Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh - Chương 101: Chị hai?

Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh Chương 101: Chị hai?
Trong ngôi nhà màu trắng ngà được bao quanh bởi những khóm hoa tường vi đỏ, bầu không khí rất hòa thuận và ấm áp. Mộc Tâm cùng mẹ Mộc dọn thức ăn ra bàn. Ba Mộc thấy con gái rượu về nhà ăn cơm thì chạy xuống hầm rượu nhỏ lấy vài chai rượu nho lên. Thằng em Kiến Vĩ thì nhàn hạ ngồi trên bàn ăn đợi cơm.

Mộc Tâm vừa đặt đĩa tôm hấp bia và đĩa sườn xào cay xuống là cái tay trắng trắng mềm mềm của cậu duỗi lại.

“Chát!”, cô đánh lên tay cậu một cái thật kêu, mở to mắt trừng cậu, nói: “Lớn chồng ngồng cái đầu rồi mà còn cái tánh ăn vụn nữa! Đi phụ mẹ bê nồi canh ra, nhanh lên!”

“Ò”, cậu không tình nguyện đứng dậy khỏi ghế, chề mỏ, nhỏ giọng lầm bầm: “Chị ấy dữ còn hơn lúc ở công ty nữa! Chắc mình phải chăm sóc chị ấy tới già rồi, vì sẽ không ai hốt chị ấy!”

“Nè! Chị mày nghe thấy đó nhé!”

“Kính coong!”, chuông cửa chợt vang lên.

Mẹ Mộc bê đĩa rau xào ra, đặt lên bàn: “Giờ này mà ai còn ghé nhà nhỉ?”

Mộc Tâm liếc nhìn thằng em trai, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định với đĩa sườn xào cay, cô kêu một tiếng làm cậu giật mình rụt tay lại: “Kiến Vĩ! Đi mở cửa kìa!”

“Dạ~”, cậu lon ton đi ra mở cửa.

“Xoạc!”, cậu mở cửa ra, nhìn cô gái đang tươi cười trước mặt, cậu hơi bất người, nhưng rất nhanh liền mỉm cười hỏi: “Liễu Thu, sao cô lại đến đây vậy?”

Liễu Thu giơ túi quà lên trước mặt anh: “Tôi vừa đi công tác về, tiện đường nên ghé qua tặng quà cho anh này!”

Kiến Vĩ chớp chớp mắt nhìn cô, tiện đường? Mình nhớ là nhà mình ngược hướng với sân bay mà nhỉ?

“Kiến Vĩ, ai tới vậy con?”, mẹ Mộc dọn cơm lên xong xuôi, thấy cậu đi ra ngoài lâu nên hỏi.

“Dạ, bạn con tới thăm ạ!”

“Vậy hỏi bạn con ăn tối chưa, nếu chưa thì gọi vào nhà ăn cùng chúng ta luôn!”, mẹ Mộc ít khi thấy bạn con trai mình ghé nhà, hôm nay cũng nấu nhiều đồ ăn như vậy, gọi bạn nó vào ăn chung luôn cho vui.

Kiến Vĩ nghe vậy thì quay qua định hỏi Liễu Thu, chưa kịp mở miệng thì cô đã tỏ ra đáng thương nói: “Tôi vừa xuống máy bay là đến đây liền nên chưa kịp ăn gì hết đó!”, vừa nói cô vừa xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình để chứng tỏ bản thân đói đến sắp xĩu rồi.

Hành động đáng yêu của cô khiến cậu cười khẽ một tiếng, đứng mép sang một bên mời cô vào nhà. Cậu lấy dép trong tủ ra cho cô thay vào rồi đặt giày của cô lên kệ.

Liễu Thu thấy anh cúi người chu đáo mang dép vào cho mình thì hơi đỏ mặt. Cô cầm túi quà lớn lớn nhỏ nhỏ đi nhẹ vào trong từng bước một, cặp mắt nhìn tới nhìn lui quan sát căn nhà. Kiến Vĩ thấy vậy xách mấy túi đồ giúp cô rồi dẫn cô đi vào phòng ăn.

