Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh - Chương 41: Lâm lưu manh login
Chương trước- Chương 1: Mình xuyên thư rồi sao?
- Chương 2: Bước đầu thay đổi kết cục
- Chương 3: Không biết sẽ chịu được đến skill thứ mấy đây
- Chương 4: Chuẩn bị đào hố cho tra nam
- Chương 5: Thu thập bằng chứng trước khi lên tòa
- Chương 6: Giá trị vũ lực level max
- Chương 7: Nam chính lên sàn
- Chương 8: Cậu bạn Lạc Tư lắm lời
- Chương 9: Ăn giấm
- Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 11: Phiên tòa bùng nổ
- Chương 12: Knock out
- Chương 13: Lâm đào hố
- Chương 14: Dự án đầu tiên
- Chương 15: Ăn trưa với tiểu gia hỏa
- Chương 16: Không khí mập mờ
- Chương 17: Ra oai phủ đầu
- Chương 18: Đâu ai là người bình thường khi yêu
- Chương 19: Cuộc gặp gỡ "Tình cờ"
- Chương 20: Hẹn gặp mặt
- Chương 21: Ghen rồi
- Chương 22: Rượt đuổi
- Chương 23: Anh sẽ rất đau lòng
- Chương 24: Cô nam quả nữ
- Chương 25: Tự đào hố chôn mình
- Chương 26: Cẩu lương buổi sáng
- Chương 27: Ở riêng
- Chương 28: Anh hàng xóm
- Chương 29: Chạm mặt
- Chương 30: Lật ngược tình thế
- Chương 31: Dạ lan hương
- Chương 32: Thật hay thách
- Chương 33: Say
- Chương 34: Ông tơ bà nguyệt độ không nổi
- Chương 35: Đánh du kích
- Chương 36: Rớt liêm sỉ
- Chương 37: Lễ hội đêm trắng
- Chương 38: Hạt giống tình yêu
- Chương 39: Lần đầu làm bà chủ
- Chương 40: Có ý kiến?
- Chương 41: Lâm lưu manh login
- Chương 42: Để chị lo
- Chương 43: Trái chanh họ Lâm
- Chương 44: Mượn chanh tỏ tình
- Chương 45: So sweet
- Chương 46: Koala biết láy xe
- Chương 47: Miếng bánh lớn
- Chương 48: Tin tưởng
- Chương 49: Cậu bạn Mạc Chí Thiên
- Chương 50: Ong bướm vo ve
- Chương 51: Hoa đào nát
- Chương 52: Xem tóp tóp
- Chương 53: Đế chế
- Chương 54: Buổi tối đầy bối rối
- Chương 55: Lên phường
- Chương 56: Dập lửa
- Chương 57: Ngủ cùng! MẶC CÙNG!
- Chương 58: Trực nam chính hiệu
- Chương 59: Yên bình trước giông bão
- Chương 60: Tiếng sét ái tình
- Chương 61: Xem mắt phong cách Lâm tổng
- Chương 62: Tắt đèn (H nhẹ)
- Chương 63: Tin tức nóng
- Chương 64: Sóng ngầm
- Chương 65: Tranh cãi
- Chương 66: Hội bàn tròn
- Chương 67: Cơm hộp
- Chương 68: Thay đổi
- Chương 69: Chọc ghẹo
- Chương 70: Tai nạn
- Chương 71: Lo lắng
- Chương 72: Quen rồi
- Chương 73: Gián điệp
- Chương 74: Cô bé này thật thú vị
- Chương 75: Tuyết đầu mùa
- Chương 76: Lạ lắm
- Chương 77: Đấu thầu
- Chương 78: Quà
- Chương 79: Nhân tài
- Chương 80: Em gái mưa
- Chương 81: Bẫy con rể
- Chương 82: Hối lộ
- Chương 83: Đêm sinh nhật bên bờ biển
- Chương 84: Sau này
- Chương 85: Gây sự (1)
- Chương 86: Gây sự (2)
- Chương 87: Ngôi sao may mắn
- Chương 88: Mách lẻo
- Chương 89: Chim chuột
- Chương 90: Tương kế tựu kế
- Chương 91: Tiểu phiền phức
- Chương 92: Bị mời uống trà
- Chương 93: Lưỡng lự
- Chương 94: Đại chiến 300 hiệp
- Chương 95: Gãy gánh giữa đường
- Chương 96: Món quà sinh nhật đáng nhớ
- Chương 97: Xuân tình (H+)
- Chương 98: Màn chào sân
- Chương 99: Oanh động
- Chương 100: Biến số nằm ở con người
- Chương 101: Chị hai?
