Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh - Chương 93: Lưỡng lự
Chương trước- Chương 1: Mình xuyên thư rồi sao?
- Chương 2: Bước đầu thay đổi kết cục
- Chương 3: Không biết sẽ chịu được đến skill thứ mấy đây
- Chương 4: Chuẩn bị đào hố cho tra nam
- Chương 5: Thu thập bằng chứng trước khi lên tòa
- Chương 6: Giá trị vũ lực level max
- Chương 7: Nam chính lên sàn
- Chương 8: Cậu bạn Lạc Tư lắm lời
- Chương 9: Ăn giấm
- Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 11: Phiên tòa bùng nổ
- Chương 12: Knock out
- Chương 13: Lâm đào hố
- Chương 14: Dự án đầu tiên
- Chương 15: Ăn trưa với tiểu gia hỏa
- Chương 16: Không khí mập mờ
- Chương 17: Ra oai phủ đầu
- Chương 18: Đâu ai là người bình thường khi yêu
- Chương 19: Cuộc gặp gỡ "Tình cờ"
- Chương 20: Hẹn gặp mặt
- Chương 21: Ghen rồi
- Chương 22: Rượt đuổi
- Chương 23: Anh sẽ rất đau lòng
- Chương 24: Cô nam quả nữ
- Chương 25: Tự đào hố chôn mình
- Chương 26: Cẩu lương buổi sáng
- Chương 27: Ở riêng
- Chương 28: Anh hàng xóm
- Chương 29: Chạm mặt
- Chương 30: Lật ngược tình thế
- Chương 31: Dạ lan hương
- Chương 32: Thật hay thách
- Chương 33: Say
- Chương 34: Ông tơ bà nguyệt độ không nổi
- Chương 35: Đánh du kích
- Chương 36: Rớt liêm sỉ
- Chương 37: Lễ hội đêm trắng
- Chương 38: Hạt giống tình yêu
- Chương 39: Lần đầu làm bà chủ
- Chương 40: Có ý kiến?
- Chương 41: Lâm lưu manh login
- Chương 42: Để chị lo
- Chương 43: Trái chanh họ Lâm
- Chương 44: Mượn chanh tỏ tình
- Chương 45: So sweet
- Chương 46: Koala biết láy xe
- Chương 47: Miếng bánh lớn
- Chương 48: Tin tưởng
- Chương 49: Cậu bạn Mạc Chí Thiên
- Chương 50: Ong bướm vo ve
- Chương 51: Hoa đào nát
- Chương 52: Xem tóp tóp
- Chương 53: Đế chế
- Chương 54: Buổi tối đầy bối rối
- Chương 55: Lên phường
- Chương 56: Dập lửa
- Chương 57: Ngủ cùng! MẶC CÙNG!
- Chương 58: Trực nam chính hiệu
- Chương 59: Yên bình trước giông bão
- Chương 60: Tiếng sét ái tình
- Chương 61: Xem mắt phong cách Lâm tổng
- Chương 62: Tắt đèn (H nhẹ)
- Chương 63: Tin tức nóng
- Chương 64: Sóng ngầm
- Chương 65: Tranh cãi
- Chương 66: Hội bàn tròn
- Chương 67: Cơm hộp
- Chương 68: Thay đổi
- Chương 69: Chọc ghẹo
- Chương 70: Tai nạn
- Chương 71: Lo lắng
- Chương 72: Quen rồi
- Chương 73: Gián điệp
- Chương 74: Cô bé này thật thú vị
- Chương 75: Tuyết đầu mùa
- Chương 76: Lạ lắm
- Chương 77: Đấu thầu
- Chương 78: Quà
- Chương 79: Nhân tài
- Chương 80: Em gái mưa
- Chương 81: Bẫy con rể
- Chương 82: Hối lộ
- Chương 83: Đêm sinh nhật bên bờ biển
- Chương 84: Sau này
- Chương 85: Gây sự (1)
- Chương 86: Gây sự (2)
- Chương 87: Ngôi sao may mắn
- Chương 88: Mách lẻo
- Chương 89: Chim chuột
- Chương 90: Tương kế tựu kế
- Chương 91: Tiểu phiền phức
- Chương 92: Bị mời uống trà
- Chương 93: Lưỡng lự
- Chương 94: Đại chiến 300 hiệp
- Chương 95: Gãy gánh giữa đường
- Chương 96: Món quà sinh nhật đáng nhớ
- Chương 97: Xuân tình (H+)
- Chương 98: Màn chào sân
- Chương 99: Oanh động
- Chương 100: Biến số nằm ở con người
- Chương 101: Chị hai?
- Chương 102: Tình địch
- Chương 103: Sự cố
- Chương 104: Do thuốc, do rượu (H)
- Chương 105: Giấc mơ
- Chương 106: Lên hương
- Chương 107: Tất niên sóng gió
- Chương 108: Con mồi
- Chương 109: Hoa nở
- Chương 110: Thăm nguyên cáo (1)
- Chương 111: Thăm nguyên cáo (2)
- Chương 112: Âm mưu
- Chương 113: Kích thích
- Chương 114: Người nhà?
- Chương 115: Tình địch Premium
- Chương 116: Đại khai sát giới (1)
- Chương 117: Đại khai sát giới (2)
- Chương 118: Đại khai sát giới (3)
- Chương 119: Khơi màn
- Chương 120: Vị khách ở nhờ (1)
- Chương 121: Vị khách ở nhờ (2)
- Chương 122: Tiệc mừng thọ (1)
- Chương 123: Tiệc mừng thọ (2)
- Chương 124: Phiên tòa gay gắt (1)
- Chương 125: Phiên tòa gay gắt (2)
- Chương 126: Phiên tòa gay gắt (3)
- Chương 127: Ác mộng
- Chương 128: Ác mộng
- Chương 129: Nơi đảo nhỏ
- Chương 130: Khó khăn (1)
- Chương 131: Khó khăn (2)
- Chương 132: Tin tốt, tin xấu
- Chương 133: Ngã bệnh
- Chương 134: Thẻ vàng
- Chương 135: Lộ mặt
- Chương 136: Bộc bạch
- Chương 137: Lên kế hoạch
- Chương 138: Gặp người qua đường A
- Chương 139: Ngòi lửa
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Chương 93: Lưỡng lự
Trước ngày giáng sinh một đêm, thời tiết lạnh đến mức mọi người chỉ muốn ở lì trong nhà, làm ổ trong chiếc chăn ấm áp của mình.
Các học sinh phải tất bật cho kỳ thi cuối học kỳ.
Người người thì được nghỉ đông hoặc đem việc về nhà làm. Còn Hà Ngọc Điềm thì không được nhàn hạ như vậy rồi! Cô bị mẹ bắt đi xem mắt với đứa con của dì của bạn của em họ cùng bà nội khác ông nội của bà ấy.
Vì không muốn thấy mẹ mình bộc phát khả năng diễn xuất xứng đáng đạt giải ảnh hậu để lột tả nỗi khổ tâm của bà ấy. Nên cô đành lếch cái thân xác cao một mét bảy của mình đi xem mắt.
...
Quán cà phê Yoona.
Ngọc Điềm ngồi trên chiếc ghế cao màu nâu đen, trên tay cầm ly cacao nóng uống từng ngụm một, thư thả nghe đối tượng xem mắt của mình luyên thuyên không ngừng nghỉ.
Hôm nay cô ăn mặt rất đơn giản, áo cổ lọ đen, sơ mi trắng và một chiếc áo khoác dạ, bên dưới phối cùng một chiếc quần âu màu đen tiêu chuẩn. Mái tóc ngắn không quá chảy chuốt nên có chút mềm mại, gương mặt sắc sảo không trang điểm mà chỉ thoa một lớp son dưỡng làm tôn lên đôi môi anh đào đỏ hồng tự nhiên.
Đối lập với cô, người đàn ông đối diện lại chỉnh chu đến từng đường tơ kẻ tóc. Gương mặt không coi là đẹp nhưng cũng được xem là sáng sủa. Mái tóc undercut phối hợp cùng gương mặt góc cạnh tạo ra hiệu ứng thị giác hoàn hảo tới mức lóa mắt, bộ vest vừa người được ủi thẳng tấp đến từng nếp gấp. Nếu đặt anh ở giữa đường lớn thì tỷ lệ quay đầu cũng sẽ khá cao đấy.
Nhưng tiếc là... ngoài Mộc Tiểu Tâm thì chưa xuất hiện người thứ hai khiến Hà Ngọc Điềm phải quay đầu.
Đối phương gần như cũng bị khí chất của Ngọc Điềm thu hút, liên tục ba hoa về bản thân và tiêu chuẩn của mình:
“Công việc của tôi bây giờ có thể kiếm được ba trăm triệu một tháng. Tôi đã có nhà, có xe. Cho nên sau này tôi không muốn người phụ nữ của mình phải đi làm. Cô ấy nên ở nhà chăm sóc ba mẹ tôi. Lễ tết thì nên ở nhà cúng tổ với ba mẹ chồng. Người xưa nói con gái gả rồi như bát nước đổ đi, nhưng tôi không nghĩ như vậy, thỉnh thoảng tôi sẽ cho cô ấy về nhà thăm ba mẹ mình. Còn nữa, nếu như tôi và cô Hà đây có đến với nhau, tôi mong cô có thể thay đổi cách ăn mặc và tóc tai một chút, ba mẹ tôi thích kiểu hiền dịu hơn...”, đã lượt bớt ba nghìn tám trăm chữ.
...
Ông chủ của quán cà phê Yoona là đồng nghiệp của Lạc Tư, hôm nay anh có hẹn cậu ta ở đây để lấy đĩa game mới nhất mà cậu ta vừa xách tay từ Hàn về.
Lúc ngồi trong gốc quán để đợi thì anh thấy Ngọc Điềm đến, theo sau đó còn có gã đàn ông nào đó rất già đời, nhìn là thấy không phải thứ dễ chịu gì!
[Tư said: Anh mà nhìn người thì không thể lệch đi đâu được! Ví dụ như nhìn Điềm Điềm liền biết là... à mà thôi!]
Lạc Tư liền rình rình mò mò lại ngồi ở một bàn gần đó, đưa lưng về phía người đàn ông để tiện nghe lén bọn họ nói chuyện. Nghe thấy những lời anh ta nói, anh nghiến răng như muốn nhai luôn ly trà sữa double tea của mình. Thật nghẹn họng! Thế kỷ hai mươi mốt rồi mà còn cái thể loại theo chủ nghĩa nam quyền này à? Ai đó trả đĩa bay cho hắn về đi!
Ngọc Điềm uống gần hết ly cacao, nhìn đồng hồ, thấy thời gian chắc cũng đủ rồi, về nhà sẽ không bị mẹ tra hỏi nhiều đâu nhỉ? Với cả... cô không thể nghe nỗi nữa!
Nghĩ rồi liền lên tiếng ngắt ngang bài độc tấu đầy hào hùng của anh ta, giọng nói của cô thanh thanh mà đầy lãnh khí: “Không làm mất thời gian của anh nữa. Tôi thấy chúng ta không hợp. Chúc anh sớm tìm được người như ý! Hôm nay tôi mời!”
Cô để tiền lên bàn rồi bước đi, lúc đi cô ngang qua bàn Lạc Tư, anh vội quay mặt qua, đưa điện thoại lên tai giả vờ đang nói chuyện điện thoại.
Ngọc Điềm cầm tay nắm cửa, chợt nhớ là lúc nảy do mình vội vàng bỏ chạy mà quên áo khoác. Cô quay lại lấy, nhờ lần quay lại này, cô mới thấy Lạc Tư, cô lấy áo khoác rồi rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh.
Lạc Tư vẫn còn giả vờ nói điện thoại: “Hi! Chào em, bé Lê Văn Đạt, dạo này em còn làm ở đó không ta? Ừm, anh khỏe...”
“Reeng Reeng!”, chuông điện thoại của anh reo lên. Anh đứng hình mất năm giây, cái cổ cứng ngắt nghiêng qua nhìn cô gái ngồi đối diện, hai má hơi hồng lên, ôi! Con sông quê... con sông quê...
Anh bắt máy, giọng nói vì thẹn quá hóa giận nên có hơi cục súc: “Alo! Gì? Nói!”
Cậu bạn bên kia không biết Lạc Tư hôm nay ăn phải thuốc súng hay gì mà nóng vậy, cậu ta cười nói: “Tôi có việc, cho nên đã gửi chuyển phát đĩa game đến nhà cậu rồi, để bồi thường việc cho cậu leo cây, tôi đã cố tình xin nhà sản xuất tấm poster game phiên bản limited đấy! Có phải cảm động lắm không?”
Giờ này anh còn tâm trạng nào nói tới mấy đĩa game đó nữa chứ, anh cắn răng nói một câu rồi cúp máy: “Tôi cảm động đến mức muốn đập cậu đăng xuất khỏi trái đất luôn đấy!”
“Tút tút tút!”, cậu bạn nhìn điện thoại không hiểu gì, cái tên họ Lạc này, cách thể hiện sự cảm động mà cũng làm đến mãnh liệt vậy sao?
...
Trở lại quán cà phê, Ngọc Điềm mỉm cười nhìn anh, Lạc Tư cũng nở một nụ cười sượng trân để đáp lại cô. Hai người duy trì tình trạng đó vài phút. Vẫn là Lạc Tư thiếu nghị lực, lên tiếng phá vỡ bầu không khí này trước: “Ngọc Điềm, cô... cô... cũng đến đây uống cà phê sao?”, cậu vì chột dạ mà giọng nói có chút lắp bắp.
Ngọc Điềm thấy điệu bộ của cậu liền biết là cậu nghe lén mình xem mắt rồi, tên nhóc nhiều chuyện này, thật quá dễ độc vị rồi, trong lòng nghĩ gì liền hiện hết lên mặt mình. Cô cười nói: “Đúng vậy, tôi có hẹn với chồng sắp cưới.”
Lạc Tư mở to mắt, phản ứng mạnh đến mức suýt tự cắn trúng lưỡi mình: “Chồng sắp cưới? Chồng sắp cưới cái gì chứ? Lúc nãy không phải cô...”, ý thức được lời mình vừa nói, anh đỏ mặt đưa tay che miệng, thầm mắng bản thân không có tiền đồ! Đúng là miệng nhanh hơn não là có thật mà!
Ngọc Điềm thấy con thỏ trắng lòi đuôi liền cười khẽ, chống tay lên bàn, khoảng cách hai người chợt thu hẹp hơn, giọng nói âm ấm mang theo mùi hương cacao ngọt đắng xâm phạm vào vùng an toàn của Lạc Tư: “Tôi không phải gì cơ?”
Anh đảo mắt vài vòng, liền tìm cớ nói: “Không phải cô vừa từ cửa bước vào một mình sao!”
“Nghe tôi nói có chồng sắp cưới, anh phản ứng mạnh như vậy làm gì? Người không biết còn tưởng rằng...”, cô cong khóe môi, giọng nói nghe như tiếng gió truyền vào tai Lạc Tư, “Anh ghen đấy!”
Anh như bị câu nói của cô đánh thẳng trúng tim đen. Anh không hiểu sao, khi cô đứng ra bảo vệ mình, quan tâm mình thì anh lại thấy vui vẻ. Khi bị cô mắng anh lại thấy rất ấm áp. Khi Tiểu Tâm Tâm nói cô có bạn trai, anh liền thấy sụp đổ. Nghe tiếng ‘chồng tương lai’ từ miệng cô mà không phải nói mình. Anh lại rất tức giận.
Chẳng lẽ... mình thật sự thích cô ấy rồi! Không thể nào! Không thể nào! Mình rất rõ tính dục của bản thân mà! Làm sao mình lại bị bẻ thẳng như vậy được!
Cô thấy dáng vẻ xoắn xuýt của anh thì cũng biết câu trả lời là gì, Rose đã từng nói ‘Sự lưỡng lự trong ánh mắt chính là đáp án chính xác nhất’.
Thật ra Ngọc Điềm không quá rõ cảm xúc của mình đối với cậu, chỉ là có chút hứng thú, có chút để tâm và muốn chọc ghẹo cậu một tí. Cô không đợi cậu nói liền đứng dậy, vừa mặc áo khoác vào vừa nói: “Tự dưng thèm đồ nướng quá! Đi cùng không?”
Lạc Tư chớp mắt nhìn cô, phản xạ vô điều kiện mà gật gật đầu. Chỉ bằng một cái gật đầu, cậu liền bị Ngọc Điềm xách cổ nhét vô xe chở đến quán BBQ bò tơ.
...
Một cánh hoa cẩm chướng màu hồng phấn được cấm trong chiếc bình sứ Thanh Hoa màu trắng xanh khẽ rơi lên chiếc bàn nơi hai người họ vừa rời đi. Phải chăng... nó là sự bắt đầu của một mối tình giữa vampire và thỏ trắng.
Các học sinh phải tất bật cho kỳ thi cuối học kỳ.
Người người thì được nghỉ đông hoặc đem việc về nhà làm. Còn Hà Ngọc Điềm thì không được nhàn hạ như vậy rồi! Cô bị mẹ bắt đi xem mắt với đứa con của dì của bạn của em họ cùng bà nội khác ông nội của bà ấy.
Vì không muốn thấy mẹ mình bộc phát khả năng diễn xuất xứng đáng đạt giải ảnh hậu để lột tả nỗi khổ tâm của bà ấy. Nên cô đành lếch cái thân xác cao một mét bảy của mình đi xem mắt.
...
Quán cà phê Yoona.
Ngọc Điềm ngồi trên chiếc ghế cao màu nâu đen, trên tay cầm ly cacao nóng uống từng ngụm một, thư thả nghe đối tượng xem mắt của mình luyên thuyên không ngừng nghỉ.
Hôm nay cô ăn mặt rất đơn giản, áo cổ lọ đen, sơ mi trắng và một chiếc áo khoác dạ, bên dưới phối cùng một chiếc quần âu màu đen tiêu chuẩn. Mái tóc ngắn không quá chảy chuốt nên có chút mềm mại, gương mặt sắc sảo không trang điểm mà chỉ thoa một lớp son dưỡng làm tôn lên đôi môi anh đào đỏ hồng tự nhiên.
Đối lập với cô, người đàn ông đối diện lại chỉnh chu đến từng đường tơ kẻ tóc. Gương mặt không coi là đẹp nhưng cũng được xem là sáng sủa. Mái tóc undercut phối hợp cùng gương mặt góc cạnh tạo ra hiệu ứng thị giác hoàn hảo tới mức lóa mắt, bộ vest vừa người được ủi thẳng tấp đến từng nếp gấp. Nếu đặt anh ở giữa đường lớn thì tỷ lệ quay đầu cũng sẽ khá cao đấy.
Nhưng tiếc là... ngoài Mộc Tiểu Tâm thì chưa xuất hiện người thứ hai khiến Hà Ngọc Điềm phải quay đầu.
Đối phương gần như cũng bị khí chất của Ngọc Điềm thu hút, liên tục ba hoa về bản thân và tiêu chuẩn của mình:
“Công việc của tôi bây giờ có thể kiếm được ba trăm triệu một tháng. Tôi đã có nhà, có xe. Cho nên sau này tôi không muốn người phụ nữ của mình phải đi làm. Cô ấy nên ở nhà chăm sóc ba mẹ tôi. Lễ tết thì nên ở nhà cúng tổ với ba mẹ chồng. Người xưa nói con gái gả rồi như bát nước đổ đi, nhưng tôi không nghĩ như vậy, thỉnh thoảng tôi sẽ cho cô ấy về nhà thăm ba mẹ mình. Còn nữa, nếu như tôi và cô Hà đây có đến với nhau, tôi mong cô có thể thay đổi cách ăn mặc và tóc tai một chút, ba mẹ tôi thích kiểu hiền dịu hơn...”, đã lượt bớt ba nghìn tám trăm chữ.
...
Ông chủ của quán cà phê Yoona là đồng nghiệp của Lạc Tư, hôm nay anh có hẹn cậu ta ở đây để lấy đĩa game mới nhất mà cậu ta vừa xách tay từ Hàn về.
Lúc ngồi trong gốc quán để đợi thì anh thấy Ngọc Điềm đến, theo sau đó còn có gã đàn ông nào đó rất già đời, nhìn là thấy không phải thứ dễ chịu gì!
[Tư said: Anh mà nhìn người thì không thể lệch đi đâu được! Ví dụ như nhìn Điềm Điềm liền biết là... à mà thôi!]
Lạc Tư liền rình rình mò mò lại ngồi ở một bàn gần đó, đưa lưng về phía người đàn ông để tiện nghe lén bọn họ nói chuyện. Nghe thấy những lời anh ta nói, anh nghiến răng như muốn nhai luôn ly trà sữa double tea của mình. Thật nghẹn họng! Thế kỷ hai mươi mốt rồi mà còn cái thể loại theo chủ nghĩa nam quyền này à? Ai đó trả đĩa bay cho hắn về đi!
Ngọc Điềm uống gần hết ly cacao, nhìn đồng hồ, thấy thời gian chắc cũng đủ rồi, về nhà sẽ không bị mẹ tra hỏi nhiều đâu nhỉ? Với cả... cô không thể nghe nỗi nữa!
Nghĩ rồi liền lên tiếng ngắt ngang bài độc tấu đầy hào hùng của anh ta, giọng nói của cô thanh thanh mà đầy lãnh khí: “Không làm mất thời gian của anh nữa. Tôi thấy chúng ta không hợp. Chúc anh sớm tìm được người như ý! Hôm nay tôi mời!”
Cô để tiền lên bàn rồi bước đi, lúc đi cô ngang qua bàn Lạc Tư, anh vội quay mặt qua, đưa điện thoại lên tai giả vờ đang nói chuyện điện thoại.
Ngọc Điềm cầm tay nắm cửa, chợt nhớ là lúc nảy do mình vội vàng bỏ chạy mà quên áo khoác. Cô quay lại lấy, nhờ lần quay lại này, cô mới thấy Lạc Tư, cô lấy áo khoác rồi rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh.
Lạc Tư vẫn còn giả vờ nói điện thoại: “Hi! Chào em, bé Lê Văn Đạt, dạo này em còn làm ở đó không ta? Ừm, anh khỏe...”
“Reeng Reeng!”, chuông điện thoại của anh reo lên. Anh đứng hình mất năm giây, cái cổ cứng ngắt nghiêng qua nhìn cô gái ngồi đối diện, hai má hơi hồng lên, ôi! Con sông quê... con sông quê...
Anh bắt máy, giọng nói vì thẹn quá hóa giận nên có hơi cục súc: “Alo! Gì? Nói!”
Cậu bạn bên kia không biết Lạc Tư hôm nay ăn phải thuốc súng hay gì mà nóng vậy, cậu ta cười nói: “Tôi có việc, cho nên đã gửi chuyển phát đĩa game đến nhà cậu rồi, để bồi thường việc cho cậu leo cây, tôi đã cố tình xin nhà sản xuất tấm poster game phiên bản limited đấy! Có phải cảm động lắm không?”
Giờ này anh còn tâm trạng nào nói tới mấy đĩa game đó nữa chứ, anh cắn răng nói một câu rồi cúp máy: “Tôi cảm động đến mức muốn đập cậu đăng xuất khỏi trái đất luôn đấy!”
“Tút tút tút!”, cậu bạn nhìn điện thoại không hiểu gì, cái tên họ Lạc này, cách thể hiện sự cảm động mà cũng làm đến mãnh liệt vậy sao?
...
Trở lại quán cà phê, Ngọc Điềm mỉm cười nhìn anh, Lạc Tư cũng nở một nụ cười sượng trân để đáp lại cô. Hai người duy trì tình trạng đó vài phút. Vẫn là Lạc Tư thiếu nghị lực, lên tiếng phá vỡ bầu không khí này trước: “Ngọc Điềm, cô... cô... cũng đến đây uống cà phê sao?”, cậu vì chột dạ mà giọng nói có chút lắp bắp.
Ngọc Điềm thấy điệu bộ của cậu liền biết là cậu nghe lén mình xem mắt rồi, tên nhóc nhiều chuyện này, thật quá dễ độc vị rồi, trong lòng nghĩ gì liền hiện hết lên mặt mình. Cô cười nói: “Đúng vậy, tôi có hẹn với chồng sắp cưới.”
Lạc Tư mở to mắt, phản ứng mạnh đến mức suýt tự cắn trúng lưỡi mình: “Chồng sắp cưới? Chồng sắp cưới cái gì chứ? Lúc nãy không phải cô...”, ý thức được lời mình vừa nói, anh đỏ mặt đưa tay che miệng, thầm mắng bản thân không có tiền đồ! Đúng là miệng nhanh hơn não là có thật mà!
Ngọc Điềm thấy con thỏ trắng lòi đuôi liền cười khẽ, chống tay lên bàn, khoảng cách hai người chợt thu hẹp hơn, giọng nói âm ấm mang theo mùi hương cacao ngọt đắng xâm phạm vào vùng an toàn của Lạc Tư: “Tôi không phải gì cơ?”
Anh đảo mắt vài vòng, liền tìm cớ nói: “Không phải cô vừa từ cửa bước vào một mình sao!”
“Nghe tôi nói có chồng sắp cưới, anh phản ứng mạnh như vậy làm gì? Người không biết còn tưởng rằng...”, cô cong khóe môi, giọng nói nghe như tiếng gió truyền vào tai Lạc Tư, “Anh ghen đấy!”
Anh như bị câu nói của cô đánh thẳng trúng tim đen. Anh không hiểu sao, khi cô đứng ra bảo vệ mình, quan tâm mình thì anh lại thấy vui vẻ. Khi bị cô mắng anh lại thấy rất ấm áp. Khi Tiểu Tâm Tâm nói cô có bạn trai, anh liền thấy sụp đổ. Nghe tiếng ‘chồng tương lai’ từ miệng cô mà không phải nói mình. Anh lại rất tức giận.
Chẳng lẽ... mình thật sự thích cô ấy rồi! Không thể nào! Không thể nào! Mình rất rõ tính dục của bản thân mà! Làm sao mình lại bị bẻ thẳng như vậy được!
Cô thấy dáng vẻ xoắn xuýt của anh thì cũng biết câu trả lời là gì, Rose đã từng nói ‘Sự lưỡng lự trong ánh mắt chính là đáp án chính xác nhất’.
Thật ra Ngọc Điềm không quá rõ cảm xúc của mình đối với cậu, chỉ là có chút hứng thú, có chút để tâm và muốn chọc ghẹo cậu một tí. Cô không đợi cậu nói liền đứng dậy, vừa mặc áo khoác vào vừa nói: “Tự dưng thèm đồ nướng quá! Đi cùng không?”
Lạc Tư chớp mắt nhìn cô, phản xạ vô điều kiện mà gật gật đầu. Chỉ bằng một cái gật đầu, cậu liền bị Ngọc Điềm xách cổ nhét vô xe chở đến quán BBQ bò tơ.
...
Một cánh hoa cẩm chướng màu hồng phấn được cấm trong chiếc bình sứ Thanh Hoa màu trắng xanh khẽ rơi lên chiếc bàn nơi hai người họ vừa rời đi. Phải chăng... nó là sự bắt đầu của một mối tình giữa vampire và thỏ trắng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mình xuyên thư rồi sao?
- Chương 2: Bước đầu thay đổi kết cục
- Chương 3: Không biết sẽ chịu được đến skill thứ mấy đây
- Chương 4: Chuẩn bị đào hố cho tra nam
- Chương 5: Thu thập bằng chứng trước khi lên tòa
- Chương 6: Giá trị vũ lực level max
- Chương 7: Nam chính lên sàn
- Chương 8: Cậu bạn Lạc Tư lắm lời
- Chương 9: Ăn giấm
- Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 11: Phiên tòa bùng nổ
- Chương 12: Knock out
- Chương 13: Lâm đào hố
- Chương 14: Dự án đầu tiên
- Chương 15: Ăn trưa với tiểu gia hỏa
- Chương 16: Không khí mập mờ
- Chương 17: Ra oai phủ đầu
- Chương 18: Đâu ai là người bình thường khi yêu
- Chương 19: Cuộc gặp gỡ "Tình cờ"
- Chương 20: Hẹn gặp mặt
- Chương 21: Ghen rồi
- Chương 22: Rượt đuổi
- Chương 23: Anh sẽ rất đau lòng
- Chương 24: Cô nam quả nữ
- Chương 25: Tự đào hố chôn mình
- Chương 26: Cẩu lương buổi sáng
- Chương 27: Ở riêng
- Chương 28: Anh hàng xóm
- Chương 29: Chạm mặt
- Chương 30: Lật ngược tình thế
- Chương 31: Dạ lan hương
- Chương 32: Thật hay thách
- Chương 33: Say
- Chương 34: Ông tơ bà nguyệt độ không nổi
- Chương 35: Đánh du kích
- Chương 36: Rớt liêm sỉ
- Chương 37: Lễ hội đêm trắng
- Chương 38: Hạt giống tình yêu
- Chương 39: Lần đầu làm bà chủ
- Chương 40: Có ý kiến?
- Chương 41: Lâm lưu manh login
- Chương 42: Để chị lo
- Chương 43: Trái chanh họ Lâm
- Chương 44: Mượn chanh tỏ tình
- Chương 45: So sweet
- Chương 46: Koala biết láy xe
- Chương 47: Miếng bánh lớn
- Chương 48: Tin tưởng
- Chương 49: Cậu bạn Mạc Chí Thiên
- Chương 50: Ong bướm vo ve
- Chương 51: Hoa đào nát
- Chương 52: Xem tóp tóp
- Chương 53: Đế chế
- Chương 54: Buổi tối đầy bối rối
- Chương 55: Lên phường
- Chương 56: Dập lửa
- Chương 57: Ngủ cùng! MẶC CÙNG!
- Chương 58: Trực nam chính hiệu
- Chương 59: Yên bình trước giông bão
- Chương 60: Tiếng sét ái tình
- Chương 61: Xem mắt phong cách Lâm tổng
- Chương 62: Tắt đèn (H nhẹ)
- Chương 63: Tin tức nóng
- Chương 64: Sóng ngầm
- Chương 65: Tranh cãi
- Chương 66: Hội bàn tròn
- Chương 67: Cơm hộp
- Chương 68: Thay đổi
- Chương 69: Chọc ghẹo
- Chương 70: Tai nạn
- Chương 71: Lo lắng
- Chương 72: Quen rồi
- Chương 73: Gián điệp
- Chương 74: Cô bé này thật thú vị
- Chương 75: Tuyết đầu mùa
- Chương 76: Lạ lắm
- Chương 77: Đấu thầu
- Chương 78: Quà
- Chương 79: Nhân tài
- Chương 80: Em gái mưa
- Chương 81: Bẫy con rể
- Chương 82: Hối lộ
- Chương 83: Đêm sinh nhật bên bờ biển
- Chương 84: Sau này
- Chương 85: Gây sự (1)
- Chương 86: Gây sự (2)
- Chương 87: Ngôi sao may mắn
- Chương 88: Mách lẻo
- Chương 89: Chim chuột
- Chương 90: Tương kế tựu kế
- Chương 91: Tiểu phiền phức
- Chương 92: Bị mời uống trà
- Chương 93: Lưỡng lự
- Chương 94: Đại chiến 300 hiệp
- Chương 95: Gãy gánh giữa đường
- Chương 96: Món quà sinh nhật đáng nhớ
- Chương 97: Xuân tình (H+)
- Chương 98: Màn chào sân
- Chương 99: Oanh động
- Chương 100: Biến số nằm ở con người
- Chương 101: Chị hai?
- Chương 102: Tình địch
- Chương 103: Sự cố
- Chương 104: Do thuốc, do rượu (H)
- Chương 105: Giấc mơ
- Chương 106: Lên hương
- Chương 107: Tất niên sóng gió
- Chương 108: Con mồi
- Chương 109: Hoa nở
- Chương 110: Thăm nguyên cáo (1)
- Chương 111: Thăm nguyên cáo (2)
- Chương 112: Âm mưu
- Chương 113: Kích thích
- Chương 114: Người nhà?
- Chương 115: Tình địch Premium
- Chương 116: Đại khai sát giới (1)
- Chương 117: Đại khai sát giới (2)
- Chương 118: Đại khai sát giới (3)
- Chương 119: Khơi màn
- Chương 120: Vị khách ở nhờ (1)
- Chương 121: Vị khách ở nhờ (2)
- Chương 122: Tiệc mừng thọ (1)
- Chương 123: Tiệc mừng thọ (2)
- Chương 124: Phiên tòa gay gắt (1)
- Chương 125: Phiên tòa gay gắt (2)
- Chương 126: Phiên tòa gay gắt (3)
- Chương 127: Ác mộng
- Chương 128: Ác mộng
- Chương 129: Nơi đảo nhỏ
- Chương 130: Khó khăn (1)
- Chương 131: Khó khăn (2)
- Chương 132: Tin tốt, tin xấu
- Chương 133: Ngã bệnh
- Chương 134: Thẻ vàng
- Chương 135: Lộ mặt
- Chương 136: Bộc bạch
- Chương 137: Lên kế hoạch
- Chương 138: Gặp người qua đường A
- Chương 139: Ngòi lửa
- bình luận