Mẹ Mộc nhiệt tình đi lại chào đón: “Ầy! Bạn của Kiến Vĩ đây sao? Con bé xinh ghê!”

Liễu Thu cười ngọt ngào, chào hỏi: “Bác gái, con tên Liễu Thu, bác gọi con là Thu Thu cũng được ạ. Hôm nay con vừa đi công tác về nên đến gửi ít quà ạ!”

Đã giờ này rồi mà con gái nhà người ta còn đến tận nhà để đưa quà, có điều gì mờ ám rồi đây!

Nghĩ rồi mẹ Mộc, dắt tay cô lại bàn ăn. Liễu Thu chào hỏi ba Mộc xong thì ngồi vào bàn. Cô vừa đưa mắt nhìn lên thì thấy Mộc Tâm cầm mấy ly rượu rỗng đi ra từ trong bếp đi ra.

Trong lòng cô nhất thời cảm thấy nguy hiểm trùng trùng. Sao cô ta cũng ở đây vậy? Cô ta vậy mà đến trước mình một bước để gặp mặt ba mẹ Kiến Vĩ luôn rồi! Đây là tình địch cấp địa ngục nha! Hừm... phải cảnh giác hơn mới được.

Mộc Tâm thấy Liễu Thu đến thì cũng hơi bất ngờ, nhưng không nghĩ gì nhiều, cô đặt mấy ly rượu lên bàn rồi vào trong lấy thêm một ly nữa đem ra. Liễu Thu thấy cô đi lại rất tự nhiên lại quen thuộc trong nhà này như vậy thì càng có cảm giác nguy cơ.

Lúc trên bàn ăn, mọi người rất vui vẻ trò chuyện với nhau, bầu không khí cũng rất ấm cúng. Mộc Tâm gấp miếng cần tây xào thịt bò cho Kiến Vĩ, đũa còn chưa chạm tới chén của cậu thì Liễu Thu lên tiếng chặn lại: “Chị, Kiến Vĩ không ăn được cần tây đâu ạ.”, cô thầm tự hào trong lòng, cái này là do nhiều lần rủ cậu ấy đi ăn nên cô để ý mà biết được đấy! Tình địch còn không biết được nữa là, ván này tỉ số một đều nha.

Câu nói của cô làm ba mẹ Mộc mỉm cười nhìn nhau rồi cúi đầu ăn cơm, giới trẻ bây giờ thiệt là...

Mộc Tâm làm bộ lắc lắc đầu, để cần tây vào chén của mình, cười nói bằng giọng điệu hơi chọc ghẹo: “Chặc chặc! Con trai lớn rồi... khó giữ!”

Mẹ Mộc lên tiếng phá vỡ không khí lạ lùng này, bà gắp miếng sườn cho Liễu Thu rồi nói với Kiến Vĩ: “Cái thằng nhóc này, sao chỉ lo ăn không vậy? Lâu lâu chị hai con mới về nhà ăn cơm, lột tôm cho chị con đi!”

“Chị... Chị hai ạ?”, Liễu Thu không biết biểu cảm của cô lúc đó như thế nào, chắc là cô đã trợn mắt, há miệng to đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà mất.

Mẹ Mộc gắp thêm vài miếng rau vào chén cô, cười nói: “Hửm? Con không biết hả? Mộc Tâm là chị ruột của Kiến Vĩ đấy”, bà ngừng một chút rồi nói tiếp, “Haiz, nó bận bịu nhiều việc, ít khi về nhà lắm. Cô ở nhà buồn biết bao! Thu Thu, nếu con có rảnh thì đến đây chơi với cô nha?”

Liễu Thu cười cười đáp “Dạ” một tiếng rồi âm thầm đánh vào đầu chính mình: “Cái đứa ngu này! Mày đã dùng thái độ gì với chị hai của crush mấy bửa nay vậy nè! Không được rồi... phải tích cực ghi điểm lại thôi!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận