bắt cá hai tay" trước khi em nói rõ ràng cùng Du Nhậm, thật đấy, Mão Sinh, chị cũng không nhịn được mà nhớ em, hôm nay chị chỉ muốn ở bên em.
Mão Sinh nhìn cô, đôi mắt Ấn Tú chớp nhẹ, cuối cùng chạm lên môi Mão Sinh, nhẹ nhàng trượt xuống Mão Sinh, nhấc chăn lên trở lại giường của mình: "Ngủ sớm đi, ngày mai chị được nghỉ, sẽ đưa em đi ăn bánh bao cua. "
Nghĩ đi nghĩ lại, Mão Sinh chốc thì mơ thấy Du Nhậm, chốc thì mơ thấy Ấn Tú. Nửa đêm tỉnh dậy mới phát hiện nhiệt độ nóng bừng trong cơ thể đã giảm bớt, nhưng làm thế nào cũng vẫn không ngủ được. Ấn Tú đang thở rất nhẹ trên giường bên cạnh, Mão Sinh chống đầu nhìn cô nhờ ánh đèn đường bên ngoài, sau đó gửi tin nhắn cho sư phụ: "Sư phụ, sư phụ đừng nói với mẹ con nhé? Con nghĩ, con đã có... cảm giác về mặt đó với một bạn nữ."
Vương Lê bị tiếng động đánh thức, nheo mắt mở điện thoại lên xem tin nhắn, ngồi dậy đọc lại hai lần, hỏi: "Cảm giác gì?"
"Con muốn trao thân cho cô ấy, cũng như muốn yêu cầu cô ấy trao thân cho con." Mão Sinh cảm thấy bình tĩnh hơn sau khi gửi tin nhắn: "Nói được với sư phụ làm con cảm thấy dễ chịu hơn. Con xin lỗi vì đã đánh thức sư phụ, sư phụ mau ngủ đi."
Đúng là Vương Lê đang ngủ rất ngon, đang yên đang lành bỗng bị sốc đến nỗi mất ngủ, sau một lúc lâu suy tính, cô xóa tin nhắn.
"Đây là nhà để người ta ở, gia đình họ trông chờ sẽ sống trong đó hơn mười năm hoặc thậm chí mấy chục năm, chị không muốn họ bị thiệt vì chất lượng của sàn nhà." Ấn Tú dựa lên vai Mão Sinh, ra hiệu đối phương di chuyển chiếc ô sang bên kia hơn một chút: "Đừng để bị ướt."
Ấn Tú nói rất nhiều, ngày thường Mão Sinh cũng nói không ít, nhưng giờ đây chỉ lắng nghe, nghe mãi, nghe mãi, cô nhìn Ấn Tú bằng đôi mắt có thể khiến người ta rực lửa.
"Nhìn gì?" Ấn Tú sờ môi dưới: "Cả hai hoà nhau, em hiểu không?"
Mão Sinh tặng cô mùi đậu phụ thối, cô tặng Mão Sinh một dấu cắn tê cay nơi đầu lưỡi. Cô chơi xấu, Mão Sinh chơi xấu cùng. Cô thích Mão Sinh, có lẽ Mão Sinh cũng thích cô. Họ "hoà" như thế đấy.
Khi Ấn Tú đang giám sát công trình, Mão Sinh đợi ở cửa, Ấn Tú hỏi thợ rằng rãnh ống đất đã được lấp đầy chưa? Trong lòng Mão Sinh tự hỏi, nếu Du Nhậm là một cây đục, liệu Ấn Tú có phải tuốc nơ vít hình hoa mận? Cây đục phân định rõ khắc độ thời gian niên thiếu bắt đầu trưởng thành, hiểu chuyện xen lẫn bối rối của cô, trong khi chiếc tuốc nơ vít hoa mai ở bên âm thầm vặn chặt những lo lắng, khó khăn khi cô rơi vào bế tắc.
Ấn Tú nói phải san bằng cho lớp thạch cao dày hơn. Mão Sinh nghĩ, Du Hiểu Mẫn muốn san bằng cô, mẹ cô muốn san bằng Du Hiểu Mẫn, thế là sư phụ muốn san bằng mẹ cô. Nhưng cô nên san bằng Du Nhậm thế nào đây? Những lỗ hổng trong lòng người có thể san bằng, nhưng làm sao có thể san bằng những suy nghĩ thâm sâu khó dò và tĩnh lặng vừa được dấy lên?
Làm sao cô có thể san bằng Ấn Tú? Không thể được, cô thậm chí không thể cử động chân để rời đi lúc này.
Khi Ấn Tú giám sát xong căn nhà cuối cùng đã là 9 giờ tối, thấy Mão Sinh vẫn lặng lẽ chờ đợi, lòng cô bỗng thấy ấm áp. Ấn Tú vỗ vai đối phương: "Đi, nếu không bận đi gặp người yêu nhỏ, chị Ấn sẽ dẫn em đi ăn đêm."
Mão Sinh ngơ ngác theo Ấn Tú xuống tầng, Mão Sinh chỉ muốn đi theo bất cứ nơi đâu Ấn Tú muốn đi. Khi đến cổng khu chung cư, điện thoại của Mão Sinh reo lên, thấy đó là mẹ, Mão Sinh nói con đã bỏ lỡ Du Nhậm, tối nay không về nhà nữa, con đi gặp một người bạn.
Ấn Tú liếc mắt, người bạn nào?
Triệu Lan cũng hỏi: "Người bạn nào? Bạch Mão Sinh, mẹ nói cho con biết, còn hơn ba tháng nữa con mới trưởng thành."
"Ơ, không phải hai mươi à?" Mão Sinh liếc nhìn Ấn Tú, quay lại nói thầm qua điện thoại: "Là chị Ấn đó, chúng con đi ăn đêm. Nếu không tiện về nhà, con sẽ qua đêm nhà chị ấy. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu mẹ ạ."
Triệu Lan đang định nói "Không được", Vương Lê đã cầm lấy điện thoại nói: "Vậy con chú ý an toàn, đừng về quá muộn." Nói xong vứt điện thoại sang bên kia ghế sofa, cô cũng thích đá dép và nằm lên đùi Triệu Lan: "Con bé rất hiểu chuyện."
Nhưng Triệu Lan bất lực: "Con bé còn nhỏ."
"Không nhỏ nữa." Vương Lê nói hồi chị và em bằng tuổi con bé, chỉ cần em chạm vào tay chị cũng khiến chị âm thầm run rẩy, phải nắm chặt tay, cắm móng tay sâu hơn mới kiềm chế được. Quá bức bối, không tốt.
Mão Sinh và Ấn Tú tiếp tục lên đường, hầu hết các chuyến xe buýt ở Bách Châu đều ngừng chạy từ 9h30 tối, cách duy nhất để đến làng trong thành phố là bắt taxi. Nhưng Ấn Tú không muốn bắt xe, cô cảm thấy đêm nay rất dài và vô cùng dài, hy vọng nó sẽ kéo dài đến tận cùng thời gian, băng qua con đường cô thường bước trong Bách Châu, vươn tới bến bờ bên kia mà cô hằng mong đợi.
"Vậy chúng ta đi dạo một lúc, đến gần làng trong thành rồi ăn bữa đêm." Mão Sinh lau cái miệng ngứa ngáy: "Chị Ấn, hôm nay em có thể tá túc một đêm được không?"
Không biết có phải do nhiệt độ ban đêm hạ xuống hay không, Ấn Tú cảm thấy da gà dựng ngược, từ trái tim cho đến da thịt, toàn thân như có ngọn lửa thiêu đốt. Cô ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Mão Sinh: "Em không sợ à?"
Mão Sinh không sợ lạnh, thị lực của cô cũng rất tốt, nhìn thấy cổ Ấn Tú nổi da gà, cô ôm Ấn Tú, vòng tay qua vai nhau: "Chúng ta đều đã quen thuộc như vậy." Cô muốn đi, tiếp tục cứ thế đi. Cho dù sương giăng màn đêm, cho dù trông ánh đèn pha phía trước có vẻ dữ tợn, cô vẫn thích ở bên Ấn Tú như thế này.
Cúi đầu xuống, Mão Sinh nghĩ đến cảm giác chờ đợi Du Nhậm trước cổng trường Số 8, cảm giác háo hức thuần tuý và đắm mình trong tưởng tượng ấy, cảm thích yêu thích chỉ vì được gặp mặt ấy. Không như với Ấn Tú, cô ấy là một ngọn đuốc, chiếu vào mắt Mão Sinh có thể lộ ra dáng hình không đứng đắn của bản thân. Cô ấy cũng là một vực sâu, khiến Mão Sinh muốn nhảy vào tìm hiểu đến tận cùng. Mão Sinh chưa bao giờ nhận ra Ấn Tú hấp dẫn cô đến thế. Vừa nghĩ, Mão Sinh dần dần nắm chặt ngón tay của Ấn Tú, Ấn Tú cảm nhận được điều đó.
Mưa đã ngớt hẳn khi hai kẻ ngốc đến làng trong phố, Mão Sinh thu ô lại, rũ những hạt mưa xuống, cố ý vẩy những giọt nước lên mặt Ấn Tú. Ấn Tú cười trừng mắt nhìn cô, hai người ngồi ở một quán ven đường gọi hai đĩa đồ nướng thêm chai bia lạnh.
"Trời đang lạnh, sao lại gọi đá?" Mão Sinh hỏi.
"Ừ." Ấn Tú lạnh sởn da gà: "Muốn đầu óc tỉnh táo thì phải uống đá."
Những người khác ở chợ đêm đều lớn tiếng khoe khoang và nói chuyện, hai cô gái này lại không biết vì sao, chỉ tập trung lặng lẽ ăn xiên và nheo mắt vì bia lạnh.
Nửa tiếng sau, Ấn Tú nói với tông giọng mũi: "Ngày mai em tiếp tục đi tìm Du Nhậm sao?"
"Nếu không được, em sẽ viết thư nhờ mẹ Du Nhận chuyển cho bạn ấy. Em muốn giải quyết chuyện này trước mặt phụ huynh." Mão Sinh nói thực ra em không muốn mẹ em về Bách Châu chỉ để ra mặt bảo vệ con: "Như thế không tốt, ai cũng có khó khăn riêng, để em và Du Nhậm tự giải quyết sẽ tốt hơn." Nếu không phải vì sư phụ, cô cũng sẽ không đồng ý cho mẹ đến.
"Nếu Du Nhậm không muốn 'giải quyết' như thế thì sao?" Ấn Tú cũng khéo léo đổi "chia tay" thành "giải quyết".
Tình cảm yêu thích song phương trở thành "vấn đề" đang chờ giải quyết. Sự thật sau khi được đánh giá kỹ càng thực sự rất khó coi. Quả nhiên, Mão Sinh khựng lại rất lâu: "Vậy... em sẽ nghĩ nhiều biện pháp hơn."
Về đến nhà cho thuê của Viên Huệ Phương, Ấn Tú vẫn mang bữa đêm cho chủ nhà như thường lệ, dúi thêm 50 tệ vào túi Viên Huệ Phương: "Nhiều lần thế này, em ngại quá."
Viên Huệ Phương đứng dưới tầng bưng đĩa miến chiên, la lên với hai cô gái: "Lát nữa chị mang chăn sạch cho nhé."
"Không cần đâu chị Viên, em đã chuẩn bị xong." Ấn Tú quay đầu lại nói, bỗng sững sờ trước đôi mắt đen láy của Mão Sinh phía sau, cô đưa tay chọc nhẹ vào mí mắt Mão Sinh: "Im đi."
Mão Sinh theo cô vào phòng, bầu không khí ấm áp trong phòng Ấn Tú bao trùm lấy họ, hai tay Mão Sinh nắm góc áo, dựa vào cửa: "Lại... lại làm phiền chị Ấn."
Ấn Tú ném cho Mão Sinh một chiếc khăn tắm, nhét thêm bàn chải đánh răng, kem đánh răng và xà phòng: "Đi tắm rửa, đánh răng đi."
Cô trải chiếc giường đã lâu không có người ở cho Mão Sinh, cởi ga trải giường chống bụi, lau cọ bốn khung lan can sắt xung quanh nhiều lần rồi thay ga trải giường sạch sẽ đã được gấp phẳng sau khi phơi khô. Khi Mão Sinh tắm rửa xong, Ấn Tú cũng bê chậu rửa mặt nói là sang phòng tắm bên cạnh một lát, để Mão Sinh ngủ trước.
Mão Sinh không mang theo quần áo để thay, chợt thoáng thấy trên đầu giường có một bộ đồ ngủ cỡ lớn, trải ra, thấy trên đó viết ba chữ "Phúc Lâm Giang". Mão Sinh cười vì cách đón khách chu đáo của Ấn Tú, sau khi mặc quà của nhà hàng vào, cô chui vào chăn mở điện thoại lên đọc tin nhắn.
Vốn dĩ muốn trò chuyện nhiều hơn với Ấn Tú, nhưng điện thoại của Mão Sinh lại trượt xuống gối, cô ngủ thiếp đi. Khi đang chìm vào bóng tối mơ màng, trong đầu Mão Sinh lóe lên một ý nghĩ: "Nhanh quá." Không biết là ai nói với cô, nghe giống giọng của sư phụ, mà cũng giống giọng chính cô.
Không nhanh. Mão Sinh tự nhủ. Cô muốn có bắt đầu và kết thúc cùng Du Nhậm, nhưng hôm nay cô không đành lòng rời xa Ấn Tú. Ngủ thêm một lúc nữa là có thể chờ được Ấn Tú trở về để nói chuyện. Mão Sinh ngủ toát mồ hôi trên chiếc giường sạch sẽ và ấm áp, ngửi thấy mùi bột giặt vấn vương, qua một lúc nữa lại ngửi thấy mùi xà phòng.
Mão Sinh muốn mở mắt, đột nhiên bị bao vây bởi một cái ôm mềm mại và xa lạ, Ấn Tú không đi đến giường của mình, thay vào đó cô chui vào chăn của Mão Sinh. Cô gọi vào tai Mão Sinh: "Mão Sinh?"
Mão Sinh mở mắt, lập tức hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Ấn Tú áp sát lên người cô, nhìn từ trên xuống từng tấc khuôn mặt của Mão Sinh, những điều Ấn Tú muốn nói đều cất trong ánh mắt và lấp lánh trên màu son bóng loáng, cô nhẹ nhàng chạm lên má và tai Mão Sinh: "Mão Sinh."
Thảo nào mẹ nói phải chờ đến hai mươi tuổi. Mão Sinh càng lúc càng nóng, vươn tay ôm chặt Ấn Tú: "Ấn Tú." Khuôn mặt của hai cô gái càng áp vào nhau.
Từ tận đáy lòng, Ấn Tú vô cùng coi thường những người hạ mình thấp kém vì tình, thậm chí còn cho rằng từ "yêu" rất nông cạn và hèn mọn. Cô không biết phải nói gì với Mão Sinh, chỉ biết chôn vào hốc cổ Mão Sinh, nằm sấp trên người Mão Sinh, lắng nghe hơi thở và nhịp tim của Mão Sinh, lướt ngón tay từ khuôn mặt đến tóc Mão Sinh.
Mão Sinh nghĩ lúc này Ấn Tú rất tủi thân, cô có thể nghe thấy điều đó. Mão Sinh cũng biết Ấn Tú đang không hề sợ hãi, cô có thể cảm nhận được điều đó. Mão Sinh khẽ ngẩng đầu lên, đặt nụ hôn trên khoé môi Ấn Tú: "Mẹ em nói phải đến hai mươi tuổi."
"Em rất nghe lời nhỉ." Ấn Tú hôn trả lại trên khóe miệng cô: "Đánh răng kỹ chưa?"
Mão Sinh nói em đã đánh răng sạch sẽ, những hai lần, nhưng em cảm thấy sự tiếp xúc mang mùi đậu phụ thối tối nay cũng rất ngây ngất. Cô đưa nhịp điệu và hơi thở dẫn dắt điêu luyện của Ấn Tú vào miệng Ấn Tú thêm một lần nữa, chưa đầy vài giây sau, Ấn Tú lại càn rỡ quét sạch ý thức của Mão Sinh. Trong một giây tỉnh táo, Mão Sinh thở dài với lý trí, cô muốn nói lời thích với Ấn Tú, không phải như với bạn bè, cũng không phải như với Du Nhậm. Nhưng cô không có tư cách.
Không biết đã qua bao lâu, hai người lại đầu sát bên đầu, mũi kế bên mũi, trao đổi hơi thở cho nhau, Mão Sinh nói: "Chờ em nói rõ ràng với Du Nhậm đã, được không?"
Ấn Tú nói "đều được". Đầu ngón tay chạm vào nước mắt của Mão Sinh, Ấn Tú hôn lên mắt cô: "Tại chị, đừng khóc nữa được không? Chị không muốn đêm nay quá đau lòng." Tại cô không nhịn được ức hiếp Mão Sinh, khiến cô bé bối rối.
"Chúng ta là gì?" Mão Sinh mười bảy tuổi, trong chuyện tình cảm vẫn có cảm giác ranh giới một là đen hoặc hai là trắng, nhưng người đó lại là Ấn Tú, Mão Sinh rất dễ dàng rơi vào hỗn loạn.
Ấn Tú nói đây chính là "bắt cá hai tay" trước khi em nói rõ ràng cùng Du Nhậm, thật đấy, Mão Sinh, chị cũng không nhịn được mà nhớ em, hôm nay chị chỉ muốn ở bên em.
Mão Sinh nhìn cô, đôi mắt Ấn Tú chớp nhẹ, cuối cùng chạm lên môi Mão Sinh, nhẹ nhàng trượt xuống Mão Sinh, nhấc chăn lên trở lại giường của mình: "Ngủ sớm đi, ngày mai chị được nghỉ, sẽ đưa em đi ăn bánh bao cua. "
Nghĩ đi nghĩ lại, Mão Sinh chốc thì mơ thấy Du Nhậm, chốc thì mơ thấy Ấn Tú. Nửa đêm tỉnh dậy mới phát hiện nhiệt độ nóng bừng trong cơ thể đã giảm bớt, nhưng làm thế nào cũng vẫn không ngủ được. Ấn Tú đang thở rất nhẹ trên giường bên cạnh, Mão Sinh chống đầu nhìn cô nhờ ánh đèn đường bên ngoài, sau đó gửi tin nhắn cho sư phụ: "Sư phụ, sư phụ đừng nói với mẹ con nhé? Con nghĩ, con đã có... cảm giác về mặt đó với một bạn nữ."
Vương Lê bị tiếng động đánh thức, nheo mắt mở điện thoại lên xem tin nhắn, ngồi dậy đọc lại hai lần, hỏi: "Cảm giác gì?"
"Con muốn trao thân cho cô ấy, cũng như muốn yêu cầu cô ấy trao thân cho con." Mão Sinh cảm thấy bình tĩnh hơn sau khi gửi tin nhắn: "Nói được với sư phụ làm con cảm thấy dễ chịu hơn. Con xin lỗi vì đã đánh thức sư phụ, sư phụ mau ngủ đi."
Đúng là Vương Lê đang ngủ rất ngon, đang yên đang lành bỗng bị sốc đến nỗi mất ngủ, sau một lúc lâu suy tính, cô xóa tin nhắn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10: Giáo dục tiên tiến
- Chương 11: Sớm hiểu tình người
- Chương 12: Thẩm mỹ nhảm nhí
- Chương 13: Có nhiều thế giới
- Chương 14: Vỏ mỏng nhân dày
- Chương 15: Bắt đầu lớn lên
- Chương 16: Sẽ rất nhớ cậu
- Chương 17: Khác thường hay không
- Chương 18: Duyên và định mệnh
- Chương 18: Duyên và định mệnh
- Chương 19: Ngoại thành phồn thịnh
- Chương 20: Một mặt trời khác
- Chương 21: Chen vào tình bạn
- Chương 22: Cùng ăn hai bữa
- Chương 23: Đàn ông trong tiệc
- Chương 24: Nhân tài, kẻ ngốc
- Chương 25: Triệu Lan rối bời
- Chương 26: Đứa trẻ kiên cường
- Chương 27: Đứng lên, ầm ĩ
- Chương 28: Xem kịch ngu ngốc
- Chương 29: Không gian bí mật
- Chương 30: Không cho đàn ông
- Chương 31: Tương lai ở đâu
- Chương 32: Đừng đối xử tốt
- Chương 33: Người nhà Mao Sinh
- Chương 34: Nụ hoa, táo đỏ
- Chương 35: Viên Liễu nhà cậu
- Chương 36: Đàn ông, con gái
- Chương 37: Nền nếp gia phong
- Chương 38: Đồ Khốn Vương Lê
- Chương 39: Chạy đến chỗ chị
- Chương 40: Bạc bẽo với người
- Chương 41: Đánh cờ dậy thì
- Chương 42: Cơn đau vấn vương
- Chương 43: Chiến trận khai trường
- Chương 44: Nhân viên Ấn Tú
- Chương 45: "Thử" đáng xấu hổ
- Chương 46: Mặc kệ tất thảy
- Chương 47: Bị gọi lên trường
- Chương 48: Yêu đương tìm mẹ
- Chương 49: Tính lên đầu mẹ
- Chương 50: Ăn đậu phụ thối
- Chương 51: Bắt cá hai tay
- Chương 52: Hổ mẹ gặp mặt
- Chương 53: Thế đời khó đoán
- Chương 54: Đều tồi như nhau
- Chương 55: Ngàn dặm tìm thầy
- Chương 56: Món quà là gì
- Chương 57: Bạn gái của nhau
- Chương 58: Dây cương cuộc sống
- Chương 59: Đều sẽ ổn thôi
- Chương 60: Đánh chết bố rồi
- Chương 61: Kịch hai người hát
- Chương 62: Đi tìm hơi ấm
- Chương 63: Không được bỏ đi
- Chương 64: Hình như bị điên
- Chương 65: Con người xấu xa
- Chương 66: Thời gian, khoảng cách
- Chương 67: Mình cũng có chị
- Chương 67: Mình cũng có chị
- Chương 68: Con gái phiền quá
- Chương 69: Cuộc sống khó khăn
- Chương 70: Rất giống Túc Hải
- Chương 71: Cũng làm em vui
- Chương 72: Bóng nhạn thoáng qua
- Chương 73: Đường hầm trong lòng
- Chương 74: Có lẽ không hợp
- Chương 75: Ai cũng bắt nạt
- Chương 76: Tình yêu là gì
- Chương 77: Thợ săn xảo quyệt
- Chương 78: Tuổi trẻ thật tốt
- Chương 79: Người này thật thà
- Chương 80: Người thần kinh thép
- Chương 81: Không có tự tin
- Chương 82: Đúng là làm hại
- Chương 83: Chào Tề Dịch Quả
- Chương 84: Đón sao Văn Khúc
- Chương 85: Có chút bức bối
- Chương 86: Sắp không chịu nổi
- Chương 87: Tàn nhẫn thật đấy
- Chương 88: Là một đồ Ngốc
- Chương 89: Cuối tuần bên em
- Chương 90: Sớm tìm lối thoát
- Chương 91: Phải làm sao đây
- Chương 92: Xin đừng mở tủ
- Chương 93: Chống đỡ bản thân
- Chương 94: Mới mười mấy tuổi
- Chương 95: Chuyện này cụt hứng
- Chương 96: Tự mình qua sông
- Chương 97: Chiến tiệm cắt tóc
- Chương 98: Cảnh đẹp không chờ
- Chương 99: Không phải thuốc chữa
- Chương 100: Nét đỏ đậm màu
- Chương 101: Không mời mà đến
- Chương 102: Đang rất nghiện cờ
- Chương 103: Nói lời giữ lời
- Chương 104: Góc đá chênh vênh
- Chương 105: Đã từng nằm mơ
- Chương 106: Phải tránh thật xa
- Chương 107: Tạm biệt Tiểu Anh
- Chương 108: Đói quá, phải nhanh
- Chương 109: Chúng ta đều ích kỷ
- Chương 110: Ly hôn là chắc!
- Chương 111: Phụ nữ thực thụ
- Chương 112: Thời gian đã chết
- Chương 113: Hãy đem vào kịch
- Chương 114: Xung quanh đáng sợ
- Chương 115: Em rất can đảm
- Chương 116: Giờ còn đau không
- Chương 117: Prometheus
- Chương 118: Không lộ chút nào
- Chương 119: Phải sống tiếp trước
- Chương 120: Dạy mình cách sống
- Chương 121: Duyên vợ chồng dài
- Chương 122: Như chưa thay đổi
- Chương 123: Chở em một đoạn
- Chương 124: Làm tình nhân đi
- Chương 125: Đủ người yêu cũ
- Chương 126: Sâu và rộng lượng
- Chương 127: Cứ tỏ vẻ thôi
- Chương 128: Sư tỷ nói đúng
- Chương 129: Bản thân chết tiệt
- Chương 130: Có chút ngu ngốc
- Chương 131: Tự tìm đáp án
- Chương 132: Đăng ký kết hôn
- Chương 133: Đã bị lợi dụng
- Chương 134: Giới hạn là gì
- Chương 135: Lột da con bé
- Chương 136: Gọt quả nhiều quá
- Chương 137: Chịu oan lần này
- Chương 138: Là đứa nào đẻ
- Chương 139: Vậy nên đọc gì
- Chương 140: Không thẹn với lòng
- Chương 141: Thật không đơn giản
- Chương 142: Có thể gây mê
- Chương 143: Không nhận mẹ ruột
- Chương 144: Khẩu thị tâm phi
- Chương 145: Cần phải gan dạ
- Chương 146: Không thể khâu lại
- Chương 147: Trái tim trở lại Trái tim trở lại
- Chương 148: Chia sẻ tin tức
- Chương 149: Như có xốn xang
- Chương 150: Thăng cấp đãi ngộ
- Chương 151: Nhiều sự lựa chọn
- Chương 152: Thật không dễ dàng
- Chương 153: Là do ai dạy
- Chương 154: Tủi thân tội nghiệp
- Chương 155: Hành trình cô đơn
- Chương 156: Bữa tiệc sinh nhật
- Chương 157: Không muốn kết hôn
- Chương 158: Dấu hiệu thành tinh
- Chương 159: Em biết nhiều lắm
- Chương 160: Sao luôn là mình
- Chương 161: Con đường tình yêu
- Chương 162: Bán rẻ tình yêu
- Chương 163: Tự cầu đa phúc
- Chương 164: Mọt sách ăn thịt
- Chương 165: Trúng giải đặc biệt
- Chương 166: Đã thay lòng chưa
- Chương 167: Yêu chị khủng khiếp
- Chương 168: Trái tim chân thật
- Chương 169: Hãy mau trả lãi
- Chương 170: Đi chưa đủ xa
- Chương 171: Phân phối bách hợp
- Chương 172: Rốt cuộc mấy tay
- Chương 173: May mắn chưa đủ
- Chương 174: Vàng hết kia kìa
- Chương 175: Chị muốn ăn gì
- Chương 176: Tự coi mình xứng
- Chương 177: Một tờ giấy trắng
- Chương 178: Đầy tớ phụng sự
- Chương 179: Người không động lòng
- Chương 180: Không nói tiếng người
- Chương 181: Trụ tướng, âu lo
- Chương 182: Bao dung tình cảm
- Chương 183: Nghĩ mãi không hiểu
- Chương 184: Bản thân khó coi
- Chương 185: Mục đích hành trình
- Chương 186: Biết chừa đường lui
- Chương 187: Đừng đo tình yêu
- Chương 188: Hy vọng tầm thường
- Chương 189: Ánh trăng thật đẹp
- Chương 190: Du Nhậm nhỏ bé
- Chương 191: Sẽ uống với chị
- Chương 192: Lấy lòng cảm xúc
- Chương 193: Khi em từng đến
- Chương 194: Cậu mất hồn rồi
- Chương 195: Ai đó hỏi đường
- Chương 196: Lý trí quyến rũ
- Chương 197: Nắm tay chị nhé
- Chương 198: Chia tay viên mãn
- Chương 199: Đa dạng, linh hoạt
- bình luận