- Chương 102: Tình địch
- Chương 103: Sự cố
- Chương 104: Do thuốc, do rượu (H)
- Chương 105: Giấc mơ
- Chương 106: Lên hương
- Chương 107: Tất niên sóng gió
- Chương 108: Con mồi
- Chương 109: Hoa nở
- Chương 110: Thăm nguyên cáo (1)
- Chương 111: Thăm nguyên cáo (2)
- Chương 112: Âm mưu
- Chương 113: Kích thích
- Chương 114: Người nhà?
- Chương 115: Tình địch Premium
- Chương 116: Đại khai sát giới (1)
- Chương 117: Đại khai sát giới (2)
- Chương 118: Đại khai sát giới (3)
- Chương 119: Khơi màn
- Chương 120: Vị khách ở nhờ (1)
- Chương 121: Vị khách ở nhờ (2)
- Chương 122: Tiệc mừng thọ (1)
- Chương 123: Tiệc mừng thọ (2)
- Chương 124: Phiên tòa gay gắt (1)
- Chương 125: Phiên tòa gay gắt (2)
- Chương 126: Phiên tòa gay gắt (3)
- Chương 127: Ác mộng
- Chương 128: Ác mộng
- Chương 129: Nơi đảo nhỏ
- Chương 130: Khó khăn (1)
- Chương 131: Khó khăn (2)
- Chương 132: Tin tốt, tin xấu
- Chương 133: Ngã bệnh
- Chương 134: Thẻ vàng
- Chương 135: Lộ mặt
- Chương 136: Bộc bạch
- Chương 137: Lên kế hoạch
- Chương 138: Gặp người qua đường A
- Chương 139: Ngòi lửa
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Chương 41: Lâm lưu manh login
Gã đại ca thấy Lâm Đình Phong đến chỉ có một mình nên đã lấy lại can đảm, đứng lên phủi phủi mông, dùng gọng điệu cà chớn nói: "Damn it! Mày là thằng nào? Đừng có chỏ mũi vào chuyện người khác."
Anh vẫn bình tĩnh, tháo chiếc cúc áo trên cùng, đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt, cởi chiếc áo khoác vest ra. Đúng lúc này, một chiếc Bugatti khác cũng vừa chạy đến, Franko cùng hai người thanh niên đi xuống xe đi về phía Lâm Đình Phong.
Không chờ họ nói thêm gì, anh liền đưa áo khoác cho Franko cầm, môi mỏng lạnh lùng phun ra một câu: "Lập Hạ, Lập Tân, xử lí đám bọn họ, người phụ nữ kia để tôi giải quyết."
Hai cậu thanh niên đồng thanh đáp "Dạ" một tiếng rồi tiến lên hành động. Lập Hạ và Lập Tân là cô nhi bị ba mẹ bỏ rơi, hai người họ đã đi theo Lâm Đình Phong khi mới mười mấy tuổi. Họ được Lâm Đình Phong cho đi huấn luyện đặc biệt theo tiêu chuẩn của lính đặc chủng nên sức chiến đấu vô cùng cao. Rất nhanh hai người họ đã hạ toàn bộ các tên đàn em và bắt giữ gã đại ca lại.
Bên này, sau khi hạ lệnh xong, Lâm Đình Phong một đường đi về phía cô nàng ngoại quốc, không nói lời nào liền dùng chân đánh về phía cô ta khiến cô ta mất đà lùi ra sau mấy bước tách khỏi Mộc Tâm.
Anh đen mặt nói khẽ với Mộc Tâm một câu: "Em đứng ra xa một chút, tôi xử lí xong cô ta, lát về tính sổ em sau."
Mộc Tâm bị anh nói theo phản xạ hơi rụt cổ lại, tự nhiên thấy hơi chột dạ. Nghĩ vậy cô liền đánh nhẹ lên đầu một cái, chột dạ gì chứ? Mình rõ ràng là người bị hại nha~. Nghĩ rồi cô đi lại đứng cạnh Trịnh Sâm và Joilie, bật chế độ xem kịch.
Lâm Đình Phong đi về phía cô nàng ngoại quốc, hai người bắt đầu lao vào đánh nhau, Lâm Đình Phong học võ cận chiến từ nhỏ, thường xuyên rèn luyện nên sức lực đánh ra rất lớn, chỉ qua vài chiêu anh đã đạp trúng một phát thật mạnh vào bụng cô ta.
Cô nàng ngoại quốc ôm bụng lùi ra sau, gằn giọng: "Anh có còn là đàn ông không? Phụ nữ cũng đánh?". Đọc truyện tại # TRUMtruy en. V N #
Lâm Đình Phong không để thời gian cho cô ta thở mà tiếp tục tấn công dồn dập, cô ta liên tiếp bị trúng mấy đòn vào bụng, anh đá vào chân cô ta làm cô ta khụy xuống. Ánh mắt chứa đầy lửa giận từ trên cao nhìn xuống: "Phụ nữ? Thế gưới của tôi chỉ có hai loại người, một là Mộc Mộc, hai là người khác."
Vừa dứt lời thì một cước giẫm mạnh xuống ngực cô ta, anh nghiền chân mạnh một cái, tiếng "Rắc rắc!" của từng chiếc xương gãy như âm thanh vọng ra từ cõi âm tì. Cô nàng ngoại quốc nằm liệt ra đất, ôm ngực, rên la quằng quại một cách đau đớn thống khổ.
Mấy tên đàn em và gã đại ca bị bắt trói, thấy cảnh này khiến họ rung lẫy bẫy, không dám thở mạnh, sợ sẽ chọc giận người đàn ông át sát trước mặt.
Lâm Đình Phong thấy cô nàng ngoại quốc đau đến ngất đi rồi, thì anh mới thu chân lại, nhẹ nhàng đi về phía Mộc Tâm, nhìn cô cẩn thận từ trên xuống dưới, đôi mắt nguy hiểm như con sói xám nhìn chằm chằm vào lớp vải băng nhuộm đỏ trên cổ tay cô. Anh không nói hai lời liền trực tiếp bế cô lên xe, để lại Trịnh Sâm và Joilie ngơ ngác nhìn hai chiếc lá vàng bị gió cuốn bay qua đầy hiu quạnh.
Mộc Tâm chưa kịp phòng bị đã ở trong xe, cô thò đầu ra ngoài cửa sổ nói lớn: "Trịnh Sâm, Joilie, hai người gọi xe về đi, mai gặp nha."
Chưa đợi cô vẫy tay tạm biệt, Lâm Đình Phong đã nắm eo cô, kéo cô vào trong, đặt mông cô ngồi lên đùi mình. Lạnh giọng nói: "Ngồi yên! Đến lượt tôi tính sổ với em rồi!"
Mộc Tâm chớp chớp đôi mắt to tròn, bộ dạng có lý chớ sợ, nói: "Tôi rõ ràng là người bị hại mà! Sao lại phạt tôi chứ?"
Lâm Đình Phong đưa tay miết nhẹ lên chiếc eo nhỏ nhắn của cô, ánh mắt sâu thẩm nhìn cô, nói: "Lỗi của em là gặp nguy hiểm không biết gọi cho tôi!"
"Đó là tình thế cấp bách mà, ai biết anh có đến kịp hay không?"
Anh cười khẽ, nhéo lên eo cô khiến cho cô kêu "A" lên một tiếng, mới chầm chậm nói: "Ha, tôi không đến kịp? Vậy bây giờ chắc em đang nằm trong phòng cấp cứu rồi chứ đừng nói đến ngồi đây cãi lý với tôi."
Mộc Tâm nuốt nuốt nước bọt, đuối lý rồi a~, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một sáng kiến. Cô cúi đầu, mím mím môi, làm bộ dáng tủi thân: "Người ta bị cướp, còn bị thương nữa, mà anh còn hung dữ với người ta."
Lâm Đình Phong lần đầu tiên thấy bộ dáng của cô như này, tự nhiên muốn mắng bản thân, sao mình nổi nóng với cô ấy chi vậy, thật là... giờ dỗ thế nào đây.
Anh khẽ ho nhẹ một tiếng, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cô, dịu giọng nói: "Được, không trách em. Nhưng sau này có chuyện gì phải gọi tôi trước tiên, nhớ chưa?
Mộc Tâm gật gật đầu, hơi cúi đầu che giấu khóe môi đang cong lên nụ cười xấu xa của mình. Trong lòng cô bây giờ đang cười lăn lộn, tên tiểu gia này ăn mềm không ăn cứng a~, mới đó đã tự vã rồi, em trai muốn phạt chị à? Cưng còn non và xanh lắm ahaha.
Xe rất nhanh về đến biệt thự, Lâm Đình Phong bế cô lên phòng, rồi đi ra kêu người lấy hộp cứu thương đem lại. Franko lúc nảy đi lại hỏi: "Alain, đám người kia cậu định xử lý ra sao?"
Anh nhận ấy hộp cứu thường từ tay người hầu, nhìn Franko nói một câu "Giao cho anh xử lý.", rồi đi vào phòng đóng sầm cửa lại.
Đi lại mép giường ngồi cạnh Mộc Tâm, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô tháo lớp băng gạt đã sớm thấm đỏ ra. Anh gắp một miếng bông gòn, thấm nước sát trùng rồi lau lên vết thương. Vốn dĩ vết thương đã liền lại, bây giờ do cô vận động mạnh mà nứt ra.
Thuốc sát trùng vừa đụng vào, Mộc Tâm liền "Sít!" nhỏ một tiếng, Lâm Đình Phong liếc cô một cái: "Đau? Vậy em mới biết sợ mà yên yên tĩnh tĩnh một chút."
Dù ngoài miệng đang nói lời trách cứ cô, nhưng lực đạo bôi thuốc của anh đã nhẹ lại, thình thoảng anh còn thổi thổi lên vết thương, Mộc Tâm thấy vậy thì mỉm cười, nói nhỏ: "Đồ nói một đằng làm một nẻo."
Nhớ tới gì đó cô liền tò mò hỏi: "Sao anh biết tôi ở đó mà tới kịp vậy?"
Lâm Đình Phong vừa quắn băng gạt lại vừa phun ra hai chữ: "Tiện đường."
Đầu Mộc Tâm trượt xuống ba vạch đen, nơi khỉ ho cò gáy đó mà cũng tiện đường, có ma mới tin anh ta.
Sau khi xử lý vết thương xong, Mộc Tâm nhìn anh, cười nói: "Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi."
Anh đặt hộp cứu thương qua một bên rồi trường về phía cô, cong môi nói: "Em chỉ nói cảm ơn suông vậy thôi sao? Không có thành ý gì hết."
Thấy anh ngồi sát về phía mình, Mộc Tâm nhích nhích ra sau: "Vậy anh thấy thế nào mới có thành ý?"
Anh đưa tay giữ chặt lấy eo cô, xấu xa nói: "Thôi thì... Lấy thân báo đáp đi."
Mộc Tâm đưa tay đẩy gương mặt đang lại gần của anh ra, nói lớn: "Đồ lưu manh!"
Lâm Đình Phong nghiêng đầu hôn lên bàn tay nhỏ của cô: "Anh chỉ lưu manh với một mình em thôi!"
Hành động của anh khiến mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, cô rút tay lại, đưa hai tay che ngực mình, làm bộ dạng cô gái nhỏ bị bắt nạt: "Dù anh có là ông chủ thì... thì tôi cũng không cúi đầu để anh khi dể đâu."
Lâm Đình Phong cười lớn: "Em lại suy nghĩ đen tối gì vậy thư ký nhỏ, ý tôi là lấy thân báo đáp cho công ty.", nói rồi anh áp sát cô vô đầu giường: "Nhưng... nếu em muốn lấy thân báo đáp cho tôi thì cũng được!"
Mặt Mộc Tâm đã đỏ như có thể nhỏ ra máu, cô nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh, ánh mắt đen láy đó làm trái tim cô mất kiểm soát mà đập loạn lên.
Lâm Đình Phong nhìn dáng vẻ đó của cô, thật sự anh không muốn kiềm chế cảm xúc trong lòng thêm nữa. Anh đưa tay giữ lấy cằm cô, xoay mặt cô lại đối diện với mình, cúi đầu ấn xuống đôi môi đỏ mọng của cô một nụ hôn dịu dàng. Mộc Tâm bất ngờ mở to mắt nhìn anh.
Bờ môi mỏng lạnh của anh mút nhẹ lên cánh môi cô, anh ép hai tay ở trên ngực cô lên ngực mình, đưa lưỡi tách môi của cô ra, luồng vào trong quắn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô mà mút lấy.
Não Mộc Tâm như trống rỗng, không hiểu sao cô không có cảm giác bày xích với những hành động quá mức này của anh, cô chỉ biết đơ người để anh làm càng trên môi mình.
Lâm Đình Phong thấy cô không đẩy mình ra thì thầm vui vẻ, đưa tay giữ lấy gáy của cô ép nụ hôn càng thêm sâu hơn, chiếc lưỡi tinh ranh của anh trêu chọc chiếc lưỡi của cô đến tê dại, anh khoáy đảo trong khoang miệng cô mút từng đợt mật ngọt mang hương vị của cô.
Đến khi hơi thở của cô dần trở nên dồn dập do thiếu dưỡng khí, anh mới luyến tiếc rời khỏi môi cô. Nhìn ánh mắt mụ mị và bờ môi hơi sưng lên của cô khiến anh cảm thấy nhưng nằm trên đám mây.
Anh đưa tay xoa xoa hai bờ má đỏ hồng của cô, mị hoặc nói: "Có cảm giác sao?"
Đầu óc Mộc Tâm đang quay cuồng sau nụ hôn, cô vô thức gật đầu, nhưng khi lấy lại chút tia ý thức thì lập tức lắc đầu như cái trống lục lạc.
Thấy hành động trẻ con của cô, anh cười khẽ, nói: "Mộc Mộc, không có gì có thể khiến anh cúi đầu, ngoại trừ hôn em."
Anh vẫn bình tĩnh, tháo chiếc cúc áo trên cùng, đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt, cởi chiếc áo khoác vest ra. Đúng lúc này, một chiếc Bugatti khác cũng vừa chạy đến, Franko cùng hai người thanh niên đi xuống xe đi về phía Lâm Đình Phong.
Không chờ họ nói thêm gì, anh liền đưa áo khoác cho Franko cầm, môi mỏng lạnh lùng phun ra một câu: "Lập Hạ, Lập Tân, xử lí đám bọn họ, người phụ nữ kia để tôi giải quyết."
Hai cậu thanh niên đồng thanh đáp "Dạ" một tiếng rồi tiến lên hành động. Lập Hạ và Lập Tân là cô nhi bị ba mẹ bỏ rơi, hai người họ đã đi theo Lâm Đình Phong khi mới mười mấy tuổi. Họ được Lâm Đình Phong cho đi huấn luyện đặc biệt theo tiêu chuẩn của lính đặc chủng nên sức chiến đấu vô cùng cao. Rất nhanh hai người họ đã hạ toàn bộ các tên đàn em và bắt giữ gã đại ca lại.
Bên này, sau khi hạ lệnh xong, Lâm Đình Phong một đường đi về phía cô nàng ngoại quốc, không nói lời nào liền dùng chân đánh về phía cô ta khiến cô ta mất đà lùi ra sau mấy bước tách khỏi Mộc Tâm.
Anh đen mặt nói khẽ với Mộc Tâm một câu: "Em đứng ra xa một chút, tôi xử lí xong cô ta, lát về tính sổ em sau."
Mộc Tâm bị anh nói theo phản xạ hơi rụt cổ lại, tự nhiên thấy hơi chột dạ. Nghĩ vậy cô liền đánh nhẹ lên đầu một cái, chột dạ gì chứ? Mình rõ ràng là người bị hại nha~. Nghĩ rồi cô đi lại đứng cạnh Trịnh Sâm và Joilie, bật chế độ xem kịch.
Lâm Đình Phong đi về phía cô nàng ngoại quốc, hai người bắt đầu lao vào đánh nhau, Lâm Đình Phong học võ cận chiến từ nhỏ, thường xuyên rèn luyện nên sức lực đánh ra rất lớn, chỉ qua vài chiêu anh đã đạp trúng một phát thật mạnh vào bụng cô ta.
Cô nàng ngoại quốc ôm bụng lùi ra sau, gằn giọng: "Anh có còn là đàn ông không? Phụ nữ cũng đánh?". Đọc truyện tại # TRUMtruy en. V N #
Lâm Đình Phong không để thời gian cho cô ta thở mà tiếp tục tấn công dồn dập, cô ta liên tiếp bị trúng mấy đòn vào bụng, anh đá vào chân cô ta làm cô ta khụy xuống. Ánh mắt chứa đầy lửa giận từ trên cao nhìn xuống: "Phụ nữ? Thế gưới của tôi chỉ có hai loại người, một là Mộc Mộc, hai là người khác."
Vừa dứt lời thì một cước giẫm mạnh xuống ngực cô ta, anh nghiền chân mạnh một cái, tiếng "Rắc rắc!" của từng chiếc xương gãy như âm thanh vọng ra từ cõi âm tì. Cô nàng ngoại quốc nằm liệt ra đất, ôm ngực, rên la quằng quại một cách đau đớn thống khổ.
Mấy tên đàn em và gã đại ca bị bắt trói, thấy cảnh này khiến họ rung lẫy bẫy, không dám thở mạnh, sợ sẽ chọc giận người đàn ông át sát trước mặt.
Lâm Đình Phong thấy cô nàng ngoại quốc đau đến ngất đi rồi, thì anh mới thu chân lại, nhẹ nhàng đi về phía Mộc Tâm, nhìn cô cẩn thận từ trên xuống dưới, đôi mắt nguy hiểm như con sói xám nhìn chằm chằm vào lớp vải băng nhuộm đỏ trên cổ tay cô. Anh không nói hai lời liền trực tiếp bế cô lên xe, để lại Trịnh Sâm và Joilie ngơ ngác nhìn hai chiếc lá vàng bị gió cuốn bay qua đầy hiu quạnh.
Mộc Tâm chưa kịp phòng bị đã ở trong xe, cô thò đầu ra ngoài cửa sổ nói lớn: "Trịnh Sâm, Joilie, hai người gọi xe về đi, mai gặp nha."
