Bộ Bộ Sinh Liên - Chương 129: Giận dữ vì hồng nhan

Bộ Bộ Sinh Liên Chương 129: Giận dữ vì hồng nhan
Hôm nay đúng là ngày huynh đệ Loan Đao Tiểu Lục hẹn về quê thăm Đinh Hạo và mẹ hắn. Ba tên lưu manh đi ra khỏi thành, vui mừng đi trên con đường nhỏ về quê, nhìn xung quanh con đường không khỏi buồn bực.

Họ rất ít khi về quê, nhìn phong cảnh quê hương tự nhiên cảm thấy có hương vị khác biệt. Ngẫu nhiên nhìn thấy dưới ruộng có người đang làm việc, bọn họ liền đứng im xem. Nhìn thấy cô thôn nữ đi hái sen bên đường cũng quay ra nhìn trộm, khi người ta đi lại thì bình phẩm khuôn mặt, khi người ta đi qua thì lại binh phẩm cái mông, hi hi ha ha, tự đắc.

Mới chỉ là mấy ngày đầu tháng 5 mà đã làm cho người ta không chịu nổi rồi. Thiết Ngưu và Đại Đầu cởi chiếc áo sờn rách trên người ra, buộc vào hông, lộ ra một thân hình săn chắc như sắt đen sì sì.

Từ thời Ngũ Đại đến đời Tống, nhân gian đã biết khắc những hình xăm, có người không chỉ xăm khắp người, thậm chí ngay cả lưỡi cũng có hoa văn, chịu ảnh hưởng của trào lưu này, ba tên lưu manh đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Hoa văn trước ngực Thiết Ngưu là hình con bò tót một sừng, mắt con bò đó trợn lên, giống như muốn phi lên như điên vậy. sau lưng Đại Đầu lại là một hình con hổ hạ sơn, mình của con hổ thì nằm đúng trên vai, phía trước thì ngồi xổm, phía sau thì kính cẩn, nhe nanh múa vuốt, đầu hổ thì ở trước ngực giống như đang chọn người để cắn. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Ngày xưa không giống như bây giờ, bây giờ có hình xăm thì giống như là treo một cái bảng tự nói mình là lưu manh, người dân lương thiện bình thường nhìn thấy sẽ tránh xa. Nhưng ở thời đó, bách tính bình thường mà có hoa văn thì là chuyện rất mốt, ngẫu nhiên có cô thôn nữ nào đi qua đường nhìn thấy, không những không sợ mà ánh mắt sẽ không tránh khỏi nhìn vào cơ thể hai người đó, làm cho hai tên lưu manh ưỡn ngực dương dương tự đắc.

Loan Đao Tiểu Lục thì thảm rồi, hắn vốn muốn hôm nay đến gặp đại ca và thăm mẹ đại ca, mặc cho có thể diện một chút mới tốt, liền vội vàng mua ngay bộ quần áo công tử của một tên lừa đảo mà còn không kịp mặc cả giá.

Với kiểu người như Loan Đao Tiểu Lục, mặc quần áo công tử vào thì chẳng khác nào là vượn đội mũ người, bất luận là không hợp nhưng hắn vẫn cảm thấy rất tốt, nào có giống như hai cái tên lưu manh ở trần kia, cho nên đi đường ướt cả áo củng chỉ mở chiếc quạt phong nhã ra che lên đầu.

Nhìn thấy phía trước sắp đến Lý gia, Loan Đao Tiểu Lục uể oải nói: "Hôm nay trời nóng như lửa đốt…"

Đại Đầu cảm thấy khó chịu nói: "Tốt nhất là có cái gáo nước lạnh dội vào người."

Thiết Ngưu tức giận nói: "Nóng như thế này thì đến gốc cây mà ngồi nghỉ một chút, còn ngâm thơ cái nỗi gì."

Loan Đao Tiểu Lục nhún vai nói: "Xem lại học vấn của mi đi, ngưỡng mộ chúng ta à?"

"Ta nhổ vào! Ngươi có học vấn của con rùa thì có…"

Hai người đang đấu khẩu, thì Đại Đầu đã đến phía trước một mảnh hoa màu, vui mừng lớn tiếng nói: "Phía trước có một dòng sông, xuống uống nước rồi tắm một trận thoải mái rồi hãy đi tìm đại ca, thế nào?"

Tiểu Lục và Thiết Ngưu nghe thấy liền chạy lại phía trước, quả nhiên có một con sông lớn. Nước sông cuồn cuộn. Sóng vỗ trắng xoá. Nhìn thật là sảng khoái. Tiểu Lục liền nói: "Có sông sao không nói sớm. Đi đi đi. Chúng ta đi…Ý! Đám người kia vui mừng phấn khởi đến đây là có chuyện gì nhỉ?

Ba tên lưu manh vốn là những kẻ thích chốn náo nhiệt, vội vàng nhanh bước chạy tới, chỉ nhìn thấy nam nữ già trẻ rất nhiều người đi ra khỏi thôn. Bốn người đàn ông lực lưỡng đang vác một cái lồng lợn. Ba người nhìn vào bên trong lồng lợn liền nhìn thấy một tiểu nương tử xinh đẹp vô cùng, xem ra chắc cũng 17, 18 tuổi rồi, mặc một bộ váy màu xanh hơi rách, trên người có một số vết bẩn. Mái tóc đen nhánh bù xù. Nhưng khuôn mặt vẫn rất đẹp và thanh tú.

Loan Đao Tiểu Lục chưa từng đọc qua sách cũng không nói được rốt cuộc làm sao lại có thể sinh ra một người như thế, chỉ là cảm thấy cảm giác khi nhìn thấy tiểu nương tử này lại thấy giống như hình cái phôi đá của ông chủ trong tiệm đá quý, lộ ra một mảng màu xanh ngọc, làm cho mắt người nhìn sáng lên, trong lòng vui phơi phới.

Một tiểu nương tử làm cho người ta phải thương như vậy, hai cánh tay nhỏ lại bị người ta trói vào, cả người lại bị cho vào trong lồng lợn. Hai hàng lông mi dài, con người không động, dường như đối với tất cả mọi người xung quanh nhìn mà không thấy.

Loan Đao Tiểu Lục vừa nhìn thấy liền chạy ra chặn một người đàn ông đang vui vẻ hân hoan đi tới, hỏi: "Tiểu nương tử này đã làm chuyện gì đáng xấu hổ sao?"

Người đàn ông này nhìn thấy là người ngoài thôn, đúng là thời cơ tốt đẻ nêu cao tên tuổi của Lý gia, liền nói: "Tiểu nương tử này không chịu được cô đơn, dám làm chuyện vụng trộm với đàn ông, cậu nói xem người như vậy có đáng chết không? Nói ra thì cô ta là quả phụ của Đổng gia, mẹ chồng cô ta mới là người mà Lý gia trang ta gả đi, nhưng nam nhân Đổng gia đều chết hết rồi, Lý gia ta thay thiên hành đạo, trượng nghĩa rút đao."

Ở triều Tống, tội thông gian, nam phạt ba năm lao dịch, nữ hai năm, bằng với lao dịch cải tạo bây giờ. Nhưng tuy triều đình có những luật định liên quan, nhưng vùng nông thôn tương đối lạc hậu này thì lại vẫn quen thói không báo quan mà lạm dụng tư hình. Nói chung, pháp luật không chấp nhận hành vi này, nhưng thông thường cũng không cấm, đặc biệt là những chuyện mà người trong cả thôn đều thống nhất, tất cả những biện pháp thi hành, pháp luật không truy cứu, một khi đã xử lí thì rất khó giải quyết, vạn nhất kích động dân biến thậm chí sẽ mất cả cái ô sa trên đầu, cho nên quan lại đại đa số đều giả câm giả điếc, mà tư hình của dân gian còn tàn khốc hơn nhiều, hình phạt thường dùng nhất chính là "Dìm lồng lợn", cũng chẳng có ai cảm thấy có gì sai.

Loan Đao Tiểu Lục vừa nghe thấy liền gật gật đầu: "Trượng nghĩa, thật là trượng nghĩa, người phụ nữ như thế quả thật đáng chết. tại sao lại chỉ có một mình cô ta, thế tên tặc tử của cô ta đâu, hay là đã bị đánh chết rồi?"

Tên đại hán nói: "Tên gian phu của cô ta là quản sự của Đinh gia, tên Đinh Hạo đó hôm nay cũng phạm tội, Đinh gia đang trị tội hắn, người nhà Đinh gia không đến lượt Lý gia quản, chúng ta chỉ cần xử lí con tiểu dâm phụ này thôi." Nói xong vội vàng đuổi theo phía trước.

Loan Đao Tiểu Lục vừa nghe thấy liền kinh ngạc vô cùng, hắn vội vàng kéo Đại Đầu và Thiết Ngưu sang bên đường, thì thầm vào tai: "Chúng ta có nghe lầm không? Các ngươi có nghe rõ không, hắn vừa nói gì ấy nhỉ. Tiểu nương tử này là người đàn bà của Đinh đại ca…"

Đại Đầu khờ khạo nói: "Nghe rõ rồi, đó chẳng phải là đại tẩu của chúng ta sao, aiya…không tốt rồi, đại tẩu sắp bị dìm xuống sông rồi."

Như thế nào mới là tốt đây?

Thiết Ngưu vê vê tay áo, nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, nói rống lên: "Mẹ lũ giặc, dám hại người thương của đại ca ta, cũng chẳng thèm xem ba chúng ta ra gì, các ngươi đợi đấy, ta đi cho chúng biết tay."

Loan Đao Tiểu Lục liền kéo lại, quát: "Đồ ngu Thiết Ngưu, chỉ có biết dùng vũ lực sao?"

Thiết Ngưu trừng mắt lên nhìn, nói: "Làm sao thế, ngươi cũng cho rằng tiểu nương tử này đáng giết sao?"

Loan Đao Tiểu Lục nhổ một miếng nước bọt, nói: "Đánh cái rắm của ngươi ý, ngươi xem tiểu nương tử xinh đẹp như thế, làm vợ của đại ca chúng ta thì đúng là trai tài gái sắc trời định, cái lũ thất phu trời đất không dung dám làm chuyện láo toét. Huynh đệ chúng ta đã nhìn thấy, thì bất luận như thế nào đều phải lo, nhưng huynh đệ chúng ta có thể đánh thì đám càn trong thôn này cũng sẽ xông lên mà cắn, lúc đó sau khi cứu được đại tẩu thì chúng ta làm sao có thể thoát thân

Đại Đầu liền nói: "Tiểu Lục vốn có nhiều chủ ý, theo ngươi nên làm thế nào?"

Loan Đao Tiểu Lục xoay xoay con ngươi nói: "Để cho ta!"

Khi Đinh Hạo xông vào Lý gia trang đã mệt đến mức không ra dạng người, người trong thôn đã đi mất một nửa, may mà còn lại một số người chưa từng đi xem cảnh náo nhiệt. Đinh Hạo hỏi rõ tình hình từ một đứa trẻ đang đứng chơi ở trước cửa nhà, nhất thời kinh hãi hồn phi phách tán, chạy như bay về phía bờ sông.

Khi ra khỏi thôn, còn chưa đến bờ sông thì nhìn thấy rất nhiều người dân đang rỉ tai thì thầm với nhau đi về phía thôn, Đinh Hạo trong lòng chợt trầm xuống, cũng không để ý đến họ, hắn hét to lên một tiếng: "Đông Nhi!" Chạy lảo đảo xông tới bên hồ, rất nhiều người của Lý gia trang không nhận ra hắn, chỉ đứng nhìn hắn đầy kinh ngạc.

Định Hạo lảo đảo chạy đến bờ sông, chỉ nhìn thấy dòng nước chảy cuồn cuộn, sóng cả trào lên, làm gì có nửa bóng người, đôi chân của hắn mềm nhũn ra, quỳ xuống đám bùn bên bờ sông, không còn sức để đứng lên nữa.

Nước sông nhè nhẹ đập vào Đinh Hạo, rồi im ắng mà trôi ra xa, dường như nó đã đánh vỡ tan thất hồn lục phách của hắn, trôi theo dòng nước về phương xa

"Đông Nhi, Đông Nhi của ta…."

Đinh Hạo như mất đi hồn phách, mẹ vừa mới bệnh qua đời, Đông Nhi lại rời xa hắn, những đả kích trầm trọng liên tiếp xảy ra đã làm cho hắn như phát điên lên.

"Đa tạ Hào ca đã giải vây cho nô gia, nhị công tử là người không thể đắc tội được, huynh lại là người của Đinh phủ, lại thường đi bên cạnh hắn, sau này bản thân cần phải cẩn thận hơn, tránh để hắn cố ý làm khó dễ huynh."

"Bình thường đều nói muội ngốc, luôn chất phát thành thật, thế mà hôm nay cũng đã học được miệng lưỡi trơn tru như vậy."

"Hào ca ca, kiếp sau, Đông Nhi sẽ gả cho huynh, làm nương tử của huynh, hầu hạ huynh cả đời. Huynh có muốn không? Có chê không?"

"Người ta theo muội, dù là ăn trấu nuốt rau, có khổ hơn nữa thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy ngọt như đường."

"Hào ca ca bị oan! Vì…huynh ấy đêm qua luôn ở cùng nô gia!"

