Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh - Chương 44: Mượn chanh tỏ tình
Chương trước- Chương 1: Mình xuyên thư rồi sao?
- Chương 2: Bước đầu thay đổi kết cục
- Chương 3: Không biết sẽ chịu được đến skill thứ mấy đây
- Chương 4: Chuẩn bị đào hố cho tra nam
- Chương 5: Thu thập bằng chứng trước khi lên tòa
- Chương 6: Giá trị vũ lực level max
- Chương 7: Nam chính lên sàn
- Chương 8: Cậu bạn Lạc Tư lắm lời
- Chương 9: Ăn giấm
- Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 11: Phiên tòa bùng nổ
- Chương 12: Knock out
- Chương 13: Lâm đào hố
- Chương 14: Dự án đầu tiên
- Chương 15: Ăn trưa với tiểu gia hỏa
- Chương 16: Không khí mập mờ
- Chương 17: Ra oai phủ đầu
- Chương 18: Đâu ai là người bình thường khi yêu
- Chương 19: Cuộc gặp gỡ "Tình cờ"
- Chương 20: Hẹn gặp mặt
- Chương 21: Ghen rồi
- Chương 22: Rượt đuổi
- Chương 23: Anh sẽ rất đau lòng
- Chương 24: Cô nam quả nữ
- Chương 25: Tự đào hố chôn mình
- Chương 26: Cẩu lương buổi sáng
- Chương 27: Ở riêng
- Chương 28: Anh hàng xóm
- Chương 29: Chạm mặt
- Chương 30: Lật ngược tình thế
- Chương 31: Dạ lan hương
- Chương 32: Thật hay thách
- Chương 33: Say
- Chương 34: Ông tơ bà nguyệt độ không nổi
- Chương 35: Đánh du kích
- Chương 36: Rớt liêm sỉ
- Chương 37: Lễ hội đêm trắng
- Chương 38: Hạt giống tình yêu
- Chương 39: Lần đầu làm bà chủ
- Chương 40: Có ý kiến?
- Chương 41: Lâm lưu manh login
- Chương 42: Để chị lo
- Chương 43: Trái chanh họ Lâm
- Chương 44: Mượn chanh tỏ tình
- Chương 45: So sweet
- Chương 46: Koala biết láy xe
- Chương 47: Miếng bánh lớn
- Chương 48: Tin tưởng
- Chương 49: Cậu bạn Mạc Chí Thiên
- Chương 50: Ong bướm vo ve
- Chương 51: Hoa đào nát
- Chương 52: Xem tóp tóp
- Chương 53: Đế chế
- Chương 54: Buổi tối đầy bối rối
- Chương 55: Lên phường
- Chương 56: Dập lửa
- Chương 57: Ngủ cùng! MẶC CÙNG!
- Chương 58: Trực nam chính hiệu
- Chương 59: Yên bình trước giông bão
- Chương 60: Tiếng sét ái tình
- Chương 61: Xem mắt phong cách Lâm tổng
- Chương 62: Tắt đèn (H nhẹ)
- Chương 63: Tin tức nóng
- Chương 64: Sóng ngầm
- Chương 65: Tranh cãi
- Chương 66: Hội bàn tròn
- Chương 67: Cơm hộp
- Chương 68: Thay đổi
- Chương 69: Chọc ghẹo
- Chương 70: Tai nạn
- Chương 71: Lo lắng
- Chương 72: Quen rồi
- Chương 73: Gián điệp
- Chương 74: Cô bé này thật thú vị
- Chương 75: Tuyết đầu mùa
- Chương 76: Lạ lắm
- Chương 77: Đấu thầu
- Chương 78: Quà
- Chương 79: Nhân tài
- Chương 80: Em gái mưa
- Chương 81: Bẫy con rể
- Chương 82: Hối lộ
- Chương 83: Đêm sinh nhật bên bờ biển
- Chương 84: Sau này
- Chương 85: Gây sự (1)
- Chương 86: Gây sự (2)
- Chương 87: Ngôi sao may mắn
- Chương 88: Mách lẻo
- Chương 89: Chim chuột
- Chương 90: Tương kế tựu kế
- Chương 91: Tiểu phiền phức
- Chương 92: Bị mời uống trà
- Chương 93: Lưỡng lự
- Chương 94: Đại chiến 300 hiệp
- Chương 95: Gãy gánh giữa đường
- Chương 96: Món quà sinh nhật đáng nhớ
- Chương 97: Xuân tình (H+)
- Chương 98: Màn chào sân
- Chương 99: Oanh động
- Chương 100: Biến số nằm ở con người
- Chương 101: Chị hai?
- Chương 102: Tình địch
- Chương 103: Sự cố
- Chương 104: Do thuốc, do rượu (H)
- Chương 105: Giấc mơ
- Chương 106: Lên hương
- Chương 107: Tất niên sóng gió
- Chương 108: Con mồi
- Chương 109: Hoa nở
- Chương 110: Thăm nguyên cáo (1)
- Chương 111: Thăm nguyên cáo (2)
- Chương 112: Âm mưu
- Chương 113: Kích thích
- Chương 114: Người nhà?
- Chương 115: Tình địch Premium
- Chương 116: Đại khai sát giới (1)
- Chương 117: Đại khai sát giới (2)
- Chương 118: Đại khai sát giới (3)
- Chương 119: Khơi màn
- Chương 120: Vị khách ở nhờ (1)
- Chương 121: Vị khách ở nhờ (2)
- Chương 122: Tiệc mừng thọ (1)
- Chương 123: Tiệc mừng thọ (2)
- Chương 124: Phiên tòa gay gắt (1)
- Chương 125: Phiên tòa gay gắt (2)
- Chương 126: Phiên tòa gay gắt (3)
- Chương 127: Ác mộng
- Chương 128: Ác mộng
- Chương 129: Nơi đảo nhỏ
- Chương 130: Khó khăn (1)
- Chương 131: Khó khăn (2)
- Chương 132: Tin tốt, tin xấu
- Chương 133: Ngã bệnh
- Chương 134: Thẻ vàng
- Chương 135: Lộ mặt
- Chương 136: Bộc bạch
- Chương 137: Lên kế hoạch
- Chương 138: Gặp người qua đường A
- Chương 139: Ngòi lửa
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Chương 44: Mượn chanh tỏ tình
Trên xe, bầu không khí với áp suất ngày càng thấp, Mộc Tâm nghi hoặc nghiêng đầu quan sát một nửa gương mặt yêu nghiệt của Lâm Đình Phong, cô thăm dò hỏi: "Đình Phong, anh có chuyện gì sao?"
Lâm Đình Phong vẫn chăm chú láy xe, lành lạnh phun ra vài chữ: "Tên lúc nảy là ai?"
Mộc Tâm không nghĩ nhiều liền thành thật nói: "Bạn của tôi."
"Bạn? Em mới đến đây ba ngày lấy đâu ra bạn? Bạn bè gì mà choàng áo rồi cười nói thân mật vậy?", giọng điệu nồng đậm mùi vị chua lè của bác nông dân trồng chanh Lâm Đình Phong.
Mộc Tâm nghe giọng điệu của anh thì phì cười, cô nói đùa: "Phụt! Hahaha, Lâm Đình Phong, đừng nói là anh đang ghen đó nha!"
Chiếc xe dừng lại chờ đèn xanh, Lâm Đình Phong quay qua nhìn cô, nghiêm túc nói: "Ừ! Tôi ghen rồi! Em liệu mà dỗ tôi đi!"
Mộc Tâm nghẹn họng, trừng lớn mắt nhìn anh, cô thật sự không ngờ anh lại trực tiếp thừa nhận như vậy. Cái tên tiểu gia hỏa này! Bộ tưởng còn con nít hay sao? Bắt mình dỗ? À mà khoan, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta nói anh ta ghen! Ghen gì chứ? Hâm à?
Thấy cô cứ nhìm mình chằm chằm khiến anh thấy khó chịu trong lòng, mím mím môi mỏng, nói: "Sao? Em định đem con bỏ chợ hả?"
Mộc Tâm hờ hửng liếc mắt nói: "Tôi làm gì có đứa con lớn như anh chứ!"
Anh hừ lạnh, nói: "Đương nhiên rồi, bởi vì tôi là ba của con em mà?"
Hai mang tai Mộc Tâm đã hơi đỏ lên nhưng cô vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh nói: "Anh đây là đang tán tỉnh tôi đó à?"
"Ồ! Đến giờ em mới nhận ra là tôi đang tán tỉnh em cơ đấy!"
Mộc Tâm bĩu môi: "Xùy! Chỉ có các cô gái nhỏ mới tin lời nói của hủ thính vạn năm đã thành tinh như anh."
"Hủ thính vạn năm? Haha, hay cho tiểu hồ ly, em đặt biệt danh cho tôi sao?"
"Tiểu hồ ly? Anh cũng đặt biệt danh cho tôi đó thôi. Huề!"
Đèn giao thông chuyển qua màu xanh, các chiếc xe phía sau bắt đầu ấn còi in ỏi, hối thúc chiếc Bugatti phía trước. Lâm Đình Phong đành dừng cuộc tranh luận với cô, khởi động xe chạy đi.
Khoảng 15 phút sau, chiếc xe dừng lại ở một tán cây gần chân tháp Eiffel, Lâm Đình Phong mở cửa xuống xe, Mộc Tâm thấy vậy cũng đi xuống theo. Chưa kịp nói lời nào thì Mộc Tâm đã bị hai cánh tay chống hai bên khóa chặt cô ở dưới lòng ngực rắn chắc.
Cô ngã người về sau, lưng áp sát lên thân xe, ngước cặp mắt khó hiểu nhìn lên gương mặt của người đàn ông đối diện: "Sao vậy?"
Lâm Đình Phong dùng đôi đồng tử đen láy xoáy sâu vào đôi đồng tử màu hổ phách của cô, anh dùng giọng điệu nghiêm túc pha chút khẩn trương nói: "Mộc Mộc, là em ngốc thật hay là giả ngốc vậy? Là anh thể hiện chưa đủ rõ ràng? Hay là em phải chính tai nghe anh nói anh thích em thì em mới chịu hiểu?"
Mộc Tâm khó tin mở to mắt nhìn anh: "Anh... Anh thích tôi?"
Nội tâm cô lúc này như đang nổi lên những cuộc chiến tranh mãnh liệt. Cảm giác sóng mũi cay cay, trong lòng ngực nhói lên từng nhịp rung động mà đau đớn. Đau đớn cho số phận cô liêu suốt 29 năm qua sao? Hay đau đớn cho thứ rung cảm chết tiệt không nên có này!
Chớp chớp đôi mắt không biết là bị gió thổi đến chua sót hay là đã trực trào những giọt nước mặn đắng mà cô từng mắng là nó rất vô dụng.
Trãi qua hai cuộc đời và hai thế giới, cô mới biết được, cảm giác có người nói thích mình thì ra là như vậy sao? Rất ấm áp, rất ngọt ngào, cảm giác như bản thân trải qua bao nhiêu sự cô đơn, buồn tủi trước đó đều xứng đáng.
Nhớ đến một tháng trước, lúc chưa xuyên đến đây, nửa đêm bị sốt đến 40 dộ vẫn phải tự bắt xe đi bệnh viện, tự đi đóng viện phí rồi xếp hàng lấy thuốc. Một ngày ba bữa đều ăn ở công ty, lễ tết lại một mình tăng ca đến 2 giờ sáng. Cả một người bạn cùng đi dạo phố xem phim cũng không có. Đi ăn lẩu còn phải ghép bàn với người lạ.
Trước đây có một nhân viên nam bị cô đuổi việc, do anh ta tính toán số liệu sai khiến hợp đồng trọng điểm của năm không được ký kết. Anh ta nói rằng người như cô căn bản không hiểu cái gì là tình cảm! Cái gì là đồng cảm hết! Cô chẳng khác gì một người máy biết thở! Cô xứng đáng sống cô độc đến hết già.
Cô đã từng cảm thấy bản thân sống thật thất bại. Nhưng khi đến thế giới tưởng chừng như chỉ là giấy mực này, cô lại có được tất cả những thứ mà ngay cả trong mơ cô cũng muốn có được. Cô từng nghĩ, làm người không được quá tham lam, có bạn bè và người thân là đủ, thứ tình yêu đắt đỏ như xa xỉ phẩm ấy, cô không có cũng được.
Nhưng khi đứng trước thứ xa xỉ đó, chỉ cần một câu nói là có thể có được, cô lại do dự. Tại sao vậy? Tại vì... chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi anh nói thích cô thì cô cũng đã rung động rồi. Cũng có thể tại vì... một bát cháo nóng hổi bửa sáng sớm anh làm, một cái ôm lo lắng khi cô bị thương, một nụ hôn nồng nhiệt thiêu rụi lý trí. Hay... sự thật là... chẳng có lý do gì cả! Chỉ đơn giản là cô đã thích tên tiểu gia hỏa suốt ngày giở trò lưu manh này rồi. Nhưng...
Từng dòng suy nghĩ rối như tơ vò khiến Mộc Tâm cảm giác như đã nếm đủ ngũ vị tạp trần. Cô đưa tay đẩy nhẹ người Lâm Đình Phong ra, lén hít sâu một hơi áp chế cảm xúc xáo trộn trong lòng, lấy dáng vẻ bình tĩnh nhất của bản thân, nói:
"Lâm tổng, tôi nghĩ có lẽ bản thân đã hành xử gì đó khiến anh hiểu lầm mối quan hệ cấp trên cấp dưới này! Chúng ta chỉ quen biết được nửa tháng, làm sao nói đến thích hay không thích được chứ!"
Thấy cô đổi cách xưng hô, trong lòng Lâm Đình Phong dấy lên một nỗi bất an, anh đưa tay nắm chặt bàn tay đang đẩy anh ra của cô, kiên định nói: "Không có hành xử không đúng, càng không có hiểu lầm. Tôi thích em là sự thật, cho dù là nửa tháng, nửa năm hay nửa đời người! Thì sự thật này vẫn sẽ không thay đổi!"
Tim Mộc Tâm rung lên, đập liên hồi như bị từng câu từng chữ của anh đánh vào điểm mềm yếu nhất. Cô rút bàn tay đang bị anh nắm lại, hơi rũ mắt, trầm giọng nói: "Xin lỗi, tôi rất ích kỷ, tôi không thể cho anh được thứ tình cảm mà anh muốn."
"Anh căn bản không cần em cho anh thứ gì cả!", Lâm Đình Phong giữ lấy hai bên má cô, ép cô nhìn thẳng vào anh.
"Như vậy đối với anh không công bằng! Sắp tới, tôi có thể dùng năng lực giúp anh đánh bại Quý thị để đạt được thứ anh muốn nhưng tình cảm thì không! Tôi không biết lúc nào bản thân sẽ bị đưa đi khỏi nơi này nữa!", cô nhìn thẳng vào mắt anh, cứng rắn nói.
"Dù em đi đến đâu, anh cũng sẽ ở đây đợi em trở về! Mộc Mộc, trong tình yêu vốn dĩ không có công bằng. Chỉ có anh bằng lòng và em tình nguyện. Có thể sau này anh sẽ cần tiền tài danh vọng, nhưng hiện tại thứ anh cần nhất chính là em!"
Một cỗ xúc động như vỡ tan tành trong lòng ngực, truyền đến âm thanh của một vài thứ vỡ vụn, dù chậm rãi nhưng rất long trọng.
Đôi mắt cô bắt đầu nhòe đi, từng giọt... từng giọt nước mắt như thể cuốn trôi đi lớp phòng bị nặng nề cô dùng sức mang vát suốt từng ấy năm.
Giọng nói cô bắt đầu đứt quảng theo từng tiếng nức nở: "Tên... tên tiểu gia hòa này! Đồ lưu manh! Đồ hủ thính vạn năm... sao cứng đầu vậy chứ! Nói mãi mà không nghe! Anh làm vậy tôi biết từ chối thế nào đây!"
Đột nhiên Mộc Tâm khóc lớn khiến Lâm Đình Phong luống cuống không biết làm gì, anh vụn về lau từng giọt nước mắt trên mặt cô, cảm giác nóng hổi ướt át chạm lên các đầu ngón tay khiến anh đau lòng không thôi: "Đúng, đúng, là anh cứng đầu, anh không nghe lời, em đừng khóc nữa được không? Ngoan!"
Càng nói cô càng khóc nhiều hơn, anh bất lực ôm cô vào, áp mặt cô lên lòng ngực mình, để mặc cho cô khóc.
Tiếng tim đạp mạnh từng hồi trong lòng ngực ấm áp vang lên bên tai khiến cảm xúc Mộc Tâm dần bình ổn lại, cô ngã đầu ra khỏi lòng ngực anh, thấy một vệt lớn nước mắt nước mũi tèm nhem trên áo anh, cô hít hít cái mũi đỏ của mình, dụi dụi mắt nói: "Xin lỗi, làm bẩn áo anh rồi!"
Lâm Đình Phong nhìn cô như con hồ ly nhỏ ngoan ngoãn thì cười khẽ, đưa tay vuốt vuốt mái tóc hơi rối của cô: "Không sao. Em không khóc nữa là được."
Cô ngước đôi mắt đỏ hồng lên nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Vậy... quan hệ của chúng ta bây giờ...", cô đưa tay làm hình trái tim rồi vội vàng bỏ tay xuống, "Có phải là mối quan hệ đó?"
Lâm Đình Phong ôm lấy eo cô, nhấc cô lên rồi đặt cô ngồi lên mui xe, hai tay vịn lên hông cô, cong khóe môi, nói: "Vậy từ khi nào, chúng ta không phải là mối quan hệ đó vậy!"
Mộc Tâm hơi đỏ mặt, cụp mắt không nói gì. Lâm Đình Phong đột ngột ép đôi môi mỏng lạnh lên cánh môi mềm mại của cô, anh ra sức gặm cắn đến mức môi cô đỏ lên như quả anh đào chín mọng. Anh muốn thông qua nụ hôn này truyền đạt cảm xúc hạnh phúc dạt dào trong lòng mình cho cô biết.
Mộc Tâm lần đầu nhận được nụ hôn bá đạo như vậy từ anh, não cô như bị nhấn chìm trong biển tình dạt dào này của anh. Cô đưa tay lên vòng qua vai anh, hơi ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Cảm nhận được sự đáp lại của cô, một dòng cảm xúc khô nóng như dòng dung nham lan tràn khắp người Lâm Đình Phong. Anh bế Mộc Tâm lên, cô hơi giật mình mà dùng hai chân câu chặt lấy eo anh, hai tay ôm cổ anh.
Lâm Đình Phong mở cừa xe ra, ngồi lên ghế láy, anh đặt Mộc Tâm ngồi trên đùi mình, đưa tay giữ lấy đầu cô, đặt lên đôi môi gợi cảm của cô một nụ hôn dịu dàng.
Lâm Đình Phong vẫn chăm chú láy xe, lành lạnh phun ra vài chữ: "Tên lúc nảy là ai?"
Mộc Tâm không nghĩ nhiều liền thành thật nói: "Bạn của tôi."
"Bạn? Em mới đến đây ba ngày lấy đâu ra bạn? Bạn bè gì mà choàng áo rồi cười nói thân mật vậy?", giọng điệu nồng đậm mùi vị chua lè của bác nông dân trồng chanh Lâm Đình Phong.
Mộc Tâm nghe giọng điệu của anh thì phì cười, cô nói đùa: "Phụt! Hahaha, Lâm Đình Phong, đừng nói là anh đang ghen đó nha!"
Chiếc xe dừng lại chờ đèn xanh, Lâm Đình Phong quay qua nhìn cô, nghiêm túc nói: "Ừ! Tôi ghen rồi! Em liệu mà dỗ tôi đi!"
Mộc Tâm nghẹn họng, trừng lớn mắt nhìn anh, cô thật sự không ngờ anh lại trực tiếp thừa nhận như vậy. Cái tên tiểu gia hỏa này! Bộ tưởng còn con nít hay sao? Bắt mình dỗ? À mà khoan, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta nói anh ta ghen! Ghen gì chứ? Hâm à?
Thấy cô cứ nhìm mình chằm chằm khiến anh thấy khó chịu trong lòng, mím mím môi mỏng, nói: "Sao? Em định đem con bỏ chợ hả?"
Mộc Tâm hờ hửng liếc mắt nói: "Tôi làm gì có đứa con lớn như anh chứ!"
Anh hừ lạnh, nói: "Đương nhiên rồi, bởi vì tôi là ba của con em mà?"
Hai mang tai Mộc Tâm đã hơi đỏ lên nhưng cô vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh nói: "Anh đây là đang tán tỉnh tôi đó à?"
"Ồ! Đến giờ em mới nhận ra là tôi đang tán tỉnh em cơ đấy!"
Mộc Tâm bĩu môi: "Xùy! Chỉ có các cô gái nhỏ mới tin lời nói của hủ thính vạn năm đã thành tinh như anh."
"Hủ thính vạn năm? Haha, hay cho tiểu hồ ly, em đặt biệt danh cho tôi sao?"
"Tiểu hồ ly? Anh cũng đặt biệt danh cho tôi đó thôi. Huề!"
Đèn giao thông chuyển qua màu xanh, các chiếc xe phía sau bắt đầu ấn còi in ỏi, hối thúc chiếc Bugatti phía trước. Lâm Đình Phong đành dừng cuộc tranh luận với cô, khởi động xe chạy đi.
Khoảng 15 phút sau, chiếc xe dừng lại ở một tán cây gần chân tháp Eiffel, Lâm Đình Phong mở cửa xuống xe, Mộc Tâm thấy vậy cũng đi xuống theo. Chưa kịp nói lời nào thì Mộc Tâm đã bị hai cánh tay chống hai bên khóa chặt cô ở dưới lòng ngực rắn chắc.
Cô ngã người về sau, lưng áp sát lên thân xe, ngước cặp mắt khó hiểu nhìn lên gương mặt của người đàn ông đối diện: "Sao vậy?"
Lâm Đình Phong dùng đôi đồng tử đen láy xoáy sâu vào đôi đồng tử màu hổ phách của cô, anh dùng giọng điệu nghiêm túc pha chút khẩn trương nói: "Mộc Mộc, là em ngốc thật hay là giả ngốc vậy? Là anh thể hiện chưa đủ rõ ràng? Hay là em phải chính tai nghe anh nói anh thích em thì em mới chịu hiểu?"
Mộc Tâm khó tin mở to mắt nhìn anh: "Anh... Anh thích tôi?"
Nội tâm cô lúc này như đang nổi lên những cuộc chiến tranh mãnh liệt. Cảm giác sóng mũi cay cay, trong lòng ngực nhói lên từng nhịp rung động mà đau đớn. Đau đớn cho số phận cô liêu suốt 29 năm qua sao? Hay đau đớn cho thứ rung cảm chết tiệt không nên có này!
Chớp chớp đôi mắt không biết là bị gió thổi đến chua sót hay là đã trực trào những giọt nước mặn đắng mà cô từng mắng là nó rất vô dụng.
Trãi qua hai cuộc đời và hai thế giới, cô mới biết được, cảm giác có người nói thích mình thì ra là như vậy sao? Rất ấm áp, rất ngọt ngào, cảm giác như bản thân trải qua bao nhiêu sự cô đơn, buồn tủi trước đó đều xứng đáng.
Nhớ đến một tháng trước, lúc chưa xuyên đến đây, nửa đêm bị sốt đến 40 dộ vẫn phải tự bắt xe đi bệnh viện, tự đi đóng viện phí rồi xếp hàng lấy thuốc. Một ngày ba bữa đều ăn ở công ty, lễ tết lại một mình tăng ca đến 2 giờ sáng. Cả một người bạn cùng đi dạo phố xem phim cũng không có. Đi ăn lẩu còn phải ghép bàn với người lạ.
Trước đây có một nhân viên nam bị cô đuổi việc, do anh ta tính toán số liệu sai khiến hợp đồng trọng điểm của năm không được ký kết. Anh ta nói rằng người như cô căn bản không hiểu cái gì là tình cảm! Cái gì là đồng cảm hết! Cô chẳng khác gì một người máy biết thở! Cô xứng đáng sống cô độc đến hết già.
Cô đã từng cảm thấy bản thân sống thật thất bại. Nhưng khi đến thế giới tưởng chừng như chỉ là giấy mực này, cô lại có được tất cả những thứ mà ngay cả trong mơ cô cũng muốn có được. Cô từng nghĩ, làm người không được quá tham lam, có bạn bè và người thân là đủ, thứ tình yêu đắt đỏ như xa xỉ phẩm ấy, cô không có cũng được.
Nhưng khi đứng trước thứ xa xỉ đó, chỉ cần một câu nói là có thể có được, cô lại do dự. Tại sao vậy? Tại vì... chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi anh nói thích cô thì cô cũng đã rung động rồi. Cũng có thể tại vì... một bát cháo nóng hổi bửa sáng sớm anh làm, một cái ôm lo lắng khi cô bị thương, một nụ hôn nồng nhiệt thiêu rụi lý trí. Hay... sự thật là... chẳng có lý do gì cả! Chỉ đơn giản là cô đã thích tên tiểu gia hỏa suốt ngày giở trò lưu manh này rồi. Nhưng...
Từng dòng suy nghĩ rối như tơ vò khiến Mộc Tâm cảm giác như đã nếm đủ ngũ vị tạp trần. Cô đưa tay đẩy nhẹ người Lâm Đình Phong ra, lén hít sâu một hơi áp chế cảm xúc xáo trộn trong lòng, lấy dáng vẻ bình tĩnh nhất của bản thân, nói:
"Lâm tổng, tôi nghĩ có lẽ bản thân đã hành xử gì đó khiến anh hiểu lầm mối quan hệ cấp trên cấp dưới này! Chúng ta chỉ quen biết được nửa tháng, làm sao nói đến thích hay không thích được chứ!"
Thấy cô đổi cách xưng hô, trong lòng Lâm Đình Phong dấy lên một nỗi bất an, anh đưa tay nắm chặt bàn tay đang đẩy anh ra của cô, kiên định nói: "Không có hành xử không đúng, càng không có hiểu lầm. Tôi thích em là sự thật, cho dù là nửa tháng, nửa năm hay nửa đời người! Thì sự thật này vẫn sẽ không thay đổi!"
Tim Mộc Tâm rung lên, đập liên hồi như bị từng câu từng chữ của anh đánh vào điểm mềm yếu nhất. Cô rút bàn tay đang bị anh nắm lại, hơi rũ mắt, trầm giọng nói: "Xin lỗi, tôi rất ích kỷ, tôi không thể cho anh được thứ tình cảm mà anh muốn."
"Anh căn bản không cần em cho anh thứ gì cả!", Lâm Đình Phong giữ lấy hai bên má cô, ép cô nhìn thẳng vào anh.
"Như vậy đối với anh không công bằng! Sắp tới, tôi có thể dùng năng lực giúp anh đánh bại Quý thị để đạt được thứ anh muốn nhưng tình cảm thì không! Tôi không biết lúc nào bản thân sẽ bị đưa đi khỏi nơi này nữa!", cô nhìn thẳng vào mắt anh, cứng rắn nói.
"Dù em đi đến đâu, anh cũng sẽ ở đây đợi em trở về! Mộc Mộc, trong tình yêu vốn dĩ không có công bằng. Chỉ có anh bằng lòng và em tình nguyện. Có thể sau này anh sẽ cần tiền tài danh vọng, nhưng hiện tại thứ anh cần nhất chính là em!"
Một cỗ xúc động như vỡ tan tành trong lòng ngực, truyền đến âm thanh của một vài thứ vỡ vụn, dù chậm rãi nhưng rất long trọng.
Đôi mắt cô bắt đầu nhòe đi, từng giọt... từng giọt nước mắt như thể cuốn trôi đi lớp phòng bị nặng nề cô dùng sức mang vát suốt từng ấy năm.
Giọng nói cô bắt đầu đứt quảng theo từng tiếng nức nở: "Tên... tên tiểu gia hòa này! Đồ lưu manh! Đồ hủ thính vạn năm... sao cứng đầu vậy chứ! Nói mãi mà không nghe! Anh làm vậy tôi biết từ chối thế nào đây!"
Đột nhiên Mộc Tâm khóc lớn khiến Lâm Đình Phong luống cuống không biết làm gì, anh vụn về lau từng giọt nước mắt trên mặt cô, cảm giác nóng hổi ướt át chạm lên các đầu ngón tay khiến anh đau lòng không thôi: "Đúng, đúng, là anh cứng đầu, anh không nghe lời, em đừng khóc nữa được không? Ngoan!"
Càng nói cô càng khóc nhiều hơn, anh bất lực ôm cô vào, áp mặt cô lên lòng ngực mình, để mặc cho cô khóc.
Tiếng tim đạp mạnh từng hồi trong lòng ngực ấm áp vang lên bên tai khiến cảm xúc Mộc Tâm dần bình ổn lại, cô ngã đầu ra khỏi lòng ngực anh, thấy một vệt lớn nước mắt nước mũi tèm nhem trên áo anh, cô hít hít cái mũi đỏ của mình, dụi dụi mắt nói: "Xin lỗi, làm bẩn áo anh rồi!"
Lâm Đình Phong nhìn cô như con hồ ly nhỏ ngoan ngoãn thì cười khẽ, đưa tay vuốt vuốt mái tóc hơi rối của cô: "Không sao. Em không khóc nữa là được."
Cô ngước đôi mắt đỏ hồng lên nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Vậy... quan hệ của chúng ta bây giờ...", cô đưa tay làm hình trái tim rồi vội vàng bỏ tay xuống, "Có phải là mối quan hệ đó?"
Lâm Đình Phong ôm lấy eo cô, nhấc cô lên rồi đặt cô ngồi lên mui xe, hai tay vịn lên hông cô, cong khóe môi, nói: "Vậy từ khi nào, chúng ta không phải là mối quan hệ đó vậy!"
Mộc Tâm hơi đỏ mặt, cụp mắt không nói gì. Lâm Đình Phong đột ngột ép đôi môi mỏng lạnh lên cánh môi mềm mại của cô, anh ra sức gặm cắn đến mức môi cô đỏ lên như quả anh đào chín mọng. Anh muốn thông qua nụ hôn này truyền đạt cảm xúc hạnh phúc dạt dào trong lòng mình cho cô biết.
Mộc Tâm lần đầu nhận được nụ hôn bá đạo như vậy từ anh, não cô như bị nhấn chìm trong biển tình dạt dào này của anh. Cô đưa tay lên vòng qua vai anh, hơi ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Cảm nhận được sự đáp lại của cô, một dòng cảm xúc khô nóng như dòng dung nham lan tràn khắp người Lâm Đình Phong. Anh bế Mộc Tâm lên, cô hơi giật mình mà dùng hai chân câu chặt lấy eo anh, hai tay ôm cổ anh.
Lâm Đình Phong mở cừa xe ra, ngồi lên ghế láy, anh đặt Mộc Tâm ngồi trên đùi mình, đưa tay giữ lấy đầu cô, đặt lên đôi môi gợi cảm của cô một nụ hôn dịu dàng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mình xuyên thư rồi sao?
- Chương 2: Bước đầu thay đổi kết cục
- Chương 3: Không biết sẽ chịu được đến skill thứ mấy đây
- Chương 4: Chuẩn bị đào hố cho tra nam
- Chương 5: Thu thập bằng chứng trước khi lên tòa
- Chương 6: Giá trị vũ lực level max
- Chương 7: Nam chính lên sàn
- Chương 8: Cậu bạn Lạc Tư lắm lời
- Chương 9: Ăn giấm
- Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 11: Phiên tòa bùng nổ
- Chương 12: Knock out
- Chương 13: Lâm đào hố
- Chương 14: Dự án đầu tiên
- Chương 15: Ăn trưa với tiểu gia hỏa
- Chương 16: Không khí mập mờ
- Chương 17: Ra oai phủ đầu
- Chương 18: Đâu ai là người bình thường khi yêu
- Chương 19: Cuộc gặp gỡ "Tình cờ"
- Chương 20: Hẹn gặp mặt
- Chương 21: Ghen rồi
- Chương 22: Rượt đuổi
- Chương 23: Anh sẽ rất đau lòng
- Chương 24: Cô nam quả nữ
- Chương 25: Tự đào hố chôn mình
- Chương 26: Cẩu lương buổi sáng
- Chương 27: Ở riêng
- Chương 28: Anh hàng xóm
- Chương 29: Chạm mặt
- Chương 30: Lật ngược tình thế
- Chương 31: Dạ lan hương
- Chương 32: Thật hay thách
- Chương 33: Say
- Chương 34: Ông tơ bà nguyệt độ không nổi
- Chương 35: Đánh du kích
- Chương 36: Rớt liêm sỉ
- Chương 37: Lễ hội đêm trắng
- Chương 38: Hạt giống tình yêu
- Chương 39: Lần đầu làm bà chủ
- Chương 40: Có ý kiến?
- Chương 41: Lâm lưu manh login
- Chương 42: Để chị lo
- Chương 43: Trái chanh họ Lâm
- Chương 44: Mượn chanh tỏ tình
- Chương 45: So sweet
- Chương 46: Koala biết láy xe
- Chương 47: Miếng bánh lớn
- Chương 48: Tin tưởng
- Chương 49: Cậu bạn Mạc Chí Thiên
- Chương 50: Ong bướm vo ve
- Chương 51: Hoa đào nát
- Chương 52: Xem tóp tóp
- Chương 53: Đế chế
- Chương 54: Buổi tối đầy bối rối
- Chương 55: Lên phường
- Chương 56: Dập lửa
- Chương 57: Ngủ cùng! MẶC CÙNG!
- Chương 58: Trực nam chính hiệu
- Chương 59: Yên bình trước giông bão
- Chương 60: Tiếng sét ái tình
- Chương 61: Xem mắt phong cách Lâm tổng
- Chương 62: Tắt đèn (H nhẹ)
- Chương 63: Tin tức nóng
- Chương 64: Sóng ngầm
- Chương 65: Tranh cãi
- Chương 66: Hội bàn tròn
- Chương 67: Cơm hộp
- Chương 68: Thay đổi
- Chương 69: Chọc ghẹo
- Chương 70: Tai nạn
- Chương 71: Lo lắng
- Chương 72: Quen rồi
- Chương 73: Gián điệp
- Chương 74: Cô bé này thật thú vị
- Chương 75: Tuyết đầu mùa
- Chương 76: Lạ lắm
- Chương 77: Đấu thầu
- Chương 78: Quà
- Chương 79: Nhân tài
- Chương 80: Em gái mưa
- Chương 81: Bẫy con rể
- Chương 82: Hối lộ
- Chương 83: Đêm sinh nhật bên bờ biển
- Chương 84: Sau này
- Chương 85: Gây sự (1)
- Chương 86: Gây sự (2)
- Chương 87: Ngôi sao may mắn
- Chương 88: Mách lẻo
- Chương 89: Chim chuột
- Chương 90: Tương kế tựu kế
- Chương 91: Tiểu phiền phức
- Chương 92: Bị mời uống trà
- Chương 93: Lưỡng lự
- Chương 94: Đại chiến 300 hiệp
- Chương 95: Gãy gánh giữa đường
- Chương 96: Món quà sinh nhật đáng nhớ
- Chương 97: Xuân tình (H+)
- Chương 98: Màn chào sân
- Chương 99: Oanh động
- Chương 100: Biến số nằm ở con người
- Chương 101: Chị hai?
- Chương 102: Tình địch
- Chương 103: Sự cố
- Chương 104: Do thuốc, do rượu (H)
- Chương 105: Giấc mơ
- Chương 106: Lên hương
- Chương 107: Tất niên sóng gió
- Chương 108: Con mồi
- Chương 109: Hoa nở
- Chương 110: Thăm nguyên cáo (1)
- Chương 111: Thăm nguyên cáo (2)
- Chương 112: Âm mưu
- Chương 113: Kích thích
- Chương 114: Người nhà?
- Chương 115: Tình địch Premium
- Chương 116: Đại khai sát giới (1)
- Chương 117: Đại khai sát giới (2)
- Chương 118: Đại khai sát giới (3)
- Chương 119: Khơi màn
- Chương 120: Vị khách ở nhờ (1)
- Chương 121: Vị khách ở nhờ (2)
- Chương 122: Tiệc mừng thọ (1)
- Chương 123: Tiệc mừng thọ (2)
- Chương 124: Phiên tòa gay gắt (1)
- Chương 125: Phiên tòa gay gắt (2)
- Chương 126: Phiên tòa gay gắt (3)
- Chương 127: Ác mộng
- Chương 128: Ác mộng
- Chương 129: Nơi đảo nhỏ
- Chương 130: Khó khăn (1)
- Chương 131: Khó khăn (2)
- Chương 132: Tin tốt, tin xấu
- Chương 133: Ngã bệnh
- Chương 134: Thẻ vàng
- Chương 135: Lộ mặt
- Chương 136: Bộc bạch
- Chương 137: Lên kế hoạch
- Chương 138: Gặp người qua đường A
- Chương 139: Ngòi lửa
- bình luận