Bộ Bộ Sinh Liên - Chương 87: Tâm chiếu bất tuyên các tàng đao (*)

Bộ Bộ Sinh Liên Chương 87: Tâm chiếu bất tuyên các tàng đao (*)
(*) Tạm Dịch: Hiểu lòng không tuyên truyền đều dấu tàng đao.

Đổng lý thị vừa thấy Liễu gia bà nương cùng Tao trư nhi đi vào nhà chính, nhất thời cả kinh hồn phi phách tán, chân tay lạnh lẽo, thầm nghĩ phen này thanh danh tàn tạ, tiếng xấu lan xa, đang là không biết phải nói như thế nào, Liễu Thập Nhất liền dùng cái nhân khuông cẩu dạng đi ra, theo sau hắn là Liễu gia bà nương cùng Tao trư nhi, Liễu gia bà nương ôn thuận đi theo sau nam nhân của mình, không ngờ không có ý tứ phát tác, Đổng lý thị không khỏi cảm thấy mê hoặc.

"Đổng lý thị, trên thôn nạo vét sông, đầu bếp nữ có ba bốn người thôi, buổi tối các nàng đều ngủ cùng một chỗ, đều có thể chiếu ứng lẫn nhau, ngươi làm sao phải lo lắng? ta nói cho ngươi, đây là ưu tiên, chẳng những có tiền, có đồ ăn, hơn nữa… quản việc ăn uống của hơn trăm người, béo bở có thể thiếu sao? Ta xem mẹ con các người mẹ góa con côi, lúc này mới hảo tâm để ý tới các ngươi."

Liễu Thập Nhất đưa cho Đổng lý thị một ánh mắt, mặt cau lại nói: "Việc này đã trì hoãn cả buổi rồi, có đồng ý hay không ngươi nói một câu, nếu không muốn, ta đi tìm gia đình khác, ngươi là quả phụ ta cũng không dám đợi lâu, tình ngay lý gian sẽ mang lại nhiều hiềm nghi, bằng không không chừng cái tin đồn ** đó lại rơi xuống trên đầu ta."

Liễu gia bà nương nghe thấy những lời nói này của nam nhân mình mang ý châm biếm, bởi vì thẹn trong lòng, cho nên đứng ở một bên lúng ta lúng túng ngay cả rắm cũng không dám đánh. Đổng lý thị là người tinh rang, nghe đã hiểu được lời nói của Liễu Thập Nhất có ý tứ gì, vội vàng tiếp lời nói: "Ta hiểu được Liễu quản sự có một phen ý tốt, kỳ thật không nhọc công ngươi khuyên bảo ta cũng có lòng đáp ứng, chính là không giáo huấn tức phụ nhi này một chút, thì lập tức phản tới trời à, nổi nóng quá, làm hỏng việc của Liễu quản sự, thật là không phải…."

"Nga, nói vậy là ngươi đáp ứng rồi? ngươi nhìn xem, nếu sớm như thế chẳng phải tốt hơn sao. Được rồi, chúng ta đi đây, sáng sớm ngày mai, ngươi bảo tức thu thập hành trang đi theo tới nơi thi công đi. Ta còn phải đi tới các gia đình tiếp theo nữa, ai! Ngày hôm nay thật bận rộn mà…"

Liễu Thập Nhất nói xong, cười cười với Đinh Hạo nói: "Đinh quản sự, người trẻ tuổi làm việc thật thiếu kiên nhẫn, ta không phải đã nói trước bữa cơm chiều nhất định sẽ mang tới cho ngươi vài nữ đầu bếp, làm sao ngươi đã đuổi tới đây rồi."

Đinh Hạo cười ha ha, chắp tay nói: "Liễu quản sự chớ trách, không phải huynh đệ không tin ngươi, chính là Chân bảo chính kia liên tiếp thúc giục ta, ta là một hồi trong đầu vẫn không biết làm cách nào, không thể để trong lòng, cho nên mới phải quyết định không tìm ngươi thì tìm người nào?"

Hai người này kẻ xướng người họa, Liễu gia bà nương nghe xong tự nhiên hết sạch nghi ngờ, nàng tao mi đáp mắt theo sát nam nhân của mình ra khỏi cửa nhà Đổng gia, trên mặt không ngờ có chút nóng lên…

"Đinh lão đệ, lần này ít nhiều phiền ngươi, lão ca ca thật không biết nên phải cảm kích ngươi như thế nào mới được òa!" Vừa mới đuổi được bà nương của mình đi, Liễu Thập Nhất nhanh chóng cầm lấy tay Đinh Hạo, giống như đột nhiên tìm được thân nhân thất lạc nhiều năm vậy, kích động không ngừng nói.

"Liễu quản sự khách khí rồi." Đinh Hạo mỉm cười: "Tất cả mọi người đều là nam nhân thôi, loại sự tình này trong lòng không truyền ra, ha ha, chúng đều hiểu trong lòng không truyền ra."

Liễu Thập Nhất nghe xong lập tức cho hắn một khuôn mặt cười trong lòng không truyền.

Đinh Hạo lại nói: "Mới vừa rồi đại tẩu tới nhìn, huynh đệ sợ nàng trong lòng có nghi ngờ liền cố ý giải vây cho Liễu quản sự, cho nên đối với Đổng lý thị rất không cung kính, không để ý tới mặt mũi của ngươi, việc này…"

"Cái chuyện như thế này, không chú ý nhiều, ta không để ý, hoàn toàn không để ý…"

Đinh Hạo cười nói: "Liễu quản sự không để ý là tốt rồi. Lại nói tiếp, việc này huynh đệ cũng lạ, Chân bảo chính thúc giục thật gấp, huynh đệ lại không quen làm việc này, trước mắt ngày mai đã khởi công, lại không tìm thấy ngươi, cho nên liền tới nhà ngươi tìm ngươi, lúc này mới làm cho đại tẩu trong lòng nghi ngờ, may mắn, cuối cùng chuyện này cũng trôi qua một cách lấy lệ, xem như là đoái công chuộc tội…Chẳng qua, nữ đầu bếp hiện giờ mới chỉ có một người, còn thiếu mấy người nữa, Liễu quản sự còn nhiều việc phải lo lắng nha."

Liễu Thập Nhất một miệng đáp ứng: "Yên tâm, yên tâm, việc này mặc cho dù đặt lên người của ta, trong chốc lát ta phải đem được người tới, tuyệt đối không làm nỡ công việc ngày mai đâu."

"Còn có một việc…" Đinh Hạo do dự một chút, lúc này mới có chút xấu hổ nói: "Liễu quản sự cùng với Đổng lý thị thân mật như vậy, huynh đệ có một việc muốn nhờ vả ngươi, chuyện này…còn nhờ Liễu quản sự hỗ trợ nhiều hơn à."

Liễu Thập Nhất ngạc nhiên nói: "Chuyện gì, ngươi nói."

"Liễu quản sự, Đổng lý thị đối với Đổng tiểu nương tử thật sự không tốt chút nào. Mọi người đều là hương thân ở đây, ai cũng có thể nhìn ra? Ta nghĩ Liễu quản sự cũng không đành lòng như vậy. Tính tình Đổng lý thị, đó là không nghe người ngoài khuyên giải, nhưng là Liễu quản sự lại khác, ta nghĩ…nếu tiện lời, cầu Liễu quản sự ở trước mặt Đổng lý thị nói vài lời tốt cho nàng, cho nàng sống được vài ngày tốt đẹp hơn chút."

"Ác?" Liễu Thập Nhất ánh mắt hơi hơi lóe ra, hai mắt chậm rãi nheo lại: "Tại sao…hay là ngươi cùng Đổng gia tiểu ngươi tử kia thật là…" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

"Không có!" Đinh Hạo thản nhiên nói: "Trước mặt Liễu quản sự, ta không dám giấu diếm gì. Không sai, ta đối với Đổng tiểu nương tử rất có thiện cảm, nhưng là hai người chúng ta tuyệt không có tư tình, càng không có làm bậy. Ta…chính là bởi vì trong lòng có chút thương xót với nàng, mới muốn nói giúp nàng thôi."

Liễu Thập Nhất mỉm cười nói: "Đổng tiểu nương tử cảnh ngộ đích xác đáng thương, ta cũng đồng tình, vốn có tâm vì nàng mà biện hộ cho, hiện giờ lại chịu nhờ vả của ngươi, vậy càng không thể đổ trách nhiệm lên người khác rồi, ngươi yên tâm đi, chuyện này Liễu Thập Nhất tất làm hết sức."

"Như vậy, đa tạ Liễu quản sự." Đinh Hạo vẻ mặt đầy tươi cười vái chào hắn thật sâu, Liễu Thập Nhất vội vàng đỡ lấy, cười ha ha một cái nói: "Huynh đệ chúng ta là quan hệ thế nào chứ? Sao phải khách khí như thế, rất khách khí rồi! ha ha… không hàn huyên nữa, ta thay ngươi đi tìm vài đầu bếp nữ, miễn cho hỏng việc công của ngươi."

"Được, được, được, vất vả cho Liễu quản sự rồi ha ha…"

Hai người chắp tay cười, đều tự xoay người.

Dường như hai mặt cùng biến sắc, thân hình vừa xoay lại, vẻ mặt hai người đều khẩn trương. Liễu Thập Nhất vừa thu lại nụ cười trên miệng, khoe miệng trầm xuống, trong mắt hiện lên tia âm độc: "Tiểu súc sinh, với chút bản lãnh ấy của ngươi cũng dám khoe khoang trước mặt Liễu Thập Nhất ta đây, ta thả cho ngươi vui vẻ mấy ngày, đợi khi đại kế thành, nhìn ngươi còn có thể kiêu ngạo như ngày hôm nay không!"

Đinh Hạo khóe miệng nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ tựa cười mà không phải cười, còn nhẹ nhành nhảy nhót. Tao Trư nhi đi bên cạnh Đinh Hạo, hồ nghi một trận, rốt cục không kiềm chế được nói: "A Ngốc, cơ hội tốt như vậy, chúng ta buông tha sao?"

"Ân? Cơ hội tốt gì?"

Đinh Hạo quay đầu nhìn hắn, một bộ dạng ngây thơ, khuôn mặt tươi cười vô hại.

Tao trư nhi nóng nảy: " Cơ hội chỉnh cái Đổng lý thị kia à, cái mụ bà nương điêu ngoa đó, cả ngày giả bộ bộ dạng đứng đắn, cay độc khi dễ Đổng tiểu nương tử, nếu làm cho Liễu thẩm vừa vặn tróc gian, vạch trần bộ mặt bà ta, náo loạn lên long trời lở đất, điêu phụ kia còn không mắc cỡ mà chết sao?"

"Bà ta chết vì xấu hổ." Đinh Hạo lạnh lùng cười: "Cái loại người như bà ta, nếu xé rách da mặt, chỉ có thể làm cho bà ta không chút nào cố kỵ. Nói nữa, ta cùng với Liễu Thập Nhất ngày xức có oán sao? Gần đầy có cừu oán sao?"

Muốn nói ngày xưa có oán, đó là có, nhưng việc này chỉ có Đinh Ngọc Lạc cùng Đinh Hạo biết, Tao Trư nhi tự nhiên không biết, chẳng những không biết, còn thấy tình hình bình thường. Dường như Liễu Thập Nhất cùng Đinh Hạo còn thân thân thiết thiết nói hai từ lão ca, hơn nữa lần này bắt lính làm sông, Liễu Thập Nhất còn ra sức làm việc giúp một đại ân. Nói tới đây hắn ngẩn người ra, lại lắc lắc đầu.

"Có thế chứ. Ta đây tự dưng người xấu chuyện tốt, người khác sẽ thấy thế nào? Liễu Thập Nhất làm quản sự nhiều năm, nhân mạch rất rộng, ta làm như vậy khiến cho hắn hỏng, cho dù Đinh lão gia phái hắn đi, trong lòng cũng nghĩ ta muốn mưu quyền đoạt lợi, người khác chỉ nghĩ thôi cũng không chịu nổi được rồi."

Tao trư nhi đỏ mặt nói: "Vậy…vậy ngươi cũng không nên nhờ Liễu Thập Nhất chiếu cố nàng nha."

"Vì sao?"

"Bởi vì Liễu Thập Nhất cùng với Đổng lý thị thân mật, ngươi nói hắn không thân với Đổng lý thị sao? Ngươi không hay nhờ vả hắn, ngày mai hắn sẽ nói cho Đổng lý thị nghe, Đổng lý thị nếu biết ngươi là vì Đổng tiểu nương tử, càng hận ngươi tận xương tủy, cho dù bà ta nhất thời kiêng kị, sợ ngươi gièm pha bà ta, không dám tìm Đổng tiểu nương tử gây phiền toái, nhưng bà ta sẽ thật sự bỏ qua cho Đổng tiểu nương tử sao? Nói nữa, Liễu Thập Nhất người này cũng không quá ngu xuẩn, chỉ sợ hắn quay đầu ngẫm lại, liền biết là ngươi cố ý hãm hại hắn, khi đó không cừu cũng có cừu."

Đinh Hạo cười nói: "Còn chờ về sau gì nữa, Liễu Thập Nhất làm quản sự ngoại viện nhiều năm như vậy, đạo lý đối nhân xử thế lẽ nào hắn không hiểu, hắn nghĩ cái gì không rõ sao? Hắn căn bản không cần quay đầu ngẫm lại, mới vừa rồi….hắn đã nghĩ thông suốt rồi."

"A?" Tao trư nhi lâm vào ngạc nhiên: "Hắn đã nghĩ thông suốt? vậy sao hắn còn có bộ dạng vô cùng cảm kích đối với ngươi như vậy, ngươi …ngươi biết được hắn đã đoán được ngươi cố ý hãm hại hắn, còn nhờ hắn biện hộ cho Đổng tiểu nương tử sao?"

Đinh Hạo cười nói: "không như vậy, sao có thể che lấp được mục đích chân chính của ta?"

"Mục đích chân chính, ngươi còn mục đích gì nữa?" Tao Trư nhi nghi hoặc nói: "Ngươi là người được hồ tiên làm phép, ta đây suy nghĩ không kịp, ngươi nói gì ta không hiểu, ta không thể đoán ra."

Đinh Hạo mỉm cười nói: "Ta nói rồi, ở trong này làm quản sự đủ nửa năm, liền từ việc phái đi Quảng Nguyên, mang theo ngươi cùng lão nương rời đi."

"Đúng vậy, sao nữa? ngươi thay đổi chủ ý?"

Đinh Hạo nói: "Không sai, ta cải biến chủ ý, ta nghĩ…mang đi nhiều hơn một người."

"Mang ai, Liễu Thập Nhất? A! ngươi…ngươi…ngươi muốn dẫn…"

Tao trư nhi đột nhiên chỉ vào hắn, vẻ mặt hưng phấn cùng kinh ngạc: "Trời ơi, ngươi muốn dẫn nàng đi? Có thể đi sao….Đổng tiểu nương tử khẳng định đi theo ngươi?"

Đinh Hạo nhún nhún bên vai nói: "Phải thử một chút mới biết được, đúng hay không? Nếu không, Liễu quản sự "hỗ trợ" đưa nàng đi làm đầu bếp làm gì, công việc nạo vét sông này, chính là ta cùng Chân bảo chính là chưởng quản. Về sau tự nhiên có nhiều cơ hội ở chung sớm chiều với nàng, nếu ta có thể đả động tới phương tâm của nàng, còn sợ nàng không theo ta đi sao?"

Tao Trư nhi vui vẻ nói: "Tốt à, tiểu tử ngươi đúng là âm hiểm, thì ra Liễu Thập Nhất này bị ngươi xếp đặt một phen. Chẳng qua…Đổng gia điêu phụ kia khẳng định không viết thư từ hôn (nguyên văn: hưu thư). Nếu không có thư từ hôn này, cho dù Đổng tiểu nương tử có bỏ trốn đi theo ngươi, phụ nhân bỏ trốn chính là không thể làm vợ nha."

Đinh Hạo thở dài nói: "Ta nhọc lòng, nhẫn nại không vui vẻ nhất thời, chính là vì tính toán việc này. Hôm nay nếu vạch trần bọn họ, Liễu Thập Nhất vị trí quản sự tám chín phần là không thể đảm bảo. Đổng lý thị cũng có tiếng xấu, ở Đinh gia trang không còn chỗ để sống yên ổn. Nhưng là…đối với chúng ta, đối với Đổng tiểu nương tử có nửa điểm có lợi sao? Lời đồn đãi của tiểu nhân đều lan ra khắp nơi, lại gặp phải lời gièm pha của mấy lão nhân, nước miếng kia tuy nhỏ, nhưng có thể làm người chết đuối được không? Thanh danh dơ bẩn đi, cho dù là Đổng tiểu nương tử đó đáp ứng với ta, nương ta có thể đáp ứng sao?"

Còn nói nữa, mục đích của ta là cứu Đổng tiểu nương tử, không chỉ cứu nàng lúc này, còn muốn làm cho nàng tùy thời rời đi cùng ta. Nhưng việc này dù sao cũng phải có cái gật đầu của nàng mới được, nếu Đổng lý thị ở Đinh gia trang đã không còn mặt mũi gặp người, Đổng gia nam nhân chết hết rồi sao, bà ta còn không chạy vội về nhà mẹ đẻ giấu mặt sao? Như vậy, Đổng tiểu nương tử cũng chỉ có thể đi theo bà bà mình rời đi, nàng ly khai Đinh gia trang, ta làm sao bây giờ?"

Tao trư nhi cong cong cái ót giận dữ nói: "Nói cũng đúng, nhưng nói như thế, chúng ta đúng là không làm gì được điêu phụ kia."

Đinh Hạo cười nói: "Bà ta tính chuyện này chuyện nọ, ai muốn dây dưa vào làm gì? Mục tiêu của ta là La Đông Nhi à. Có câu nói cửa miệng; chó nóng nảy nhảy tường. Làm thật chặt, đối với chúng ta không có chút lợi nào, là chó, ngươi sách nó nó sợ hãi, nhưng nếu chó điên lên, không "cá chết lưới rách" với ngươi mới là lạ…"

Chúng ta giúp bà ta giấu diếm chuyện này, mới là có lợi. Phải biết rằng mỗi người đều có một bí mật vô giá, hiện giờ chỉ có ta biết, vậy giá cả thế nào….thật là chuyện tốt. Ngươi nghĩ, chỉ cần Đổng tiểu nương tử bị ta đả động, muốn rời đi với ta, ta dùng chuyện này làm giao dịch với Đổng lý thị. Đối với Đổng lý thị mà nói, nô tỳ miễn phí này đã nhất định không thể lưu lại, chính bà ta lại có nhược điểm bị ta nắm được, ngươi nói bà ta có nguyện ý dùng một cái thư từ hôn để mình sống được yên ổn không, hay là muốn cùng ta đấu tới lưỡng bại câu thương?"

"A ha…ta đây hiểu rồi ta hiểu rồi." Tao Trư nhi tán thưởng không thôi, liên tiếp gật đầu.

Đinh Hạo cười nói: "Lợi dụng nhược điểm của người khác đó là thánh nhân, lợi dụng lợi thế của người khác đó là thường nhân, hại tới lợi ích của người ta đó là tiểu nhân, cần phải làm tổn hại tới bất lợi của người khác đó là kẻ ngu dốt. Ngươi xem ta có xuẩn ngốc như vậy sao? Ha ha, không nói nữa, tính toán này chỉ nói cho một người là ngươi biết, ngươi phải kín miệng đó."

"Ta biết, ta đây còn có thể nói cho ai nghe à!" Tao Trư nhi gật đầu, vui lòng bái phục đi theo bên người hắn, lại đi một hồi, mắt thấy cửa lớn của Đinh phủ đã nhanh tới, Tao Trư nhi trông thấy cái cánh cửa cao cao, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn gọi Đinh Hạo lại, lắp bắp nói: "A Ngốc, ngươi…ngươi đầu Trình Tướng quân, muốn dẫn Đổng tiểu nương tử cùng đi, vậy…vậy…ta đây cũng có thể mang theo một người đi được không?"

"Ngươi muốn dẫn ai đi?"

Tao Trư nhi khuôn mặt vốn đen nay có chút đỏ lên: "Ta đây…ta muốn mang…mang Lan nhi cô nương…"

Đinh Hạo lắp bắp cả kinh: "Lan nhi? Nàng bằng lòng đi theo ngươi sao, hai người các ngươi… hiện giờ đã tốt tới tình trạng này rồi sao?"

Tao Trư Nhi khuôn mặt tròn đen có chút đỏ lên, cúi đầu lúng ta lúng túng nói: "Kỳ thật…kỳ thật…chúng ta hiện tại cũng chưa có thân cận như ngươi nghĩ, chẳng qua …chẳng qua ta đã cầm qua tay nàng rồi, ngươi nghĩ xem…nàng nếu không thích ta, sao lại cho ta sờ tay nàng? Ta đây mấy ngày nay cũng thấy nàng vui mừng, nói không chừng….nói không chừng nàng liền đồng ý đi cùng ta."

"Lan nhi sao…" Đinh Hạo hơi hơi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: "Người con gái kia thực có chút nịnh hót, đương nhiên, người có chút nịnh hót cũng không phải là không sai, nàng là một nha đầu phòng hảo dạng, chính là người hầu hạ, nhìn ý tứ của người mà sống qua ngày, có chút nịnh nọt cũng là bình thường. Chẳng qua…nàng thật rất thích Trư nhi sao?"

Tao trư nhi thấy hắn chần chừ, không khỏi vội la lên: "Sao, ngươi không đồng ý?"

"Nga? Vậy không phải." Đinh Hạo phục hồi tinh thần cười cười nói: "Ngươi sao lại bỗng nhiên thích Lan nhi cô nương, ở trong lòng ngươi không phải "Nhất oản ngọc" kia mới là nữ nhân mê người nhất thế gian sao? Hiện giờ không nghĩ tới nàng ta sao?"

Tao Trư nhi ngượng ngùng nhìn mũi chân, lúng ta lúng túng nói: "Nghĩ muốn thật ra đúng là rất muốn, chẳng qua nhớ chỉ là nhớ, nữ nhân như "nhất oản ngọc" ta đây cũng chỉ suy nghĩ một chút, Lan nhi mới là nữ nhân trước mắt."

"Nga?" Bao nhiêu người thông minh đều không ngộ ra, nhìn không thấu chuyện này. Bị Tao Trư nhi một lời nói toạc ra, Đinh Hạo không khỏi kinh ngạc nhìn hắn một cái, cười nói: "Không lòng tham, không chấp nhất, ngươi người như vậy…cả đời mới có thể không có nhiều phiền não. Chẳng qua…không phải huynh đệ tát bát nước lạnh vào ngươi à, ta cảm thấy, Lan nhi cô nương là người thực dụng, cho dù nàng thật sự thích ngươi cũng không bằng lòng đi theo ngươi đâu, ngươi có thể cam đoan vừa đến Quảng Nguyên có thể làm cho nàng ta nhà cao cửa rộng, cẩm y, làm cho nàng ta nếm thử tư vị của một thiếu phu nhân sao? Rất khó à, trừ phi… trước tiên ngươi làm cho bụng của nàng ta lớn lên, nàng ta không muốn đi cũng phải đi theo ngươi à."

Tao Trư nhi vừa nghe mặt đỏ tai hồng: "Việc đó sao thành được, ta mới không làm chuyện như vậy, ta đây kính nàng, yêu nàng, nhất định phải cưới hỏi đàng hoàng, dưới tiếng nhạc đưa nàng vào động phòng hoa chúc mới được."

Tao Trư nhi coi trọng nhất chính là phương thức, mà Đinh Hạo coi trọng chính là kết quả, cân nhắc thì hai huynh đệ một người là cổ nhận, một người là người hiện đại, làm việc cũng rất khác nhau, cho nên cứ cố tìm cái chung, lại càng thêm bất đồng, Đinh Hạo lắc đầu cười, gác lại tranh luận này sang một bên, nói: "Được được được, ta không cãi cọ với ngươi, nếu nàng thật sự thích theo ngươi, nguyện ý theo ngươi, ta tất nhiên không dị nghị."

Tao Trư nhi nghe xong không khỏi vui mừng, hai người đi tới cửa Đinh gia, Đinh Hạo bước lên bậc thang, Tao Trư nhi lại hô nhỏ một tiếng, Đinh Hạo quay đầu lại hỏi: "Lại có chuyện gì thế? Trông ngươi cả kinh kìa."

Tao Trư nhi bước nhanh tới sát, nhỏ giọng nói: "Ta bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận, ngươi…ngươi muốn cho Đổng tiểu nương tử cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, hay là có chủ ý đánh đập?"

Đinh Hạo khó hiểu nói: "Cái chủ ý gì à?"

" Muốn làm cho cái bụng của nàng lớn ra…"

"Ngươi…" Đinh Hạo vừa bực mình lại buồn cười, hắn chỉ vào mặt mình hỏi: "Ngươi nhìn cho rõ đi, A Ngốc ta là người vô sỉ như vậy sao?"

Tao Trư nhi thành thật nói: "không giống…"

"Còn được, tính ngươi có chút nhãn lực!" Đinh Hạo hừ một tiếng xoay người rời đi.

Tao Trư nhi lẩm bẩm: "Nhìn không giống, đó là bởi vì người khác là viết chữ vô sỉ trên mặt, chỉ cần ánh mắt của mọi người nhìn là có thể thấy được, còn vô sỉ của ngươi là viết ở trên mông, không lột ra hết ta làm sao mà thấy được…"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận