Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh - Chương 139: Ngòi lửa
Chương trước- Chương 1: Mình xuyên thư rồi sao?
- Chương 2: Bước đầu thay đổi kết cục
- Chương 3: Không biết sẽ chịu được đến skill thứ mấy đây
- Chương 4: Chuẩn bị đào hố cho tra nam
- Chương 5: Thu thập bằng chứng trước khi lên tòa
- Chương 6: Giá trị vũ lực level max
- Chương 7: Nam chính lên sàn
- Chương 8: Cậu bạn Lạc Tư lắm lời
- Chương 9: Ăn giấm
- Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 11: Phiên tòa bùng nổ
- Chương 12: Knock out
- Chương 13: Lâm đào hố
- Chương 14: Dự án đầu tiên
- Chương 15: Ăn trưa với tiểu gia hỏa
- Chương 16: Không khí mập mờ
- Chương 17: Ra oai phủ đầu
- Chương 18: Đâu ai là người bình thường khi yêu
- Chương 19: Cuộc gặp gỡ "Tình cờ"
- Chương 20: Hẹn gặp mặt
- Chương 21: Ghen rồi
- Chương 22: Rượt đuổi
- Chương 23: Anh sẽ rất đau lòng
- Chương 24: Cô nam quả nữ
- Chương 25: Tự đào hố chôn mình
- Chương 26: Cẩu lương buổi sáng
- Chương 27: Ở riêng
- Chương 28: Anh hàng xóm
- Chương 29: Chạm mặt
- Chương 30: Lật ngược tình thế
- Chương 31: Dạ lan hương
- Chương 32: Thật hay thách
- Chương 33: Say
- Chương 34: Ông tơ bà nguyệt độ không nổi
- Chương 35: Đánh du kích
- Chương 36: Rớt liêm sỉ
- Chương 37: Lễ hội đêm trắng
- Chương 38: Hạt giống tình yêu
- Chương 39: Lần đầu làm bà chủ
- Chương 40: Có ý kiến?
- Chương 41: Lâm lưu manh login
- Chương 42: Để chị lo
- Chương 43: Trái chanh họ Lâm
- Chương 44: Mượn chanh tỏ tình
- Chương 45: So sweet
- Chương 46: Koala biết láy xe
- Chương 47: Miếng bánh lớn
- Chương 48: Tin tưởng
- Chương 49: Cậu bạn Mạc Chí Thiên
- Chương 50: Ong bướm vo ve
- Chương 51: Hoa đào nát
- Chương 52: Xem tóp tóp
- Chương 53: Đế chế
- Chương 54: Buổi tối đầy bối rối
- Chương 55: Lên phường
- Chương 56: Dập lửa
- Chương 57: Ngủ cùng! MẶC CÙNG!
- Chương 58: Trực nam chính hiệu
- Chương 59: Yên bình trước giông bão
- Chương 60: Tiếng sét ái tình
- Chương 61: Xem mắt phong cách Lâm tổng
- Chương 62: Tắt đèn (H nhẹ)
- Chương 63: Tin tức nóng
- Chương 64: Sóng ngầm
- Chương 65: Tranh cãi
- Chương 66: Hội bàn tròn
- Chương 67: Cơm hộp
- Chương 68: Thay đổi
- Chương 69: Chọc ghẹo
- Chương 70: Tai nạn
- Chương 71: Lo lắng
- Chương 72: Quen rồi
- Chương 73: Gián điệp
- Chương 74: Cô bé này thật thú vị
- Chương 75: Tuyết đầu mùa
- Chương 76: Lạ lắm
- Chương 77: Đấu thầu
- Chương 78: Quà
- Chương 79: Nhân tài
- Chương 80: Em gái mưa
- Chương 81: Bẫy con rể
- Chương 82: Hối lộ
- Chương 83: Đêm sinh nhật bên bờ biển
- Chương 84: Sau này
- Chương 85: Gây sự (1)
- Chương 86: Gây sự (2)
- Chương 87: Ngôi sao may mắn
- Chương 88: Mách lẻo
- Chương 89: Chim chuột
- Chương 90: Tương kế tựu kế
- Chương 91: Tiểu phiền phức
- Chương 92: Bị mời uống trà
- Chương 93: Lưỡng lự
- Chương 94: Đại chiến 300 hiệp
- Chương 95: Gãy gánh giữa đường
- Chương 96: Món quà sinh nhật đáng nhớ
- Chương 97: Xuân tình (H+)
- Chương 98: Màn chào sân
- Chương 99: Oanh động
- Chương 100: Biến số nằm ở con người
- Chương 101: Chị hai?
- Chương 102: Tình địch
- Chương 103: Sự cố
- Chương 104: Do thuốc, do rượu (H)
- Chương 105: Giấc mơ
- Chương 106: Lên hương
- Chương 107: Tất niên sóng gió
- Chương 108: Con mồi
- Chương 109: Hoa nở
- Chương 110: Thăm nguyên cáo (1)
- Chương 111: Thăm nguyên cáo (2)
- Chương 112: Âm mưu
- Chương 113: Kích thích
- Chương 114: Người nhà?
- Chương 115: Tình địch Premium
- Chương 116: Đại khai sát giới (1)
- Chương 117: Đại khai sát giới (2)
- Chương 118: Đại khai sát giới (3)
- Chương 119: Khơi màn
- Chương 120: Vị khách ở nhờ (1)
- Chương 121: Vị khách ở nhờ (2)
- Chương 122: Tiệc mừng thọ (1)
- Chương 123: Tiệc mừng thọ (2)
- Chương 124: Phiên tòa gay gắt (1)
- Chương 125: Phiên tòa gay gắt (2)
- Chương 126: Phiên tòa gay gắt (3)
- Chương 127: Ác mộng
- Chương 128: Ác mộng
- Chương 129: Nơi đảo nhỏ
- Chương 130: Khó khăn (1)
- Chương 131: Khó khăn (2)
- Chương 132: Tin tốt, tin xấu
- Chương 133: Ngã bệnh
- Chương 134: Thẻ vàng
- Chương 135: Lộ mặt
- Chương 136: Bộc bạch
- Chương 137: Lên kế hoạch
- Chương 138: Gặp người qua đường A
- Chương 139: Ngòi lửa
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Chương 139: Ngòi lửa
Sau khi về nhà, Mộc Tâm cởi giày cao gót, bỏ túi xách trên sofa, đi chân trần chạy lại phòng sách.
Vặn nhẹ tay nắm cửa một cái, thò đầu vào gọi: “Đình Phong~”, dưới ánh đèn mờ mờ của đèn áp trần, chẳng có ai.
Cô đi ra ngoài, ngồi lên sofa, lục điện thoại trong túi xách, mở lên thì mới thấy tin nhắn của Lâm Đình Phong, anh nói là có chút việc đột xuất, sẽ về trễ một chút.
Cô đành đi vào phòng, dù gì cũng rảnh, cô định sẽ làm một bữa cơm dưới ánh nến cho anh yêu nhà mình.
Cô mở tủ quần áo, chân mày cô giật giật, không biết từ lúc nào mà tủ quần áo của cô hơn một nửa là quần áo của “ai kia”.
Sao dạo này anh ấy điệu thế nhỉ, có khi nào lấy cả đầm mình mặc không?
Trong đầu không nhịn được mà liên tưởng đến cảnh tượng “ai kia” mặc váy. Ù ui~ chắc cũng là một mỹ nhân nha!
Nhiều lúc Mộc Tâm cũng khá quan ngại về tâm lý “yêu thương cái đẹp” của bản thân. Bàn tay cô chợt dừng lại ở bộ đồ được nhét ở cuối tủ. Đồ ngủ thú bông? Lại còn là đồ đôi, một bộ hồ ly trắng, một bộ koala xám.
Cô bật cười, nhìn thoáng qua tấm thiệp sinh nhật nhỏ được bấm vào mác áo, không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là gu thẩm mỹ của cậu bạn Lạc Tư. Nhưng Lâm Đình Phong không trực tiếp ném trả lại mà treo ở đây thì cũng kỳ thích thật nha.
Cô cầm một bộ hồ lý đi vào phòng tắm, lúc đi ra ngoài, định vào phòng bếp nấu ăn thì chuông cửa vang lên, cô cẩn thận nhìn qua mắt mèo, nhưng chẳng thấy gì, cô hỏi thử: “Ai đó?”
“Cho hỏi có phải nhà của cô Mộc Tiểu Tâm không ạ? Cô có chuyển phát nhanh.”
“Anh đặt trước cửa là được rồi! Cảm ơn.”
Sau khi nghe không còn động tỉnh gì bên ngoài, cô nhẹ nhàng hé mở cửa ra. Chợt một bàn tay nắm lấy thành cửa đẩy ra. Cô vội kéo mạnh đóng cửa lại, nhưng vì quán tính nên lực kéo không mạnh.
“Xịt!”, một âm thanh nhỏ đọng lại trong màng nhĩ, trước mắt là một màn sương trắng xóa, “Thuốc mê”, Mộc Tâm chỉ ý thức được hai từ đó trước khi ngất đi. Cô bị ba tên áo đen khiên lên một chiếc xe bảo mẫu.
“Hahaha, không ngờ con nhỏ này dễ xử lý như vậy. Vậy mà ông chủ kêu ba đứa cùng đi! Một mình tao cũng dư sức rồi!”, tên lái xe ở ghế trước nói chuyện.
Mộc Tâm bị trói hai tay bằng dây cước, sợi cước mỏng càng động đậy lại càng siết chặt. Điều đó xem như một xúc tác giúp cô giữ thanh tỉnh. Lúc bị tấn công, may mà cô có phòng bị nên nhanh chóng nín thở, dù vậy cơ thể vẫn hít vào một lượng thuốc, đau đớn ở cổ tay đã khiến cô giữ sự tỉnh táo.
Cô giả vờ bị ngất, ngồi yên nghe ngóng tình hình. Bây giờ cô đang ngồi ở giữa hai tên áo đen. Bọn chúng đã bịt mắt và bịt miệng của cô lại. Vậy là... không muốn lấy mạng mình!
“Nhưng mà phải nói, ông chủ thật có mắt nhìn phụ nữ nha, tươi ngon mọng nước như vậy, nhìn giống như còn chưa thành niên. Hehe, không biết có thể xin ông chủ chấm mút được gì không?”, tên áo đen ngồi bên trái cười nham nhở, nói rồi muốn động tay chân lên người Mộc Tâm.
Tên áo đen ngồi bên phải vội ngăn lại: “Nghe nói là đem làm quà tặng đó! Mày đừng có mà tái mái tay chân. Coi chừng ông chủ xử lý mày.”
Khoảng tầm gần một giờ đồng hồ, xe mới dừng lại, Mộc Tâm được vác xuống xe, vì bị bịt mắt nên cô không biết ở đâu, chỉ ngửi được một mùi hoa hồng thoang thoảng.
Cả người cô cảm giác như được đặt lên một tấm lông da thú. Bây giờ ý thức của cô có phần bị thuốc ngấm mà mơ hồ. Bên tai nghe được loáng thoáng hai giọng nói:
“Ông chủ Huỳnh, như lời đã hứa, tôi tặng người phụ nữ của Lâm Đình Phong cho ông, như vậy đã đủ thành ý để ông chuyển nhượng cổ phần chứ?”
“Hehe, cô Trần đúng là làm việc đáng tin, cổ phần đương nhiên sẽ chuyển rồi”
Cô Trần? Trần Tiểu Như!
Mộc Tâm siết chặt nắm tay để móng tay đâm vào lòng bàn tay, sự đau đớn giúp cô giữ được thần trí tỉnh táo.
Không ngờ lại rơi vào bẫy của cô ta, phải nhanh chóng nghĩ cách thoát thân mới được.
Mộc Tâm lén đưa tay lên nới lỏng bịt mắt, thấy trong phòng không có ai liền ngồi dậy. Cô đưa hai tay bị trói lên cao, sau đó dùng sức đập mạnh tay xuống bụng. Dây cước bị lực va đập mạnh và kéo căn mà đứt ra. Cô thành công cởi trói, ngồi dậy quan sát xung quanh. Ở đây hình như là một khách sạn ở ngoại ô thành phố.
Cô nhẹ nhàng vén màn cửa sổ nhìn ra ngoài. Bây giờ đang ở tầng ba, không nhảy được rồi! Bên dưới hình như còn có mấy tên đứng canh gác, không biết địch bao nhiêu tên, không thể liều lĩnh được, với lại cô đang bị trúng thuốc...
Trúng thuốc! Lúc này Mộc Tâm mới cảm giác được cơ thể không hiểu tại sao lại nóng rang. Lúc đầu cô cứ nghĩ là do bộ đồ thú bông này quá dày, Nhưng cảm giác này không đúng.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, đôi đồng tử dừng lại ở một ly nến thơm đang cháy. Cô cầm cây nến ném xuống đất vỡ tan tành
Chết thật! Là hương của đài hoa hồng. Mùi hương này khi đụng phải thuốc mê hoặc rượu sẽ trở thành xuân dược liều mạnh.
Nghe được có người sắp vào phòng, Mộc Tâm nhặt một mảnh thủy tinh của ly nến, nắp sau cánh cửa.
“Hehe, hôm nay phải nếm thử mùi vị người phụ nữ của Lâm Đình Phong, để ta ăn xong, xem hắn có biểu cảm gì! Haha! A!”, một tên trung niên bụng bia đi vào, tay chân gấp gáp không nhịn được mà bắt đầu cởi cà vạt rồi đến nút áo.
“Đứng yên, nếu không muốn chết!”, Mộc Tâm từ sau cửa đi ra, đâm đầu nhọn vào cổ ông ta, đầu thủy tinh sắc bén cứa vào vài mi-li-mét, máu chảy ra khiến ông ta sợ xanh mặt.
“Tôi... tôi... tôi đứng yên...”
“Muốn sống thì làm theo những gì tôi nói.”
“Được... được.... được.”
“Đi theo tôi ra ngoài.”, Mộc Tâm ấn nhẹ mảnh thủy tinh một chút, khiến ông ta run rẩy, đi theo cô ra ngoài.
Lúc đi qua hành lang có mấy tên áo đen cầm súng đi ra ngăn cản, nhưng do cô đang giữ con tin nên không dám ra tay.
Lúc đi đến cửa sảnh, Mộc Tâm hơi nhíu mày, đã có gần mười lăm tên vây quanh, khách sạn cũng không có khách hay lễ tân nào. Đây chắc chắn là hang ổ của bọn chúng rồi.
“Mộc Tiểu Tâm, mày cũng tài giỏi thật! Bị bỏ thuốc mà cũng có thể gắn gượng đến giờ phút này!”, Trần Tiểu Như đứng gần cửa chính, nhìn gương mặt đỏ hồng của Mộc Tâm, cô ta biết chắc Mộc Tâm không gượng được bao lâu nên cố gắng câu giờ.
Mộc Tâm cũng cảm giác được thuốc đang bắt đầu ngấm sâu vào tiềm thức của cô. Cô tính toán khoảng cách một chút, từ đây muốn thoát ra, cần phải đi qua một khoảng sân mới đến cổng khách sạn. Bên ngoài cũng được canh gác rất nghiêm ngặt.
“Trần Tiểu Như, càng ngày cô càng khiến tôi mở mang tầm mắt đó! Không việc xấu gì là không dám làm.”
Mộc Tâm giờ vờ trò chuyện, di chuyển gần về phía cô ta, trong tích tắc, đẩy ngã gã trung niên, trực tiếp bắt Trần Tiểu Như làm con tin. Bởi vì những người ở đây đều là thuộc hạ của Trần Tiểu Như, với lại cô ta là con gái chân yếu tay mềm, bắt cô ta sẽ có lợi hơn.
Dư quang liếc thấy tay Trần Tiểu Như lén đưa vào túi xách, Mộc Tâm ấn mảnh thủy tinh vào cổ khiến cô ta đau đến rụt tay lại. Sau đó cô nhanh nhẹn lấy thứ trong túi xách của cô ta ra, cười lạnh: “Trần tiểu thư, thứ đồ chơi này không thể nghịch bậy đâu, mượn dùng một chút nhé!.”
Trần Tiểu Như bị nòng súng lạnh buốt chĩa vào đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh, vội la lên, kêu bọn đàn em tản ra, tránh cho Mộc Tâm kích động.
Mộc Tâm lúc này có chút khó chịu, cơn nóng xông lên khiến cô có chút choáng, cô cầm mảnh thủy tin rạch một đường lên tay để giúp bản thân tỉnh táo hơn. Máu đỏ thấm lên lông áo tạo ra một mảng đỏ bắt mắt trên nền trắng. Khí tức dọa người cùng cây súng trên tay, cô khiến bọn áo đen không tự chủ được mà lùi ra sau vài bước.
“Đùng! Đoàng!”, “Ầm Ầm”, bên ngoài sân truyền đến tiếng động lớn.
“Choang!”một tiếng, cửa kính khách sạn bị mấy viên đạn xuyên qua, vỡ tan tành.
Lâm Đình Phong dẫn đầu một đám người đi đến, cả người anh trong bóng đêm như được bao phủ một mùi chết chóc. Tay anh cầm một khẩu súng ngắn, trên họng súng nhỏ xuống vài giọt máu, đây là minh chứng cho việc anh vừa bắn ai đó ở cự ly gần.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, Mộc Tâm giống như nhìn thấy chính mình vậy! Nói đúng hơn là nhìn thấy... nơi cô không cần gắn gượng mà có thể được làm chính mình.
Cô chạy về phía anh, không biết sức lực lúc ấy lấy từ đâu, khoảng cách chỉ vỏn vẹn nửa mét nhưng cô thấy thật nặng nề.
Đôi đồng tử của Lâm Đình Phong khi nhìn thấy cô, mới bắt đầu có tiêu cự. Cũng may là lúc ấy anh về nhà sớm mới phát hiện cô mất tích. Cũng may cô đã đeo định vị. Cũng may... cô ấy không sao...
Anh định đưa tay ra đỡ lấy cô, nhưng phát hiện tay mình đang dính máu, sợ làm bẩn người cô. Anh cởi áo khoác bọc lấy người cô lại, sau đó ôm cô rời đi.
Môi mỏng không một chút nhiệt độ để lại một câu: “Xử lý sạch sẽ. Tôi không muốn thấy người sống.”
Vặn nhẹ tay nắm cửa một cái, thò đầu vào gọi: “Đình Phong~”, dưới ánh đèn mờ mờ của đèn áp trần, chẳng có ai.
Cô đi ra ngoài, ngồi lên sofa, lục điện thoại trong túi xách, mở lên thì mới thấy tin nhắn của Lâm Đình Phong, anh nói là có chút việc đột xuất, sẽ về trễ một chút.
Cô đành đi vào phòng, dù gì cũng rảnh, cô định sẽ làm một bữa cơm dưới ánh nến cho anh yêu nhà mình.
Cô mở tủ quần áo, chân mày cô giật giật, không biết từ lúc nào mà tủ quần áo của cô hơn một nửa là quần áo của “ai kia”.
Sao dạo này anh ấy điệu thế nhỉ, có khi nào lấy cả đầm mình mặc không?
Trong đầu không nhịn được mà liên tưởng đến cảnh tượng “ai kia” mặc váy. Ù ui~ chắc cũng là một mỹ nhân nha!
Nhiều lúc Mộc Tâm cũng khá quan ngại về tâm lý “yêu thương cái đẹp” của bản thân. Bàn tay cô chợt dừng lại ở bộ đồ được nhét ở cuối tủ. Đồ ngủ thú bông? Lại còn là đồ đôi, một bộ hồ ly trắng, một bộ koala xám.
Cô bật cười, nhìn thoáng qua tấm thiệp sinh nhật nhỏ được bấm vào mác áo, không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là gu thẩm mỹ của cậu bạn Lạc Tư. Nhưng Lâm Đình Phong không trực tiếp ném trả lại mà treo ở đây thì cũng kỳ thích thật nha.
Cô cầm một bộ hồ lý đi vào phòng tắm, lúc đi ra ngoài, định vào phòng bếp nấu ăn thì chuông cửa vang lên, cô cẩn thận nhìn qua mắt mèo, nhưng chẳng thấy gì, cô hỏi thử: “Ai đó?”
“Cho hỏi có phải nhà của cô Mộc Tiểu Tâm không ạ? Cô có chuyển phát nhanh.”
“Anh đặt trước cửa là được rồi! Cảm ơn.”
Sau khi nghe không còn động tỉnh gì bên ngoài, cô nhẹ nhàng hé mở cửa ra. Chợt một bàn tay nắm lấy thành cửa đẩy ra. Cô vội kéo mạnh đóng cửa lại, nhưng vì quán tính nên lực kéo không mạnh.
“Xịt!”, một âm thanh nhỏ đọng lại trong màng nhĩ, trước mắt là một màn sương trắng xóa, “Thuốc mê”, Mộc Tâm chỉ ý thức được hai từ đó trước khi ngất đi. Cô bị ba tên áo đen khiên lên một chiếc xe bảo mẫu.
“Hahaha, không ngờ con nhỏ này dễ xử lý như vậy. Vậy mà ông chủ kêu ba đứa cùng đi! Một mình tao cũng dư sức rồi!”, tên lái xe ở ghế trước nói chuyện.
Mộc Tâm bị trói hai tay bằng dây cước, sợi cước mỏng càng động đậy lại càng siết chặt. Điều đó xem như một xúc tác giúp cô giữ thanh tỉnh. Lúc bị tấn công, may mà cô có phòng bị nên nhanh chóng nín thở, dù vậy cơ thể vẫn hít vào một lượng thuốc, đau đớn ở cổ tay đã khiến cô giữ sự tỉnh táo.
Cô giả vờ bị ngất, ngồi yên nghe ngóng tình hình. Bây giờ cô đang ngồi ở giữa hai tên áo đen. Bọn chúng đã bịt mắt và bịt miệng của cô lại. Vậy là... không muốn lấy mạng mình!
“Nhưng mà phải nói, ông chủ thật có mắt nhìn phụ nữ nha, tươi ngon mọng nước như vậy, nhìn giống như còn chưa thành niên. Hehe, không biết có thể xin ông chủ chấm mút được gì không?”, tên áo đen ngồi bên trái cười nham nhở, nói rồi muốn động tay chân lên người Mộc Tâm.
Tên áo đen ngồi bên phải vội ngăn lại: “Nghe nói là đem làm quà tặng đó! Mày đừng có mà tái mái tay chân. Coi chừng ông chủ xử lý mày.”
Khoảng tầm gần một giờ đồng hồ, xe mới dừng lại, Mộc Tâm được vác xuống xe, vì bị bịt mắt nên cô không biết ở đâu, chỉ ngửi được một mùi hoa hồng thoang thoảng.
Cả người cô cảm giác như được đặt lên một tấm lông da thú. Bây giờ ý thức của cô có phần bị thuốc ngấm mà mơ hồ. Bên tai nghe được loáng thoáng hai giọng nói:
“Ông chủ Huỳnh, như lời đã hứa, tôi tặng người phụ nữ của Lâm Đình Phong cho ông, như vậy đã đủ thành ý để ông chuyển nhượng cổ phần chứ?”
“Hehe, cô Trần đúng là làm việc đáng tin, cổ phần đương nhiên sẽ chuyển rồi”
Cô Trần? Trần Tiểu Như!
Mộc Tâm siết chặt nắm tay để móng tay đâm vào lòng bàn tay, sự đau đớn giúp cô giữ được thần trí tỉnh táo.
Không ngờ lại rơi vào bẫy của cô ta, phải nhanh chóng nghĩ cách thoát thân mới được.
Mộc Tâm lén đưa tay lên nới lỏng bịt mắt, thấy trong phòng không có ai liền ngồi dậy. Cô đưa hai tay bị trói lên cao, sau đó dùng sức đập mạnh tay xuống bụng. Dây cước bị lực va đập mạnh và kéo căn mà đứt ra. Cô thành công cởi trói, ngồi dậy quan sát xung quanh. Ở đây hình như là một khách sạn ở ngoại ô thành phố.
Cô nhẹ nhàng vén màn cửa sổ nhìn ra ngoài. Bây giờ đang ở tầng ba, không nhảy được rồi! Bên dưới hình như còn có mấy tên đứng canh gác, không biết địch bao nhiêu tên, không thể liều lĩnh được, với lại cô đang bị trúng thuốc...
Trúng thuốc! Lúc này Mộc Tâm mới cảm giác được cơ thể không hiểu tại sao lại nóng rang. Lúc đầu cô cứ nghĩ là do bộ đồ thú bông này quá dày, Nhưng cảm giác này không đúng.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, đôi đồng tử dừng lại ở một ly nến thơm đang cháy. Cô cầm cây nến ném xuống đất vỡ tan tành
Chết thật! Là hương của đài hoa hồng. Mùi hương này khi đụng phải thuốc mê hoặc rượu sẽ trở thành xuân dược liều mạnh.
Nghe được có người sắp vào phòng, Mộc Tâm nhặt một mảnh thủy tinh của ly nến, nắp sau cánh cửa.
“Hehe, hôm nay phải nếm thử mùi vị người phụ nữ của Lâm Đình Phong, để ta ăn xong, xem hắn có biểu cảm gì! Haha! A!”, một tên trung niên bụng bia đi vào, tay chân gấp gáp không nhịn được mà bắt đầu cởi cà vạt rồi đến nút áo.
“Đứng yên, nếu không muốn chết!”, Mộc Tâm từ sau cửa đi ra, đâm đầu nhọn vào cổ ông ta, đầu thủy tinh sắc bén cứa vào vài mi-li-mét, máu chảy ra khiến ông ta sợ xanh mặt.
“Tôi... tôi... tôi đứng yên...”
“Muốn sống thì làm theo những gì tôi nói.”
“Được... được.... được.”
“Đi theo tôi ra ngoài.”, Mộc Tâm ấn nhẹ mảnh thủy tinh một chút, khiến ông ta run rẩy, đi theo cô ra ngoài.
Lúc đi qua hành lang có mấy tên áo đen cầm súng đi ra ngăn cản, nhưng do cô đang giữ con tin nên không dám ra tay.
Lúc đi đến cửa sảnh, Mộc Tâm hơi nhíu mày, đã có gần mười lăm tên vây quanh, khách sạn cũng không có khách hay lễ tân nào. Đây chắc chắn là hang ổ của bọn chúng rồi.
“Mộc Tiểu Tâm, mày cũng tài giỏi thật! Bị bỏ thuốc mà cũng có thể gắn gượng đến giờ phút này!”, Trần Tiểu Như đứng gần cửa chính, nhìn gương mặt đỏ hồng của Mộc Tâm, cô ta biết chắc Mộc Tâm không gượng được bao lâu nên cố gắng câu giờ.
Mộc Tâm cũng cảm giác được thuốc đang bắt đầu ngấm sâu vào tiềm thức của cô. Cô tính toán khoảng cách một chút, từ đây muốn thoát ra, cần phải đi qua một khoảng sân mới đến cổng khách sạn. Bên ngoài cũng được canh gác rất nghiêm ngặt.
“Trần Tiểu Như, càng ngày cô càng khiến tôi mở mang tầm mắt đó! Không việc xấu gì là không dám làm.”
Mộc Tâm giờ vờ trò chuyện, di chuyển gần về phía cô ta, trong tích tắc, đẩy ngã gã trung niên, trực tiếp bắt Trần Tiểu Như làm con tin. Bởi vì những người ở đây đều là thuộc hạ của Trần Tiểu Như, với lại cô ta là con gái chân yếu tay mềm, bắt cô ta sẽ có lợi hơn.
Dư quang liếc thấy tay Trần Tiểu Như lén đưa vào túi xách, Mộc Tâm ấn mảnh thủy tinh vào cổ khiến cô ta đau đến rụt tay lại. Sau đó cô nhanh nhẹn lấy thứ trong túi xách của cô ta ra, cười lạnh: “Trần tiểu thư, thứ đồ chơi này không thể nghịch bậy đâu, mượn dùng một chút nhé!.”
Trần Tiểu Như bị nòng súng lạnh buốt chĩa vào đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh, vội la lên, kêu bọn đàn em tản ra, tránh cho Mộc Tâm kích động.
Mộc Tâm lúc này có chút khó chịu, cơn nóng xông lên khiến cô có chút choáng, cô cầm mảnh thủy tin rạch một đường lên tay để giúp bản thân tỉnh táo hơn. Máu đỏ thấm lên lông áo tạo ra một mảng đỏ bắt mắt trên nền trắng. Khí tức dọa người cùng cây súng trên tay, cô khiến bọn áo đen không tự chủ được mà lùi ra sau vài bước.
“Đùng! Đoàng!”, “Ầm Ầm”, bên ngoài sân truyền đến tiếng động lớn.
“Choang!”một tiếng, cửa kính khách sạn bị mấy viên đạn xuyên qua, vỡ tan tành.
Lâm Đình Phong dẫn đầu một đám người đi đến, cả người anh trong bóng đêm như được bao phủ một mùi chết chóc. Tay anh cầm một khẩu súng ngắn, trên họng súng nhỏ xuống vài giọt máu, đây là minh chứng cho việc anh vừa bắn ai đó ở cự ly gần.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, Mộc Tâm giống như nhìn thấy chính mình vậy! Nói đúng hơn là nhìn thấy... nơi cô không cần gắn gượng mà có thể được làm chính mình.
Cô chạy về phía anh, không biết sức lực lúc ấy lấy từ đâu, khoảng cách chỉ vỏn vẹn nửa mét nhưng cô thấy thật nặng nề.
Đôi đồng tử của Lâm Đình Phong khi nhìn thấy cô, mới bắt đầu có tiêu cự. Cũng may là lúc ấy anh về nhà sớm mới phát hiện cô mất tích. Cũng may cô đã đeo định vị. Cũng may... cô ấy không sao...
Anh định đưa tay ra đỡ lấy cô, nhưng phát hiện tay mình đang dính máu, sợ làm bẩn người cô. Anh cởi áo khoác bọc lấy người cô lại, sau đó ôm cô rời đi.
Môi mỏng không một chút nhiệt độ để lại một câu: “Xử lý sạch sẽ. Tôi không muốn thấy người sống.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mình xuyên thư rồi sao?
- Chương 2: Bước đầu thay đổi kết cục
- Chương 3: Không biết sẽ chịu được đến skill thứ mấy đây
- Chương 4: Chuẩn bị đào hố cho tra nam
- Chương 5: Thu thập bằng chứng trước khi lên tòa
- Chương 6: Giá trị vũ lực level max
- Chương 7: Nam chính lên sàn
- Chương 8: Cậu bạn Lạc Tư lắm lời
- Chương 9: Ăn giấm
- Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 11: Phiên tòa bùng nổ
- Chương 12: Knock out
- Chương 13: Lâm đào hố
- Chương 14: Dự án đầu tiên
- Chương 15: Ăn trưa với tiểu gia hỏa
- Chương 16: Không khí mập mờ
- Chương 17: Ra oai phủ đầu
- Chương 18: Đâu ai là người bình thường khi yêu
- Chương 19: Cuộc gặp gỡ "Tình cờ"
- Chương 20: Hẹn gặp mặt
- Chương 21: Ghen rồi
- Chương 22: Rượt đuổi
- Chương 23: Anh sẽ rất đau lòng
- Chương 24: Cô nam quả nữ
- Chương 25: Tự đào hố chôn mình
- Chương 26: Cẩu lương buổi sáng
- Chương 27: Ở riêng
- Chương 28: Anh hàng xóm
- Chương 29: Chạm mặt
- Chương 30: Lật ngược tình thế
- Chương 31: Dạ lan hương
- Chương 32: Thật hay thách
- Chương 33: Say
- Chương 34: Ông tơ bà nguyệt độ không nổi
- Chương 35: Đánh du kích
- Chương 36: Rớt liêm sỉ
- Chương 37: Lễ hội đêm trắng
- Chương 38: Hạt giống tình yêu
- Chương 39: Lần đầu làm bà chủ
- Chương 40: Có ý kiến?
- Chương 41: Lâm lưu manh login
- Chương 42: Để chị lo
- Chương 43: Trái chanh họ Lâm
- Chương 44: Mượn chanh tỏ tình
- Chương 45: So sweet
- Chương 46: Koala biết láy xe
- Chương 47: Miếng bánh lớn
- Chương 48: Tin tưởng
- Chương 49: Cậu bạn Mạc Chí Thiên
- Chương 50: Ong bướm vo ve
- Chương 51: Hoa đào nát
- Chương 52: Xem tóp tóp
- Chương 53: Đế chế
- Chương 54: Buổi tối đầy bối rối
- Chương 55: Lên phường
- Chương 56: Dập lửa
- Chương 57: Ngủ cùng! MẶC CÙNG!
- Chương 58: Trực nam chính hiệu
- Chương 59: Yên bình trước giông bão
- Chương 60: Tiếng sét ái tình
- Chương 61: Xem mắt phong cách Lâm tổng
- Chương 62: Tắt đèn (H nhẹ)
- Chương 63: Tin tức nóng
- Chương 64: Sóng ngầm
- Chương 65: Tranh cãi
- Chương 66: Hội bàn tròn
- Chương 67: Cơm hộp
- Chương 68: Thay đổi
- Chương 69: Chọc ghẹo
- Chương 70: Tai nạn
- Chương 71: Lo lắng
- Chương 72: Quen rồi
- Chương 73: Gián điệp
- Chương 74: Cô bé này thật thú vị
- Chương 75: Tuyết đầu mùa
- Chương 76: Lạ lắm
- Chương 77: Đấu thầu
- Chương 78: Quà
- Chương 79: Nhân tài
- Chương 80: Em gái mưa
- Chương 81: Bẫy con rể
- Chương 82: Hối lộ
- Chương 83: Đêm sinh nhật bên bờ biển
- Chương 84: Sau này
- Chương 85: Gây sự (1)
- Chương 86: Gây sự (2)
- Chương 87: Ngôi sao may mắn
- Chương 88: Mách lẻo
- Chương 89: Chim chuột
- Chương 90: Tương kế tựu kế
- Chương 91: Tiểu phiền phức
- Chương 92: Bị mời uống trà
- Chương 93: Lưỡng lự
- Chương 94: Đại chiến 300 hiệp
- Chương 95: Gãy gánh giữa đường
- Chương 96: Món quà sinh nhật đáng nhớ
- Chương 97: Xuân tình (H+)
- Chương 98: Màn chào sân
- Chương 99: Oanh động
- Chương 100: Biến số nằm ở con người
- Chương 101: Chị hai?
- Chương 102: Tình địch
- Chương 103: Sự cố
- Chương 104: Do thuốc, do rượu (H)
- Chương 105: Giấc mơ
- Chương 106: Lên hương
- Chương 107: Tất niên sóng gió
- Chương 108: Con mồi
- Chương 109: Hoa nở
- Chương 110: Thăm nguyên cáo (1)
- Chương 111: Thăm nguyên cáo (2)
- Chương 112: Âm mưu
- Chương 113: Kích thích
- Chương 114: Người nhà?
- Chương 115: Tình địch Premium
- Chương 116: Đại khai sát giới (1)
- Chương 117: Đại khai sát giới (2)
- Chương 118: Đại khai sát giới (3)
- Chương 119: Khơi màn
- Chương 120: Vị khách ở nhờ (1)
- Chương 121: Vị khách ở nhờ (2)
- Chương 122: Tiệc mừng thọ (1)
- Chương 123: Tiệc mừng thọ (2)
- Chương 124: Phiên tòa gay gắt (1)
- Chương 125: Phiên tòa gay gắt (2)
- Chương 126: Phiên tòa gay gắt (3)
- Chương 127: Ác mộng
- Chương 128: Ác mộng
- Chương 129: Nơi đảo nhỏ
- Chương 130: Khó khăn (1)
- Chương 131: Khó khăn (2)
- Chương 132: Tin tốt, tin xấu
- Chương 133: Ngã bệnh
- Chương 134: Thẻ vàng
- Chương 135: Lộ mặt
- Chương 136: Bộc bạch
- Chương 137: Lên kế hoạch
- Chương 138: Gặp người qua đường A
- Chương 139: Ngòi lửa
- bình luận