Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh - Chương 133: Ngã bệnh
Chương trước- Chương 1: Mình xuyên thư rồi sao?
- Chương 2: Bước đầu thay đổi kết cục
- Chương 3: Không biết sẽ chịu được đến skill thứ mấy đây
- Chương 4: Chuẩn bị đào hố cho tra nam
- Chương 5: Thu thập bằng chứng trước khi lên tòa
- Chương 6: Giá trị vũ lực level max
- Chương 7: Nam chính lên sàn
- Chương 8: Cậu bạn Lạc Tư lắm lời
- Chương 9: Ăn giấm
- Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 11: Phiên tòa bùng nổ
- Chương 12: Knock out
- Chương 13: Lâm đào hố
- Chương 14: Dự án đầu tiên
- Chương 15: Ăn trưa với tiểu gia hỏa
- Chương 16: Không khí mập mờ
- Chương 17: Ra oai phủ đầu
- Chương 18: Đâu ai là người bình thường khi yêu
- Chương 19: Cuộc gặp gỡ "Tình cờ"
- Chương 20: Hẹn gặp mặt
- Chương 21: Ghen rồi
- Chương 22: Rượt đuổi
- Chương 23: Anh sẽ rất đau lòng
- Chương 24: Cô nam quả nữ
- Chương 25: Tự đào hố chôn mình
- Chương 26: Cẩu lương buổi sáng
- Chương 27: Ở riêng
- Chương 28: Anh hàng xóm
- Chương 29: Chạm mặt
- Chương 30: Lật ngược tình thế
- Chương 31: Dạ lan hương
- Chương 32: Thật hay thách
- Chương 33: Say
- Chương 34: Ông tơ bà nguyệt độ không nổi
- Chương 35: Đánh du kích
- Chương 36: Rớt liêm sỉ
- Chương 37: Lễ hội đêm trắng
- Chương 38: Hạt giống tình yêu
- Chương 39: Lần đầu làm bà chủ
- Chương 40: Có ý kiến?
- Chương 41: Lâm lưu manh login
- Chương 42: Để chị lo
- Chương 43: Trái chanh họ Lâm
- Chương 44: Mượn chanh tỏ tình
- Chương 45: So sweet
- Chương 46: Koala biết láy xe
- Chương 47: Miếng bánh lớn
- Chương 48: Tin tưởng
- Chương 49: Cậu bạn Mạc Chí Thiên
- Chương 50: Ong bướm vo ve
- Chương 51: Hoa đào nát
- Chương 52: Xem tóp tóp
- Chương 53: Đế chế
- Chương 54: Buổi tối đầy bối rối
- Chương 55: Lên phường
- Chương 56: Dập lửa
- Chương 57: Ngủ cùng! MẶC CÙNG!
- Chương 58: Trực nam chính hiệu
- Chương 59: Yên bình trước giông bão
- Chương 60: Tiếng sét ái tình
- Chương 61: Xem mắt phong cách Lâm tổng
- Chương 62: Tắt đèn (H nhẹ)
- Chương 63: Tin tức nóng
- Chương 64: Sóng ngầm
- Chương 65: Tranh cãi
- Chương 66: Hội bàn tròn
- Chương 67: Cơm hộp
- Chương 68: Thay đổi
- Chương 69: Chọc ghẹo
- Chương 70: Tai nạn
- Chương 71: Lo lắng
- Chương 72: Quen rồi
- Chương 73: Gián điệp
- Chương 74: Cô bé này thật thú vị
- Chương 75: Tuyết đầu mùa
- Chương 76: Lạ lắm
- Chương 77: Đấu thầu
- Chương 78: Quà
- Chương 79: Nhân tài
- Chương 80: Em gái mưa
- Chương 81: Bẫy con rể
- Chương 82: Hối lộ
- Chương 83: Đêm sinh nhật bên bờ biển
- Chương 84: Sau này
- Chương 85: Gây sự (1)
- Chương 86: Gây sự (2)
- Chương 87: Ngôi sao may mắn
- Chương 88: Mách lẻo
- Chương 89: Chim chuột
- Chương 90: Tương kế tựu kế
- Chương 91: Tiểu phiền phức
- Chương 92: Bị mời uống trà
- Chương 93: Lưỡng lự
- Chương 94: Đại chiến 300 hiệp
- Chương 95: Gãy gánh giữa đường
- Chương 96: Món quà sinh nhật đáng nhớ
- Chương 97: Xuân tình (H+)
- Chương 98: Màn chào sân
- Chương 99: Oanh động
- Chương 100: Biến số nằm ở con người
- Chương 101: Chị hai?
- Chương 102: Tình địch
- Chương 103: Sự cố
- Chương 104: Do thuốc, do rượu (H)
- Chương 105: Giấc mơ
- Chương 106: Lên hương
- Chương 107: Tất niên sóng gió
- Chương 108: Con mồi
- Chương 109: Hoa nở
- Chương 110: Thăm nguyên cáo (1)
- Chương 111: Thăm nguyên cáo (2)
- Chương 112: Âm mưu
- Chương 113: Kích thích
- Chương 114: Người nhà?
- Chương 115: Tình địch Premium
- Chương 116: Đại khai sát giới (1)
- Chương 117: Đại khai sát giới (2)
- Chương 118: Đại khai sát giới (3)
- Chương 119: Khơi màn
- Chương 120: Vị khách ở nhờ (1)
- Chương 121: Vị khách ở nhờ (2)
- Chương 122: Tiệc mừng thọ (1)
- Chương 123: Tiệc mừng thọ (2)
- Chương 124: Phiên tòa gay gắt (1)
- Chương 125: Phiên tòa gay gắt (2)
- Chương 126: Phiên tòa gay gắt (3)
- Chương 127: Ác mộng
- Chương 128: Ác mộng
- Chương 129: Nơi đảo nhỏ
- Chương 130: Khó khăn (1)
- Chương 131: Khó khăn (2)
- Chương 132: Tin tốt, tin xấu
- Chương 133: Ngã bệnh
- Chương 134: Thẻ vàng
- Chương 135: Lộ mặt
- Chương 136: Bộc bạch
- Chương 137: Lên kế hoạch
- Chương 138: Gặp người qua đường A
- Chương 139: Ngòi lửa
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Chương 133: Ngã bệnh
Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, đầu thật đau, cơ thể thật nặng nề, mình không thể mở mắt nổi nữa...
Đôi mi cánh bướm khẽ run run, mày liễu nhíu chặt, đôi môi hồng nhuận hơi khô nứt, gương mặt thiếu đi huyết sắc, ánh lên nỗi mong manh.
“Mộc Mộc, em tỉnh rồi sao?”, Lâm Đình Phong ngồi bên cạnh giường, anh đưa tay áp lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ. Vẫn là luồng nhiệt nóng kinh người đó. Anh nhíu mày kiếm, ánh mắt bắn về phía “con hàng áo blouse trắng” đứng đối diện, “Sao vẫn chưa hết sốt? Đã ba tiếng rồi!”
Lạc Tư liếc nhìn hai y tá vì sợ hãi tên đại ma vương này mà đứng rút ở sau lưng, anh gãy gãy mũi, cười nói: “Thuốc chưa ngấm mà! Truyền nước xong sẽ khỏi thôi!”
Lạc Tư thầm thở dài trong bụng, lúc nảy vừa xong ca phẩu thuật nối gân, đầu anh vẫn còn ong ong. Tiểu A gọi tới, nói Tiểu Tâm Tâm có chuyện, còn nói tại nạn gì đó, làm anh sợ muốn xĩu up xĩu down.
Phối hợp với lời của Tiểu A, gương mặt Lâm Đình Phong cứ như “sắp chết vợ”... Haizz đôi chủ tớ này định hù chết mầm non tổ quốc là anh sao? Thiện style!
...
Khoảng hai tiếng sau, khi trời đã dần ngã về chiều, hoàng hôn nghiêng hủ mật đổ xuống những tầng mây xa xa, phản chiếu qua khung cửa sổ, ánh lên người Mộc Tâm một màu nồng ấm.
Màu vàng cam như rót thêm sinh khí cho cô, đôi đồng tử màu hổ phách dần dần mở ra, lay động một chút để tìm tiêu cự. Cô khẽ động người một chút, bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp quen thuộc. Cô nhìn chàng trai đang gối đầu bên tay của mình, một nửa gương tinh tế đầy băng lãnh, giờ đây nhờ nắng chiều mà trở nên nhu hòa hơn, tóc mái hơi rối... nhìn có chút trẻ con.
Con dùng tay còn lại, vuốt khẽ lên mái tóc anh, hương bạc hà át đi mùi thuốc sát khuẩn, chui vào mũi và len vào lòng cô.
Thật may! Anh ấy vẫn ổn!
...
Lâm Đình Phong ngủ không sâu, cảm giác được cửa động của cô, anh liền tỉnh giấc. Anh ngồi thẳng dậy, đôi đồng tử đen láy khắc họa từng biểu cảm của cô gái nhỏ.
Anh áp tay lên trán cô, thấy đã hạ sốt rồi, tim anh lúc này như được hạ xuống theo. Thấy cô muốn ngồi dậy, anh liền đỡ cô. Mộc Tâm vừa ổn định tinh thần một chút liền nói: “Anh đã cho người điều tra chưa?”
Anh biết là cô đang hỏi việc gì, liền trấn an: “Đang điều tra. Việc này để anh xử lý là được, em chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt.”
Mộc Tâm nhận ly nước từ tay anh, uống vài ngụm, cúi đầu nhìn ly nước vài giây, rồi quay đầu nhìn anh: “Anh không hỏi tại sao em biết vụ tai nạn sẽ xảy ra sao?”
Đối diện với ánh mắt mong đợi của cô, anh vẫn điềm tĩnh mở hộp giữ nhiệt, thong thả múc cháo ra chén, giọng nói đều đều mang theo sự tín nhiệm tuyệt đối: “Nếu em muốn nói thì tự khắc sẽ nói với anh.”
Mộc Tâm không ngờ anh sẽ nói vậy, nhìn anh chậm vài nhịp, sau đó tự giác kể lại: “Anh có nhớ lúc trước em từng đến nước F công tác không?”
“Sàn cổ phiếu bị tấn công?”, anh múc một muỗng cháo, thổi nguội rồi đút cho cô.
Cô rất tự nhiên vừa ăn vừa nói: “Đúng vậy. Lúc đó, em từng đối đầu với một tên hacker, năng lực gần như ngang tay. Sáng nay, hắn ta không biết dùng cách gì, lấy được số điện thoại của em, nói rằng anh sẽ có chuyện! Lúc đó em gọi mãi mà anh không bắt máy!”
“Lúc đó anh để quên điện thoại trong phòng nên không nghe thấy.”
“Thì đó! Làm em sợ muốn chết! Vội chạy đến, nếu như không tránh kịp thì anh với em đã bị xe đó ủi thành bánh rán luôn rồi!”
Thấy cô quơ tay để diển tả tình huống lúc đó, anh vừa buồn cười vừa chụp tay cô lại, để cô không động đến kim truyền nước: “Em động miệng là được rồi!”
“Ò!”, ý là nói cô chỉ cần há miệng chờ ăn sao?
“Anh sẽ cho người điều tra thử. Rất có thể hắn sẽ tiếp tục liên lạc với em, chưa biết được mục đích của đối phương là gì. Có chuyện thì phải báo với anh trước! Biết chưa?”
“Em biết rồi...”
Thật là không để người ta bớt lo!
...
Ăn được gần hai chén cháo, sắc mặt Mộc Tâm cũng hơi hồng nhuận, có tinh thần hơn rất nhiều.
Nhìn cô như con mèo nhỏ liếm liếm cháo dính trên khóe môi, anh không nhịn được liền hôn một cái, giúp cô lau đi!
Mộc Tâm mở to mắt nhìn anh, hai má phiến phiến hồng, đưa tay che miệng: “Đừng hôn, em sẽ lây bệnh cho anh đó!”
Tên nào đó “liêm sỉ chỉ còn đúng một chút”, khóe môi mỉm cười: “Đừng lo, anh khỏe như trâu! Không lây bệnh đâu!”
Cô bĩu môi, không cho ai kia chút mặt mũi: “Anh so sánh như vậy không thấy tội nghiệp con trâu sao?”
Lâm Đình Phong ôm cô, “thơm” thêm một cái nữa mới mãn nguyện mà an phận: “Anh luôn “Cày bừa chăm chỉ”, con trâu được so sánh với anh là phúc phần của nó!”
“Nghe hiểu được ý tứ của anh, cô liền đỏ mặt, chui vào trong chăn làm ổ, chỉ lú mỗi mặt ra, nhìn anh như nhìn tên xú lưu manh.
Sáng ngày hôm sau...
“Hắc xì!”
Hai giường bệnh đặt cạnh nhau, Lạc Tư khoanh tay đứng nhìn hai cục chăn trên giường, chân mày cậu giật giật, miệng vẫn bát quái: “Tiểu Phong Phong, tôi nói cậu này! Tiểu Tâm Tâm bị bệnh, cậu bệnh theo làm gì? Đồng cam cộng khổ à?”
Lâm Đình Phong thấy cả người ớn lạnh, cậu quắn chăn, mắt cũng không thèm nhìn Lạc Tư, chỉ chăm chăm nhìn cô gái nhỏ giường bên, như muốn nói: “Anh bị lây bệnh đúng như lời em rồi đấy!”
Mộc Tâm cũng chùm chăn kín mít, nhìn lại anh, tỏ vẻ như trong dự liệu: “Đúng là trâu khỏe hơn anh nhiều.”. Truyện Xuyên Nhanh
...
Mấy ngày sau, chỉ khổ cho Tiểu A phải chạy đi chạy lại giữa công ty và bệnh viện để đưa tài liệu và văn kiện cho Lâm Đình Phong xem.
Nhưng sau lần Lâm Đình Phong “vô tình” cứu cậu ấy một mạng, cậu ấy nhìn boss nhà mình cứ như có hào quang phản chiếu, giống như có thể hóa độ bất cứ lúc nào vậy. Vì thế cậu ấy làm việc hăng hái đến mức Mộc Tâm cứ nghĩ “Chắc cậu ấy uống máu gà.”
...
May mà lần khủng hoảng này của Lâm thị đã có kế sách kịp thời để giải quyết!
Nhắc đến công lao này thì chắc là của cậu bạn Lạc Tư. Cậu ta ngày ngày đến phòng bệnh của Lâm Đình Phong, mang tiếng là đi nuôi bệnh, nhưng thực chất là “ăn chực, uống chực”.
Nếu buổi tối không bị Lâm Đình Phong đuổi đi, thì chắc chắc là cậu ta sẽ “rinh” luôn một cái giường đến để ngủ lại mất!
Trong lúc nhiều chuyện với Mộc Tâm, cậu ta nhắc lại chuyến đi du lịch ngày trước ở hòn đảo Mạch Nha. Kể một hơi lại nói đến: “Nghe nói nó sắp đóng cửa rồi! Tôi đau đớn, tôi gục ngã! Nơi đó tôm tích ngon như vậy! Biết tìm được nơi nào để vừa được du lịch vừa được ăn ngon đây?”
Mộc Tâm vừa nhai táo vừa buồn chán hỏi: “Nghe anh kể, nơi đó tốt như vậy, sao lại đóng cửa rồi? Ông chủ chê tiền nhiều sao?”
“Trên đời còn có người chê tiền nhiều sao? Tôi có gặp ông chủ rồi. Kể cho nghe, ông ấy nói không có vốn đầu tư, không có tiền trùng tu, sữa sang với vận hành gì gì đó... nên đành đóng cửa. Haizz...”
Mộc Tâm như tìm thấy được tia sáng, trên đầu nhảy ra một cái đèn dây tóc. Cô đánh lên vai Lạc Tư một cái, cười nói: “Haha, cảm ơn anh nha!”
Lạc Tư ôm vai: “Ây da! Đau đó Tiểu Tâm Tâm, em nói là được, đánh anh làm gì?”
Cô không quan tâm anh nữa, chạy qua giường bên cạnh của Lâm Đình Phong, đẩy chồng tài liệu của anh sang một bên, ngồi ngay ngắn nói: “Em tìm ra cách rồi!”
Lâm Đình Phong ngẩng đầu lên khỏi tập hồ sơ, hỏi: “Chuyển đầu tư sang đảo Mạch Nha sao?”
Mộc Tâm gật đầu lia lịa: “Dù gì tiền đặt cọc này kia đã trả rồi, không làm được ở đấy thì làm ở chổ khác. Chỉ cần bàn giao lại, điều chỉnh hợp đồng một chút. Số vốn lưu động của Lâm thị sẽ không bị hâm hụt nữa.”
Anh vuốt mái tóc dài hơi rối của cô, mỉm cười nói: “Được, anh sẽ bàn giao mọi việc.”
Lạc Tư nghe thấy bọn họ nói chuyện liền nhao nhao đòi lợi lộc: “Haha, tôi đúng là phúc tinh nhỏ của cậu mà Tiểu Phong Phong. Cầu lợi tức! Cầu quà nhỏ!”
“Tối nay tôi mời, cậu gọi món đi!”
Lạc Tư hai mắt nhấp nháp như chiếc đèn xi-nhan, cười xấu xa: “Tôi nhớ là đầu bếp ở nhà chính của cậu là đầu bếp hoàng gia nước Pháp. Tôi đang rất thiếu “vitamin bánh ngọt”, có thể nào...”
Nhắc tới nhà chính, biểu cảm của Lâm Đình Phong liền “phong hàn cực đại”, thẳng thừng phóng lao vào lòng người: “Cậu chê mình chưa đủ béo à?”
Lạc Tư biểu cảm bình dị như đã quá quen, cười hề hề: “Ahihi, ăn được ngủ được là tiên, không ăn không ngủ mất tiền thêm lo. Cậu nghe nói bao giờ chưa?”
“Em từng thấy đầu bếp đó trên tạp chí! Bánh ông ấy làm chắc ngon lắm!”, Mộc Tâm vốn có tâm hồn ăn uống, lúc rảnh rỗi cũng đi xem đầu bếp hay mukbang các thứ, nhớ tới liền cảm thán một câu.
Lâm Đình Phong nghe vậy thì lấy điện thoại, gọi một cuộc gọi, lạnh lùng hỏi Lạc Tư: “Cậu ăn gì?”
“Bánh donut, macaron, gato vị khoai tím, mức dâu tằm, còn nữa...”, Lạc Tư lấy hơi định nói thêm một bài sớ nữa thì bị Lâm Đình Phong tàn nhẫn cắt ngang.
“Em muốn ăn gì?”, anh hỏi Mộc Tâm.
Mộc Tâm nghĩ một chút liền nói: “Bánh hấp vị quýt.”
“Được.”
Lạc Tư đen mặt nhìn thằng bạn mình quăng cơm cún.
Thôi kệ vậy! Miếng ăn là miếng tồi tàn mà!
Đôi mi cánh bướm khẽ run run, mày liễu nhíu chặt, đôi môi hồng nhuận hơi khô nứt, gương mặt thiếu đi huyết sắc, ánh lên nỗi mong manh.
“Mộc Mộc, em tỉnh rồi sao?”, Lâm Đình Phong ngồi bên cạnh giường, anh đưa tay áp lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ. Vẫn là luồng nhiệt nóng kinh người đó. Anh nhíu mày kiếm, ánh mắt bắn về phía “con hàng áo blouse trắng” đứng đối diện, “Sao vẫn chưa hết sốt? Đã ba tiếng rồi!”
Lạc Tư liếc nhìn hai y tá vì sợ hãi tên đại ma vương này mà đứng rút ở sau lưng, anh gãy gãy mũi, cười nói: “Thuốc chưa ngấm mà! Truyền nước xong sẽ khỏi thôi!”
Lạc Tư thầm thở dài trong bụng, lúc nảy vừa xong ca phẩu thuật nối gân, đầu anh vẫn còn ong ong. Tiểu A gọi tới, nói Tiểu Tâm Tâm có chuyện, còn nói tại nạn gì đó, làm anh sợ muốn xĩu up xĩu down.
Phối hợp với lời của Tiểu A, gương mặt Lâm Đình Phong cứ như “sắp chết vợ”... Haizz đôi chủ tớ này định hù chết mầm non tổ quốc là anh sao? Thiện style!
...
Khoảng hai tiếng sau, khi trời đã dần ngã về chiều, hoàng hôn nghiêng hủ mật đổ xuống những tầng mây xa xa, phản chiếu qua khung cửa sổ, ánh lên người Mộc Tâm một màu nồng ấm.
Màu vàng cam như rót thêm sinh khí cho cô, đôi đồng tử màu hổ phách dần dần mở ra, lay động một chút để tìm tiêu cự. Cô khẽ động người một chút, bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp quen thuộc. Cô nhìn chàng trai đang gối đầu bên tay của mình, một nửa gương tinh tế đầy băng lãnh, giờ đây nhờ nắng chiều mà trở nên nhu hòa hơn, tóc mái hơi rối... nhìn có chút trẻ con.
Con dùng tay còn lại, vuốt khẽ lên mái tóc anh, hương bạc hà át đi mùi thuốc sát khuẩn, chui vào mũi và len vào lòng cô.
Thật may! Anh ấy vẫn ổn!
...
Lâm Đình Phong ngủ không sâu, cảm giác được cửa động của cô, anh liền tỉnh giấc. Anh ngồi thẳng dậy, đôi đồng tử đen láy khắc họa từng biểu cảm của cô gái nhỏ.
Anh áp tay lên trán cô, thấy đã hạ sốt rồi, tim anh lúc này như được hạ xuống theo. Thấy cô muốn ngồi dậy, anh liền đỡ cô. Mộc Tâm vừa ổn định tinh thần một chút liền nói: “Anh đã cho người điều tra chưa?”
Anh biết là cô đang hỏi việc gì, liền trấn an: “Đang điều tra. Việc này để anh xử lý là được, em chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt.”
Mộc Tâm nhận ly nước từ tay anh, uống vài ngụm, cúi đầu nhìn ly nước vài giây, rồi quay đầu nhìn anh: “Anh không hỏi tại sao em biết vụ tai nạn sẽ xảy ra sao?”
Đối diện với ánh mắt mong đợi của cô, anh vẫn điềm tĩnh mở hộp giữ nhiệt, thong thả múc cháo ra chén, giọng nói đều đều mang theo sự tín nhiệm tuyệt đối: “Nếu em muốn nói thì tự khắc sẽ nói với anh.”
Mộc Tâm không ngờ anh sẽ nói vậy, nhìn anh chậm vài nhịp, sau đó tự giác kể lại: “Anh có nhớ lúc trước em từng đến nước F công tác không?”
“Sàn cổ phiếu bị tấn công?”, anh múc một muỗng cháo, thổi nguội rồi đút cho cô.
Cô rất tự nhiên vừa ăn vừa nói: “Đúng vậy. Lúc đó, em từng đối đầu với một tên hacker, năng lực gần như ngang tay. Sáng nay, hắn ta không biết dùng cách gì, lấy được số điện thoại của em, nói rằng anh sẽ có chuyện! Lúc đó em gọi mãi mà anh không bắt máy!”
“Lúc đó anh để quên điện thoại trong phòng nên không nghe thấy.”
“Thì đó! Làm em sợ muốn chết! Vội chạy đến, nếu như không tránh kịp thì anh với em đã bị xe đó ủi thành bánh rán luôn rồi!”