Tháng hai xuân sớm, cây cầu trước cổng thôn, cô ấy mặc vài cái áo, đưa tay hà mấy hơi cho ấm, dáng vẻ rất đáng thương, trông giống như một con sóc trắng đang ngồi bên bờ sông. Khi bị hắn hôn một nụ hôn gió, khuôn mặt hoa đào có chút ngượng ngùng…

"Gió xuân động lòng xuân, ánh mắt nhìn về phía sơn lâm…chàng muốn hái ta, trái tim ta như hạt sen. Khắp nơi đều là hoa sen…hạt sen dịu dàng….vực băng dày ba thước, tuyết trắng phủ ngàn dặm. Lòng ta như tùng bách, quân tình có đáp lại chăng?" Đó là những tiếng hát thanh tuyền mà cô ấy ca lên.

Cô ấy trong vô số ánh mắt hèn mọn dùng cây thoa hắn tặng cài lại tóc, khi cô ấy cười toát ra phong thái làm động lòng người……

Tất cả những điều đó đều đang hiện ra trước mắt, dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn nguyên, nhưng giai nhân thì đã trôi theo dòng nước.

Mặt trời chói chang lên cao, Đinh Hạo trong lòng lạnh giá.

Đời người có tám cái khổ: sinh, lão, bệnh, tử, yêu biệt li, oán lâu dài, cầu không được, buông không ra. Thế giới này phải chăng tất cả đều là khổ?

"Chính là hắn, hắn chính là tên gian phu không biết xấu hổ!"

Sau một hồi lo lắng và kinh hãi, Đổng Lý Thị sợ Đinh Hạo sẽ tìm bà ta gây phiền phức, bà ta sợ hắn sẽ nói ra chuyện xấu xa của mình, tuy nói là người Lý gia luôn bao che cho nhau, nhưng chuyện xấu mà lộ ra, thì cũng không còn mặt mũi nào nữa. Bà ta giống như con chó cái đang phát điên, nhảy lên hét: "Mọi người của Lý gia trang nhìn coi, hắn quyến rũ vợ người ta, bây giờ lại còn chạy đến Lý gia uy hiếp, đây có phải là cưỡi lên đầu đàn ông Lý gia mà ỉa không, mọi người xem có thể chịu được không?"

Đinh Hạo bỗng nhiên quay đầu lại, máu đỏ trong mắt, tư thế như một con ma đang phát điên, doạ cho Đổng Lý Thị phải giật mình, nói không ra nửa chữ.

"Đánh chết hắn, đánh chết hắn! Nỗi ô nhục này trời không dung đất không tha, đánh chết hắn cũng là hợp với ý trời!"

Rất nhiều nam nhân của Lý gia trang xông lên, bắt đầu đấm đá vào Đinh Hạo.

Đinh Hạo hét to lên một tiếng, giơ hai nắm đấm lên, giống như một con thú bị vây hãm đầy tuyệt vọng, cùng đánh nhau với bọn chúng. Hắn dùng nắm đấm, hắn dùng khuỷu tay, dùng đầu gối, dùng răng, đánh hoàn toàn không theo một cách thức nào cả, nhưng mỗi một quyền đều nặng nề đánh vào một người, trên cơ thể hắn dính đầy máu của người khác, cũng chảy đầy người máu của chính mình, hắn bây giờ chỉ có đánh những quyền cước nặng nề của mình vào người khác mới cảm thấy thoải mái, cũng chỉ có vô số quyền cược đấm vào cơ thể hắn thì hắn mới cảm thấy mình vẫn còn sống. Hắn kêu lên như một con dã thú, liều mạng đánh xé tất cả những gì trước mắt….

Đinh Ngọc Lạc không chịu được nữa, cái gì mà hung thủ ẩn trốn, cái gì mà bại lộ thân phận, tất cả đều không để ý tới nữa. Cô ấy từ trong bóng tối nhảy ra, hét lên: "Nhiều người như thế mà đánh một người sao? Ta trên đường gặp chuyện bất bình quyết rút đao ra tương trợ!"

Đinh Ngọc Lạc đánh phủ đầu một câu rồi xông vào đám người, ra tay không chút nương tình, quyền cước của cô ấy một quyền sạch sẽ gọn gàng đã cắt đứt những khớp xương trọng yếu của một người, mỗi cước đều có thể đá ngã một tên vạm vỡ. Nhưng tuy cô ấy có kinh nghiệm chiến đấu nổi danh nhưng quả thực cũng có hạn, khi một đấu một thì vẫn tốt, nhưng trong trận hỗn chiến như thế này đúng là "loạn quyền đánh chết thợ cả".

Cô ấy cũng gặp phải không ít gian khổ, cũng may là có căn cơ vững chắc tránh được chỗ hiểm yếu. Khi cô ấy xông lên mở đường huyết mạch thì những kẻ trước sau muốn giết Đinh Hạo đều đã nằm lăn dưới đất, rên rỉ đau đớn, trên người cô ấy cũng dính không ít quyền cước.

Hai con mắt Đinh Hạo đỏ rực, trước mắt có kẻ địch, Đinh Ngọc Lạc xông đến phía trước, Đinh Hạo không nghĩ ngợi gì cả, nắm đấm mơ hồ hung hăng đấm vào cô ấy. Đinh Ngọc Lạc vặn cổ tay, khéo léo kéo Đinh Hạo lại. Đinh Hạo đã từng bị người ta dùng thủ pháp này làm ngã một lần, kí ức như mới, ý chí có chút tỉnh táo lại. Đinh Ngọc Lạc hét lên bên tai hắn: "Quên mất lúc đầu ngươi giáo huấn ta như thế nào sao? Muốn chết là kẻ nhu nhược, sống mới có hi vọng!"

Những kẻ luôn ngang ngược của Lý gia phẫn nộ gào thét xông lên.

"Ngươi đi đi!" Đinh Ngọc Lạc hét lên một tiếng, rồi xông vào đám người, nhảy lên cao, đá cho năm, sau tên cường tráng mồm miệng phun ra máu rồi ngã xuống đất, lập tức lại bị càng nhiều người bao vây. Đinh Ngọc Lạc vừa ra tay, vừa hét lớn lên: "Còn không đi? Ngươi không đi, ta cũng không thể thoát được."

Đinh Hạo đã nhận ra thân phận của cô ấy, hắn nhìn cô ấy, lại giống như con sói bị thương, bạt mạng chạy về phía trước. Chạy chưa xa thì thấy phía trước là một cái lều xanh mỏng, Đinh Hạo vừa chui đầu vào đấy liền biến mất luôn……….

Trong một cái lều, Loan Đao, Thiết Ngưu, Đại Đầu đang ngồi dưới đất, hai mắt đang nhìn mảnh hoa màu trước mắt, giống như từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy cảnh sắc nào đẹp như thế, nhìn không chớp mắt

Một hồi lâu, Đại Đầu nói: "Tiểu Lục, chúng ta ngồi ở đây, mặt trời chắc chắn sẽ không chiếu tới chứ, nhưng chỗ này kín không khe hở, hình như càng nóng hơn."

Mồ hôi như con rắn nhỏ luồn từ cổ bò xuống dưới, hắn hừ một tiếng nói: "Ừ, thế ngươi muốn thế nào?"

Đại Đầu còn chưa nói gì, Thiết Ngưu đã nói: "Đúng là nóng chết đi được, ta cũng muốn đứng dậy đi một lát, đón một chút gió cũng mát hơn."

Loan Đao hung hăng nói: "Đại tẩu ở phía sau, đi đâu chứ? Mẹ nó chứ, ngồi yên cho ta, ta nói cho các ngươi biết, chúng ta đã làm không ít việc, nhưng đều là việc nhỏ nhặt. Muốn giết người phóng hoả ta cũng không nhăn mày, nhưng chuyện này ai cũng không được phép làm, đấy là chuyện bội nghĩa. Chúng ta và Đinh đại ca kết nghĩa huynh đệ, người đàn bà của Đinh đại ca chính là đại tẩu của chúng ta, chị dâu như mẹ, các ngươi đứa nào muốn nhòm ngó nhìn trộm hay động đến đại tẩu, ta Tiểu Lục mà biết được, thì cái đao bên hông ta sẽ không quen biết người đó, làm trái lại ta, ta móc mắt kẻ đó.

Thiết Ngưu ngang ngạnh nói: "Ngươi coi chúng ta là loại người gì chứ? Chúng ta chỉ là nóng quá muốn xỉu đi thôi, được, ngươi nói nhịn thì chúng ta nhịn, vậy bao giờ chúng ta mới đi đây."

Loan Đao Tiểu Lục nói: "Đại tẩu toàn thân ướt đẫm, quần áo dính trên người thì đi thế nào? Phải đợi quần áo của đại tẩu khô đã."

Hắn nói đến đây, quay đầu hỏi: "Tẩu tẩu, người vẫn tốt chứ?"

"Ừ, nô gia không sao." Từ xa truyền lại một tiếng, đúng là giọng của La Đông Nhi

Loan Đao Tiểu Lục lại nói: "Vậy thì tốt, đợi quần áo tẩu tẩu khô rồi, chúng ta sẽ dẫn tẩu đi tìm đại ca, nếu như người có phát hiện thấy con sâu hay con chuột thì cũng đừng sợ hãi. Ở mảnh đất này đa số là rắn cỏ, không có độc, người không nhúc nhích thì sẽ không bị nó quấn vào người đâu."

La Đông Nhi trả lời một tiếng rồi hai bên lại trầm xuống.

Hoá ra người mà Lý gia trang muốn dìm xuống mà Loan Đao Tiểu Lục mang về chính là người đàn bà của đại ca chúng, liền lập tức đưa Đại Đầu và Thiết Ngưu chạy về phía hạ du, trốn đằng sau một tảng đá lớn, mắt nhìn động tĩnh bên đó, chỉ nhìn thấy người của thôn đang đứng bên bờ sông, lại là những lời trượng nghĩa, Loan Đao Tiểu Lục nói: "Hai ngươi đợi ở đây, khi chúng ném đại tẩu xuống nước thì ta sẽ cứu cô ấy lên, nếu như bị người ta phát hiện, thì hai người sẽ cản phía sau, nếu như hành động thuận lợi, thì chúng ta sẽ cứu được đại tẩu rồi đi tìm đại ca."

Thiết Ngưu và Đại Đầu biết khả năng chịu nước của Tiểu Lục xuất chúng, nằm ngửa cũng có thể ngủ trên mặt nước, khi đứng thẳng dẫm nước thì có thể nổi lên, muốn cứu người thì quả là dễ dàng, lập tức gật đầu đồng ý. Tiểu Lục cởi áo ngoài, cắt những đám cỏ lau dài bên bờ, buộc vào đầu, hít đầy không khí, rồi lặng lẽ lặn xuống nước.

La Đông Nhi bị người ta ném xuống nước, vì trong lồng có buộc một hòn đá lớn, nên lập tức chìm xuống đáy, nhưng đã được Loan Đao Tiểu lục đang ở dưới nước kéo lên, rút loan đao dài hai thước của mình ra chém đứt lồng, kéo cô ấy ra ngoài.

La Đông Nhi tuy không sợ chết, nhưng vì bị vứt xuống nước nên làm cho khó thở, cũng khỏi giãy dụa

Tiểu Lục bơi kéo theo cô ấy rời khỏi nơi đấy, lúc này mới lấy cỏ lau cho vào mồm cô ấy. La Đông Nhi đã có thể thở, tinh thần cũng ổn định lại, mắt chỉ nhìn thấy một thanh niên trẻ xấp xỉ tuổi mình, đang cầm lấy tay mình bơi trong nước. La Đông Nhi nhìn thấy ý tốt của hắn, liền vững vàng, tuỳ cho hắn nắm cánh tay mình, theo hắn lặn về phía xa.

Loan Đao Tiểu Lục thuỷ tính xuất sắc, đến bên tảng đá to liền kéo Đông Nhi lên bờ, trên bờ lại là lều của những người ở Lý gia trang, rất dễ phát hiện ra hành tung của họ. Nhưng y phục của La Đông Nhi đều ướt hét, tuy nói là cơ thể thiếu nữ này còn chưa phát triển hết, nhưng bị nước ướt áo, vẫn có chút bất nhã, cho nên bốn người họ đành phải vào bên trong lều, đi một lúc đã không phân biệt được đông tây nam bắc, cũng không biết là đi về hướng nào, bốn người đành phải trốn trong lều, đợi y phục cô ấy khô thì sẽ ra ngoài tìm đường. Trong lúc ấy thì Đinh Hạo đã xông vào Lý gia trang, một mình khiêu chiến với hơn một trăm kẻ đại hán cường tráng mà họ không hề hay biết

Lúc trời sắp tối, Loan Đao Tiểu Lục đã đến Đinh gia trang tìm một lượt, rồi ra khỏi gia trang, chui vào một khu rừng rậm, La Đông Nhi và Đại Đầu, Thiết Ngưu lập tức đi đón, Đông Nhi vội vàng hỏi: "Huynh đệ của Đinh ca có nghe được tin tức gì của huynh ấy không?"

Tiểu Lục căm giận nói: "Thật là đáng tiếc, chúng ta đến muộn rồi, đại ca nghe nói tẩu tẩu bị Đổng Gia điêu phụ bắt đến Lý gia trang nên đã sớm đuổi theo rồi.

Ba người họ cả đường đi đều gọi La Đông Nhi là tẩu tẩu, La Đông Nhi lúc đầu nghe thấy có chút thẹn thùng, vì rõ ràng mình vẫn chưa gả cho Đinh Hạo, ba người họ cũng không để ý tới, thấy bọn họ gọi thuận mồm, Đông Nhi cũng không phản bác lại, chỉ hỏi: "Hạo ca ca đuổi đến Lý gia trang rồi sao? Vậy bây giờ huynh ấy thế nào rồi?"

Tiểu Lục nói: "Đại ca đã đến chậm một bước, lúc ấy ta đã cứu tẩu tẩu rời khỏi đấy rồi. Đại ca bi thương phẫn nộ, đơn thương độc mã đến quyết chiến với hơn một trăm người nhà họ Lý."

La Đông Nhi nghe được tin này sắc mặt trở nên bi thảm, khóc lóc nói: "Việc này…việc này nào có tốt, huynh ấy một mình làm sao có thể là đối thủ của chúng, huynh ấy…huynh ấy bị thương hay đã làm sao, bây giờ thế nào rồi?

Tiểu Lục lại nói: "Bị thương…hình như là không nghiêm trọng lắm. Ừ…chắc không nghiêm trọng, huynh ấy có thể tháo chạy nhưng không biết đi đâu rồi, ta nghĩ…chắc không có gì đáng ngại lắm."

Thiết Ngưu giận giữ, mắng: "Bình thường nói ngươi lanh lợi, huynh đệ chúng ta có chuyện gì đều để ngươi ra mặt hành động, nghĩ cái bà mẹ ngươi, sốt ruột muốn chết đi được. Còn cái gì nữa, ngươi một hơi nói hết ra đi."

Tiểu Lục trợn mắt lên nhìn hắn, vỗ vỗ mông nói: "Đại ca vừa động thủ, thì có một hiệp khách qua đường nhìn thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ, giúp huynh ấy đánh ngac hơn hai mươi mấy tên, chặn người của Lý gia trang, giúp huynh ấy chạy thoát rồi, bây giờ hoàn toàn không có tung tích của đại ca. Nhưng đại ca tuy không luyện võ nghệ, cơ thể vẫn rất cường tráng, sẽ không có chuyện gì lớn đâu. Chỉ là…huynh ấy ngoài Đinh gia ra, còn có thể đi đâu nữa, tẩu tẩu, người biết không?"

La Đông Nhi lắc đầu: "Không có nơi nào có thể đi, huynh ấy…huynh ấy từ nhỏ đã ở trong đại viện của Đinh gia, bây giờ…đại nương qua đời rồi, Trư Nhi đi đâu không rõ, huynh ấy chắc chắn nghĩ ta chết rồi, bây giờ…bây giờ huynh ấy đang cô độc đau khổ một mình, còn có thể có nơi nào để đi nữa?"

Nói đến điều đau lòng này, Đông Nhi ngừng lại, Thiết Ngưu thấy bực mình, nói: "Ta chịu không nổi rồi, Tiểu Lục, mụ điêu phụ đó ở đâu, ta đi đánh chết mụ ta trước rồi sẽ đến Lý gia đánh một trận cho sảng khoái, đánh xong Lý gia rồi, lại đến Đinh gia đòi lại công bằng cho đại ca, các ngươi có đi không?"

Loan Đao nói: "Thủ phạm đầu sỏ hại đại tẩu chính là người nhà Đổng gia, mụ ấy đã trở về Đổng gia rồi, chúng ta có thể đi đánh cho mụ ta một trận. Còn về Đinh gia, lại không phải là chuyện dễ nói, chúng ta còn cần phải tính kế lâu dài, không nghĩ cho chúng ta thì cũng phải nghĩ cho tẩu tẩu, nếu như chúng ta tất cả đều bị hãm hại ở trong đó thì tẩu tẩu cơ thể nữ nhi yếu đuối làm sao mà chống lại được?"

La Đông Nhi nghe thấy họ bàn bạc đi đánh mẹ chồng, rốt cuộc có chút không đành lòng, vội nói: "Thôi đi, bà ấy dìm nô gia xuống sông, duyên phận này với bà ấy coi như đã cắt đứt, từ nay về sau bà ấy là bà ấy, ta là ta, không có vướng mắc gì nữa thì thôi đi. Các ngươi đều là hảo hán đường đường chính chính, sao phải đi bắt nạt bà ta, hay là chúng ta đi tìm Đinh đại ca đi."

Tiểu Lục nhíu mày nói: "Điều này có chút khó, gia trang bị thương hơn hai mươi người, rất nhiều đại hán đang nằm ở trong nhà, trật khớp có, gãy xương có, người của Lý gia đang la hét đòi tìm đại ca trả thù. Đại ca tất nhiên sẽ không công khai lộ diện, việc tẩu tẩu chết đi sống lại cũng không thể cho mọi người biết, nếu không người đàn bà đanh đá đó nhất định sẽ không tha cho người? Bà ta dùng thân phận mẹ chồng thì ai cũng không thể công khai bảo vệ người, nếu như biết những nơi đạ ca có thể đến thì chúng ta sẽ đi tìm, như vậy thì tiện hơn nhiều."

"A!" La Đông Nhi chợt kêu lên một tiếng, vui mừng nói: "Tôi đã nghĩ ra nơi Hạo ca ca có thể đến rồi."

Ba người vui mừng đồng thanh hỏi: "Đại ca đi đâu?"

Đông Nhi nói: "Hạo ca ca luôn nói với ta, nói muốn đến phủ Quảng Nguyện dốc sức cho đại tướng quân. Lúc đó, huynh ấy nói muốn đưa ta theo, đưa cả Dương đại nương và Trư Nhi cùng đi, bây giờ…bây giờ huynh ấy ở đây không còn chỗ dung thân nữa, lại cho rằng ta đã…, ta nghĩ nhất định là một mình đến đó rồi."

Ba người ngạc nhiên một hồi lâu, Tiểu Lục hơi hơi lắc đầu nói: "Điều này cũng chưa chắc, đại ca cho dù có đi, cũng nên gặp mặt tụi ta một lần, nói một tiếng. Bây giờ trời đã tối, tẩu tẩu có thể theo tụi ta trở lại thành, tạm thời ở nhà ta. Nhà ta huynh đệ tỉ muội rất đông, người tạm thời có thể ở cùng phòng với muội muội ta, hai ngày này chúng ta sẽ cẩn thận đi tìm đại ca."

Đại Đầu gãi đầu nói: "Vậy…nếu như đại ca đã đi rồi, thì phải làm thế nào?"

Thiết Ngưu hỏi: "Vậy thì có sao đâu, nếu như đại ca đã đi rồi, chúng ta lại hộ tống tẩu tẩu đến Quảng Nguyên tìm."

Đại Đầu líu lưỡi nói: "Quảng Nguyên? Ta đã từng nghe thấy tên đó, nhưng…ba người chúng ta vẫn chưa từng đi đến nơi nào xa như vậy."

Thiết Ngưu hoàn toàn không để ý nói: "Lúc này đường có đáng là bao, nghĩ lại lúc đầu Triệu quan gia của chúng ta chưa có công danh, một chặng đường dài cả nghìn lí đưa Kinh nương đi, đó là nghĩa khí. Triệu quan gia và Triệu Kinh nương vốn không quen biết nhau, nhưng người mà chúng ta hộ tống lại là đại tẩu, giữa huynh đệ với nhau lại càng cần phải có chữ nghĩa, có gì mà không đi được."

Loan Đao Tiểu Lục nghe thấy hắn nhắc đến sự tích anh hùng Triệu Khuông Dận, trong ngực bỗng trào lên một luồng dũng khí: "Được! Chúng ta đón đại tẩu về, đợi ba ngày sau nếu như không có tin tức của đại ca, thì chúng ta sẽ đưa đại tẩu đến Quảng Nguyên!"

La Đông Nhi cảm kích vô cùng, gập người quỳ xuống: "Ba vị huynh đệ trượng nghĩa, La Đông Nhi cảm tạ đại ân đại…"

"Tẩu tẩu mau đứng lên." Loan Đao Tiểu Lục nhìn thấy vội vàng ngăn lại: "Người là đại tẩu của chúng ta, hành đại lễ này chi bằng giết chúng ta, tẩu tẩu mau đứng lên. Đại Đầu, Thiết Ngưu đều là cô nhi, đi đâu cũng được, còn huynh đệ tỉ muội Tiểu Lục rất nhiều, cha ta chỉ hận trong nhà không bớt đi được mấy miệng ăn, nên ta có đi cũng chẳng thèm quản. Chúng ta đã định xong rồi, tẩu tẩu đến nhà ta, ba ngày sau nếu như không có tin tức của đại ca, ba huynh đẹ chúng ta sẽ… "Nghìn lí hộ tẩu, Quảng Nguyên tìm phu""

Đông Nhi vừa nghe thấy thế, khuôn mặt liền đỏ lên, Thiết Ngưu và Đại Đầu lại ha ha cười, ba huynh đệ vỗ tay thề, rồi đưa La Đông Nhi vào Bá Châu Thành.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận