Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh - Chương 73: Gián điệp

Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh Chương 73: Gián điệp
Một buối sáng tinh sương của tiết trời lúc vào đông, hơi sương quẫn quanh trong không khí rồi đọng lại trên những phiến lá xanh tươi nhuốm màu diệp lục.

Nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống còn mười lăm độ C, Mộc Kiến Vĩ hôm nay có một cuộc hẹn đàm phán với người phụ trách dự án đấu thầu cửa hàng ở Liễu Nhật.

Tầng 5 tại trung tâm thương mại Liễu Nhật, Kiến Vĩ đến sớm hơn giờ hẹn mười phút, cậu cởi chiếc áo khoác dạ màu nâu sậm đưa cho phục vụ đem cất rồi gọi một ly cà phê nóng.

...

Sau khi đi báo danh bên phòng nhân sự, Liễu Thu cầm tập hồ sơ dự án, vừa đi về phòng làm việc vừa lật ra xem, trợ lý đi theo bên cạnh giải đáp câu hỏi của cô và báo cáo lịch trình:

"Liễu tiểu thư, sáng nay chúng ta có hẹn gặp mặt với công ty trang sức Sunset."

Liễu Thu đóng tập tài liệu lại, mở điện thoại lên xem thời gian, không có hứng thú, hỏi: "Hẹn mấy giờ?"

"Dạ, 9 giờ 30 ạ."

Cô đưa tập tài liệu cho trợ lý: "Đem để trong văn phòng tôi, cô cũng về làm việc đi, tự tôi đi gặp được rồi!"

"Dạ."

"Ting!", thang máy dừng ở tầng 5, cô cầm chiếc túi C&K, trên người khoác một bộ Dior mẫu thu đông mới nhất, tự tin đi vào nhà hàng.

Ánh mắt cô hờ hững đảo một vòng nhà hàng rồi bất chợt bị khóa chặt trên người con trai đang tao nhã nhâm nhi tách cà phê.

Ô mô! Ô mô! Ô mô! Là anh chàng baby hôm bữa sao? Áaaa, ông trời cũng se duyên cho mình rồi!

Cô đưa tay chỉnh chỉnh lại mái tóc xoăn sóng của mình, nhẹ nhàng đi lại bàn của Mộc Kiến Vĩ, giả vờ bất ngờ, hỏi: "Ôi! Hóa ra là anh thật! Tôi cứ tưởng là mình nhìn nhầm."

Kiến Vĩ hơi nghi ngờ hỏi: "Hửm? Chị biết tôi sao?"

Tiếng 'chị' mà Kiến Vĩ gọi khiến Liễu Thu bị sốc tâm lý nặng. Trông mình già đến thế sao? Bộ quần áo hôm nay nghiêm túc quá à? Hay make up hơi già dặn nhỉ?

Cô cười nói: "Anh quên rồi sao? Lần đó ở trước cửa hàng tiện lợi, anh nhặt được chìa khóa xe rồi trả lại cho tôi ấy!"

Kiến Vĩ suy nghĩ một lúc thì mới nhớ ra, cậu cười nói: "A! tôi nhớ rồi. Hi, không ngờ trí nhớ chị lại tốt như vậy! Lâu như vậy mà vẫn nhớ rõ."

"Vâng.", vì tôi đã quá thích anh rồi! Phải làm sao? Phải làm sao?

Liễu Thu nhìn thấy hai cốc nước lọc trên bàn, hỏi: "Anh có hẹn sao?"

"À! Tôi có hẹn với đối tác bàn công việc."

Liễu Thu nhìn khắp nhà hàng một lần nữa, thời điểm này không phải giờ ăn cho nên nhà hàng chỉ có hai cô gái đang trò chuyện và một cậu học sinh đang ăn bánh kem. Cô dời ánh mắt lại nhìn Kiến Vĩ: "Đối tác anh hẹn là Liễu Nhật sao?"

Kiến Vĩ hơi bất ngờ: "Sao chị biết? Chẳng lẽ chị..."

Liễu Thu cười rạng rỡ, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện: "Đúng vậy, tôi là người phụ trách dự án của Liễu Nhật."

"Chúng ta có duyên thật, không biết xưng hô với chị thế nào?"

"Tôi tên Liễu Thu, năm nay tôi 22 tuổi, anh đừng có gọi chị này chị nọ nữa được không? Nghe thật tủi thân đó!"

Kiến Vĩ cười ngượng, đáp: "Tôi tên là Mộc Kiến Vĩ, năm nay tôi chỉ mới 20 tuổi, tôi chỉ quen miệng gọi 'chị' thôi! Cô đừng để trong lòng!"

"20 tuổi? Anh chưa tốt nghiệp đại học sao?", cái này là 'chị ơi, anh yêu em' trong truyền thuyết đó hả?

"Không, 19 tuổi tôi đã tốt nghiệp đại học rồi.", Kiến Vĩ thành thật đáp.

"Oa, hóa ra anh là thiên tài nha!"

Kiến Vĩ ngượng ngùng không biết trả lời thế nào, cậu ngoắc phục vụ lại, nhìn cô, hỏi: "Cô muốn uống gì?"