Chưa đợi cô vẫy tay tạm biệt, Lâm Đình Phong đã nắm eo cô, kéo cô vào trong, đặt mông cô ngồi lên đùi mình. Lạnh giọng nói: "Ngồi yên! Đến lượt tôi tính sổ với em rồi!"
Mộc Tâm chớp chớp đôi mắt to tròn, bộ dạng có lý chớ sợ, nói: "Tôi rõ ràng là người bị hại mà! Sao lại phạt tôi chứ?"
Lâm Đình Phong đưa tay miết nhẹ lên chiếc eo nhỏ nhắn của cô, ánh mắt sâu thẩm nhìn cô, nói: "Lỗi của em là gặp nguy hiểm không biết gọi cho tôi!"
"Đó là tình thế cấp bách mà, ai biết anh có đến kịp hay không?"
Anh cười khẽ, nhéo lên eo cô khiến cho cô kêu "A" lên một tiếng, mới chầm chậm nói: "Ha, tôi không đến kịp? Vậy bây giờ chắc em đang nằm trong phòng cấp cứu rồi chứ đừng nói đến ngồi đây cãi lý với tôi."
Mộc Tâm nuốt nuốt nước bọt, đuối lý rồi a~, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một sáng kiến. Cô cúi đầu, mím mím môi, làm bộ dáng tủi thân: "Người ta bị cướp, còn bị thương nữa, mà anh còn hung dữ với người ta."
Lâm Đình Phong lần đầu tiên thấy bộ dáng của cô như này, tự nhiên muốn mắng bản thân, sao mình nổi nóng với cô ấy chi vậy, thật là... giờ dỗ thế nào đây.
Anh khẽ ho nhẹ một tiếng, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cô, dịu giọng nói: "Được, không trách em. Nhưng sau này có chuyện gì phải gọi tôi trước tiên, nhớ chưa?
Mộc Tâm gật gật đầu, hơi cúi đầu che giấu khóe môi đang cong lên nụ cười xấu xa của mình. Trong lòng cô bây giờ đang cười lăn lộn, tên tiểu gia này ăn mềm không ăn cứng a~, mới đó đã tự vã rồi, em trai muốn phạt chị à? Cưng còn non và xanh lắm ahaha.
Xe rất nhanh về đến biệt thự, Lâm Đình Phong bế cô lên phòng, rồi đi ra kêu người lấy hộp cứu thương đem lại. Franko lúc nảy đi lại hỏi: "Alain, đám người kia cậu định xử lý ra sao?"
Anh nhận ấy hộp cứu thường từ tay người hầu, nhìn Franko nói một câu "Giao cho anh xử lý.", rồi đi vào phòng đóng sầm cửa lại.
Đi lại mép giường ngồi cạnh Mộc Tâm, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô tháo lớp băng gạt đã sớm thấm đỏ ra. Anh gắp một miếng bông gòn, thấm nước sát trùng rồi lau lên vết thương. Vốn dĩ vết thương đã liền lại, bây giờ do cô vận động mạnh mà nứt ra.
Thuốc sát trùng vừa đụng vào, Mộc Tâm liền "Sít!" nhỏ một tiếng, Lâm Đình Phong liếc cô một cái: "Đau? Vậy em mới biết sợ mà yên yên tĩnh tĩnh một chút."
Dù ngoài miệng đang nói lời trách cứ cô, nhưng lực đạo bôi thuốc của anh đã nhẹ lại, thình thoảng anh còn thổi thổi lên vết thương, Mộc Tâm thấy vậy thì mỉm cười, nói nhỏ: "Đồ nói một đằng làm một nẻo."
Nhớ tới gì đó cô liền tò mò hỏi: "Sao anh biết tôi ở đó mà tới kịp vậy?"
Lâm Đình Phong vừa quắn băng gạt lại vừa phun ra hai chữ: "Tiện đường."
Đầu Mộc Tâm trượt xuống ba vạch đen, nơi khỉ ho cò gáy đó mà cũng tiện đường, có ma mới tin anh ta.
Sau khi xử lý vết thương xong, Mộc Tâm nhìn anh, cười nói: "Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi."
Anh đặt hộp cứu thương qua một bên rồi trường về phía cô, cong môi nói: "Em chỉ nói cảm ơn suông vậy thôi sao? Không có thành ý gì hết."
Thấy anh ngồi sát về phía mình, Mộc Tâm nhích nhích ra sau: "Vậy anh thấy thế nào mới có thành ý?"
Anh đưa tay giữ chặt lấy eo cô, xấu xa nói: "Thôi thì... Lấy thân báo đáp đi."
Mộc Tâm đưa tay đẩy gương mặt đang lại gần của anh ra, nói lớn: "Đồ lưu manh!"
Lâm Đình Phong nghiêng đầu hôn lên bàn tay nhỏ của cô: "Anh chỉ lưu manh với một mình em thôi!"
Hành động của anh khiến mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, cô rút tay lại, đưa hai tay che ngực mình, làm bộ dạng cô gái nhỏ bị bắt nạt: "Dù anh có là ông chủ thì... thì tôi cũng không cúi đầu để anh khi dể đâu."
Lâm Đình Phong cười lớn: "Em lại suy nghĩ đen tối gì vậy thư ký nhỏ, ý tôi là lấy thân báo đáp cho công ty.", nói rồi anh áp sát cô vô đầu giường: "Nhưng... nếu em muốn lấy thân báo đáp cho tôi thì cũng được!"
Mặt Mộc Tâm đã đỏ như có thể nhỏ ra máu, cô nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh, ánh mắt đen láy đó làm trái tim cô mất kiểm soát mà đập loạn lên.
Lâm Đình Phong nhìn dáng vẻ đó của cô, thật sự anh không muốn kiềm chế cảm xúc trong lòng thêm nữa. Anh đưa tay giữ lấy cằm cô, xoay mặt cô lại đối diện với mình, cúi đầu ấn xuống đôi môi đỏ mọng của cô một nụ hôn dịu dàng. Mộc Tâm bất ngờ mở to mắt nhìn anh.
Bờ môi mỏng lạnh của anh mút nhẹ lên cánh môi cô, anh ép hai tay ở trên ngực cô lên ngực mình, đưa lưỡi tách môi của cô ra, luồng vào trong quắn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô mà mút lấy.
Não Mộc Tâm như trống rỗng, không hiểu sao cô không có cảm giác bày xích với những hành động quá mức này của anh, cô chỉ biết đơ người để anh làm càng trên môi mình.
Lâm Đình Phong thấy cô không đẩy mình ra thì thầm vui vẻ, đưa tay giữ lấy gáy của cô ép nụ hôn càng thêm sâu hơn, chiếc lưỡi tinh ranh của anh trêu chọc chiếc lưỡi của cô đến tê dại, anh khoáy đảo trong khoang miệng cô mút từng đợt mật ngọt mang hương vị của cô.
Đến khi hơi thở của cô dần trở nên dồn dập do thiếu dưỡng khí, anh mới luyến tiếc rời khỏi môi cô. Nhìn ánh mắt mụ mị và bờ môi hơi sưng lên của cô khiến anh cảm thấy nhưng nằm trên đám mây.
Anh đưa tay xoa xoa hai bờ má đỏ hồng của cô, mị hoặc nói: "Có cảm giác sao?"
Đầu óc Mộc Tâm đang quay cuồng sau nụ hôn, cô vô thức gật đầu, nhưng khi lấy lại chút tia ý thức thì lập tức lắc đầu như cái trống lục lạc.
Thấy hành động trẻ con của cô, anh cười khẽ, nói: "Mộc Mộc, không có gì có thể khiến anh cúi đầu, ngoại trừ hôn em."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mình xuyên thư rồi sao?
- Chương 2: Bước đầu thay đổi kết cục
- Chương 3: Không biết sẽ chịu được đến skill thứ mấy đây
- Chương 4: Chuẩn bị đào hố cho tra nam
- Chương 5: Thu thập bằng chứng trước khi lên tòa
- Chương 6: Giá trị vũ lực level max
- Chương 7: Nam chính lên sàn
- Chương 8: Cậu bạn Lạc Tư lắm lời
- Chương 9: Ăn giấm
- Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 11: Phiên tòa bùng nổ
- Chương 12: Knock out
- Chương 13: Lâm đào hố
- Chương 14: Dự án đầu tiên
- Chương 15: Ăn trưa với tiểu gia hỏa
- Chương 16: Không khí mập mờ
- Chương 17: Ra oai phủ đầu
- Chương 18: Đâu ai là người bình thường khi yêu
- Chương 19: Cuộc gặp gỡ "Tình cờ"
- Chương 20: Hẹn gặp mặt
- Chương 21: Ghen rồi
- Chương 22: Rượt đuổi
- Chương 23: Anh sẽ rất đau lòng
- Chương 24: Cô nam quả nữ
- Chương 25: Tự đào hố chôn mình
- Chương 26: Cẩu lương buổi sáng
- Chương 27: Ở riêng
- Chương 28: Anh hàng xóm
- Chương 29: Chạm mặt
- Chương 30: Lật ngược tình thế
- Chương 31: Dạ lan hương
- Chương 32: Thật hay thách
- Chương 33: Say
- Chương 34: Ông tơ bà nguyệt độ không nổi
- Chương 35: Đánh du kích
- Chương 36: Rớt liêm sỉ
- Chương 37: Lễ hội đêm trắng
- Chương 38: Hạt giống tình yêu
- Chương 39: Lần đầu làm bà chủ
- Chương 40: Có ý kiến?
- Chương 41: Lâm lưu manh login
- Chương 42: Để chị lo
- Chương 43: Trái chanh họ Lâm
- Chương 44: Mượn chanh tỏ tình
- Chương 45: So sweet
- Chương 46: Koala biết láy xe
- Chương 47: Miếng bánh lớn
- Chương 48: Tin tưởng
- Chương 49: Cậu bạn Mạc Chí Thiên
- Chương 50: Ong bướm vo ve
- Chương 51: Hoa đào nát
- Chương 52: Xem tóp tóp
- Chương 53: Đế chế
- Chương 54: Buổi tối đầy bối rối
- Chương 55: Lên phường
- Chương 56: Dập lửa
- Chương 57: Ngủ cùng! MẶC CÙNG!
- Chương 58: Trực nam chính hiệu
- Chương 59: Yên bình trước giông bão
- Chương 60: Tiếng sét ái tình
- Chương 61: Xem mắt phong cách Lâm tổng
- Chương 62: Tắt đèn (H nhẹ)
- Chương 63: Tin tức nóng
- Chương 64: Sóng ngầm
- Chương 65: Tranh cãi
- Chương 66: Hội bàn tròn
- Chương 67: Cơm hộp
- Chương 68: Thay đổi
- Chương 69: Chọc ghẹo
- Chương 70: Tai nạn
- Chương 71: Lo lắng
- Chương 72: Quen rồi
- Chương 73: Gián điệp
- Chương 74: Cô bé này thật thú vị
- Chương 75: Tuyết đầu mùa
- Chương 76: Lạ lắm
- Chương 77: Đấu thầu
- Chương 78: Quà
- Chương 79: Nhân tài
- Chương 80: Em gái mưa
- Chương 81: Bẫy con rể
- Chương 82: Hối lộ
- Chương 83: Đêm sinh nhật bên bờ biển
- Chương 84: Sau này
- Chương 85: Gây sự (1)
- Chương 86: Gây sự (2)
- Chương 87: Ngôi sao may mắn
- Chương 88: Mách lẻo
- Chương 89: Chim chuột
- Chương 90: Tương kế tựu kế
- Chương 91: Tiểu phiền phức
- Chương 92: Bị mời uống trà
- Chương 93: Lưỡng lự
- Chương 94: Đại chiến 300 hiệp
- Chương 95: Gãy gánh giữa đường
- Chương 96: Món quà sinh nhật đáng nhớ
- Chương 97: Xuân tình (H+)
- Chương 98: Màn chào sân
- Chương 99: Oanh động
- Chương 100: Biến số nằm ở con người
- Chương 101: Chị hai?
- Chương 102: Tình địch
- Chương 103: Sự cố
- Chương 104: Do thuốc, do rượu (H)
- Chương 105: Giấc mơ
- Chương 106: Lên hương
- Chương 107: Tất niên sóng gió
- Chương 108: Con mồi
- Chương 109: Hoa nở
- Chương 110: Thăm nguyên cáo (1)
- Chương 111: Thăm nguyên cáo (2)
- Chương 112: Âm mưu
- Chương 113: Kích thích
- Chương 114: Người nhà?
- Chương 115: Tình địch Premium
- Chương 116: Đại khai sát giới (1)
- Chương 117: Đại khai sát giới (2)
- Chương 118: Đại khai sát giới (3)
- Chương 119: Khơi màn
- Chương 120: Vị khách ở nhờ (1)
- Chương 121: Vị khách ở nhờ (2)
- Chương 122: Tiệc mừng thọ (1)
- Chương 123: Tiệc mừng thọ (2)
- Chương 124: Phiên tòa gay gắt (1)
- Chương 125: Phiên tòa gay gắt (2)
- Chương 126: Phiên tòa gay gắt (3)
- Chương 127: Ác mộng
- Chương 128: Ác mộng
- Chương 129: Nơi đảo nhỏ
- Chương 130: Khó khăn (1)
- Chương 131: Khó khăn (2)
- Chương 132: Tin tốt, tin xấu
- Chương 133: Ngã bệnh
- Chương 134: Thẻ vàng
- Chương 135: Lộ mặt
- Chương 136: Bộc bạch
- Chương 137: Lên kế hoạch
- Chương 138: Gặp người qua đường A
- Chương 139: Ngòi lửa
- bình luận