Thấy cô quơ tay để diển tả tình huống lúc đó, anh vừa buồn cười vừa chụp tay cô lại, để cô không động đến kim truyền nước: “Em động miệng là được rồi!”
“Ò!”, ý là nói cô chỉ cần há miệng chờ ăn sao?
“Anh sẽ cho người điều tra thử. Rất có thể hắn sẽ tiếp tục liên lạc với em, chưa biết được mục đích của đối phương là gì. Có chuyện thì phải báo với anh trước! Biết chưa?”
“Em biết rồi...”
Thật là không để người ta bớt lo!
...
Ăn được gần hai chén cháo, sắc mặt Mộc Tâm cũng hơi hồng nhuận, có tinh thần hơn rất nhiều.
Nhìn cô như con mèo nhỏ liếm liếm cháo dính trên khóe môi, anh không nhịn được liền hôn một cái, giúp cô lau đi!
Mộc Tâm mở to mắt nhìn anh, hai má phiến phiến hồng, đưa tay che miệng: “Đừng hôn, em sẽ lây bệnh cho anh đó!”
Tên nào đó “liêm sỉ chỉ còn đúng một chút”, khóe môi mỉm cười: “Đừng lo, anh khỏe như trâu! Không lây bệnh đâu!”
Cô bĩu môi, không cho ai kia chút mặt mũi: “Anh so sánh như vậy không thấy tội nghiệp con trâu sao?”
Lâm Đình Phong ôm cô, “thơm” thêm một cái nữa mới mãn nguyện mà an phận: “Anh luôn “Cày bừa chăm chỉ”, con trâu được so sánh với anh là phúc phần của nó!”
“Nghe hiểu được ý tứ của anh, cô liền đỏ mặt, chui vào trong chăn làm ổ, chỉ lú mỗi mặt ra, nhìn anh như nhìn tên xú lưu manh.
Sáng ngày hôm sau...
“Hắc xì!”
Hai giường bệnh đặt cạnh nhau, Lạc Tư khoanh tay đứng nhìn hai cục chăn trên giường, chân mày cậu giật giật, miệng vẫn bát quái: “Tiểu Phong Phong, tôi nói cậu này! Tiểu Tâm Tâm bị bệnh, cậu bệnh theo làm gì? Đồng cam cộng khổ à?”
Lâm Đình Phong thấy cả người ớn lạnh, cậu quắn chăn, mắt cũng không thèm nhìn Lạc Tư, chỉ chăm chăm nhìn cô gái nhỏ giường bên, như muốn nói: “Anh bị lây bệnh đúng như lời em rồi đấy!”
Mộc Tâm cũng chùm chăn kín mít, nhìn lại anh, tỏ vẻ như trong dự liệu: “Đúng là trâu khỏe hơn anh nhiều.”. Truyện Xuyên Nhanh
...
Mấy ngày sau, chỉ khổ cho Tiểu A phải chạy đi chạy lại giữa công ty và bệnh viện để đưa tài liệu và văn kiện cho Lâm Đình Phong xem.
Nhưng sau lần Lâm Đình Phong “vô tình” cứu cậu ấy một mạng, cậu ấy nhìn boss nhà mình cứ như có hào quang phản chiếu, giống như có thể hóa độ bất cứ lúc nào vậy. Vì thế cậu ấy làm việc hăng hái đến mức Mộc Tâm cứ nghĩ “Chắc cậu ấy uống máu gà.”
...
May mà lần khủng hoảng này của Lâm thị đã có kế sách kịp thời để giải quyết!
Nhắc đến công lao này thì chắc là của cậu bạn Lạc Tư. Cậu ta ngày ngày đến phòng bệnh của Lâm Đình Phong, mang tiếng là đi nuôi bệnh, nhưng thực chất là “ăn chực, uống chực”.
Nếu buổi tối không bị Lâm Đình Phong đuổi đi, thì chắc chắc là cậu ta sẽ “rinh” luôn một cái giường đến để ngủ lại mất!
Trong lúc nhiều chuyện với Mộc Tâm, cậu ta nhắc lại chuyến đi du lịch ngày trước ở hòn đảo Mạch Nha. Kể một hơi lại nói đến: “Nghe nói nó sắp đóng cửa rồi! Tôi đau đớn, tôi gục ngã! Nơi đó tôm tích ngon như vậy! Biết tìm được nơi nào để vừa được du lịch vừa được ăn ngon đây?”
Mộc Tâm vừa nhai táo vừa buồn chán hỏi: “Nghe anh kể, nơi đó tốt như vậy, sao lại đóng cửa rồi? Ông chủ chê tiền nhiều sao?”
“Trên đời còn có người chê tiền nhiều sao? Tôi có gặp ông chủ rồi. Kể cho nghe, ông ấy nói không có vốn đầu tư, không có tiền trùng tu, sữa sang với vận hành gì gì đó... nên đành đóng cửa. Haizz...”
Mộc Tâm như tìm thấy được tia sáng, trên đầu nhảy ra một cái đèn dây tóc. Cô đánh lên vai Lạc Tư một cái, cười nói: “Haha, cảm ơn anh nha!”
Lạc Tư ôm vai: “Ây da! Đau đó Tiểu Tâm Tâm, em nói là được, đánh anh làm gì?”
Cô không quan tâm anh nữa, chạy qua giường bên cạnh của Lâm Đình Phong, đẩy chồng tài liệu của anh sang một bên, ngồi ngay ngắn nói: “Em tìm ra cách rồi!”
Lâm Đình Phong ngẩng đầu lên khỏi tập hồ sơ, hỏi: “Chuyển đầu tư sang đảo Mạch Nha sao?”
Mộc Tâm gật đầu lia lịa: “Dù gì tiền đặt cọc này kia đã trả rồi, không làm được ở đấy thì làm ở chổ khác. Chỉ cần bàn giao lại, điều chỉnh hợp đồng một chút. Số vốn lưu động của Lâm thị sẽ không bị hâm hụt nữa.”
Anh vuốt mái tóc dài hơi rối của cô, mỉm cười nói: “Được, anh sẽ bàn giao mọi việc.”
Lạc Tư nghe thấy bọn họ nói chuyện liền nhao nhao đòi lợi lộc: “Haha, tôi đúng là phúc tinh nhỏ của cậu mà Tiểu Phong Phong. Cầu lợi tức! Cầu quà nhỏ!”
“Tối nay tôi mời, cậu gọi món đi!”
Lạc Tư hai mắt nhấp nháp như chiếc đèn xi-nhan, cười xấu xa: “Tôi nhớ là đầu bếp ở nhà chính của cậu là đầu bếp hoàng gia nước Pháp. Tôi đang rất thiếu “vitamin bánh ngọt”, có thể nào...”
Nhắc tới nhà chính, biểu cảm của Lâm Đình Phong liền “phong hàn cực đại”, thẳng thừng phóng lao vào lòng người: “Cậu chê mình chưa đủ béo à?”
Lạc Tư biểu cảm bình dị như đã quá quen, cười hề hề: “Ahihi, ăn được ngủ được là tiên, không ăn không ngủ mất tiền thêm lo. Cậu nghe nói bao giờ chưa?”
“Em từng thấy đầu bếp đó trên tạp chí! Bánh ông ấy làm chắc ngon lắm!”, Mộc Tâm vốn có tâm hồn ăn uống, lúc rảnh rỗi cũng đi xem đầu bếp hay mukbang các thứ, nhớ tới liền cảm thán một câu.
Lâm Đình Phong nghe vậy thì lấy điện thoại, gọi một cuộc gọi, lạnh lùng hỏi Lạc Tư: “Cậu ăn gì?”
“Bánh donut, macaron, gato vị khoai tím, mức dâu tằm, còn nữa...”, Lạc Tư lấy hơi định nói thêm một bài sớ nữa thì bị Lâm Đình Phong tàn nhẫn cắt ngang.
“Em muốn ăn gì?”, anh hỏi Mộc Tâm.
Mộc Tâm nghĩ một chút liền nói: “Bánh hấp vị quýt.”
“Được.”
Lạc Tư đen mặt nhìn thằng bạn mình quăng cơm cún.
Thôi kệ vậy! Miếng ăn là miếng tồi tàn mà!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mình xuyên thư rồi sao?
- Chương 2: Bước đầu thay đổi kết cục
- Chương 3: Không biết sẽ chịu được đến skill thứ mấy đây
- Chương 4: Chuẩn bị đào hố cho tra nam
- Chương 5: Thu thập bằng chứng trước khi lên tòa
- Chương 6: Giá trị vũ lực level max
- Chương 7: Nam chính lên sàn
- Chương 8: Cậu bạn Lạc Tư lắm lời
- Chương 9: Ăn giấm
- Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 11: Phiên tòa bùng nổ
- Chương 12: Knock out
- Chương 13: Lâm đào hố
- Chương 14: Dự án đầu tiên
- Chương 15: Ăn trưa với tiểu gia hỏa
- Chương 16: Không khí mập mờ
- Chương 17: Ra oai phủ đầu
- Chương 18: Đâu ai là người bình thường khi yêu
- Chương 19: Cuộc gặp gỡ "Tình cờ"
- Chương 20: Hẹn gặp mặt
- Chương 21: Ghen rồi
- Chương 22: Rượt đuổi
- Chương 23: Anh sẽ rất đau lòng
- Chương 24: Cô nam quả nữ
- Chương 25: Tự đào hố chôn mình
- Chương 26: Cẩu lương buổi sáng
- Chương 27: Ở riêng
- Chương 28: Anh hàng xóm
- Chương 29: Chạm mặt
- Chương 30: Lật ngược tình thế
- Chương 31: Dạ lan hương
- Chương 32: Thật hay thách
- Chương 33: Say
- Chương 34: Ông tơ bà nguyệt độ không nổi
- Chương 35: Đánh du kích
- Chương 36: Rớt liêm sỉ
- Chương 37: Lễ hội đêm trắng
- Chương 38: Hạt giống tình yêu
- Chương 39: Lần đầu làm bà chủ
- Chương 40: Có ý kiến?
- Chương 41: Lâm lưu manh login
- Chương 42: Để chị lo
- Chương 43: Trái chanh họ Lâm
- Chương 44: Mượn chanh tỏ tình
- Chương 45: So sweet
- Chương 46: Koala biết láy xe
- Chương 47: Miếng bánh lớn
- Chương 48: Tin tưởng
- Chương 49: Cậu bạn Mạc Chí Thiên
- Chương 50: Ong bướm vo ve
- Chương 51: Hoa đào nát
- Chương 52: Xem tóp tóp
- Chương 53: Đế chế
- Chương 54: Buổi tối đầy bối rối
- Chương 55: Lên phường
- Chương 56: Dập lửa
- Chương 57: Ngủ cùng! MẶC CÙNG!
- Chương 58: Trực nam chính hiệu
- Chương 59: Yên bình trước giông bão
- Chương 60: Tiếng sét ái tình
- Chương 61: Xem mắt phong cách Lâm tổng
- Chương 62: Tắt đèn (H nhẹ)
- Chương 63: Tin tức nóng
- Chương 64: Sóng ngầm
- Chương 65: Tranh cãi
- Chương 66: Hội bàn tròn
- Chương 67: Cơm hộp
- Chương 68: Thay đổi
- Chương 69: Chọc ghẹo
- Chương 70: Tai nạn
- Chương 71: Lo lắng
- Chương 72: Quen rồi
- Chương 73: Gián điệp
- Chương 74: Cô bé này thật thú vị
- Chương 75: Tuyết đầu mùa
- Chương 76: Lạ lắm
- Chương 77: Đấu thầu
- Chương 78: Quà
- Chương 79: Nhân tài
- Chương 80: Em gái mưa
- Chương 81: Bẫy con rể
- Chương 82: Hối lộ
- Chương 83: Đêm sinh nhật bên bờ biển
- Chương 84: Sau này
- Chương 85: Gây sự (1)
- Chương 86: Gây sự (2)
- Chương 87: Ngôi sao may mắn
- Chương 88: Mách lẻo
- Chương 89: Chim chuột
- Chương 90: Tương kế tựu kế
- Chương 91: Tiểu phiền phức
- Chương 92: Bị mời uống trà
- Chương 93: Lưỡng lự
- Chương 94: Đại chiến 300 hiệp
- Chương 95: Gãy gánh giữa đường
- Chương 96: Món quà sinh nhật đáng nhớ
- Chương 97: Xuân tình (H+)
- Chương 98: Màn chào sân
- Chương 99: Oanh động
- Chương 100: Biến số nằm ở con người
- Chương 101: Chị hai?
- Chương 102: Tình địch
- Chương 103: Sự cố
- Chương 104: Do thuốc, do rượu (H)
- Chương 105: Giấc mơ
- Chương 106: Lên hương
- Chương 107: Tất niên sóng gió
- Chương 108: Con mồi
- Chương 109: Hoa nở
- Chương 110: Thăm nguyên cáo (1)
- Chương 111: Thăm nguyên cáo (2)
- Chương 112: Âm mưu
- Chương 113: Kích thích
- Chương 114: Người nhà?
- Chương 115: Tình địch Premium
- Chương 116: Đại khai sát giới (1)
- Chương 117: Đại khai sát giới (2)
- Chương 118: Đại khai sát giới (3)
- Chương 119: Khơi màn
- Chương 120: Vị khách ở nhờ (1)
- Chương 121: Vị khách ở nhờ (2)
- Chương 122: Tiệc mừng thọ (1)
- Chương 123: Tiệc mừng thọ (2)
- Chương 124: Phiên tòa gay gắt (1)
- Chương 125: Phiên tòa gay gắt (2)
- Chương 126: Phiên tòa gay gắt (3)
- Chương 127: Ác mộng
- Chương 128: Ác mộng
- Chương 129: Nơi đảo nhỏ
- Chương 130: Khó khăn (1)
- Chương 131: Khó khăn (2)
- Chương 132: Tin tốt, tin xấu
- Chương 133: Ngã bệnh
- Chương 134: Thẻ vàng
- Chương 135: Lộ mặt
- Chương 136: Bộc bạch
- Chương 137: Lên kế hoạch
- Chương 138: Gặp người qua đường A
- Chương 139: Ngòi lửa
- bình luận