"Latte."

Cậu quay qua nói mới phục vụ: "Một latte ít đá, cảm ơn.", cậu mĩm cười nhìn Liễu Thu: "Trời đang lạnh, cô uống ít đá một chút nha? Nếu không rất dể bị cảm."

Tim Liễu Thu lúc này muốn tan chảy bao nhiêu thì tan chảy bấy nhiêu, cô cười ngọt ngào nói: "Anh chu đáo thật!", Aiss! Chết tiệc! Sao có thể ấm áp như thế chứ! Chết tiệc.

Cô nhấp một ngụm latte rồi nói chuyện với cậu về dự án. Lúc Kiến Vĩ đang phân tích số liệu và thống kê lợi nhuận. Liễu Thu chống cằm nhìn anh đến say mê.

Chu choa mạ ơi! Sao có người đáng yêu đến mức này chứ? Nói chuyện nghiêm túc mà cũng dễ thương đến vậy! Xem cái ánh mắt biết cười đó kìa! Mình nguyện nhịn mua sắm ba ngày chỉ để ngắm nhìn khoảng cách gần thế này thôi a~

Kiến Vĩ trình bày xong, cậu thấy cô cứ nhìn mình, mĩm cười hỏi: "Liễu tiểu thư, cô thấy thế nào?"

"Đẹp trai quá~!"

"Dạ?"

Liễu Thu giật mình, ý thức được lời mình vừa buộc miệng nói, cô đánh lên đầu mình một cái, hơi đỏ mặt, nói: "À! Tôi thấy công ty cậu rất tốt. Phương án cậu trình bày cũng rất hay!"

Nghe cô nói, Kiến Vĩ vui vẻ hỏi: "Liễu tiểu thư thấy vậy thì tốt quá! Vậy suất thầu cửa hàng này, cô có thể tin tưởng giao cho Sunset không?"

Liễu Thu vuốt vuốt lên đế ly latte, cười nói: "Đương nhiên rồi, nhưng mà... tôi có thể đến tham quan công ty của anh trước rồi mới quyết định không?", phải đi quan sát xem có tình địch khoảng cách gần không mới được!

"Được chứ! Chúng tôi rất sẵn lòng. Không biết Liễu tiểu thư định hôm nào sẽ đến Sunset ạ?"

"Chọn ngày không bằng gặp ngày. Bây giờ đi luôn đi."

"Được, vậy Liễu tiểu thư..."

Liễu Thu cắt ngang lời cậu: "Còn chuyện này nữa, đừng gọi tôi là Liễu tiểu thư, nghe già lắm! Gọi tên tôi đi."

Kiến Vĩ cười, gật đầu: "Được, Liễu Thu, cô xuống lầu đợi một lát, tôi đi lấy xe."

"Vâng"

Thấy Mộc Kiến Vĩ đi ra cửa, người phục vụ cầm áo khoác đi lại đưa cho Liễu Thu: "Tiểu thư, áo khoác của anh chàng vừa rồi bỏ quên ạ. Cô có thể đưa anh ấy giúp được không ạ?"

"Được! Cảm ơn.", khẽ vuốt nhẹ lên chiếc áo khoác, một mùi hương gỗ tùng quen thuộc của anh phản phất trước đầu mũi, cô mĩm cười đi ra ngoài.

Vừa đi cô vừa lôi điện thoại ra soạn tin nhắn: "Daddy đại nhân! Con đã chấm được một chàng rễ cho ba rồi! Ba chuẩn bị vé máy bay cho con đi du lịch đi là vừa! Hô hô hô."

...

Chưng cư Toro,

"Ting", Mộc Tâm chạy ra phòng khách cầm chiếc điện thoại lên xem, một email mới. Cô ấn vào mở hộp thư ra, là thông báo của công ty sinh học Herbe&Beauté, họ nói sẽ tổ chức một buổi đấu thầu 'dự án công nghệ sinh học trị sẹo' công khai vào ngày kia.

"Sao đột ngột vậy nhỉ?", Mộc Tâm soạn mail phản hồi đã nhận rồi gửi lại cho họ.

...

Cao ốc Lâm thị,

"Đã lấy được phương án của Mộc Tiểu Tâm chưa?"

"Vẫn chưa..."

"Ngày kia là mở thầu rồi mà hôm nay cậu vẫn chưa lấy được? Cậu giỡn mặt với tôi hả?", đầu dây bên kia truyền đến tiếng gằn giọng đầy giận dữ.

"Tôi sẽ cố gắng, nhưng làm sao tôi có thể tin chị sẽ giữ lời hứa?"

"Bây giờ... Cậu chỉ có một lựa chọn cuối cùng... là tin tưởng tôi thôi!"

"...", Cậu ta xiết chặt chiếc điện thoại, căm lặng không nói gì.

"Nghe ngóng kỹ xem có phương án B hay không? Đừng để xảy ra chuyện như lần trước! Nhớ chưa?"

"Tôi nhớ rồi. Có người đến, liên lạc sau.", cậu mau chóng cúp máy rồi đi về văn phòng.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận